"Túi hỉ khử tai họa".

Vệ Ách khẽ cau mày, nhìn túi màu trong tay, miệng túi màu khâu kín bằng chỉ ngũ sắc. Tấm vải đen dày thêu bằng chỉ đỏ, nhìn thế nào cũng không liên quan đến chữ "hỉ". Không biết trong túi là gì, khi bóp vào có cảm giác giống như đá vụn, nhưng cảm xúc nhẹ hơn một chút.

—— xương cốt?? Cầm túi màu một lúc, Vệ Ách miễn cưỡng đeo thứ đồ chơi không rõ này lên cổ.

Tính tình hắc bà quái gở, từ sau khi con trai A Lang của bà chết, dường như không còn nói chuyện với ai nữa, nói những lời này với họ đều có vẻ không kiên nhẫn. Bà phất tay để người chơi đi xuống, sau đó cúi đầu thò tay vào bình gốm, không biết làm gì.

A Lang Điền Miêu xoay người, dẫn mọi người xuống lầu.

Trước khi xuống lầu, Vệ Ách hơi tụt lại phía sau A Lang Điền Miêu, liếc nhìn hắc bà một cái.

Cậu liếc nhìn đúng lúc hắc bà tê liệt trên chiếu trúc đang nghiêng người, cố gắng đặt chiếc bình gốm mà bà cầm trước đó sang một bên. Thứ bà đang cầm là một bình gốm đen khi đặt xuống thân bình bị nghiêng, Vệ Ách liếc thấy khối màu trắng xám bên trong miệng bình tối om.

Cốt Bà Lâu.

Cái tên mà hệ thống đặt cho nhà của hắc bà lướt qua trong đầu.

Khuôn mặt Vệ Ách như thường đi xuống theo mọi người.

Sau khi bọn Vệ Ách xuống lầu, bóng tối trên tầng bốn của Cốt Bà Lâu bỗng nhiên nhoáng lên một cái, bóng tối dày đặc tràn xuống từ cầu thang dẫn từ tầng bốn lên tầng trên cùng. Hắc bà nửa liệt cầm bình gốm, quay lưng về phía người chơi, trong miệng lẩm bẩm.

Sau khi xuống lầu, hình như A Lang Điền Miêu còn phải lên núi hái thảo dược, hắn xách theo giỏ đi ra ngoài.

Khi hắn đi ra ngoài, Vệ Ách thoáng liếc nhìn, cánh cửa gỗ khép lại chiếu bóng A Lang vùng núi cao gầy ngăm đen xuống đất.

Có bóng. Vệ Ách dời mắt, vẻ mặt như thường.

Hiển nhiên Cốt Bà Lâu không phải là nơi để nói chuyện thảo luận, sau khi mọi người đi xuống tầng bốn thay quần áo do đoàn ngựa thồ họ Thốn đưa đến liền đi ra phía sau. Tuy trại binh canh giữ cổng trại, nhưng khách buôn đến đi vào trại không ít, mọi người vờ làm thương nhân từ Bắc Nam, dưới sự dẫn dắt của Thốn Dịch, lặng lẽ đến một nhà trọ trại lâu thực sự.

Vừa mới ngồi xuống, cửa gỗ sương phòng trại lâu đã bị người ta mở ra. Một nhóm người chơi vừa đi ra khỏi hang tế người, sau đó gặp đủ loại nguy hiểm, thần kinh ít nhiều có chút căng thẳng ngay khi cánh cửa gỗ vừa mở ra, Cao Hạc và Hứa Anh đứng ở cửa gần nhất gần như theo bản năng rút vũ khí ra ngay.

Họ vừa rút vũ khí, Thốn Dịch ở phía sau đã gọi một tiếng "cha".

Mở cửa là người chỉ huy đoàn ngựa thồ.

Trai tráng Điền Nam này đang ôm một đống đồ ăn trong tay, vừa mới ngẩng đầu lên đã bị đao kề cổ, cao giọng chào hỏi trong miệng bỗng im bặt.

"Hiểu lầm, hiểu lầm." Cao Hạc và Hứa Anh xấu hổ xin lỗi, vội cất vũ khí đi.

Người chỉ huy đoàn ngựa thồ họ Thốn không để ý mấy chuyện nhỏ nhoi này, khoát tay áo ý bảo đều là kiếm ăn bằng lưỡi đao, ông biết chuyện gì đã xảy ra với họ trong mấy ngày qua bèn đặt đồ đạc vào phòng rồi gọi mọi người lại đây "cầm đũa".

"Cầm đũa" là từ trong ngành nghề đoàn ngựa thồ, thực ra là nói ăn thịt. Người chỉ huy đoàn ngựa thồ cảm thấy hai ngày nay, bọn Vệ Ách là ân nhân trẻ tuổi lên đường đi núi với đoàn ngựa thồ, màn trời chiếu đất còn ăn mấy lương khô cơm chan nước của trai tráng đoàn ngựa thồ dùng để đỡ đói, không chỉ bạc đãi ân nhân mà còn làm mất mặt mũi của họ Thốn lớn nhất Điền Nam.

Thành ra đặc biệt mua thịt heo thượng hạng từ quán trọ tốt nhất ở trấn Cốt Thiêu, luộc trong nồi cho đến khi thơm ngon rồi lấy thêm rượu và đồ nhắm lại đây.

Đây đúng là có người giúp đỡ đúng lúc.

Tối qua mọi người vừa tới trấn Cốt Thiêu đã gặp phải trại binh thổ ty chặn trại kiểm tra nên phải vòng vào từ sau núi. Đến khi đến trại lâu thì trời tối đến mức không thấy năm ngón, mọi người đi vào Cốt Bà Lâu theo A Lang Điền Miêu, sương phòng đầy cỏ mục nát đến khi dọn sạch thì đã đến giờ đi ngủ.

Không được ăn gì cả.

Thực ra để bụng đói mà ngủ đấy.

Lúc ấy đi đường cả ngày, vừa mệt vừa căng thẳng, không cảm thấy đói mà chỉ cho thần kinh căng thẳng nghỉ ngơi. Hiện tại, người chỉ huy đoàn ngựa thồ lại bưng thức ăn vào, bụng ai nấy cũng bắt đầu cồn cào. Khi người chỉ huy đoàn ngựa thồ nhấc nắp nồi thịt hầm heo, mùi thơm xộc vào mũi, mùi thịt heo tươi ngon lập tức khiến mọi người không tự chủ được tiết nước bọt.

Người chỉ huy đoàn ngựa thồ còn chưa kịp gọi mọi người thì ai nấy đã tự động ngồi quanh lò lửa nhỏ.

Nồi đất của của trại dân đặt trên bếp lửa, nồi canh trong lò vẫn đang sôi sùng sục.

Sương phòng là cho thương gia đoàn ngựa thồ qua đêm, dưới sàn không có đồ đạc gì ngoại trừ rơm khô. Thủ lĩnh họ Thốn đặc biệt hái mấy chiếc lá lớn để lót sàn. Một nồi canh thịt nóng hổi đặt ở chính giữa, xung quanh là mồi nướng trắng như tuyết, vừa đặt lên, đũa của mọi người nhanh chóng vươn ra ngoài.

Mười mấy đôi đũa đan xen giữa không trung.

Mọi người chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt nhau.

Cao Hạc nhắm chuẩn miếng thịt heo nửa chìm nửa nổi, ai ngờ đũa vừa vươn ra ngoài, gắp vào khoảng không, ngơ ngác ngẩng đầu lên đã thấy Giải Nguyên Chân chững chạc cướp đi miếng thịt mà hắn đã nhắm chuẩn cho vào miệng.

Cao Hạc: "???"

Chẳng phải Giải Nguyên Chân là đạo sĩ à? Đạo sĩ ăn thịt gì chứ!

Hình như phát hiện Cao Hạc khiếp sợ, Giải Nguyên Chân cầm bát, nghiêm túc nói: "Tiểu đạo là phái Chính Nhất."

(*) Phái "Phù thủy" còn có cái tên là "Chính nhất 正 一", chủ trương dùng phép thuật để trừ tà trị bệnh; phái này phát triển mạnh ở phương Nam (Nam Thiên đạo sư), đặc biệt là trong dân gian, với những Đạo sĩ không cần xuất gia.

Hứa Anh Hứa Oánh cười lớn ở bên cạnh, vừa gắp thịt vừa cười nhạo: "Đội phó Cao, ngốc hả, Chính Nhất không có cấm cái này."

Đạo môn chia làm hai phái, một phái Chính Nhất, một phái Toàn Chân, phủ Thiên Sư là tổ tiên của Chính Nhất. Đạo sĩ Chính Nhất không cấm ăn thịt, ngoại trừ cấm ăn bốn loại thịt là thịt bò, cá lóc, ngỗng thiên nga, thịt chó còn lại chỉ cần không phải do mình giết, không phải do mình muốn, không phải do mình nghe là được.

Bình thường Giải Nguyên Chân cư xử còn kỷ luật hơn hòa thượng nhà bên, thế cho nên khiến mọi người trong đội đều đã quên, theo lý thuyết đạo sĩ trẻ Giải Nguyên Chân thậm chí còn có thể kết hôn.

Những người khác không để ý đến sự kinh ngạc của Cao Hạc, hơn chục đôi đũa hạ xuống như gió, người người tranh nhau đến trán đổ mồ hôi... ngoại trừ Vệ Ách.

Độ thiện cảm của họ Thốn với Vệ Ách đã đạt max, thiên vị thấy rõ luôn.

Vệ Ách là bệnh nhân bị thương nên cho cậu một lò nhỏ riêng, không tranh giành miếng ăn với bọn quỷ đói Trần Trình và Cao Hạc.

Vệ Ách ở bên này từ tốn đặt đũa xuống thì nồi lớn bên kia đã bị mấy người chơi ăn sạch sẽ đến bụng căng tròn. Giải Nguyên Chân không giỏi nấu nướng nhưng lại rất giỏi nội vụ, vừa xếp bát đũa vừa hỏi trai tráng Điền Nam:

"Thủ lĩnh, trại bên ngoài thế nào rồi?"

Thủ lĩnh họ Thốn đặt tên cho con trai mình rất tùy ý, tên của mình còn thẳng thắn hơn - Thốn Đạo Hưng, tên đó có nghĩa là con đường kinh doanh của đoàn ngựa thồ hưng thịnh.

Nghe Giải Nguyên Chân hỏi tình huống, vẻ mặt của Thốn Đạo Hưng thoáng trầm xuống, nói tình hình không lạc quan chút nào.

"Trại binh vẫn canh giữ cửa trại như trước, hành khách có thể vào nhưng trại binh đã nhiều hơn hôm qua khi thổ ty đóng cửa trại, hơn nữa còn mấy chuyến xe ngựa vào trại đều phủ vải đen, tôi không biết đang vận chuyển vật gì." Thốn Đạo Hưng lấy cục than, vẽ sơ lược bản đồ địa hình của trấn Cốt Thiêu trên những chiếc lá to lót sàn, tuy trấn Cốt Thiêu gọi là trấn nhưng về bản chất nó vẫn là một trong những Mãnh trại ở Điền Nam, tòa nhà lớn nhất ở trung tâm trại là chỗ ở của chưởng trại.

Chưởng trại của trấn Cốt Thiêu là họ hàng của thổ ty, họ Mộc, tên là Mộc Sùng Mạt.



Ngày thường bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ, nói chung không phải thứ tốt lành gì, nhưng "người thu mua" của đoàn ngựa thồ họ Thốn lần này chính là chưởng trại của trấn Cốt Thiêu.

Họ Thốn do thổ ty thuê, hộ tống "rương đá xám trắng" đến trấn Cốt Thiêu.

Khác với những chuyến đi núi bình thường, lần này đoàn ngựa thồ chở chính là "hàng sinh tử". Điều này có liên quan tới hắc đạo bạch đạo mà đoàn ngựa thồ họ Thốn dính líu, bình thường đoàn ngựa thồ vận chuyển hàng hóa qua các tuyến Vân Nam - Tây Tạng và Vân Nam - Tứ Xuyên, vận chuyển trà Phổ Nhĩ và lụa thô từ Tứ Xuyên đến nhiều nơi khác nhau, nhưng ngoại trừ những hàng hóa vận chuyển trên quan trường này lại có một "hàng sinh tử" quỷ dị khó hiểu.

"Hàng sinh tử" còn gọi là "hàng cấm" là cách nói mà giang hồ chỉ những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Chỉ hộ tống hàng hóa, nguy hiểm không thể giải thích được, hơn phân nửa không chỉ bị cấm mà còn đáng sợ và nguy hiểm.

Đoàn ngựa thồ khác chẳng hề dám nhận loại công việc này.

Đoàn ngựa thồ họ Thốn lại làm giàu nhờ vào "hàng cấm".

Nghe nói khi họ Thốn vừa hành nghề đi núi, có khá nhiều đoàn ngựa thồ lớn nhỏ ở Điền Nam, cờ hiệu nổi danh thì bảy tám đoàn nhưng không hề có đoàn ngựa thồ họ Thốn. Nếu cờ hiệu không nổi danh, các thương nhân sẽ không muốn mời đoàn ngựa thồ của bạn, không mua được lừa la lại không đủ trang trải cuộc sống.

Chính lúc ấy nhờ thủ lĩnh họ Thốn tiếp nhận một kiện hàng cấm mà không một đoàn nào trong 28 đoàn ngựa thồ Điền Nam dám nhận, thứ hộ tống là một quan tài bằng đồng, vận chuyển từ Điền Nam đến Tứ Xuyên lại thành công trở về. Nhờ vậy mà cờ hiệu của đoàn ngựa thồ họ Thốn mới chấn hưng, nổi tiếng khắp Tây Nam, từ đó trở thành đoàn ngựa thồ lớn nhất.

Sau này, mấy "hàng cấm" không muốn cho ai biết thì tới tìm đoàn ngựa thồ họ Thốn.

Đoàn họ Thốn làm việc cẩn thận, một là không nhận, hai là nhận thì phải dốc hết sức, mặc kệ vận chuyển cái gì cũng phải đánh cược tánh mạng đưa đến tay người nhận.

Lần này thủ lĩnh đoàn họ Thốn - Thốn Đạo Hưng vốn không muốn nhận món hàng cấm này. Lúc đầu tìm tới sư công chỉ là một sư công mặc áo vàng bình thường, Thốn Đạo Hưng hỏi tổ tiên lành dữ xong thì từ chối sư công áo vàng gầy gò cổ quái đó. Ai ngờ, sư công áo vàng đó bị từ chối còn cười mấy tiếng, chỉ nói, nửa tháng sau phải khởi hành, tốt nhất là nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.

Lúc ấy, Thốn Đạo Hưng cảm thấy là lạ, qua hai ngày quản sự thổ ty chưởng trại liền cầm lấy lá thư của thổ ty đến đây.

Thổ ty Thập Ngũ Mãnh ra mặt mời đoàn ngựa thồ họ Thốn hộ tống món hàng cấm này.

"Sư công áo vàng đó, có phải ông ta còng lưng, quần áo có hơi rách rưới hay không. Trong tay còn cầm một chiếc chuông đen, bước đi hơi khập khiễng?" Mọi người đang nghe đến nhập tâm, Vệ Ách bỗng nhiên mở miệng, hỏi không hề báo trước.

Thốn Đạo Hưng kinh ngạc, vỗ đùi một cái bèn nói: "Đúng đúng đúng, trông thế đó, mặc một bộ đồ sư công rách rưới, chân trái có chút khập khiễng, răng vàng hết, trông rất âm hiểm! Chiếc chuông tay trong tay màu đen thật, đen trong vắt, nhưng chưa từng thấy ông ta lắc chỉ cầm ở trong tay."

Thốn Đạo Hưng vừa dứt lời, bọn Giải Nguyên Chân và Cao Hạc đều kinh ngạc nhìn Vệ Ách.

—— vậy mà Vệ Ách nói đúng rồi

Vậy mà cậu thực sự biết "sư công áo vàng" tìm tới đoàn ngựa thồ họ Thốn là ai.

Khán giả trong phòng livestream đang nghe thủ lĩnh đoàn ngựa thồ họ Thốn nói chuyện lại càng không hiểu ra sao. Phòng livestream xem rõ ràng nhất, từ khi vào phó bản tới nay, mọi người đều luôn hành động cùng nhau, các cốt truyện và manh mối về cơ bản đều cùng nhau. Đây là lần đầu tiên đoàn ngựa thồ họ Thốn nhắc tới manh mối "sư công áo vàng".

Làm sao Vệ Ách biết kẻ chủ mưu đứng sau màn muốn đoàn ngựa thồ họ Thốn hộ tống "hàng cấm" này thế?

Còn biết rõ như vậy, ngay cả người trông như thế nào cũng biết.

[???]

[Mỗi ngày gọi Vệ Thần Vệ Thần, chẳng lẽ Vệ Thần là thần thực sự?]

[Thần cơ diệu toán, biết trước tương lai?]

Bình luận kinh ngạc lướt qua phòng livestream, Thốn Dịch đã không nén nổi vẻ kinh ngạc, bật thốt lên hỏi: "Cậu Vệ sao cậu biết được, chẳng lẽ cậu đã từng thấy sư công áo vàng này, còn từng gặp mặt ông ta?"

Không chỉ gặp mặt mà còn từng đánh nhau.

Đôi lông mày Vệ Ách nhuốm lên vẻ lạnh lẽo.

Sư công áo vàng —— hương hỏa Mân Nam.

Vô mệnh chạy trốn lặp lại lần thứ một trăm, người xuất hiện ở cổng Lâu Chấn Viễn chính là sư công áo vàng. Cậu và tân nương đẫm máu A Tú thực sự đều đã từng chết trong tay sư công áo vàng. Khi đó sư công áo vàng lắc chuông, Vệ Ách đang dùng thẻ thân phận của tân nương đẫm máu mất ngay quyền kiểm soát cơ thể.

Nếu Vệ Ách không nhận ra sự kỳ quái của "Tử Mẫu Liên Thần" rồi xông vào từ đường, chặt đứt mối liên hệ giữa tân nương đẫm máu A Tú và đứa bé quỷ, đổi thành người chơi khác chỉ sợ đã gục ngã trong vòng lặp vô tận không ngừng nghỉ.

Bây giờ, "sư công áo vàng" này lại xuất hiện trong phó bản của "Sơn Vương Điền Nam".

—— chẳng lẽ bối cảnh của hai phó bản, là ở thời điểm gần nhau?

Giải Nguyên Chân và Đường Tần cùng vào phó bản hương hỏa Mân Nam, lúc này rốt cuộc có chút ấn tượng, nhưng cửa ải tuần hoàn vô mệnh chạy trốn của Vệ Ách không hiện ra trong phòng livestream, sau đó hai người họ xem lại phó bản, nhưng cũng không biết làm sao Vệ Ách biết được dáng vẻ của "sư công áo vàng".

Tuy trong lòng có rất nhiều thắc mắc nhưng không tiện trao đổi trước mặt đoàn họ Thốn.

Vệ Ách khẽ gật đầu với câu hỏi của Thốn Dịch, chỉ nói là đã từng gặp qua, chứ không nói rõ chi tiết.

Thốn Dịch theo đoàn ngựa thồ đi núi quanh năm, tiếp xúc đủ loại người trên đường, thấy vẻ mặt của Vệ Ách thì biết không tiện nói rõ nên cũng không hỏi nữa. Còn Thốn Đạo Hưng lại đánh giá cao hơn với "ân nhân" Vệ Ách trẻ này —— có thể từng quen biết với người cổ quái đó, chắc chắn bản thân cũng không bình thường.

"Sư công áo vàng này, ngoại trừ một lần xuất hiện đó thì chưa từng xuất hiện nữa." Thốn Đạo Hưng nói: "Hành tẩu trên đường, điều đáng sợ nhất là gặp phải loại người không biết gốc rễ này, sau khi ông ta đi tôi có dò hỏi khắp nơi, lại không nghe được tin tức gì nhưng hai ngày sau, thổ ty đã tìm tới đoàn họ Thốn chúng tôi."

"Đoàn họ Thốn là đoàn ngựa thồ lớn nhất, nhưng quan trên cơ dân ba phần."

"Đoàn ngựa thồ họ Thốn chúng tôi đều ở vùng Điền Nam này, nếu thực sự đắc tội thổ ty, sau này đi trên Trà Mã Cổ Đạo sẽ có nhiều rắc rối."

"Thổ ty đích thân ra mặt."

"Chuyến 'hàng cấm' này dù thế nào cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận."

Nói đến đây, Thốn Đạo Hưng gõ vào bao thuốc lá, vẻ không vui thoáng hiện trên gương mặt.

"Trước khi khởi hành, chúng tôi đã xác nhận cẩn thận với thổ ty rằng, chúng tôi chỉ vận chuyển nó từ trại Hồng Hà đến trấn Cốt Thiêu là coi như kết thúc. Trên đường có sư gia và trại binh làm người áp tải. Hiện tại sư gia và trại binh đều bị nuốt chửng, nếu muốn chấm dứt hoàn toàn con đường 'hàng cấm' này, chúng tôi phải đến nơi lấy biên nhận hàng từ chưởng trại Cốt Thiêu, nếu không chuyến đi núi này không có chủ thu, không có bằng chứng thì không thể kết thúc."

Bình thường đoàn ngựa thồ có đủ quy tắc vận chuyển hàng hóa, nhưng điều cấm với "hàng cấm" còn đáng sợ và nguy hiểm nhiều hơn nữa!

Đầu tiên, điều thứ nhất là không tìm hiểu loại thứ hàng cấm đó là gì, mặc kệ người chủ muốn áp tải hay giết người phóng hỏa, đoàn ngựa thồ chỉ cần vận chuyển hàng hóa đến nơi là xong xuôi.

Khi đến nơi, nhất định phải để cho "chủ thu" ký vào giấy biên nhận thì chuyến đi hàng cấm này mới kết thúc.

Không có giấy biên nhận, vậy là chuyến đi này vẫn chưa dừng lại.

Lần này sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trên con đường núi vận chuyển "hàng cấm" này.

Mãi mãi không kết thúc!

Khi chiếc gương đồng của quỷ lừa la vang lên và "đại tiên" ra kính, đoàn ngựa thồ bảo Vệ Ách mở rương, lợi dụng hàng cấm để đối phó với "đại tiên" trong gương đồng, đã phá vỡ điều cấm kỵ đầu tiên.

Nếu quy tắc thứ hai là giấy biên nhận không lấy đến tay.



Đoàn ngựa thồ họ Thốn chỉ sợ cũng phải chịu tai họa ngập đầu.

Nghe xong lời của thủ lĩnh đoàn ngựa thồ, vẻ mặt của bọn Giải Nguyên Chân cũng nghiêm túc lên.

Bây giờ người chơi và đoàn ngựa thồ họ Thốn có thể nói châu chấu trên một sợi dây thừng.

Nếu người chơi muốn chạy ra Thập Ngũ Mãnh, nhất định phải dựa vào sức ngựa và sự quen thuộc với địa lí Điền Nam của đoàn ngựa thồ họ Thốn. Xuất phát từ kiêng kị với chuyến "hàng cấm" này đoàn ngựa thồ họ Thốn cũng nóng lòng muốn rời khỏi Điền Nam, đi tuyến Tứ Xuyên-Tây Tạng để tránh tai họa. Hai bên đều vội rời khỏi địa phương Thập Ngũ Mãnh quỷ quái này.

Song điều trùng hợp là ở đây.

Người chơi muốn rời khỏi, đầu tiên phải giải quyết "chú ấn Sơn Vương" trên người, mà giải quyết chú ấn Sơn Vương, nhất định phải ở lại tìm tài liệu cổ của trấn Cốt Thiêu. Đoàn ngựa thồ muốn rời khỏi, nhất định phải giải quyết món "hàng cấm" này, nhưng lại không thấy bóng dáng Mộc Sùng Mạt chưởng trại trấn Cốt Thiêu để nhận hàng.

Vệ Ách đặt tay lên đầu gối, nghe Thốn Đạo Hưng tiếp tục nói:

"Có mấy lần tôi tới nhà của chưởng trại nhưng chỉ gặp quản sự của chưởng trại Mộc, quản sự nói chuyện liên quan đến thổ ty, không dám tự đưa ra quyết định phải chờ chưởng trại đích thân trở về."

"Vậy chưởng trại đó đâu?" Trần Trình nhịn không được hỏi: "Đi đâu làm gì, dù sao cũng phải có thời gian trở về chứ?"

"Tôi không biết." Gương mặt Thốn Đạo Hưng hiện lên vẻ u ám: "Quản sự chỉ nói, chưởng trại vào núi săn thú, khi nào trở về còn phải xem chưởng trại —— bây giờ không có giấy biên nhận, đoàn ngựa thồ không thể rời khỏi trấn Cốt Thiêu. Tình hình bên các vị ân nhân thế nào rồi?"

Bảng điều khiển hệ thống nhấp nháy một chút.

Âm thanh điện tử máy móc quen thuộc vang lên bên tai mọi người.

[Đinh —— đông! Cốt truyện chính: "Cửa đen đóng, trấn Cốt Thiêu" đã được kích hoạt!]

[Chúc mừng các "vật tế" đã vất vả trốn thoát, trong lúc các ngài chạy thoát thân đã đến trấn Cốt Thiêu thần bí, ở đây không có hắc bà bí ẩn có thể tạm thời trấn áp "chú ấn Sơn Vương", mà còn ẩn giấu manh mối tại sao chưởng trại thổ ty lại thờ phụng "Sơn Chủ" như thế —— có lẽ, manh mối này có chút quan hệ với "Mộc Sùng Mạt", chưởng trại có dòng họ với thổ ty đó?]

[Chỉ có điều, đoàn ngựa thồ họ Thốn đã mang đến cho các ngài một tin xấu, các ngài biết rằng Mộc Sùng Mạt đã biến mất.]

[Nhiệm vụ 1: Tìm ra sự thật về sự biến mất của Mộc Sùng Mạt.]

[Nhiệm vụ 2: Giải mã bí mật của trấn Cốt Thiêu và rời đi cùng đoàn ngựa thồ họ Thốn.]

Nhiệm vụ của hệ thống vừa hiện ra, mọi người đều: "..."

Cảm giác ngột ngạt của phó bản bốn sao lại ập đến lần nữa, vốn dĩ sự biến mất của chưởng trại trấn Cốt Thiêu "Mộc Sùng Mạt" chỉ liên quan gián tiếp đến người chơi, nhưng giờ đây nó đã trực tiếp trở thành nhiệm vụ của người chơi.

Thốn Đạo Hưng thấy sắc mặt mọi người thay đổi, cho rằng chú ấn không ổn nên định đích thân đi mời hắc bà lần nữa.

Giải Nguyên Chân vội cản ông lại, không thể giải thích rõ nhiệm vụ cho nhân vật phó bản, chỉ nói chú ấn Sơn Vương không dễ áp chế nên mấy anh em khác mới có hơi lo lắng.

"Vừa khéo, Mộc Sùng Mạt còn chưa trở về, họ Thốn của chúng tôi ở trấn Cốt Thiêu thêm vài ngày nữa cũng không khiến người ta hoài nghi, các vị cứ xử lý việc này với hắc bà. Nếu có việc gì cần đoàn họ Thốn chúng tôi giúp đỡ, cứ việc bảo thằng hai tới đây báo cáo. Hai bên phối hợp sẽ nhanh hơn." Thốn Đạo Hưng dặn dò.

"Cảm ơn thủ lĩnh." Giải Nguyên Chân nói cám ơn.

Thốn Đạo Hưng và Thốn Dịch đi xử lý chuyện của đoàn họ Thốn của họ trước, trong sương phòng chỉ còn lại người chơi.

Mùi thơm của thức ăn trong phòng vẫn chưa tan hoàn toàn, nhưng nghỉ ngơi xem như đã kết thúc.

"Cũng may đây cũng là lần đầu tiên chúng ta chính thức tiếp xúc với nhiệm vụ chính liên quan đến 'Sơn Vương'." Giải Nguyên Chân an ủi nói: "Một khi manh mối này được giải quyết, khả năng vượt ải sẽ tăng lên rất nhiều."

Sau một hồi thảo luận, mọi người cũng không ở sương phòng quá lâu, khiêm tốn xuống lầu.

Trước khi xuống lầu, Vệ Ách liếc nhìn vách tường sương phòng.

Thốn Dịch tìm nhà trọ này, trên vách tường đối diện sương phòng cũng treo một chuôi đao sừng thú giống như Cốt Bà Lâu của hắc bà.

Trên tường treo đao, không phải do Cốt Bà Lâu đặc biệt làm như vậy.

Mà đó là phong tục của cả trấn Cốt Thiêu?

—— ——

Trấn Cốt Thiêu nằm giữa ba ngọn núi và một vách đá, địa hình rất đặc biệt, trái phải đều là núi, phía sau là vách núi cao dựng đứng. Một nơi giống như lòng chảo núi lõm xuống gần đường, xây dựng một trại như vậy ở Điền Nam, sau này do hoạt động kinh doanh thương mại phát triển nên nó trở thành thị trấn thương mại nhỏ trên Sơn Trà Cổ Đạo.

Trong trấn người đến người đi, tuy nói có trại binh của thổ ty giữ cổng, nhưng cũng có rất nhiều thương nhân và phu xe vào trại.

Bọn Vệ Ách thay quần áo, trà trộn vào trong đó nên cũng không nổi bật.

Theo quy luật của phim kinh dị "lạc đàn chết đột ngột" mọi người chia nhau thành động, Hứa Anh trong anh em song sinh thích khách đi theo Vệ Ách, nhưng giờ lại đứng bơ vơ trên đường phố với vẻ mặt tuyệt vọng.

... Vệ Ách, đội trưởng Vệ ma vương hoàn toàn không có khái niệm "hành động theo nhóm".

Chẳng qua Hứa Anh vừa thấy một mẫu thêu kỳ lạ trong cửa hàng của một trại dân, hoài nghi đó có thể là manh mối nên đi xem thử. Vừa quay đầu lại... Vệ Ách đã không thấy đâu.

Điều an ủi duy nhất là bên kia đường, Hứa Oánh và Cao Hạc đi tới.

Đoán chừng khi họ tới nên họ Vệ mới dứt khoát bỏ rơi anh. Thấy Hứa Anh lẻ loi đứng trên đường, Cao Hạc và Hứa Oánh đều kinh ngạc bèn hỏi anh: "Vệ Ách đâu?"

Hứa Anh: "..."

Đi giết người phóng hỏa rồi.

Vệ Ách đang đi "giết người phóng hỏa" không đi thẳng tới chỗ ở của chưởng trại Mộc, mà đi tới trước bụi hoa bỉ ngạn phía sau trại lâu. Cậu hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mấy bông hoa đỏ tươi quỷ dị, đẫm máu và có màu sắc kỳ quái này —— không hiểu sao, những bông hoa này luôn khiến cậu nhớ đến Chủ Thần lấy hình ảnh "Thần Lang Quan" xuất hiện.

Có lẽ đều là màu đỏ tươi mang điềm xấu.

Sau khi lạnh lùng nhìn hoa một lúc, phía trước truyền đến tiếng bánh xe, ngay khi Vệ Ách khẽ nâng mi, có người kéo cậu vào trong bụi hoa bỉ ngạn.

Những cánh hoa màu đỏ như máu rơi lả tả, ngay khi cổ tay bị kéo, cái bóng của đao Hộ Tát hơi trượt ra khỏi tay áo, giây tiếp theo sắp trượt ra ngoài lại thay đổi chủ ý.

Bánh xe. Bánh xe.

Tiếng bánh xe lăn trên đường đất vang lên.

Ngón tay Vệ Ách đè lên bảo đao của tộc A Xương, vài tên thổ ty trại binh áp tải một chiếc xe gỗ phủ vải đen vào trấn Cốt Thiêu. Chiếc xe gỗ bị phu xe gầy gò kéo mạnh, khi băng qua đường, một ít chất lỏng sền sệt rơi xuống từ mép tấm vải đen.

Cánh hoa dài mảnh mai cuộn tròn rơi xuống bên tai, dưới bóng bụi hoa một ánh sáng bạc khẽ lắc lư trước mặt Vệ Ách.

A Lang Điền Miêu vốn nên xách giỏ trúc lên núi hái thảo dược kéo Vệ Ách vào trong bụi hoa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện