Editor: Du Bình.

“Phương Nho?”

Đang đi trên đường, Phương Nho đột nhiên nghe thấy có người gọi mình. Quay qua bên phát ra tiếng gọi, cậu liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao hồng rực dừng lại, trong xe là một cô gái trẻ trung, thời thượng.

“Nhâm tiểu thư?” Đó là cô gái cậu từng mời cậu tham gia tiệc hoá trang ở sơn trang, tên Nhâm Nghiên: “Thật là trùng hợp!”

“Đúng thế!” Nhâm Nghiên cười vui vẻ: “Khó có được cơ hội gặp gỡ! Anh có muốn cùng tôi ăn bữa cơm không?”

“Thật xin lỗi! Tôi đang hầm canh ở nhà!” Cậu uyển chuyển từ chối.

“Nhà anh ở gần đây?” Nhâm Nghiên hưng trí hỏi.

“Đúng vậy! Tạm thời tôi thuê một căn trọ sống tạm.”

“Vậy mời tôi đến nhà anh dùng bữa thì thế nào?”

Cậu cười, ôn hoà nói: “Chỉ cần Nhâm tiểu thư không chê!”

“Anh mau lên xe đi!”

Nhâm Nghiên lái xe đi, một đường chạy như bay.

Phía sau hai người, một chếc xe Lexus màu vàng lặng lẽ đuổi theo.

Mười phút sau, Nhâm Nghiên lái xe vào sân của khu nhà trọ. Cô nhìn xung quanh đánh giá một chút, kinh ngạc hô lên: “Anh ở chỗ này sao?!”

“Đúng thế!” Cậu thản nhiên đáp lại.

Nhâm Nghiên đỗ xe lại, tò mò đi theo Phương Nho đến phòng cậu ở.

“Mời vào!” Cậu nghênh đón cô.

Nhâm Nghiên nhìn căn phòng còn không bằng nhà vệ sinh nhà mình, không ngừng kinh ngạc: “Sao anh lại sống ở đây?!”

Cô đi một vòng, ngắm nhìn cách bày trí đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

“Nơi này rất tốt, với cả tôi chỉ tạn trú một thời gian, nên không quan tâm lắm về phương diện này!” Phương Nho mời cô một ly trà: “Cô ngồi đây chờ một chút! Rất nhanh sẽ có cơm!”

“Được! Anh cứ bình thường thôi!” Nhâm Nghiên thoải mái ngòi trên salon, trông thực tự nhiên.

Phía dưới nhà trọ, hai người đàn ông ngồi trong xe Lexus đều mang biểu tình quái dị.

“Thằng nhóc đó ở chỗ này?” Người lái xe cười khẩy: “Còn tưởng người Nhâm Nghiên coi trọng là nhân vật thần thánh gì chứ! Hoá ra chỉ là một tên nghèo kiết xác!”

“Chung Uy! Phải cẩn trọng chứ không được khinh suất! Cậu ta một bộ dáng tiểu bạch kiểm, có lẽ Nhâm Nghiên thích cậu ta là vì thế!”

“Hừ! Cậu ta có tư cách gì tranh đoạt phụ nữ với tôi? Đỗ Kiệt, chúng ta hãy tìm cơ hội làm xấu mặt cậu ta, rồi Nhân Nghiên sẽ không thèm liếc mắt đến nữa!”

“Được! Mấy ngày tiếp theo hãy chú ý hành tung của bọn họ. Có cơ hội liền hành động!”

“Cứ như thế đi!”



“Oa! Tay nghề của anh thực giỏi!” Nhâm Nghiên vui vẻ ăn cơm, vừa lòng khen ngợi: “Đúng là nhìn người không đoán ra anh là người văn võ song toàn! Không tồi!”

“Cảm ơn sự khích lệ của Nhâm tiểu thư!” Phương Nho thu dọn bát đũa, mỉm cười.

Nhâm Nghiên chống cằm nhìn cậu, đột nhiên đề nghị: “Phương Nho này, hay anh đi theo tôi đi?”

“Hả?” Cậu kinh ngạc nhìn cô.

“Tôi bao dưỡng anh!”

“Cô bao dưỡng tôi?!”

“Đúng thế! Anh biết vào bếp, diện mạo đẹp trai, tính cách ôn nhu, lại còn biết đàn dương cầm! Đúng là mẫu người lý tưởng của tôi!”

“Xin lỗi! Nhưng tôi không tiếp nhận bị bao dưỡng!”

“Thật không? Thế người đàn ông mang cậu đi vào đêm vũ hội hôm đó là ai?”

“Là ông chủ của tôi!”

“Ông chủ?! Không phải kim chủ?!” Cô cười đến ý vị sâu sa: “Quan hệ của hai người nhìn không giống cấp trên cấp dưới đơn thuần a!”

Cậu bình tĩnh đáp: “Cô nói kim chủ cũng không sai! Anh ta phụ trách phát lương hàng tháng cho tôi mà!”

“Thật sự không phải…”

“Nhâm Nghiên! Tôi không biết lòng hiếu kỳ của cô lớn đến thế!”

“Tôi chỉ tò mò thôi mà!” Nhâm Nghiên không thèm để ý, phất phất tay: “Bỏ đi! Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi mà! Anh nguyện ý cũng tốt, mà không nguyện ý càng chẳng sao! Nhưng, tôi nuốn làm bạn bè, anh cũng định cự tuyệt sao?”

“Không hề!” Phương Nho cười: “Được trở thành bạn bè tâm giao với Nhâm Nghiên đúng là vinh hạnh của tôi!”

“Đừng nói lời khách sáo!” Cô đến bên cạnh cậu, kiều mỵ nói: “Có thể giúp tôi một việc không?”

“Xin cứ nói!”

“Tối nay cùng tôi tham gia party âm nhạc được không?”

Cậu chần chừ: “Cái này…”

“Một điều nhỏ nhoi cũng không giúp tôi sao?” Cô giải thích: “Party chỉ mang tính chất cá nhân thân thiết thôi! Sự kiện này do chị họ của tôi tổ chức, mời không quá năm mươi người. Còn có nhạc công dương cầm nổi tiếng Hoa Ninh được mời tới diễn tấu nữa! Tôi biết anh hứng thú mà!”

Hoa Ninh? Phương Nho chú ý đến cái tên này, Hoa Ninh là vị nhạc công có chút danh tiếng ở nước ngoài. Cậu thật sự rất muốn được trực tiếp lắng nghe thần tượng tấu đàn.

Cậu không do dự gật đầu đáp ứng: “Được! Tôi đồng ý!”

“Tốt quá!” Nhâm Nghiên ôm chầm lấy cậu, cao hứng: “Vậy tôi về trước, đến tối sẽ quay lại đón anh!”

Tối, Nhâm Nghiên đưa Phương Nho đến một toà biệt thự xa hoa để tham dự party.

Phương Nho nhận ra những người được mời đến khoảng hai mươi tuổi, quần áo trên người chỉnh tề, dáng vẻ bất phàm.

“Nhâm Nghiên, thật sự đây chỉ là bữa tiệc thân mật?” Cậu nhỏ giọng hỏi.

“Đúng thế đó!” Nhâm Nghiên quyến rũ cười.

“Còn Hoa Ninh…”

“Yên tâm đi! Người kia nhất định sẽ có mặt!”

Phương Nho không nhiều lời nữa, một mặt thân sĩ cùng cô đi xã giao. Cậu đối với hoàn cảnh này không hề luống cuống, ứng đối rất tự nhiên, dễ dàng để lại ấn tượng tốt.

Đến giữa buổi tiệc, nghệ sĩ dương cầm Hoa Ninh lên biểu diễn, mọi người dần yên tĩnh, chuẩn bị nghe đàn.

“Ông chủ! Tôi tìm được Phương Nho rồi!” Dylan kích động chạy vào văn phòng.

“Em ấy đang ở đâu?” Nguyên Triệt kích động ném bút qua một bên, ánh mắt sáng lên.

“Cậu ấy đang trọ ở một khu nhà ngay khu Lâm Thành!”

“Mau đi thôi!” Nguyên Triệt không nói hai lời, cầm lấy áo vest nhanh chóng ra khỏi văn phòng.

“Nguyên tổng! Ngài muốn đi đâu?!” Thư ký lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng vội vã của sếp, vội vàng đứng dậy hỏi.

“Các cuộc họp, hội nghị hai ngày tới đều huỷ hết cho đến khi tôi báo lại!” Lời còn chưa nghe rõ, người đã biến mất khỏi ngã rẽ.

Ô tô chạy như bay trên đường cao tốt, Dylan hưng trí trình bày về quá trình tìm Phương Nho. Hắn mắt điếc tai ngơ không nghe, đôi mắt tập trung nhìn về phía trước, ngón tay không ngừng gõ gõ thanh tựa biểu thị nội tâm nóng như lửa đốt.

Đột nhiên, thân xe xóc nảy không ngừng, theo sao đó là tiếng phanh chói tai, xe chệch lái về phía ven đường, “Ầm!” một tiếng đâm mạnh vào thanh chắn chướng ngại vật…

“A!!” Tiếng người qua đường thét chói tai lẫn với âm thanh inh ỏi của còi xe là tất cả những gì hắn nghe được trước khi ngất đi…

Phương Nho đang say sưa nghe diễn tấu đột nhiên ngẩng đầu, nôn nao nhìn ra cửa sổ…

“Có chuyện gì thế?” Nhâm Nghiên quay đầu qua hỏi.

“À không!” Cậu quay trở lại, xem nhẹ rung động trong lòng.

Diễn tấu vừa dứt, Phương Nho cảm thấy rất thoả mãn. Thừa dịp Nhâm Nghiên vào toilet, cậu dự tính đi tìm Hoa Ninh để giao lưu một chút.

Ai ngờ được vừa mới bước được vài bước, cậu lại bị một nhóm bốn, năm người chặn lại.

“Anh là Phương Nho phải không?” Cầm đầu là một người đàn ông có cái mũi như chim ưng, khinh miệt hỏi: “Nhâm Nghiên đối đãi cậu không tồi ha! Ăn mặc như chó thành người thế này làm người khác tưởng danh giá đấy!”

“Anh muốn nói gì?” Ngữ khí cậu thực bình thản, tựa hồ không phát giác ra ý đồ bất hảo của đối phương.

“Tôi chỉ muốn cho cậu lời khuyên thế này: tránh xa Nhâm Nghiên ra! Nếu không đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi!” Mũi ưng hừ lạnh một tiếng.

Phương Nho mỉm cười: “Cảm ơn anh! Tôi sẽ nhớ kỹ!”

Gã sửng sốt, gã không nghĩ đến phản ứng hiện tại của đối phương, giống như một quyền đánh gãy sự hống hách của gã.

“Mấy người đang làm cái trò gì vậy?” Nhâm Nghiên nện giày cao gót xuống sàn, khí thế bừng bừng đi tới.

“Nhâm Nghiên! Mắt em để đâu mà lại coi trọng thằng nhãi này?” Gã cao giọng chất vấn.

“Thì sao?”

“Một thằng kiết xác phải thuê cái phòng trọ rẻ bèo có gì đáng để em lưu tâm chứ?”

“Sao anh biết anh ấy ở đâu?” Nhâm Nghiên nheo mắt: “Anh theo dõi tôi?”

Mũi ưng hất cằm, không xấu hổ huênh hoang trả lời: “Anh là hôn phu của em! Anh có quyền được biết em giao du với những loại người nào!”

“Ha?” Nhâm Nghiên nén giận, cười trào phúng: “Chung Uy! Anh nghe kỹ đây! Nhâm Nghiên tôi đây đối với anh không có bất kỳ hứng thú gì! Nghèo thì sao? Người tôi thích chính là người đàn ông như thế!”

Nói xong, cô ôm lấy cổ Phương Nho, trước mặt rất nhiều người hôn cậu.

Cậu theo bản năng ôm trụ hông cô, thân thể phụ nữ mềm mại cùng với mùi thơm cơ thể khiến tâm cậu xao động.

Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên, âm thanh ồn ào không dứt bên tai.

Nhâm Nghiên kéo cánh tay cậu, như một nữ vương thản nhiên tiếp thu sự trêu đùa của mọi người.

Phương Nho nhìn Nhâm Nghiên, cô nàng này tính tình hào sảng, quyến rũ lại hào phóng, đúng là đối tượng không tồi! “Nhâm Nghiên! Anh không tin em thích tiểu bạch kiểm!” Chunh Uy trợn tròn mắt.

“Làm sao anh biết anh ấy là người như thế nào?”

Thanh âm của cô còn chưa dứt thì chuông di động của Phương Nho đột ngột vang lên. Cậu nhìn tên người gọi, là hàng xóm Tề Hiểu.

“Xin lỗi! Tôi xin phép nghe điện thoại!” Phương Nho lên tiếng con lỗi, ra một góc nhận điện: “Sao vậy Tề Hiểu?”

“Phương ca!!! Cứu mạng em với!! Nhà của em vừa bị cướp sạch!!”

“Cái gì?”

“Cầu anh trở lại!! Em muốn chết!!” Thanh âm cậu ta vô cùng thê lương.

Phương Nho đau đầu, nói một tiếng”Tôi về ngay!” rồi tắt điện.

“Xin lỗi! Ở nhà đột xuất xảy ra chuyện! Tôi xin phép về trước!” Phương Nho mang vẻ xin lỗi nói với Nhâm Nghiên.

Cô gật đầu: “Anh đi đi! Em còn đợi chị họ chào hỏi, không tiễn được anh rồi!”

Chung Uy ở một bên cười lạnh: “Chưa làm gì mà đã bỏ chạy rồi sao?”

Cậu ôn hoà nói: “Chung tiên sinh! Anh nói không sai! Hiện tại quả thật tôi không xứng với Nhâm Nghiên! Nhưng chỉ cần cô ấy yêu tôi, thì tôi chính là kẻ giàu có nhất thế giới!”

Biểu tình gã cứng nhắc, mà Nhâm Nghiên thì sáng lạn.

Cậu từ đầu đến cuối đều không để ý tới sự khiêu khích của gã. Cái loại vân đạm phong khinh chính là loại người Phương Nho khinh thường nhất! Cậu luôn khí độ, nho nhã, khiến tất cả mọi người đều có hảo cảm.

Tiễn Phương Nho đi, Nhâm Nghiên nói với Chung Uy: “Chung Uy! Nếu anh đã không có kiến thức thì chí ít cũng phải biết thưởng thức chứ? Anh có nhìn thấy trên người Phương Nho mặc thứ gì không?”

“Cái gì?” Chung Uy không rõ ràng: “Không phải là hàng hiệu sao? Vị nào ở đây chẳng mặc như nó?”

Nhâm Nghiên cười lạnh: “Đó là trang phục do nhà thiết kế thời trang Domenico ở Italy thiết kế! Từng mũi khâu đều được may thủ công, mẫu mã độc nhất vô nhị, cho dù có là một đường kim, mũi chỉ hay vị trí cúc áo đều khó có thể phục chế hay sao chép! Anh cho rằng tôi có năng lực sắm cho Phương Nho những thứ cao cấp của cao cấp đó sao? Chung Uy! Nếu anh muốn bôi nhọ người khác, thì trước hết hãy phổ cập giáo dục và đi kiểm tra mắt đã!”

Phương Nho kêu taxi, vội vàng về, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tề Hiểu đáng thương ngồi xổm trước cử phòng nhà cậu.

“Đã có chuyện gì xảy ra?” Phương Nho nhanh chân bước lên.

“Phương ca!!” Tề Hiểu nhanh chóng đứng dậy, ôm lấy cổ Phương Nho, tố khổ: “Nhà của em bị một đám bại hoại cướp sạch rồi!”

Cậu đẩy Tề Hiểu ra, nhìn vào bên trong nhà cậu ta. Quả nhiên trong phòng là một đống hỗn độn, nhưng không giống bị cướp sạch mà là bị xới tung lên thôi, mà hầu như toàn là rác rưởi, chai rượu, đồ ăn vặt, khăn tay vứt linh tinh.

Phương Nho tức giận nhìn cậu ta: “Chẳng qua ở bẩn! Tự mình quét dọn đi! Tôi mặc kệ!”

“Đừng thế mà” Tề Hiểu lom lom định bước vào phòng Phương Nho, giọng cầu xin: “Phương ca à! Anh không thấy em đáng thương sao? Cho em ở nhờ một đêm đi mà!”

“Không!” Cậu không chút do dự, cự tuyệt thẳng: “Tôi không thừa giường!”

“Em sẽ ngủ sopha!”

“Sopha quá nhỏ! Không chứa chấp nổi cậu!” Tề Hiểu là thanh niên cao đến 180cm, trừ phi có thể gập lại, nếu không cậu ta mà nằm lên thì Phương Nho sẽ phải đi mua sopha mới!

“Vậy sàn nhà…” Tề Hiểu ôm cổ cậu, làm nũng: “Phương ca! Đi mà!”

Khí tức khoẻ khoắn của thiếu niên phả vào mặt làm tâm Phương Nho khẽ run lên. Không hiểu sao trong nháy mắt cậu lại nhìn thấy gương mặt cùng ánh mắt mãnh liệt của Nguyên Triệt.

“Không thương lượng!” Phương Nho nhanh chóng đẩy Tề Hiểu ra, lưu loát đóng sầm cửa.

Tề Hiểu gõ gõ mấy cái lên cửa nhen không được cậu đáp lại, đành ủ ê trở lại cái ổ lợn của mình.

Phương Nho thả người phịch một cái lên ghế, thở hắt ra, trong đầu loạn như ma cào. Cậu yêu phụ nữ, nhưng đối với sự đụng chạm của đàn ông lại khiến tim cậu đập gia tốc!

Chẳng lẽ cậu đã biến thành song tính không có tiết tháo ư!

“Đáng chết!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện