Ngày hôm sau, trời sáng Khổng Hi Nhan cũng chưa rời giường, cô ở trên giường thay đổi hết tư thế này đến tư thế khác, cuối cùng bị pháo trúc ầm ĩ bên ngoài quấy nhiễu, cô mở mắt nhập nhèm buồn ngủ, nặng nề thở dài.
Buổi sáng đầu tiên của năm mới, cô chỉ muốn ngủ một giấc ngủ ngon lành.
Thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Yên Yên thấy cô thức dậy không biết từ góc nào đi ra, nó lắc lư đi tới bên giường, nhảy lên giường, đôi con ngươi xanh thẳm nhìn về phía Khổng Hi Nhan:
"Meo meo!"
Khổng Hi Nhan cúi đầu nhìn nó:
"Yên Yên?"
Yên Yên chủ động tiến lên dụi đầu vào lòng bàn tay Khổng Hi Nhan, dáng vẻ ngoan ngoãn.
Khổng Hi Nhan mặt mày rạng rỡ, đôi mắt dịu dàng.
Cánh cửa được mở ra sau đó Trì Vãn Chiếu xuất hiện trong phòng, cô mở miệng nói:
"Dậy rồi?"
Khổng Hi Nhan nghiêng đầu nhìn người kia:
"Ừm."
Trì Vãn Chiếu:
"Em có muốn ngủ tiếp không?"
Khổng Hi Nhan nghe tiếng pháo trúc ồn ào bất lực nói:
"Không cần, cũng không ngủ được."
Trì Vãn Chiếu đến bên giường, cúi đầu nhìn Khổng Hi Nhan:
"Em có cần chị ngủ cùng không?"
Khổng Hi Nhan mím môi:
"Chị nằm cùng em, em càng không ngủ được."
Trì Vãn Chiếu: ...
Dùng một câu ngăn cản Trì Vãn Chiếu, mang theo ý cười ôm Yên Yên xuống giường rửa mặt.
Vương Hải Ninh đang bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp, nhìn thấy Khổng Hi Nhan bước ra, cô mỉm cười:
"Hi Nhan, chúc mừng năm mới. "
Khổng Hi Nhan đứng yên trên tay ôm Yên Yên, cô giơ một chân của Yên Yên lên vẫy vẫy:
"Năm mới vui vẻ!"
Yên Yên kêu meo meo, đôi mắt tròn vo của nó liếc nhìn xung quanh.
Vương Hải Ninh dặn dò:
"Mau rửa mặt đi, chờ chút nữa ăn sáng."
Khổng Hi Nhan gật đầu đặt Yên Yên xuống, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Cô đi ngang qua cửa phòng Trì Huyên dừng lại, từ cánh cửa đang mở một nửa nhìn thấy Trì Huyên đang gấp chăn, cũng xếp không tốt lắm, vừa vỗ vỗ nếp gấp vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, đôi mày thanh tú cũng nhíu lại, vẻ mặt không biết làm sao.
Khổng Hi Nhan liếc mắt nhìn rồi cụp mắt vào phòng vệ sinh.
Vẫn như cũ nhìn vào gương đánh răng rửa mặt, động tác quen thuộc, nhưng Khổng Hi Nhan luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác với bình thường, cô nhìn vào gương một hồi mới chuyển ánh mắt tới trên cổ mình, có thêm một sợi dây chuyền lấp lánh.
Cô ngừng động tác đánh răng, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền.
Là dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là một thứ giống như chìa khóa, cũng không lớn, phía trên mặt dây chuyền còn khắc hoa văn, xinh đẹp tinh xảo, cô nhìn một lúc nhíu mày.
Hôm qua vẫn chưa có.
Chẳng lẽ đêm qua Trì Vãn Chiếu đeo cho cô? Sao không nói với cô.
Khổng Hi Nhan cầm mặt dây chuyền nhìn vào gương xoay qua xoay lại, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cô mới mình thả lỏng tay, mặt dây chuyền lại dán lên da thịt cô.
Lạnh lẽo.
Trì Huyên ở ngoài cửa gọi:
"Chị dâu? Chị ổn không?"
Khổng Hi Nhan vội vàng súc miệng với nước sau đó rửa mặt đi mở cửa.
Trì Huyên nhìn thấy cô thì cong môi gọi:
"Chị dâu."
Nhìn ra được tâm trạng cũng không tệ lắm.
Khổng Hi Nhan ừ một tiếng, nhường đường.
Cánh cửa phía sau bị đóng lại.
Khổng Hi Nhan đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn về phía phòng khách, nhìn thấy Trì Vãn Chiếu đang đứng ở ban công, cô đi tới, nhỏ giọng nói:
"Dây chuyền là chị đeo cho em à?"
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan đứng ở phía sau mình, ánh mắt dịu dàng như sóng mùa thu.
Cô gật đầu:
"Em có thích không?"
Khổng Hi Nhan cắn môi:
"Rất thích."
Trì Vãn Chiếu cười:
"Vậy thì tốt."
Đầu ngón tay Khổng Hi Nhan sờ lên sợi dây chuyền, chân mày nhuộm màu vui vẻ.
Không lâu sau, Vương Hải Ninh gọi họ đi ăn sáng, rất phong phú, bánh bao màn thầu nhỏ bánh chẻo còn có đủ loại điểm tâm, nhìn ra được đều là Vương Hải Ninh chuẩn bị từ trước đó, Khổng Hi Nhan ngồi xuống nhìn một bàn đầy đồ ăn cảm khái:
"Em thật sự muốn có đôi tay của chị."
Trì Vãn Chiếu nghe vậy đen mặt, mập mờ trả lời:
"Cho nên em chỉ cần nghĩ là được rồi."
Khổng Hi Nhan: ...
Cô tức giận nhìn chằm chằm Trì Vãn Chiếu.
Thật sự không thể nói chuyện phiếm với người này!
Vương Hải Ninh đưa đũa cho hai người:
"Được rồi, ăn nhanh đi."
Trì Huyên đúng lúc từ phòng vệ sinh đi ra, Trì Vãn Chiếu nhìn Trì Huyên ngoắc tay ra hiệu cho Trì Huyên đến, sắc mặt Trì Huyên thoải mái đi tới bên bàn.
Lúc sắp ăn xong, Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn về phía Vương Hải Ninh hỏi:
"Thu dọn đồ xong chưa?"
Vương Hải Ninh nghiêng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu rồi lại nhìn Khổng Hi Nhan, cười nói:
"Xong rồi."
Trì Huyên ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi:
"Thu dọn —— cái gì?"
Trì Vãn Chiếu vừa định mở miệng, Vương Hải Ninh cắt lời nhìn về phía Trì Huyên nói:
"Tôi chuẩn bị cùng mọi người đi A quốc."
Cô vừa dứt lời, Khổng Hi Nhan và Trì Huyên đều giật mình.
Khổng Hi Nhan chỉ ngẩn người một lát nhanh chóng hoàn hồn, Trì Huyên lại nhíu mày buông đũa xuống:
"Cô muốn cùng chúng tôi đi A quốc?"
"Cô muốn đi gặp ba tôi sao?"
Trì Vãn Chiếu thấy em mình thất lễ, cô khẽ nhắc nhở:
"Trì Huyên."
Vương Hải Ninh rũ mắt cười cười không trả lời.
Trì Huyên không có hứng thú ăn sáng, vừa rời bàn xong liền nắm lấy tay Trì Vãn Chiếu hỏi:
"Chị hai, sao trước đó chị không nói cho em biết? "
"Cô ấy đi A quốc gia làm gì?"
"Có phải đi gặp ba không?"
Trì Vãn Chiếu cũng quay đầu nhìn Trì Huyên:
"Vậy thì sao?"
"Tiểu Huyên, em cũng không phải con nít, quan hệ của Vương Hải Ninh và chúng ta, chị cho rằng mấy ngày nay em đã hiểu, cô ấy muốn đi tự nhiên có lý do của cô ấy, cho dù là trở về thăm ba."
"Vậy thì sao?"
Trì Huyên bị Trì Vãn Chiếu răn dạy, cô há miệng lại đem lời muốn nói nuốt vào.
Đúng vậy, Vương Hải Ninh có đi A quốc hay không đều là tự do của cô ấy, có thăm ba cô hay không cũng là tự do của cô ấy, nhưng trong lòng cô không khỏi nghẹn khí, khó chịu.
Cuộc trò chuyện bên này còn chưa kết thúc, Khổng Hi Nhan kéo tay Vương Hải Ninh đi ra ban công, mặt cô có chút khó hiểu hỏi:
"Chị cùng em đi A quốc?"
Lúc trước Vương Hải Ninh cùng cô nói, Trì Vãn Chiếu hỏi Vương Hải Ninh có muốn cùng đi hay không, Vương Hải Ninh đã cự tuyệt, bây giờ lại chủ động muốn đi, Khổng Hi Nhan không hiểu được.
Vương Hải Ninh nhìn vào đôi mắt lo lắng của Khổng Hi Nhan, cô cười cười:
"Ừm, có một số việc còn chưa xử lý xong, muốn đi xử lý."
Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút hỏi:
"Chị muốn đi gặp ba chị ấy lần cuối phải không?"
Bệnh tình của Trì Trác Trì Vãn Chiếu đã nói với cô, vốn dĩ các cô đã chuẩn bị sẵn sàng ngày mùng ba trở về, nhưng anh của Trì Vãn Chiếu gọi điện thoại hy vọng các cô trở về sớm, lúc đó Trì Vãn Chiếu mới bảo Chu Sinh đổi chuyến bay.
Lúc nhận điện thoại, Khổng Hi Nhan đứng bên cạnh Trì Vãn Chiếu, cô nhíu mày hỏi thật sự không cần trở về liền sao? Chẳng may...
Lúc đó Trì Vãn Chiếu nhìn cô với ánh mắt bình thản:
"Chẳng may thì chẳng may đi, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng viên mãn."
Lúc này đây, lời của Trì Vãn Chiếu một lần nữa lóe lên trong đầu cô, cô hỏi Vương Hải Ninh:
"Có phải không? Chị muốn đi gặp ông ấy lần cuối."
Vương Hải Ninh giương mắt nhìn Khổng Hi Nhan, thở dài:
"Quả thật có liên quan đến ông ấy."
Cũng không nói có, cũng không nói không.
Khổng Hi Nhan còn muốn hỏi, Vương Hải Ninh đã vỗ vỗ bả vai cô rồi quay đầu rời đi.
Cách đó không xa, Trì Vãn Chiếu cùng Trì Huyên cũng nói chuyện xong từ trong phòng đi ra, Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, rất nhanh lại dời đi, mỗi người đều tự chìm trong suy tư của chính mình.
Lúc Chu Sinh lái xe đến dưới lầu đã gần mười giờ rưỡi, tuyết rơi một đêm đã ngừng, bên ngoài tuyết phủ khắp nơi, ngay cả ngọn cây cũng phủ đầy tuyết trắng, lơ đãng nhìn liếc nhìn cũng thấy cảnh sắc như tranh vẽ.
Bất quá mấy người xuống lầu ai cũng không có tâm tư ngắm nhìn cảnh sắc, vẻ mặt nghiêm túc lên xe.
Chu Sinh giúp họ mở cửa chào hỏi Khổng Hi Nhan cùng Trì Vãn Chiếu, Trì Vãn Chiếu vẫn nghiêm mặt, môi mím thành đường thẳng, giọng thản nhiên ừ một tiếng, Khổng Hi Nhan gật đầu với Chu Sinh:
"Năm mới vui vẻ!"
Chu Sinh liếc mắt quan sát sắc mặt ba người kia, anh mỉm cười không nói gì nữa.
Đầu năm mới, bên ngoài xe cộ cũng không nhiều lắm, bởi vì hôm qua tuyết rơi nên đường cũng không dễ đi vì vậy Chu Sinh lái rất chậm, bầu không khí trong xe nặng nề, ai cũng không mở miệng nói trước, bầu không khí này cùng với gió lạnh thổi vù vù bên ngoài cửa trái lại rất hợp nhau, đều lạnh giá.
Chu Sinh đưa họ quay trở về khu nhà ở lấy hành lý của Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu, cuối cùng đến nhà cũ lấy đồ của Trì Huyên, Yên Yên chắc chắn không thể mang đi, cho nên để nó ở nhà cũ.
Chiếc xe tới lui thời gian trì hoãn không ít, sắp đến sân bay đã hơn hai giờ chiều.
Năm người trên xe vẫn chưa ăn trưa, vẫn còn thời gian so với giờ đăng ký, Chu Sinh đậu xe trong bãi đỗ xe hỏi:
"Trì tổng, cần sắp xếp bữa trưa không?"
Trì Vãn Chiếu quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan cười cười:
"Đều được, Trì Huyên em cảm thấy thế nào?"
Trì Huyên chìm trong thế giới của mình rất lâu, nghe thấy Khổng Hi Nhan bất ngờ hỏi, cô sửng sốt:
"Được."
Chu Sinh vội vàng tiếp lời:
"Tôi đã hiểu."
Trong lúc nói chuyện Chu Sinh đã lấy điện thoại ra gọi, không bao lâu anh cúp máy nói với Trì Vãn Chiếu:
"Trì tổng, đến khu gần đây dùng bữa."
Trì Vãn Chiếu gật đầu.
Chu Sinh xuống xe giúp cô mở cửa xe, sau đó bốn người đều xuống xe, Khổng Hi Nhan đã đội nón đeo khẩu trang và mắt kính, cả người bọc kín.
Phải nói rằng lúc cô mới tái xuất nhiệt không bao nhiêu, nhưng bây giờ rõ ràng đối lập, [Phá Kén] đưa cô một lần nữa bước vào tầm mắt của khán giả, sau này sau sự kiện họp báo được người ta biết đến hơn, hơn nữa cách đây không lâu bị thương và xác định xuất hiện trong [Ánh bình minh], nói bây giờ cô là nửa lưu lượng tiểu hoa* cũng không quá đáng.
*"Lưu lượng" chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như "Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh"... Tương tự như vậy, những thứ này được áp dụng cho những nữ minh tinh thì được gọi là Lưu lượng tiểu hoa.
Vì vậy, vì lý do an toàn, cô vẫn nên mặc kín thì tốt hơn.
Trì Vãn Chiếu đối với việc cô ăn mặc như vậy chỉ hơi nhíu mày, sau đó dời tầm mắt.
Bữa trưa ăn ở khu vực gần sân bay, không có người, họ chọn một phòng nhỏ, lúc ăn cơm không khí vẫn lạnh lẽo như trước, thỉnh thoảng Trì Vãn Chiếu cùng Trì Huyên nói đôi lời, Vương Hải Ninh yên lặng cúi đầu ăn cơm, trước sau không lên tiếng.
Khổng Hi Nhan ở trên bàn ăn nắm lấy tay Vương Hải Ninh, thấp giọng nói:
"Sao vậy? Em cảm thấy tâm trạng của chị không tốt?"
Vương Hải Ninh hiếm khi như vậy, ít nhất Khổng Hi Nhan quen biết Vương Hải Ninh lâu như vậy vẫn ít khi nhìn thấy bộ dạng cùng tâm trạng sa sút thế này của Vương Hải Ninh, cho dù lúc trước ở Trường Ninh gặp Trì Vãn Chiếu, hay về sau ở căn hộ chạm mặt Trì Huyên, cô cũng chưa từng có dáng vẻ này.
Cô ấy dường như đang đưa ra một quyết định trọng đại.
Sắc mặt thâm trầm.
Vương Hải Ninh được Khổng Hi Nhan nắm tay, cô suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, khóe môi giương lên:
"Không sao, mau ăn đi."
Sau khi vội vàng giải quyết xong bữa trưa mấy người họ đi thẳng đến sân bay, lúc sắp tới gần sân bay Khổng Hi Nhan nhận được điện thoại của Đồng Duyệt, cô bảo mấy người kia đi trước, cô nghe máy.
Gió lạnh rít lên, từ bên cạnh cô thổi qua, ngay cả giọng của Đồng Duyệt cũng không thể nghe rõ ràng.
"Hi Nhan? Em vẫn còn ở đó chứ?"
Câu hỏi của Đồng Duyệt khiến Khổng Hi Nhan hoàn hồn, tiếp lời:
"Có, Đồng tỷ chị nói đi."
"Cũng không có gì, lúc trước em bảo chị điều tra những người nghỉ việc, chị tra ra được, trên cơ bản hai năm trước bọn họ đã nghỉ việc rồi."
Hai năm trước.
Sắc mặt Khổng Hi Nhan trầm xuống.
Đồng Duyệt nói xong còn không quên dặn dò:
"Đúng rồi, một tuần nghỉ sắp kết thúc, có cần cho em vài ngày nữa không? "
Khổng Hi Nhan đã trở lại bình thường:
"Dạ, có thể em cần thêm chừng năm ngày nữa."
Đồng Duyệt:
"Được, trước tiên chị đem thông cáo dời lại."
Khổng Hi Nhan:
"Cảm ơn chị."
Giọng của cô mang theo gió lạnh, lạnh buốt.
Đồng Duyệt dặn dò hai câu rồi cúp máy.
Khổng Hi Nhan siết điện thoại trên tay, cô nhìn ba chữ Quan Hiểu Dĩnh trong ghi chú, trong lòng tràn ngập cảm giác phức tạp.
----------Hết chương 100-------
Tác giả có điều muốn nói:
Mấy người có nghiêm túc hay không! !Các người đã quên Yên Yên ở ven hồ Đại Minh* rồi sao??
Yên Yên: Người ta muốn có người yêu, meo meo!!
*Xuất phát từ câu Hoàng thượng ngài đã quên Hạ Vũ Hà ven hồ Đại Minh sao? trong Hoàn Châu cách cách. Ý là ngài đã quên người cùng ngài ở hồ Đại Minh tự định chung thân. Chỉ mấy người kia bạc bẽo đã quên Yên Yên yêu dấu của họ ở nhà.
----------------------
Cuối tuần vui vẻ!^^