Khổng Hi Nhan quay xong các cảnh phim thì chuẩn bị trở về, lúc sắp rời đi cô nghe thấy Phó Thu cùng nhân viên đoàn làm phim trò chuyện đôi câu, cũng nhìn thấy bọn họ vẫn chưa thu đồ đạc không khỏi hỏi:
"Lát nữa còn có cảnh quay sao?"(?)
Nhân viên đoàn làm phim cười nói:
"À, vẫn chưa xong, buổi chiều còn phải chụp tạo hình cho Sài Nhân, Lâm đạo bảo tụi em khoan thu dọn đồ, buổi chiều còn phải dùng."
Trong bộ phim này, vai diễn khách mời của Sài Nhân là người bản địa ở trong ngôi làng này, từ nhỏ đã lớn lên trong làng, biết được một số chuyện mà ngôi làng này không muốn người khác biết, từ khi Viên Tu Tuấn đến làng của họ, Sài Nhân đã sinh lòng ái mộ.(?)
Mà nam chính Viên Tu Tuấn nhìn thấy tin tức trên mạng về vụ việc(?) năm nữ sinh viên mất tích liền bí mật tới đây điều tra.
Bởi vì hắn nghi ngờ nó có liên quan đến ngôi làng này.
Khi người trong làng chuẩn bị ra tay với hắn thì chính Sài Nhân đến đây báo cho hắn biết, đồng thời chỉ nói bản thân biết được một vài chuyện, lời này của cô cùng suy đoán của Viên Tu Tuấn không bàn mà trùng ý tưởng với nhau, khổ nỗi không có chứng cứ.
Ngay khi Viên Tu Tuấn muốn tìm chứng cứ trong thôn thì Sài Nhân mất tích.
Theo lời người nhà thì Sài Nhân đến thành phố lớn làm việc.
Viên Tu Tuấn đương nhiên không tin, vì thế hắn tìm kiếm khắp ngôi làng, cũng không tìm được Sài Nhân, ngược lại tìm được nữ chính Khổng Hi Nhan bị trói ở nơi này.
Nội dung tiếp theo của bộ phim không còn sự xuất hiện (?) của Sài Nhân.
Tuy rằng đất diễn (?) của Sài Nhân không nhiều lắm nhưng lại là nhân vật quan trọng, nhân vật này thoạt nhìn đơn giản, trên thực tế không ai nắm chắc được(?).
Trước đó cô là người nhát gan, nhu nhược, vì sự sống của mình mà vùi chôn sự thật, là một nhân tầm thường. Nhưng chính vì vậy khi nhân vật nhỏ này vì thích một người trở nên can đảm, dũng cảm quên mình, thậm chí đến cuối cùng chết thảm.
Chính bản thân nhân vật này đã mâu thuẫn từ trong tính cách.(?)
Đã từng hèn nhát trở nên dũng cảm, đã từng nhu nhược trở nên mạnh mẽ.(?)
Để định hình(?) tốt nhân vật này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Khổng Hi Nhan rũ mắt, nghe Phó Thu nói:
"Buổi chiều chụp tạo hình sao buổi sáng cô ấy lại không đến nhỉ?"
Nhân viên đoàn làm phim giải thích:
"Nghe nói buổi sáng Sài Nhân quay một chương trình nào đó, cho nên Lâm đạo sắp xếp vào buổi chiều."
Phó Thu Ồ một tiếng đã hiểu, nói(?):
"Mọi người vất vả rồi."
Nhân viên đoàn làm phim mỉm cười:
"Không vất vả."
Anh ta nói xong liền mang theo đạo cụ đi nơi khác, Phó Thu đứng bên cạnh Khổng Hi Nhan, trong gương Khổng Hi Nhan đang tẩy trang, còn có Cố Linh ngồi bên cạnh, trợ lý của Cố Linh cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của Phó Thu với nhân viên kia, cô cất lời(?):
"Đã sớm nghe nói Sài Nhân là đại bài*, quả nhiên là như vậy."
*Người nổi tiếng đại diện, làm người quảng cáo cho nhiều thương hiệu lớn
Phó Thu chỉ nhìn người đó không lên tiếng.
Cố Linh ho khẽ ngăn cản trợ lý tiếp tục nói tiếp, cô quay đầu nhìn về phía Khổng Hi Nhan nói:
"Khổng tỷ, buổi chiều không có việc gì có muốn đi dạo phố không? Em biết vài cửa hàng mới mở cũng được lắm.(?)"
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Cố Linh:
"Không được rồi, tôi trở về còn có chút việc."
Cố Linh nhíu mày:
"Có chuyện gì vậy?"
Khổng Hi Nhan thu hồi ánh mắt, sắc mặt thản nhiên:
"Cho mèo ăn."
Cố Linh: ...
Cố Linh trầm mặc mấy phút, thợ trang điểm nhanh chóng tẩy trang cho hai người, Khổng Hi Nhan thay xong trang phục diễn(?) từ trong phòng thay đồ đi ra, Phó Thu đang xách túi xách đứng bên cạnh, hỏi:
"Khổng tỷ, đưa chị về thẳng nhà luôn nhỉ?"(?)
Khổng Hi Nhan đứng yên suy nghĩ sau đó nói với Phó Thu:
"Đi công ty."
Phó Thu nhìn nụ cười của cô, cảm thấy thắc mắc:
"Có chuyện gì chị phải tới công ty? Có cần em gọi điện cho Đồng tỷ không?"
Khổng Hi Nhan nhìn dáng vẻ ngây ngô của Phó Thu khẽ cười, nói:
"Không cần."
Sau đó, cô cất bước rời đi.
Phó Thu gãi gãi đầu đi theo phía sau cô.
Mãi cho đến khi Khổng Hi Nhan cho dừng xe ở một tiệm ăn và dặn dò Phó Thu đi đặt hai hộp cơm mới chợt hiểu ra:
"Khổng tỷ, chị đi gặp Trì tổng à?"
Nhất định là đi gặp Trì tổng rồi.
Cô thật ngu ngốc, còn tưởng là đi tìm Đồng tỷ.
Lúc này vẻ mặt Khổng Hi Nhan thoải mái nói:
"Đúng vậy, đi thôi."
Phó Thu nhếch miệng cười, vui vẻ xuống xe đi vào tiệm.
Khổng Hi Nhan ngồi trên xe nhàn rỗi, cảm thấy nhàm chán nên lướt weibo, liên quan đến chuyện Đinh Tư Viễn và Đơn Trình buổi sáng phòng làm việc của Hà Vi đã bày tỏ quan điểm, cũng không phải như mọi người dự đoán là thừa nhận sai lầm, thuận tiện đánh bài tình cảm(?), mà trực tiếp tuyên bố xử lý kết thúc hợp đồng với Đinh Tư Viễn và Đan Trình.
Bài này được đăng lên, cư dân mạng liền có những ý kiến trái chiều.(?)
- Chậc chậc chậc, trước khi xảy ra chuyện thì hút máu người ta, xảy ra chuyện liền vội vàng xóa bỏ quan hệ, gấp gáp vậy làm gì? Chớ không phải Hà tiểu thư quả thật là vị tiền bối mà Đan Trình và Đinh Tư Viễn mở miệng nhắc tới nhỉ(?)? - Đúng rồi, bài đăng weibo này có mùi giấu đầu lòi đuôi.
- Cái khác không nói, chuyện này Hà Vi làm không sai, Đan Trình và Đinh Tư Viễn gây ra tổn hại thì nên kết thúc hợp đồng!
-Phải rồi, hai tên tra này đáng bị phỉ nhổ! Lần này Hà Vi kết thúc với họ là đúng đắn!(?)
- Lầu trên tụi bây là tổ đoàn đến tẩy trắng cho Hà Vi à? Còn cái khác không nói, tụi bây nói xem trên người Hà Vi còn có ưu điểm gì có thể nói? Kiểu người vì vai diễn mà thực hiện quy tắc ngầm? Hãm hại nghệ sĩ cùng thời? Giẫm lên thành tựu của người khác? Sau khi vụ việc xảy ra, chết không thừa nhận? Mua thủy quân chuẩn bị tẩy trắng?
-Ucha, nhìn xem, ưu điểm của Hà Vi đúng là không ít mà!
- Nói hay đấy! Con người ta có thể làm sai chuyện nhưng cũng nên phân ra cố ý vô ý, càng phải phân ra làm sai chuyện lớn hay chuyện nhỏ, còn loại như Hà Vi, đã có thể cút khỏi giới giải trí này rồi!
- Phiền Hà Vi dẫn theo phòng làm việc của cô ta cút khỏi giới giải trí đi!
Khổng Hi Nhan kéo xuống, ngoại trừ mấy người cảm thấy Hà Vi lần này không làm sai, thì đều là người phổ cập kiến thức về những chuyện sai trái mà Hà Vi đã làm, ngược lại cái tên Đan Trình và Đinh Tư Viễn bị đè xuống, chủ đề hotsearch lại là phòng làm việc của Hà Vi.
Đến đuôi lông mày của Khổng Hi Nhan cũng mang theo cảm giác lạnh lùng, cô còn chưa xem xong đã nghe thấy tiếng cửa xe bị mở ra, tiếp theo là giọng Phó Thu vang lên bên cạnh:
"Khổng tỷ mua xong rồi!"
Trên mặt Phó Thu là nụ cười xán lạn, Khổng Hi Nhan nhìn thấy tâm tình không nhịn được cũng trở nên tốt hơn, cô gật đầu:
"Ừ, cảm ơn em."
Phó Thu lập tức trả lời:
"Không cần cảm ơn, chăm sóc Khổng tỷ là điều em nên làm."
Nhìn thấy Khổng Hi Nhan vẫn nhìn mình như cũ, Phó Thu lại nói tiếp:
"Chăm sóc Trì tổng cũng là nên làm."
Khổng Hi Nhan bật cười:
"Trì tổng cũng sẽ không nghĩ như vậy."
Phó Thu há hốc miệng, nghĩ đến dáng vẻ ghét bỏ của Trì Vãn Chiếu đối với mình phút chốc Phó Thu lặng lẽ rút quân, không nói gì nữa.
Chăm sóc Trì tổng.
Phải là người thông minh như thư ký Chu mới được.
Khổng Hi Nhan thấy cô bé này cúi đầu nên cũng không chọc nữa, chỉ vỗ đầu Phó Thu nói:
"Được rồi, em chăm sóc chị là đủ lắm rồi."
Phó Thu trịnh trọng gật đầu:
"Em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị."
Khổng Hi Nhan nhìn gương mặt đầy ý cười cũng tràn đầy nghiêm túc của cô bé này, cô giương khóe môi vẽ nên nụ cười khẽ.(?)
Rất nhanh hai người liền đến công ty, vốn dĩ Phó Thu muốn đi cùng Khổng Hi Nhan nhưng bị cô ngăn lại, cô bảo Phó Thu và tài xế trở về trước, có việc cô sẽ liên lạc.
Phó Thu nghĩ nghĩ, nói:
"Vậy cũng được."
Cô vẫy tay chào Khổng Hi Nhan sau đó cùng tài xế rời đi.
Khổng Hi Nhan nhìn chiếc xe rời đi mới quay đầu tiến vào công ty, trên tay cô còn mang theo hai hộp cơm.
Bây giờ là buổi trưa, nhân viên công ty lui tới khá nhiều, bọn họ nhìn thấy Khổng Hi Nhan liền dừng bước nhìn sang, còn có người nhỏ giọng bàn luận.
"Thật sự là Khổng Hi Nhan?"
"Sao cô ấy tới công ty?"
"Sao cô ấy lại không thể tới, bây giờ cô ấy chính là phu nhân tổng tài Cảnh Yên."
"Nhưng mà cô có nghe nói cô ấy và Trì tổng là kết hôn giả không?"
"Có quỷ mới biết."
Khổng Hi Nhan thản nhiên lướt qua đám người trước mặt, sắc mặt như thường, giày cao gót màu ngà giẫm lên trên nền gạch phát ra âm thanh thanh thúy, cô tự nhiên hào phóng để người bên ngoài tùy ý quan sát, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười khẽ, toát ra tia ấm áp dịu dàng.
Thang máy đi chia làm hai bộ phận, nhưng lúc này ở cửa thang máy cũng không có người, Khổng Hi Nhan nhớ mấy tầng dưới dùng cho nghệ sĩ luyện tập, đi lên mới là bộ phận làm việc, quả nhiên vừa qua khỏi lầu sáu, trong thang máy có một nhóm lớn nhân viên đi vào.
Ăn trưa là khoảng thời gian cao điểm, họ chen chúc nhau đi vào, Khổng Hi Nhan vô thức lui ra phía sau nhường bước, cô cúi đầu tách ra khoảng cách với người bên ngoài.
Phòng ăn nằm trên tầng 11, thang máy từ từ đi lên.
Trong đám người không biết ai mở miệng nói trước:
Mấy người nói xem rốt cuộc Trì tổng với Khổng Hi Nhan có chuyện gì?"
"Ây da, không phải mọi người đều nói có thể là kết hôn giả sao, nếu là kết hôn thật, vì sao không sớm tung ra? Hết lần này tới lần khác nhắm ngay thời điểm Sài Nhân trở về, 80% là đã có câu trả lời."
"Cũng đúng, tôi còn nghe nói ba năm nay Trì tổng vì Sài Nhân thủ thân như ngọc, ngẫm lại Trì tổng chưa bao giờ đi xã giao, chứ đừng nói là có bạn gái, ngay cả đối tượng ngầm cũng không có một chút scandal, hiếm thấy, quả thật hiếm thấy."
"Nếu thật sự là như vậy, Trì tổng của chúng ta không chỉ hào quang tỏa sáng, năng lực làm việc mạnh, còn là một người si tình, Sài Nhân quá khiến người ta ghen tị! Khi nào ông trời mới ban cho tôi một Trì tổng vậy!"
Bên cạnh ngay lập tức có người chế giễu:
"Ban cho cô? Chờ cô trở thành Sài Nhân rồi hãy nói!"
"Nói tới nói lui thì mấy người thật sự không cảm thấy Sài Nhân và Khổng Hi Nhan có vài phần giống nhau sao?"
"Ý gì đây? Thế thân à?"
Thế thân, Khổng Hi Nhan đứng ở phía sau ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, cô mím môi cười cười, vốn dĩ người đàn ông đứng bên cạnh cô còn muốn mở miệng nói chuyện nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của cô liền sửng sốt, sau lưng toát mồ hôi lạnh, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, mấy người phía trước vẫn đang thảo luận, chỉ có hắn nuốt nước miếng gọi:
"Phu... phu nhân."
Giọng của hắn cũng không lớn, nhưng đủ để cho cho mấy người phía trước chuẩn bị bước ra khỏi thang máy thu hồi chân, quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt Khổng Hi Nhan trong suốt, khóe môi mang theo ý cười ấm áp, không đáp lại lời của người bên cạnh, chỉ cong khóe miệng.
Trong thang máy chìm trong bầu không khí quỷ dị(?), cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, tất cả mọi người mặt đối mặt, ai cũng không phát hiện thang máy đang ổn định tiến lên tầng trên.
Mãi cho đến khi thang máy lần thứ hai ding một tiếng vang lên, mọi người đều tránh ra, trong sự ngỡ ngàng(?) nhường đường.
Cánh cửa mở ra.
Chu Sinh đứng ở bên ngoài.
Anh ta đối diện với Khổng Hi Nhan bên trong thang máy, sau đó nhìn thấy một đám nhân viên đứng phía sau cô.
Vô số đôi mắt sững sờ nhìn nhau.
Khổng Hi Nhan đi ra thang máy, hỏi Chu Sinh:
"Tiểu Vãn ở bên trong?"
Chu Sinh sững sờ gật đầu: "Dạ, Trì tổng ở bên trong, cần tôi dẫn phu nhân vào không?"
Khổng Hi Nhan khẽ cười:
"Không cần, tôi tự đi vào."
Nói xong cô liền cất bước rời đi, Chu Sinh vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại, Chu Sinh hỏi:
"Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cô gái đứng sau Chu Sinh đỏ mặt nói:
"Cũng không có chuyện gì."
Chu Sinh gật đầu:
"Vậy là muốn tôi điều tra từng người từng người?"
"Không cần, không cần! Chỉ là như vầy... như vầy, vừa rồi chúng tôi nói chuyện Trì tổng và Sài Nhân, bị phu nhân nghe được."
Chu Sinh nghe vậy đẩy kính trên sống mũi, vẻ mặt không cảm xúc mỉm cười.
Mọi người thấy Chu SInh không nói lời nào, nuốt nước miếng hỏi:
"Thư ký Chu, có khi nào Trì tổng đuổi việc chúng tôi không?"
Thư ký Chu quay đầu nhìn cô gái kia, chắc nịch nói:
"Không."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng Chu Sinh tiếp tục nói:
"Nhưng tiền thưởng của mấy người trong tháng này, có lẽ sẽ là con số không(?)."
Mọi người: ...
Tác giả có điều muốn nói:
Cố Linh: Khổng tỷ, chị có rảnh không? Cùng nhau dạo phố nha!
Khổng Hi Nhan: Không có thời gian, tôi phải về cho mèo ăn.
Trì Vãn Chiếu đang ăn cơm của Khổng Hi Nhan mang tới: Meo meo!
------------Hết chương 118-------
Ps. Chúc mọi người giáng sinh an lành!^^
Buổi tối tốt lành!^^
Trì tổng nằm không ăn đạn rồi :)