“A, dọa người như thế sao?”

Lục Diệp cực kỳ phối hợp với Chiến Vân Kỳ, hai người ở Lục gia người tung kẻ hứng trước mặt ba người.

Nhưng rất kỳ quái, Lục Diệp cùng Chiến Vân Kỳ diễn xiếc như vậy, lại không dọa được Lục Lăng Tuyết, ngược lại lại dọa Lục Kiến Nghiệp.

Lục Kiến Nghiệp sắc mặt một trận tái nhợt, nói: “Đừng nói nữa, tao trả đồ vật lại cho mày. Nhưng Lục Tư Tiêu, nếu mày đã gả cho người, vậy sau này đừng trở về đây nữa. Người lúc ở ngoài cũng đừng nói chúng ta có quan hệ gì hết.”

Lục Diệp khịt mũi coi thường.

Cô cho tới bây giờ chưa từng nói với bên ngoài, Lục Kiến Nghiệp cùng cô có quan hệ gì. Lục Diệp ngược lại còn sợ Lục Kiến Nghiệp nương nhờ độ nổi tiếng mình mà làm ăn buôn bán nữa à? Nếu Lục Kiến Nghiệp nói như thế, dnah tiếng Ảnh hậu cô phỏng chừng cũng không sai biệt lắm.

“Được, không vấn đề gì!”

Lục Diệp đáp ứng một cách cực kỳ quyết đoán.

Nhưng mà Lục Lăng Tuyết vẫn không cam lòng, cô thấy Lục Kiến Nghiệp thế nhưng thật sự giống như muốn đi lấy di sản, thuận thế ngăn cản trước mặt Lục Kiến Nghiệp.

“Ba, không thể đi lấy!”

Lục Kiến Nghiệp cũng rất muốn nghe Lục Lăng Tuyết, nhưng hấp hối giãy giụa loại chuyện này, ông thật sự không muốn làm. Ông không thích Lục Diệp, lại cũng không gặp nhiều là được —— hơn nữa bọn họ hôm nay đem tiền trả cho Lục Diệp, sau này lại nghĩ cách lấy về là được.

“Không lấy còn có thể như thế nào? Lăng Tuyết, con nghe ba, tránh ra.”

Lục Diệp một mình đi tới cũng được đi. Nhưng cô ta mang theo Chiến Vân Kỳ, mà hiện giờ lại có người Chiến gia chống lưng, Lục Kiến Nghiệp chỉ có thể thỏa hiệp.

“Không được!”

“Con tránh ra!”

“Ba, con không cho ba đi!”

Lục Lăng Tuyết liền tùy hứng lên, cô chính là thấy không quen Lục Diệp ở trước mặt mình được như ý nguyện! Lục Lăng Tuyết đã có thể tưởng tượng đến hình ảnh Lục Diệp sau khi lấy được di sản.

Cô chính là không muốn nhìn đến!

Nhưng Lục Kiến Nghiệp lại hơi có chút không kiên nhẫn, Chiến Vân Kỳ ở đây, không cho lại có thể như thế nào? Lục Lăng Tuyết thật sự quá tùy hứng!

Lục Kiến Nghiệp muốn vòng qua Lục Lăng Tuyết, nhưng cô lại không thể hiểu được liền đi lên. Lục Kiến Nghiệp rốt cuộc chịu không nổi, đầu óc nóng lên, không khỏi tán Lục Lăng Tuyết một bạt tai.

“Bang”  một tiếng, không khí bên trong đặc biệt thanh thúy.

Lục Lăng Tuyết nào có thể ngờ được, người ba ngày thường vẫn luôn giúp đỡ mình giờ không thể hiểu được cho mình một bạt tai? Cô không khỏi đó mắt trách mắng: “Ba, ba tự nhiên lại đối với con như vậy! Ba nói Lục Diệp căn bản không phải con ruột ba, còn đem di sản cho ả ta, ông nội cũng để lại tiền cho ả! Đứa con ruột như con là cái gì chứ?! Hửm?”

Cô tức giận quá đỗi, thế nhưng lại nói ra tất cả những điều không nên nói.

Lục Diệp nghe được có chút ngơ ngẩn, còn Lục Kiến Nghiệp càng giận không thể tả!

Việc giữa ông cùng Lục Diệp, nào để Lục Lăng Tuyết rõ ràng? Nhưng loại chuyện này lại nói toạc ra trong trường hợp này, Lục Kiến Nghiệp nhẫn nại cũng tới cực điểm. Ông chỉ vào trong phòng quát: “Ba không biết là từ đâu con nghe được cái việc bắt gió bắt bóng kia, con lập tức cút vào phòng cho ba!”

“Con……”

Trần Thục Trân lúc này cũng ngồi không yên, vội vàng nói: “Còn không mau trở về phòng đi?”

Lục Lăng Tuyết không cam lòng, nhưng cô thật sự không thể nhìn được cảnh Lục Diệp lấy được tiền, vì thế cô cũng chỉ có thể oán hận mà trở về phòng.

Trần Thục Trân nhìn qua có chút chột dạ, cô chỉ chỉ phòng bếp, nói: “Ông xã à, nhà bếp còn canh nóng, em đi vào thu dọn trước……”

Lục Diệp vừa thấy liền biết bà ta đang nói dối.

Canh nóng cái rắm ý!

Nhưng cô có thể cảm giác được, những lời Lục Lăng Tuyết vừa mới nói tựa hồ có quan hệ cùng Trần Thục Trân.

Nhưng hiện tại Lục Diệp cũng không có thời gian rỗi nghĩ tới loại sự tình này, cô khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm mà chờ Lục Kiến Nghiệp đem tiền tới.

Di chúc có một phần hợp đồng, yêu cầu Lục Diệp ký tên, mà toàn bộ tiền ở trong một cuốn sổ tiết kiệm. Lục Diệp ký tên trên di chúc, rồi sau đó tiện tay mở sổ tiết kiệm ra trước mặt Lục Kiến Nghiệp.

Ông nội thật sự để lại cô số lưu di sản không tệ, chỉ là thời trẻ dùng không ít, hình như là Lục Lăng Tuyết dùng.

Cụ thể nguyên nhân rốt cuộc là như thế nào, Lục Diệp cũng lười tò mò, cầm sổ tiết kiệm liền đi.

Ở Lục gia cái nơi không thể hiểu được này, cô một khắc cũng không muốn ở lại.

Lục Diệp vừa mới rời đi, Lục Lăng Tuyết liền tức giận đến nổi điên.

“Lục Diệp, tao sớm muộn gì cũng có một ngày giết mày!” Lục Lăng Tuyết đứng ở cửa sổ, nhìn Lục Diệp đi xa, căm giận mà lẩm bẩm nói.

Giờ thù cũ hận mới chất chồng, Lục Lăng Tuyết thật sự không có cách nào nén giận.

Trong biệt thự Vân Lâm.

Sau khi Lục Diệp trở về, Chiến Đình Kiêu vẫn chưa về. Cô không khỏi có chút nghi hoặc, hỏi Chiến Vân Kỳ ở sau lưng: “Chú nhỏ cậu có chuyện gì vậy?”

“Cháu…… Cháu sao biết được?” Chiến Vân Kỳ người này tuy rằng nói năng ngọt xớt, nhưng cũng không biết nói dối. Không đúng, nên nói là, lúc đối mặt Lục Diệp, cậu ta thật sự khôngbiết nói dối.

Cậu ta diễn kịch trước mặt nhân tài kiệt xuất, này không phải muốn chết sao?

“Thôi được.” Lục Diệp tuy rằng có chút nghi hoặc, lại cũng không có hỏi tiếp.

Tới tối, Chiến Đình Kiêu vừa mới trở về. Lúc về, Lục Diệp cũng đã ngủ.

Anh tới phòng Lục Diệp, đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn cô chăm chú.

Năm phút sau, Chiến Đình Kiêu rời khỏi phòng.

Hôm sau, Lục Diệp cùng Bánh bao nhỏ ra ngoài. Buổi sáng khi cô thức dậy cũng lại không có nhìn thấy Chiến Đình Kiêu……

Liên tiếp mấy ngày, Chiến Đình Kiêu vẫn luôn ở trạng thái mất tích, Lục Diệp trong lòng cũng không khỏi có chút nghi hoặc.

Này rất kỳ quái rồi? Hừm? Đúng không?

Lục Diệp tự hỏi hơn hai mươi lần, vừa mới xác định chính mình tuyệt đối không có ý nghĩ thừa nào, cô tò mò Chiến Đình Kiêu vì cái gì không thấy, chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ thôi.

Ừm, không sai!

Lục Diệp mang theo Bánh bao nhỏ, tới tập đoàn Tinh DIệu.

Sau khi tới Tinh Diệu, Lục Diệp liền hẹn trước muốn gặp Chiến Vân Kỳ.

Tinh Diệu rất lớn, trước quầy lễ tân tuy rằng quen biết Lục Diệp, nhưng không có quá nhiều phản ứng. Lễ tân thái độ lạnh nhạt, miệng lưỡi cái gì tất cả đều như chịu qua sự huấn luyện chuyên môn nghiêm khác vậy.

Nhìn thấy Lục Diệp, lễ tân cũng bất quá cực kỳ nói một tiếng “phía chính phủ”: “Chờ một lát, tôi đi thông báo giúp cô, cô có hẹn trước không?”

Lục Diệp lắc đầu.

Lễ tân chuyển tiếp tới chỗ Chiến Vân Kỳ chỗ đó, tiếp điện thoại lại là trợ lý Chiến Vân Kỳ.

Trợ lý nghe là Lục Diệp tới, lập tức nói: “Để cô ta lên đi.”

“Vâng!” Lễ tân máy móc mà cắt đứt điện thoại, rồi sau đó cực kỳ hợp quy tắc mà dẫn Lục Diệp tới cửa thang máy. Thậm chí, cô còn “tri kỷ” giúp Lục Diệp ấn thang máy, “Tầng 55.”

“Được.”

Nhưng mà đang muốn tách ra, Lục Diệp vẫn là thật sự nhịn không được.

Kỳ thật hôm nay tới, còn không phải là muốn biết tin tức Chiến Đình Kiêu sao?!

Một khi đã như vậy, cô làm gì còn muốn đi một vòng lớn như vậy tìm Chiến Vân Kỳ?

Nghĩ vậy, Lục Diệp liền gọi lại lễ tân, hỏi: “Chờ một chút! Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, o6gn chủ các cô Chiến Đình Kiêu có tới làm hay không?”

“Thực xin lỗi, cái này không thể lộ ra. Nhưng mà…… Có lẽ không có đến đây.”

“Không có?” Lục Diệp thấy lễ tân không muốn nói quá nhiều, vì thế cô cũng không có tiếp tục hỏi.

Cô cúi đầu, chờ thang máy từ lầu một đến lầu 55. Tốc độ thang máy xem như là không chậm, tới độ cao như vậy, Lục Diệp chỉ cần hai phút.

Tới tầng 55, trợ lý Chiến Vân Kỳ đã cực kỳ “tri kỷ” đứng chờ ở cửa thang máy.

“Lục tiểu thư, xin chào!”

“À, chào anh……”

Nhiệt tình như thế, khiến cho Lục Diệp có chút xấu hổ, có chút ngượng ngùng lắm á……

Mà lúc này, Chiến Vân Kỳ cũng không nhanh không chậm mà đi tới trước mặt Lục Diệp. Anh cúi đầu, dù bận vẫn ung dung nói: “Thím hai, hôm nay thím sao lại muốn đến công ty chúng ta vậy? Chẳng lẽ……”

Chiến Vân Kỳ kỳ thật đoán một chút đều không tồi, Lục Diệp tới là bởi vì Chiến Đình Kiêu.

Cô cũng không cảm thấy có gì không tốt mà thừa nhận, đơn giản thoải mái hào phóng gật đầu, “Tôi biết anh muốn nói gì, nói cho anh biết luôn, tôi chính là tới tìm Chiến Đình Kiêu. Anh nói tôi biết, Chiến Đình Kiêu có đi làm hay không!”

“Hôm nay…… chú ấy không có tới.”

Chiến Vân Kỳ có chút chần chờ, như đang suy xét có nên nói hết sự tình từ đầu chí cuối mà nói cho Lục Diệp hay không.

Anh không do dự lâu, ý nghĩ đã bị Lục Diệp phản ứng khoa trương mà nhào nặn đến tan thành mây khói.

“Anh nói, Chiến Đình Kiêu đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Lục Diệp càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

“Không thể nào? Chú ấy có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”

Lại không phải là con nít!

“Có thể xảy ra nhiều việc…… Có thể bị phụ nữ dụ dỗ, có thể bị đàn ông cám dỗ, hơn nữa cũng có thể bị người ta lừa tiền.

Lục Diệp cảm thấy, hai ưu điểm lớn nhất của Chiến Đình Kiêu chính là quá soái ca lại rất có tiền.

Cho nên……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện