Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Diệp liền thu dọn đồ đạc, còn Chiến Đình Kiêu cũng khăng khăng muốn cùng Diệp Tử trở về nhà.
Không phải là anh xen vào việc người khác, mà là Lục Kiến Nghiệp có một số việc, có thể Diệp Tử cũng không biết, mà Chiến Đình Kiêu anh tiện tay là có thể tra rõ đến rành mạch.
Lục Diệp cũng không có ngăn cản, một mình cô trở về, có chút tứ cố vô thân, giống như cũng không thực sự tốt lắm.
Nhưng để tránh cho những thứ phiền phức không cần thiết, hai người không thể dẫn theo Bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ thoạt nhìn có chút khổ sở mà thút thít, vẻ mặt ghét bỏ đẩy đẩy Chiến Vân Kỳ sau lưng nhóc.
Chiến Vân Kỳ không ngờ tới Bánh bao nhỏ lại đối xử với mình như vậy, tức khắc khóe miệng run rẩy, khô cằn mà nói: “Way…… Anh tốt xấu gì cũng là anh của nhóc, sao ghét bỏ anh như thế, thật sự tốt sao?!”
Bánh bao nhỏ căn bản không để ý tới Chiến Vân Kỳ.
Nó nước mắt lưng tròng đưa tiễn Lục Diệp cùng Chiến Đình Kiêu, một mình mình liền buồn rầu lẩn vào trong phòng.
Chiến Vân Kỳ quyết đoán bị ghét bỏ……
Nhưng vì công đạo của chú nhỏ với mình, Chiến Vân Kỳ lại không dám vứt bỏ Bánh bao nhỏ.
Thôi đành vậy, anh chỉ có thể trấn thủ ở cửa.
Chỉ là hy vọng, Chiến Đình Kiêu cùng Lục Diệp nhanh nhanh trở về a……
Phố Cao Nhĩ, Lục gia.
Lục Diệp cùng Chiến Đình Kiêu rất mau liền đến nơi.
Kỳ thật 5 năm trước, Lục gia ở thành phố Hải Vân này thực lực cùng thế lực vẫn là không thể khinh thường.
Khác với Chiến gia chính là Chiến gia ở thành phố Hải Vân sớm đã quật khởi. Từ thái gia gia Chiến Đình Kiêu bắt đầu đã rất là khá giả, từng thế hệ lần lượt truyền đi, mỗi một đời người thừa kế đều có đủ năng lực cùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Vì thế Chiến gia ở thành phố Hải Vân dần dần sất phong vân, rồi tới đời Chiến Đình Kiêu này sản nghiệp dần dần bắt đầu mở rộng, có sản phẩm đã được tiêu thụ ra thị trường nước ngoài……
Thời điểm khởi đầu, tình trạng của Lục gia và Chiến gia cũng không sai biệt lớn lắm.
Không ngờ tới đến đời Lục Kiến Nghiệp này mới qua mấy năm thời gian…… công ty liền dần dần xuống dốc.
Lục Kiến Nghiệp người này rất có vài phần đua đòi, bên người còn có mẹ của Lục Lăng Tuyết Trần Thục Diệp thường thường rót những lời thổi gió bên gối. Trước đây mấy đề án mới của công ty cuối cùng đều bởi vì rất nhiều vấn đề mà làm một nửa rồi vẫn không có thực hiện được hết.
Mấy năm nay Lục Lăng Tuyết tiêu tiền ăn xài phung phí.
Mấy ngày hôm qua, cô ta lại cầm một trăm triệu đưa cho Giang Văn Thăng, muốn mua cổ phần của cô ở tập đoàn Thịnh Diệp!? Lục Diệp trong lòng cười lạnh, bất giác nắm lấy tay Chiến Đình Kiêu.
Kế tiếp, cô còn có một trận ác liệt phải đánh.
“Anh chút nữa rồi vào.” Lục Diệp nói với Chiến Đình Kiêu.
Chiến Đình Kiêu cũng không hỏi vì sao, liền theo ý Lục Diệp mà nói “Được”.
Lục Diệp xách túi vào Lục gia trước, cô nhấn chuông cửa, mở cửa lại là Trần Thục Diệp.
Trần Thục Diệp một thân hàng hiệu, lười nhác ra mở cửa. Nhưng nhìn thấy người đứng trước cửa là Lục Diệp thì nụ cười trên mặt bà ta chợt cứng đờ.
“Lục Tư Tiêu, mày còn về làm cái gì?!”
Trần Thục Diệp chưa bao giờ gọi cô là Lục Diệp, bà ta còn không muốn gặp Lục Diệp còn hơn so với Lục Lăng Tuyết, tự nhiên sẽ không muốn gọi cô bằng cái nghệ danh còn nổi tiếng hơn cả Lục Lăng Tuyết.
“Dì à, tôi có chút đồ để quên ở nhà, nên về tìm.”
“Mày muốn tìm cái gì, đến lúc đó a di tôi đây mang qua cho.” Trần Thục Diệp vẻ mặt không kiên nhẫn, thậm chí từ khi mở cửa đến bây giờ, bà ta đều chỉ mở cửa he hé, như là sợ Lục Diệp nhìn thấy được tình hình bên trong.
Cứ như vậy, Lục Diệp càng không thể đi.
Cô khoanh tay trước ngực, lười nhác mà nói: “Tôi tìm thứ mà ông nội để lại cho tôi.”
“Tao tìm cho mày.”
“Dì à, như vậy không tốt lắm? D(ồ ông nội tặng tôi rất quý giá, dì nếu thật sự chạm vào, làm dơ, làm hỏng rồi thì làm sao bây giờ a?”
“Mày cho rằng tao để ý chút đồ vật này của mày à?” Trần Thục Diệp sắc mặt tức khắc liền khó coi, “Dù sao mày cũng không được vào.”
“Đây là nhà tôi, tại sao không được vào!”
Lục Diệp tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay thật sâu mà cắm chặt vào lòng bàn tay.
Phải, cô đã mấy năm không trở lại, nhưng cô vẫn cứ là người Lục gia! Đặc biệt, trong người Lục Diệp cô còn chảy dòng máu của Lục Kiến Nghiệp, mà mụ đàn bà trước mắt Trần Thục Diệp là thá gì kia chứ?
Nếu so đo tiếp thì Trần Thục Diệp bà mới là người ngoài đúng không?
Đảo lộn trắng đen đầu đuôi như vậy, Lục Diệp thật sự có chút chịu không nổi.
Mới có mấy năm công phu, Trần Thục Diệp cũng đã giọng khách lấn át giọng chủ rồi. Này nếu lại thêm vài năm nữa, Lục Diệp cô có thể không lưu lại cái họ luôn chứ?
“Lục Tư Tiêu, này đúng thật là nhà mày. Nhưng mày cũng nên rõ ràng, lúc trước người nói không bao giờ trở về cũng là mày à.” Trần Thục Diệp căn bản là không rơi vào bẫy Lục Diệp, “Nếu chính mày đã nói ra, vậy mày cũng nên thực hiện được, mày có người đàn ông rồi thì không xem cái nhà này là nhà nữa, bị đàn ông vứt bỏ thì lại xem nhà là khách sạn mà quay về ư?”
Lục Diệp cười lạnh.
Cô quả thật có nói qua những lời như vậy.
Năm đó Lục Kiến Nghiệp khiến cho ông nội từ nhỏ yêu thương cô tức đến nằm trên giường bệnh, sau đó Lục Diệp liền cùng Lục Kiến Nghiệp nhất đao lưỡng đoạn.
Chỉ là những lời này là Lục Diệp chỉ nói với Lục Kiến Nghiệp, trước nay chưa hề nói qua với Trần Thục Diệp.
Bà ta làm sao biết được?
Nghe lén? Hay là nói…… Là Lục Kiến Nghiệp nói cho bà ta biết?!
Lục Diệp cũng mặc kệ, đối phó với Trần Thục Diệp loại người này, cô căn bản không thể bảo thủ khôngthay đổi. Nghĩ vậy, cô trực tiếp đẩy Trần Thục Diệp qua mà xông vào.
Vừa vào trong, cô cũng rốt cuộc xem như sáng tỏ —— Trần Thục Diệp vì sao lại không muốn cho cô vào.
Trong phòng khách đặt một bàn mạt chược hỗn độn, mấy cái lão bà cùng bàn Trần Thục Diệp vây quanh ở kia chơi mạt chược. Còn mấy cái lão bà còn lại khác đang trên ghế sô pha phòng khách lựa chọn đủ loại quần áo cùng túi xách hàng hiệu.
Trong nhà loạn như cào cào không nói, hơn nữa phẩm vị của những lão bà đó cũng rất có vấn đề, liếc mắt một cái nhìn qua là biết chướng khí mù mịt.
Quan trọng nhất chính là, những túi xách mấy bà bạn đó chọn…… là đồ của Lục Diệp cô đã dùng vào 5 năm trước kia mà?
Trần Thục Diệp lại không biết xấu hổ lấy đồ của Lục Diệp cô không cần tới nữa mà tặng cho người khác!
Dù sao đã bị Lục Diệp bắt gặp được, Trần Thục Diệp cũng không hề che dấu nữa làm gì. Bà ta trừng mắt Lục Diệp, vài phần tức giận.
“Được, mày đã là tới tìm đồ, vậy nhanh tìm đi!”
Trần Thục Diệp càng muốn giấu giếm Lục Diệp gì, Lục Diệp liền càng muốn biết đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Lục Diệp mới đứng một hồi, các phụ nữ trong phòng khách đều lo say sưa việc của bản thân mình căn bản không ai rảnh mà chú ý tới Lục Diệp.
Đặc biệt là trên bàn mạt chược, mấy bà già đó chơi mạt chược đến khí thế ngất trời.
“Con gái của Trần Thục Diệp cũng coi như là có bản lĩnh, người ta hiện tại tốt xấu cũng dựa vào bản lĩnh chính mình làm minh tinh, đâu giống nhà các người kia chứ, suốt ngày tiêu tiền phá sản!”
“Vào giới giải trí có gì tốt đâu? Cuối cùng còn không phải dùng tới quy tắc ngầm à? Lục Diệp cái cô chị kia còn không phải là…… Hiện giờ còn được làm đại diện phát ngôn nước hoa kìa. Hừ, nếu là con gái của tôi như vậy, tôi tình nguyện để nó tiêu tiền phá sản còn được ấy chứ!”
Lục Diệp nghe thấy lời bàn của mấy bà đó, ánh mắt sắc bén tức khắc quét về phía Trần Thục Diệp.
Trần Thục Diệp tuy rằng đối với Lục Diệp có thái độ không tốt, nhưng trong lòng bà ta không thể không thừa nhận, Lục Diệp hiện tại một bước lên mây. Cho nên mấy lời chửi bới đắc tội nghe ra quá mức khoa trương này, Trần Thục Diệp vẫn có chút không muốn để Lục Diệp biết đđược.
Trần Thục Diệp cũng coi như là làm ra được chút ngô khoai, một bên cầm đồ của Lục Diệp “hiếu kính” người khác, một bên lại nói xấu mình, dẫm lên mình đề cao Lăng Tuyết.
Thật là kỳ lạ à!
Nhưng chuyện này Lục Diệp tuyệt đối không được nén giận, không có thù tất báo căn bản không phải là tính cách cô!
Vì thế, Lục Diệp làm rối chút đầu tóc mình, đi về phía bàn mạt chược bàn của mấy người phụ nữ đó.
Không phải là anh xen vào việc người khác, mà là Lục Kiến Nghiệp có một số việc, có thể Diệp Tử cũng không biết, mà Chiến Đình Kiêu anh tiện tay là có thể tra rõ đến rành mạch.
Lục Diệp cũng không có ngăn cản, một mình cô trở về, có chút tứ cố vô thân, giống như cũng không thực sự tốt lắm.
Nhưng để tránh cho những thứ phiền phức không cần thiết, hai người không thể dẫn theo Bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ thoạt nhìn có chút khổ sở mà thút thít, vẻ mặt ghét bỏ đẩy đẩy Chiến Vân Kỳ sau lưng nhóc.
Chiến Vân Kỳ không ngờ tới Bánh bao nhỏ lại đối xử với mình như vậy, tức khắc khóe miệng run rẩy, khô cằn mà nói: “Way…… Anh tốt xấu gì cũng là anh của nhóc, sao ghét bỏ anh như thế, thật sự tốt sao?!”
Bánh bao nhỏ căn bản không để ý tới Chiến Vân Kỳ.
Nó nước mắt lưng tròng đưa tiễn Lục Diệp cùng Chiến Đình Kiêu, một mình mình liền buồn rầu lẩn vào trong phòng.
Chiến Vân Kỳ quyết đoán bị ghét bỏ……
Nhưng vì công đạo của chú nhỏ với mình, Chiến Vân Kỳ lại không dám vứt bỏ Bánh bao nhỏ.
Thôi đành vậy, anh chỉ có thể trấn thủ ở cửa.
Chỉ là hy vọng, Chiến Đình Kiêu cùng Lục Diệp nhanh nhanh trở về a……
Phố Cao Nhĩ, Lục gia.
Lục Diệp cùng Chiến Đình Kiêu rất mau liền đến nơi.
Kỳ thật 5 năm trước, Lục gia ở thành phố Hải Vân này thực lực cùng thế lực vẫn là không thể khinh thường.
Khác với Chiến gia chính là Chiến gia ở thành phố Hải Vân sớm đã quật khởi. Từ thái gia gia Chiến Đình Kiêu bắt đầu đã rất là khá giả, từng thế hệ lần lượt truyền đi, mỗi một đời người thừa kế đều có đủ năng lực cùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Vì thế Chiến gia ở thành phố Hải Vân dần dần sất phong vân, rồi tới đời Chiến Đình Kiêu này sản nghiệp dần dần bắt đầu mở rộng, có sản phẩm đã được tiêu thụ ra thị trường nước ngoài……
Thời điểm khởi đầu, tình trạng của Lục gia và Chiến gia cũng không sai biệt lớn lắm.
Không ngờ tới đến đời Lục Kiến Nghiệp này mới qua mấy năm thời gian…… công ty liền dần dần xuống dốc.
Lục Kiến Nghiệp người này rất có vài phần đua đòi, bên người còn có mẹ của Lục Lăng Tuyết Trần Thục Diệp thường thường rót những lời thổi gió bên gối. Trước đây mấy đề án mới của công ty cuối cùng đều bởi vì rất nhiều vấn đề mà làm một nửa rồi vẫn không có thực hiện được hết.
Mấy năm nay Lục Lăng Tuyết tiêu tiền ăn xài phung phí.
Mấy ngày hôm qua, cô ta lại cầm một trăm triệu đưa cho Giang Văn Thăng, muốn mua cổ phần của cô ở tập đoàn Thịnh Diệp!? Lục Diệp trong lòng cười lạnh, bất giác nắm lấy tay Chiến Đình Kiêu.
Kế tiếp, cô còn có một trận ác liệt phải đánh.
“Anh chút nữa rồi vào.” Lục Diệp nói với Chiến Đình Kiêu.
Chiến Đình Kiêu cũng không hỏi vì sao, liền theo ý Lục Diệp mà nói “Được”.
Lục Diệp xách túi vào Lục gia trước, cô nhấn chuông cửa, mở cửa lại là Trần Thục Diệp.
Trần Thục Diệp một thân hàng hiệu, lười nhác ra mở cửa. Nhưng nhìn thấy người đứng trước cửa là Lục Diệp thì nụ cười trên mặt bà ta chợt cứng đờ.
“Lục Tư Tiêu, mày còn về làm cái gì?!”
Trần Thục Diệp chưa bao giờ gọi cô là Lục Diệp, bà ta còn không muốn gặp Lục Diệp còn hơn so với Lục Lăng Tuyết, tự nhiên sẽ không muốn gọi cô bằng cái nghệ danh còn nổi tiếng hơn cả Lục Lăng Tuyết.
“Dì à, tôi có chút đồ để quên ở nhà, nên về tìm.”
“Mày muốn tìm cái gì, đến lúc đó a di tôi đây mang qua cho.” Trần Thục Diệp vẻ mặt không kiên nhẫn, thậm chí từ khi mở cửa đến bây giờ, bà ta đều chỉ mở cửa he hé, như là sợ Lục Diệp nhìn thấy được tình hình bên trong.
Cứ như vậy, Lục Diệp càng không thể đi.
Cô khoanh tay trước ngực, lười nhác mà nói: “Tôi tìm thứ mà ông nội để lại cho tôi.”
“Tao tìm cho mày.”
“Dì à, như vậy không tốt lắm? D(ồ ông nội tặng tôi rất quý giá, dì nếu thật sự chạm vào, làm dơ, làm hỏng rồi thì làm sao bây giờ a?”
“Mày cho rằng tao để ý chút đồ vật này của mày à?” Trần Thục Diệp sắc mặt tức khắc liền khó coi, “Dù sao mày cũng không được vào.”
“Đây là nhà tôi, tại sao không được vào!”
Lục Diệp tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay thật sâu mà cắm chặt vào lòng bàn tay.
Phải, cô đã mấy năm không trở lại, nhưng cô vẫn cứ là người Lục gia! Đặc biệt, trong người Lục Diệp cô còn chảy dòng máu của Lục Kiến Nghiệp, mà mụ đàn bà trước mắt Trần Thục Diệp là thá gì kia chứ?
Nếu so đo tiếp thì Trần Thục Diệp bà mới là người ngoài đúng không?
Đảo lộn trắng đen đầu đuôi như vậy, Lục Diệp thật sự có chút chịu không nổi.
Mới có mấy năm công phu, Trần Thục Diệp cũng đã giọng khách lấn át giọng chủ rồi. Này nếu lại thêm vài năm nữa, Lục Diệp cô có thể không lưu lại cái họ luôn chứ?
“Lục Tư Tiêu, này đúng thật là nhà mày. Nhưng mày cũng nên rõ ràng, lúc trước người nói không bao giờ trở về cũng là mày à.” Trần Thục Diệp căn bản là không rơi vào bẫy Lục Diệp, “Nếu chính mày đã nói ra, vậy mày cũng nên thực hiện được, mày có người đàn ông rồi thì không xem cái nhà này là nhà nữa, bị đàn ông vứt bỏ thì lại xem nhà là khách sạn mà quay về ư?”
Lục Diệp cười lạnh.
Cô quả thật có nói qua những lời như vậy.
Năm đó Lục Kiến Nghiệp khiến cho ông nội từ nhỏ yêu thương cô tức đến nằm trên giường bệnh, sau đó Lục Diệp liền cùng Lục Kiến Nghiệp nhất đao lưỡng đoạn.
Chỉ là những lời này là Lục Diệp chỉ nói với Lục Kiến Nghiệp, trước nay chưa hề nói qua với Trần Thục Diệp.
Bà ta làm sao biết được?
Nghe lén? Hay là nói…… Là Lục Kiến Nghiệp nói cho bà ta biết?!
Lục Diệp cũng mặc kệ, đối phó với Trần Thục Diệp loại người này, cô căn bản không thể bảo thủ khôngthay đổi. Nghĩ vậy, cô trực tiếp đẩy Trần Thục Diệp qua mà xông vào.
Vừa vào trong, cô cũng rốt cuộc xem như sáng tỏ —— Trần Thục Diệp vì sao lại không muốn cho cô vào.
Trong phòng khách đặt một bàn mạt chược hỗn độn, mấy cái lão bà cùng bàn Trần Thục Diệp vây quanh ở kia chơi mạt chược. Còn mấy cái lão bà còn lại khác đang trên ghế sô pha phòng khách lựa chọn đủ loại quần áo cùng túi xách hàng hiệu.
Trong nhà loạn như cào cào không nói, hơn nữa phẩm vị của những lão bà đó cũng rất có vấn đề, liếc mắt một cái nhìn qua là biết chướng khí mù mịt.
Quan trọng nhất chính là, những túi xách mấy bà bạn đó chọn…… là đồ của Lục Diệp cô đã dùng vào 5 năm trước kia mà?
Trần Thục Diệp lại không biết xấu hổ lấy đồ của Lục Diệp cô không cần tới nữa mà tặng cho người khác!
Dù sao đã bị Lục Diệp bắt gặp được, Trần Thục Diệp cũng không hề che dấu nữa làm gì. Bà ta trừng mắt Lục Diệp, vài phần tức giận.
“Được, mày đã là tới tìm đồ, vậy nhanh tìm đi!”
Trần Thục Diệp càng muốn giấu giếm Lục Diệp gì, Lục Diệp liền càng muốn biết đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Lục Diệp mới đứng một hồi, các phụ nữ trong phòng khách đều lo say sưa việc của bản thân mình căn bản không ai rảnh mà chú ý tới Lục Diệp.
Đặc biệt là trên bàn mạt chược, mấy bà già đó chơi mạt chược đến khí thế ngất trời.
“Con gái của Trần Thục Diệp cũng coi như là có bản lĩnh, người ta hiện tại tốt xấu cũng dựa vào bản lĩnh chính mình làm minh tinh, đâu giống nhà các người kia chứ, suốt ngày tiêu tiền phá sản!”
“Vào giới giải trí có gì tốt đâu? Cuối cùng còn không phải dùng tới quy tắc ngầm à? Lục Diệp cái cô chị kia còn không phải là…… Hiện giờ còn được làm đại diện phát ngôn nước hoa kìa. Hừ, nếu là con gái của tôi như vậy, tôi tình nguyện để nó tiêu tiền phá sản còn được ấy chứ!”
Lục Diệp nghe thấy lời bàn của mấy bà đó, ánh mắt sắc bén tức khắc quét về phía Trần Thục Diệp.
Trần Thục Diệp tuy rằng đối với Lục Diệp có thái độ không tốt, nhưng trong lòng bà ta không thể không thừa nhận, Lục Diệp hiện tại một bước lên mây. Cho nên mấy lời chửi bới đắc tội nghe ra quá mức khoa trương này, Trần Thục Diệp vẫn có chút không muốn để Lục Diệp biết đđược.
Trần Thục Diệp cũng coi như là làm ra được chút ngô khoai, một bên cầm đồ của Lục Diệp “hiếu kính” người khác, một bên lại nói xấu mình, dẫm lên mình đề cao Lăng Tuyết.
Thật là kỳ lạ à!
Nhưng chuyện này Lục Diệp tuyệt đối không được nén giận, không có thù tất báo căn bản không phải là tính cách cô!
Vì thế, Lục Diệp làm rối chút đầu tóc mình, đi về phía bàn mạt chược bàn của mấy người phụ nữ đó.
Danh sách chương