Lịch Sâm ngồi trong xe, ngả đầu tựa lên thành ghế, tấm chắn nắng đổ bóng trên mặt gã.
Một gã đàn ông mở cửa sau ngồi vào xe, ngay tức thì bị hơi lạnh của điều hòa trong xe làm cho rùng mình, nhỏ giọng nói, “Lịch tiên sinh, hình như Hầu Nguyên Côn để mắt tới tôi rồi.”
Lịch Sâm chậm rãi lấy kẹo cao su ra cho vào miệng, “Sao lại nói thế?”
“Mấy ngày nay trước cửa nhà tôi luôn có người theo dõi, tôi thấy tôi nên đi nơi khác núp thì hơn.”
“Lão Tôn này.” Lịch Sâm chậm rãi kéo dài giọng.
Mặt lão Tôn nhoằng cái bệch ra, nhăn nhó chỉ thiếu điều khóc thôi, “Lịch tiên sinh ơi, anh cho tôi một con đường sống đi. Hầu Nguyên Côn lão, lão không phải kẻ lương thiện. Nếu lão biết tôi gọi điện thoại tố giác, khiến Trần Cường Phú và lô hàng kia gặp chuyện thì chắc chắn tôi không sống yên được đâu.”
Lịch Sâm nói, “Anh không nói tôi không nói thì ai biết chứ.”
Lão Tôn nói, “Nhà máy in đang yên đang lành thì bốc cháy, lão đã nghi ngờ rồi. Tôi thấy bảo lão Tửu lão Phù đều bị tìm tới tra hỏi, tiếp theo chắc chắn là tôi rồi. Lịch tiên sinh ơi, Lịch tiên sinh, anh cứu tôi với. Tôi không muốn chết đâu, Lịch tiên sinh.”
“Không ai bắt anh chết cả.” Lịch Sâm nhai kẹo cao su, “Trần Cường Phú buôn lậu thuốc phiện lại còn chống trả, là tự hắn đâm đầu vào chỗ chết.”
Khi trước tìm tới Hầu Nguyên Côn là vì thấy lão dạn dày kinh nghiệm, làm việc có tiến có lùi, có tình có lý, bọn gã một kẻ phụ trách in ấn một kẻ phụ trách tiêu thụ hàng, những năm này có thể xem là hợp tác vui vẻ. Nhưng gã chẳng lường được, đến lúc sống còn Hầu Nguyên Côn lại bị quỷ ám không muốn chấm dứt việc này, khiến gã không thể không tự mình ra trận phá hủy nhà máy in và nhân viên liên quan. Chuyện này nhanh chóng kinh động Hầu Nguyên Côn, vì báo thù cho con nuôi, lão cố ý thả hai tên đàn em còn sống của Trần Cường Phú ra hòng tiêu diệt gã, may mà mạng gã lớn tránh được một kiếp. Có điều các cử động liên tiếp rốt cuộc tới tai cục cảnh sát địa phương, Hầu Nguyên Côn cũng cài được chậu phân lên người gã đúng như ý nguyện. Lúc ở bệnh viện, Thường Trấn Viễn vô ý cố tình lại gần đã khiến gã cảm giác được nguy hiểm tiến tới. Thông qua thư ký Liêu, gã tìm được người quen ở cục cảnh sát mới biết được mình đã bị liệt vào mục tiêu. Sau khi ra viện gã hoạt động khắp nơi vì muốn gấp rút giải quyết sạch sẽ những kẻ theo đuôi, rời khỏi nơi này.
Lão Tôn nói, “Lịch tiên sinh, anh có thể chuyển trước một phần tiền cho tôi, để tôi đi nơi khác náu đi không?”
“Lão Tôn, tôi nhớ cháu gái duy nhất của anh vẫn đang học ở thành phố này, nếu Hầu Nguyên Côn dùng con bé để uy hiếp anh thì anh làm thế nào đây?”
Lão Tôn ngẩn ra, sắc mặt trở nên rất khó coi, nói ngập ngừng, “Không, không có đâu.”
Lịch Sâm nói, “Hầu Nguyên Côn mà, nguy hiểm lắm đó.”
Lão Tôn nói, “Tôi mang nó đi cùng!”
“Sáng mai tôi sẽ tranh thủ ra ngân hàng chuyển tiền cho anh.” Lịch Sâm nói, “Sắp tới giờ cháu anh tan học rồi nhỉ? Nhanh đi đi. Đừng tới trễ.”
“Đội ơn Lịch tiên sinh. Đội ơn Lịch tiên sinh.” Lão Tôn cảm ơn rối rít rồi xuống xe, mừng khấp khởi đi về hướng trường tiểu học, Lịch Sâm nhìn ông ta khuất khỏi tầm nhìn mới chậm rãi khởi động xe.
Lão Tôn đi tới ngã tư đường, bỗng nhiên một con minibus xông thẳng tới trước mặt, chẳng cho ông ta thời gian kinh ngạc đã xô ông ta lên tường.
Máu từ giữa xe và tường phun ra ngoài, lênh láng trên mặt đất.
Lịch Sâm nhìn gương chiếu hậu, cười lạnh lẽo, nhấc tấm chắn nắng lên, đeo kính mát vào, khoan thai quay đầu rời đi.
Ba món ăn một canh hai bát cơm.
Lăng Bác Kim xếp đũa xong, gõ cửa phòng Thường Trấn Viễn, “Sư phụ, ăn cơm thôi.”
Thường Trấn Viễn mặc áo may-ô đi ra, cầm khăn lông trong tay không ngừng lau mồ hôi. Tiết trời tháng chín vừa oi vừa nóng, cửa phòng đóng lại chẳng khác gì xông hơi.
Hai người đặt mông xuống thì cửa bị gõ vang.
Người biết bọn hắn ở đây không nhiều, trừ Lưu Triệu bố trí phòng ở ra thì chỉ còn đám Lỗ Dương Quang yêu cầu bọn hắn điền tờ khai thôi. Lăng Bác Kim đặt đũa xuống, cảnh giác đứng phía sau cửa, cao giọng hỏi, “Ai vậy?”
“Lịch Sâm.” Giọng nói truyền qua ván cửa, hơi biến điệu.
Lăng Bác Kim quay lại nhìn Thường Trấn Viễn, “Sư phụ đi vào trước đi nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta tới tìm tôi.”
Lăng Bác Kim ngập ngừng nhìn Thường Trấn Viễn, tay thì mở cửa ra, mùi đồ ăn của mấy gia đình khác cùng tầng ùa vào trong. Lịch Sâm đứng bên ngoài, một tay xách rượu, một tay xách bánh ngọt, “Xem ra tôi tới đúng lúc rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi chỉ mua hai bát cơm.”
Lịch Sâm cười híp mắt đi vào, đặt bánh ngọt lên mặt bàn, “Hôm nay tôi là thọ tinh, đừng đuổi thọ tinh ra ngoài chứ.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi nhớ ngày sinh trên chứng minh thư của anh không phải hôm nay.”
Lịch Sâm nói, “Chứng minh thư chẳng phải do con người làm ra sao?” Dứt lời, gã lấy bánh ngọt ra, lưu loát cắm nến vào, rồi tự tiện vào bếp lấy ba cái cốc ra, xếp mỗi người một cái, rót rượu vang vào.
Lăng Bác Kim nghe điện thoại, nghe xong thì biến sắc, cười hì hì nói, “Được mà, nhị ca cứ yên tâm, bọn em tới ngay! Đang chờ tin anh mà.” Cậu cúp máy chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Lịch Sâm nâng cốc nhìn chằm chằm vào Thường Trấn Viễn, “Hôm nay, cậu nhất định phải ở cùng tôi hết buổi sinh nhật này.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Nếu không thì sao?”
Lịch Sâm cười, cúi đầu uống rượu.
Lăng Bác Kim nhìn gã rồi lại nhìn Thường Trấn Viễn, đặt mông ngồi xuống, lấy bật lửa thắp nến, “Ước xong là xong sinh nhật rồi nhỉ?”
Lịch Sâm nói, “Nếu cậu có thể khiến điều ước trở thành sự thật thì xong.”
Lăng Bác Kim nghiêng đầu nhìn gã, ánh sáng trong mắt nhảy nhót cùng ánh nến, “Hôm nay anh tới khéo thật.”
Lịch Sâm nói, “Hôm nay là sinh nhật tôi.” Gã khăng khăng như vậy, nhìn Thường Trấn Viễn không chớp mắt.
Lăng Bác Kim nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói với Thường Trấn Viễn, “Em tới chỗ nhị ca dò tin tức.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành, tay vô thức túm lấy tay áo của cậu, rất nhiều lời nói quẩn quanh bên miệng nhưng lý trí và quán tính thờ ơ hình thành mấy ngày nay khiến hắn mãi không nói những lời này ra.
Lăng Bác Kim vươn tay vịn cổ hắn.
Thường Trấn Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lăng Bác Kim đứng lên, từ cao nhìn xuống cười với hắn, ngón tay vịn trên cổ chỉ nhẹ nhàng vuốt phần tóc ở gáy hắn, sau đó cầm lấy cái áo khoác ở trong phòng rồi đi ra ngoài.
Cái bàn vuông nho nhỏ vì vắng đi một người mà rộng rãi hẳn.
Lịch Sâm đứng dậy tắt đèn, đứng ước trịnh trọng trước bánh ngọt, sau đó thổi tắt nến.
Đèn bật lên cái tạch.
Lịch Sâm quay đầu nhìn Thường Trấn Viễn, cười nói, “Cậu không hỏi tôi ước gì sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng cần hỏi. Mỗi kẻ làm việc trái lương tâm đều ước không gặp báo ứng.” Cũng như hắn năm xưa vậy.
Lịch Sâm nói, “Không phải.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì là làm ăn bằng năm bằng mười năm ngoái.”
“Cũng không phải.” Lịch Sâm ngồi xuống, uống một hớp rượu, bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi hy vọng cậu có thể giống như năm xưa, tỏ tình với tôi một lần nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện năm đó tôi không nhớ rõ nữa rồi.”
Lịch Sâm nói, “Cậu nói, cậu thích tôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ờ.”
“Hôm đó là sinh nhật của tôi.” Gã dừng một chút, nói khe khẽ, “Tôi cũng thích cậu.” Mặt gã phơn phớt đỏ, tiệp màu với rượu vang trong cốc.
Thường Trấn Viễn bắt đầu ăn cơm.
“Cậu thừa biết hôm nay không phải sinh nhật tôi.” Lịch Sâm nói, “Vì sao không vạch trần tôi với cậu ta?”
Thường Trấn Viễn khựng lại. Vì hắn vốn chẳng biết sinh nhật của Lịch Sâm là ngày nào! Lịch Sâm nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười hài lòng và tự tin.
Rốt cuộc Thường Trấn Viễn biết điềm xấu trong lòng tới từ đâu rồi. Lịch Sâm không phải người cảm tính, mỗi chuyện gã làm đều có mục đích và mưu đồ của gã. Gã mang bánh ngọt rượu vang tới lôi kéo hắn chúc mừng, cũng chỉ là muốn cầm chân hắn, mà nguyên nhân…
Hắn nghĩ tới cuộc điện thoại Lăng Bác Kim nhận, người đứng lên gần như là vô thức.
“Cậu đoán được rồi.” Độ ấm trên mặt Lịch Sâm hơi giảm, “Cảnh sát thực sự là một công việc nguy hiểm. Tới công ty tôi đi, có tôi ở đấy, cậu chẳng cần nhọc lòng gì cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu có biết vì sao làm cảnh sát lại nguy hiểm không?”
Lịch Sâm không nói gì.
“Vì có người như cậu tồn tại.”
Nếu là nửa năm trước, Trang Tranh chắc chắn chẳng ngờ có một ngày mình sẽ nói những lời như vậy với đồng loại của mình. Nhưng giờ không cần biết là bởi lập trường thay đổi của mình, hay phản bác chỉ nhằm phản bác, hắn đều có thể thong dong nói câu này ra, mà lại chẳng thấy sượng sùng gì cả.
Thường Trấn Viễn vào phòng cầm áo khoác ví tiền với chìa khóa đi ra ngoài, trước khi đi, hắn nói với Lịch Sâm đang ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn ngọn nến, “Đừng tự tiện lấy đồ, của chủ nhà đó. Khi đi nhớ khóa cửa lại.”
Một gã đàn ông mở cửa sau ngồi vào xe, ngay tức thì bị hơi lạnh của điều hòa trong xe làm cho rùng mình, nhỏ giọng nói, “Lịch tiên sinh, hình như Hầu Nguyên Côn để mắt tới tôi rồi.”
Lịch Sâm chậm rãi lấy kẹo cao su ra cho vào miệng, “Sao lại nói thế?”
“Mấy ngày nay trước cửa nhà tôi luôn có người theo dõi, tôi thấy tôi nên đi nơi khác núp thì hơn.”
“Lão Tôn này.” Lịch Sâm chậm rãi kéo dài giọng.
Mặt lão Tôn nhoằng cái bệch ra, nhăn nhó chỉ thiếu điều khóc thôi, “Lịch tiên sinh ơi, anh cho tôi một con đường sống đi. Hầu Nguyên Côn lão, lão không phải kẻ lương thiện. Nếu lão biết tôi gọi điện thoại tố giác, khiến Trần Cường Phú và lô hàng kia gặp chuyện thì chắc chắn tôi không sống yên được đâu.”
Lịch Sâm nói, “Anh không nói tôi không nói thì ai biết chứ.”
Lão Tôn nói, “Nhà máy in đang yên đang lành thì bốc cháy, lão đã nghi ngờ rồi. Tôi thấy bảo lão Tửu lão Phù đều bị tìm tới tra hỏi, tiếp theo chắc chắn là tôi rồi. Lịch tiên sinh ơi, Lịch tiên sinh, anh cứu tôi với. Tôi không muốn chết đâu, Lịch tiên sinh.”
“Không ai bắt anh chết cả.” Lịch Sâm nhai kẹo cao su, “Trần Cường Phú buôn lậu thuốc phiện lại còn chống trả, là tự hắn đâm đầu vào chỗ chết.”
Khi trước tìm tới Hầu Nguyên Côn là vì thấy lão dạn dày kinh nghiệm, làm việc có tiến có lùi, có tình có lý, bọn gã một kẻ phụ trách in ấn một kẻ phụ trách tiêu thụ hàng, những năm này có thể xem là hợp tác vui vẻ. Nhưng gã chẳng lường được, đến lúc sống còn Hầu Nguyên Côn lại bị quỷ ám không muốn chấm dứt việc này, khiến gã không thể không tự mình ra trận phá hủy nhà máy in và nhân viên liên quan. Chuyện này nhanh chóng kinh động Hầu Nguyên Côn, vì báo thù cho con nuôi, lão cố ý thả hai tên đàn em còn sống của Trần Cường Phú ra hòng tiêu diệt gã, may mà mạng gã lớn tránh được một kiếp. Có điều các cử động liên tiếp rốt cuộc tới tai cục cảnh sát địa phương, Hầu Nguyên Côn cũng cài được chậu phân lên người gã đúng như ý nguyện. Lúc ở bệnh viện, Thường Trấn Viễn vô ý cố tình lại gần đã khiến gã cảm giác được nguy hiểm tiến tới. Thông qua thư ký Liêu, gã tìm được người quen ở cục cảnh sát mới biết được mình đã bị liệt vào mục tiêu. Sau khi ra viện gã hoạt động khắp nơi vì muốn gấp rút giải quyết sạch sẽ những kẻ theo đuôi, rời khỏi nơi này.
Lão Tôn nói, “Lịch tiên sinh, anh có thể chuyển trước một phần tiền cho tôi, để tôi đi nơi khác náu đi không?”
“Lão Tôn, tôi nhớ cháu gái duy nhất của anh vẫn đang học ở thành phố này, nếu Hầu Nguyên Côn dùng con bé để uy hiếp anh thì anh làm thế nào đây?”
Lão Tôn ngẩn ra, sắc mặt trở nên rất khó coi, nói ngập ngừng, “Không, không có đâu.”
Lịch Sâm nói, “Hầu Nguyên Côn mà, nguy hiểm lắm đó.”
Lão Tôn nói, “Tôi mang nó đi cùng!”
“Sáng mai tôi sẽ tranh thủ ra ngân hàng chuyển tiền cho anh.” Lịch Sâm nói, “Sắp tới giờ cháu anh tan học rồi nhỉ? Nhanh đi đi. Đừng tới trễ.”
“Đội ơn Lịch tiên sinh. Đội ơn Lịch tiên sinh.” Lão Tôn cảm ơn rối rít rồi xuống xe, mừng khấp khởi đi về hướng trường tiểu học, Lịch Sâm nhìn ông ta khuất khỏi tầm nhìn mới chậm rãi khởi động xe.
Lão Tôn đi tới ngã tư đường, bỗng nhiên một con minibus xông thẳng tới trước mặt, chẳng cho ông ta thời gian kinh ngạc đã xô ông ta lên tường.
Máu từ giữa xe và tường phun ra ngoài, lênh láng trên mặt đất.
Lịch Sâm nhìn gương chiếu hậu, cười lạnh lẽo, nhấc tấm chắn nắng lên, đeo kính mát vào, khoan thai quay đầu rời đi.
Ba món ăn một canh hai bát cơm.
Lăng Bác Kim xếp đũa xong, gõ cửa phòng Thường Trấn Viễn, “Sư phụ, ăn cơm thôi.”
Thường Trấn Viễn mặc áo may-ô đi ra, cầm khăn lông trong tay không ngừng lau mồ hôi. Tiết trời tháng chín vừa oi vừa nóng, cửa phòng đóng lại chẳng khác gì xông hơi.
Hai người đặt mông xuống thì cửa bị gõ vang.
Người biết bọn hắn ở đây không nhiều, trừ Lưu Triệu bố trí phòng ở ra thì chỉ còn đám Lỗ Dương Quang yêu cầu bọn hắn điền tờ khai thôi. Lăng Bác Kim đặt đũa xuống, cảnh giác đứng phía sau cửa, cao giọng hỏi, “Ai vậy?”
“Lịch Sâm.” Giọng nói truyền qua ván cửa, hơi biến điệu.
Lăng Bác Kim quay lại nhìn Thường Trấn Viễn, “Sư phụ đi vào trước đi nhé?”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu ta tới tìm tôi.”
Lăng Bác Kim ngập ngừng nhìn Thường Trấn Viễn, tay thì mở cửa ra, mùi đồ ăn của mấy gia đình khác cùng tầng ùa vào trong. Lịch Sâm đứng bên ngoài, một tay xách rượu, một tay xách bánh ngọt, “Xem ra tôi tới đúng lúc rồi.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi chỉ mua hai bát cơm.”
Lịch Sâm cười híp mắt đi vào, đặt bánh ngọt lên mặt bàn, “Hôm nay tôi là thọ tinh, đừng đuổi thọ tinh ra ngoài chứ.”
Lăng Bác Kim nói, “Tôi nhớ ngày sinh trên chứng minh thư của anh không phải hôm nay.”
Lịch Sâm nói, “Chứng minh thư chẳng phải do con người làm ra sao?” Dứt lời, gã lấy bánh ngọt ra, lưu loát cắm nến vào, rồi tự tiện vào bếp lấy ba cái cốc ra, xếp mỗi người một cái, rót rượu vang vào.
Lăng Bác Kim nghe điện thoại, nghe xong thì biến sắc, cười hì hì nói, “Được mà, nhị ca cứ yên tâm, bọn em tới ngay! Đang chờ tin anh mà.” Cậu cúp máy chưa kịp mở miệng thì nghe thấy Lịch Sâm nâng cốc nhìn chằm chằm vào Thường Trấn Viễn, “Hôm nay, cậu nhất định phải ở cùng tôi hết buổi sinh nhật này.”
Thường Trấn Viễn nhướn mày, “Nếu không thì sao?”
Lịch Sâm cười, cúi đầu uống rượu.
Lăng Bác Kim nhìn gã rồi lại nhìn Thường Trấn Viễn, đặt mông ngồi xuống, lấy bật lửa thắp nến, “Ước xong là xong sinh nhật rồi nhỉ?”
Lịch Sâm nói, “Nếu cậu có thể khiến điều ước trở thành sự thật thì xong.”
Lăng Bác Kim nghiêng đầu nhìn gã, ánh sáng trong mắt nhảy nhót cùng ánh nến, “Hôm nay anh tới khéo thật.”
Lịch Sâm nói, “Hôm nay là sinh nhật tôi.” Gã khăng khăng như vậy, nhìn Thường Trấn Viễn không chớp mắt.
Lăng Bác Kim nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói với Thường Trấn Viễn, “Em tới chỗ nhị ca dò tin tức.”
Thường Trấn Viễn nhìn cậu, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành, tay vô thức túm lấy tay áo của cậu, rất nhiều lời nói quẩn quanh bên miệng nhưng lý trí và quán tính thờ ơ hình thành mấy ngày nay khiến hắn mãi không nói những lời này ra.
Lăng Bác Kim vươn tay vịn cổ hắn.
Thường Trấn Viễn kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lăng Bác Kim đứng lên, từ cao nhìn xuống cười với hắn, ngón tay vịn trên cổ chỉ nhẹ nhàng vuốt phần tóc ở gáy hắn, sau đó cầm lấy cái áo khoác ở trong phòng rồi đi ra ngoài.
Cái bàn vuông nho nhỏ vì vắng đi một người mà rộng rãi hẳn.
Lịch Sâm đứng dậy tắt đèn, đứng ước trịnh trọng trước bánh ngọt, sau đó thổi tắt nến.
Đèn bật lên cái tạch.
Lịch Sâm quay đầu nhìn Thường Trấn Viễn, cười nói, “Cậu không hỏi tôi ước gì sao?”
Thường Trấn Viễn nói, “Chẳng cần hỏi. Mỗi kẻ làm việc trái lương tâm đều ước không gặp báo ứng.” Cũng như hắn năm xưa vậy.
Lịch Sâm nói, “Không phải.”
Thường Trấn Viễn nói, “Thế thì là làm ăn bằng năm bằng mười năm ngoái.”
“Cũng không phải.” Lịch Sâm ngồi xuống, uống một hớp rượu, bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi hy vọng cậu có thể giống như năm xưa, tỏ tình với tôi một lần nữa.”
Thường Trấn Viễn nói, “Chuyện năm đó tôi không nhớ rõ nữa rồi.”
Lịch Sâm nói, “Cậu nói, cậu thích tôi.”
Thường Trấn Viễn nói, “Ờ.”
“Hôm đó là sinh nhật của tôi.” Gã dừng một chút, nói khe khẽ, “Tôi cũng thích cậu.” Mặt gã phơn phớt đỏ, tiệp màu với rượu vang trong cốc.
Thường Trấn Viễn bắt đầu ăn cơm.
“Cậu thừa biết hôm nay không phải sinh nhật tôi.” Lịch Sâm nói, “Vì sao không vạch trần tôi với cậu ta?”
Thường Trấn Viễn khựng lại. Vì hắn vốn chẳng biết sinh nhật của Lịch Sâm là ngày nào! Lịch Sâm nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười hài lòng và tự tin.
Rốt cuộc Thường Trấn Viễn biết điềm xấu trong lòng tới từ đâu rồi. Lịch Sâm không phải người cảm tính, mỗi chuyện gã làm đều có mục đích và mưu đồ của gã. Gã mang bánh ngọt rượu vang tới lôi kéo hắn chúc mừng, cũng chỉ là muốn cầm chân hắn, mà nguyên nhân…
Hắn nghĩ tới cuộc điện thoại Lăng Bác Kim nhận, người đứng lên gần như là vô thức.
“Cậu đoán được rồi.” Độ ấm trên mặt Lịch Sâm hơi giảm, “Cảnh sát thực sự là một công việc nguy hiểm. Tới công ty tôi đi, có tôi ở đấy, cậu chẳng cần nhọc lòng gì cả.”
Thường Trấn Viễn nói, “Cậu có biết vì sao làm cảnh sát lại nguy hiểm không?”
Lịch Sâm không nói gì.
“Vì có người như cậu tồn tại.”
Nếu là nửa năm trước, Trang Tranh chắc chắn chẳng ngờ có một ngày mình sẽ nói những lời như vậy với đồng loại của mình. Nhưng giờ không cần biết là bởi lập trường thay đổi của mình, hay phản bác chỉ nhằm phản bác, hắn đều có thể thong dong nói câu này ra, mà lại chẳng thấy sượng sùng gì cả.
Thường Trấn Viễn vào phòng cầm áo khoác ví tiền với chìa khóa đi ra ngoài, trước khi đi, hắn nói với Lịch Sâm đang ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn ngọn nến, “Đừng tự tiện lấy đồ, của chủ nhà đó. Khi đi nhớ khóa cửa lại.”
Danh sách chương