Editor: Z (Du Bình).
“Anh đừng quên! Ba năm!” Đỗ Trường Phi bị túm lên xe cảnh sát vẫn hùng hổ sát khí hướng Phương Nho hô ầm lên.
Cậu rất hữu hảo làm dấu “Ok!” với hắn.
“Em không có lời nào muốn giải thích với anh sao?” Nguyên Triệt ôm ngực đứng bên, mặt không đổi sắc theo dõi cậu.
“A!”
Không đợi Phương Nho đáp lại, Tôn Mẫn chầm chậm đến bên, xấu hổ nói: “Cảm ơn anh, Phương tiên sinh!”
“Không cần cảm tạ!” Cậu theo phản xạ nở nụ cười khiêm tốn: “Tôi làm sao có thể để một cô gái chịu tổn thương được? Cô về sau cũng không cần trốn tránh Đỗ Trường Phi, thử lấy thân phận bạn bè khuyên bảo, động viên cậu ta, rất nhanh người sẽ thay đổi thôi!”
Tô Mẫn nhu thuận gật đầu, chăm chú nhìn Phương Nho, hai mắt lóe quang mang như ngày xuân đến rồi.
Đột nhiên, cô không thấy rét mà rùng cả mình, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện sau Phương Nho, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
Da đầu Tôn Mẫn tê rần, theo bản năng muốn né tránh. Rất may một viên cảnh sát đi tới, muốn Phương Nho cùng họ đi lấy lời khai.
Lấy lời khai rất thuận lợi, toàn bộ quá trình cơ bản không có nhiều yêu cầu thẩm tra về địa phương, chỉ có một điểm duy nhất đáng chú ý là Phương Nho có tài ứng biến rất nhạy bén, rất thông minh để không xảy đến bất kỳ một tai nạn đáng tiếc nào. Phải biết rằng lúc đó có đến mười mấy đứa trẻ trong phòng học, nếu Đỗ Trường Phi thực sự phát cuồng, không biết hậu quả sẽ nặng nề đến mức nào nữa!
“Đa tạ cậu đã hỗ trợ, Tiểu Phương! Nếu còn yêu cầu chúng tôi sẽ liên lạc!”
Cảnh sát nói một tiếng rồi lục tục rời đi, trả lại cho viện phúc lợi sự yên bình vốn có.
Phương Nho ôm lấy balo, tự mình đem quà đến cho các bạn nhỏ có mặt. Mỗi bạn nghe lời đều có phần, Phương Nho sẽ không thất hứa với trẻ nhỏ!
Nguyên Triệt một mực yên lặng, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cậu, kiên nhẫn đợi Phương Nho giải quyết ổn thỏa rồi mới đem người rời đi.
Trên xe, Nguyên Triệt ngồi thẳng lưng, một lời cũng không buồn nói.
Phương Nho nhìn mặt mũi hắn, thành thành thật thật cùng hắn trầm mặc.
Thẳng đến khi về đến nhà, Nguyên Triệt rốt cục cũng chịu hành động, ngồi trên ghế salon bày ra bộ dáng thẩm phán lên tòa.
“Nói, em chạy đến viện phúc viện làm gì?”
Phương Nho dâng một ly trà nóng, mỉm cười: “Em muốn đến đó làm tình nguyện!”
“Tình nguyện?” Nguyên Triệt một lời phủ quyết: “Không cho!”
“Vì sao?”
“Nguyên Triệt đây không cho người của mình đi làm ôsin!”
“Sao anh lại mang công ích đánh đồng với ‘giúp việc’ chứ?!”
“Không là ôsin thì là cái gì? Chẳng lẽ em đi nói chuyện yêu đương?” Hắn trừng cậu: “Cô gái kia xảy ra chuyện gì? Hai người biết nhau từ lúc nào?”
“Tôn Mẫn á? Hôm nay em mới chào hỏi.”
“Mới quen liền nhận là bạn trai sao?”
“Nếu anh ở đấy, anh sẽ hiểu đấy chỉ là kế tạm thôi!”
“Anh chỉ biết ánh mắt của cô ta giống như vừa ăn xuân dược xong!”
Phương Nho âm thầm hô một tiếng, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Mà này Nguyên Triệt, em đột nhiên nhớ ra, tại sao anh lại biết em ở viện phúc lợi? Ai gọi cho anh?”
Sự kiện kia bất quá chỉ trong một tiếng, ấy thế mà lại có hắn cùng cảnh sát đồng thời có mặt. Cảnh cục cách đó hai dặm, bọn họ tới nhanh cũng chẳng có gì lạ, nhưng Nguyên Triệt sao lại biết và cùng lúc đuổi tới?!
“Anh sai vệ sĩ đi theo em!” Hắn không giấu diếm.
“Vệ sĩ?” Phương Nho biết dạo này Nguyên gia đang vướng vào rắc rối nên Nguyên Triệt cho người bảo đảm an toàn cho cậu cũng là bình thường. Nhưng mà mỗi lần ra khỏi nhà có người đi theo, cảm giác cứ kỳ quái thế nào ấy!
“Anh làm vậy không phải muốn giám sát em, mà là lo lắng an toàn!” Nguyên Triệt chịu khó giải thích.
Cậu thấp giọng đáp: “Em hiểu, em không có ý kiến!”
Hắn đối với sự nhu thuận luôn luôn vừa lòng.
Phương Nho lại nói: “Đã có vệ sĩ rồi thì em mong anh đồng ý cho em đến viện phúc lợi hỗ trợ?”
“Em đừng mơ!” Thái độ Nguyên Triệt lại cường ngạnh: “Kể cả có vệ sĩ thì không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. Như hôm nay vậy, tùy tiện ra ngoài liền đụng trúng rắc rối. Nếu em nhàn đến độ sinh nông nổi thì không bằng đến công ty anh làm việc đi!”
Có thích tự ngược thì cậu mới đến chỗ hắn làm! Người nào đó ở nhà sinh hoạt bừa bãi Phương Nho còn chiều được. Chứ làm việc với hiệu suất cao thì cậu không chịu được đâu! Chỉ sợ lúc đó trước khi bó tay lắc đầu không cản nổi Nguyên Triệt nữa thì cậu đã tự làm mình điên luôn rồi!
“Em chỉ biết đàn dương cầm, đến công ty anh chỉ sợ thừa thãi!”
“Anh như thế nào để em làm nhân viên quèn được?” Nguyên Triệt nghiêm trang, chững chạc nói: “Cho em làm trợ lý, mỗi ngày hỗ trợ anh là tốt rồi!”
“Không! Em cảm thấy chúng ta vẫn nên công tư phân minh! Bình thường có thể cùng nhau, nhưng trong công việc không nên can thiệp lẫn nhau!” Mỗi ngày đều đến giúp hắn thì lấy đâu ra không gian riêng tư nữa? “Em quên rồi?” Nguyên Triệt thản nhiên: “Hợp đồng vẫn còn trong tay anh!”
“Nhưng trong đó không nói em không được quyền kiêm chức!” Nhắc tới hợp đồng chết dẫm kia, cậu liền khó chịu, quả thật đúng là bán mình mà!
“Kiêm chức thì phải có sự cho phép của anh!”
“Cái chức vụ kia màu nhiêm thế nào mà phải được lão gia cho phép chứ?”
“Trợ lý của anh!”
“Không có lựa chọn hai, ba, bốn sao?”
“Không!” Kỹ xảo đàm phán không thể áp dụng trên người nào đó…
“Được!” Phương Nho phút chốc đứng lên, cười tủm tỉm: “Tối nay em sẽ làm một bàn tiệc lớn toàn rau xanh!”
“…”
Phương Nho nói là làm, một bàn ăn thuần sắc xanh, đậu hũ chiên, rau cải xào, canh rau chân vịt, lại thêm một đĩa salad rau….
Nguyên Triệt vừa ngồi xuống bàn, sắc mặt lập tức đần thối.
Phương Nho ăn đến tươi cười, còn hắn ngược lại như đang nhai sáp, biểu tình như con sư tử bị ép buộc.
Ai bảo anh kén ăn? Ai bảo anh thích giở thói bá vương? Rất xứng đáng!
Tối đến, Phương Nho dọn dẹp xong liền về phòng, không đồ ăn khuya mĩ vị, không trà sữa nóng ngọt ngào, không ân cần dặn dò, Nguyên Triệt triệt để bị cho ra rìa.
Cậu cảm thấy mình phải giữ cho mình chút quyền lợi, nếu suốt ngày theo tên gia hỏa, sớm muộn gì mình cũng hỏng theo hắn mất!
Cậu đem cửa phòng khóa trái, hôm nay kiên quyết phân chia giường ngủ.
Quả nhiên đến nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, Nguyên Triệt gào lên: “Phương Nho! Anh biết em chưa ngủ! Mau mở cửa!”
“Ngủ rồi!” Cậu đáp.
“Người đang trong mộng không thể nói chuyện!”
“Còn không bị anh làm cho tỉnh sao?”
Nếu tỉnh rồi thì mở cửa cho anh!”
“Không! Anh ngủ một mình đi!”
“Không! Anh với em cùng nhau!”
“Zzzz…”
“Đừng giả vờ!”
“Zzzz…”
“Em vẫn không chịu mở?!”
“…”
“Tốt lắm!”
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh, Phương Nho thò đầu ra khỏi chăn, nghiêng tai lắng nghe.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rất lớn, không đúng, là mặt đất rung lên!
Tiếp theo đó hai tiếng, rồi ba tiếng… Chỉ cần dùng ba cú đá, cái cửa đáng thương đã bị Nguyên Triệt bạo lực phá hỏng.
Cậu trừng mắt, nhìn Nguyên Triệt xuyên qua cánh cửa lung lay sắp bung khỏi bản lề, hủng hùng hổ hổ đến bên giường, nhất thời cả người Phương Nho đều cứng ngắc không động đậy nổi.
“A! Anh định làm gì?!”
Phương Nho kinh hô, cánh tay bị hắn túm lấy rồi người bị khiêng lên vai, sau đó vác ra ngoài.
“Nguyên Triệt!! Anh là đồ cuồng bạo lực!! Em phải đi tố cáo anh!!”
“Tố về tội gì?!”
“Cường bạo!!!”
“Không tồi! Anh rất thích ‘cường bạo’, đúng là một hình tượng rất sinh động!” Nguyên Triệt đá cửa phòng mình, đáp Phương Nho lên giường rồi áp chặt lên người cậu.
“Em…”
Nguyên Triệt giật áo ngủ của Phương Nho xuống, trầm thấp nói: “Có chuyện gì để làm xong rồi nói!”
“Không!!” Người đàn ông này không hiểu cái gì là chiến tranh lạnh? Cái gì là kháng nghị sao?!
Nguyên Triệt không để cho cậu cơ hội nói năng, cúi đầu xuống làm một trận mưa hôn dữ dội cùng đụng chạm vuốt ve ra sức đùa cợt cậu. Hắn thừa hành, thừa bạo lực, thiếu nhất là nhẫn nại!
Phương Nho thật nhanh bị kỹ xảo cao siêu của hắn đánh bại, miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ không rõ chữ. Nhưng trong tiềm thức còn kháng cự, Nguyên Triệt tiếp tục dùng đủ thủ đoạn triệt để mềm hóa cậu.
Nguyên Triệt thần kinh buộc chặt đến cực điểm, không mang bảo hộ đã liều mạng công thành chiếm đất tiến vào.
Không biết đây là lần thứ mấy cao triều, Nguyên Triệt không tình nguyện buông tha Phương Nho.
Hắn nhìn người đang ngủ say trong lòng, dùng ngón tay miêu tả bộ dáng nhu thuận, nhìn bao nhiêu tựa hồ đều không đủ.
Em ấy, lúc nào cũng có thể mang đến cho hắn sự phiền lòng cùng kinh hỉ đan xen.
Thời điểm nhận được điện thoại của vệ sĩ, hắn không hề do dự hủy bỏ hội nghị đang tiến hành, vội vã chạy tới hiện trường. Nguyên bản địa điểm ở cách quá xa nhưng hắn không ngần ngại cưỡng chế lái xe trong vòng mười phút phải tới nơi.
Nhìn thấy tên đàn ông nọ điên cuồng chĩa dao hoa quả vào Phương Nho, trái tim hắn thiếu chút nữa nổ tung, toàn thân căng cứng, nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy để tùy thời điểm có thể vào cứu người. Lúc đó trong mắt hắn chỉ có một mình Phương Nho, an toàn của những người khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Nhưng thật nhanh hắn phát hiện Phương Nho là người nắm giữ chủ động. Cậu gặp nguy không hoảng, chậm rãi nói, một bước một bước đem người đàn ông kia mắc bẫy.
Sự tự tin, sự ôn hòa, thong dong của cậu khiến người khác không rời mắt nổi.
Tại một khắc, trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ khác thường. Phương Nho của hắn rất ưu tú, độc lập, tài hoa hơn người. Cậu không phải con sủng vật bị người nuôi dưỡng, mà là một con tiểu hồ ly tinh ranh, khôn ngoan.
“Phương Nho… bảo bối của anh…”
Ngày hôm sau, Phương Nho tỉnh lại thì Nguyên Triệt đã đi làm rồi.
Cậu tha một thân mệt mỏi đi đến phòng tắm, sau đó ăn sáng, duỗi dài một thân cho đỡ nhức.
Nguyên Triệt hiển nhiên đã giúp cậu xử lý, tối hôm qua tuy thô cuồng như thế nhưng không hề làm cậu bị thương.
Nghỉ ngơi cho đến lúc khá hơn, cậu thay đổi quần áo ra khỏi nhà. Hôm nay cậu không đến viện phúc lợi mà sẽ đi mua thực phẩm.
Xuống tầng, một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen lập tức đón cậu, cung kính: “Phương tiên sinh! Ngài muốn đi đâu để tôi đưa ngài đến!”
“A, anh chỉ cần đi xa xa là được, tôi đến siêu thị mua vài thứ!”
“Siêu thị gần đây đi cũng phải mười phút, hay để tôi lái xe đưa ngài?”
“Lái xe?”
“Vâng!” Anh ta chỉ hướng bãi đỗ xe, nói: “Nguyên tổng đã phân cho ngài một chiếc xe, sai tôi làm tài xế, về sau ngài muốn đi đâu thì cứ bảo tôi. Đương nhiên nếu ngài muốn tự đi thì hoàn toàn có thể, chiếc xe này hoàn toàn thuộc quyền quản lý của ngài!”
Đi đâu cũng được? Nguyên Triệt đang ngầm đồng ý cho cậu đến viện phúc lợi làm tình nguyện sao?
Phương Nho nhìn chiếc xe BMW màu bạc mới tinh nằm tại bãi đỗ xe, khóe miệng lập tức câu lên một nụ cười…
Cảm ơn anh!
——
BMW đi an toàn lắm đó!
“Anh đừng quên! Ba năm!” Đỗ Trường Phi bị túm lên xe cảnh sát vẫn hùng hổ sát khí hướng Phương Nho hô ầm lên.
Cậu rất hữu hảo làm dấu “Ok!” với hắn.
“Em không có lời nào muốn giải thích với anh sao?” Nguyên Triệt ôm ngực đứng bên, mặt không đổi sắc theo dõi cậu.
“A!”
Không đợi Phương Nho đáp lại, Tôn Mẫn chầm chậm đến bên, xấu hổ nói: “Cảm ơn anh, Phương tiên sinh!”
“Không cần cảm tạ!” Cậu theo phản xạ nở nụ cười khiêm tốn: “Tôi làm sao có thể để một cô gái chịu tổn thương được? Cô về sau cũng không cần trốn tránh Đỗ Trường Phi, thử lấy thân phận bạn bè khuyên bảo, động viên cậu ta, rất nhanh người sẽ thay đổi thôi!”
Tô Mẫn nhu thuận gật đầu, chăm chú nhìn Phương Nho, hai mắt lóe quang mang như ngày xuân đến rồi.
Đột nhiên, cô không thấy rét mà rùng cả mình, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn xuất hiện sau Phương Nho, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
Da đầu Tôn Mẫn tê rần, theo bản năng muốn né tránh. Rất may một viên cảnh sát đi tới, muốn Phương Nho cùng họ đi lấy lời khai.
Lấy lời khai rất thuận lợi, toàn bộ quá trình cơ bản không có nhiều yêu cầu thẩm tra về địa phương, chỉ có một điểm duy nhất đáng chú ý là Phương Nho có tài ứng biến rất nhạy bén, rất thông minh để không xảy đến bất kỳ một tai nạn đáng tiếc nào. Phải biết rằng lúc đó có đến mười mấy đứa trẻ trong phòng học, nếu Đỗ Trường Phi thực sự phát cuồng, không biết hậu quả sẽ nặng nề đến mức nào nữa!
“Đa tạ cậu đã hỗ trợ, Tiểu Phương! Nếu còn yêu cầu chúng tôi sẽ liên lạc!”
Cảnh sát nói một tiếng rồi lục tục rời đi, trả lại cho viện phúc lợi sự yên bình vốn có.
Phương Nho ôm lấy balo, tự mình đem quà đến cho các bạn nhỏ có mặt. Mỗi bạn nghe lời đều có phần, Phương Nho sẽ không thất hứa với trẻ nhỏ!
Nguyên Triệt một mực yên lặng, chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cậu, kiên nhẫn đợi Phương Nho giải quyết ổn thỏa rồi mới đem người rời đi.
Trên xe, Nguyên Triệt ngồi thẳng lưng, một lời cũng không buồn nói.
Phương Nho nhìn mặt mũi hắn, thành thành thật thật cùng hắn trầm mặc.
Thẳng đến khi về đến nhà, Nguyên Triệt rốt cục cũng chịu hành động, ngồi trên ghế salon bày ra bộ dáng thẩm phán lên tòa.
“Nói, em chạy đến viện phúc viện làm gì?”
Phương Nho dâng một ly trà nóng, mỉm cười: “Em muốn đến đó làm tình nguyện!”
“Tình nguyện?” Nguyên Triệt một lời phủ quyết: “Không cho!”
“Vì sao?”
“Nguyên Triệt đây không cho người của mình đi làm ôsin!”
“Sao anh lại mang công ích đánh đồng với ‘giúp việc’ chứ?!”
“Không là ôsin thì là cái gì? Chẳng lẽ em đi nói chuyện yêu đương?” Hắn trừng cậu: “Cô gái kia xảy ra chuyện gì? Hai người biết nhau từ lúc nào?”
“Tôn Mẫn á? Hôm nay em mới chào hỏi.”
“Mới quen liền nhận là bạn trai sao?”
“Nếu anh ở đấy, anh sẽ hiểu đấy chỉ là kế tạm thôi!”
“Anh chỉ biết ánh mắt của cô ta giống như vừa ăn xuân dược xong!”
Phương Nho âm thầm hô một tiếng, sau đó nói lảng sang chuyện khác: “Mà này Nguyên Triệt, em đột nhiên nhớ ra, tại sao anh lại biết em ở viện phúc lợi? Ai gọi cho anh?”
Sự kiện kia bất quá chỉ trong một tiếng, ấy thế mà lại có hắn cùng cảnh sát đồng thời có mặt. Cảnh cục cách đó hai dặm, bọn họ tới nhanh cũng chẳng có gì lạ, nhưng Nguyên Triệt sao lại biết và cùng lúc đuổi tới?!
“Anh sai vệ sĩ đi theo em!” Hắn không giấu diếm.
“Vệ sĩ?” Phương Nho biết dạo này Nguyên gia đang vướng vào rắc rối nên Nguyên Triệt cho người bảo đảm an toàn cho cậu cũng là bình thường. Nhưng mà mỗi lần ra khỏi nhà có người đi theo, cảm giác cứ kỳ quái thế nào ấy!
“Anh làm vậy không phải muốn giám sát em, mà là lo lắng an toàn!” Nguyên Triệt chịu khó giải thích.
Cậu thấp giọng đáp: “Em hiểu, em không có ý kiến!”
Hắn đối với sự nhu thuận luôn luôn vừa lòng.
Phương Nho lại nói: “Đã có vệ sĩ rồi thì em mong anh đồng ý cho em đến viện phúc lợi hỗ trợ?”
“Em đừng mơ!” Thái độ Nguyên Triệt lại cường ngạnh: “Kể cả có vệ sĩ thì không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối. Như hôm nay vậy, tùy tiện ra ngoài liền đụng trúng rắc rối. Nếu em nhàn đến độ sinh nông nổi thì không bằng đến công ty anh làm việc đi!”
Có thích tự ngược thì cậu mới đến chỗ hắn làm! Người nào đó ở nhà sinh hoạt bừa bãi Phương Nho còn chiều được. Chứ làm việc với hiệu suất cao thì cậu không chịu được đâu! Chỉ sợ lúc đó trước khi bó tay lắc đầu không cản nổi Nguyên Triệt nữa thì cậu đã tự làm mình điên luôn rồi!
“Em chỉ biết đàn dương cầm, đến công ty anh chỉ sợ thừa thãi!”
“Anh như thế nào để em làm nhân viên quèn được?” Nguyên Triệt nghiêm trang, chững chạc nói: “Cho em làm trợ lý, mỗi ngày hỗ trợ anh là tốt rồi!”
“Không! Em cảm thấy chúng ta vẫn nên công tư phân minh! Bình thường có thể cùng nhau, nhưng trong công việc không nên can thiệp lẫn nhau!” Mỗi ngày đều đến giúp hắn thì lấy đâu ra không gian riêng tư nữa? “Em quên rồi?” Nguyên Triệt thản nhiên: “Hợp đồng vẫn còn trong tay anh!”
“Nhưng trong đó không nói em không được quyền kiêm chức!” Nhắc tới hợp đồng chết dẫm kia, cậu liền khó chịu, quả thật đúng là bán mình mà!
“Kiêm chức thì phải có sự cho phép của anh!”
“Cái chức vụ kia màu nhiêm thế nào mà phải được lão gia cho phép chứ?”
“Trợ lý của anh!”
“Không có lựa chọn hai, ba, bốn sao?”
“Không!” Kỹ xảo đàm phán không thể áp dụng trên người nào đó…
“Được!” Phương Nho phút chốc đứng lên, cười tủm tỉm: “Tối nay em sẽ làm một bàn tiệc lớn toàn rau xanh!”
“…”
Phương Nho nói là làm, một bàn ăn thuần sắc xanh, đậu hũ chiên, rau cải xào, canh rau chân vịt, lại thêm một đĩa salad rau….
Nguyên Triệt vừa ngồi xuống bàn, sắc mặt lập tức đần thối.
Phương Nho ăn đến tươi cười, còn hắn ngược lại như đang nhai sáp, biểu tình như con sư tử bị ép buộc.
Ai bảo anh kén ăn? Ai bảo anh thích giở thói bá vương? Rất xứng đáng!
Tối đến, Phương Nho dọn dẹp xong liền về phòng, không đồ ăn khuya mĩ vị, không trà sữa nóng ngọt ngào, không ân cần dặn dò, Nguyên Triệt triệt để bị cho ra rìa.
Cậu cảm thấy mình phải giữ cho mình chút quyền lợi, nếu suốt ngày theo tên gia hỏa, sớm muộn gì mình cũng hỏng theo hắn mất!
Cậu đem cửa phòng khóa trái, hôm nay kiên quyết phân chia giường ngủ.
Quả nhiên đến nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, Nguyên Triệt gào lên: “Phương Nho! Anh biết em chưa ngủ! Mau mở cửa!”
“Ngủ rồi!” Cậu đáp.
“Người đang trong mộng không thể nói chuyện!”
“Còn không bị anh làm cho tỉnh sao?”
Nếu tỉnh rồi thì mở cửa cho anh!”
“Không! Anh ngủ một mình đi!”
“Không! Anh với em cùng nhau!”
“Zzzz…”
“Đừng giả vờ!”
“Zzzz…”
“Em vẫn không chịu mở?!”
“…”
“Tốt lắm!”
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh, Phương Nho thò đầu ra khỏi chăn, nghiêng tai lắng nghe.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rất lớn, không đúng, là mặt đất rung lên!
Tiếp theo đó hai tiếng, rồi ba tiếng… Chỉ cần dùng ba cú đá, cái cửa đáng thương đã bị Nguyên Triệt bạo lực phá hỏng.
Cậu trừng mắt, nhìn Nguyên Triệt xuyên qua cánh cửa lung lay sắp bung khỏi bản lề, hủng hùng hổ hổ đến bên giường, nhất thời cả người Phương Nho đều cứng ngắc không động đậy nổi.
“A! Anh định làm gì?!”
Phương Nho kinh hô, cánh tay bị hắn túm lấy rồi người bị khiêng lên vai, sau đó vác ra ngoài.
“Nguyên Triệt!! Anh là đồ cuồng bạo lực!! Em phải đi tố cáo anh!!”
“Tố về tội gì?!”
“Cường bạo!!!”
“Không tồi! Anh rất thích ‘cường bạo’, đúng là một hình tượng rất sinh động!” Nguyên Triệt đá cửa phòng mình, đáp Phương Nho lên giường rồi áp chặt lên người cậu.
“Em…”
Nguyên Triệt giật áo ngủ của Phương Nho xuống, trầm thấp nói: “Có chuyện gì để làm xong rồi nói!”
“Không!!” Người đàn ông này không hiểu cái gì là chiến tranh lạnh? Cái gì là kháng nghị sao?!
Nguyên Triệt không để cho cậu cơ hội nói năng, cúi đầu xuống làm một trận mưa hôn dữ dội cùng đụng chạm vuốt ve ra sức đùa cợt cậu. Hắn thừa hành, thừa bạo lực, thiếu nhất là nhẫn nại!
Phương Nho thật nhanh bị kỹ xảo cao siêu của hắn đánh bại, miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ không rõ chữ. Nhưng trong tiềm thức còn kháng cự, Nguyên Triệt tiếp tục dùng đủ thủ đoạn triệt để mềm hóa cậu.
Nguyên Triệt thần kinh buộc chặt đến cực điểm, không mang bảo hộ đã liều mạng công thành chiếm đất tiến vào.
Không biết đây là lần thứ mấy cao triều, Nguyên Triệt không tình nguyện buông tha Phương Nho.
Hắn nhìn người đang ngủ say trong lòng, dùng ngón tay miêu tả bộ dáng nhu thuận, nhìn bao nhiêu tựa hồ đều không đủ.
Em ấy, lúc nào cũng có thể mang đến cho hắn sự phiền lòng cùng kinh hỉ đan xen.
Thời điểm nhận được điện thoại của vệ sĩ, hắn không hề do dự hủy bỏ hội nghị đang tiến hành, vội vã chạy tới hiện trường. Nguyên bản địa điểm ở cách quá xa nhưng hắn không ngần ngại cưỡng chế lái xe trong vòng mười phút phải tới nơi.
Nhìn thấy tên đàn ông nọ điên cuồng chĩa dao hoa quả vào Phương Nho, trái tim hắn thiếu chút nữa nổ tung, toàn thân căng cứng, nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy để tùy thời điểm có thể vào cứu người. Lúc đó trong mắt hắn chỉ có một mình Phương Nho, an toàn của những người khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Nhưng thật nhanh hắn phát hiện Phương Nho là người nắm giữ chủ động. Cậu gặp nguy không hoảng, chậm rãi nói, một bước một bước đem người đàn ông kia mắc bẫy.
Sự tự tin, sự ôn hòa, thong dong của cậu khiến người khác không rời mắt nổi.
Tại một khắc, trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ khác thường. Phương Nho của hắn rất ưu tú, độc lập, tài hoa hơn người. Cậu không phải con sủng vật bị người nuôi dưỡng, mà là một con tiểu hồ ly tinh ranh, khôn ngoan.
“Phương Nho… bảo bối của anh…”
Ngày hôm sau, Phương Nho tỉnh lại thì Nguyên Triệt đã đi làm rồi.
Cậu tha một thân mệt mỏi đi đến phòng tắm, sau đó ăn sáng, duỗi dài một thân cho đỡ nhức.
Nguyên Triệt hiển nhiên đã giúp cậu xử lý, tối hôm qua tuy thô cuồng như thế nhưng không hề làm cậu bị thương.
Nghỉ ngơi cho đến lúc khá hơn, cậu thay đổi quần áo ra khỏi nhà. Hôm nay cậu không đến viện phúc lợi mà sẽ đi mua thực phẩm.
Xuống tầng, một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen lập tức đón cậu, cung kính: “Phương tiên sinh! Ngài muốn đi đâu để tôi đưa ngài đến!”
“A, anh chỉ cần đi xa xa là được, tôi đến siêu thị mua vài thứ!”
“Siêu thị gần đây đi cũng phải mười phút, hay để tôi lái xe đưa ngài?”
“Lái xe?”
“Vâng!” Anh ta chỉ hướng bãi đỗ xe, nói: “Nguyên tổng đã phân cho ngài một chiếc xe, sai tôi làm tài xế, về sau ngài muốn đi đâu thì cứ bảo tôi. Đương nhiên nếu ngài muốn tự đi thì hoàn toàn có thể, chiếc xe này hoàn toàn thuộc quyền quản lý của ngài!”
Đi đâu cũng được? Nguyên Triệt đang ngầm đồng ý cho cậu đến viện phúc lợi làm tình nguyện sao?
Phương Nho nhìn chiếc xe BMW màu bạc mới tinh nằm tại bãi đỗ xe, khóe miệng lập tức câu lên một nụ cười…
Cảm ơn anh!
——
BMW đi an toàn lắm đó!
Danh sách chương