Thành phố H vốn có nhiều núi, chính quyền đã có biện pháp nạo vét chống ngập úng trong những đợt mưa lớn liên tục, nhưng núi lở vẫn diễn ra dữ dội khiến con người không thể chống đỡ.


Hơn nữa, đây không phải là một làng đơn lẻ, nhiều làng nối tiếp nhau có mức độ thiên tai khác nhau.

Tin tức này nhanh chóng được truyền ra.

Núi lớn ở thành phố H sạt lở, đất đá bị cuốn trôi xuống những chữ này tràn ngập khắp trên mạng, tin tức thời sự, tòa soạn lớn, hotsearch Weibo đều không ngừng đưa tin.

Trong nhất thời, người người đều khóa tầm mắt về thành phố H.

Trì Vãn Chiếu cũng không ngoại lệ.

Một ngày sau khi lở đất xảy ra, cô đã đến thành phố H.

Trong phòng, Chu Sinh bước vội vàng đi tới phía sau Trì Vãn Chiếu cúi đầu nói:

"Trì tổng, tạm thời chưa có tin tức của phu nhân, lúc trước phu nhân và người đoàn phim ở dưới chân núi, nơi đó đã bị phá hủy hoàn toàn."

"Lưu tiên sinh bảo ngài đừng nóng vội, bọn họ đã tăng thêm người đi tìm."

Trì Vãn Chiếu nhắm mắt lại, tay siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, rất rõ ràng.

"Chuẩn bị xe!"

Mặt Chu Sinh lộ vẻ khó khăn:

"Trì tổng, tất cả các con đường dưới chân núi đều bị phong tỏa."

Nói cách khác.

Cô muốn tự mình đi tìm, rất khó.

Trì Vãn Chiếu mím môi:

"Liên lạc với Lưu tiên sinh."

Chu Sinh cúi đầu:

"Trì tổng, Lưu tiên sinh không dám thả người."

Trên Weibo đã bắt đầu đưa tin đoàn phim Ánh bình minh bị mắc kẹt ở thành phố H, làm cho người ta bàng hoàng, nếu như lúc này Trì tổng lại đâm vào nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chỉ e là càng trở nên hoảng loạn hơn.

Chính vì vậy Lưu tiên sinh cũng không dám để Trì Vãn Chiếu vào trong đó.

Trì Vãn Chiếu nghe vậy, cô đứng trước cửa sổ, mưa lớn bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu dừng, thỉnh thoảng nhìn thấy vài người mặc cảnh phục đi tới đi lui.

Trong khách sạn sớm đã treo biển, hướng dẫn.

Bây giờ thành phố H chỉ cho ra, không cho vào để đề phòng có nhiều trường hợp ngoài ý muốn hơn.

Thế giới bên ngoài chỉ có thể biết được thông tin về thành phố H trên tin tức thời sự.

Trì Vãn Chiếu nhìn rất nhiều thanh niên dáng vẻ giống như sinh viên ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa khách sạn, cô khẽ cau mày, nói với Chu Sinh:

"Anh đi chuẩn bị cho tôi một bộ đồ."

Chu Sinh nhìn theo ánh mắt của cô, anh đã hiểu.

Các tình nguyện viên bên dưới đều là sinh viên đại học thành phố H, bây giờ tình hình thiên tai đã được khống chế, có rất nhiều tình nguyện viên đến chân núi để tiếp tế nước bánh mì, địa phương cũng tự phát tổ chức không ít bộ phận cứu hộ tạm thời, nếu họ có thể trà trộn vào bên trong thì quá tốt.

Một tiếng sau.

Chu Sinh đã sắp xếp xong, anh ta cùng Trì Vãn Chiếu mặc đồng phục cứu viện xen lẫn vào trong nhóm người tình nguyện đi vào đoạn đường phong tỏa.

Không có nhiều người thương vong do trận lở đất này, thứ nhất chính phủ đã thực hiện các biện pháp phòng chống, thứ hai xung quanh thành phố H đều có núi bao quanh, trước nay vào tháng 6 tháng 7 mưa lớn cũng sẽ có vài trận sạt lở núi nhỏ cho nên người dân đều biết tự bảo vệ mình như thế nào.

Không có nhiều người thương vong, nhưng những ngôi nhà bị sập do lở đất, và nhiều người bị mắc kẹt bên trong cần được giải cứu.

Hơn nữa có vài người mất tích cần tìm kiếm ở khu vực lân cận.

Chu Sinh cùng nhóm tình nguyện viên chỉ đi phát đồ tiếp tế, không tham gia cứu trợ.

Trên đường đi có người oán trách ông trời vô tình, trước mặt thiên tai, con người trở nên nhỏ bé.

Trì Vãn Chiếu theo sau nhóm tình nguyện viên đi trên con đường nước chảy qua đầu gối, mỗi bước đi đều rất vất vả, trên lưng mỗi người đều mang một chiếc túi lớn, căng phồng.

Bọn họ đi rất chậm, Trì Vãn Chiếu nhìn ước thời gian, có lẽ một tiếng nữa họ mới đến chân núi, người phía trước nói:

"Mọi người cẩn thận, tuy bây giờ tình hình thiên tai đã được khống chế nhưng không thể lơ là, mọi người biết nếu gặp phải tình huống xấu thì phải làm thế nào chứ?"

Không ít người đáp lại với anh ta:

"Biết!"

Ngay sau đó, anh ta điểm danh và phân nhiệm vụ.

Trì Vãn Chiếu nói với Chu Sinh, cúi đầu thấp xuống, hơn nữa mưa lớn liên tục, tầm mắt sẽ bị cản trở.

Sau khi phân chia nhiệm vụ, đám đông tản ra.

Khoảng mười người một nhóm nhỏ.

Cô gái trước mặt Trì Vãn Chiếu vốn định quay đầu nói chuyện với Trì Vãn Chiếu, nhưng nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang nhỏ giọng thầm thì với Chu Sinh, cô liền thức thời cùng những người khác rời đi.

Mãi cho đến khi mọi người đều đi gần hết, Chu Sinh mới nói với Trì Vãn Chiếu:

"Trì tổng, phía trước là chỗ phu nhân từng ở."

Anh chỉ tay về phía cách đó không xa.

Trì Vãn Chiếu nhìn qua, loáng thoáng có thể nhìn thấy dấu vết của ngôi nhà bị sụp đổ, trái tim của cô thắt lại, giống như bị người ta nắm trong lòng bàn tay, ra sức nắm chặt lại, sắc mặt của cô thoáng chốc trắng bệch.

Chu Sinh quan sát sắc mặt của Trì Vãn Chiếu, anh an ủi:

"Trì tổng, cô yên tâm đi, nhất định phu nhân sẽ không sao, trước đó không nghe người trong thôn nói có người mất tích, chỉ là không biết bây giờ họ tạm thời được sắp xếp ở nơi nào."

"Chúng ta cứ tìm xem."

Trì Vãn Chiếu nghe được lời này của Chu Sinh, cô gật đầu.

Sắc mặt cô nghiêm trọng, những hạt mưa nặng trĩu đập lên người cô, lộp bộp lộp bộp.

Hai người xuôi theo ven đường đi, dọc theo đường đi đều có thể nhìn thấy cây gãy đổ, đủ thứ mọi vật trôi trên mặt nước, Trì Vãn Chiếu ngước nhìn, cảnh vật tan hoang, cảnh tượng tiêu điều.

Xung quanh vắng lặng, chỉ có tiếng nước mưa vỗ trên mặt nước.

Người nghe cảm thấy lạnh lẽo từ trong xương toát ra.

Chu Sinh dẫn Trì Vãn Chiếu đi thẳng đến cửa thôn, ở đây không có người cứu viện, cả thôn lặng yên không có hơi thở của con người, Trì Vãn Chiếu vốn dĩ muốn đi vào nhưng Chu Sinh đã đứng trước mặt cô nói:

"Trì tổng, để tôi vào xem thử, cô ở đây chờ tôi."

Trì Vãn Chiếu đẩy tay Chu SInh ra, giọng khàn khàn nói:

"Tôi tự vào."


Chu Sinh liếc nhìn thần sắc của cô, trầm mặc.

Trong thôn nước vẫn qua đầu gối, bước đi đều khó khăn, Trì Vãn Chiếu theo cửa thôn đi vào tìm, mỗi căn nhà đi qua cô đều gọi tên Khổng Hi Nhan.

Không hề có tiếng trả lời.

Cơn mưa xối xã như ngang cách âm thanh của cô trong một thế giới nhỏ, mặc cho cô gọi thế nào vẫn không có ai đáp lại.

Trì Vãn Chiếu không biết mệt mỏi mỗi căn nhà cô đều tìm từ trong ra ngoài, giọng đã không còn ra tiếng thì cô dùng ánh mắt tìm kiếm, cổ họng kêu không ra âm thanh, cô liền dùng ánh mắt tuần tra, cửa nhà bị sập một nửa, không vào được cô liền bò qua cửa sổ, Chu Sinh nhìn thấy đến lúc này đôi bàn tay của cô đã run run.

"Trì tổng!"

Chu Sinh gọi cô.

Trì Vãn Chiếu như không nghe thấy, cô không ngừng tìm kiếm, trèo lên, dùng ánh mắt kiểm tra, mãi cho đến khi đôi mắt cũng mờ đi.

Chu Sinh nắm lấy bả vai cô, gọi:

"Trì tổng!"

"Phu nhân không có ở đây!"

Trì Vãn Chiếu nghiêng đầu nhìn anh, gương mặt ướt sũng, Chu Sinh không phân biệt được đó là nước mưa hay là nước mắt của cô, mưa lớn tầm tã át cả tiếng của cô:

"Em ấy ở đâu?"

Tuy giọng đã khàn đến mức không nghe thấy, nhưng khí thế của cô vẫn như trước, Chu Sinh bị cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm, im lặng đối diện.

Trì Vãn Chiếu tìm kiếm ở chỗ này gần ba tiếng đồng hồ, tìm kiếm từ thôn cho đến hạ du. Mặc dù mặc áo mưa đi ủng nhưng Chu Sinh biết rằng đôi chân của cô đã được ngâm trong nước từ lâu.

Anh đi theo phía sau Trì Vãn Chiếu, nhìn một người trước nay đều chau truốt tỉ mỉ, sống lưng thẳng tấp lúc này lại sa sút đến vậy.

Những sợi tóc đã sớm bị nước mưa làm ướt dính lên mặt, lưng gù xuống, bước đi lảo đảo, thứ duy nhất không thay đổi chính là nét mặt lúc nào cũng căng cứng, cánh môi mím lại theo một đường thẳng và cả sự sắc bén từ đôi mắt nữa.

Chu Sinh hoảng hốt, anh cảm giác người trước mắt chỉ là Trì Vãn Chiếu, mà không phải Trì tổng của Cảnh Yên.

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, khi đi ngang qua một khu rừng nhỏ, Chu Sinh liền nói:

"Trì tổng, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."

Hắn nhìn ra được, cơ thể của Trì Vãn Chiếu đã đến cực hạn.

Tiếp tục gắng gượng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Trì Vãn Chiếu lắc đầu:

"Tôi không sao."

Cô vừa dứt lời cơ thể đã nghiêng ngã, Chu Sinh vội vàng đỡ lấy cô lo lắng gọi:

"Trì tổng?"

Trì Vãn Chiếu khoát tay, trước mặt xoay vòng.

Từ sau khi biết thành phố H xảy ra chuyện, cô đã nuốt không trôi, sau khi đến thành phố H cũng chỉ lo tìm kiếm thông tin ở khắp nơi, vốn chẳng lo lắng sức khỏe của mình.

Bây giờ gắng gượng tìm kiếm một khoảng thời gian lâu như vậy, nếu là người bình thường đã sớm chịu không nổi, nhưng cô dựa vào chấp niệm mà chống đỡ.

Cô muốn nhìn thấy Hi Nhan.

Muốn ôm em ấy.

Muốn nghe giọng nói nũng nịu của em ấy.

Muốn nhìn thấy em ấy... bình an vô sự.

Trì Vãn Chiếu dựa vào Chu Sinh đứng một lúc, chờ cơn choáng váng qua đi, cô mới đẩy Chu Sinh ra.

"Đi thôi."

m thanh của cô hòa với cơn mưa trở nên lạnh lẽo.

Chu Sinh thở dài đi theo phía sau nhỏ giọng nói:

"Trì tổng..."

Trì Vãn Chiếu yếu ớt nói:

"Trở về khách sạn trước đã."

Cơ thể của cô đã đến cực hạn, cô không muốn khi chưa nhìn thấy Khổng Hi Nhan thì bản thân đã ngã xuống trước.

Chu Sinh thở phào, đi theo phía sau cô.

Hai người đi theo cánh rừng cây nhỏ, vừa đi ra ngoài liền thấy có mấy người đi tới, bọn họ mặc đồng phục, nhìn thấy quần áo trên người Trì Vãn Chiếu và Chu Sinh liền hỏi:

"Có phải tình nguyện viên không? Sao lại ở đây? Mau quay lại."

Trì Vãn Chiếu cùng Chu Sinh gật đầu, lúc cô nhìn thoáng qua những người này thì bất ngờ xoay người kéo tay áo một trong số họ.

"Mọi người đã đi đến thôn trước mặt chưa?"

Người đàn ông bị cô nắm lấy cau mày:

"Ý cô nói thôn đó sao?"

Trì Vãn Chiếu theo hướng người này chỉ tay gật đầu.

Người đàn ông này nói:

"Tất cả mọi người trong thôn kia đều được di tản rồi, không cần đi, hai người cũng sớm đi đi..."

Trì Vãn Chiếu vội vàng ngắt lời:

"Di tản?"

"Di tản tới chỗ nào?"

Người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn nói:

"Đi dọc theo con đường này xuống phía dưới, ở đó có một chỗ lánh nạn."

Người này còn chưa nói xong đã nhìn thấy Trì Vãn Chiếu sốt ruột đi thẳng về phía trước, đôi lông mày lưỡi mác nhíu lại, hỏi người bên cạnh

"Các người có cảm thấy cô gái này rất quen mặt không?"

Mấy người còn lại đều lắc đầu.

Mưa giăng cả bầu trời, ngay cả ngũ quan đều thấy mờ mờ, sao có thể quen mặt được.

Người đàn ông này nhìn theo bóng lưng của Trì Vãn Chiếu và Chu Sinh biến mất trước tầm mắt, sau đó mới thu hồi.

Mưa vẫn đang rơi.

Vừa rồi rõ ràng Trì Vãn Chiếu đã không còn sức lực, chỉ cố gắng gượng, nhưng bây giờ lại đi rất nhanh, tâm trí đã sớm bay về phía trước, trong đầu tràn ngập lời của người đàn ông kia vừa nói.


Người trong thôn đều ở nơi tạm lánh.

Có phải, Hi Nhan cũng ở đó? Chu Sinh nhìn cô quật cường tiến về phía trước, anh vừa chuẩn bị đuổi theo, điện thoại trong túi đã vang lên, ngay từ trước khi tới đây, anh đã dùng túi kín để đựng điện thoại rồi mang theo, anh sợ bỏ lỡ tin tức của phu nhân.

Ngay khoảnh khác nhìn thấy hai chữ Đồng Duyệt hiện trên màn hình, đôi mắt anh trầm xuống.

......

Lúc Khổng Hi Nhan tỉnh lại là buổi chiều, Phó Thu luôn túc trực bên cạnh cô, nhìn thấy cô tỉnh lại mở mắt Phó Thu đã bước nhanh tới trước giường bệnh gọi:

"Khổng tỷ!"

"Chị làm em sợ muốn chết!"

Phó Thu đứng trước giường bệnh, đôi mắt ươn ướt, Khổng Hi Nhan vừa tỉnh lại đã cảm thấy chân đau rát, cô nhíu mày:

"Tiểu Thu."

"Khổng tỷ, em ở đây, chân chị còn đau không? Có khát không? Mau uống nước đi."

Cô nói xong bưng ly đưa đến dưới cánh môi Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan uống một ngụm, dòng nước mát từ cổ họng chảy xuống, cô uống vài ngụm lắc đầu nói:

"Được rồi."

Phó Thu đặt ly nước lên tủ đầu giường.

Cửa phòng bệnh ở phía sau có người gõ, Phó Thu đi mở cửa nhìn thấy Sài Nhân và Cố Linh, còn có mấy cô gái, họ đứng ngoài cửa.

Sài Nhân hỏi:

"Hi Nhan tỉnh chưa?"

Phó Thu gật đầu:

"Chị ấy tỉnh rồi, mọi người vào đi."

Sài Nhân thở phào nhẹ nhõm, dẫn mọi người vào phòng bệnh.

Khổng Hi Nhan ngủ rất lâu, cơ thể cũng không có gì đáng ngại.

Cô hôn mê chỉ vì dầm mưa quá lâu công thêm chân bị thương, bây giờ tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn rồi.

Sài Nhân, Cố Linh và mấy người kia đi đến bên giường, sau đó Cố Linh ngồi trên giường bệnh, cô cúi đầu nhìn Khổng Hi Nhan nói:

"Khổng tỷ, chị quá dũng cảm, chị không sợ lỡ như có gì sao?"

Khổng Hi Nhan thấy lời này, cô yếu ớt mỉm cười:

"Chẳng phải tôi đã bình an rồi sao."

Một cô gái đóng vai sinh viên đại học đứng bên cạnh Cố Linh lo lắng:

"Khổng tỷ, chị tìm thấy đứa bé kia ở đâu?"

Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ mở miệng nói:

"Chưa ra khỏi rừng, Tiểu Hồ nhìn thấy em ấy."

Cố Linh không hiểu:

"Nhưng trong rừng tụi em đều đã tìm qua."

Khổng Hi Nhan mím môi:

"Rừng rất lớn, chúng ta chỉ đi một vòng từ dưới tìm lên, từ thượng du tới gần cửa thôn nhưng có lẽ lo sợ sạt lở lần nữa nên chị thấy vài người trong thôn chỉ đi nửa đường rồi quay lại."

Mọi người gật đầu.

Bọn họ và người trong thôn chia nhau ra tìm, chỗ người trong thôn tìm qua họ sẽ không tìm, không ngờ, đứa bé kia ở cách họ không xa.

Phó Thu thấy mọi người cũng không mở miệng, cô nhỏ giọng hỏi:

"Khổng tỷ, đói bụng chưa? Chị có muốn ăn gì không?"

Ngay lập tức có người nói:

"Phải rồi, Khổng tỷ ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng rồi."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Ừ."

Phó Thu rời khỏi phòng bệnh, đi tìm bữa trưa cho Khổng Hi Nhan, trong phòng bệnh có chút yên tĩnh, Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn, sắc mặt của họ có chút trắng bệch, cô cười cười bảo họ trở về nghỉ ngơi.

Cố Linh nhìn cô, suy nghĩ một lúc mới nói:

"Vậy tụi em trở về nha."

Mấy cô gái kia cũng chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng.

Chỉ có Sài Nhân ở lại.

Cô đứng trước giường bệnh, cứ nhìn Khổng Hi Nhan, không nói gì.

Từ khi vào đây Sài Nhân chưa từng nói chuyện, lúc nào cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan, im lặng không nói.

Khổng Hi Nhan bị Sài Nhân nhìn chằm chằm cô ngẩng đầu nhìn lại:

"Sài tiểu thư còn có việc gì?"

Sài Nhân nhíu mày, mở miệng nói:

"Trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc người kia thích cô ở điểm gì?"

"Bây giờ ngẫm lại, cô quả thật sự khác người thường."

Khổng Hi Nhan biết Sài Nhân nói đến Trì Vãn Chiều, mi mắt cô rũ xuống:

"Cô đừng nghĩ nhiều, người kia rất thích vẻ bề ngoài, chị ấy thích gương mặt này của tôi."

Sài Nhân cười khẽ.

"Không sợ sao?"

Khổng Hi Nhan suy nghĩ rồi nói:

"Rất sợ."


Sài Nhân ngồi bên giường bệnh của cô:

"Vậy mà cô còn đi?"

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Rất bồng bột."

Ánh mắt của Sài Nhân như thể nhìn thấu lòng người, cô nhếch môi nói: "Không, cô không bồng bột, cô đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt."

"Đầu tiên cô thu hút tầm mắt của mọi người, để chúng tôi đi xung quanh tìm đứa trẻ kia."

"Sau đó cô lo nếu không dẫn theo Tiểu Hồ, con bé sẽ lộ tẩy."

"Đến bên kia cô cũng sắp xếp cho Tiểu Hồ xong xuôi."

"Cô đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhưng cô không có chuẩn bị cho chính mình."

Khổng Hi Nhan ngẩng đầu, cười nói:

"Sài tiểu thư, cô suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ cùng Tiểu Hồ nhìn thấy đứa bé kia ở trong rừng thôi, chỉ có vậy mà thôi."

Sài Nhân gật đầu:

"Trước khi vào đây, tôi đã nói chuyện với Tiểu Hồ."

Sắc mặt Khổng Hi Nhan vẫn như thường.

Lông mày Sài Nhân nhíu chặt lại:

"Cô can đảm cũng rất cẩn trọng nhưng vì sao cô..."

Khổng Hi Nhan cắt lời Sài Nhân, ánh mắt của cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, những hạt mưa vẫn vỗ lên bệ cửa sổ, lộp bộp, cô cất lời:

"Sài tiểu thư, cô từng gặp phải sạt lở chưa?"

Sài Nhân lắc đầu.

Khổng Hi Nhan tiếp tục:

"Tôi từng bị một lần, không nghiêm trọng, ở Trường Ninh."

"Đó là khi tôi vừa mới đến Trường Ninh không lâu, mưa lớn liên tục hai ngày, sạt lở núi, nước chảy không ngừng, toàn bộ Trường Ninh đều bị chìm trong nước, chúng tôi bị kẹt trong trường học."

"Có vài đứa trẻ đã không còn."

"Chúng khóc, cầu tôi cứu chúng."

"Nhưng tôi bất lực."

Sài Nhân vỗ vai cô:

"Hi Nhan."

Cô mím môi:

"Trường Ninh có một đứa nhỏ, tên là Viên Viên."

"Tôi và con bé sớm chiều bên nhau ba năm."

Sắc mặt cô tái nhợt, mặt mày dịu dàng.

Sài Nhân ngồi trong phòng một lúc dài, sau đó mới đứng dậy nói với Khổng Hi Nhan:

"Tôi trở về nghỉ ngơi trước."

Khổng Hi Nhan:

"Ừm."

Sài Nhân đứng dậy, trùng hợp Phó Thu mở cửa đi vào, cô quay đầu nói với Khổng Hi Nhan:

"Đúng rồi, có một chuyện quên nói cho cô biết, mẹ của đứa trẻ kia nói muốn đến thăm cô."

"Bị tôi từ chối."

"Hi Nhan sẽ không trách tôi xen vào chuyện của người khác chứ?"

Khổng Hi Nhan đối diện với ánh mắt của Sài Nhân nói:

"Tất nhiên là không."

Sài Nhân gật đầu cười cười rời khỏi phòng bệnh.

Phó Thu ở phía sau thay Khổng Hi Nhan bưng đồ ăn lên, cô đặt ở lên tủ đầu giường, có chút khó hiểu hỏi:

"Khổng tỷ, sao chị không cho mẹ của đứa trẻ kia tới thăm?"

Khổng Hi Nhan ngoắc tay gọi Phó Thu đến, khi Phó Thu sát đầu tới thì bị cô cốc một cái, nói tiếp:

"Lúc Tiểu Hồ nói Viên Viên quay lại thôn, người phụ nữ kia đang làm gì?"

Phó Thu suy nghĩ nói:

"Đang khóc."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Sau đó, khi chúng ta đi ra ngoài tìm kiếm, cô ấy đang làm gì?"

Phó Thu chợt hiểu.

Người phụ nữ kia vẫn còn đang khóc, từ đầu đến cuối cô ta không nhúc nhích dù nửa bước, thậm chí ngay cả ý định đứng lên cũng không có, cô ta chỉ ngã ngồi dưới đất gào khóc thật lớn.

Trước đó cô cho rằng người này đau lòng quá độ.

Bây giờ nghĩ lại.

Cô ta vốn không có ý định đi tìm đứa nhỏ.

Cũng khó trách Khổng tỷ không muốn gặp cô ta.

Phó Thu nghĩ thông suốt điểm này lại lẩm bẩm:

"Tức chết đi được!"

Khổng Hi Nhan không trả lời.

Không có gì tức cả.

Trên thế giới này, có cha có mẹ cam tâm tình nguyện vì con dâng hiến mọi thứ, ngược lại cũng có.

Như trường hợp đối mặt với sự uy hiếp của cái chết.

Bất kỳ lựa chọn gì cũng có thể xảy ra.

Khổng Hi Nhan biết trong mắt người khác hành động của cô vô cùng điên dại, thậm chí là quá mức lương thiện, nhưng để cho cô lựa chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ quay lại cứu đứa trẻ kia.

Không phải thánh nhân, không liên quan gì đến lòng tốt.

Chỉ là bản tính.

Ngoài cửa, có hai người đang đứng, họ vẫn còn mặc áo mưa, long đong vất vả, một người thì nhợt nhạt như tờ giấy, đặt tay lên nắm cửa thật lâu không đẩy cửa vào.

Thỉnh thoảng xung quanh có vài người đi ngang họ, đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn họ.

Chu Sinh đứng sau lưng Trì Vãn Chiếu nhỏ giọng nói:

"Trì tổng?"

Giọng của Trì Vãn Chiếu vẫn khàn khàn:

"Đi tìm hai bộ quần áo sạch."

Cô nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, đi theo hướng ngược lại ra ngoài, Chu Sinh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô hồi lâu mới trả lời:


"Vâng."

Không bao lâu hai bộ quần áo được chuẩn bị xong.

Là quần áo theo phong cách ăn mặc quen thuộc của Trì Vãn Chiếu, Chu Sinh cũng thay một bộ âu phục, anh nhìn Vãn Chiếu thay quần áo liền chuẩn bị đi vào phòng bệnh không khỏi nói:

"Trì tổng, ăn chút gì đó rồi đi."

Trì Vãn Chiếu lắc đầu:

"Đi xem em ấy rồi ăn."

Chu Sinh thở dài đi theo phía sau cô, một lần nữa trở lại cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Khổng Hi Nhan bảo Phó Thu đi mượn điện thoại, đồ đạc của các cô đều ở trong thôn, đã sớm không biết trôi về nơi nào, Phó Thu nghe vậy hỏi:

"Chị muốn liên lạc với Trì tổng phải không?"

Khổng Hi Nhan gật đầu.

Phó Thu nói:

"Khổng tỷ đừng lo lắng, buổi sáng em đã liên lạc với Đồng tỷ, nói cho chị ấy biết chị không sao, để chị ấy chuyển lời khuyên cho Trì tổng."

Khổng Hi Nhan trước sau vẫn lo lắng, cô nói với Phó Thu:

"Em đi mượn điện thoại đi."

Phó Thu dọn dẹp xong đồ ăn đã ăn xong, nói:

"Em biết rồi, chị chờ chút."

Cô vừa đi đến cửa phòng bệnh, mở cửa, Trì Vãn Chiếu đã đứng ở bên ngoài.

Phó Thu ngạc nhiên gọi:

"Trì, Trì tổng?"

Sao Trì tổng lại đến thành phố H?

Phó Thu không kịp suy nghĩ quá nhiều liền nói vào bên trong:

"Khổng tỷ, Trì tổng đến."

Khổng Hi Nhan vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng vỗ vỗ hai má mình cố gắng khôi phục chút huyết sắc mới ngẩng đầu nhìn cửa phòng bệnh.

"Tiểu Vãn."

Cô vừa mở miệng gọi thì Trì Vãn Chiếu đã đi vào, sắc mặt âm trầm.

Chu Sinh đứng ngoài cửa, Phó Thu còn chưa đi ra, anh kéo tay Phó Thu sau đó đóng cửa lại.

Phó Thu quay đầu lại nhìn, chóp mũi liền đụng vào cánh cửa.

Cô sờ mũi nói:

"Thư ký Chu, anh với Trì tổng đến đây khi nào?"

Chu Sinh liếc mắt nhìn cô, không nói gì.

Phó Thu có nghi ngờ nhưng không dám hỏi, chỉ bưng hộp cơm rời đi.

Trong phòng bệnh, sắc mặt Trì Vãn Chiếu vẫn âm trầm như trước, Khổng Hi Nhan nhìn thấy ánh mắt này của Trì Vãn Chiếu cô theo bản năng rụt vai lại.

"Em đã hứa với chị như thế nào?"

"Chăm sóc tốt bản thân."

"Đây là cách em chăm sóc chính mình?"

Ngoài trời mưa lớn, mưa nặng hạt đập lên cửa sổ, Khổng Hi Nhan nghe Trì Vãn Chiếu nói, cô cau mày nói:

"Tiểu Vãn, giọng của chị bị sao vậy?"

Đã khàn đến mức không nhận ra.

Trì Vãn Chiếu mím môi không mở miệng nữa.

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm cô, hỏi:

"Chị đến thành phố H từ khi nào?"

Trì Vãn Chiếu vẫn không trả lời cô, chỉ là sắc mặt vẫn âm trầm như trước, môi mím lại, Khổng Hi Nhan thấy người này căn bản không muốn mở miệng, cô liền hướng ra ngoài gọi:

"Chu Sinh!"

Ngoài cửa không có động tĩnh, Khổng Hi Nhan cắn răng vén chăn lên, còn chưa xuống giường đã bị Trì Vãn Chiếu giữ tay lại, sau đó đẩy lên giường.

"Chu Sinh không có ở đây."

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

"Em không tin!"

Giọng Trì Vãn Chiếu vẫn khàn khàn:

"Tại sao không tin?"

Khổng Hi Nhan gỡ tay Trì Vãn Chiếu ra:

"Rốt cuộc giọng của chị bị gì?"

Trì Vãn Chiếu nhíu mày, Khổng Hi Nhan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, ngón tay Trì Vãn Chiếu trắng bệch, giống như đã ngâm trong nước rất lâu, đã bị phá da.

Trong lòng cô căng thẳng:

"Rốt cuộc chị..."

Trì Vãn Chiếu nhìn cô, ánh mắt sắc bén, mở miệng nói:

"Phải, em đoán đúng, chị đi đến thôn, chị đi tìm em."

"Chị tìm ba tiếng đồng hồ, trời mưa quá lớn, chị không thể tìm thấy em, nhưng chị lại lo lắng em ở bên trong..."

Giọng Trì Vãn Chiếu không lớn, lại giống như dao sắc, từng dao cứa vào lòng Khổng Hi Nhan, đau đến mức cô thở không nổi, Trì Vãn Chiếu nhìn thấy Khổng Hi Nhan như vậy chỉ nắm chặt nắm tay, tiếp tục nói:

"Chị sợ em lo lắng, trước khi vào đây đã cố ý thay quần áo, em có muốn nhìn thấy bộ dạng chị..."

Khổng Hi Nhan che miệng cô:

"Đừng nói nữa!"

"Cầu chị đừng nói nữa!"

Mỗi chữ Trì Vãn Chiếu nói ra đều cứa thật mạnh vào lòng cô, làm cho vành mắt cô nóng lên, khó thở, nghèn nghẹn ở cổ họng.

Thái độ Trì Vãn Chiếu rất khác thường, cô đã quen yêu thương cô ấy không muốn cô ấy khó chịu dù chỉ một chút. Cô thêm mắm dặm muối đem chuyện mình sau khi đến thành phố H nói cho Khổng Hi Nhan nghe, đến khi cô ấy bịt tay lại.

Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan giống như đà điểu trốn tránh không muốn nghe, cô ngồi xuống bên giường, giọng khàn khàn đầy lạnh lẽo, nói:

"Hi Nhan, chị vừa chỉ nói một chút em đã nghe không nổi nữa."

"Em có biết, khi chị nghe thấy chuyện của em, tâm trạng như thế nào không?"

"Hi Nhan, em rất tàn nhẫn."

Sắc mặt Khổng Hi trắng bệch, tay vô lực buông xuống.

Tác giả có điều muốn nói: Thật ra, ngày hôm qua tôi không dám vào xem đánh giá, tôi tin rằng rất nhiều thiên thần nhỏ sẽ cảm thấy Hi Nhan giống như Thánh Mẫu gì đó nhưng Rùa con cảm thấy đó là tính cách của Khổng tiểu thư, từ Trường Ninh hay Cố Linh xảy ra chuyện, cô ấy luôn luôn như vậy, khi có tai nạn, suy nghĩ đầu tiên không phải là rút lui, mà làm thế nào để giải quyết.

Thật ra trong cuộc sống thực tế này, người xả thân vì việc nghĩa rất nhiều, thậm chí có người còn hi sinh tính mạng, bản tính lương thiện.

Ngoài ra, câu chuyện về vụ sạt lở này, là Rùa con tham khảo một người bạn của mình (từng gặp phải một chuyện tương tự nho nhỏ), Baidu có rất nhiều tài liệu được viết lại, có thể có một số chỗ chưa chính xác, các thiên thần nhỏ có thể góp ý, Rùa con sẽ sửa lại phù hợp.

--------Hết chương 138------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện