An Yến không thích ăn trái cây, đặc biệt là táo, nhưng lại thích uống trà sữa hoa quả mà vị xoài là chiếm đầu bảng.
Dạ dày cậu không tốt nhưng không bao giờ chịu chú ý, bước ra khỏi cửa là quấn lấy Tề Cảnh Bình đòi uống trà sữa, Tề Cảnh Bình dạy dỗ cậu rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn mặt đầy háo hức kéo kéo tay áo anh, làm nũng kiểu này thì công nào mà chịu nổi.
Đến mùa hè, yêu tinh làm nũng An Yến không còn thỏa mãn trà sữa ở nhiệt độ phòng nữa, mỗi lần gọi nước đều lén lút nói nhỏ với nhân viên: "Size lớn, không đường, nhiều đá, phải thật nhiều đá."
Kết quả mới uống được một nửa bụng đã bắt đầu không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà có chút trắng bệch, nhưng cậu không dám kêu, nếu than đau lần sau chắc chắn không được uống nữa, cho nên An Yến cắn môi chịu đựng.
Cơn đau dạ dày nhất thời không thuyên giảm, Tề Cảnh Bình nói chuyện với cậu, cậu cũng chỉ có thể ậm ừ mà trả lời.
Lúc xem phim xong đi ra, Tề Cảnh Bình nhìn thấy môi An Yến bị cắn đến bật máu, trong lòng hiểu rõ, anh không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn vào mắt cậu.
An Yến bị anh nhìn đến chột dạ, nhanh chân ném ly trà sữa còn dư một ít vào thùng rác hòng phi tang chứng cứ.
Tề Cảnh Bình nhíu mày quay đầu đi thẳng, rõ ràng là tức giận với thái độ biết sai không chịu sửa của An Yến.
An Yến chạy theo anh, một tay ấn bụng tay kia nắm tấy cánh tay Tề Cảnh Bình, dạ dày càng lúc càng đau, cậu chịu không nổi ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
Hàm răng bị đau đến phát run, giọng nói cậu yếu ớt, "Anh đừng giận được không, em sai rồi."
Thấy cậu đã chủ động nhận sai, Tề Cảnh Bình cũng không làm mặt lạnh nữa, anh ngồi xổm xuống trước người An Yến, ý bảo cậu trèo lên.
An Yến ngoan ngoãn ghé lên lưng Tề Cảnh Bình không ngừng nhận sai, đến tận lúc ngất đi vì đau, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm đừng giận mà.
Chờ tới lúc cậu nằm chuyền nước trong bệnh viện, Tề Cảnh Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó vì đau, đi ra hành lang gọi điện cho mẹ Tề.
Đến lúc quay lại phòng bệnh anh nhìn thấy An Yến hai mắt đẫm lệ ngồi đó, nước mắt rơi tí tách trên ga giường, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc mới ngẩng đầu lên.
"Anh vẫn còn giận em ư?"
Tề Cảnh Bình đi tới bên giường, vươn tay lau hết những giọt nước mắt còn vương trên má cậu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Nếu anh không làm dữ với em, lần sau em vẫn sẽ chứng nào tật nấy, có anh bên cạnh thì còn đỡ, nếu không có anh thì làm sao? Em đau ngất đi thì ai đưa em tới bệnh viện?"
Tề Cảnh Bình miệng cứng tâm mềm, một bên quở trách An Yến, một bên dùng tay xoa xoa bụng cho cậu.
An Yến nhìn thấy Tề Cảnh Bình không còn giận nữa, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên người anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng giận nữa nha?"
An Yến đã đủ đáng thương rồi, Tề Cảnh Bình đâu còn tâm trạng nào mà giận cậu nữa chứ, anh xoa xoa đầu An Yến, biểu hiện mình không còn tức giận.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, buổi hẹn hò lâu lắm mới có được coi như đi tong.
Trong nhà đã hết đồ ăn, hai người quẹo vào siêu thị mua đồ, An Yến phụ trách báo thực đơn, Tề Cảnh Bình phụ trách chọn nguyên liệu.
"Cá kho lâu rồi không ăn, tối nay chúng ta ăn cá kho đi."
"Cà tím hôm nay tươi quá, em cũng muốn ăn."
"Sườn ram"
....!
An Yến đọc xong thực đơn, miệng khô lưỡi khô, đang muốn lấy một chai coca trên kệ, bàn tay đưa ra bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy, cậu vội vàng thu tay về giơ hai tay lên đầu tỏ vẻ vô tội.
"Em chỉ có thể ăn cháo trắng."
Tề Cảnh Bình nói xong những lời này thì quay người đi chọn trái cây.
Hôm nay là cuối tuần, trước quầy thu ngân xếp đầy xe đẩy, An Yến đi theo sau Tề Cảnh Bình, cậu lấy chút đồ ăn vặt trở về lại nhìn thấy Tề Cảnh Bình lựa mấy thứ trước quầy thu ngân cho vào xe đẩy.
"Cái gì vậy?"
"Đồ em thích."
An Yến xách một túi đầy trái cây, vừa tới nhà đã lạch bạch vào phòng bếp cất xoài với dâu tây bảo bối của mình vào tủ lạnh.
Mới đóng cửa tủ lạnh lại đã thấy Tề Cảnh Bình cứng rắn dán ở phía sau lưng mình, tay trái ôm chặt eo cậu, tay phải không an phận chui vào vạt áo, sờ soạng dần lên phía trên, hai quả anh đào nhỏ phía trước dần trở nên cứng rắn, cảm giác tê dại trước ngực lan khắp toàn thân, cậu vội vàng muốn đẩy tay Tề Cảnh Bình ra.
"Anh làm gì vậy!"
Tề Cảnh Bình sao có thể bị đẩy ra dễ dàng như vậy, anh xoay người An Yến lại áp cậu lên tường, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, thổi vào lỗ tai mẫm cảm của cậu.
"Em hôm nay không nghe lời, không phải nên bị phạt sao? Hửm?"
...!
(Một chiếc xe chạy qua thổi còi báo hiệu.)
...!
Sau khi được ôm đi rửa sạch, An Yến cả người trơn bóng nằm gối lên ngực Tề Cảnh Bình nhìn anh thắt nút bao cao su vứt vào trong thùng rác, bàn tay phải vẽ vòng tròn lên ngực Tề Cảnh Bình, ấp úng hỏi một câu:
"Có vị sầu riêng không?"
"Em muốn thử?".
Dạ dày cậu không tốt nhưng không bao giờ chịu chú ý, bước ra khỏi cửa là quấn lấy Tề Cảnh Bình đòi uống trà sữa, Tề Cảnh Bình dạy dỗ cậu rất nhiều lần, nhưng cậu vẫn mặt đầy háo hức kéo kéo tay áo anh, làm nũng kiểu này thì công nào mà chịu nổi.
Đến mùa hè, yêu tinh làm nũng An Yến không còn thỏa mãn trà sữa ở nhiệt độ phòng nữa, mỗi lần gọi nước đều lén lút nói nhỏ với nhân viên: "Size lớn, không đường, nhiều đá, phải thật nhiều đá."
Kết quả mới uống được một nửa bụng đã bắt đầu không thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau mà có chút trắng bệch, nhưng cậu không dám kêu, nếu than đau lần sau chắc chắn không được uống nữa, cho nên An Yến cắn môi chịu đựng.
Cơn đau dạ dày nhất thời không thuyên giảm, Tề Cảnh Bình nói chuyện với cậu, cậu cũng chỉ có thể ậm ừ mà trả lời.
Lúc xem phim xong đi ra, Tề Cảnh Bình nhìn thấy môi An Yến bị cắn đến bật máu, trong lòng hiểu rõ, anh không nói lời nào chỉ chăm chú nhìn vào mắt cậu.
An Yến bị anh nhìn đến chột dạ, nhanh chân ném ly trà sữa còn dư một ít vào thùng rác hòng phi tang chứng cứ.
Tề Cảnh Bình nhíu mày quay đầu đi thẳng, rõ ràng là tức giận với thái độ biết sai không chịu sửa của An Yến.
An Yến chạy theo anh, một tay ấn bụng tay kia nắm tấy cánh tay Tề Cảnh Bình, dạ dày càng lúc càng đau, cậu chịu không nổi ôm bụng ngồi xổm xuống đất.
Hàm răng bị đau đến phát run, giọng nói cậu yếu ớt, "Anh đừng giận được không, em sai rồi."
Thấy cậu đã chủ động nhận sai, Tề Cảnh Bình cũng không làm mặt lạnh nữa, anh ngồi xổm xuống trước người An Yến, ý bảo cậu trèo lên.
An Yến ngoan ngoãn ghé lên lưng Tề Cảnh Bình không ngừng nhận sai, đến tận lúc ngất đi vì đau, miệng vẫn không thôi lẩm bẩm đừng giận mà.
Chờ tới lúc cậu nằm chuyền nước trong bệnh viện, Tề Cảnh Bình nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó vì đau, đi ra hành lang gọi điện cho mẹ Tề.
Đến lúc quay lại phòng bệnh anh nhìn thấy An Yến hai mắt đẫm lệ ngồi đó, nước mắt rơi tí tách trên ga giường, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc mới ngẩng đầu lên.
"Anh vẫn còn giận em ư?"
Tề Cảnh Bình đi tới bên giường, vươn tay lau hết những giọt nước mắt còn vương trên má cậu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Nếu anh không làm dữ với em, lần sau em vẫn sẽ chứng nào tật nấy, có anh bên cạnh thì còn đỡ, nếu không có anh thì làm sao? Em đau ngất đi thì ai đưa em tới bệnh viện?"
Tề Cảnh Bình miệng cứng tâm mềm, một bên quở trách An Yến, một bên dùng tay xoa xoa bụng cho cậu.
An Yến nhìn thấy Tề Cảnh Bình không còn giận nữa, đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên người anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng giận nữa nha?"
An Yến đã đủ đáng thương rồi, Tề Cảnh Bình đâu còn tâm trạng nào mà giận cậu nữa chứ, anh xoa xoa đầu An Yến, biểu hiện mình không còn tức giận.
Khi hai người ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, buổi hẹn hò lâu lắm mới có được coi như đi tong.
Trong nhà đã hết đồ ăn, hai người quẹo vào siêu thị mua đồ, An Yến phụ trách báo thực đơn, Tề Cảnh Bình phụ trách chọn nguyên liệu.
"Cá kho lâu rồi không ăn, tối nay chúng ta ăn cá kho đi."
"Cà tím hôm nay tươi quá, em cũng muốn ăn."
"Sườn ram"
....!
An Yến đọc xong thực đơn, miệng khô lưỡi khô, đang muốn lấy một chai coca trên kệ, bàn tay đưa ra bỗng cảm nhận được một ánh mắt nóng cháy, cậu vội vàng thu tay về giơ hai tay lên đầu tỏ vẻ vô tội.
"Em chỉ có thể ăn cháo trắng."
Tề Cảnh Bình nói xong những lời này thì quay người đi chọn trái cây.
Hôm nay là cuối tuần, trước quầy thu ngân xếp đầy xe đẩy, An Yến đi theo sau Tề Cảnh Bình, cậu lấy chút đồ ăn vặt trở về lại nhìn thấy Tề Cảnh Bình lựa mấy thứ trước quầy thu ngân cho vào xe đẩy.
"Cái gì vậy?"
"Đồ em thích."
An Yến xách một túi đầy trái cây, vừa tới nhà đã lạch bạch vào phòng bếp cất xoài với dâu tây bảo bối của mình vào tủ lạnh.
Mới đóng cửa tủ lạnh lại đã thấy Tề Cảnh Bình cứng rắn dán ở phía sau lưng mình, tay trái ôm chặt eo cậu, tay phải không an phận chui vào vạt áo, sờ soạng dần lên phía trên, hai quả anh đào nhỏ phía trước dần trở nên cứng rắn, cảm giác tê dại trước ngực lan khắp toàn thân, cậu vội vàng muốn đẩy tay Tề Cảnh Bình ra.
"Anh làm gì vậy!"
Tề Cảnh Bình sao có thể bị đẩy ra dễ dàng như vậy, anh xoay người An Yến lại áp cậu lên tường, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, thổi vào lỗ tai mẫm cảm của cậu.
"Em hôm nay không nghe lời, không phải nên bị phạt sao? Hửm?"
...!
(Một chiếc xe chạy qua thổi còi báo hiệu.)
...!
Sau khi được ôm đi rửa sạch, An Yến cả người trơn bóng nằm gối lên ngực Tề Cảnh Bình nhìn anh thắt nút bao cao su vứt vào trong thùng rác, bàn tay phải vẽ vòng tròn lên ngực Tề Cảnh Bình, ấp úng hỏi một câu:
"Có vị sầu riêng không?"
"Em muốn thử?".
Danh sách chương