Lại đến thời gian làm việc, hôm nay Yuuya dậy rất sớm, thời điểm xuống lầu, Ukyo đã dọn xong bữa sáng, ngẩng đầu nhìn, có chút bất ngờ "Yuuya? Hôm nay rời giường sớm như vậy sao?"



Yuuya vừa ngồi xuống liền nghe câu hỏi như thế, cậu dậy sớm là chuyện đáng giá kinh ngạc lắm à?



Ukyo cười cười, xoay người từ trong phòng bếp lấy ra một ly sữa bò, đặt trên bàn "Em uống đi, buổi sáng uống một ly sữa bò, mới có thể cao lớn nha."



Yên lặng trúng một mũi tên, Yuuya bưng ly sữa bò, ngửi mùi sữa tanh, trong lòng buồn một trận, đối với chuyện có thể cao lớn, cậu chưa bao giờ cự tuyệt.



Lúc này, Yusuke hấp tấp chạy xuống dưới lầu, nhìn thấy Yuuya liền mở to hai mắt nhìn.



"Em, sao em lại rời giường?"



Yuuya "......" Lời nói này sao giống như cậu là người bệnh nặng cần nằm trên giường nghỉ ngơi vậy.



Yuuya vừa định mở miệng, tầm mắt lại bị động tác của hắn hấp dẫn, "Anh đang làm cái gì vậy?"



Trong miệng cắn một sợi dây da, Yusuke hàm hồ lên tiếng "A, buộc tóc......" Tay ở đuôi tóc linh hoạt động, lấy sợi dây trong miệng ra, chỉ trong chốc lát, một bím tóc chỉnh tề liền hoàn thành.



Yuuya ngạc nhiên, ngay cả sữa bò trong tay cũng theo bản năng buông xuống.



Bị nhìn chăm chú, Yusuke có chút biệt nữu, trừng lại một cái, lại bị ánh mắt ngạc nhiên của thiếu niên bức phải lui, nghiêng đầu qua một bên, né tránh, "Làm gì mà nhìn chằm chằm vào anh như vậy!"



Ukyo nhịn không được cười một tiếng, "Yuuya là lần đầu tiên nhìn thấy đi, tóc Yusuke đều là tự mình buộc nha, kỳ thật, Yusuke cũng là một thiếu niên tinh tế đó!"



Bị nói đến mức đỏ mặt, Yusuke mặt đỏ bừng trừng qua "Anh Ukyo! Anh nói cái gì vậy, tự mình buộc tóc thì hiếm lạ gì! Lại nói anh Louis không phải cũng làm vậy sao!"



"Đó là Louis, em không giống."



Yusuke "Sao lại không giống nhau?"



"Hẳn là...... Làm người kinh ngạc đi." Phía sau truyền đến thanh âm Ema, cô đi xuống lầu cùng Ukyo chào hỏi, lại đi tới bên cạnh Yuuya ngồi xuống.



Yusuke ngây một chút, mặt đỏ ửng rút dần đi, có chút trắng bệch, tiếp theo thật cẩn thận nhìn Ema "Cậu cũng cảm thấy thực kinh ngạc sao?"



Cầm lấy một miếng bánh mì nướng trên bàn, phết mứt trái cây lên, đưa cho Yuuya, Ema  thuận miệng đáp "Ân, nam sinh bình thường, hẳn là tương đối không am hiểu những chuyện đó, nhưng Yusuke-kun lại làm thực tốt."



Yusuke không rảnh lo ăn sáng, "Cái kia, cậu có cảm thấy rất kỳ quái không?"



Ema "Hử? Sẽ không, Yusuke-kun rất lợi hại nha!"



Được câu trả lời khẳng định, Yusuke thần thái sáng láng, tiếp theo liền bắt đầu càn quét đồ ăn sáng trên bàn.



Ukyo nhìn Yusuke, lại nhìn Ema, thở dài, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Tiếp theo hắn liền đi qua phòng khách, tiếp đón người đang đi tới "Iori, hôm nay em cũng đi ra ngoài sao?"



Người đi tới mặc một bộ trang phục giản dị, vẫn là biểu tình lạnh nhạt, lúc nhìn thấy thiếu niên đang ăn bữa sáng, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa, gật gật đầu với Ukyo "Anh Ukyo."



Tháo tạp dề, Ukyo sớm đã giải quyết bữa sáng, cầm lấy túi công văn ở một bên, nhìn Iori, nhịn không được trầm tư, mấy ngày gần đây, Iori cơ hồ mỗi ngày đều ra cửa, bình thường mà nói, hắn trên cơ bản đều ở nhà, chẳng lẽ là mấy ngày hôm trước......



Ukyo lại nhịn không được nhớ tới ngày Hikaru rời đi, hai người đều tranh phong.



Tuy rằng Iori biểu đạt thích với Yuuya, nhưng nếu nói là biểu hiện, Ukyo lại một chút cũng không cảm giác được.



Iori luôn luôn quạnh quẽ, biểu hiện trong cảm tình cũng không nhiệt liệt lắm, mấy ngày nay đều là mỗi ngày đi sớm về trễ, căn bản là không thấy hắn cùng Yuuya nói mấy câu, chẳng lẽ ngày hôm đó, lời nói của Iori đều là giả sao?



Nghĩ đến đây, Ukyo không khỏi nhìn về phía Yuuya, thiếu niên ở bên cạnh Ema luôn có vẻ vạn phần ngoan ngoãn, cúi đầu một ngụm một ngụm uống sữa bò, tóc đen nhu thuận che lại tai, lộ ra hơn nửa cần cổ trắng nõn.



Cánh môi phấn nộn bị dính sữa bò càng thêm trơn bóng, đại khái là Ukyo nhìn có chút lâu, thiếu niên như phát hiện được, giương mắt nhìn qua, đuôi mắt hơi giương, mắt đen giống như một dòng nước mát lành, vừa thanh triệt lại vừa tinh oánh dịch thấu, nhìn lâu không khỏi làm người thất thần.



Ukyo lập tức bừng tỉnh, áp xuống khác thường chợt loé sâu trong nội tâm, vội vàng ra cửa.



________________________________



Hôm nay tôi thấy mình chăm vl. Đăng tận 4 chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện