beta: Mạn Châu Sa & hanhmyu

Đầu tôi chúi xuống đất bị Hành Liệt vứt ra khỏi thuyền. Nói một cách chính xác là tư thế hai chân chổng lên trời, lưng quay về xuống biển, hoàn toàn không hề có chút sáng tạo nào rơi xuống. Tuy không thể nhìn thấy mặt biển mà mình đang nhanh chóng tiếp cận nhưng với chút tri thức vật lý đáng thương nhắc tôi biết rằng thể trọng và gia tốc không cho tôi thời gian để suy nghĩ, đừng mơ tới chuyện điều chỉnh lại tư thế. Vì vậy, phản ứng duy nhất của tôi chẳng qua chỉ là khi lưng đụng phải mặt nước thì nhanh chóng nín thở, dùng tốc nhanh như báo không ngừng chìm xuống dưới, bình tĩnh đợi tỷ trọng của nước muối đẩy mình lên mặt nước.

Tôi lấy làm mừng rằng tỷ trọng cơ thể người nhẹ hơn một chút so với tỷ trọng của nước biển, hơn nữa thể trọng của tôi cũng không đến nỗi bị trời và người căm ghét, thêm vào đó các vị huynh đệ cá mập đang bồi hồi quanh quẩn dưới đáy thuyền cũng coi như biết giữ mình thủ lễ, hiểu được đạo lý không công kích người đang chìm nổi giữa dòng, thêm vào đó… tóm lại, đúng vào lúc dùng hết ngụm không khí cuối cùng thì tôi nổi lên mặt nước.

Có lẽ tất cả những bất hạnh gặp phải lúc trước đều được bù đắp tại thời khắc này, ngay cách tôi không xa là một mảng ván gỗ vỡ dài cỡ một người đang lập lờ chìm nổi. Không cần suy nghĩ gì, tôi vội vàng bơi qua túm lấy nó, rồi cố nén từng cơn buồn nôn lẫn hoa đầu chóng mặt mà ra sức đập chân, chật vật gỡ dao găm vẫn giấu bên trong hài cầm chắc trong tay, tay trái vẫn bám chặt lấy tấm gỗ.

Làm xong tất cả những việc này, lòng tôi thư thả hơn một chút, cảm thấy cổ họng có thứ nước chua chua muốn vọt ra ngoài, sau đó không kiềm chế được mà ọc hết ra. Mùi vị trong khoang miệng không ngừng dụ dỗ tôi ói thêm lần nữa. Tôi lau miệng cố nén cảm giác buồn nôn, lúc này mới phát hiện được dịch thể tôi nôn trên mặt ván gỗ là màu đỏ.

Tôi nôn ra máu!

Lúc cơ thể đập vào nước biển hẳn là đã làm tổn thương đến nội tạng của tôi. Ngay lúc này, cảm giác buồn nôn cùng với việc cơ thể đau tới choáng váng khiến tôi thấy vị thần chấn động não cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của tôi.

Tiếng ù trong tai lớn tới nỗi dường như toàn bộ các dải tần khác đều đang bị nhiễu, tưởng như tôi đã lọt vào một thế giới chỉ toàn các mảnh gốm sứ. Tai không nghe được gì, trước mắt chỉ thấy dải màu 7 sắc lòe loẹt, nhìn vật gì cũng không chuẩn xác. Thính lực không tốt, tôi càng không có khả năng nghe ra được tiếng cá mập quẫy nước trong đống âm thanh ầm ĩ đó, cho dù nghe thấy cũng đã quá muộn.

Quan trọng nhất là thính giác và thị giác đã rời xa tôi rồi, đầu tôi cũng ong ongđòi bãi công, chỉ cần hơi tập trung sức lực một chút là đầu đau trướng lên. Với tình trạng hiện tại của tôi cho dù cá mập tiên sinh có chịu cho tôi một con đường sống thì sau đó độc tính phát tác cũng sẽ lấy mạng của tôi.

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù cá mập có ăn kiêng hay độc dược đã hết hạn sử dụng, giữa biển cả mịt mờ này, phần đất liền gần tôi nhất chính là mảnh đất bên dưới chân, mẹ biển cả cuối cùng cũng sẽ đem tôi ngâm thành một đống thịt nát bầy hầy mà thôi. Chết là điều chắc chắn, quan trọng là chết sớm hay chết muộn.

Tôi cầm dao găm, nghĩ lan man. Cuộc đời này của tôi cũng coi như đáng giá, trả được hết nợ, mua được phòng, xuyên qua thế giới khác, trốn được cảnh phải làm kỹ nữ, mở được một cửa hàng rất tốt, yêu được một tình lang đáng yêu, cũng từng hộc máu, cũng từng giết lưu manh, nhưng rốt cuộc vẫn không vượt qua được số mệnh, đấu không lại vua biển.

Không phải là tôi quá vô năng mà là địch nhân quá giảo hoạt.

Trên thế giới này người chết có rất nhiều, chẳng qua chết oan chết uổng mà vẫn thản nhiên được như tôi hẳn vẫn là số ít. Tôi cắm mũi dao lên trên tấm ván gỗ, tay phải vẫn gắt gao cầm chặt chuôi dao duy trì cân bằng, hai chân đạp nước một cách máy móc, đem những tiếng tạp âm chói gắt trong tai coi như chương trình buổi chiều thứ ba của đài phát thanh.

Hiện tại đã gần đến tháng sáu, tuy thời tiết hôm nay không tệ, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mọi nơi nhưng nước biển vẫn lạnh lẽo, ngâm quá lâu chắc chắn sẽ bị chuột rút. Cho nên tôi hẳn là không cần phải lo đến chuyện mình sẽ chết vì đói, sau khi bị chuột rút, không thể bơi, ván gỗ cũng khó mà chịu nổi sức nặng của một người, đến cuối cùng tôi cũng sẽ bị chết đuối.

À, quên mất còn vụ độc dược rách việc này nữa.

Cũng không biết độc được Hành Liệt cho tôi ăn lúc nào mới phát tác. Nghe nói độc dược càng phát tác chậm càng đáng sợ, đến lúc này mà tôi còn chưa chết hẳn loại độc dược đó phải đạt được đến cấp độ làm người ta thủng bụng nát ruột nhỉ? Nếu như thật sự đau đớn tới vậy, không bằng tôi tự cho động mạch cổ của mình một nhát dao. Vậy mới nói cái chuyện báo ứng thật là huyền diệu. Ngày xưa tôi giết Thẩm Hồng như thế nào, hiện tại tôi cũng nên tự giết mình như thế ha… Khoan nào, Hành Liệt không phải nói hắn cũng muốn chết sao? Hắn đi đâu chết rồi? Tôi cố sống cố chết dụi mắt, qua một thời gian rất lâu mới dần cảm thấy cảnh vật trước mắt rõ ràng hơn một chút, âm thanh quấy nhiễu khiến người ta bực bội trong tai cũng yếu đi chút. Nhưng mà, những tiếng ong ong vừa mới giảm xuống thì ngay sau đó tiếng ầm ầm vang chiếm lấy màng nhĩ của tôi. Loại tiếng gầm rú này cực quen thuộc, rất giống hiệu ứng âm thanh trong các phim điện ảnh hạng hai, chỉ có điều hiệu quả 3D chỗ này tốt hơn nhiều. Sau mỗi tiếng gào lớn, mặt biển sẽ lập tức cuộn trào lên, thỉnh thoảng lại vứt xuống một ít đồ vật rất kỳ quái, tỷ như gỗ vụn, đinh đồng, mảnh gỗ v.v.. Bởi vậy, khi một mảnh gỗ đập thẳng vào đầu tôi, tôi dường như được Phật tổ đánh đòn cảnh tỉnh, rất là tỉnh táo, cả đầu quanh đi quẩn lại chỉ phọt ra được hai câu.

Câu thứ nhất, đậu má.

Câu thứ hai, hóa ra ván gỗ đập vào đầu là như vậy.

Sau đó, không có sau đó.

Tôi bị người ta bạt tai mà tỉnh lại. Phương thức tiếp đãi long trọng này làm cho tôi lập tức đưa ra phán đoán: Tôi làm quá nhiều việc ác, sau khi chết bị đưa đến địa ngục bạt tai. Sau đó, bởi vì tôi cùng lúc khinh nhờn Phật tổ lẫn đại thần chấn động não mà phản kháng không được nôn khan, chẳng qua cũng chẳng ói ra được thứ gì đáng coi là vật chất, cổ họng bị dịch dạ dày thiêu đốt đến khó chịu.

Một bàn tay to dịu dàng nâng trán tôi, một bàn tay khác vỗ vỗ lưng tôi từng chút từng chút một, giọng nói của chủ nhân bàn tay to tuy nhẹ nhàng nhưng khó giấu được lo lắng: “Đầu còn đau không?”

Tôi theo bản năng quay đầu lại nhìn cái hình dáng mơ hồ kia, không ngoài dự liệu lại dẫn đến một trận nôn khan, đành phải vừa nôn vừa hỏi: “Ngươi là ai?”

Người nọ rõ ràng sửng sốt một chút, giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, sau đó ôm chặt lấy tôi: “Tiểu Linh Đang?”

Tôi không thể tin nổi: “Diệp Tô?” Nói như vậy, tôi đã chết rồi? Được lên thiên đường rồi sao?

Diệp Tô cố hết sức giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Oan gia, nàng bị làm sao vậy?” Có lẽ hắn cũng không mong tôi trả lời, một bên hỏi một bên kéo cổ tay tôi sang, bắt mạch cho tôi, lại nhẹ nhàng đè trán tôi, hỏi tôi có chóng mặt không, có đau hay không. Tôi tựa lên người hắn, vết thương trên vai đã được hắn băng bó cẩn thận, thế nhưng chỉ cần động một cái là có thể cảm thấy một dòng chất lỏng ấm nóng từ miệng vết thương trào ra, đau đến mức tôi nhe răng nhếch miệng: “Bị Hành Liệt từ trên thuyền ném thẳng xuống biển. Chắc là lúc rơi xuống nước bị tổn thương ở đầu, lỗ tai lại bị nước vào. Hiện tại không nhìn rõ, còn có chút ù tai, cho nên không nhận ra được chàng”.

Diệp Tô nhìn, nghe, hỏi, sờ một lượt xong xuôi rồi mới thở dài ra một hơi, bón cho tôi một viên thuốc: “Còn may, không đáng ngại, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi”.

Hắn lại hỏi tôi: “Hành Liệt có cho nàng thứ gì hay không”, vừa hỏi vừa ôm hai chân tôi vào trong tay không ngừng xoa nắn, giúp tôi lưu thông máu.

Tôi châm chọc cười lạnh một tiếng: “Kiểu như một viên độc dược?” Tay chân tôi hết đông lạnh, đã có tri giác.

Diệp Tô sửng sốt, lại bắt mạch cho tôi, còn lật cả mi mắt tôi nhìn hồi lâu, kết luận một cách bán tín bán nghi: “Nàng không trúng độc”.

Tôi tiêu hóa tin tức này một hồi mới kịp phản ứng lại bị tên khốn kia lừa.

Đồ khốn, vậy hắn đã cho tôi ăn cái gì vậy? Chẳng lẽ lại là bi đất chà xát từ trên người mà có sao?

Diệp Tô lại hỏi tôi: “Hành Liệt có đưa cho nàng vật gì không?”

Tôi ôm lấy đầu: “Ta đang nghĩ, chỉ có điều đầu đau muốn chết, chàng cho ta chút thời gian”.

Diệp Tô đáp ứng một tiếng, đặt tôi lên trên đùi, hay tai dịu dàng giúp tôi xoa bóp trán, trong giọng nói lộ ra sự đau lòng: “Đỉnh đầu sưng một cục lớn, oan gia, nàng dùng đầu đập hạch đào hay sao?”

Tôi vui vẻ xì ra một tiếng lại lập tức ai u ai du kêu to nửa ngày, nhe răng nhếch miệng kể với hắn cảm giác khốn khổ lúc bị tấm ván gỗ từ trên trời đập thẳng xuống, hỏi hắn: “Làm thế nào chàng tìm được ta? Chàng đến đây lúc nào?”

Diệp Tô đáp: “Tất nhiên là Hành Liệt báo tin cho ta đến đón nàng. Hắn nói hắn sẽ kiếm lý do ném nàng xuống biển, đến lúc đó bọn hắn có nội chiến, không ai rảnh hơi chú ý đến hành tung của nàng, ta liền nhân cơ hội này đến mang nàng đi. Một ngày trước ta đã bám theo đội thuyền của bọn họ, thế nhưng sợ họ phát hiện, không dám đến quá gần. Hôm nay cũng nhờ nghe được tiếng pháo nổ mới biết thời cơ đến rồi”.

Tôi hỏi: “Tiếng pháo? Nội chiến?”

Diệp Tô xét đến tình trạng trí lực của tôi lúc này, chậm rãi giải thích từng câu từng chữ một: “Ta chỉ thấy đội thuyền của Hành Liệt chia thành hai phe bắn lẫn nhau, đến tột cùng ai thuộc phe nào thì không rõ lắm. Tóm lại Hành Liệt tính toán tốt, hắn nói trước nội chiến sẽ đem nàng ném xuống biển. May là ông trời thương, ta không phí nhiều công sức, vừa đến là lập tức tìm thấy nàng.”

Tôi sờ sờ tay chân, không thiếu chiếc nào, ngay cả răng cũng không mất một chiếc, không khỏi lấy làm lạ: “Trong biển có cá mập hả?”

Diệp Tô đáp: “Có, chẳng qua là người rơi xuống nước rất nhiều, thịt trên người nàng lại không đủ, đại khái là bọn nó không chiếu cố được tới nàng đi.” Lời tuy nói như vậy nhưng giọng nói khẩn trương căng thẳng, ắt là vẫn đang còn nghĩ đến mà thấy sợ.

Tôi vỗ vỗ cánh tay rắn như đá tảng của hắn, coi như là an ủi.

Diệp Tô trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi: “Cũng may hết thảy đều nằm trong kế hoạch. Hành Liệt không đưa cho nàng thứ gì giống như hải đồ sao? Thuyền của chúng ta quá nhỏ, sóng yên gió lặng còn dễ nhưng hoàn cảnh này không thể duy trì để trở về Lạc Hà. Hành Liệt kêu chúng ta đến một hòn đảo nhỏ gần đây ẩn núp một một thời gian, nói không đến một tháng sẽ có người đến tiếp ứng chúng ta. Hắn còn bảo hải đồ chỉ phương hướng đã giao cho nàng.”

Tôi thấp giọng đáp: “Để ta nghĩ lại.”

Hành Liệt nói hắn muốn đem nữ nhân của hắn đến một hòn đảo hoang sinh sống hưởng thụ. Ngay cả đảo hoang hắn cũng tìm ra rồi, là một Đào Hoa Nguyên* trước nay chưa từng bị đánh dấu trên bản đồ. Hành Liệt còn nói hắn từng tặng cho nữ nhân của hắn một khối thẻ bài, vì vậy, hắn cũng cho tôi một khối mộc bài giống y hệt. Hắn còn nói muốn tôi khi gặp được Diệp Tô thì đưa thẻ bài gỗ cho hắn, hắn sẽ biết Hành Liệt không đối xử tệ bạc với tôi.

*Đào Hoa Nguyên: chỉ một nơi phong cảnh đẹp, yên bình.

Tôi sờ soạng tóm lấy khối mộc bài buộc trên lưng đưa cho hắn xem: “Thứ gọi là hải đồ hẳn là món đồ chơi này đi, chàng có thể nhìn ra con đường nào sao?”

Tổng thiết kế sư của nhân dân dạy chúng ta rằng thực tế chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Chân lý trên thẻ bài trải qua sự kiểm nghiệm của Diệp Tô đích xác là một phần bản đồ biển nằm trong phạm vi cục bộ, chẳng qua phải trang bị các tiêu chuẩn bản đồ biển để xem: Các họa tiết mây nước trên mộc bài đại biểu cho hải lưu phụ cận, các cuộn sóng bắn tung tóe lại đại biểu cho định vị đá ngầm, về phần chữ “Liệt” Hán tự duy nhất được khắc ở vị trí đạt tỷ lệ vàng trên mộc bài hẳn là vị trí chính xác của đảo.

Tục ngữ nói đuổi núi làm chết ngựa* biển rộng mênh mông so với núi xa càng thêm đáng sợ. Cho dù các vị trí của đá ngầm, vị trí tiểu đảo đã có thể xác định, chúng tôi vẫn phải chèo thuyền hai ngày hai đêm mới có thể miễn cưỡng dùng kính viễn vọng nhìn thấy hình dáng của hòn đảo nhỏ.

*Đuổi núi làm chết ngựa: nguyên văn “truy sơn bào tử mã” – một câu tục ngữ ám chỉ những việc nhìn thì tưởng dễ làm nhưng lúc bắt tay vào rồi mới biết là khó khăn, giống như từ xa nhìn thấy núi tưởng dễ dàng đến gần, đến lúc lên cưỡi ngựa tìm đến núi ngựa chạy mệt đến chết mà vẫn chưa đến nơi.

Trong hai ngày này, các triệu chứng váng đầu, ù tai, hoa mắt của tôi cơ bản đã khỏi hẳn. Bởi vì tôi nhìn thấy rất rõ rằng con thuyền chúng tôi đi chỉ là một thuyền đánh cá nho nhỏ, ba cột buồm, chiều dài cũng chỉ có ba bốn trượng. Đúng như Diệp Tô nói, gió êm sóng lặng còn tạm được, thứ đồ chơi này căn bản không thể đủ sức để trở về Lạc Hà.

Tôi hỏi hắn vì sao không để cho đội thuyền của mình đến tiếp đón chúng tôi. Diệp Tô không ngừng cười khổ: “Các đội tàu của Hành Liệt và Nam Dương đánh nhau không ngừng nghỉ. Nếu ta dám lộ liễu tiếp cận đội tàu của Hành Liệt, không đánh nhau mà vẫn an toàn ra về, e rằng người Nam Dương sẽ lập tức lấy đó làm cớ đem ta đuổi tận giết tuyệt.”

Còn không phải sao, vắt chanh bỏ vỏ, tôi vừa mới trải qua một trận thật giả khó phân, hiện tại cũng không muốn mạo hiểm nữa, hay hơn hết vẫn là giấu tài, tạm tránh đầu sóng ngọn gió.

Diệp Tô chuẩn bị đầy đủ thực phẩm và nước ngọt. Dưới sự tẩm bổ ăn ngon uống tốt, nội thương của tôi đã không còn gì trở ngại, chỉ là miệng vết thương trên vai vẫn không thể khép lại, hệt như “chị đèn đỏ mỗi tháng”, qua một đoạn thời gian lại són ra một chút máu, số lượng không lớn, không đủ để ảnh hưởng đến sự khôi phục thân thể. Diệp Tô hết cách, chỉ đành mỗi tối giúp tôi thay một miếng vải dài hơn kiểu dùng cho ban đêm. Mới hai ngày, không chỉ là vải chuyên dùng cho băng bó mà ngay cả quần áo sạch của Diệp Tô cũng bị xé đi một nửa song “chị đèn đỏ” của tôi vẫn không hề có ý dịu đi.

Cũng may chỗ chúng tôi là vùng cận nhiệt đới, coi như chỉ mặc bộ quần áo mới của hoàng đế cũng sẽ không bị cảm lạnh.

Tôi không khỏi mất kiên nhẫn: “Có phải Hành Liệt vẫn động chân động tay gì đó với ta không? Ta cứ luôn cảm thấy hắn không phải là người tốt”.

Diệp Tô dở khóc dở cười nhìn tôi một cái: “Hắn tất nhiền không phải người tốt, chỉ có điều là một kẻ xấu biết giữ chữ tín thôi.”

Tôi nhớ lại hàng đống hành vi xấu xa của tên này, ôm cục tức giữ im lặng.

Giữa trưa ngày thứ ba, thuyền nhỏ cuối cùng cũng đi vào phạm vi bãi cạn của Đào Hoa Nguyên. Khi nước biển chỉ ngập đến thắt lưng, Diệp Tô nhảy xuống thuyền, nắm dây thừng ở đầu mũi kéo con thuyền lên trên bờ cát, sau khi đón tôi rời thuyền, lại kéo thuyền vào dưới gốc cây, dùng cành lá che kín lại, dặn tôi ở chỗ này đợi, còn hắn tự mình đi một vòng quanh đảo, tìm xem có khói lửa của con người hay không.

Ngón tay tôi thủ sẵn ám tiễn, lười biếng ngồi trên bờ cát, tiếng sóng biển vỗ vào cát trắng tựa như thôi miên. Quần áo vốn bị ướt nhanh chóng được mặt trời hong khô chỉ để lại chút vệt muối trắng bóng. Ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu lên khắp người tôi, giống như chiếc chăn lông của chiếc giường cực kỳ nhẹ, dịu dàng bay bổng đắp lên người, làm cho tôi mơ mơ màng màng buồn ngủ, lại giống như làm nảy sinh một chút suy nghĩ khác biệt.

Sau khoảng một nén nhang, Diệp Tô từ phía bên kia đảo đi ra, hắn đến ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi cười khoe hàng răng trắng, vẻ mặt thư thái lần đầu tiên xuất hiện sau mấy ngày qua: “Trên đảo không có ai, trong rừng có hai nguồn nước sạch, xem ra cũng không có thú dữ, quả nhiên là một chốn Niết Bàn.”

Tôi hầm hừ một tiếng đáp lại, vứt bỏ dải đựng ám tiễn, bắt đầu cởi quần áo, cau mày oán giận: “Bộ quần áo này ta đã mặc ba ngày, còn để nó ở trên người ta ba ngày nữa, ta sẽ phát điên”. Tôi vẫn mặc bộ quần áo Diệp Tô thay cho tôi. Mấy ngày nay ở trên biển phải lo lắng đề phòng, quần áo tất nhiên không nằm trong phạm vi suy nghĩ.

Diệp Tô ngồi trên bờ cát, cười tủm tỉm xem tôi cởi áo tháo thắt lưng, dặn dò: “Cẩn thận chỗ bị thương, muốn ta hỗ trợ hay không?”

Hắn vừa nói xong một câu, tôi đã cởi đến chỉ còn sót mỗi nội y. Tôi lấy một loại khí thế của các nữ chiến binh Amazon đứng lên giật phăng chút vải cuối cùng, bước qua, nhanh chóng đẩy ngã Diệp Tô, cưỡi ở trên người hắn, đè bả vai hắn, cúi đầu nhìn hắn. Diệp Tô có chút kinh ngạc lại có điểm như đã dự kiến được từ trước: “Oan gia, nàng muốn làm gì?”

Tôi liếm liếm môi, giọng khàn khàn, ánh mắt chuyên chú: “Đột nhiên ta rất muốn. Cho ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện