Yêu Nhiếp Duy Dương? Tôi lập tức lắc đầu, nói đùa gì vậy? Làm sao có thể? Tuyệt đối không thể nào!

"Vậy, vậy, ngày đó em nói." Felix ngượng ngùng nói: "Em nói em chỉ cần cậu ấy...."

"À." Tôi cúi đầu nhìn giày của mình: "Đó là bởi vì trước kia...."

Felix trừng to mắt: "Trước kia? Tô Tô, anh biết em không phải cô gái tùy tiện, chẳng lẽ, cậu ấy ép buộc em?"

Tôi lắc đầu, tôi và Nhiếp Duy Dương, nói thế nào nhỉ? Anh ta cưỡng bức tôi, tôi cũng đùa bỡn anh ta, anh ta từng buông tha tôi, nhưng cũng đã cứu tôi, thậm chí còn biết đối xử dịu dàng với tôi, tôi đã sớm không thể dùng oán hận đơn giản để đối đãi với anh ta.

Felix thấy tôi không nói lời nào, có chút sốt ruột: "Anh biết rõ tính tình của cậu ấy, từ trước tới giờ cậu ấy luôn tùy hứng, nhưng anh không ngờ cậu ấy lại làm vậy với em!" Anh ta đập một phát xuống ghế, rồi đứng bật dậy: "Anh muốn đi tìm cậu ấy!"

Tôi vội vàng kéo anh ta lại: "Không phải vậy, Felix." Ừ, tôi không có cách nào giải thích với Felix, chỉ nói: "Không phải như anh nghĩ, em và anh ta đã huề nhau rồi, không có gì."

Trong mắt Felix còn nghi ngờ nhưng vẫn ngồi xuống, phong độ không hỏi tiếp.

Tôi nói: "Xin lỗi Felix, em cũng không yêu anh."

Felix thở dài: "Tô Tô, tấm lòng anh vẫn không đổi, em có thể cho anh cơ hội tiếp tục làm bạn với em được không?"

Tôi bật cười: "Bị một cô gái từ chối, lại biết rõ cô ấy có quan hệ với người khác, vậy mà vẫn chịu làm bạn với cô ấy, dưới tình huống này mà nói, anh cũng thật vĩ đại."

Felix có chút đỏ mặt, tôi nhìn anh, bật cười trong lòng, người đàn ông này có trái tim tinh khiết như thủy tinh, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thẳng thắn mà đơn thuần, dịu dàng hiền hậu mà thiện lương, nói không chừng trong tương lại tôi sẽ thật sự yêu anh.

Hoàng hôn dần buông xuống,

Ánh mắt của tôi đột nhiên bị một cảnh tượng cách đó không xa hấp dẫn, đó là hình ảnh một người vợ già đang giúp bạn già của bà đẩy xe lăn đi về nhà, không biết bà cụ nhẹ nhàng nói với ông cụ cái gì, ông cụ cười vỗ vỗ mu bàn tay bà. Vẻ mặt bọn họ bình thản như thế, khiến người ta nhìn bọn họ, đột nhiên nghĩ, bọn họ từng cùng nhau nắm tay đi qua nhiều sóng gió, tới được ngày hôm nay, đẹp đẽ đến nhường nào.

Tôi nhìn thấy cũng bị sửng sốt.

Bọn họ từ từ đi tới, ánh chiều tà dịu dàng chiếu sau lưng bọn họ, xa xa, tiếng ồn ào xe cộ đông nghịt nơi thành phố như biến mất trong nụ cười yên bình của bọn họ.

Tôi vươn tay bắt lấy camera của Felix: "Nhanh, nhanh, Felix, nói cho em biết phải dùng thế nào. Em muốn chụp lại!"

Felix cười rộ lên, tháo máy ảnh xuống đưa cho tôi, nói cho tôi biết chỉnh tiêu cự và bắt sáng như thế nào. Sau khi hai chúng tôi luống cuống tay chân một phen, rốt cuộc tôi cũng ấn được nút, lưu lại khoảnh khắc khiến mình xúc động.

Felix nói: "Ừ, là một bức ảnh rất đẹp, đợi anh về rửa rồi sẽ đưa cho em!"

"Được được!" Tôi cũng vô cùng hưng phấn.

Sau khi chia tay với Felix ở cửa công viên, tôi tiếp tục đi về nhà. Vừa đi được hai bước thì thấy ở ven đường, một chiếc xe đang từ từ đi tới, hả, cái xe này rất quen!

Kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt nặng nề của Nhiếp Duy Dương.

"Lên xe." Lão đại anh ra mệnh lệnh ngắn gọn.

Có xe ngồi vẫn tốt hơn là đi bộ về, tôi ngoan ngoãn lên xe.

Ừ, người này trông có vẻ như đang tức giận, không phải muốn lấy tôi ra để dập lửa đó chứ? Quả nhiên tôi còn chưa ngồi vững thì anh đã bắt lấy tôi như hổ dữ bổ nhào vào linh dương, không nói lời nào mà hôn tôi. Chậc, chắc sau này phải cân nhắc tới việc trang bị song chắn đề phòng bạo lực cho xe nhà mình như trong taxi thôi[1], tránh cho mãnh thú đả thương người khác.

Tôi lấy một ngón tay chỉa lên cái trán trơn bóng đẹp mắt, trừng anh: "Anh lại nữa? Anh quên rồi sao?"

Quả nhiên anh dừng động tác lại, nheo mắt mím môi, ngoan ngoãn ngồi trở về ghế lái.

Tôi cười trộm, hì, lục tự chân ngôn, trăm lần đều linh!

(lục tự chân ngôn: thần chú sáu chữ)

Vẻ mặt anh không đổi hỏi: "Sao em lại đi cùng Felix?"

Tôi thoải mái dựa trên ghế ngồi, có hỏi có đáp: "Anh ấy tới tìm em, trả lại sim điện thoại hôm đó em làm rơi."

"Vậy mà cũng phải chạy tới công viên sao?" Anh nhất quyết không tha.

Tâm tình tôi đang tốt nên tiếp tục nói: "Anh ấy nói có chuyện muốn nói với em, sau đó đi tới đây, cuối cùng thổ lộ với em."

Nhiếp Duy Dương nắm tay lái, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn tôi một cái, sau đó quay mặt đi, trầm mặc một lúc rồi hỏi tiếp: "Em trả lời thế nào?"

Tôi tùy ý nói: "Em đáp ứng chứ sao!"

"Két!" Xe nghiêng mạnh rồi dừng lại ven đường, tôi bị ngã bổ nhào lên người anh, hoảng hồn nói: "Anh điên à! May mà đường này ít người, nếu không..... A, anh muốn ghìm chết em à!"

Eo tôi bị anh ôm chặt, tôi giương mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của anh, sóng lớn trong đôi mắt như muốn dìm chết tôi, tôi vội vàng thức thời thẳng thắn: "Lừa anh, lừa anh thôi, em nói với anh ấy là em không yêu anh ấy!"

Anh trừng tôi một lúc lâu, sắc mặt bớt giận, môi mỏng cong lên: "Mèo hoang nhỏ, lá gan càng lúc càng lớn, dám đùa anh hả?"

Anh vậy mà lại cắn một ngụm lên mặt tôi.

"A!" Thật ra không đau lắm, nhưng cảm giác thịt mình bị răng người khác cắn rất khủng bố, tôi giãy dụa: "Nhiếp Duy Dương, em đã nói anh đừng dùng sức có được hay không?"

"Ừ." Anh thả tôi ra, nhướng mày, nói như ban ân: "Vậy em tới hôn anh."

"Tôi bị anh chọc cười: "Dựa vào cái gì?"

Anh tà tà liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt nhẹ nhàng mở ra: "Dựa vào việc anh vì em mà học nấu cơm, thế nào?"

Hả? Tôi sửng sốt, chỉ vì một câu nói tùy ý của tôi?

Tôi nhìn một bên mặt không được tự nhiên của anh, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

———-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện