Tuy Khổng Hi Nhan tức giận nhưng cũng biết Trì Vãn Chiếu làm vậy là vì tốt cho mình, sau khi cùng cô ấy lập ba điều quy ước thì bỏ qua, dù sao cô cũng không muốn kỳ nghỉ hai ngày lại đi giận dỗi Trì Vãn Chiếu.


Cô không nỡ.

Lần này Trì Vãn Chiếu chỉ ở lại hai ngày, sáng sớm ngày thứ ba sẽ trở về, trước khi đi có hỏi Khổng Hi Nhan mùng một tháng 5 cô có thể đến đây không, Khổng Hi Nhan bảo cô ở thành phố H nghỉ ngơi, qua nửa tháng nữa là hai tháng cô trở về, chạy tới chạy lui rất mệt mỏi.

Hơn nữa cô biết hiện nay Trì Vãn Chiếu phải chuẩn bị động thủ với Hâm Huy.

Trì Vãn Chiếu thấy Khổng Hi Nhan khéo hiểu lòng người đến vậy cô nhịn không được hôn thêm mấy cái.

Thời gian vẫn như cũ trôi qua.

Mùng một tháng năm là tết đoan ngọ, mọi người trong đoàn phim bận rộn đến mức không biết ngày nào là tết, đến ngày tết đoan ngọ Lâm đạo nhờ mọi người mua khá nhiều bánh ú, Khổng Hi Nhan chỉ có thể trò chuyện cùng Trì Vãn Chiếu vào mỗi buổi tối, đa phần đều đang nói được một nửa thì phải đi thảo luận kịch bản với Lâm đạo.

Đến cuối cùng cô cảm thấy phiền toái, dứt khoát chuyển đến gian phòng bên cạnh chỗ Lâm Đạo ở, Phó Thu cũng theo cô qua đó.

Chuyện này Vương Hải Ninh không có ý kiến, Hi Nhan cảm thấy thuận tiện là được.

Tết đoan ngọ qua đi, đến trung tuần tháng 7, bộ phim Bình Minh cũng sắp kết thúc, còn có ba bốn ngày cuối cùng, càng về sau, yêu cầu của Lâm Đạo càng nghiêm khắc, huống hồ hắn còn muốn dùng tác phẩm này đi nhận giải thưởng cho nên gởi gắm kỳ vọng cao vào tác phẩm này.

Vì vậy trong tình hình này mọi người càng ra sức nhiều hơn.

Ban đầu sáu tiếng tám tiếng một ngày giờ đã thành mười mấy tiếng, mỗi ngày đều làm việc liên tục, hai ngày cuối cùng Khổng Hi Nhan gần như không được ngủ thẳng giấc, mãi cho đến khi nghe thấy Lâm đạo hô OK thì cô muốn ngồi phịch xuống đất.

Tiệc đóng máy tất nhiên sẽ có.

Chẳng qua là bữa tiệc đó sẽ diễn ra vào ngày thứ ba quay xong.

Mọi người ngủ suốt một ngày, rồi dành một ngày đi thị trấn mua nguyên liệu, thuận tiện đi dạo trên núi, trên núi đã được Trần Tuấn Sơn nhận thầu khai phá cho nên đã không còn giống như trước, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra trong thôn sẽ càng ngày càng tốt hơn.

Buổi trưa tiệc đóng máy diễn ra, Lâm Nghị Sâm mời cả thôn đến ăn, buổi tối mới dành cho người của đoàn làm phim, mặc dù mọi người bận không ngừng tay nhưng tận trong lòng thật sự vui vẻ, ở Trường Ninh ba tháng, rốt cục cũng tự do.

Người của đoàn làm phim không giống Khổng Hi Nhan, có tình cảm đặc biệt với Trường Ninh, dù ra sao cũng không chán, bọn họ đều là người trẻ tuổi, kết thúc cảnh quay thì không còn hoạt động khác, mỗi ngày đều quanh quẩn trong núi, dù muốn đi ra ngoài cũng không có cách nào.

Bất quá Lâm Đạo lại cảm thấy như vậy rất tốt.

Thông qua đó, các diễn viên có nhiều thời gian hơn để trau dồi kịch bản.

Có đôi khi Khổng Hi Nhan cảm thấy buồn cười khi nghe thấy người trong đoàn phim tha thở, bây giờ rốt cục đã qua, bọn họ giống như đám trẻ tốt nghiệp cấp ba hoàn toàn vui vẻ hết mình! Sau khi bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều chụp ảnh lưu niệm, có người đăng lên weibo, có người cùng nữ thần chụp lưu niệm còn lén lưu lại, Khổng Hi Nhan bị mọi người kéo qua kéo lại mấy vòng, cuối cùng vẫn là Phó Thu giúp cô ngăn cản người của đoàn làm phim.

Lâm Đạo hiếm khi lên weibo, cũng đăng ảnh chụp toàn bộ đoàn phim, bày tỏ tình cảm của mình.

Fan của Lâm đạo đương nhiên không nhiều như diễn viên, nhưng đều là fan trung thành, họ đều tỏ ý sẽ chờ đợi phim được công chiếu, khen ngợi tác phẩm của Lâm đạo đều là tinh hoa, mọi người mượn lý do này kính Lâm Đạo mấy ly, Lâm Đạo cũng vui vẻ, không từ chối bất kỳ ai kính mình.

Phó Thu vừa giúp Khổng Hi Nhan thu dọn hành lý vừa hỏi:

"Chị Khổng, bây giờ chuyển qua sao? "


Khổng Hi Nhan lắc đầu:

"Không cần, đồ đạc cứ để ở đây, chị một mình qua đó. "

Cô nói cô chào hỏi mọi người trở về nhà.

Viên Viên là người đầu tiên nhìn thấy cô, sau đó là đám trẻ tiểu Bàn, lúc chia ly một cái ôm có hiệu quả hơn bất kỳ lời nói nào, chúng ôm lấy hai chân cô nói:

"Khổng lão sư, lần này cô đi khi nào mới trở về ạ?"

Khổng Hi Nhan há miệng nhưng không nói nên lời.

Rất khó nói được thời gian, trước đó không lâu Đồng Duyệt gọi điện đến cho cô nói vừa nhận một bộ phim, đồng thời còn có mấy chương trình trò chuyện, tiếp theo là tuyên truyền Ánh bình minh, chậm nhất có lẽ một đến hai năm cũng không có thời gian trở về.

Vương Hải Ninh nhìn ra nụ cười gượng của cô liền nói:

"Được rồi, Khổng lão sư đương nhiên rảnh rỗi sẽ trở về. "

Hai người dỗ dành bọn trẻ một phen, chúng mới chịu trở về, Khổng Hi Nhan có chút chột dạ nói:

"Sao chị gọi bọn trẻ tới?"

Vương Hải Ninh liếc mắt nhìn cô:

"Là phía anh Sơn lỡ miệng nói ra, bị Viên Viên nghe thấy cho nên bọn chúng mới tới. "

Khổng Hi Nhan chống lại ánh mắt của Vương Hải Ninh sao đó cả hai người bật cười.

Đêm cuối cùng cô ở chung với Vương Hải Ninh, ngày hôm sau hơn năm giờ liền rời đi, mãi đến hơn bốn giờ chiều mới đến thành phố B.

Bốn giờ rưỡi chiều, trong văn phòng tổng tài Cảnh Yên, Trì Vãn Chiếu thường xuyên nhìn về phía đồng hồ, Chu Sinh Nhiên cười nói:

"Trì tổng hôm nay về sớm một chút, chuyện còn lại ngày mai tiếp tục xử lý. "

Trì Vãn Chiếu nghe xong lời Chu Sinh chỉ trầm mặc, một lát sau hỏi:

"Bạch Diệp tiên sinh có liên lạc được chưa? "

Chu Sinh cúi đầu:

"Đã liên lạc được, tháng 9 sẽ đến thành phố B. "

Trì Vãn Chiếu gật đầu:

"Ừm."

Cô nói xong liền đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, ánh nắng gắt tháng bảy đã bắt đầu oi bức, cho dù gần năm giờ chiều mặt trời vẫn còn treo cao.

Qua thêm mấy phút nữa cô mới nói:

"Bảo Lục Hàn chuẩn bị xe. "


Chu Sinh muốn cười nhưng chỉ dám sờ sờ mũi:

"Dạ, Trì tổng."

Lúc Trì Vãn Chiếu về đến nhà Khổng Hi Nhan vừa tắm xong ôm Yên Yên đang nói chuyện, lần gặp mặt gần đây nhất của hai người là lúc ở Trường Ninh, giờ phút này cô tham lam nhìn chằm chằm tấm lưng của Khổng Hi Nhan, nghe cô ấy dịu dàng gọi tên Yên Yên.

Cô nhìn chằm chằm thật lâu, mãi cho đến khi Khổng Hi Nhan phát hiện phía sau có gì là lạ mới quay đầu lại.

Cô gọi:

"Tiểu Vãn..."

"Chị về khi nào?"

Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô mím môi:

"Vừa về tới. "

Khổng Hi Nhan đứng dậy đặt Yên Yên xuống sau đó đi đến bên cạnh cô:

"Trở về sao không gọi em. "

Trì Vãn Chiếu thấy cô đến gần liền ôm lấy eo cô, ôm vào lòng, thở dài:

"Muốn nhìn em nhiều hơn."

Khổng Hi Nhan bởi vì những lời này đôi mắt đỏ bừng lên, lẩm bẩm một câu Ngốc quá!, Trì Vãn Chiếu nghe thấy giọng nói nũng nịu kia trong lòng khẽ động liền kéo cô lên lầu hai.

Yên Yên ở dưới lầu trừng mắt nhìn hai người, mãi cho đến khi cửa phòng lầu hai đóng lại.

Nó mở to đôi mắt tròn vo vẫy vẫy đuôi, kêu meo meo hai tiếng sau đó nằm úp sấp trên sofa.

Trong phòng khách, trên tivi còn đang chiếu bộ phim truyền hình, tiếng ồn của nó đã che giấu động tĩnh ở lầu hai.

Hai người trên lầu cho đến hơn tám giờ tối mới xuống lầu, Khổng Hi Nhan khép lại bộ đồ ngủ vừa thay xong, hờn dỗi nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Em đi nấu cơm! "

Trì Vãn Chiếu đi theo phía sau cô cười nói:

"Ăn lâu như vậy em vẫn chưa no à?"

Khổng Hi Nhan kịp phản ứng người này nói gì thì trừng mắt nhìn người này:

"Mặt dày mày dạn!"


Trì Vãn Chiếu kéo Khổng Hi Nhan lại lén hôn cô một cái, trước khi cô nổi giận đã trước một bước chuồn vào nhà bếp.

Cô cắn môi, ánh mắt hờn dỗi nhìn theo Trì Vãn Chiếu, khóe môi giương lên, ôm Yên Yên ngồi trên sofa, trong TV đang đặt chiếu bộ phim đang nổi gần đây, tổ hợp tiểu thịt tươi và tiểu hoa đán đang nổi cùng diễn, kết hợp với hiệu ứng miếng hài trở thành một bộ phim thương mại rất thành công.

Yên Yên ở trong lòng cô dụi dụi, vừa rồi chưa kịp cùng Khổng Hi Nhan thân thiết đã bị người ta chặn đường, lúc này nó càng dính lây cô, còn dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm cằm, vành tai và cổ của cô.

Khổng Hi Nhan bị nó trêu chọc không ngừng cười, thở hổn hển kêu lên:

"Được rồi, Yên Yên nghe lời. "

Yên Yên nghe thấy cô gọi tên mình càng hưng phấn hơn, không ngừng kêu meo meo, cuối cùng quẩy một trận mới vùi vào lòng cô.

Trì Vãn Chiếu làm hai món một canh đơn giản, đến khi cô làm xong liền nhìn thấy Khổng Hi Nhan đang chơi đùa vui vẻ với Yên Yên ở trên sofa, cô mang cơm nước đặt lên bàn trà, ngồi trên thảm, đưa đũa cho Khổng Hi Nhan.

Yên Yên cũng muốn ăn, nó mở to đôi mắt dùng móng vuốt mò đến dĩa thịt bên cạnh, đụng đụng, thịt viên trên dĩa lăn về phía nó, Trì Vãn Chiếu cười nói:

"Yên Yên. "

Yên Yên từ bàn trà nhảy xuống, đẩy đẩy khay thức ăn của mình qua.

Khổng Hi Nhan nhìn một người một mèo, cô chống cằm nói:

"Có phải chị ngược đãi Yên Yên không? "

Trì Vãn Chiếu quay đầu sang:

"Em nhìn ra rồi à."

Khổng Hi Nhan: ...

Cũng không tính là nhìn ra, dù Yên Yên lắm lông, nhưng vừa rồi ôm Yên Yên trên tay hoàn toàn không có cảm giác có da có thịt như lúc trước, có lẽ gầy đi rồi.

Bất quá gầy đi nhưng ngược lại càng linh hoạt hơn.

Trì Vãn Chiếu sắp xếp cho Yên Yên xong liền đi đến bên cạnh cô:

"Trước đây Yên Yên bị bệnh, Chu Sinh dẫn nó đi khám, họ nói là nó quá mập. "

Khổng Hi Nhan:

"Thảo nào..."

Cô đứng lên đi đến bên cạnh Yên Yên, xoa đầu nó đau lòng nói:

"Yên Yên chịu khổ rồi."

Cô nói xong đứng lên đi đến trước mặt Trì Vãn Chiếu, nhón chân sờ sờ đầu Trì Vãn Chiếu nói:

"Tiểu Vãn cũng chịu khổ rồi."

Dưới ánh đèn, Khổng Hi Nhan nhẹ nhàng ngước mắt lên, lông mi dài như cánh bướm đang khẽ rung động, ngay cả đuôi mắt cũng hiện ra vui vẻ, khóe môi giương lên, cô mỉm cười với Trì Vãn Chiếu.

Trong lòng Trì Vãn Chiếu tựa như bị chiếc lông vũ quét qua, ngưa ngứa, ngay cả cổ họng cũng vậy.

"Em..."

Khổng Hi Nhan ngắt lời cô:

"Mau tới ăn cơm, cơm nước sắp lạnh rồi."


Trì Vãn Chiếu cúi đầu:

"Được rồi. "

Cô bị Khổng Hi Nhan dắt đến bên cạnh bàn trà ngồi xuống, trên tivi đang chiếu tin tức.

Triển lãm của họa sĩ nổi tiếng Bạch Diệp ở Anh đã kết thúc mỹ mãn, điểm dừng chân tiếp theo là thành phố B trong nước, nghe nói bây giờ vé vào cửa đã gần chạm ngưỡng giới hạn...

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn, trong màn hình LCD lớn xuất hiện một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, bị mọi người vây ở giữa, dáng người cao ráo, bước đi rất nhanh, sắc mặt lãnh đạm lại có khí thế không giận mà uy.

Anh là họa sĩ nổi tiếng đang mở triển lãm lưu động khắp thế giới, Bạch Diệp.

Khổng Hi Nhan có nghe nói về Bạch Diệp, lúc ở đoàn phim có nghe mọi người nói chút ít, bởi vì điểm dừng tiếp theo là thành phố B cho nên tất cả mọi người đều có suy nghĩ muốn đến xem thử, nhưng khi hỏi vé thì đều bỏ cuộc giữa đường.

Khổng Hi Nhan không biết quá nhiều về Bạch Diệp, chỉ biết năm năm trước anh ta bởi vì một bộ ảnh Tia sáng le lói bán được 30 triệu nhân dân tệ (hơn 100 tỷ VND), từ đó về sau giá trị con người tăng vọt, trở thành đối tượng mọi người ngưỡng vọng.

Triển lãm tranh ở Anh vừa kết thúc, hai bức tranh của anh đã được bán ra với giá 30 triệu và 42 triệu đô la, dẫn đến một cuộc thảo luận ầm ĩ trong và ngoài nước.

Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan đang nhìn chằm chằm tivi, ăn một miếng hỏi:

"Sao vậy?"

Khổng Hi Nhan quay sang nhìn cô, cảm thán:

"Người với người, quả thật khác biệt."

Trì Vãn Chiếu uống một ngụm canh:

"Sao em nói vậy?"

Khổng Hi Nhan đã ăn xong, cô chống cằm nhìn về phía tivi, có chút hâm mộ, nói:

"Chị nhìn tay anh ấy đi, giá trị ít nhất một trăm triệu! "

Trì Vãn Chiếu nghe vậy nghiêm túc nhìn Khổng Hi Nhan:

"Vậy em cảm thấy tay chị, đáng giá bao nhiêu? "

Khổng Hi Nhan sửng sốt, mặt liền đỏ bừng, hờn dỗi nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Em đang nói chuyện đàng hoàng với chị! "

Trì Vãn Chiếu thản nhiên nói:

"Em nghĩ không đàng hoàng thôi."

Khổng Hi Nhan: ...

Đã lâu không gặp, trình độ mặt dày của Trì Vãn Chiếu càng ngày càng đột phá giới hạn!

Tác giả có điều muốn nói:

Bạch Diệp trước đó đã xuất hiện, lúc đó tên là Vệ Diệp, Rùa sợ tên lộn xộn, nên đã đổi họ.

-------Hết chương 162-----

Chúc mọi người trung thu vui vẻ!^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện