Không biết đã ngủ bao lâu, cảm giác lạnh buốt khác thường từ hạ thân truyền tới khiến tôi tỉnh giấc, tôi mơ mơ màng màng muốn lật người, lại phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, không nhúc nhích được.
Giọng nói của Nhiếp Duy Dương vang lên trong bóng đêm: "Tỉnh rồi à? Mèo hoang nhỏ? Ngủ ngon thật đấy!"
Tôi giật mình, nhất thời trở nên tỉnh táo, giãy giụa tay chân, lại phát hiện mình không có một mảnh vải che thân, tay chân giang rộng nằm ngửa ở trên giường, bị dây thừng trói chặt, tôi thử kéo kéo nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Cái tư thế này quá yếu ớt, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Nhiếp Duy Dương, cái đồ cầm thú nhà anh, mau thả tôi ra!"
Đèn ngủ trên đầu giường chợt bị mở lên, ánh sáng màu hồng nhạt êm dịu trải rộng khắp căn phòng, tôi nhìn thấy Nhiếp Duy Dương đang đứng cạnh giường, bên trên cởi trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần dài đen, dưới ánh sáng màu hồng nhạt, nụ cười tà ác trên khuôn mặt anh ta khiến lòng tôi càng thêm run sợ.
"Đồ biến thái nhà anh! Mau thả ra... A! Đó là cái gì!" Bên dưới truyền đến cảm giác mát lạnh khác thường, như kiểu có một con rắn đang trườn qua, tôi hoảng hốt la lên.
"Cái này." Mép giường bị trọng lượng của anh ta ép xuống, anh ta ngồi ở bên cạnh eo tôi, chậm rãi đem thứ đang cầm trong tay giơ lên trước mắt tôi.
Tôi lập tức nổi da gà, đây chính là cây gậy chỉ huy mà ban ngày bị tôi ngộ nhận là cây thước dạy học. Cái thứ dài khoảng 40 phân này làm bằng hợp kim đen, một đầu thì nhỏ như que diêm, đầu còn lại thì to cỡ ngón cái, còn có hoa văn bằng bạc uốn lượn khoảng chừng 20 phân.
"Gậy chỉ huy." Anh ta vỗ nhẹ vào thân gậy, dáng vẻ như rất ung dung nhàn nhã, nhưng lại không ngừng di chuyển nó trên thân thể tôi, trong mắt như có ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy. "Năm ngoái tôi đi Úc mua nó trong một buổi đấu giá, nghe nói là nhà soạn nhạc và chỉ huy nổi tiếng De Bulma đã từng dùng, tôi vô cùng thích, còn đính thêm cho nó hoa văn bằng bạc nữa."
Ánh mắt anh ta chậm rãi lướt từ trên mặt tôi xuống đến ngực, bụng, rồi dừng lại ở cánh hoa giữa hai chân.
Tôi nhìn ra ý đồ của anh ta, quá mức kinh sợ khiến giọng nói của tôi khàn đặc: "Đừng, đừng làm vậy! Đừng làm như vậy!"
Anh ta mỉm cười với tôi, nụ cười dịu dàng đó khiến toàn thân tôi rét lạnh: "Đừng lo, tôi đã tiệt trùng cho nó sạch sẽ rồi, tôi không nỡ để em sinh bệnh."
Hai chân tôi bị anh ta mở lớn, như vậy khiến tôi cảm thấy mình thật yếu ớt, bắp đùi căng cứng co rúm lại, cố gắng giãy giụa một cách vô ích. Tôi cảm giác được hai ngón tay to của anh ta đang vạch cánh hoa của tôi ra, đầu tiên là cảm giác man mát, sau đó, kim loại lạnh buốt chui vào trong cơ thể tôi.
Thật là một cảm giác khủng khiếp! Tôi hít một ngụm khí lạnh, cảm giác như có một loài bò sát đang trườn vào bên trong thân thể, lạnh buốt, giãy giụa, không ngừng chui vào sâu bên trong cơ thể tôi.
Giọng nói ma mị của anh ta từ dưới cánh hoa truyền tới: "Thật đáng yêu, Tô Tô, tôi chưa bao giờ thấy cánh hoa xinh đẹp đỏ hồng của em liên tục co rút như vậy đâu."
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới anh ta, chỉ biết siết chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm bức tượng thiên sứ nhỏ bằng thủy tinh được trang trí ở trên trần nhà, cố gắng lơ đi cảm giác lạnh như băng từ sâu trong thân thể truyền tới khiến lòng tôi run rẩy.
"A!" Trong cổ họng đột nhiên phát ra âm thanh hít không khí, cái thứ đó đâu rồi? Nó đã tiến tới nơi nào rồi? Cảm giác kia, giống như đã chạm tới nơi sâu nhất trong thân thể tôi, tất cả dây thần kinh giao cảm của tôi đều tập trung vào nơi mà cây gậy chỉ huy lạnh như băng kia chạm tới.
Nhiếp Duy Dương thú vị cười một tiếng, một tay đặt trên bụng tôi: "Ừ, chỗ này, chắc là miệng tử cung nhỉ? Tô Tô, cảm giác thế nào?"
Tôi cắn môi không lên tiếng, anh ta lại bắt đầu dùng tay chậm rãi vuốt ve cây gậy chỉ huy, hoa văn gồ ghề ma sát bên trong vách tường non mềm của tôi, đầu gậy tròn tròn lạnh buốt chạm vào nơi sâu nhất, bụng tôi không thể khống chế mà run rẩy kịch liệt.
"Tôi muốn nghe âm thanh của em... Tô Tô..." Anh ta nói như đang than nhẹ, một tay cầm gậy chỉ huy kéo ra đút vào trong cơ thể tôi, một tay nhẹ nhàng xoa bóp ngực tôi, vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, rồi lại trượt xuống, cuối cùng chạm vào hạt châu mẫn cảm nhất của tôi, miết nhẹ một cách chậm rãi.
"A..." Một tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ trong kẽ răng của tôi, sau đó lại thêm một tiếng nữa. Tôi không kìm được, tên khốn kiếp này, anh ta biết rõ nơi đó là nhược điểm của tôi! Dưới sự đùa bỡn của anh ta, hạt châu mẫn cảm tản ra một luồng ẩm ướt nóng bỏng, tôi dần dần trở nên hỗn loạn, cảm thấy cây gậy chỉ huy lạnh như băng, thoáng chốc đã như bị lửa đốt, rốt cuộc, ở một lần cuối cùng khi nó chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi thì cũng kéo theo một cơn khoái cảm điên cuồng ập tới.
Giọng nói của Nhiếp Duy Dương vang lên trong bóng đêm: "Tỉnh rồi à? Mèo hoang nhỏ? Ngủ ngon thật đấy!"
Tôi giật mình, nhất thời trở nên tỉnh táo, giãy giụa tay chân, lại phát hiện mình không có một mảnh vải che thân, tay chân giang rộng nằm ngửa ở trên giường, bị dây thừng trói chặt, tôi thử kéo kéo nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Cái tư thế này quá yếu ớt, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Nhiếp Duy Dương, cái đồ cầm thú nhà anh, mau thả tôi ra!"
Đèn ngủ trên đầu giường chợt bị mở lên, ánh sáng màu hồng nhạt êm dịu trải rộng khắp căn phòng, tôi nhìn thấy Nhiếp Duy Dương đang đứng cạnh giường, bên trên cởi trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần dài đen, dưới ánh sáng màu hồng nhạt, nụ cười tà ác trên khuôn mặt anh ta khiến lòng tôi càng thêm run sợ.
"Đồ biến thái nhà anh! Mau thả ra... A! Đó là cái gì!" Bên dưới truyền đến cảm giác mát lạnh khác thường, như kiểu có một con rắn đang trườn qua, tôi hoảng hốt la lên.
"Cái này." Mép giường bị trọng lượng của anh ta ép xuống, anh ta ngồi ở bên cạnh eo tôi, chậm rãi đem thứ đang cầm trong tay giơ lên trước mắt tôi.
Tôi lập tức nổi da gà, đây chính là cây gậy chỉ huy mà ban ngày bị tôi ngộ nhận là cây thước dạy học. Cái thứ dài khoảng 40 phân này làm bằng hợp kim đen, một đầu thì nhỏ như que diêm, đầu còn lại thì to cỡ ngón cái, còn có hoa văn bằng bạc uốn lượn khoảng chừng 20 phân.
"Gậy chỉ huy." Anh ta vỗ nhẹ vào thân gậy, dáng vẻ như rất ung dung nhàn nhã, nhưng lại không ngừng di chuyển nó trên thân thể tôi, trong mắt như có ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy. "Năm ngoái tôi đi Úc mua nó trong một buổi đấu giá, nghe nói là nhà soạn nhạc và chỉ huy nổi tiếng De Bulma đã từng dùng, tôi vô cùng thích, còn đính thêm cho nó hoa văn bằng bạc nữa."
Ánh mắt anh ta chậm rãi lướt từ trên mặt tôi xuống đến ngực, bụng, rồi dừng lại ở cánh hoa giữa hai chân.
Tôi nhìn ra ý đồ của anh ta, quá mức kinh sợ khiến giọng nói của tôi khàn đặc: "Đừng, đừng làm vậy! Đừng làm như vậy!"
Anh ta mỉm cười với tôi, nụ cười dịu dàng đó khiến toàn thân tôi rét lạnh: "Đừng lo, tôi đã tiệt trùng cho nó sạch sẽ rồi, tôi không nỡ để em sinh bệnh."
Hai chân tôi bị anh ta mở lớn, như vậy khiến tôi cảm thấy mình thật yếu ớt, bắp đùi căng cứng co rúm lại, cố gắng giãy giụa một cách vô ích. Tôi cảm giác được hai ngón tay to của anh ta đang vạch cánh hoa của tôi ra, đầu tiên là cảm giác man mát, sau đó, kim loại lạnh buốt chui vào trong cơ thể tôi.
Thật là một cảm giác khủng khiếp! Tôi hít một ngụm khí lạnh, cảm giác như có một loài bò sát đang trườn vào bên trong thân thể, lạnh buốt, giãy giụa, không ngừng chui vào sâu bên trong cơ thể tôi.
Giọng nói ma mị của anh ta từ dưới cánh hoa truyền tới: "Thật đáng yêu, Tô Tô, tôi chưa bao giờ thấy cánh hoa xinh đẹp đỏ hồng của em liên tục co rút như vậy đâu."
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới anh ta, chỉ biết siết chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm bức tượng thiên sứ nhỏ bằng thủy tinh được trang trí ở trên trần nhà, cố gắng lơ đi cảm giác lạnh như băng từ sâu trong thân thể truyền tới khiến lòng tôi run rẩy.
"A!" Trong cổ họng đột nhiên phát ra âm thanh hít không khí, cái thứ đó đâu rồi? Nó đã tiến tới nơi nào rồi? Cảm giác kia, giống như đã chạm tới nơi sâu nhất trong thân thể tôi, tất cả dây thần kinh giao cảm của tôi đều tập trung vào nơi mà cây gậy chỉ huy lạnh như băng kia chạm tới.
Nhiếp Duy Dương thú vị cười một tiếng, một tay đặt trên bụng tôi: "Ừ, chỗ này, chắc là miệng tử cung nhỉ? Tô Tô, cảm giác thế nào?"
Tôi cắn môi không lên tiếng, anh ta lại bắt đầu dùng tay chậm rãi vuốt ve cây gậy chỉ huy, hoa văn gồ ghề ma sát bên trong vách tường non mềm của tôi, đầu gậy tròn tròn lạnh buốt chạm vào nơi sâu nhất, bụng tôi không thể khống chế mà run rẩy kịch liệt.
"Tôi muốn nghe âm thanh của em... Tô Tô..." Anh ta nói như đang than nhẹ, một tay cầm gậy chỉ huy kéo ra đút vào trong cơ thể tôi, một tay nhẹ nhàng xoa bóp ngực tôi, vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, rồi lại trượt xuống, cuối cùng chạm vào hạt châu mẫn cảm nhất của tôi, miết nhẹ một cách chậm rãi.
"A..." Một tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ trong kẽ răng của tôi, sau đó lại thêm một tiếng nữa. Tôi không kìm được, tên khốn kiếp này, anh ta biết rõ nơi đó là nhược điểm của tôi! Dưới sự đùa bỡn của anh ta, hạt châu mẫn cảm tản ra một luồng ẩm ướt nóng bỏng, tôi dần dần trở nên hỗn loạn, cảm thấy cây gậy chỉ huy lạnh như băng, thoáng chốc đã như bị lửa đốt, rốt cuộc, ở một lần cuối cùng khi nó chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi thì cũng kéo theo một cơn khoái cảm điên cuồng ập tới.
Danh sách chương