Khi màn đêm buông xuống, thành phố B vẫn là nơi xa hoa trụy lạc, giống như một thành phố không bao giờ ngủ.
Xe của Sài Nhân vẫn đi theo phía sau Quan Hiểu Dĩnh, cố ý tạo ra khoảng cách, trên đường cô còn giả vờ có chuyện gởi hai tin nhắn cho Quan Hiểu Dĩnh, nhưng vẫn nhận được câu trả lời như bình thường.
Cô hờ hững buông điện thoại xuống.
Xe của Quan Hiểu Dĩnh chạy thẳng đến vùng ngoại ô, tiếp theo đi vào khu nhà ở, lúc Sài Nhân đang do dự có nên đi theo không, trợ lý nhỏ giọng nói:
"Nhân Nhân, cô ấy xuống xe."
Sài Nhân ngước mắt nhìn qua, Quan Hiểu Dĩnh giẫm lên đôi giày siêu cao gót từ trên xe bước xuống.
Cô ta xoay người bước vào bên trong một tiệm cà phê.
Nơi này là vùng ngoại ô, ít xe ít người, người qua đường sắc mặt vội vã, trong quán cà phê cũng không có mấy người, Sài Nhân nghĩ vẫn nên cải trang một chút rồi đi theo.
Quan Hiểu Dĩnh ngồi ở tận cùng bên trong quán, có tấm vách ngăn, Sài Nhân ngồi cách cô ta một tấm vách ngăn phía sau, cô còn dùng hoa trên bàn che mặt, lúc nhân viên phục vụ bước tới, cô đưa một tờ giấy, trên đó viết cà phê muốn dùng.
Người phục vụ mỉm cười sau đó nhanh chóng lui xuống.
Sài Nhân nằm trên bàn giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thật ra lỗ tai đang chăm chú nghe âm thanh sau vách ngăn.
"Hiểu Dĩnh, hắn cứ quấn lấy tôi, tôi hết cách..."
Đây là giọng của Hà Vi.
Sau đó Quan Hiểu Dĩnh nói:
"Tôi biết rồi, hắn ta ở đâu."
Hà Vi cầm điện thoại lên nói:
"Cô đợi một chút, hắn ta ở bên ngoài."
Sài Nhân nhíu mày, vội vàng cầm điện thoại di động giả vờ xem tin tức, cô cúi đầu dùng mái tóc dài che khuất mặt, hai chân giạng ra, tư thế không được nhã nhặn cho lắm, chẳng bao lâu Ngụy Diễm bước vào.
Lúc đầu hắn ta nhìn thấy Sài Nhân, sau đó khi nhìn thấy tư thế của cô hắn liền ghét bỏ, dời tầm mắt, như thể nhìn hơn một giây cũng xúc phạm đôi mắt của hắn.
Sài Nhân thở phào nhẹ nhõm, cô thả chân xuống tiếp tục lắng nghe.
"Quan tiểu thư, đã lâu không gặp ha."
"Quan tiểu thư bận rộn đến ngay cả điện thoại cũng không rảnh trả lời, xem ra Quan tiểu thư đã quên vài chuyện."
Quan Hiểu Dĩnh ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng:
"Ngụy tiên sinh, người ngay không nói lời mờ ám, hai chúng ta đừng úp mở nữa, có lời cứ nói thẳng."
Ngụy Diễm ngồi xuống bên cạnh Hà Vi, cười lạnh:
"Cũng tốt."
"Chuyện liên quan đến ba năm trước..."
Quan Hiểu Dĩnh ngắt lời hắn:
"Ngừng, điều kiện là gì."
Đôi lông mày lưỡi mác của Ngụy Diễm nhíu lại, hắn hơi không vui khi bị ngắt lời, nhưng hắn cũng biết tình hình của hắn bây giờ cần phải nịnh bợ Quan Hiểu Dĩnh, hắn nhịn:
"Tôi muốn vào Hâm Huy."
"Không thể nào!"
Quan Hiểu Dĩnh từ chối hắn như chém đinh chặt sắt.
"Ngụy tiên sinh, đừng nói là tôi không nhắc nhở anh, bây giờ giá trị con người của anh, Hâm Huy sẽ không cần, chứ đừng nói là phía sau của anh còn một đống nợ nần."
"Tôi nhớ năm đó Cảnh Yên đã tốn rất nhiều tiền mời anh qua, sao? Anh đã chuẩn bị xong tiền vi phạm hợp đồng chưa?"
Ngụy Diễm cúi đầu cười cười:
"Quan tiểu thư nói chuyện thật sự thẳng thắn, tiền vi phạm hợp đồng tôi tất nhiên không có... nhưng Hâm Huy có."
Sắc mặt của Quan Hiểu Dĩnh dần mất kiên nhẫn:
"Đừng có nằm mơ, tôi không thể để cho anh tiến vào Hâm Huy."
Ánh mắt sáng quắc của Ngụy Diễm nhìn cô:
"Quan tiểu thư, trong giới giải trí này, mọi người đều cầu hòa, xé rách mặt nhau vẫn không nên cố làm thì sẽ tốt hơn."
"Ba năm trước, lúc cô tìm đến chúng tôi không phải như thế này."
Quan Hiểu Dĩnh cười nhạo:
"Ngụy Diễm, tôi nói thật với anh, nếu anh thành thật ở lại Cảnh Yên có lẽ vẫn còn một con đường sống, về chuyện ba năm trước, cho dù anh nói ai sẽ tin? Vi Vi sẽ giúp anh? Hay Cảnh Yên sẽ giúp anh? Tôi muốn bôi đen anh dễ như trở bàn tay, anh muốn lật đổ tôi, dễ vậy à?"
"Ngụy Diễm, làm người phải thức thời, đừng mặt dày như vậy."
Ngụy Diễm có vẻ đã sớm đoán được Quan Hiểu Dĩnh sẽ nói như thế, hắn giơ cây bút ghi âm màu đen trên tay lên:
"Quan tiểu thư nói rất đúng, làm người quan trọng là phải biết thức thời."
"Bây giờ tôi đang nợ nần điều này không sai nhưng tôi tin thứ trên tay tôi Trì tổng của Cảnh Yên nhất định đồng ý dùng rất nhiều tiền mua."
"Quan tiểu thư có muốn nghe bên trong là gì không?"
Quan Hiểu Dĩnh nhíu mày nhìn hắn:
"Là gì?"
Đôi mắt của Ngụy Diễm vẫn sáng quắc, đối diện với ánh mắt của cô ta cũng không hề nhượng bộ:
"Là chuyện cư dân mạng đều rất tò mò."
"Cô không xem weibo sao? Tất cả họ đều hỏi tại sao ba năm trước, tôi và Hà Vi lại tìm Khổng Hi Nhan."
"Cái này, chính là nguyên nhân."
Quan Hiểu Dĩnh đưa tay muốn lấy, sắc mặt không được tự nhiên:
"Anh cho rằng có thể dùng cái này dọa được tôi sao?"
Ngụy Diễm đặt bút ghi âm trên tay lên bàn:
"Quan tiểu thư không cần lo lắng, trước hay sau tôi và cô đều chung một chiếc thuyền, tôi biết mục đích của cô."
"Tôi đứng ở chỗ cao như vậy bất ngờ bị Trì Vẫn Chiếu đạp cho một cái, cô cảm thấy tôi có thể thoải mái sao? Sao tôi có thể tìm cô ta chứ, trừ phi là cùng đường, ngay cả Quan tiểu thư cũng không giúp tôi."
"Tôi đứng ở trên cao bất ngờ bị Trì Vãn Chiếu đạp một cái, cô cảm thấy tôi có thể thoải mái sao? Tôi làm sao có thể thật sự đi tìm cô ta, trừ phi là chỉ có đường cùng, ngay cả Quan tiểu thư cũng không giúp tôi."
"Mục đích của Quan tiểu thư là muốn Khổng Hi Nhan biến ra khỏi giới giải trí này, đúng không? Tôi cũng biết ý nghĩ khiến cho Cảnh Yên đóng cửa là quá mơ mộng hão huyền, vậy thì dù không làm được điều đó thì cũng phải làm chút gì đó, mục tiêu của tôi và Quan tiểu thư đều giống nhau, Khổng Hi Nhan không còn thì tôi và Vi Vi sẽ theo lẽ thường có thể quay trở lại giới giải trí."
"Như vậy đôi bên đều có lợi, đúng không?"
Quan Hiểu Dĩnh nghe Ngụy Diễm nói dần dần bình tĩnh lại, cô nhìn Ngụy Diễm:
"Anh có cách?"
Ngụy Diễm:
"Quan tiểu thư có biết thôn Trường Ninh không?"
Quan Hiểu Dĩnh nghiêng đầu nhìn hắn ta:
"Thôn Trường Ninh?"
Ngụy Diễm cười gật đầu, không nói nữa.
Cả quán cà phê chỉ có nhân viên không ngừng lui tới, Sài Nhân sát đến vách ngăn bên cạnh để lắng nghe lại nghe không rõ ràng.
Cô mím môi.
Ngụy Diễm ghé vào bên tai Quan Hiểu Dĩnh thì thầm một lúc, sau đó vùng xung quanh chân mày Quan Hiểu Dĩnh giãn ra:
"Anh có chắc không?"
"Chắc chắn."
Quan Hiểu Dĩnh nhìn thật lâu vào mắt hắn, nhìn thấy sự chắc chắn trong đôi mắt của hắn ta, cô như có điều suy nghĩ nói:
"Để tôi nghĩ xem."
Ngụy Diễm nhìn Hà Vi.
Hà Vi lập tức nói:
"Hiểu Dĩnh, thật ra lời của Ngụy Diễm không phải không có đạo lý, tôi cũng biết lần này Sài Nhân về nước ký hợp đồng với Hâm Huy, khẳng định có nguyên nhân."
"Cô xem như cứu vớt chúng tôi một lần, được không?"
"Nếu hạ bệ được Khổng Hi Nhan, tôi và Ngụy Diễm vẫn có thể chậm rãi quay trở lại vị trí ban đầu, đến lúc đó chúng tôi có thể giúp Hâm Huy
"Nếu như làm sụp đổ Khổng Hi Nhan, tôi và Ngụy Diễm vẫn có thể chậm rãi trở về vị trí cũ, đến lúc đó chúng tôi có thể giúp Hâm Huy lấy lại thể diện, hơn nữa, chúng tôi là người thân thiết nhất của cô, cô không muốn bồi dưỡng người như vậy trong công ty sao?"
Quan Hiểu Dĩnh nghe xong lời của Hà Vi liền chìm vào trong suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô mới mở miệng nói:
"Ngày mai tôi trả lời hai người."
"Tôi đi trước."
Quan Hiểu Dĩnh nói xong liền đứng lên, Sài Nhân biết vừa rồi cô làm vậy chỉ có thể đánh lừa được Ngụy Diễm chứ không lừa được Quan Hiểu Dĩnh cho nên vội vàng rời khỏi quán cà phê trước khi Quan Hiểu Dĩnh đi ra.
Quan Hiểu Dĩnh sau khi đi ra ngoài liền lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, sau đó lên xe của mình.
Sài Nhân thấy cô ta khởi động xe, cô dặn dò trợ lý:
"Tiếp tục đi theo."
Trợ lý gật đầu khởi động xe.
Nửa tiếng sau.
Xe của Quan Hiểu Dĩnh dừng ở cửa một khách sạn, Sài Nhân không xuống xe, cô nhìn Quan Hiểu Dĩnh được một gã đàn ông dẫn vào, từ góc độ này của cô vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông kia, chính là trợ lý của Vệ Hạo Nhiễm.
Khóe môi cô nhếch lên vẽ ra nụ cười lạnh, cô căn dặn trợ lý:
"Chờ."
Trợ lý đồng ý, đậu xe ở cách khách sạn không xa, trong xe tối đen, ánh đèn ở cửa khách sạn lại lấp lánh.
Sài Nhân nhìn theo bóng dáng Quan Hiểu Dĩnh biến mất ở cửa.
Trong phòng suite của khách sạn, Quan Hiểu Dĩnh đang ngồi trên ghế nhìn Vệ Hạo Nhiễm.
*Phòng Suite (viết tắt là SUT), đây là loại phòng cao cấp nhất và thường chỉ những khách sạn, resort 4 – 5 sao mới có loại phòng này
"Hạo Nhiễm, chuyện này đã qua rồi, đừng tức giận nữa."
Vệ Hạo Nhiễm nhấp một hớp rượu vang đỏ, nghĩ đến nỗi khuất nhục mình vừa chịu, lửa giận bùng lên, hắn hung hăng ném cái ly lên khung cửa, loảng xoảng, cái ly vỡ tan nát, rượu vang bên trong tràn ra, đỏ tươi.
Mặt Quan Hiểu Dĩnh trầm xuống.
Vệ Hạo Nhiễm không thể vui nổi, nói:
"Chị dâu, là anh bảo chị đến khuyên tôi?"
Quan Hiểu Dĩnh lắc đầu:
"Anh trai em không biết tôi tới đây."
"Lúc trước cho em tài nguyên này tôi cũng không nói cho anh trai em biết là vì muốn anh ấy nhìn ra được bản lĩnh của em."
"Chẳng ai nghĩ tới chuyện lại trở nên như bây giờ."
Vệ Hạo Nhiễm siết chặt nắm tay.
Quan Hiểu Dĩnh đi đến bên cạnh hắn ta, vỗ vỗ vai hắn ta:
"Hạo Nhiễm, ngày đó anh trai em thân bất do kỷ."
"Thân bất do kỷ?"
"Chị dâu, tôi biết chị nghiêng về phía anh tôi, nhưng cũng không phải thiên vị như vậy, Hâm Huy chúng ta kém Cảnh Yên ở chỗ nào? Hả? Hợp tác?"
"Cũng bởi vì một đối tác anh ấy bắt em trai ruột của mình mặc đồ nữ trước mặt nhiều người như vậy? Chị biết bây giờ tôi ghét nhìn thấy mặt của ai nhất không?"
"Không phải Trì Vãn Chiếu của Cảnh Yên, cũng không phải Khổng Hi Nhan, tôi ghét nhìn thấy mặt anh ấy nhất!"
"Nó khiến tôi ghê tởm!"
Giọng Quan Hiểu Dĩnh thoáng trầm xuống:
"Hạo Nhiễm, anh trai em đối với em thế nào trong lòng em biết rõ, đừng nói cưng chiều em, lau đít cho anh ấy cũng làm không biết bao nhiêu lần, em có biết vì sao Hâm Huy không so sánh được với Cảnh Yên không?"
"Một phần nguyên nhân là vì em!"
"Là bởi vì em!"
"Mấy năm nay em lông bông, phá hủy hình tượng của Hâm Huy không còn gì cả, em không biết?"
"Em cho rằng anh trai em thích giao thiệp với Trì Vãn Chiếu sao? Hạo Nhiễm, tự mình suy nghĩ đi, ai nguyệný khom lưng uốn gối! Em không muốn! Anh trai em càng không muốn! Em cho rằng anh em nhìn thấy bộ dạng đó của em thì trong lòng anh em dễ chịu lắm à? Không, anh ấy không hề dễ chịu!"
"Anh em còn khó chịu hơn em rất nhiều lần!"
Quan Hiểu Dĩnh lớn tiếng nói, Vệ Hạo Nhiễm im lặng nghe cô ta răn dạy.
Trong phòng thật lâu không có ai mở miệng nói.
Không biết qua bao lâu, Quan Hiểu Dĩnh cầm túi xách lên nói:
"Tự mình suy nghĩ thật kỹ đi."
Vệ Hạo Nhiễm gọi:
"Chị dâu..."
Quan Hiểu Dĩnh dừng bước, nói:
"Hạo Nhiễm, anh chị không yêu cầu em điều gì,bây giờ chúng ta đứng chung một chiếc thuyền chỉ xin em đừng ném mái chèo đi, điều đó sẽ khiến cho kẻ thù hả dạ người thân đau lòng."
Sắc mặt Vệ Hạo Nhiễm có chút khó coi, hắn trầm tư không nói gì.
Quan Hiểu Dĩnh đi tới cửa, nghĩ đến gì đó liền nói:
"Em có muốn đánh vào mặt Cảnh Yên một lần không?"
Trong mắt Vệ Hạo Nhiễm chợt lóe lên tia sáng:
"Làm như thế nào?"
Quan Hiểu Dĩnh cúi đầu che giấu ý cười:
"Để anh trai em ký hợp đồng với Ngụy Diễm và Hà Vi."
Vệ Hạo Nhiễm:
"Ký hợp đồng với Ngụy Diễm và Hà Vi?"
Quan Hiểu Dĩnh không giải thích nữa, cô chỉ cất bước rời khỏi phòng.
Bây giờ Vệ Thiên Trình cảm thấy thua thiệt Vệ Hạo Nhiễm, do Vệ Hạo Nhiễm mở miệng muốn ký hợp đồng với ai thì nhất định có hiệu quả hơn cô nhiều.
Về phần sau này chuyện của Ngụy Diễm không thành công. Cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Dù sao cũng là Vệ Hạo Nhiễm muốn ký.
Những chuyện không đáng tin cậy mà Vệ Hạo Nhiễm làm rất nhiều, thêm một chuyện cũng chẳng sao.
Lúc Quan Hiểu Dĩnh đi ra khỏi khách sạn cũng quay đầu nhìn, khóe miệng giương lên sau đó vội vàng lên xe.
Sài Nhân ở trong xe thở dài.
Cô tìm điện thoại, mở tên Trì Vãn Chiếu, đắn đo nhưng vẫn gởi tin nhắn đi.
Gần đây Quan Hiểu Dĩnh có hành động, thôn Trường Ninh.
Tin tức được gửi đi trong một thời gian dài không có trả lời, Sài Nhân đặt điện thoại xuống, nói:
"Đi thôi, chúng ta trở lại thôi."
Chiếc xe vẽ một vòng cung xinh đẹp trên đường và nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tác giả có điều muốn nói:
Sài Nhân: Sao Trì tổng không trả lời? Trì Vãn Chiếu: Chúng tôi là người sống về đêm.
Sài Nhân: Ồ!
------Hết chương 133-----