Tới 11 giờ mà mẹ còn chưa về, bụng tôi lại bắt đầu réo lên, vì vậy tôi chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh.
Ôi trời... Tất cả đều còn sống... Tay nghề nấu nướng của mẹ tôi rất tốt, bà thích nhất ở trong phòng bếp làm này nọ, vô cùng xem thường thực phẩm đông lạnh và đồ ăn nhanh. Trong tủ lạnh, trứng gà, rau dưa, thịt nạc, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có, nhưng lại không có loại thức ăn nào không cần nấu mà cũng có thể ăn. Bụng đói cồn cào, tôi vô lực tựa đầu trên cửa tủ lạnh, haiz, tài nấu nướng của mẹ không di truyền một chút nào cho tôi, tôi nấu cơm bằng nồi cơm điện cũng có thể nấu được nửa cháy nửa nhão, muốn tôi tự cứu mình là không thể nào. Vốn dĩ mỗi lần Đồng Miêu Miêu tới nhà tôi chơi, mẹ vẫn thường nói giỡn rằng Đồng Miêu Miêu mới là con gái của bà, dịu dàng điềm đạm, tài nấu nướng giỏi giống bà.
Nhớ tới Miêu Miêu, ngực tôi lại nhói lên, tôi mặc niệm, không được nghĩ không được nghĩ, không cần phải nghĩ, coi như đã qua hết thì hãy quên đi, phải mỉm cười phải kiêu ngạo, chỉ là tình bạn sáu năm mà thôi. Tôi ngồi xổm trên mặt đất, tựa đầu vào cửa tủ lạnh vẫn không nhúc nhích, nước mắt lại rơi xuống.
Một bàn tay xách cổ áo tôi kéo qua một bên, không cần phải nói, nhất định là Nhiếp Duy Dương,
Từ lúc lão đại anh lên lầu thì chưa từng thấy mặt mũi đâu, lúc này vẻ mặt nhìn tôi cũng đờ đẫn, không nói tiếng nào, giống như tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy. Anh mở tủ lạnh ra, lấy vài quả trừng gà, lại lấy cái chảo ra, hình như muốn làm trứng ốp la.
Hả, còn buộc tạp dề nữa, chiên trứng ốp la thôi mà, có dính bao nhiêu khói dầu đâu? Anh thích sạch sẽ sao? Nhưng mà cũng đúng, nói không chừng những người biến thái đều thích sạch sẽ.
Nhưng mà.. bộ dạng Nhiếp Duy Dương buộc tạp dề... đúng là rất kỳ dị, dù hốc mắt vẫn còn ướt nhưng tôi vẫn không nhịn cười được.
Anh liếc nhìn tôi: "Muốn ăn sao?" Vẻ mặt ý như đang nói "Cầu xin anh đi, đến cầu xin anh đi".
Tôi hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới anh. Muốn ăn, nhưng chờ anh làm xong rồi đoạt.
Anh mở gas, đặt chảo lên, một tay nắm lấy cán chảo, một tay đập trứng vào, chậc, ngay cả tư thế đập trứng cũng rất đẹp...
Trứng rơi vào trong nồi, chỉ nghe thấy "Xèo" một tiếng, sau đó trong chảo bốc lên một làn khói đen kỳ quái, tiếng nổ lộp bộp vang lên. Tôi sợ tới mức nhảy dựng, Nhiếp Duy Dương nhanh chóng tắt bếp, đứng ở đó không động đậy, hơi nhíu mày nhìn vào trong chảo. Tôi nuốt nước miếng, cẩn thận đi tới rồi nhìn vào trong chảo, một miếng trứng xấu xí, nhăn nhúm như bỏng ngô, cùng với vỏ trứng, tạo thành một đống đen sì ở đó, tản ra một mùi khen khét quái dị.
Tôi nhìn quả trứng thê thảm đó rồi lại nhìn sắc mặt anh: "Nhiếp Duy Dương, anh cần phải đổ dầu chứ?"
Sắc mặt Nhiếp Duy Dương vẫn không thay đổi, chỉ nhìn cái chảo một lúc, sau đó tiêu sái giật tạp dề xuống, ném qua một bên, vẻ mặt tự nhiên nói: "Đi, anh đưa em ra ngoài ăn."
Tôi không nhịn được mà cười lớn, từ khi biết anh tới nay, nhìn anh làm gì cũng như đã tính trước, dễ như trở bàn tay. Không ngờ tay nghề nấu nướng cũng kém giống tôi!
Mãi cho tới khi lên xe tôi vẫn còn cười, cười tới nỗi ngay cả nỗi ấm ức trong lòng cũng biến mất, càng cười càng không dừng lại được.
Nhiếp Duy Dương khởi động xe, vững vàng chạy ra đường, anh nheo mắt nhìn tôi đang cười không ngừng, cong cong khóe môi: "Mèo hoang nhỏ, em còn cười nữa, coi chừng anh hôn em đấy!"
Tôi gần như không thở nổi, vỗ ngực: "Ha ha... được... ha ha... em... em không cười... ha... Ừm!"
Anh cúi người, nắm lấy cằm tôi, hôn tôi thật mạnh.
Ừm! Người này không muốn sống nữa sao? Anh còn đang lái xe đấy! A, đầu lưỡi, đi ra ngoài đi ra ngoài, thật buồn nôn!
Tôi dùng sức đẩy anh ra, lấy tay áo lau bờ môi ướt nhẹp, cảnh cáo anh: "Nhiếp Duy Dương, em không phải bạn gái anh, cũng không phải vợ anh, tốt nhất anh đừng đụng đến em, như vậy em còn có thể tôn trọng anh như "anh trai"."
"Hả." Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, nhíu mày: "Hôm qua ai đói khát ôm hôn anh, còn nói cả đời không phải anh thì không thể?"
Tôi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Đó là vì không còn cách nào khác! Em không giống anh, thấy phụ nữ thì tùy tiện lên giường, một người đã là nhiều lắm rồi!"
Anh trầm ngâm, nhàn nhạt nói: "Anh không phải."
Anh không phải? Không phải cái gì?"
Nhiếp Duy Dương lại nói: "Vậy em làm bạn gái anh không được sao?"
Tôi nói ngay mà không cần nghĩ ngợi: "Không có khả năng." Làm bạn gái anh, tiện cho anh muốn thì làm, dùng hết rồi thì một cước đá văng sao? Vẻ mặt anh hình như có chút thất vọng, nắm chặt tay lái hỏi: "Vì sao?"
Bởi vì vừa gặp mà anh đã cưỡng bức em, bởi vì anh không khống chế dục vọng của mình, bởi vì em biết rõ anh chỉ là một người đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới, mà người em muốn tìm không chỉ dùng nửa người dưới mà còn phải dùng tâm mới được. Tôi nhìn một bên mặt hoàn mỹ của anh, cười nhạt một tiếng, nói với anh cái này làm gì? Dù sao tôi đã quyết không yêu anh, cũng không muốn chơi trò chơi yêu đương với anh.
Tôi mỉm cười: "Bởi vì anh không biết nấu cơm."
Anh lại nhìn tôi một cái, không nói gì.
Ôi trời... Tất cả đều còn sống... Tay nghề nấu nướng của mẹ tôi rất tốt, bà thích nhất ở trong phòng bếp làm này nọ, vô cùng xem thường thực phẩm đông lạnh và đồ ăn nhanh. Trong tủ lạnh, trứng gà, rau dưa, thịt nạc, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có, nhưng lại không có loại thức ăn nào không cần nấu mà cũng có thể ăn. Bụng đói cồn cào, tôi vô lực tựa đầu trên cửa tủ lạnh, haiz, tài nấu nướng của mẹ không di truyền một chút nào cho tôi, tôi nấu cơm bằng nồi cơm điện cũng có thể nấu được nửa cháy nửa nhão, muốn tôi tự cứu mình là không thể nào. Vốn dĩ mỗi lần Đồng Miêu Miêu tới nhà tôi chơi, mẹ vẫn thường nói giỡn rằng Đồng Miêu Miêu mới là con gái của bà, dịu dàng điềm đạm, tài nấu nướng giỏi giống bà.
Nhớ tới Miêu Miêu, ngực tôi lại nhói lên, tôi mặc niệm, không được nghĩ không được nghĩ, không cần phải nghĩ, coi như đã qua hết thì hãy quên đi, phải mỉm cười phải kiêu ngạo, chỉ là tình bạn sáu năm mà thôi. Tôi ngồi xổm trên mặt đất, tựa đầu vào cửa tủ lạnh vẫn không nhúc nhích, nước mắt lại rơi xuống.
Một bàn tay xách cổ áo tôi kéo qua một bên, không cần phải nói, nhất định là Nhiếp Duy Dương,
Từ lúc lão đại anh lên lầu thì chưa từng thấy mặt mũi đâu, lúc này vẻ mặt nhìn tôi cũng đờ đẫn, không nói tiếng nào, giống như tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy. Anh mở tủ lạnh ra, lấy vài quả trừng gà, lại lấy cái chảo ra, hình như muốn làm trứng ốp la.
Hả, còn buộc tạp dề nữa, chiên trứng ốp la thôi mà, có dính bao nhiêu khói dầu đâu? Anh thích sạch sẽ sao? Nhưng mà cũng đúng, nói không chừng những người biến thái đều thích sạch sẽ.
Nhưng mà.. bộ dạng Nhiếp Duy Dương buộc tạp dề... đúng là rất kỳ dị, dù hốc mắt vẫn còn ướt nhưng tôi vẫn không nhịn cười được.
Anh liếc nhìn tôi: "Muốn ăn sao?" Vẻ mặt ý như đang nói "Cầu xin anh đi, đến cầu xin anh đi".
Tôi hừ một tiếng, quay mặt đi không để ý tới anh. Muốn ăn, nhưng chờ anh làm xong rồi đoạt.
Anh mở gas, đặt chảo lên, một tay nắm lấy cán chảo, một tay đập trứng vào, chậc, ngay cả tư thế đập trứng cũng rất đẹp...
Trứng rơi vào trong nồi, chỉ nghe thấy "Xèo" một tiếng, sau đó trong chảo bốc lên một làn khói đen kỳ quái, tiếng nổ lộp bộp vang lên. Tôi sợ tới mức nhảy dựng, Nhiếp Duy Dương nhanh chóng tắt bếp, đứng ở đó không động đậy, hơi nhíu mày nhìn vào trong chảo. Tôi nuốt nước miếng, cẩn thận đi tới rồi nhìn vào trong chảo, một miếng trứng xấu xí, nhăn nhúm như bỏng ngô, cùng với vỏ trứng, tạo thành một đống đen sì ở đó, tản ra một mùi khen khét quái dị.
Tôi nhìn quả trứng thê thảm đó rồi lại nhìn sắc mặt anh: "Nhiếp Duy Dương, anh cần phải đổ dầu chứ?"
Sắc mặt Nhiếp Duy Dương vẫn không thay đổi, chỉ nhìn cái chảo một lúc, sau đó tiêu sái giật tạp dề xuống, ném qua một bên, vẻ mặt tự nhiên nói: "Đi, anh đưa em ra ngoài ăn."
Tôi không nhịn được mà cười lớn, từ khi biết anh tới nay, nhìn anh làm gì cũng như đã tính trước, dễ như trở bàn tay. Không ngờ tay nghề nấu nướng cũng kém giống tôi!
Mãi cho tới khi lên xe tôi vẫn còn cười, cười tới nỗi ngay cả nỗi ấm ức trong lòng cũng biến mất, càng cười càng không dừng lại được.
Nhiếp Duy Dương khởi động xe, vững vàng chạy ra đường, anh nheo mắt nhìn tôi đang cười không ngừng, cong cong khóe môi: "Mèo hoang nhỏ, em còn cười nữa, coi chừng anh hôn em đấy!"
Tôi gần như không thở nổi, vỗ ngực: "Ha ha... được... ha ha... em... em không cười... ha... Ừm!"
Anh cúi người, nắm lấy cằm tôi, hôn tôi thật mạnh.
Ừm! Người này không muốn sống nữa sao? Anh còn đang lái xe đấy! A, đầu lưỡi, đi ra ngoài đi ra ngoài, thật buồn nôn!
Tôi dùng sức đẩy anh ra, lấy tay áo lau bờ môi ướt nhẹp, cảnh cáo anh: "Nhiếp Duy Dương, em không phải bạn gái anh, cũng không phải vợ anh, tốt nhất anh đừng đụng đến em, như vậy em còn có thể tôn trọng anh như "anh trai"."
"Hả." Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, nhíu mày: "Hôm qua ai đói khát ôm hôn anh, còn nói cả đời không phải anh thì không thể?"
Tôi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: "Đó là vì không còn cách nào khác! Em không giống anh, thấy phụ nữ thì tùy tiện lên giường, một người đã là nhiều lắm rồi!"
Anh trầm ngâm, nhàn nhạt nói: "Anh không phải."
Anh không phải? Không phải cái gì?"
Nhiếp Duy Dương lại nói: "Vậy em làm bạn gái anh không được sao?"
Tôi nói ngay mà không cần nghĩ ngợi: "Không có khả năng." Làm bạn gái anh, tiện cho anh muốn thì làm, dùng hết rồi thì một cước đá văng sao? Vẻ mặt anh hình như có chút thất vọng, nắm chặt tay lái hỏi: "Vì sao?"
Bởi vì vừa gặp mà anh đã cưỡng bức em, bởi vì anh không khống chế dục vọng của mình, bởi vì em biết rõ anh chỉ là một người đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới, mà người em muốn tìm không chỉ dùng nửa người dưới mà còn phải dùng tâm mới được. Tôi nhìn một bên mặt hoàn mỹ của anh, cười nhạt một tiếng, nói với anh cái này làm gì? Dù sao tôi đã quyết không yêu anh, cũng không muốn chơi trò chơi yêu đương với anh.
Tôi mỉm cười: "Bởi vì anh không biết nấu cơm."
Anh lại nhìn tôi một cái, không nói gì.
Danh sách chương