edit: diepanhquan
beta: An An & hanhmyu
Diệp lão cúi đầu, vô cùng uy nghiêm như bao bậc cha mẹ khác mà xem xét tôi từ trên xuống dưới.
Ngươi ngắm phong cảnh, phong cảnh cũng ngắm ngươi. *
* Từ bài thơ (không rõ tác giả) :
“Nhĩ trạm tại ngạn thượng khán phong cảnh [Bạn đứng trên bờ ngắm phong cảnh]
Khán phong cảnh nhân tại ngạn hạ khán nhĩ [Phong cảnh cúi đầu ngắm nhìn bạn]
Minh nguyệt trang sức nhĩ song tử [Trăng sáng treo ngoài cửa sổ]
Nhĩ trang sức biệt nhân đích mộng.” [Người hóa thành một giấc mộng ảo]
Diệp lão cùng Diệp Tô có khuôn mặt giống nhau, nhưng vì Diệp Tô có một nửa huyết thống là người Hán, nên ngũ quan của hắn có vẻ nhu hòa một chút, khuôn mặt của Diệp lão tựa như đao khắc rìu đục mà thành, mỗi một đường nét trên mặt đều lồi lõm. Trên thái dương của ông đã mọc ra vài sợi tóc bạc lởm chởm, trán cùng khóe mắt cũng có nếp nhăn khắc sâu, nhưng lại không lộ ra vẻ già nua, ngược lại tăng thêm mị lực.
Tôi không khỏi liên tưởng đến nam nhân ở Italy, lúc còn trẻ là tiểu soái ca đầy nhiệt tình, khi về già là lão soái ca có ánh mắt thâm thúy, chung quy mới sinh đã là soái ca, quất ngựa lao nhanh trên đường, rung trời động đất, khiến kẻ khác chen chúc ngắm nhìn chật kín cả đường đi.
Có điều bộ dáng của Diệp lão hiện tại một chút cũng không đẹp trai, khóe miệng cụp lại, thập phần giống trâu chọi chuẩn bị cắn người.
Xù lông là thuộc tính bẩm sinh của đàn ông khi muốn đe dọa ai đó, vô luận người trẻ tuổi hay là đại thúc. Nhưng đối tượng là tôi, đối phương là cha của người yêu tôi, loại cảm giác này thật không hay lắm.
Diệp lão ho nhẹ một tiếng, bộ mặt hung dữ hỏi tôi: “Ngươi chính là cái lục lạc* kia?” Âm thứ hai bị ông phát ra thành âm nhẹ, dường như lập tức tôi bị ông ấy làm cho nhỏ hơn mười tuổi.
*Giải thích một chút về cách gọi này, ở chương 10, Diệp Tô từng nói tên của Lăng Đang có thể liên tưởng đến âm thanh đinh đinh đang đang à cái lục lạc.
Tôi cười gật gật đầu, sửa đúng phát âm của ông: “Ta gọi là Lăng Đang, Diệp lão gia vạn phúc”. Xét thấy cách cư xử nóng nảy mới vừa rồi của ông , tôi không có đúng quy đúng củ mà dùng “Con” để xưng hô, trực tiếp dùng “Ta”, nói vậy càng phù hợp với hứng thú của ông ấy.
Diệp lão động động cằm, một lát sau ha hả cười: “Hóa ra con ta thích loại này! Cũng phải, cũng chỉ có tiểu nha đầu như ngươi mới có thể áp chế đứa hỗn đản kia, xú tiểu tử mắt nhìn vẫn khá lắm”.
Choáng váng, câu nói đầu tiên đã nhìn ra tôi là hạng người gì? Cha, ngươi tỉnh tỉnh a, đó là ảo giác! Ảo giác!
Lại nói, cho dù hai chúng tôi ở cùng một chỗ, cũng là hắn áp chế tôi a? A, còn có Quan Âm tọa liên. (Quan Âm ngồi trên hoa sen) — thỉnh xem chương 20, tư thế Lăng Đang đè Diệp Tô xuống giường chính là điều cô muốn ám chỉ ở đây.
… Xí, cái gì tôi cũng chưa nói, các ngươi nghe được chính là ảo giác.
Thật là ảo giác.
Tôi kiên cường cười nói: “Tính cách, thân thế của ta, nếu ngài chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy, không phải ta sống uổng phí mười mấy năm sao? Chắc hẳn ngài nghe được từ chỗ Diệp Tô, mượn cớ để che đậy…”.
Diệp lão cha không kiên nhẫn mà khoát tay: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, kỹ nữ mà thôi, có gì nghiêm trọng. Huống chi làm kỹ nữ cũng không phải ngươi, chuyện cũ mèm này, thì không cần nhắc lại. Ta, – Khụ, lão nhân gia ta chỉ là để ý một chút, chính là, sau này ngươi cùng hắn tốt hơn không nên có ý định mở trường dạy những tiểu thư khuê các, cũng không nên bắt hắn vứt bỏ đội tàu, cùng với ngươi cày cấy, nuôi heo, hưởng ‘cuộc sống thái bình’. Hắn sinh ra ở trên tàu, nhất định cả đời gắn với chiếc thuyền. Nếu bắt hắn mặt hướng hoàng thổ lưng hướng lên trời, (ý nói sống quanh năm suốt tháng chỉ biết khom lưng cày cấy không ngẩng mặt lên được) so với giết hắn còn khó chịu hơn. Nếu trong lòng ngươi muốn cuộc sống như vậy, thì thừa lúc còn sớm mà hành động, cần làm gì thì làm đi, ta nhất định không đồng ý!”.
Diệp lão nói xong một tràng dài, tôi vẫn đắm chìm vào trong tính tình thẳng thắn thành khẩn của phụ tử Diệp gia không thể tự thoát ra được, một lát sau mới sững sờ mà a một tiếng, rồi sau đó kịp phản ứng, vội vàng cười nói: “Người quá lo lắng rồi. Bởi vì những lý do của ta, giữa ta và Diệp Tô sẽ không phát sinh bất cứ chuyện gì. Cho nên cũng sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào giữa chúng ta về chuyện đó. Hơn nữa, nói về chuyện đi thuyền, ta cũng rất khao khát, hận không thể hóa thân thành nam tử, tung hoành ngang dọc trên sóng dữ. Nhưng thật đáng tiếc, ta là nữ tử. Cũng thật đáng tiếc, ta không có cách nào tiếp nhận tâm ý của lệnh lang”.
Diệp lão cha trợn mắt nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên vỗ tay cười to: “Tốt tốt, nữ tử thích đi thuyền, lần đầu tiên ta gặp trong đời! Chuyện của hai ngươi, ta cho phép!”.
Tôi một đầu hắc tuyến: “Người phải chăng nghe sót cái gì? Ta vừa mới nói, giữa ta và lệnh lang không có khả năng phát sinh bất cứ chuyện gì”.
Diệp lão cha ngừng cười, giảo hoạt mà nhìn tôi: “Mọi vấn đề của ngươi, hắn đều có thể giải quyết. Nếu ngay cả việc nhỏ này hắn cũng không làm được, ta liền dứt khoát giết chết cái tên không có tiền đồ này, tránh hắn chỗ nào cũng làm xấu mặt ta. Ta chỉ cam đoan, nếu như hắn thoải mái với việc ngươi ở lại đây, thì với ta cũng không thành vấn đề gì!”.
Ồ, vè khó đọc nên líu lưỡi sao?
Tôi co rút khóe miệng: “Rất tốt, như vậy sau này còn gặp lại”. Mong là không có “sau này” đi.
Diệp lão cha nâng nâng cằm, hơi nâng cao âm lượng: “Hắn bị thương ngươi không lo lắng sao? Nữ nhân khác xoa bóp hắn, ngươi sẽ không ăn dấm chua ư? Nếu thương thế hắn không tốt, ngươi có thể an tâm chứ? Ngươi ở lại chăm sóc hắn đến khi vết thương lành lại, ta sẽ giấu hắn tung tích của ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì ngươi đi đến đâu ta liền đuổi tới đó, bất cứ lúc nào cũng có thể gởi cho hắn thư tín báo cáo hành tung của ngươi. Dù sao lão tử ta thật sự nhàn rỗi, cho dù ngươi ngồi trên bồn cầu ta cũng sẽ ngồi bên ngoài. Ngươi cân nhắc đi!”.
Tôi không thể nhịn được nữa: “Nào có phụ thân nào thay con trai mình truy tìm con dâu như người! Nếu sau này ta cùng Diệp Tô thật sự thành đôi, chẳng lẽ khi gặp người khác, người đều hăng say nói rằng, con dâu là do người… ngồi chồm hổm bên ngoài bồn cầu coi chừng nên mới bắt được sao?”. Làm ơn có một chút tôn nghiêm của trưởng bối được không, như vậy rất làm khó tôi a!
Diệp lão cha đắc ý cười: “Dù sao ta cũng không xấu hổ, nếu ngươi xấu hổ thì đừng ép ta ra tay”.
… Thực là cái gì cha dưỡng cái gì con*, so với ông ấy, Diệp Tô quả thực là người khiêm tốn a!
*Lăng Đang muốn nói: “Hổ phụ sinh hổ tử” hoặc “cha nào con nấy”.
Tôi thất bại.
Tôi bí mật liếc mắt trừng ông ấy một cái, xoay người bước đi.
Lão gia không ngừng ở phía sau kêu to: “Uy uy, ngươi là chọn cái nào a? Này ngươi muốn đi đâu?”.
Tôi quay đầu lại thấp giọng: “Tìm Mãn huynh đệ cùng thông đồng tìm kế, tìm đến vài nha hoàn, ta sẽ xen lẫn vào bên trong cho đủ số!”. Suy đi nghĩ lại vẫn thấy thật lo lắng, tôi quay lại hỏi Diệp lão, “Lão gia người có thể cam đoan giữ được bí mật này sao? Ta thấy ngài thật không giống người cẩn trọng lời nói!”.
Diệp lão cha vội vàng thề thốt: “Tuyệt đối không lộ! Nếu như ngươi bại lộ thân phận, ta tự mình đưa ngươi đi, tuyệt đối không phản bội! Như thế nào? Đến đây đến đây, chúng ta đập tay ăn thề!”.
Tôi xì một tiếng vui vẻ, nén cười cùng lão gia đập tay ba cái, rồi hỏi: “Ngài như vậy… Diệp Tô là ngài tự tay nuôi lớn?”. Hắn có thể sống sót, thật là một kỳ tích a!
Diệp lão cha xị mặt, lại lập tức ho khan một tiếng thật lớn, chắp tay sau lưng trừng ta: “Tiểu nha đầu đừng lo chuyện bao đồng! Chúng ta đã đập tay ăn thề, nếu ngày mai ngươi không đến, ta dù cho lên trời xuống âm phủ cũng phải tìm ra ngươi, sau đó ta gọi xú tiểu tử đem ngươi cướp về, giam giữ ở trong phòng, chờ có em bé lại thả ngươi ra, xem ngươi còn chạy được hay không!”.
Tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lại thua tâm phục khẩu phục.
Diệp lão cha liếc tôi từ trên xuống dưới, nhíu một bên lông mày: “Ánh mắt xoay chuyển lợi hại như vậy, nhất định là suy nghĩ mưu ma chước quỷ, nếu không, ta vẫn nên mười hai canh giờ trông chừng ngươi đi!”.
Tôi bất đắc dĩ: “Người cũng đã nói rồi, Diệp Tô hiện tại bị thương, ta liền đi như vậy rất bất an. Nhưng nếu ta không đi, sẽ chỉ khiến vướng mắc giữa ta và hắn càng ngày càng sâu. Nếu như người thật sự có thể cam đoan, không nói cho hắn rằng ta ở lại, ta tự nhiên không có lý do gì để rời đi. Hơn nữa, còn chăm sóc hắn đến khi hắn khỏe lại, coi như là đáp lại một phần tình cảm của hắn, sau này ta cũng có thể yên tâm mà sống qua ngày”.
Diệp lão cha a một tiếng, trừng mắt hỏi tôi: “Ta xem ngươi rất thích xú tiểu tử kia, hắn cũng vô cùng vừa ý ngươi, rốt cuộc vì sao không cùng con ta một chỗ a?”
Tôi cười khổ: “Thói xấu ghê tởm của chính mình, không đáng để người bên ngoài biết”. Cái này giống như có người sợ nước, có người sợ độ cao. Đa số mọi người cảm thấy không có gì, thậm chí có người thích ngâm mình ở trong nước, hoặc là không leo lên núi, chỉ nhìn từ xa, đã cảm thấy không thoải mái, nhưng nỗi sợ hãi ấy ở trong thâm tâm mỗi người, những thứ giản dị bình thường đó giống như là con mãnh thú và dòng nước lũ, vô luận như thế nào cũng không dám bước ra một bước.
Lão hừ một tiếng, kéo kéo khóe miệng: “Lão tử ta cũng không thể việc gì cũng giúp tiểu tử thúi kia làm được. Ngươi chịu lưu lại, cho dù ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng nếu hắn không biết nắm lấy cơ hội, ta liền…”.
“Người liền dứt khoát giết chết cái tên không có tiền đồ này, tránh hắn chỗ nào cũng làm cho người xấu mặt!” Tôi vừa bực mình vừa buồn cười bổ sung hoàn chỉnh câu nói, rồi nghiêm mặt cảnh cáo, “Nếu người lộ ra tin tức làm cho Diệp Tô biết, khiến ta phát hiện ra một chút xíu nào đó không đúng, ta sẽ đem ngài đánh thuốc mê rồi bỏ chạy. Chờ ngài tỉnh lại, ta đã sớm rời khỏi Lạc Hà, xem ngài làm như thế nào truy tìm ra ta”.
Diệp lão cha lau mặt, cau mày nói lầm bầm: “Nói nhiều đến vậy mà ngươi vẫn thờ ơ, cuối cùng vẫn tìm cách bỏ đi sao? Haizz, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, nha đầu càng thông minh càng phiền toái!”.
Tôi cười nháy mắt mấy cái: “Ngài hiện tại đổi ý còn kịp”.
Diệp lão cha tức thì nghểnh cổ gào to: “Không có lái đò nào nhìn thấy sóng gió liền lùi bước!”.
… Té ra tôi vừa trở thành sóng to gió lớn?
Bùi Tấn đứng chờ ở cổng chính Diệp gia, thấy tôi liền hé miệng cười, mắt phượng lấp lánh: “Một mình đối diện với Diệp lão? Kết quả thế nào?”.
Tôi trở mặt xem thường, uể oải: “Ngươi có thể đem đám người nhà đến đây lần nữa không? Ta sẽ trốn trong đó, thành nha hoàn nhóm lửa, chăm sóc Diệp Tô đến khi vết thương lành lại. Nói cách khác, Diệp lão nói muốn thay đứa con trai truy tìm con dâu”. Tự mình nói ra chính là thẹn thùng như vậy, tôi quả thực không dám tưởng tượng, Diệp lão cha thật muốn làm như vậy.
Nhưng tôi không thể không tin tưởng.
Xuyên qua lâu như vậy, tôi đã có da mặt dày để tỷ thí với nhiều người, duy chỉ có tự ti với hai vị lão gia nhà này.
Tác dụng của gen quả thật lớn mạnh.
Bùi Tấn cười trộm: “Đối phó với vô lại, quả nhiên vẫn là dùng biện pháp vô lại”. Vừa nhìn tôi liếc mắt một cái, khóe miệng cười toe toét lớn hơn nữa, “Diệp lão một mình ở bên ngoài chính là một hán tử thập phần đứng đắn, chỉ khi ở bên cạnh người thân liền trở thành người vô cùng không đứng đắn. Ngươi nếu như nhìn thấy bộ dạng chỉ huy của lão khi đi thuyền, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm”.
Tôi buồn bã, ỉu xìu mà thán một hơi: “Haiz”.
Nghĩ đi nghĩ lại hỏi hắn: “Công phu của Diệp Tô rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Có thể nghe được thanh âm rất xa?”.
Bùi Tấn nói: “Nghe tiếng bước chân trong mười trượng, nói chuyện với nhau, lời nói thì thầm có thể nghe rõ trong ba trượng”, tà tà liếc tôi một cái, “Đối với thanh âm của ngươi hắn lại không quen thuộc sao? Ngươi vừa mở miệng, hắn đã biết là ngươi. Ngươi hỏi ta điều đó, sợ là không có tác dụng gì”.
Tôi liếc hắn một cái, bóp cổ họng, làm ra âm lanh lảnh của em bé: “Bùi công tử vạn phúc”. Tiếng nói của tôi cũng không cao lắm, nếu như bị bệnh thì còn hơi có chút trầm thấp hương vị gợi cảm khàn khàn, bởi vậy khi giả tiếng, càng cảm thấy tương phản thật lớn.
Bùi Tấn cả kinh rút lui ba bước lớn: “Ngươi biết dịch dung?!”
Tôi đắc chí cười: “Không phải, thanh âm này là do ta tập luyện”. Trước kia thường xuyên dùng nó để khiến bạn cùng phòng chán ghét, mượn cái này ký kết hiệp ước không bình đẳng.
Ôi, không thể tưởng tượng được phong thuỷ luân phiên chuyển giao, hiện giờ là kẻ khác hưởng thụ ưu đãi tối huệ quốc*.
*Ưu đãi tối huệ quốc: (Most Favoured Nation, viết tắt là MFN) là một trong những quy chế pháp lý quan trọng trong thương mại mại quốc tế hiện đại. Quy chế này được coi là một trong những nguyên tắc nền tảng của hệ thống thương mại đa phương của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO).
Bùi Tấn chà xát cánh tay, do dự mà tới gần một chút, vừa cẩn thận nhìn chằm chằm tôi: “Ở trước mặt ta không cần nói chuyện như vậy”.
Tôi nhìn hắn cười hắc hắc: “Ngươi cùng Diệp Tô là quan hệ thầy trò… Bình thường chẳng lẽ không có gì giấu nhau sao?”.
Bùi Tấn lập tức đầu hàng: “Ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng, muốn cái gì chỉ cần tới tìm ta! Ngươi ở nơi nào làm cái gì, ta tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa điểm trước Diệp Tô!”.
Ô hay, cách mạng mặt trận thống nhất bước đầu thành công!
Đứa trẻ xấu xa này cũng không cho tôi đẹp mặt bao lâu, lại cười xấu xa bổ sung: “Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay của hắn, ta vui vẻ xem cuộc vui, tự tiện nhúng tay, chỉ sợ sẽ dục tốc bất đạt”.
Tôi giận dữ: “Cái gì, ngươi lúc này vẫn chưa tin ta sao? !”.
Bùi Tấn rung đùi đắc ý: “Cũng không phải, chỉ là ta là đối với Diệp Tô vô cùng tin tưởng”. Nhìn tôi liếc mắt một cái, đỡ tôi lên xe, “Ba trăm lượng bạc ròng. Đánh cược với ngươi chỉ trong mười ngày sẽ lộ ra khuyết điểm”.
Tôi tức giận: “Xong!”
Cái con mèo, luân gia liều mạng đây!
Diệp lão cúi đầu, vô cùng uy nghiêm như bao bậc cha mẹ khác mà xem xét tôi từ trên xuống dưới.
Ngươi ngắm phong cảnh, phong cảnh cũng ngắm ngươi. *
* Từ bài thơ (không rõ tác giả) :
“Nhĩ trạm tại ngạn thượng khán phong cảnh [Bạn đứng trên bờ ngắm phong cảnh]
Khán phong cảnh nhân tại ngạn hạ khán nhĩ [Phong cảnh cúi đầu ngắm nhìn bạn]
Minh nguyệt trang sức nhĩ song tử [Trăng sáng treo ngoài cửa sổ]
Nhĩ trang sức biệt nhân đích mộng.” [Người hóa thành một giấc mộng ảo]
Diệp lão cùng Diệp Tô có khuôn mặt giống nhau, nhưng vì Diệp Tô có một nửa huyết thống là người Hán, nên ngũ quan của hắn có vẻ nhu hòa một chút, khuôn mặt của Diệp lão tựa như đao khắc rìu đục mà thành, mỗi một đường nét trên mặt đều lồi lõm. Trên thái dương của ông đã mọc ra vài sợi tóc bạc lởm chởm, trán cùng khóe mắt cũng có nếp nhăn khắc sâu, nhưng lại không lộ ra vẻ già nua, ngược lại tăng thêm mị lực.
Tôi không khỏi liên tưởng đến nam nhân ở Italy, lúc còn trẻ là tiểu soái ca đầy nhiệt tình, khi về già là lão soái ca có ánh mắt thâm thúy, chung quy mới sinh đã là soái ca, quất ngựa lao nhanh trên đường, rung trời động đất, khiến kẻ khác chen chúc ngắm nhìn chật kín cả đường đi.
Có điều bộ dáng của Diệp lão hiện tại một chút cũng không đẹp trai, khóe miệng cụp lại, thập phần giống trâu chọi chuẩn bị cắn người.
Xù lông là thuộc tính bẩm sinh của đàn ông khi muốn đe dọa ai đó, vô luận người trẻ tuổi hay là đại thúc. Nhưng đối tượng là tôi, đối phương là cha của người yêu tôi, loại cảm giác này thật không hay lắm.
Diệp lão ho nhẹ một tiếng, bộ mặt hung dữ hỏi tôi: “Ngươi chính là cái lục lạc* kia?” Âm thứ hai bị ông phát ra thành âm nhẹ, dường như lập tức tôi bị ông ấy làm cho nhỏ hơn mười tuổi.
*Giải thích một chút về cách gọi này, ở chương 10, Diệp Tô từng nói tên của Lăng Đang có thể liên tưởng đến âm thanh đinh đinh đang đang à cái lục lạc.
Tôi cười gật gật đầu, sửa đúng phát âm của ông: “Ta gọi là Lăng Đang, Diệp lão gia vạn phúc”. Xét thấy cách cư xử nóng nảy mới vừa rồi của ông , tôi không có đúng quy đúng củ mà dùng “Con” để xưng hô, trực tiếp dùng “Ta”, nói vậy càng phù hợp với hứng thú của ông ấy.
Diệp lão động động cằm, một lát sau ha hả cười: “Hóa ra con ta thích loại này! Cũng phải, cũng chỉ có tiểu nha đầu như ngươi mới có thể áp chế đứa hỗn đản kia, xú tiểu tử mắt nhìn vẫn khá lắm”.
Choáng váng, câu nói đầu tiên đã nhìn ra tôi là hạng người gì? Cha, ngươi tỉnh tỉnh a, đó là ảo giác! Ảo giác!
Lại nói, cho dù hai chúng tôi ở cùng một chỗ, cũng là hắn áp chế tôi a? A, còn có Quan Âm tọa liên. (Quan Âm ngồi trên hoa sen) — thỉnh xem chương 20, tư thế Lăng Đang đè Diệp Tô xuống giường chính là điều cô muốn ám chỉ ở đây.
… Xí, cái gì tôi cũng chưa nói, các ngươi nghe được chính là ảo giác.
Thật là ảo giác.
Tôi kiên cường cười nói: “Tính cách, thân thế của ta, nếu ngài chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy, không phải ta sống uổng phí mười mấy năm sao? Chắc hẳn ngài nghe được từ chỗ Diệp Tô, mượn cớ để che đậy…”.
Diệp lão cha không kiên nhẫn mà khoát tay: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, kỹ nữ mà thôi, có gì nghiêm trọng. Huống chi làm kỹ nữ cũng không phải ngươi, chuyện cũ mèm này, thì không cần nhắc lại. Ta, – Khụ, lão nhân gia ta chỉ là để ý một chút, chính là, sau này ngươi cùng hắn tốt hơn không nên có ý định mở trường dạy những tiểu thư khuê các, cũng không nên bắt hắn vứt bỏ đội tàu, cùng với ngươi cày cấy, nuôi heo, hưởng ‘cuộc sống thái bình’. Hắn sinh ra ở trên tàu, nhất định cả đời gắn với chiếc thuyền. Nếu bắt hắn mặt hướng hoàng thổ lưng hướng lên trời, (ý nói sống quanh năm suốt tháng chỉ biết khom lưng cày cấy không ngẩng mặt lên được) so với giết hắn còn khó chịu hơn. Nếu trong lòng ngươi muốn cuộc sống như vậy, thì thừa lúc còn sớm mà hành động, cần làm gì thì làm đi, ta nhất định không đồng ý!”.
Diệp lão nói xong một tràng dài, tôi vẫn đắm chìm vào trong tính tình thẳng thắn thành khẩn của phụ tử Diệp gia không thể tự thoát ra được, một lát sau mới sững sờ mà a một tiếng, rồi sau đó kịp phản ứng, vội vàng cười nói: “Người quá lo lắng rồi. Bởi vì những lý do của ta, giữa ta và Diệp Tô sẽ không phát sinh bất cứ chuyện gì. Cho nên cũng sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối nào giữa chúng ta về chuyện đó. Hơn nữa, nói về chuyện đi thuyền, ta cũng rất khao khát, hận không thể hóa thân thành nam tử, tung hoành ngang dọc trên sóng dữ. Nhưng thật đáng tiếc, ta là nữ tử. Cũng thật đáng tiếc, ta không có cách nào tiếp nhận tâm ý của lệnh lang”.
Diệp lão cha trợn mắt nhìn tôi một lúc, bỗng nhiên vỗ tay cười to: “Tốt tốt, nữ tử thích đi thuyền, lần đầu tiên ta gặp trong đời! Chuyện của hai ngươi, ta cho phép!”.
Tôi một đầu hắc tuyến: “Người phải chăng nghe sót cái gì? Ta vừa mới nói, giữa ta và lệnh lang không có khả năng phát sinh bất cứ chuyện gì”.
Diệp lão cha ngừng cười, giảo hoạt mà nhìn tôi: “Mọi vấn đề của ngươi, hắn đều có thể giải quyết. Nếu ngay cả việc nhỏ này hắn cũng không làm được, ta liền dứt khoát giết chết cái tên không có tiền đồ này, tránh hắn chỗ nào cũng làm xấu mặt ta. Ta chỉ cam đoan, nếu như hắn thoải mái với việc ngươi ở lại đây, thì với ta cũng không thành vấn đề gì!”.
Ồ, vè khó đọc nên líu lưỡi sao?
Tôi co rút khóe miệng: “Rất tốt, như vậy sau này còn gặp lại”. Mong là không có “sau này” đi.
Diệp lão cha nâng nâng cằm, hơi nâng cao âm lượng: “Hắn bị thương ngươi không lo lắng sao? Nữ nhân khác xoa bóp hắn, ngươi sẽ không ăn dấm chua ư? Nếu thương thế hắn không tốt, ngươi có thể an tâm chứ? Ngươi ở lại chăm sóc hắn đến khi vết thương lành lại, ta sẽ giấu hắn tung tích của ngươi. Nếu ngươi không đồng ý thì ngươi đi đến đâu ta liền đuổi tới đó, bất cứ lúc nào cũng có thể gởi cho hắn thư tín báo cáo hành tung của ngươi. Dù sao lão tử ta thật sự nhàn rỗi, cho dù ngươi ngồi trên bồn cầu ta cũng sẽ ngồi bên ngoài. Ngươi cân nhắc đi!”.
Tôi không thể nhịn được nữa: “Nào có phụ thân nào thay con trai mình truy tìm con dâu như người! Nếu sau này ta cùng Diệp Tô thật sự thành đôi, chẳng lẽ khi gặp người khác, người đều hăng say nói rằng, con dâu là do người… ngồi chồm hổm bên ngoài bồn cầu coi chừng nên mới bắt được sao?”. Làm ơn có một chút tôn nghiêm của trưởng bối được không, như vậy rất làm khó tôi a!
Diệp lão cha đắc ý cười: “Dù sao ta cũng không xấu hổ, nếu ngươi xấu hổ thì đừng ép ta ra tay”.
… Thực là cái gì cha dưỡng cái gì con*, so với ông ấy, Diệp Tô quả thực là người khiêm tốn a!
*Lăng Đang muốn nói: “Hổ phụ sinh hổ tử” hoặc “cha nào con nấy”.
Tôi thất bại.
Tôi bí mật liếc mắt trừng ông ấy một cái, xoay người bước đi.
Lão gia không ngừng ở phía sau kêu to: “Uy uy, ngươi là chọn cái nào a? Này ngươi muốn đi đâu?”.
Tôi quay đầu lại thấp giọng: “Tìm Mãn huynh đệ cùng thông đồng tìm kế, tìm đến vài nha hoàn, ta sẽ xen lẫn vào bên trong cho đủ số!”. Suy đi nghĩ lại vẫn thấy thật lo lắng, tôi quay lại hỏi Diệp lão, “Lão gia người có thể cam đoan giữ được bí mật này sao? Ta thấy ngài thật không giống người cẩn trọng lời nói!”.
Diệp lão cha vội vàng thề thốt: “Tuyệt đối không lộ! Nếu như ngươi bại lộ thân phận, ta tự mình đưa ngươi đi, tuyệt đối không phản bội! Như thế nào? Đến đây đến đây, chúng ta đập tay ăn thề!”.
Tôi xì một tiếng vui vẻ, nén cười cùng lão gia đập tay ba cái, rồi hỏi: “Ngài như vậy… Diệp Tô là ngài tự tay nuôi lớn?”. Hắn có thể sống sót, thật là một kỳ tích a!
Diệp lão cha xị mặt, lại lập tức ho khan một tiếng thật lớn, chắp tay sau lưng trừng ta: “Tiểu nha đầu đừng lo chuyện bao đồng! Chúng ta đã đập tay ăn thề, nếu ngày mai ngươi không đến, ta dù cho lên trời xuống âm phủ cũng phải tìm ra ngươi, sau đó ta gọi xú tiểu tử đem ngươi cướp về, giam giữ ở trong phòng, chờ có em bé lại thả ngươi ra, xem ngươi còn chạy được hay không!”.
Tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lại thua tâm phục khẩu phục.
Diệp lão cha liếc tôi từ trên xuống dưới, nhíu một bên lông mày: “Ánh mắt xoay chuyển lợi hại như vậy, nhất định là suy nghĩ mưu ma chước quỷ, nếu không, ta vẫn nên mười hai canh giờ trông chừng ngươi đi!”.
Tôi bất đắc dĩ: “Người cũng đã nói rồi, Diệp Tô hiện tại bị thương, ta liền đi như vậy rất bất an. Nhưng nếu ta không đi, sẽ chỉ khiến vướng mắc giữa ta và hắn càng ngày càng sâu. Nếu như người thật sự có thể cam đoan, không nói cho hắn rằng ta ở lại, ta tự nhiên không có lý do gì để rời đi. Hơn nữa, còn chăm sóc hắn đến khi hắn khỏe lại, coi như là đáp lại một phần tình cảm của hắn, sau này ta cũng có thể yên tâm mà sống qua ngày”.
Diệp lão cha a một tiếng, trừng mắt hỏi tôi: “Ta xem ngươi rất thích xú tiểu tử kia, hắn cũng vô cùng vừa ý ngươi, rốt cuộc vì sao không cùng con ta một chỗ a?”
Tôi cười khổ: “Thói xấu ghê tởm của chính mình, không đáng để người bên ngoài biết”. Cái này giống như có người sợ nước, có người sợ độ cao. Đa số mọi người cảm thấy không có gì, thậm chí có người thích ngâm mình ở trong nước, hoặc là không leo lên núi, chỉ nhìn từ xa, đã cảm thấy không thoải mái, nhưng nỗi sợ hãi ấy ở trong thâm tâm mỗi người, những thứ giản dị bình thường đó giống như là con mãnh thú và dòng nước lũ, vô luận như thế nào cũng không dám bước ra một bước.
Lão hừ một tiếng, kéo kéo khóe miệng: “Lão tử ta cũng không thể việc gì cũng giúp tiểu tử thúi kia làm được. Ngươi chịu lưu lại, cho dù ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng nếu hắn không biết nắm lấy cơ hội, ta liền…”.
“Người liền dứt khoát giết chết cái tên không có tiền đồ này, tránh hắn chỗ nào cũng làm cho người xấu mặt!” Tôi vừa bực mình vừa buồn cười bổ sung hoàn chỉnh câu nói, rồi nghiêm mặt cảnh cáo, “Nếu người lộ ra tin tức làm cho Diệp Tô biết, khiến ta phát hiện ra một chút xíu nào đó không đúng, ta sẽ đem ngài đánh thuốc mê rồi bỏ chạy. Chờ ngài tỉnh lại, ta đã sớm rời khỏi Lạc Hà, xem ngài làm như thế nào truy tìm ra ta”.
Diệp lão cha lau mặt, cau mày nói lầm bầm: “Nói nhiều đến vậy mà ngươi vẫn thờ ơ, cuối cùng vẫn tìm cách bỏ đi sao? Haizz, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, nha đầu càng thông minh càng phiền toái!”.
Tôi cười nháy mắt mấy cái: “Ngài hiện tại đổi ý còn kịp”.
Diệp lão cha tức thì nghểnh cổ gào to: “Không có lái đò nào nhìn thấy sóng gió liền lùi bước!”.
… Té ra tôi vừa trở thành sóng to gió lớn?
Bùi Tấn đứng chờ ở cổng chính Diệp gia, thấy tôi liền hé miệng cười, mắt phượng lấp lánh: “Một mình đối diện với Diệp lão? Kết quả thế nào?”.
Tôi trở mặt xem thường, uể oải: “Ngươi có thể đem đám người nhà đến đây lần nữa không? Ta sẽ trốn trong đó, thành nha hoàn nhóm lửa, chăm sóc Diệp Tô đến khi vết thương lành lại. Nói cách khác, Diệp lão nói muốn thay đứa con trai truy tìm con dâu”. Tự mình nói ra chính là thẹn thùng như vậy, tôi quả thực không dám tưởng tượng, Diệp lão cha thật muốn làm như vậy.
Nhưng tôi không thể không tin tưởng.
Xuyên qua lâu như vậy, tôi đã có da mặt dày để tỷ thí với nhiều người, duy chỉ có tự ti với hai vị lão gia nhà này.
Tác dụng của gen quả thật lớn mạnh.
Bùi Tấn cười trộm: “Đối phó với vô lại, quả nhiên vẫn là dùng biện pháp vô lại”. Vừa nhìn tôi liếc mắt một cái, khóe miệng cười toe toét lớn hơn nữa, “Diệp lão một mình ở bên ngoài chính là một hán tử thập phần đứng đắn, chỉ khi ở bên cạnh người thân liền trở thành người vô cùng không đứng đắn. Ngươi nếu như nhìn thấy bộ dạng chỉ huy của lão khi đi thuyền, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm”.
Tôi buồn bã, ỉu xìu mà thán một hơi: “Haiz”.
Nghĩ đi nghĩ lại hỏi hắn: “Công phu của Diệp Tô rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Có thể nghe được thanh âm rất xa?”.
Bùi Tấn nói: “Nghe tiếng bước chân trong mười trượng, nói chuyện với nhau, lời nói thì thầm có thể nghe rõ trong ba trượng”, tà tà liếc tôi một cái, “Đối với thanh âm của ngươi hắn lại không quen thuộc sao? Ngươi vừa mở miệng, hắn đã biết là ngươi. Ngươi hỏi ta điều đó, sợ là không có tác dụng gì”.
Tôi liếc hắn một cái, bóp cổ họng, làm ra âm lanh lảnh của em bé: “Bùi công tử vạn phúc”. Tiếng nói của tôi cũng không cao lắm, nếu như bị bệnh thì còn hơi có chút trầm thấp hương vị gợi cảm khàn khàn, bởi vậy khi giả tiếng, càng cảm thấy tương phản thật lớn.
Bùi Tấn cả kinh rút lui ba bước lớn: “Ngươi biết dịch dung?!”
Tôi đắc chí cười: “Không phải, thanh âm này là do ta tập luyện”. Trước kia thường xuyên dùng nó để khiến bạn cùng phòng chán ghét, mượn cái này ký kết hiệp ước không bình đẳng.
Ôi, không thể tưởng tượng được phong thuỷ luân phiên chuyển giao, hiện giờ là kẻ khác hưởng thụ ưu đãi tối huệ quốc*.
*Ưu đãi tối huệ quốc: (Most Favoured Nation, viết tắt là MFN) là một trong những quy chế pháp lý quan trọng trong thương mại mại quốc tế hiện đại. Quy chế này được coi là một trong những nguyên tắc nền tảng của hệ thống thương mại đa phương của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO).
Bùi Tấn chà xát cánh tay, do dự mà tới gần một chút, vừa cẩn thận nhìn chằm chằm tôi: “Ở trước mặt ta không cần nói chuyện như vậy”.
Tôi nhìn hắn cười hắc hắc: “Ngươi cùng Diệp Tô là quan hệ thầy trò… Bình thường chẳng lẽ không có gì giấu nhau sao?”.
Bùi Tấn lập tức đầu hàng: “Ngươi nói cái gì ta đều đáp ứng, muốn cái gì chỉ cần tới tìm ta! Ngươi ở nơi nào làm cái gì, ta tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa điểm trước Diệp Tô!”.
Ô hay, cách mạng mặt trận thống nhất bước đầu thành công!
Đứa trẻ xấu xa này cũng không cho tôi đẹp mặt bao lâu, lại cười xấu xa bổ sung: “Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay của hắn, ta vui vẻ xem cuộc vui, tự tiện nhúng tay, chỉ sợ sẽ dục tốc bất đạt”.
Tôi giận dữ: “Cái gì, ngươi lúc này vẫn chưa tin ta sao? !”.
Bùi Tấn rung đùi đắc ý: “Cũng không phải, chỉ là ta là đối với Diệp Tô vô cùng tin tưởng”. Nhìn tôi liếc mắt một cái, đỡ tôi lên xe, “Ba trăm lượng bạc ròng. Đánh cược với ngươi chỉ trong mười ngày sẽ lộ ra khuyết điểm”.
Tôi tức giận: “Xong!”
Cái con mèo, luân gia liều mạng đây!
Danh sách chương