Editor: Z.
Nguyên Triệt từ phòng tắm đi ra, liếc mắt một cái đã thấy Phương Nho nằm ngủ trên giường.
Hắn tùy tay vứt khăn mặt một bên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, cảm giác ấm áp cùng mềm mại khiến hắn vô cùng an tâm.
“Cảm ơn em!” Hắn ôn nhu nói nhỏ bên tai Phương Nho.
Hôm sau, Nguyên Triệt mang theo Phương Nho đi cùng luật sư gặp Nguyên Khê, hỏi nó hôm đó đã phát sinh những gì.
Người chết là Tề Phi, bạn học của Nguyên Khê, cùng nó đi toilet thì bị sát hại. Nguyên Khê lúc đó ở cạnh thi thể, tay cầm hung khí, trạng thái rõ ràng không bình thường, sau đó trải qua đo lường chất gây nghiện thì phát hiện ra nó dùng thuốc phiện.
Dựa theo tình huống bên ngoài, Nguyên Khê bởi hút thuốc phiện nên thần trí không rõ, thế nên sai tay giết chết bạn học. Nguyên Triệt đối với cáo buộc này thì cười nhạt, đầu tiên là dùng dao gọt hoa quả giết người rồi vô pháp giải thích. Làm gì có ai tự nhiên mang theo một con dao gọt hoa quả gần hai mươi cm làm gì? KTV cũng không vô duyên vô cớ cung cấp thứ đồ vật này. Nguyên Khê ủ mưu giết người thì hút thuốc phiện để? Tăng can đảm sao? “Em căn bản không biết mình hít phải thuốc lúc nào nữa!” Nguyên Khê kích động biện bạch.
“Ừ, anh biết!” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thanh âm không dao động.
Cùng tham gia họp lớp tổng cộng có bốn mươi hai người, lại chỉ có mình Nguyên Khê dương tính với chất gây nghiện. Nó là một thiếu gia nhưng không ngốc, không có khả năng hạ thuốc với nó. Huống chi trải qua giáo huấn lần trước, nó với thuốc phiện thập phần mẫn cảm, bảo nó chủ động hít thuốc phiện không cao. Thực hiển nhiên có kẻ hãm hại!
“Loại tình huống này rất có thể bị phán đây là hành vi dùng chất gây nghiện, sinh ảo giác rồi giết người. Hung khí không được nói rõ tại sao lại ở trên tay cậu út, như vậy cũng không chắc có thể kết luận Tề Phi bị cậu ngộ sát. Có thể nói, nếu có thể chứng minh cậu út dùng thuốc rồi không khống chế được hành vi, hẳn chừng phán xét từ ba đến mười năm tù.” Luật sư nói.
Sắc mặt Nguyên Khê tái nhợt, không ngừng vận động não nhớ lại tình cảnh khi ấy.
“Tôi có thể khẳng định, nó không phải người ra tay!” Nguyên Triệt mở miệng.
“Tại sao?”
“Tôi đã xem qua báo cáo pháp y, trên ngón tay người chết có máu ứ đọng, cậu ta là bị người che miệng rồi đâm từ đằng sau vào thẳng tim, thủ pháp sạch sẽ, lưu loát. Một tên thần trí không rõ thì không có khả năng làm ra được động tác chuẩn xác như vậy!”
Luật sư đồng ý gật đầu, này đúng là điểm đáng ngờ có thể biện hộ cho Nguyên Khê.
Phương Nho đột nhiên hỏi: “Chất gây nghiện được kiểm tra trong người Nguyên Khê được truyền từ đường nào?”
“MDMA!” Giống lần trước.
Phương Nho suy tư một hồi hổi nói: “Nếu là MDMA thì từ ba đến sáu phút sẽ sinh tác dụng. Nguyên Khê, cậu có nhớ rõ mình uống đến chén thứ mấy thì cảm thấy đồ uống của mình có vấn đề?”
Luật sư kỳ quái nhìn cậu, dưới loại tình huống khi đó thì sao có thể nhớ rõ chi tiết được?
Ai ngờ, Nguyên Khê chỉ nghĩ trong một khắc rồi trả lời: “Tôi uống tầm mười một ly, tám cốc bia cùng ba cốc coke. Chính xác khi cảm thấy hưng phấn thì uống đến ly thứ chín!”
“Thế có nhớ chén nào mình uống, chén nào là bạn đưa không?”
“Vương Thành, Lâm Mộc Sâm…” Nó liệt kê đến bảy, tám người, thậm chí trình tự ra sao đều nhớ rõ nhất thanh nhị sở. Luật sư bắt đầu nhìn nó với cặp mắt khác xưa, còn Nguyên Triệt không có biểu tình gì quá đặc biệt, chỉ nhìn Phương Nho với cặp mắt thâm thúy.
Lúc này, hắn đưa một tập tư liệu ra trước mặt nó: “Nhận mặt đi! Đêm đó phục vụ nào đưa nước cho em?”
Nguyên Khê lật xem một hồi, rút ra mấy bức ảnh rồi đáp: “Hắn chính là người thứ tư.”
Nguyên Triệt gật đầu, trong lòng đã có suy đoán bước đầu. Căn cứ vào thời gian, những người sau có thể bài trừ, lấy ly thứ chín làm giới hạn, những ly đồ uống nó dùng trước một giờ đều bị đưa vào vòng nghi vấn.
Hai giờ sau, ba người rời cảnh cục.
Luật sư cười: “Các ngài thật lợi hại! Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể phát hiện thật nhiều manh mối, bên cảnh sát chắc chắn sẽ không nghĩ đến phạm vi điều tra dựa vào thời gian.”
Bởi vì góc độ tư duy của cảnh sát hoàn toàn tương phản với bọn họ, đều không biết được Nguyên Khê có trí nhớ kinh người.
Ngồi trên xe, Nguyên Triệt hai tay ôm ngực, vẻ mặt trầm tư.
Phương Nho trộm nhìn hắn, không quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn. Người đàn ông này tuy chưa từng có thần sắc hòa nhã với em trai, nhưng đối với tính tình và năng lực của nó thì đều hiểu rõ.
Phơng Nho vẫn luôn có chút nghi hoặc thái độ của anh em họ Nguyên đối với nhau, không ưa cũng không căm hận, không tận lực bồi dưỡng, cũng không chủ động thân cận, chỉ duy lúc hai đứa em út gây rắc rối thì hắn ra tay giải quyết.
Nói bọn họ là người nhà, không bằng suy ra là một loại trách nhiệm cho xong!
“Ngày mai là đêm ba mươi, cùng anh về nhà!” Nguyên Triệt đột nhiên nói.
“Em thích hợp sao?”
“Có gi không được?”
“Được, vậy cùng về!”
Hai người đi vào cửa nhà họ Nguyên, nhóm giúp việc đồng thời hoan nghênh bọn họ trở về.
Hắn trước tiên mang cậu vào phòng ngài Nguyên chào hỏi. Ông Nguyên luôn hoan nghênh, biết cậu sẽ ở lại nên lập tức sai người chuẩn bị phòng thật tốt cho cậu.
Phương Nho luôn ở trong phòng đợi cho đến chạng vạng, thẳng đến khi có người mời cậu ra phòng ăn dùng bữa mới đi ra.
Người nhà họ Nguyên cơ bản đều có đủ, trừ bỏ vợ Nguyên Trạch và Nguyên Tĩnh đang ở bên ngoài, vợ hai Ninh San của ông Phong cũng có mặt.
Rõ là đêm ba mươi tết, nhưng không khí trên bàn cơm thực nặng nề, mỗi người đều mang tâm sự mệt mỏi.
Nhưng một lúc sau, Ninh San đột nhiên nức nở.
“Hức… Tiểu Khê… Tiểu Khê một mình ở trong lao không biết chịu bao nhiêu khổ!”
Ông thở dài: “Để nó chịu chút khổ cũng tốt, về sau không gây chuyện thị phi nữa!”
“Cũng không phải nó sai! Hiển nhiên là có người ám hại!” Bà ta nức nở: “Cũng không biết kẻ nào ác độc như vậy! Thế nào mà cả trẻ con cũng không tha!”
Nói xong, khóe mắt lóe lên rồi không dấu vết liếc qua Nguyên Triệt.
Hắn không đổi sắc, tự nén bản thân tiếp tục ăn cơm.
Nguyên Trạch lộ bảo tình hơi trào phúng nhưng không nói gì.
“Được rồi, hôm nay đừng bàn mấy chuyện này nữa! Để hết năm, qua năm mới rồi nói!”
“Cái năm này sao lại thế chứ?” Ninh San khóc ròng: “Tôi vừa nghĩ đến Tiểu Khê phải chịu khổ liền ăn không ngon! Nguyên Triệt! Con vì cái gì lại không nộp tiền bảo lãnh nó?”
Trong giọng nói mờ mịt mang theo trách cứ cùng ngờ vực vô căn cứ.
“Dì là mẹ nó, không tự lấy tiền ra thì tôi phí tâm làm gì?” Hắn cười lạnh.
Án của Nguyên Khê là bắt tại hiện trường, có thể nói nhân chứng vật chứng đầy đủ. Viện kiểm sát không trực tiếp điều công tố là đã may rồi, lại còn muốn bảo lãnh? Đương nhiên, lấy năng lực của Nguyên gia thì bảo lãnh không phải không có khả năng. Nhưng làm như thế chẳng những làm truyền thông chú ý, còn có khả năng gây trở ngại quá trình điều tra, tự dưng sẽ trở thành đầu đề tin lá cải.
Ninh San bị câu nói của Nguyên Triệt làm cho á khẩu, trong mắt bao hàm tức giận. Nếu bà ta có năng lực thì cần gì phải cầu hắn! Chồng bà là gia chủ, không có khả năng tự mình ra mặt. Nguyên Trạch luôn tránh bà, Nguyên Tĩnh thì vô vọng không tưởng. Nhìn bà ta tưởng chừng là phu nhân Nguyên gia bề thế, nhưng trên thực tế lại chẳng có địa vị gì.
Trong lòng phẫn hận, bà ta đập đũa xuống bàn, bỏ lại một câu: “Tôi ăn không vào!” rồi về phòng.
Sắc mặt ông Nguyên âm trầm, mắt lộ rõ sự không vui.
Ngoài kia ầm ầm tiếng vang, bầu trời rực sáng ánh pháo hoa, đối lập với không khí lạnh lẽo trong ngôi nhà này.
Khó trách hắn không thích về nhà chính. Nơi này hoàn toàn không có khí gia đình, chỉ giống vài người xa lạ sống dưới một mái nhà.
Ăn cơm xong, Phương Nho về phòng tắm rửa, sau đó mặc áo bông đứng ở lan can ngắm pháo hoa.
Nguyên Triệt đẩy cửa vào, nhìn người đứng ngoài kia, khóe miệng hơi giương lên.
“Không lạnh sao?” Đem cậu ôm vào trong ngực, hắn nhẹ giọng hỏi.
“Em mặc giống như gấu thế này thì gió luồn vào đâu?” Phương Nho đột nhiên quay đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hắn nhìn đồn hồ đeo tay: “Mười một giờ ba mươi lăm phút!”
“Gia đình anh không cùng sum vầy sao?”
“Bọn họ không có thói quen!” Ngữ khí hắn bình thản đáp.
“Vậy… chúng ta tự chơi đi!” Phương Nho đứng lên, đến bên giường, lấy từ trong hành lý một đống pháo hoa cầm tay.
Cậu châm một cái, tay trên không trung lắc lư một chút, lập tức xuất hiện vệt sáng xinh đẹp.
Nguyên Triệt nhìn cái đống trên tay cậu, phun ra hai từ: “Ngu ngốc!”
“Ngốc sao?” Phương Nho lại châm một cái nữa lên, giữa không trung loằng ngoằng vẽ ra cái đầu heo, sau đó chỉ vào hắn.
Vẻ mặt Nguyên Triệt nghiêm túc, hung ác vẽ chữ “X” cực lớn.
“Haha!” Phương Nho lại vẽ tiếp trái tim.
Hắn vẽ mũi tên chặn ngang qua. Nhìn cái hình tựa hồ có chút đáng khinh nhưng hai người giống trẻ con chơi đến vui vẻ.
Quả táo, thỏ con, vương miện, sóng vỗ, mặt cười… đủ loại tạo hình, từ bình thường cho đến kỳ quái.
Đột nhiên, tay cậu viết: “I♥U”
Động tác của hắn dừng lại, quay đầu lẳng lặng chăm chú nhìn cậu.
Phương Nho mặt mày hàm tiếu, quang mang trong đôi ngươi so với bất luận loại pháo hoa nào đều đẹp hơn.
“Viết lại một lần!”
“I♥U”
“Viết lại lần nữa!”
“I… Á!”
Nguyên Triệt như bị mê hoặc, tới gần cậu, đem cậu tiến vào trong ngực say mê hôn.
Nụ hôn thật nồng cháy, hô hấp giao hòa, hương vị nơi đầu lưỡi tựa hồ kích thích toàn bộ tế bào trong người hắn.
Hai người dùng ngôn ngữ cơ thể thuyết minh kích động cùng khát vọng, bầy trời rực sáng pháo hoa, còn nơi đây tình cảm triền miên.
“Đừng…” Phương Nho giữ chặt bàn tay với vào giữa hai chân mình, nhẹ giọng: “Nơi này là Nguyên gia…”
“Thì sao?”
“Quan hệ của chúng ta tạm thời vẫn nên giữ bí mật thì hơn!”
“Vì cái gì phải bí mật?” Hắn hận không thể tuyên cáo với cả thế giới rằng Phương Nho thuộc quyền sở hữu của mình.
“Dạo này Nguyên gia gặp nhiều phiền toái, đừng dẫn mâu thuẫn dư thừa đến…”
“Hừ!” Nguyên Triệt hung hăng hôn Phương Nho, nâng chân cậu lên đưa thứ to lớn vào.
“A…” Phương Nho bị đau, ôm lấy bả vai hắn, thấp giọng mắng: “Dã thú!”
“Ừ!” Nguyên Triệt thay đổi vị trí, bắt đầu chậm rãi va chạm.
“Đừng…” Cậu cắn môi, làm chính mình không kêu quá to.
“Anh thích nghe thanh âm của em, đừng chịu!” Dùng sức đụng một cái, đỉnh mạnh.
Cậu căm giận, hối hận vừa rồi trêu chọc con dã thú nào đó. Không có việc gì tự dưng thích chơi trò kích tình làm gì? Đúng là tự làm tự chịu!
Ngay giữa khi tình cảm đang mãnh liệt, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của Nguyên Trạch: “Phương tiên sinh, Nguyên Triệt có ở trong không?”
Trên mặt cậu hiện một tia quẫn bách, vỗ vai Nguyên Triệt, khẽ quát: “Mau ra ngoài!”
“Không cần!” Hắn vẫn như cũ, động không ngừng.
“A…!” Hỗn đản!
Nguyên Triệt từ phòng tắm đi ra, liếc mắt một cái đã thấy Phương Nho nằm ngủ trên giường.
Hắn tùy tay vứt khăn mặt một bên, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh cậu, đem cậu ôm vào trong ngực, cảm giác ấm áp cùng mềm mại khiến hắn vô cùng an tâm.
“Cảm ơn em!” Hắn ôn nhu nói nhỏ bên tai Phương Nho.
Hôm sau, Nguyên Triệt mang theo Phương Nho đi cùng luật sư gặp Nguyên Khê, hỏi nó hôm đó đã phát sinh những gì.
Người chết là Tề Phi, bạn học của Nguyên Khê, cùng nó đi toilet thì bị sát hại. Nguyên Khê lúc đó ở cạnh thi thể, tay cầm hung khí, trạng thái rõ ràng không bình thường, sau đó trải qua đo lường chất gây nghiện thì phát hiện ra nó dùng thuốc phiện.
Dựa theo tình huống bên ngoài, Nguyên Khê bởi hút thuốc phiện nên thần trí không rõ, thế nên sai tay giết chết bạn học. Nguyên Triệt đối với cáo buộc này thì cười nhạt, đầu tiên là dùng dao gọt hoa quả giết người rồi vô pháp giải thích. Làm gì có ai tự nhiên mang theo một con dao gọt hoa quả gần hai mươi cm làm gì? KTV cũng không vô duyên vô cớ cung cấp thứ đồ vật này. Nguyên Khê ủ mưu giết người thì hút thuốc phiện để? Tăng can đảm sao? “Em căn bản không biết mình hít phải thuốc lúc nào nữa!” Nguyên Khê kích động biện bạch.
“Ừ, anh biết!” Vẻ mặt hắn bình tĩnh, thanh âm không dao động.
Cùng tham gia họp lớp tổng cộng có bốn mươi hai người, lại chỉ có mình Nguyên Khê dương tính với chất gây nghiện. Nó là một thiếu gia nhưng không ngốc, không có khả năng hạ thuốc với nó. Huống chi trải qua giáo huấn lần trước, nó với thuốc phiện thập phần mẫn cảm, bảo nó chủ động hít thuốc phiện không cao. Thực hiển nhiên có kẻ hãm hại!
“Loại tình huống này rất có thể bị phán đây là hành vi dùng chất gây nghiện, sinh ảo giác rồi giết người. Hung khí không được nói rõ tại sao lại ở trên tay cậu út, như vậy cũng không chắc có thể kết luận Tề Phi bị cậu ngộ sát. Có thể nói, nếu có thể chứng minh cậu út dùng thuốc rồi không khống chế được hành vi, hẳn chừng phán xét từ ba đến mười năm tù.” Luật sư nói.
Sắc mặt Nguyên Khê tái nhợt, không ngừng vận động não nhớ lại tình cảnh khi ấy.
“Tôi có thể khẳng định, nó không phải người ra tay!” Nguyên Triệt mở miệng.
“Tại sao?”
“Tôi đã xem qua báo cáo pháp y, trên ngón tay người chết có máu ứ đọng, cậu ta là bị người che miệng rồi đâm từ đằng sau vào thẳng tim, thủ pháp sạch sẽ, lưu loát. Một tên thần trí không rõ thì không có khả năng làm ra được động tác chuẩn xác như vậy!”
Luật sư đồng ý gật đầu, này đúng là điểm đáng ngờ có thể biện hộ cho Nguyên Khê.
Phương Nho đột nhiên hỏi: “Chất gây nghiện được kiểm tra trong người Nguyên Khê được truyền từ đường nào?”
“MDMA!” Giống lần trước.
Phương Nho suy tư một hồi hổi nói: “Nếu là MDMA thì từ ba đến sáu phút sẽ sinh tác dụng. Nguyên Khê, cậu có nhớ rõ mình uống đến chén thứ mấy thì cảm thấy đồ uống của mình có vấn đề?”
Luật sư kỳ quái nhìn cậu, dưới loại tình huống khi đó thì sao có thể nhớ rõ chi tiết được?
Ai ngờ, Nguyên Khê chỉ nghĩ trong một khắc rồi trả lời: “Tôi uống tầm mười một ly, tám cốc bia cùng ba cốc coke. Chính xác khi cảm thấy hưng phấn thì uống đến ly thứ chín!”
“Thế có nhớ chén nào mình uống, chén nào là bạn đưa không?”
“Vương Thành, Lâm Mộc Sâm…” Nó liệt kê đến bảy, tám người, thậm chí trình tự ra sao đều nhớ rõ nhất thanh nhị sở. Luật sư bắt đầu nhìn nó với cặp mắt khác xưa, còn Nguyên Triệt không có biểu tình gì quá đặc biệt, chỉ nhìn Phương Nho với cặp mắt thâm thúy.
Lúc này, hắn đưa một tập tư liệu ra trước mặt nó: “Nhận mặt đi! Đêm đó phục vụ nào đưa nước cho em?”
Nguyên Khê lật xem một hồi, rút ra mấy bức ảnh rồi đáp: “Hắn chính là người thứ tư.”
Nguyên Triệt gật đầu, trong lòng đã có suy đoán bước đầu. Căn cứ vào thời gian, những người sau có thể bài trừ, lấy ly thứ chín làm giới hạn, những ly đồ uống nó dùng trước một giờ đều bị đưa vào vòng nghi vấn.
Hai giờ sau, ba người rời cảnh cục.
Luật sư cười: “Các ngài thật lợi hại! Chỉ trong thời gian ngắn mà có thể phát hiện thật nhiều manh mối, bên cảnh sát chắc chắn sẽ không nghĩ đến phạm vi điều tra dựa vào thời gian.”
Bởi vì góc độ tư duy của cảnh sát hoàn toàn tương phản với bọn họ, đều không biết được Nguyên Khê có trí nhớ kinh người.
Ngồi trên xe, Nguyên Triệt hai tay ôm ngực, vẻ mặt trầm tư.
Phương Nho trộm nhìn hắn, không quấy nhiễu dòng suy nghĩ của hắn. Người đàn ông này tuy chưa từng có thần sắc hòa nhã với em trai, nhưng đối với tính tình và năng lực của nó thì đều hiểu rõ.
Phơng Nho vẫn luôn có chút nghi hoặc thái độ của anh em họ Nguyên đối với nhau, không ưa cũng không căm hận, không tận lực bồi dưỡng, cũng không chủ động thân cận, chỉ duy lúc hai đứa em út gây rắc rối thì hắn ra tay giải quyết.
Nói bọn họ là người nhà, không bằng suy ra là một loại trách nhiệm cho xong!
“Ngày mai là đêm ba mươi, cùng anh về nhà!” Nguyên Triệt đột nhiên nói.
“Em thích hợp sao?”
“Có gi không được?”
“Được, vậy cùng về!”
Hai người đi vào cửa nhà họ Nguyên, nhóm giúp việc đồng thời hoan nghênh bọn họ trở về.
Hắn trước tiên mang cậu vào phòng ngài Nguyên chào hỏi. Ông Nguyên luôn hoan nghênh, biết cậu sẽ ở lại nên lập tức sai người chuẩn bị phòng thật tốt cho cậu.
Phương Nho luôn ở trong phòng đợi cho đến chạng vạng, thẳng đến khi có người mời cậu ra phòng ăn dùng bữa mới đi ra.
Người nhà họ Nguyên cơ bản đều có đủ, trừ bỏ vợ Nguyên Trạch và Nguyên Tĩnh đang ở bên ngoài, vợ hai Ninh San của ông Phong cũng có mặt.
Rõ là đêm ba mươi tết, nhưng không khí trên bàn cơm thực nặng nề, mỗi người đều mang tâm sự mệt mỏi.
Nhưng một lúc sau, Ninh San đột nhiên nức nở.
“Hức… Tiểu Khê… Tiểu Khê một mình ở trong lao không biết chịu bao nhiêu khổ!”
Ông thở dài: “Để nó chịu chút khổ cũng tốt, về sau không gây chuyện thị phi nữa!”
“Cũng không phải nó sai! Hiển nhiên là có người ám hại!” Bà ta nức nở: “Cũng không biết kẻ nào ác độc như vậy! Thế nào mà cả trẻ con cũng không tha!”
Nói xong, khóe mắt lóe lên rồi không dấu vết liếc qua Nguyên Triệt.
Hắn không đổi sắc, tự nén bản thân tiếp tục ăn cơm.
Nguyên Trạch lộ bảo tình hơi trào phúng nhưng không nói gì.
“Được rồi, hôm nay đừng bàn mấy chuyện này nữa! Để hết năm, qua năm mới rồi nói!”
“Cái năm này sao lại thế chứ?” Ninh San khóc ròng: “Tôi vừa nghĩ đến Tiểu Khê phải chịu khổ liền ăn không ngon! Nguyên Triệt! Con vì cái gì lại không nộp tiền bảo lãnh nó?”
Trong giọng nói mờ mịt mang theo trách cứ cùng ngờ vực vô căn cứ.
“Dì là mẹ nó, không tự lấy tiền ra thì tôi phí tâm làm gì?” Hắn cười lạnh.
Án của Nguyên Khê là bắt tại hiện trường, có thể nói nhân chứng vật chứng đầy đủ. Viện kiểm sát không trực tiếp điều công tố là đã may rồi, lại còn muốn bảo lãnh? Đương nhiên, lấy năng lực của Nguyên gia thì bảo lãnh không phải không có khả năng. Nhưng làm như thế chẳng những làm truyền thông chú ý, còn có khả năng gây trở ngại quá trình điều tra, tự dưng sẽ trở thành đầu đề tin lá cải.
Ninh San bị câu nói của Nguyên Triệt làm cho á khẩu, trong mắt bao hàm tức giận. Nếu bà ta có năng lực thì cần gì phải cầu hắn! Chồng bà là gia chủ, không có khả năng tự mình ra mặt. Nguyên Trạch luôn tránh bà, Nguyên Tĩnh thì vô vọng không tưởng. Nhìn bà ta tưởng chừng là phu nhân Nguyên gia bề thế, nhưng trên thực tế lại chẳng có địa vị gì.
Trong lòng phẫn hận, bà ta đập đũa xuống bàn, bỏ lại một câu: “Tôi ăn không vào!” rồi về phòng.
Sắc mặt ông Nguyên âm trầm, mắt lộ rõ sự không vui.
Ngoài kia ầm ầm tiếng vang, bầu trời rực sáng ánh pháo hoa, đối lập với không khí lạnh lẽo trong ngôi nhà này.
Khó trách hắn không thích về nhà chính. Nơi này hoàn toàn không có khí gia đình, chỉ giống vài người xa lạ sống dưới một mái nhà.
Ăn cơm xong, Phương Nho về phòng tắm rửa, sau đó mặc áo bông đứng ở lan can ngắm pháo hoa.
Nguyên Triệt đẩy cửa vào, nhìn người đứng ngoài kia, khóe miệng hơi giương lên.
“Không lạnh sao?” Đem cậu ôm vào trong ngực, hắn nhẹ giọng hỏi.
“Em mặc giống như gấu thế này thì gió luồn vào đâu?” Phương Nho đột nhiên quay đầu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Hắn nhìn đồn hồ đeo tay: “Mười một giờ ba mươi lăm phút!”
“Gia đình anh không cùng sum vầy sao?”
“Bọn họ không có thói quen!” Ngữ khí hắn bình thản đáp.
“Vậy… chúng ta tự chơi đi!” Phương Nho đứng lên, đến bên giường, lấy từ trong hành lý một đống pháo hoa cầm tay.
Cậu châm một cái, tay trên không trung lắc lư một chút, lập tức xuất hiện vệt sáng xinh đẹp.
Nguyên Triệt nhìn cái đống trên tay cậu, phun ra hai từ: “Ngu ngốc!”
“Ngốc sao?” Phương Nho lại châm một cái nữa lên, giữa không trung loằng ngoằng vẽ ra cái đầu heo, sau đó chỉ vào hắn.
Vẻ mặt Nguyên Triệt nghiêm túc, hung ác vẽ chữ “X” cực lớn.
“Haha!” Phương Nho lại vẽ tiếp trái tim.
Hắn vẽ mũi tên chặn ngang qua. Nhìn cái hình tựa hồ có chút đáng khinh nhưng hai người giống trẻ con chơi đến vui vẻ.
Quả táo, thỏ con, vương miện, sóng vỗ, mặt cười… đủ loại tạo hình, từ bình thường cho đến kỳ quái.
Đột nhiên, tay cậu viết: “I♥U”
Động tác của hắn dừng lại, quay đầu lẳng lặng chăm chú nhìn cậu.
Phương Nho mặt mày hàm tiếu, quang mang trong đôi ngươi so với bất luận loại pháo hoa nào đều đẹp hơn.
“Viết lại một lần!”
“I♥U”
“Viết lại lần nữa!”
“I… Á!”
Nguyên Triệt như bị mê hoặc, tới gần cậu, đem cậu tiến vào trong ngực say mê hôn.
Nụ hôn thật nồng cháy, hô hấp giao hòa, hương vị nơi đầu lưỡi tựa hồ kích thích toàn bộ tế bào trong người hắn.
Hai người dùng ngôn ngữ cơ thể thuyết minh kích động cùng khát vọng, bầy trời rực sáng pháo hoa, còn nơi đây tình cảm triền miên.
“Đừng…” Phương Nho giữ chặt bàn tay với vào giữa hai chân mình, nhẹ giọng: “Nơi này là Nguyên gia…”
“Thì sao?”
“Quan hệ của chúng ta tạm thời vẫn nên giữ bí mật thì hơn!”
“Vì cái gì phải bí mật?” Hắn hận không thể tuyên cáo với cả thế giới rằng Phương Nho thuộc quyền sở hữu của mình.
“Dạo này Nguyên gia gặp nhiều phiền toái, đừng dẫn mâu thuẫn dư thừa đến…”
“Hừ!” Nguyên Triệt hung hăng hôn Phương Nho, nâng chân cậu lên đưa thứ to lớn vào.
“A…” Phương Nho bị đau, ôm lấy bả vai hắn, thấp giọng mắng: “Dã thú!”
“Ừ!” Nguyên Triệt thay đổi vị trí, bắt đầu chậm rãi va chạm.
“Đừng…” Cậu cắn môi, làm chính mình không kêu quá to.
“Anh thích nghe thanh âm của em, đừng chịu!” Dùng sức đụng một cái, đỉnh mạnh.
Cậu căm giận, hối hận vừa rồi trêu chọc con dã thú nào đó. Không có việc gì tự dưng thích chơi trò kích tình làm gì? Đúng là tự làm tự chịu!
Ngay giữa khi tình cảm đang mãnh liệt, tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm của Nguyên Trạch: “Phương tiên sinh, Nguyên Triệt có ở trong không?”
Trên mặt cậu hiện một tia quẫn bách, vỗ vai Nguyên Triệt, khẽ quát: “Mau ra ngoài!”
“Không cần!” Hắn vẫn như cũ, động không ngừng.
“A…!” Hỗn đản!
Danh sách chương