"Rintaro?"



Yuuya thu hồi bàn tay đang đặt ở trên người Rintaro, rũ đầu, nhìn chằm chằm giày, không rên một tiếng, an tĩnh mà ngoan ngoãn đứng ở một bên.



Rintaro hoàn hồn, đối với người vừa tới lộ ra một nụ cười "Miwa, sao em lại tới đây?"



Miwa mặc một chiếc váy trắng lụa chấm đất, kéo làn váy đi tới, thời điểm Rintaro nhìn qua trên mặt bà nhanh chóng giấu đi thần sắc khác thường, lộ ra nụ cười ôn hòa đáp lại "Em thấy anh không ở trong sân, nguyên lai là ở chỗ này." Tiếp theo bà che miệng ra vẻ trêu đùa "Em có phải là đang quấy rầy thời gian hai ba con ở chung không?"



"Không thể nào, em tới vừa đúng lúc, lại đây, anh giới thiệu cho em nhận thức." Rintaro vẫy tay với Miwa, nắm tay bà nói "Đây là Yuuya, Yuuya, cô ấy chính là Miwa-san."



Yuuya ngẩng đầu, đôi mắt ngăm đen bình tĩnh nhìn Miwa, chậm rãi lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, như vậy, giống như là tiểu hài tử thẹn thùng đang sợ người lạ.



Trong mắt Rintaro hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng ông lại không có nói cái gì.



Miwa cừoi sang sảng "Ở trong nhà có khỏe không? Nếu các anh em trong nhà khi dễ con, nhớ nói cho Miwa-san nha, dì giúp con thu thập bọn họ!" Nói khí thế mười phần.



Yuuya hình như là sắm vai tiểu hài tử ngoan ngoãn đến nghiện rồi, gật gật đầu, nhỏ giọng nói "Cảm ơn dì."



"Về sau mọi người đều là người một nhà, không cần cùng dì khách khí." Miwa thuận thế khoác lấy cánh tay Rintaro, hai người đứng chung một chỗ, tây trang xứng với vây cưới, quả thực là trời đất tạo nên.



Đôi mắt Yuuya không thể thấy được ảm ảm đi, "Hôn lễ sắp bắt đầu rồi......"



Vừa dứt lời, tiếng chuông trong giáo đường liền vang lên, vang lên ba tiếng đang đang đang, cái giáo đường này không lớn, tiếng vang đặc biệt vang dội, dư âm lượn lờ, phảng phất như đang tỏ rõ hôn lễ sắp bắt đầu.



Miwa sốt ruột lôi kéo Rintaro "Ai da, nhanh nào, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không đuổi kịp thời gian......"



Rintaro còn chưa kịp nói xong một câu đã bị lôi đi.



Yuuya đứng ở tại chỗ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hai người rời đi, gió nhẹ thổi quét, mang theo hơi ấm rõ ràng, lại có một cỗ cảm giác lạnh lẽo.



Quả nhiên là thực phù hợp......



Không có cái gì là không đúng.



Yuuya ở trong lòng có một tia ám ám, từ trong túi lấy ra một cái bình an khấu, đó là Rintaro đưa cho cậu, được chạm khắc từ ngọc phỉ thuý, ngày thường đều bị cậu đặt ở trên đầu giường.



Bình an khấu từ trước đến nay là một vật trang sức mà người Trung Quốc thường xuyên đeo, Rintaro chỉ biết bình an khấu có ý là an bình hạnh phúc, lại không biết rằng, nút thắt mượt mà này còn có một tầng ý tứ thâm sâu.



Lúc trước Rintaro mài giũa riêng một viên ngọc, nói là có thể tiêu tán đi điềm xấu, để cậu mỗi ngày đều mang ở trên người là có thể bình an. Cậu chỉ là cười Rintaro cư nhiên lại mê tín như thế, thu bình an khấu lại không có đeo ở trên người, chỉ là trước khi ngủ đều tinh tế xem mấy lần, đặt ở đầu giường để nó cùng cậu đi vào giấc ngủ.



Bình an khấu, ngụ ý là viên mãn hạnh phúc.



Đồng thời, cũng là vật mà tình nhân tặng cho nhau.



Rintaro không biết cho nên có thể tùy tiện đưa, nhưng cậu lại biết, phải biết rằng, lúc trước cậu bị Rintaro nhận nuôi, cậu chính là một người người Trung Quốc......



Nguyên bản gió đang mềm nhẹ đột nhiên kịch liệt lên, lá trên cây kịch liệt run rẩy, vèo vèo rơi xuống, bay lả tả đầy đất, một mảnh lá cây có chút khô vàng thổi qua, dính ở khóe mắt Yuuya.



Có chút khó chịu duỗi tay đi khảy, lại quên mấy trong tay đang cầm bình an khấu, một cái vô ý, ngọc trong tay liền rớt xuống, tựa hồ là đụng phải một cục đá trên mặt đất, liền phát ra một tiếng vang thanh thúy.



Yuuya hoảng loạn ngồi xổm xuống, nhanh chóng nhặt bình an khấu lên xem xét, cái bình an khấu này được làm thập phần tinh xảo, ngọc cũng là ngọc tốt, dưới ánh mặt trời phảng phất như đang phản chiếu ánh sáng.



Chính là, Yuuya lại ở thân ngọc phát hiện ra một vết nứt, hiển nhiên là vừa rồi ngã xuống mà vỡ ra, tuy rằng là rất nhỏ, nhưng lại chói mắt làm người không thể không tiếp thu nó tồn tại.



Nứt ra.



Một khi ngọc vỡ ra, là không thể đeo nữa, bởi vì nó ngụ ý là sẽ đưa tới vận rủi.



Yuuya ngốc ngốc nhìn bình an khấu, suy nghĩ muôn vàn, nhìn bình an khấu có vết nứt, nhất thời cũng không biết là nên cười hay là nên khóc.



Hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm bình an khấu, cậu tới gần cái cây lớn, dưới tàng cây tìm ra một hốc cây, đem bình an khấu kia bỏ vào.



Cứ như vậy đi......



Bên kia truyền đến thanh âm Ema, Yuuya dừng lại một chút, liền xoay người rời đi.



Không có người biết, sau khi thiếu niên rời khỏi, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Hikaru vẫn luôn ở chỗ ngoặt sắc mặt âm tình bất định, đi đến cái cây lớn, duỗi tay cầm lấy bình an khấu bị Yuuya đặt ở đó.



Một lúc sau, hắn gợi lên một nụ cười, trong mắt tràn đầy nhất định phải có được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện