Khổng Hi Nhan đột nhiên xuất hiện khiến các phóng viên vội vàng rời mục tiêu, đèn flash chớp lên liên tục, hội trường ồn ào, mồm năm miệng mười chen nhau hỏi:
"Xin hỏi Khổng tiểu thư, lời này của cô có ý gì?"
"Xin hỏi Khổng tiểu thư, ba năm trước thật sự có bí ẩn gì sao?"
"Khổng tiểu thư, ý cô là cô đã bị oan sao?"
Những phóng viên chỉ sợ thiên hạ không loạn này như người đang trôi nổi trên sông bắt được một ván gỗ, dồn sức chen lên, chỉ muốn đứng thật gần với Khổng Hi Nhan để hỏi nàng.
Bảo vệ nhanh chóng đứng ra bên cạnh Khổng Hi Nhan, Ngụy Diễm sợ hãi, mặt biến sắc: "Các người còn đứng ngây ra đó, nhanh đuổi người đến gây sự ra ngoài."
Hà Vi trấn định hơn Ngụy Diễm, nhưng bàn tay siết chặt kia chứng minh ả đang hoảng loạn: "Khổng tiểu thư, hôm nay là ngày tôi và Ngụy tiên sinh muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, mời người không có liên quan ra ngoài."
"Bảo vệ."
Bảo vệ thấy ả gọi nhưng cũng không nhúc nhích mà là che chắn cho Khổng Hi Nhan và Đồng Duyệt, Khổng Hi Nhan lạnh lùng nhìn Hà Vi, cười khẩy: "Làm sáng tỏ?"
"Nếu là làm sáng tỏ chuyện ba năm trước, sao có thể vắng nhân vật chủ chốt đây?"
"Huống hồ, ba năm trước Hà tiểu thư dẫn theo mẹ kế và em gái trên danh nghĩa của tôi đột ngột đến họp báo của tôi cũng không có một lời thông báo nào, giờ tôi học tập cách làm của Hà tiểu thư, thế mà cô lại mời tôi rời khỏi?"
"Chẳng lẽ, các người có chuyện gì đó không ra gì sợ người ta biết?"
Khổng Hi Nhan nói năng khí phách, ngôn từ sắc bén, Hà Vi thấy nàng như vậy, đột nhiên hoảng hốt.
Ả nhận ra rằng, hiện tại đã không giống ba năm trước.
Ít nhất người trước mặt đã không còn là Khổng Hi Nhan ba năm trước vừa mất cha, không có ý chí, mặc người nhào nặn.
Sắc mặt Hà Vi thay đổi liên tục, cuối cùng cắn răng nói: "Khổng tiểu thư, nếu cô còn tùy ý bôi nhọ, đừng trách tôi không để ý tới tình nghĩa ngày xưa."
Khổng Hi Nhan liếc ả: "Tình nghĩa ngày xưa?"
"Tôi thật ra lại không biết mình và Hà tiểu thư có tình nghĩa nào cơ đấy."
"Hôm nay tôi đến đây cũng không phải để quấy rối, hoàn toàn là muốn khôi phục một câu chuyện chân thật nhất, nếu Hà tiểu thư có hứng thú, vậy không bằng ngồi xuống cùng nghe một chút?"

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, ánh mắt sáng sắc bén, thẳng thắn nhìn vào Hà Vi.
Hà Vi chột dạ lùi về sau một bước: "Khổng Hi Nhan, cô...cô muốn nói cái gì?"
Sắc mặt Ngụy Diễm đã trắng như tờ giấy, cơ thể cao mét tám đang run run, môi mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra tiếng, mồ hôi chảy dọc hai bên gò má hắn, ánh mắt xám xịt như tro.
Xong.
Hình như hắn nhận ra điều gì đó, vội ngẩng đầu nhìn về phía Giang Viễn.
Chỉ thấy Giang Viễn hướng về hắn bằng một nụ cười mỉm quen thuộc.
Ngay khi các phóng viên đang chĩa máy quay về bọn họ thì rầm một tiếng, bên cạnh vị trí ngồi của đám người Hà Vi Ngụy Diễm được kê thêm một cái bàn dài, mấy cái ghế, trên ghế còn có tên.
Chỗ này ban đầu được trùm vải trắng lên, mọi người còn tưởng là bàn thừa để đó, ai cũng không ngờ đến trường hợp này.
Khổng Hi Nhan đi lên trước vài bước, cười nói: "Hà tiểu thư, khi cô điều tra tin tức lại không hỏi họp báo của tôi tổ chức ở đâu sao?"
Hà Vi hoàn toàn biến sắc, vẫn cắn răng không nói một lời.
Ngụy Diễm ngã ngồi xuống ghế, đột nhiên nhận ra định rời khỏi họp báo thì Đồng Duyệt cất tiếng gọi: "Ngụy tiên sinh."
"Ngụy tiên sinh không ở lại nghe một chút sao?"
"À mà, Ngụy tiên sinh không ở lại cũng không sao, vẫn xem được."
"Dù sao, đây là phát trực tiếp, phải cảm ơn Ngụy tiên sinh và Hà tiểu thư đây."
Đồng Duyệt nói xong liền cùng Khổng Hi Nhan ngồi xuống, tiếng ồn ào trong hội trường giảm đi, các phóng viên vội vã trở lại vị trí, máy quay hướng về phía Ngụy Diễm đang hồn bay phách lạc.
Hai bên đối lập quá rõ ràng.
Ngay cả cư dân mạng cũng đều nhận ra điều gì đó, bọn họ bắt đầu bình luận tiếp.
-- Vừa ai nói Khổng Hi Nhan chạy ý nhờ?
-- Fan não tàn của Ngụy Diễm đâu rồi? Không ra tẩy tiếp à?
-- Ôi tẩy cái gì nữa, không thấy chủ nhà người ta sắc mặt đều khó nhìn thế kia à, tẩy không nổi rồi.
-- Ngồi đợi yêu sách của Khổng Hi Nhan.
Lần này fan như cá diếc sang sông (đông đúc, số lượng lớn) của Ngụy Diễm không thể nói tiếng nào, mặc cho trên mạng nhục mạ cà khịa ra sao bọn họ cũng lẳng lặng im ắng, dư luận hiện tại đang nghiêng về một phía, bên Ngụy Diễm chính là vắng lặng đến kinh người.
Khổng Hi Nhan ngồi xuống xong, có một phóng viên chờ không nổi vội hỏi: "Khổng tiểu thư, xin hỏi lời này của cô là có ý gì? Ba năm trước cô và Ngụy Diễm không có quan hệ gì sao?"
"Không có."
"Tôi và Ngụy tiên sinh chưa bao giờ có quan hệ gì cả."

Nàng nói xong câu này, hiện trường ồ lên, còn có vài người xì xào bàn tán, mấy phóng viên nhanh chóng giơ máy quay lên hỏi Ngụy Diễm: "Ngụy tiên sinh, lời này của Khổng tiểu thư có thật không?"
"Xin hỏi anh thấy thế nào với câu trả lời của Khổng tiểu thư?"
"Xin hỏi ba năm trước là anh nói dối sao?"
Sắc mặt Ngụy Diễm trắng bệch ngồi trên ghế, mỗi một câu hỏi phóng viên đưa ra là một lần hắn véo đùi của chính mình, mồ hôi lạnh chảy xuống gò má, run rẩy trả lời: "Tôi không biết Khổng tiểu thư đang nói gì."
Khổng Hi Nhan thấy hắn vẫn gắng gượng yếu ớt, nàng chỉ cười cười, quay sang gật đầu với Đồng Duyệt một cái, Đồng Duyệt lập tức đi đến máy tính, cắm một chiếc USB vào.
Trên màn hình hiện lên hai bức ảnh.
"Bức ảnh bên trái, là Ngụy tiên sinh và Tôn tiểu thư."
"Bức ảnh bên phải, là Ngụy tiên sinh và tôi."
Ngay lập tức có phóng viên giơ tay hỏi: "Ý của Khổng tiểu thư, bức ảnh bên phải là cắt ghép?"
Khổng Hi Nhan lắc đầu: "Cũng không phải, ca hai bức ảnh đều là thật."
Nàng vừa dứt lời, hội trường mồm năm miệng mười thảo luận, có người hỏi tiếp: "Vậy Khổng tiểu thư thừa nhận mình và Ngụy Diễm ba năm trước có quan hệ sao?"

Khổng Hi Nhan cười nhạt: "Vấn đề này, tôi nghĩ để người khác trả lời sẽ tốt hơn."
"Tôi đã mời một người bạn cũ đến đây, Tôn tiểu thư."
Cửa hội trường lại được mở ra, Tôn Nhụy cúi đầu đứng ở cửa. So với khi rút lui khỏi showbiz hai năm trước, Tôn Nhụy gầy đi nhiều, cằm nhọn nhọn, thân hình mảnh khảnh, Ngụy Diễm thấy cô thì như phát điên chạy xuống khán đài.
Hắn chạy đến trước mặt Giang Viễn, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Không phải anh nói đã giải quyết cô ta sao?"
"GIANG VIỄNNNN!"
"KHÔNG PHẢI ANH NÓI SẼ GIẢI QUYẾT CÔ TA Ư?"

"SAO CÔ TA LẠI Ở ĐÂY???"
Hắn không còn tâm trí xem xét xem lời hắn nói sẽ gây ra ảnh hưởng gì, giờ hắn chỉ như người điên, nắm chặt cổ áo sơ-mi của Giang Viễn, ánh mắt nổi đầy tơ máu, vô số ánh flash chớp nháy, Giang Viễn chỉ khẽ cười: "Ngụy tiên sinh, tôi không hiểu lời của anh là có ý gì."
Ngụy Diễm định giơ tay đánh anh, Giang Viễn vươn tay ra chặn lại, ghé sát tai hắn nói: "Ngụy tiên sinh, họp báo vẫn đang diễn ra, xin anh chú ý lời nói của bản thân."
"Mặt khác, cảm giác khi bị công ty phản bội ra sao nào?"
Tay phải Ngụy Diễm bị anh cố định, toàn thân giận run, ánh mắt đỏ lòm, cắn răng hô: "GIANG VIỄN."
Giang Viễn chỉ lạnh lùng hất tay hắn ra, nói với bảo vệ bên cạnh: "Tinh thần Ngụy tiên sinh không ổn định, để anh ta ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
Bảo vệ nhanh chóng kéo Ngụy Diễm quay lại vị trí ngồi.
Máy quay vẫn hướng theo hắn, thu lại hết khuôn mặt dữ tợn của hắn rất rõ ràng, Hà Vi ngồi bên cạnh Ngụy Diễm, sắc mặt cực kì khó coi.
Tôn Nhụy chậm rãi đi tới, hờ hững trước ánh mắt của mọi người, không hề lúng túng. Khổng Hi Nhan đứng lên, nói: "Tôn tiểu thư, mời đến đây ngồi."
Tôn Nhụy vòng qua phóng viên, đi đến ngồi vào chỗ bên cạnh Khổng Hi Nhan.
Hội trường yên tĩnh lại, giống như mọi người quên mất cần nói gì hỏi gì, vì ai cũng không ngờ rằng Tôn Nhụy sẽ xuất hiện.
Cuối cùng bọn họ cũng hoàn hồn ngay, sau đó nhanh chóng thi nhau đặt câu hỏi.
"Xin hỏi Tôn tiểu thư biết chuyện này sao?"
"Xin hỏi Tôn tiểu thư, người có quan hệ với Ngụy Diễm ba năm trước là cô sao?"
"Tôn tiểu thư, Tôn tiểu thư..."
Các câu hỏi liên tiếp được đưa ra khiến Đồng Duyệt phải hướng về micro nói: "Xin các vị bình tĩnh. Hôm nay chúng tôi đã mời Tôn tiểu thư đến đây rồi, đương nhiên sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng. Mọi người cứ từ từ."
Khí thế của Đồng Duyệt lấn át, khiến cả hội trường không còn ồn ào nữa.
Tôn Nhụy nhìn sang phía bên cạnh, đối mắt với Ngụy Diễm sau đó nói: "Không sai, ba năm trước, tôi và Ngụy tiên sinh thật sự có qua lại."
"Hơn nữa, Khổng tiểu thư và Ngụy tiên sinh không hề có quan hệ gì."
"Tối hôm đó, sau khi tôi và Ngụy tiên sinh chụp ảnh xong thì rời khỏi, sau đó còn qua đêm tại phòng bên cạnh, nếu mọi người không tin, tôi có bức ảnh làm chứng."
Tôn Nhụy đưa một chiếc USB cho Đồng Duyệt, Đồng Duyệt mở lên, màn hình hiện ra rất nhiều bức ảnh, là bọn họ sau khi rời khỏi đã sang phòng khác chụp. Hà Vi đã không còn nhìn Ngụy Diễm, ả gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhụy, ánh mắt hận không thể hút máu ăn thịt cô.
Phóng viên thấy bức ảnh liền vội vã hỏi: "Vậy cô muốn nói, ba năm trước là cô và Ngụy tiên sinh cố tình bẫy Khổng tiểu thư?"
"Tôn tiểu thư, xin hỏi vì sao cô lại làm như vậy?"
"Tôn tiểu thư?"
Vẻ mặt Tôn Nhụy hơi xấu hổ: "Đầu tiên, tôi đứng ở đây là vì đã được Hi Nhan tha thứ. Tôi thẹn với lương tâm, nên mới phải đem chuyện ba năm trước nói cho mọi người."
"Hi Nhan vốn không muốn nói ra chuyện này, nhưng dư luận trên mạng, fan Hà Vi và Ngụy Diễm rất quá đáng, tôi không nhịn được, không muốn thấy một cô gái phải đeo bao quần áo trên lưng dù chưa từng làm ra chuyện gì xấu xa, cô ấy không đáng phải chịu những uất ức đó."
"Chuyện ba năm trước, người bày ra bàn cờ này cũng không phải tôi, mà là Ngụy Diễm và Hà Vi."
Tôn Nhụy nghiêng đầu nhìn về bàn bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng: "Ngụy Diễm, Hà Vi, vợ chồng hai người không phải nợ cô ấy một lời xin lỗi sao?"
Hà Vi đột nhiên đứng lên: "Dựa vào cái gì chứ."
"Tại sao tôi phải nói xin lỗi với cô ta?"
"Coi như ba năm trước không phải cô ta thì là cô và Ngụy Diễm, nếu xin lỗi thì là hai người có lỗi với tôi."
Ả giương nanh múa vuốt nói, khí thế hùng hổ, ánh mắt điên cuồng, người bên cạnh đều nhìn ả bằng ánh mắt khác thường nhưng ả vẫn chẳng hề nhận ra, vẫn hung hăng nói: "Người nên nói xin lỗi là các người."
"Các người nợ tôi một lời xin lỗi."
Tôn Nhụy đối với sự hoảng loạn của ả cũng chỉ cụp mắt: "Thật sao?"
"Ba năm không gặp, kĩ năng diễn xuất của Hà tiểu thư đúng là đã tiến bộ hơn nhiều."
"Vậy để tôi nói một chút, tại sao bọn tôi lại không nợ cô lời xin lỗi."

"Bởi vì trước lúc tôi và Ngụy Diễm qua lại, hai người đã ly hôn rồi."
Toàn bộ hội trường đều vì lời của Tôn Nhụy mà kinh ngạc kêu lên, thậm chí rất nhiều người đứng dậy, bọn họ giống như mèo ngửi thấy mùi cá ngon, không ngừng hỏi: "Tôn tiểu thư, lời cô là có ý gì?"
"Ly hôn gì vậy?"
"Sao lại thế?"
Hà Vi hoàn toàn biến sắc khi nghe lời Tôn Nhụy nói, liều mạng cắn môi: "Cô ăn nói ba hoa! Tôi muốn kiện cô!"
Tôn Nhụy cầm chiếc điện thoại trên bàn lên: "Muốn chứng cứ sao?"
"Hà Vi, có muốn nhìn lại thời gian các người ly hôn trên giấy ly hôn không?"
Tôn Nhụy nói xong hướng điện thoại về phía máy quay, màn hình rất to, phóng viên đứng phía trước nhìn vô cùng rõ trên giấy chứng nhận ly hôn ghi ngày ly hôn là 20 tháng tư. Những người đang xem trực tiếp cũng nhìn rõ ràng, màn hình bình luận liên tục nhảy ra chữ "Ôi định mệnh". Tôn Nhụy cười lạnh, cất điện thoại đi: "Ba năm trước, tôi và Ngụy tiên sinh mến nhau là hồi tháng năm, mà chuyện Ngụy tiên sinh và Khổng tiểu thư nổ ra là giữa tháng năm, rõ ràng đều là sau khi các người ly hôn rồi chứ?"
"Nói cách khác, tôi không cần thiết xin lỗi cô."
"Hơn nữa, coi như thật sự lúc đó Khổng tiểu thư và Ngụy tiên sinh yêu đương, cũng không thể bị nói là quyến rũ người đã có vợ, đằng này bọn họ vốn không hề liên quan đến nhau."
"Mà hai người, lại lợi dụng vị trí của Khổng tiểu thư lúc ấy, bịa đặt tin tức, nói dối fan, dẫn dắt dư luận, ép đến mức Khổng tiểu thư phải rút lui khỏi giới giải trí, chẳng lẽ các người không cần xin lỗi cô ấy sao?"
Giọng nói Tôn Nhụy vang dội mạnh mẽ, cô quay về hướng phóng viên, nhìn vào vô số máy quay, từng chữ từng chữ phun ra: "Tôi chấp nhận chịu mọi trách nhiệm về luật pháp cho từng câu từng chữ vừa nói ra. Nếu như có nửa lời nói dối, Hà tiểu thư cứ việc kiện tôi."
Hà Vi siết chặt hai tay, quay đầu nhìn Ngụy Diễm.
Ngụy Diễm chỉ lắc đầu: "Không phải anh."
Sao hắn có thể chụp thứ quan trọng như vậy gửi cho Tôn Nhụy chứ. Dù ngày trước hắn và Tôn Nhụy ở cùng nhau thì hắn cũng chỉ nói chuyện qua loa, không hề nói cho cô ấy về chuyện giấy chứng nhận ly hôn.
Thứ đó còn ở trong tủ khóa của hắn.
Tủ khóa!!!
Ngụy Diễm đột ngột ngẩng đầu nhìn Giang Viễn, anh vẫn đứng nghiêm, khóe miệng cười mỉm, ánh mắt nhìn hắn không hề khác mọi ngày, nhưng Ngụy Diễm lúc này chỉ hận không thể giết anh!
Hắn bị lừa!
Hội trường họp báo vì những lời này của Tôn Nhụy nhốn nháo hết cả, các phóng viên liên tục thảo luận, bọn họ tự suy đoán chân tướng, sắc mặt Ngụy Diễm và Hà Vi gần như đã trắng bệch, không còn giọt máu.
Hà lão ngồi bên cạnh Hà Vi, nghiến răng đứng lên hỏi: "Tôn tiểu thư, ai biết được bức ảnh này của cô có phải giả hay không chứ. Nếu như chân tướng mọi chuyện như lời cô nói, tại sao ba năm trước cô không lên tiếng? Tại sao lúc Khổng Hi Nhan quay lại cô cũng không đứng ra? Cứ phải đúng lúc hai người này chuẩn bị tái hôn mới lại xuất hiện? Cô có ý đồ gì?"
"Tại sao ư?"

Tôn Nhụy nhìn Ngụy Diễm: "Chắc là Ngụy tiên sinh rõ hơn bất cứ người nào nhỉ?"
"Vì hắn dùng ảnh sex của tôi đe dọa tôi."
Hội trường lẫn trên mạng lần thứ hai bùng nổ vì những lời này của Tôn Nhụy. Tin tức nóng bỏng ngày hôm nay so với bất kì tin tức nào trong năm đều bạo hơn hẳn, phóng viên không nỡ bỏ qua bất cứ chi tiết nào, máy quay cũng tập trung hướng đến, Ngụy Diễm bị phóng viên bao vây.
"Ngụy tiên sinh, xin hãy nói gì đó."
"Ngụy tiên sinh, lời của Tôn tiểu thư có thật hay không?"
"Ngụy tiên sinh, xin hãy giải thích một chút."
Một phía khác cũng hướng về Hà Vi.
"Hà tiểu thư, xin hỏi thời gian ly hôn chính xác của hai người là khi nào vậy?"
"Hà tiểu thư, bức ảnh kia là thật sao?"
"Hà tiểu thư..."
Hà Vi và Ngụy Diễm không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch hơn cả tờ giấy. Đến cả khi họp báo kết thúc cũng không nói câu nào, dáng vẻ khó coi.
Trên mạng cũng sôi nổi thảo luận chuyện này. Có người hỏi, nếu Hà Vi và Ngụy Diễm đã như vậy, tại sao còn muốn tái hôn. Câu hỏi này lặp đi lặp lại, Tôn Nhụy nhìn thấy liền cười cười: "Tại sao lại tái hôn?"
"Đáng lẽ vấn đề này thì cần chính chủ giải đáp."
"Nhưng nếu muốn thì tôi cũng có thể trả lời giúp."
"Nếu Ngụy tiên sinh có thể dùng ảnh sex của tôi để đe dọa tôi, đương nhiên cũng có thể đe dọa những người khác. Huống hồ hắn từng nói với tôi, lý do khiến hắn ly hôn với Hà tiểu thư là vì hắn chụp được một số bức ảnh của cô ta."
"Chẳng hạn như, Hà tiểu thư từng lấy được vai nữ chính bằng cách nào."
Phóng viên toàn hội trường ồ lên, trên mạng lần thứ ba ồn ào: --Vãi linh hồn.
Màn hình to lớn liên tục nhảy bình luận:
-- Ngụy Diễm xin lỗi đi.
-- Hà Vi xin lỗi đi.
Khổng Hi Nhan chỉ yên lặng ngồi một bên, vẻ mặt hờ hững.
----------------------
19/11/2020
Dài xỉu up xỉu down, cần xin ít động lực không là mình đi ôm người yêu thì ra chương chậm hơn đó :)))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện