edit: diepanhquan

beta: Nấm Taemin & Tuyết Miêu

Cảnh kế tiếp là một mảnh hỗn loạn, Thẩm gia cho người đuổi theo, cơn tức xem chừng không nhỏ. Mũi tên tẩm lưu huỳnh phát sáng phóng tới, bến đò Thẩm Gia Bảo náo nhiệt tựa như vào đêm giao thừa. Diệp Tô có vẻ không rảnh để quan tâm đến chúng tôi, để chúng tôi tùy tiện tìm một xó xỉnh nào đó mà nấp.

Đương nhiên, hắn cũng không phải nói nguyên văn như vậy. Mà là do tôi quán triệt đầy đủ tinh thần của lãnh đạo, phối hợp mà kéo Phi Tự trốn vào khoang thuyền mà Diệp Tô chỉ, nhanh chóng khóa chặt cửa phòng, giả vờ yên lặng như bên trong không có ai.

Quá nửa đêm, âm thanh bên ngoài mới dần biến mất. Diệp Tô đến gõ cửa, mệt mỏi báo cho chúng tôi biết: “Cô nương, đã không có việc gì rồi, yên tâm ngủ đi”.

Sau đó hắn rời đi.

Cho đến tận rạng sáng ngày thứ hai, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Ơ, cái giọng điệu hơi tiếc nuối này là thế nào? Khụ, sự thật là các bạn hiểu lầm rồi.

May là cái đồng hồ sinh học run rẩy vẫn còn gọi tôi thức dậy được sau một ngày chạy ngược chạy xuôi lại nơm nớp lo sợ suốt nửa buổi tối. Trong khoang thuyền nhỏ không có cửa sổ, sáng sớm trên sông lại là một mảng sương mù, cảm giác trên mặt cũng nổi lên một tầng hơi nước, tác dụng giữ ẩm chắc chắn hiệu quả hơn mấy loại kem Bát bôi thủy hay Tứ bội tàm ti* gì đó nhiều.

* Bát bôi thủy, tứ bội tàm ti (八杯水, 四倍蚕丝): là tên sản phẩm kem dưỡng ẩm cho da chiết xuất từ thảo dược của Trung Quốc.

A a, hừ, lão tử cũng bị nghẹn nước tiểu mà chết mất, ra khỏi phòng thôi!

Gió buổi sớm thổi dập dờn, một vầng mặt trời đỏ như lửa, dòng Hắc Thủy được chiếu rọi trở nên kiều diễm ướt át giống như cô gái đang lúc có “dì cả” viếng thăm vậy. Trên boong thuyền ngoại trừ tôi ra, chỉ có một gã nhân tình tôi mới nhận tối hôm qua, đang uy phong lẫm liệt cầm bánh lái. Ánh sáng mặt trời ửng đỏ xuyên qua thắt lưng thon của hắn, tinh tế mà phác họa bờ vai rộng và đôi chân dài của hắn, tôi cảm giác ngay cả mũi của mình cũng có “dì cả” đến viếng thăm.

Diệp Tô tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía sau, ngoái đầu nhìn lại nở một nụ cười quyến rũ: "Chào buổi sáng, nhân tình của ta!".

Tôi nhăn nhăn mũi, nhếch miệng đáp lại: “Chào buổi sáng, nhân tình”, dứt lời, chính mình cũng chịu không nổi mà ho nhẹ một tiếng đi đến bên cạnh hắn, khó có được mà nói một cách câu nệ: “Ta tên là Lăng Đang, đó là tên thật”.

"Lăng Đang?", Diệp Tô nghiêng đầu qua, nháy mắt mấy cái, cười nói: "Tên rất hay, khi gọi lên giống như có thể nghe thấy âm thanh đinh đinh đang đang, sau này khi ta nghĩ đến cô nương, thì sẽ có thể liên tưởng đến điều mới".

Hả, vậy liên tưởng trước đây là cái gì? Trên trời dưới đất, Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn* Long Trảo Thủ bắt gà sao?

* Bát hoang lục hợp duy ngã độc tôn: Là võ công của tổ sư sáng lập phái Tiêu Dao chân truyền cho Thiên Sơn Đồng Lão trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Bản chất của công phu này là cải lão hoàn đồng, làm cho cơ thể trẻ lại còn nội công thì tăng tiến. Người luyện Duy ngã độc tôn công mỗi 30 năm phải tiến hành cải lão một lần, mỗi lần lại mất thêm 30 ngày. Trong thời gian đó cơ thể sẽ tạm thời mất hết võ công, mỗi ngày đều phải uống máu tươi để điều hòa kinh mạch. Ở đây nữ chính thêm vào sau một cụm có nghĩa là: dùng móng rồng bắt gà mang ý mỉa mai là uống máu gà để luyện công.

Diệp Tô cũng bắt chước tôi ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ lịch sự mà hơi khom người, trong mắt mang theo nét cười: "Rất vui khi được quen biết, ta tên là Diệp Tô, cũng là tên thật".

Tôi và hắn nhìn nhau, nhịn không được mà nhếch miệng cười to.

Ngạc nhiên là, tôi và hắn gặp mặt bốn lần, tôi nắm nhược điểm của hắn bốn lần, hắn lúc này mới biết được tên của tôi.

Lão tử tuyệt đối là một đóa hoa tuyệt thế, vị mỹ nam trước mặt này cũng không phải đứng đắn gì.

Tôi ngừng cười, nhớ tới một hồi sợ bóng sợ gió ngày hôm qua, không khỏi ghi hận, liếc mắt nhìn hắn: "Đại gia ngài nên giải thích một chút nguyên nhân của màn hỗn loạn tối hôm qua chứ nhỉ? Ta nghe nói, ngài thế mà lại chưa bao giờ hành động theo tình cảm".

Diệp Tô ngẩn người, tiện đà cười khổ: " Chỉ biết tránh không khỏi", sao đó lại nhìn tôi: "Có muốn nghe một hồi chuyện cũ không?".

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nếu có thể kết hợp ăn sáng nghe chuyện thì ta không ngại".

Diệp Tô bật cười, vứt cho tôi một bọc giấy: “Bánh bao thịt, nhân lúc còn nóng ăn đi”.

Khổng lão nhị nói: “Thực sắc tính dã”*. Hai cái ham muốn lớn nhất đời người cũng đã thỏa mãn, tôi còn có thể yêu cầu cái gì nữa? Tôi sướng đến phổng mũi, biểu hiện hoàn toàn biến thành hết sức xun xoe: “Ngài cứ nói đến địa lão thiên hoang* ta cũng đều chăm chú lắng nghe”.

* Thực sắc tính dã: là câu nói của Mạnh Tử, ý nói việc ăn uống và chuyện nam nữ là bản tính trời sinh của con người, ở đây nữ chính gọi Mạnh Tử là Khổng lão nhị vì ông là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời Chiến quốc và được xem như người tiếp nối của Khổng Tử.

* Địa lão thiên hoang: đất trời sụp đổ, hoang tàn.

Diệp Tô cười, giữa hàng lông mày lại mơ hồ có một chút cô đơn: “Không dài đến mức đó, một đời người, có khi chỉ cần vài câu là có thể nói rõ”.

"Thẩm Đình, tính ra là cậu bà con xa của ta".

Gì? Đây là hai cậu cháu đùa giỡn tình cảm sao? Có loại chuyện ầm ĩ trong gia đình nào như vậy sao? Hay là hắn muốn ngầm chiếm đoạt tài sản của Thẩm gia? Phi, Thẩm gia chỉ là một cái thùng rỗng, hắn lấy thì có lợi ích gì? Hoặc là hai người yêu thương nhau mà lại tổn thương nhau, muốn diễn tiết mục cẩu huyết? ... Khụ, vẫn là nghe hắn nói xong đi. Vị lão gia này hẳn là không bại hoại đến mức muốn thử trình độ trộm cắp của bản thân, cũng sẽ không nhàm chán đến mức cùng người trong nhà đùa giỡn chứ.

Nếu thật sự là như vậy, tôi sợ mình sẽ nhịn không được mà bóp chết hắn.

Hoặc là với tác phong nhất quán của tôi, có thể góc độ ra tay sẽ hơi có chút sai lệch, ngược lại chuyển qua bóp chết đường con cái của hắn.

Bình tĩnh, bình tĩnh, ăn bánh bao.

“Mẹ ta là con của thê thiếp thuộc một chi của Thẩm gia, thân phận như vậy, đãi ngộ ở Thẩm gia thậm chí không bằng đại nha hoàn của đích tôn được sủng ái. Mẹ ta biết rõ tính cách Thẩm Đình nhưng vẫn cùng cha ta lén thành thân”.

"Mẹ ta từ nhỏ không nơi nương tựa, không có song thân để thưa bẩm, cha ta lại là người sắc mục*, không hề biết tập tục cưới hỏi phức tạp của nhà Hán, cứ tưởng là chỉ cần hai người bái thiên địa thì chính thức kết thành vợ chồng. Cho nên hai người chỉ đơn giản là dọn ra ngoài, ở chung một chỗ. Chuyện này trong mắt Thẩm Đình, mẹ ta quả thực chính là một phụ nữ ti tiện làm bại hoại thuần phong mỹ tục. Hắn sao có thể chịu đựng được kẻ khác bôi nhọ biển chữ vàng của Thẩm gia như vậy? Cho nên hắn thừa dịp cha ta đi thuyền, trói mẹ ta đưa vào từ đường phạt quỳ, nói là đòi công đạo cho liệt tổ liệt tông Thẩm gia, còn tuyên bố phải đem mẹ ta bỏ vào rọ heo rồi thả sông. Mẹ ta lúc ấy đã mang thai, vừa mệt vừa bị hù dọa, khó tránh khỏi động thai khí. Chờ đến khi cha trở về, mang theo huynh đệ cướp nàng rời khỏi Thẩm gia, khi đưa được nàng lên thuyền mẹ ta đã không cứu được. Nàng ở trên thuyền sanh ra ta, không đợi được khi xuống khỏi thuyền, thì đã...".

*Người sắc mục: tộc người thống trị thời Nguyên ở Trung Quốc, còn gọi là các dân tộc ở Tây Vực.

Hắn rũ mắt xuống, hít sâu một hơi: “Thẩm Đình khiến cha ta nửa đời cô tịch, ta liền trả lại sự đau khổ cho con cháu của hắn, từ nay về sau, Thẩm gia không tồn tại nữa”.

Tôi suýt nữa bị nghẹn, vội phun bánh bao ra hỏi:”Chỉ có một ngàn năm trăm lượng thì có tác dụng gì?”. Thực xin lỗi, tôi không nên yêu cầu tiết mục yêu hận tình thù giữa bữa ăn sáng như vậy, khiến tôi vừa ăn bánh bao vừa phải trưng bày ánh mắt đồng cảm. Tạm thời không nói đến kỹ thuật diễn xuất này đối với tôi là thử thách tàn khốc như thế nào, tóm lại sự kết hợp này đúng làh là không ra đâu vào đâu.

Tôi cúi đầu nhìn cái bánh bao bị cắn thành hình trăng non, suy nghĩ rốt cuộc là một ngoạm ăn hết hay là bọc lại trước.

Diệp Tô cười ngắn ngủi: “Đương nhiên không phải, tối hôm qua, ta không phải là thay ngươi đi lấy số tiền đó. Thẩm Đình không phải người phóng khoáng đến như vậy, nhất định sẽ không ngoan ngoãn mà chuẩn bị ngân phiếu, ngược lại sẽ phản công, vu cáo hãm hại ta là cường đạo, mai phục một lượng lớn người để bắt sống ta. Có điều không sao, hành động của hắn lúc này đều trong tính toán của ta. Ngươi biết vì sao hắn chọn tối hôm qua để giao tiền không? Bởi vì bắt đầu từ đêm hôm qua, hắn mới có nhiều tiền mặt trên tay”.

"Thẩm gia kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, toàn bộ dựa vào việc buôn gỗ đầy vất vả cực khổ để duy trì. Ngày hôm qua, đúng ngày giao hàng gỗ núi. Ngày giao hàng, thương nhân buôn gỗ theo giao kèo sẽ trả cho hắn bốn phần số tiền, số còn lại đợi khi hàng hóa chuyển đến cảng ở hạ du mới đưa đủ. Nhưng mà nếu như gỗ của Thẩm gia trong quá trình vận chuyển có bất trắc gì, Thẩm gia sẽ phải bồi thường thêm tổn thất. Nếu như Thẩm gia không giao được bất kì cây gỗ nào, thì phải bồi thường gấp mấy lần tổn thất của thương nhân buôn gỗ, dựa vào quy định của bản giao kèo, là gấp ba lần toàn bộ khoản tiền. Số tiền này, có thể không chỉ là một ngàn lượng đơn giản như vậy. Theo ta dự đoán, Thẩm gia cần bán đi trên năm phần điền sản đứng tên, mới có thể miễn cưỡng đủ tiền thanh toán nợ. Nếu tính cả việc mất giá do vội vàng rao bán, đủ loại nguyên nhân kiểu giậu đổ bìm leo, chỉ sợ phải tới bảy phần đất mới đủ".

Tôi nháy mắt mấy cái: “Hiểu rồi, tình hình thực tế của Thẩm gia bấp bênh nguy hiểm, mà việc ngươi làm chính là hung hăng đẩy hắn đến tiến sát thêm đến bờ vực”, giống như hiệu ứng domino vậy. Vị lão gia ở trước mặt tôi này thật tàn nhẫn a, cũng không phải dùng một mồi lửa đem gỗ đốt hết, mà là đưa đến hạ lưu bán đi. Hành vi kiêu ngạo kiểu này ngoại trừ chứng minh hắn có người ở bến cảng yểm trợ, còn chứng minh người này rất có tinh thần bảo vệ môi trường, quý trọng địa cầu của chúng ta, tuyệt đối không lãng phí một chút tài nguyên thiên nhiên.

Diệp Tô nhìn tôi, nhíu một bên lông mày: “Ngươi thật giống như đang oán thầm ta cái gì đó vậy?”.

Tôi hắng giọng, vừa ăn bánh bao vừa nhếch mép: “Có chỗ nào là oán thầm, ta là đang im lặng biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ đối với công tử ngươi. Công tử ngươi yêu hận rõ ràng, văn thành võ đức, tâm tư kín đáo, Nghiêu Thuấn Vũ*… Khụ khụ, hiện giờ ngươi thù lớn đã báo, lệnh đường dưới suối vàng biết được, cũng có thể mỉm cười”. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nói ra là tiếng phổ thông: “tiên phúc dài lâu, thọ cùng trời đất” rồi.

* Nghêu Thuấn Vũ: là vua Nghêu, vua Thuấn và vua Vũ. Vua Nghêu và vua Thuấn là hai vị minh quân trong truyền thuyết cổ, sau này dùng để chỉ thánh nhân. Vua Vũ là vị vua đầu tiên thời Hạ ở Trung Quốc theo truyền thuyết đã từng chống lụt thành công, tóm lại đây là ba vị minh quân của Trung Quốc thời cổ.

Có thể thấy được một tim không thể hai lòng, cho dù là vuốt mông ngựa cũng phải hết sức chuyên chú mới không phạm sai lầm.

Diệp Tô phụt cười, đôi mắt xinh đẹp cong thành hai cây quạt nhỏ, tôi thấy hoa mắt, tâm trí bị mê hoặc, si mê ngơ ngác mà nhìn hắn, soái ca a soái ca, không nhân cơ hội ngắm nhiều một chút thì thiệt thòi.

“Hiếm có cô nương nào nghe xong thân thế của ta mà không trưng ra vẻ mặt lòng mẹ thương con, bày tỏ ý tứ hận không thể đem ta làm con trai của họ”.

Hắn tỏ vẻ sâu xa mà nhếch lên một bên khóe môi, dí dỏm hướng về phía tôi nháy mắt.

Tôi xì một tiếng, khinh thường: “Làm mẹ có gì tốt? Vẫn là thân phận nhân tình thích hợp với ta hơn.”, người ta còn trẻ như vậy, làm sao mà đã sinh ra đứa con lớn vậy chứ?

Diệp Tô cười to, sau khi cười xong hỏi tôi: "Cô nương ở chỗ của ngươi, đều có tính tình thẳng thắn như vậy sao?".

Nhìn vẻ mặt của hắn, tôi dám khẳng định điều hắn muốn nói không phải “Tính tình”, mà là “Sắc tình”.

Sắc – tình thì thế nào? Đời người đau khổ ngắn ngủi, lão nương nếu như ngay cả một chút tiện nghi ngoài miệng đều ngại chiếm, thì thật sự ngay cả miệng mình cũng hót tiếng chim rồi.

Tôi nuốt xuống một ngụm bánh bao cuối cùng, thành thật trả lời hắn: “Ta là cô nương cực phẩm thế này, để ở đâu đều là một đóa hoa tuyệt thế, uyên thâm ít người thưởng thức được. Nam nhân ở chỗ chúng ta đều yêu thích những cô nương biết nói lời hay ý đẹp, nếu không thì cũng phải ôn nhu hiền thục, hoặc là lương thiện, đáng yêu. Người miệng lưỡi lợi hại lại không để cho trượng phu khó xử với mẹ chồng như ta lại không ai thưởng thức”.

Đúng là “cao xử bất thắng hàn”* a! Tịch mịch a! Độc cô cầu bại a!

*Cao xử bất thắng hàn: nghĩa là đứng ở nơi cao không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, ý chỉ người có địa vị cao hoặc đặc biệt hơn người thường cảm thấy không ai hiểu mình nên không tránh khỏi thấy cô độc.

Diệp Tô hơi kinh ngạc: “Thật sự? Không phải là ngươi…?”, đôi mắt hắn nhìn tôi từ tên xuống dưới, ngụ ý không cần nói cũng biết.

Tôi liếc mắt nhìn hắn: "Ngoại hình của lão nương cùng Xuân Hồng có chín phần giống nhau, tuy rằng không phải là quá xinh đẹp, nhưng chắc chắn cũng không phải là khó nhìn". Hừ, lão nương chỉ cần cố gắng trang điểm một chút, nhất định cũng đạt tiêu chuẩn.

Hắn xấu hổ mà sờ sờ mũi: "Giáp chi đường mật, ất chi thạch tín*. Không có nam tử bày tỏ sự ái mộ với ngươi, có lẽ chẳng qua là vì cô nương ngươi được nuôi trong khuê phòng ít người để ý".

* Giáp chi đường mật, ất chi thạch tín: cụm này có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất là một thứ đối với bạn có thể là đẹp là ngọt ngào nhưng đối với người khác lại là độc hại, gây tổn thương, giống như đường mật đối với người bình thường là ngọt ngào nhưng đối với người bị bệnh tiểu đường lại là chất độc. Nghĩa thứ hai là chỉ tình yêu, vừa có ngọt ngào lại vừa có cay đắng, một mặt là mật đường một mặt là thạch tín. Ý Diệp Tô ở đây muốn chỉ việc không có người nam nhân nào ái mộ chưa chắc đã là việc xấu.

Tôi liếc hắn một cái, chậm rãi mở miệng: "Ta từ nhỏ đã phải làm việc trả nợ thay người cha trốn nợ không ra gì, thật sự chưa từng biết đến tư vị được nuôi dưỡng ở khuê phòng…Ta nói, ngươi đã là nhân tình của ta rồi thì cũng không cần lễ phép tới mức thay ta viện lý do cho việc không ai thích ta đâu. Nếu như ta không phải người có chút mặt dày và biết mình biết ta, thì làm sao có thể vui vẻ mà sống đến hiện tại?".

Kỳ thực lão tử cũng không phải chưa từng có nam nhân, chỉ là nam nhân của tôi toàn bộ sống trong dữ liệu ổ D, ổ E, ổ F và ổ cứng di động*, mỗi lúc nhớ đến bọn họ thì cứ thay phiên mà chọn, luôn luôn đổi mới, thật sự là không dám phụ bạc bất cứ hậu cung nào.

* Ở chương đầu nữ chính đã đề cập bản thân sau khi trả hết nợ từng có thời gian tìm hiểu thu thập thông tin hình ảnh về những diễn viên đẹp trai được yêu chuộng lúc bấy giờ, nên ở đây là đang ám chỉ nam nhân của nàng đều xuất hiện trong dữ liệu trên máy tính.

A, nếu nói như vậy tôi cũng có vẻ thật sự rất “sắc tình”.

Diệp Tô bị tôi chẹn họng, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, tinh quái mà cười: "Ngươi cũng đã là nhân tình của ta rồi, ta không nâng tầm ngươi lên một chút ít, chẳng lẽ muốn chiêu cáo thiên hạ là ta nhặt phải món hàng dỏm không ai cần? Rất mất thể diện".

Tôi nhìn hắn nói lầm bầm: "Đại gia à, món hàng này một khi đã mang ra khỏi cửa tiệm, thứ lỗi không đổi lại được. Ai bảo khi ngài mua hàng không so sánh với hàng của Tam gia. Hiện tại oán giận mua phải hàng dỏm, muộn quá rồi".

Diệp Tô phỏng chừng là bị khí thế bá vương của tôi áp trụ, hắn ngẩn ngơ lại xoa xoa cằm tìm cách chống chế: “Kỳ thực có lẽ là thói quen, cũng vẫn… rất đáng yêu”.

Một khi đã tiếp nhận loại giả thiết này thì cũng cảm thấy rất có ý tứ. Tôi yên lặng cân nhắc một chút, đám nam nhân bị đối xử tàn bạo lâu ngày cũng có thể trở thành giống loài có thể nuôi nhốt, cuối cùng tôi quyết định nhân từ, buông tha cho ý đồ nhúng chàm hắn, lưu lại cho đông đảo các thiếu nữ thích mơ mộng một thần tượng rực rỡ đảm bảo chất lượng.

Nhìn đi, cái này gọi là giữ thể diện cho bản thân, biết rõ người ta chướng mắt mình, vẫn còn nói giống như là mình không quan tâm.

Tôi đang suy nghĩ nên làm thế nào để cảm tạ sự “đãi ngộ đặc biệt” của hắn thì một con chim nhỏ sà xuống đậu trên vai hắn, ơ, con chim này cùng con chim lần trước đến tìm tôi chỉ có vài phần tương tự! Diệp Tô nhìn tôi cười xin lỗi: "Chờ ta xem tin tức trước một chút".

Tôi làm một động tác tay, ra hiệu cho hắn cứ tự nhiên, chính mình đi đến bên thuyền ngắm mặt trời mọc.

Tên này là có bao nhiêu con chim a! Có phải là chỉ để tiện liên lạc với tổ chức của mình hay không? Hay là vô số chim nhỏ phân bố ở trong tay các cô nương khác nhau, để tiện bồi dưỡng tình cảm a.

Hừ.

Một lát sau, Diệp Tô đi tới nhẹ giọng: "Bỗng nhiên có một số việc. Ta có một vị cố nhân có công tử mất tích, theo như suy đoán có khả năng là đi Chiêu Lĩnh. Thuyền chúng ta vừa lúc đi đến vùng phụ cận của nơi này, có lẽ buổi trưa ta rời thuyền đi tìm hắn, ngươi và vị tiểu muội kia một mình ở lại trên thuyền có được không?".

Chà, chuyện gì cũng quản, tôi lúc này là nhân tình, thật đúng là vạn năng. Tôi quay đầu nhìn hắn, cười nói: "Nếu ngươi có năng lực bảo đảm vị chủ thuyền tài ba kia sẽ không lại nổi lên ý định muốn ném chúng ta xuống thuyền, ta cũng không để ý chuyện ngươi đi xa thêm chút nữa".

Diệp Tô xấu hổ ngừng một lát: "Vốn ta muốn mang các ngươi đến Lạc Hà, đó là sào huyệt của ta. Có ta che chở, ngươi và tiểu muội của ngươi hiển nhiên không sợ bị ức hiếp. Nhưng...", hắn hắng giọng một chút: "Liêu đại quả thực không phải người dễ đối phó, trời khô vật khô, ta còn thực sự sợ hai người các ngươi như hai trái pháo để cùng một chỗ sẽ nổ mất. Không bằng các ngươi cùng ta rời thuyền? Thanh Đường nằm bên dòng Hắc Thủy, nơi đó có Lợi tộc, Hiền tộc là dân tộc thiểu số và người Hán ở xen kẽ, người dân hầu như đều cởi mở. Tộc trưởng của các tộc gọi là Bố Ti, cũng xem như là cường hào ác bá ở đây, lực ảnh hưởng so với nha môn của Thanh Đường còn lớn hơn một chút, bởi vậy việc quản lý hộ tịch cũng không nghiêm ngặt như những nơi khác. Các ngươi chỉ cần dùng hai ba trăm lượng bạc, thì có thể thuận lợi có được thân phận mới".

Hắn đưa cho tôi một xấp ngân phiếu, cười nói: “Mệnh giá hai mươi lượng, không liền số, tổng cộng một ngàn năm trăm lượng, đúng hay không?”, là yêu cầu của tôi đối với Thẩm Đình, Thẩm Đình keo kiệt không cam lòng bỏ ra, hắn liền đưa cho tôi.

Cái này cũng chẳng có gì là không thể lấy, lông cừu mọc trên thân cừu, xét đến cùng, đều là cắt thịt của Thẩm Đình. Tôi cầm lấy, tùy tiện lật qua lật lại rồi bỏ trong ngực, trong ngực có chút chua xót, vội gượng cười nói: “A, nhanh như vậy liền đưa phí chia tay. Lão gia ngài vung tay hào phóng quá, thật là một khách quan hiếm thấy. Khi nào lại cần nhân tình, ngài nói một tiếng nha? Người mới không bằng người làm thành thạo phải không?”.

Diệp Tô bật cười, bỗng nhiên duỗi cánh tay ôm lấy tôi.

Tôi bị dọa, nhịn không được mà nói lắp: “Cái… cái…cái tình huống gì đây?”.

Tên này thế nhưng nhại lời tôi: “Không…không… không có gì, thì… thì…thì chính là buổi sáng hôm nay chưa bị nắm nhược điểm, sợ… sợ…sợ khi có người nàng mới kịp phản ứng muốn bắt, cho nên buộc lòng phải bức nữ hiệp ra tay trước”.

Hắn than nhẹ một tiếng: “Tốt lắm, rốt cục cũng hiểu rõ tâm tư của kẻ hèn này.”

Thôi, nhìn phản ứng này của hắn tôi chỉ biết, lại bắt nhược điểm thành công.

Tôi giả vờ không biết, đem đầu tựa vào bả vai hắn cay mắt nói: "Lần này xa cách chẳng biết đến năm nào, dù có phong tình vạn chủng, biết nói cùng ai.", thật ra là trêu ghẹo hắn.

Thứ da mặt này, nếu tôi bán đi kiếm lời, nhất định có thể nhanh chóng thoát khỏi nghèo khó, làm giàu cấp tốc thành bậc trung lưu.

Diệp Tô cười cười: "Đính chính một chút, đưa cho nàng không phải phí chia tay, mà là phí sinh hoạt. Nàng cố gắng giữ gìn nữ tắc, chờ ta đi tìm người xong, chúng ta tiểu biệt thắng tân hôn".

Tôi nói: “Hừ, đừng ngăn cản lão nương thu hậu cung”.

Diệp Tô kinh ngạc không hiểu: "Thịt của ta a, nàng đã có ta rồi, vẫn còn thu hậu cung làm gì? Kẻ hèn này còn chưa đủ tiêu chuẩn được độc sủng sao?”.

Tôi cười: " Giáp chi đường mật, ất chi thạch tín, có lẽ tiểu công tử đã định trước trong số mệnh của ta còn được nuôi ở khuê phòng chưa ai biết ấy chứ? Không thể buộc mình vào một cái cây xiêu vẹo như ngươi được".

Diệp Tô cười không ngừng: "Được rồi, được rồi, hãy đợi đấy". Hứ, nhìn vẻ mặt ung dung kia của hắn, rõ ràng là đang cho rằng tôi không có ai thích.

Lại nói nếu không ai muốn cũng không có thể kỳ vọng hắn thu tôi, chuyện này là xác suất nhỏ, cho dù “sơn vô lăng, thiên địa hợp”* cũng chưa chắc đã xảy ra.

*Sơn vô lăng, thiên địa hợp: một câu trong bài thơ “Mộng lý” trong tiểu thuyết Hoàn Châu Cách Cách của Quỳnh Dao, chính là bài hát mà Tử Vi thường đàn và hát cho người yêu, cả câu đầy đủ nghĩa là “núi không còn gồ ghề, đất trời hòa làm một, người vẫn mãi là thiên đường của ta”. Ý chỉ những việc không thể nào xảy ra, nhưng cho dù có xảy ra thì vẫn không thay đổi được vế sau.

Khi chia tay ở bến tàu, hắn lại nhắc nhở tôi: "Giao cho ngươi cây sáo nhớ rõ cất kỹ. Chim của ta cũng là chim của ngươi, nhớ kỹ mỗi ngày cho nó ăn đậu tương gạo kê. Cho dù không có việc gì cũng phái nó đến tìm đến ta, coi như là pha trò cũng tốt".

Tôi đỏ mặt gật đầu.

Diệp Tô sửng sốt, tiếp đó ngừng không được mà cười: “Cái đó, con chim ta mang theo bên mình này, nếu như ngươi muốn cũng có thể thuộc về ngươi”.

Tôi thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy hắn một phen: “Lão nương mới không cần!”.

Diệp Tô cười to, đạp ca* mà đi.

*Đạp ca: một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát.

Tôi thành tâm kính chúc hắn trúng gió hít phải rắm, tiêu chảy chạy toán loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện