Từ từ tỉnh giấc, có chút khó chịu cọ cọ gối đầu, Yuuya lúc này mới ngẩng đầu nhìn nhìn thời gian.



Hiện tại đã qua thời gian tan học, theo lý thuyết Ema hẳn là đã trở lại.



Cậu đè đè bụng, có chút khó chịu, vừa mới nãy người nọ...... Tính, không nghĩ, Yuuya có chút phiền muộn xoa xoa đầu, người tự đại như vậy thật sự không làm cho người ta thích được.



Cửa mở, tiến vào là một người bưng ly nước.



"Chị......Như thế nào lại không phải là chị?!" Kinh ngạc nhìn qua, người trước mặt không phải là Asahina Fuuto sao?



"Như thế nào, nhìn thấy tôi thực kinh ngạc, đừng nhìn tôi như vậy, nếu không phải anh Ukyo yêu cầu tôi mới không nghĩ đến hầu hạ cậu đâu, gà bệnh!"Đem ly nước đặt mạnh trên đầu giường, sắc mặt Fuuto cũng đồng dạng là khó coi.



"Vậy cậu đi ra ngoài đi." Mím môi, Yuuya cau mày.



"Ha a, cậu cho rằng tôi thích tiến vào nơi này? Lại nói, nơi này là phòng anh Natsume, cậu bất quá chỉ là một người chiếm địa phương của người khác thì kiêu ngạo cái gì!"



"Cậu nói không sai, tôi là đang ăn nhờ ở đậu." Sắc mặt tái nhợt, hai mắt hơi hơi ảm đạm, lúc Yuuya ngẩng đầu, có chút không kiên nhẫn "Cậu hiện tại có thể đi ra ngoài không?"



Kỳ thật thời điểm vừa mới buột miệng thốt ra câu nói kia, Fuuto liền ẩn ẩn có chút hối hận, nhưng lời nói ra liền giống như bát nước đổ đi, nếu đã nói, hắn cũng không dám kéo mặt đi xin lỗi.



Nhìn thấy sắc mặt thiếu niên trong nháy mắt tái nhợt, hắn liền có cảm giác tội lỗi, nhưng khẩn tiếp đến câu nói kia lại làm hắn cảm thấy khó chịu!



Người này thật sự chán ghét hắn như vậy sao?!



Thần tượng chưa bao giờ bị người ghét bỉ như thế khó chịu, đặt mông ngồi xuống "Tôi liền ngồi đâu đợi, cậu có thể làm gì tôi nào?"



Chán nản, không nghĩ tới lời nói đều nói trắng ra như vậy, người này vẫn là không dao động, Yuuya liền dứt khoát không để ý đến hắn, nhắm mắt làm ngơ, dưỡng thần, lại cùng hắn náo loạn tiếp, người sinh bệnh nhất định là cậu.



Fuuto vừa định mở miệng châm chọc vài câu thấy thiếu niên nhắm mắt lại lập tức ngủ, sờ sờ cái mũi, mạc danh an tĩnh lại.



Thiếu niên nằm trên giường thoạt nhìn thập phần đơn bạc, cả người giống như chìm ở bên trong, hô hấp càng là không thể nghe thấy, nếu không phải trước ngực đang phập phồng, thật đúng là muốn cho rằng người này là cái kia đâu.



Quả nhiên thực nhỏ yếu.



Âm thầm đánh giá ở trong lòng, Fuuto thay đổi dáng ngồi, ánh mắt lại không có di chuyển, vẫn như cũ nhìn chăm chú vào thiếu niên.



Hừ, nếu không phải hữu do anh Ukyo yêu cầu, tôi sao có thể lãng phí rất nhiều thời gian để tới bồi người bệnh là cậu!



Nghĩ như vậy, lại không có ý niệm đứng dậy rời đi, Fuuto tựa hồ đã quên, hắn cho tới bây giờ không phải là một hài tử nghe lời.



Cũng không biết có phải thật sự rất mệt hay không, nguyên bản chỉ là nhắm mắt dưỡng thần hô hấp Yuuya lại dần dần vững vàng, tựa hồ thật sự ngủ mất

.

Cửa bị nhẹ nhàng mở ra.



Đi vào là một thiếu nữ trên mặt tràn đầy lo lắng.



Fuuto quay đầu lại, người này cũng là một thành viên mới trong nhà sao?



"Này, nữ nhân, cô tiến vào mà không biết gõ cửa sao."



Ema sửng sốt, người kia là ai? Như thế nào lại ở trong phòng Yuuya? Cô vừa mới tan học, Masaomu liền nói cho cô biết Yuuya tựa hồ ngất xỉu, đến nỗi là nguyên nhân gì anh ấy cũng không có nói tỉ mỉ.



Cô rất sốt ruột, ngay cả cặp sách cũng chưa lấy liền chạy về.



Người này....... Tập trung nhìn vào, Ema đột nhiên cảm thấy thập phần quen thuộc, người này không phải là thần tượng nhân khí Asakura sao! Phía trước các anh em trong nhà cũng đã từng nói, đây là người đứng thứ mười hai trong các anh em.



Nói cách khác, người này xem như là em trai cô?!!



Căn bản không để ý hắn vừa mới nói cái gì, lễ phép đối với hắn gật gật đầu, Ema liền nhanh chân đi đến trước giường, duỗi tay sờ sờ gương mặt Yuuya, không có gì dị thường.



Cô hơi hơi thở ra nhẹ nhàng, cô cứ tưởng cái bệnh trạng kia lại phát tác......



May mắn......



Cái này đã không phải là chuyện một lần hai lần bị người làm lơ, từ lúc về nhà, Fuuto liền trước sau trở thành một người trong suốt, cái này làm cho người ngày thường đều hấp dẫn những người khác làm sao chịu được.



Hắn lập tức đứng lên, tới gần Ema "Cô là chị gái đi...... Chị, tôi vừa mới cùng chị nói chuyện nhưng vì sao chị lại không trả lời?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện