Felix nói: "Tô Tô, anh có người bạn làm bác sĩ, tình trạng này của cô ấy nên tìm người quen, đừng để truyền ra ngoài thì tốt hơn."
"Ừ." Tôi nói: "Felix, cảm ơn anh."
Felix nhìn tôi từ kính chiếu hậu: "Tô Tô, hôm nay anh dường như trông thấy em của sáu năm trước, dũng cảm quên mình xông lên, thậm chí người lần này em cứu là một người đã từng làm tổn thương em."
Tôi sững sờ, nhớ tới những chuyện sau khi quen Miêu Miêu, ảm đạm thở dài: "Lần này em nên tới sớm một chút để cứu cô ấy."
Felix nói: "Tô Tô, em là thiên sứ."
Thiên sứ? Không không, tôi làm sao có thể gánh nổi cái danh hiệu này, tôi cố chấp tùy hứng lại tham hoan ái dục, chẳng phải tôi sẽ làm hỏng danh tiếng của thiên sứ trắng như tuyết sao? Trong mắt tôi, Felix mới giống thiên sứ.
Xe vốn đi vào bệnh viện Gia Hòa lớn nhất nhưng Felix không vào, ngoặt qua hai khúc cong, đi vào bệnh viện từ một cửa sau, đứng ở sau khu nhà chính của Gia Hòa. Anh xuống xe gọi điện thoại, nói vài câu sau đó cúp điện thoại, cúi người ôm lấy Miêu Miêu, nói với tôi: "Anh đã nói với cậu ta, chúng ta đi lên từ đây, không có ai biết cả."
Phía sau nhà chính của Gia Hòa có một cầu thang nhỏ yên tĩnh, may mắn có Felix ở đây ôm Miêu Miêu lên tận lầu ba.
Felix dường như rất quen thuộc với nơi này, quẹo hai lần rồi ngừng trước một cánh cửa, ý muốn tôi gõ cửa.
Cửa mở, lộ ra —— một đóa hoa đào? Tôi ngẩn ngơ thì đóa hoa đào này đã chào hỏi với Felix: "Tiểu Phỉ Phỉ, có nhớ mình hay không?"
Felix nói: "Đào, cậu nhanh chóng cứu người trước đi."
Đóa hoa đào này liếc mắt nhìn anh: "Ôi trời, thật là vô tình, đã lâu không gặp mà ngay cả ôn chuyện cũng không có đã kêu người ta làm việc?"
Người này là bác sĩ thật à?
Anh ta là một người đàn ông —— ít nhất tôi có nhìn thấy yết hầu, thân hình cũng rất cao, còn cao hơn cả Felix, cho dù như thế, khuôn mặt dịu dàng giống như con gái, còn có một đôi mắt đào hoa?
Còn có giọng điệu nói chuyện kia khiến tôi nổi cả da gà.
Anh ta quay người đi vào trong phòng, kéo mở cái rèm trong phòng lộ ra một phòng giải phẫu rất lớn, các dụng cụ chữa bệnh sắp xếp chật phòng. Căn phòng này giống như một bệnh viện nhỏ. Anh ta thả Miêu Miêu trên giường bệnh, kéo thảm ra, than một tiếng đầy khoa trương: "Biến thái quá, Tiểu Phỉ Phỉ, cậu không phải là người như vậy chứ? Không phải là chuyện tốt của Nhiếp Duy Dương làm rồi để cậu giải quyết hết hậu quả cho cậu ta chứ?"
Không hiểu sao tôi cảm thấy không vui, thốt ra: "Anh ấy không phải người như vậy."
Anh t liếc nhìn tôi một cái đầy thú vị rồi quay đầu nhìn vết thương của Miêu Miêu, nói: "Đương nhiên, tôi hay nói giỡn, chúng tôi cũng biết mặc dù tính cách tên kia biến thái nhưng ở phương diện này, cậu ta —— không được."
Không được? Cái gì không được? Tôi nhìn nụ cười mập mờ trên mặt hoa đào kia, cảm thấy không phải là do tư tưởng tà ác của mình nghĩ sai chứ, nhưng mà anh ta —— "không được" chỗ nào hả? Anh ta "rất được" có được không?
Trên mặt Felix xẹt qua một tia mất tự nhiên, đằng hắng giới thiệu cho tôi: "Tô Tô, đây là Đào Ý Đường, là bạn tốt của anh và Nhiếp từ khi còn học đại học, em có thể yên tâm về y thuật của cậu ta."
Đào Ý Đường nói: "Nhất định phải xử lý vết thương, hai người ra bên ngoài đợi đi." Sau đó gọi điện thoại nội bộ gọi y tá tới khử trùng.
Tôi lo lắng hỏi: "Thương thế của cô ấy có nghiêm trọng không? Có thể để lại nhiều sẹo không? Anh phải nghĩ cách để cô ấy không bị đau quá!"
Đào Ý Đường cong ngón út vén lọn tóc bên tai nói: "Vào trong tay tôi, không có gì là nghiêm trọng hay không, chỉ có tôi có muốn chữa hay không. Về phần có để lại sẹo hay không thì phải xem quan hệ của chúng ta thế nào —— Haiz, tiểu Phỉ Phỉ, vị tiểu thư hơi quen mặt này là ai?"
Felix nói: "Bạn của mình, cô ấy là, ừ, em gái kế của Nhiếp."
"Em gái kế?" Đào Ý Đường liếc tôi một cái, đúng lúc này cửa mở ra, hai cô gái mặc trang phục y tá đi tới, trông thấy Đào Ý Đường thì cười nói: "Bác sĩ Đào, anh bảo chúng tôi trộm tới giúp, anh định cảm ơn chúng tôi thế nào?"
Đào Ý Đường vừa cười vừa phóng điện: "Một nụ hôn thì sao?"
Hai cô gái cười khúc khích, thay đồ khử trùng vào xử lý vết thương của Miêu Miêu. Lúc kéo rèm lên tôi nghe thấy các cô ấy hô lên: "Trời ạ, ai lại tàn nhẫn như vậy!"
Tôi và Felix ngồi bên ngoài đợi trên ghế sofa.
Tôi cúi đầu vuốt vuốt ngón tay mình, trông thấy trên tay tôi có một vết máu màu nâu thì lấy khăn tay ra, cố gắng dùng sức lau, giống như muốn lau đi ám ảnh nặng nề trong lòng.
Felix bắt lấy tay tôi: "Tô Tô, đã hết rồi, đừng lau nữa."
Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười châm biếm với Felix: "Felix, anh biết không, em vốn đã từng cùng các bạn chơi đùa, tìm một ít đĩa CD ngược đãi để xem, lần này, về sau, em sẽ không bao giờ xem nữa."
Felix nhìn sắc mặt của tôi, trên vầng trán hiện sự lo lắng: "Tô Tô, sắc mặt của em không tốt, nếu em thấy khổ sở thì khóc một chút đi."
Tôi lắc đầu, từ khi tôi hiểu chuyện tới nay sẽ không khóc trước mặt người khác. À, lần trước với Nhiếp Duy Dương, đó là tình huống đặc biệt.
Tôi nhắm mặt lại, Miêu Miêu à, mình thật vô dụng, còn nói là bạn tốt của Miêu Miêu, ngay cả việc cô ấy khổ sở như vậy cũng không biết được. Cô ấy giãy dụa vượt qua thời gian thống khổ đó như thế nào?
Tôi co người lại trên sofa, ôm lấy vai mình. A, trái tim đau quá.
Ánh sáng rọi vào cửa sổ rồi trở nên mờ nhạt, rốt cuộc bóng tối cũng phủ xuống, ánh đèn huỳnh quang trong phòng lóe sáng lên.
Cửa phòng mở ra, Đào Ý Đường bước nhanh từ phòng trong ra, vừa đi vừa ồn ào với Felix: "Tiểu Phỉ Phỉ, mình nhớ ra rồi, cô bé chính là người trên tấm ảnh kia phải không?"
Felix không nói lời nào.
"Ha!" Đào Ý Đường bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt tôi, đối mặt với tôi, đôi mắt đào hoa hứng thú nhìn tôi, nói chắc chắn: "Em nhất định bị Nhiếp Duy Dương ăn!"
Cái này, đây là cái gì với cái gì? Khuôn mặt tôi ửng đỏ, không để ý tới câu nói điên khùng của anh, hỏi: "Miêu Miêu... Bạn của em thế nào rồi?"
Đào Ý Đường phất phất tay, xoay người ngồi vào ghế salon đối diện với chúng tôi, tùy tiện gác chân lên: "Một chút vết thương nhỏ có cái gì mà lo? Thiếu tay thiếu chân thủng ruột nát bụng mà có tôi ở đây thì cũng tốt cả thôi. Ngược lại em, không ngờ trên thế giới lại có cơ duyên xảo hợp này. Tôi còn lo lắng tên Nhiếp Duy Dương kia sẽ làm xử nam già cả đời cơ, ha ha ha, không ngờ em lại tự mình đưa lên cửa cho Nhiếp Duy Dương."
Hả? Tôi vừa mới khá yên tâm về Miêu Miêu lại bị phần sau trong lời của của anh ta làm cho hồ đồ, có ý gì?
"Ừ." Tôi nói: "Felix, cảm ơn anh."
Felix nhìn tôi từ kính chiếu hậu: "Tô Tô, hôm nay anh dường như trông thấy em của sáu năm trước, dũng cảm quên mình xông lên, thậm chí người lần này em cứu là một người đã từng làm tổn thương em."
Tôi sững sờ, nhớ tới những chuyện sau khi quen Miêu Miêu, ảm đạm thở dài: "Lần này em nên tới sớm một chút để cứu cô ấy."
Felix nói: "Tô Tô, em là thiên sứ."
Thiên sứ? Không không, tôi làm sao có thể gánh nổi cái danh hiệu này, tôi cố chấp tùy hứng lại tham hoan ái dục, chẳng phải tôi sẽ làm hỏng danh tiếng của thiên sứ trắng như tuyết sao? Trong mắt tôi, Felix mới giống thiên sứ.
Xe vốn đi vào bệnh viện Gia Hòa lớn nhất nhưng Felix không vào, ngoặt qua hai khúc cong, đi vào bệnh viện từ một cửa sau, đứng ở sau khu nhà chính của Gia Hòa. Anh xuống xe gọi điện thoại, nói vài câu sau đó cúp điện thoại, cúi người ôm lấy Miêu Miêu, nói với tôi: "Anh đã nói với cậu ta, chúng ta đi lên từ đây, không có ai biết cả."
Phía sau nhà chính của Gia Hòa có một cầu thang nhỏ yên tĩnh, may mắn có Felix ở đây ôm Miêu Miêu lên tận lầu ba.
Felix dường như rất quen thuộc với nơi này, quẹo hai lần rồi ngừng trước một cánh cửa, ý muốn tôi gõ cửa.
Cửa mở, lộ ra —— một đóa hoa đào? Tôi ngẩn ngơ thì đóa hoa đào này đã chào hỏi với Felix: "Tiểu Phỉ Phỉ, có nhớ mình hay không?"
Felix nói: "Đào, cậu nhanh chóng cứu người trước đi."
Đóa hoa đào này liếc mắt nhìn anh: "Ôi trời, thật là vô tình, đã lâu không gặp mà ngay cả ôn chuyện cũng không có đã kêu người ta làm việc?"
Người này là bác sĩ thật à?
Anh ta là một người đàn ông —— ít nhất tôi có nhìn thấy yết hầu, thân hình cũng rất cao, còn cao hơn cả Felix, cho dù như thế, khuôn mặt dịu dàng giống như con gái, còn có một đôi mắt đào hoa?
Còn có giọng điệu nói chuyện kia khiến tôi nổi cả da gà.
Anh ta quay người đi vào trong phòng, kéo mở cái rèm trong phòng lộ ra một phòng giải phẫu rất lớn, các dụng cụ chữa bệnh sắp xếp chật phòng. Căn phòng này giống như một bệnh viện nhỏ. Anh ta thả Miêu Miêu trên giường bệnh, kéo thảm ra, than một tiếng đầy khoa trương: "Biến thái quá, Tiểu Phỉ Phỉ, cậu không phải là người như vậy chứ? Không phải là chuyện tốt của Nhiếp Duy Dương làm rồi để cậu giải quyết hết hậu quả cho cậu ta chứ?"
Không hiểu sao tôi cảm thấy không vui, thốt ra: "Anh ấy không phải người như vậy."
Anh t liếc nhìn tôi một cái đầy thú vị rồi quay đầu nhìn vết thương của Miêu Miêu, nói: "Đương nhiên, tôi hay nói giỡn, chúng tôi cũng biết mặc dù tính cách tên kia biến thái nhưng ở phương diện này, cậu ta —— không được."
Không được? Cái gì không được? Tôi nhìn nụ cười mập mờ trên mặt hoa đào kia, cảm thấy không phải là do tư tưởng tà ác của mình nghĩ sai chứ, nhưng mà anh ta —— "không được" chỗ nào hả? Anh ta "rất được" có được không?
Trên mặt Felix xẹt qua một tia mất tự nhiên, đằng hắng giới thiệu cho tôi: "Tô Tô, đây là Đào Ý Đường, là bạn tốt của anh và Nhiếp từ khi còn học đại học, em có thể yên tâm về y thuật của cậu ta."
Đào Ý Đường nói: "Nhất định phải xử lý vết thương, hai người ra bên ngoài đợi đi." Sau đó gọi điện thoại nội bộ gọi y tá tới khử trùng.
Tôi lo lắng hỏi: "Thương thế của cô ấy có nghiêm trọng không? Có thể để lại nhiều sẹo không? Anh phải nghĩ cách để cô ấy không bị đau quá!"
Đào Ý Đường cong ngón út vén lọn tóc bên tai nói: "Vào trong tay tôi, không có gì là nghiêm trọng hay không, chỉ có tôi có muốn chữa hay không. Về phần có để lại sẹo hay không thì phải xem quan hệ của chúng ta thế nào —— Haiz, tiểu Phỉ Phỉ, vị tiểu thư hơi quen mặt này là ai?"
Felix nói: "Bạn của mình, cô ấy là, ừ, em gái kế của Nhiếp."
"Em gái kế?" Đào Ý Đường liếc tôi một cái, đúng lúc này cửa mở ra, hai cô gái mặc trang phục y tá đi tới, trông thấy Đào Ý Đường thì cười nói: "Bác sĩ Đào, anh bảo chúng tôi trộm tới giúp, anh định cảm ơn chúng tôi thế nào?"
Đào Ý Đường vừa cười vừa phóng điện: "Một nụ hôn thì sao?"
Hai cô gái cười khúc khích, thay đồ khử trùng vào xử lý vết thương của Miêu Miêu. Lúc kéo rèm lên tôi nghe thấy các cô ấy hô lên: "Trời ạ, ai lại tàn nhẫn như vậy!"
Tôi và Felix ngồi bên ngoài đợi trên ghế sofa.
Tôi cúi đầu vuốt vuốt ngón tay mình, trông thấy trên tay tôi có một vết máu màu nâu thì lấy khăn tay ra, cố gắng dùng sức lau, giống như muốn lau đi ám ảnh nặng nề trong lòng.
Felix bắt lấy tay tôi: "Tô Tô, đã hết rồi, đừng lau nữa."
Tôi ngẩng đầu, nở một nụ cười châm biếm với Felix: "Felix, anh biết không, em vốn đã từng cùng các bạn chơi đùa, tìm một ít đĩa CD ngược đãi để xem, lần này, về sau, em sẽ không bao giờ xem nữa."
Felix nhìn sắc mặt của tôi, trên vầng trán hiện sự lo lắng: "Tô Tô, sắc mặt của em không tốt, nếu em thấy khổ sở thì khóc một chút đi."
Tôi lắc đầu, từ khi tôi hiểu chuyện tới nay sẽ không khóc trước mặt người khác. À, lần trước với Nhiếp Duy Dương, đó là tình huống đặc biệt.
Tôi nhắm mặt lại, Miêu Miêu à, mình thật vô dụng, còn nói là bạn tốt của Miêu Miêu, ngay cả việc cô ấy khổ sở như vậy cũng không biết được. Cô ấy giãy dụa vượt qua thời gian thống khổ đó như thế nào?
Tôi co người lại trên sofa, ôm lấy vai mình. A, trái tim đau quá.
Ánh sáng rọi vào cửa sổ rồi trở nên mờ nhạt, rốt cuộc bóng tối cũng phủ xuống, ánh đèn huỳnh quang trong phòng lóe sáng lên.
Cửa phòng mở ra, Đào Ý Đường bước nhanh từ phòng trong ra, vừa đi vừa ồn ào với Felix: "Tiểu Phỉ Phỉ, mình nhớ ra rồi, cô bé chính là người trên tấm ảnh kia phải không?"
Felix không nói lời nào.
"Ha!" Đào Ý Đường bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt tôi, đối mặt với tôi, đôi mắt đào hoa hứng thú nhìn tôi, nói chắc chắn: "Em nhất định bị Nhiếp Duy Dương ăn!"
Cái này, đây là cái gì với cái gì? Khuôn mặt tôi ửng đỏ, không để ý tới câu nói điên khùng của anh, hỏi: "Miêu Miêu... Bạn của em thế nào rồi?"
Đào Ý Đường phất phất tay, xoay người ngồi vào ghế salon đối diện với chúng tôi, tùy tiện gác chân lên: "Một chút vết thương nhỏ có cái gì mà lo? Thiếu tay thiếu chân thủng ruột nát bụng mà có tôi ở đây thì cũng tốt cả thôi. Ngược lại em, không ngờ trên thế giới lại có cơ duyên xảo hợp này. Tôi còn lo lắng tên Nhiếp Duy Dương kia sẽ làm xử nam già cả đời cơ, ha ha ha, không ngờ em lại tự mình đưa lên cửa cho Nhiếp Duy Dương."
Hả? Tôi vừa mới khá yên tâm về Miêu Miêu lại bị phần sau trong lời của của anh ta làm cho hồ đồ, có ý gì?
Danh sách chương