Thủ lĩnh đoàn ngựa thồ vừa nói xong, sắc mặt của khán giả trong hiện thực đang xem livestream đều thay đổi hoàn toàn.
[Không thể nào, bị nhận ra rồi.]
[Trời ạ, vừa mới nghỉ ngơi được một lát lại tới nữa rồi?]
[May mắn kiểu gì thế, hồi hộp quá.]
[Đừng căng thẳng! Ông ấy sẽ không ra tay, độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ với Vệ Ách là max cấp á.]
Bình luận dày đặc lướt qua, bên cạnh xe ngựa, Vệ Ách hơi ngước mắt lên, con ngươi đỏ sậm giãn ra nhìn trai tráng đoàn ngựa thồ Điền Nam. Đàn ông Điền Nam cao lớn cường tráng nhưng lòng dạ lại tinh tế lạ thường. Vệ Ách vừa ngước mắt lên, trai tráng Điền Nam đã chắp tay nói: "Các anh em tộc Miêu đừng trách tôi mạo muội, chỉ là tôi làm nghề đi đường núi, hiểu biết nhiều hơn người thường."
Trai tráng Điền Nam dừng lại một lát, thành thật nói rõ sự thật:
"Vật tế bị hiến tế cho Sơn Vương sẽ mang theo chú ấn của Sơn Chủ trên người, cuối cùng không phải chết trong tay sơn binh, thì cũng chết dưới núi lở."
Ông vừa nhắc đến "sơn binh", Vệ Ách chợt nhớ khi dừng chân nghỉ ngơi đêm qua, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ đã dâng cúng một bát cơm trắng cho tiểu quỷ qua đường.
Sơn binh âm sai đều là du hồn dạ quỷ trong núi.
Không biết thủ lĩnh đoàn ngựa thồ có thể nhìn ra điều gì từ đó.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó đã nghe trai tráng Điền Nam nói: "Đêm qua, tôi thu dọn đồ cúng qua đường đã cảm thấy có gì đó không đúng. Chúng tôi quanh năm cưỡi ngựa, hang ổ của nhà họ Thốn dương khí mạnh còn có quỷ lừa la đè chân, ngày thường nửa bát cơm là đủ để qua đường, hôm qua cả bát còn chưa đủ. Lúc ấy tôi cũng không để trong lòng, chỉ nghĩ hôm nay trời xấu nên gặp sơn khách nhiều hơn một chút, Không ngờ tới giữa đường đi lại xảy ra sự cố quỷ phá kính đồng, núi lở liên tục, từ đó mới hoàn toàn kết luận rằng các vị có lẽ là vật tế."
Phòng livestream nghe trai tráng Điền Nam giải thích như vậy, lúc này mới chợt hiểu.
[Quả nhiên là có liên quan đến "vật tế", "chú ấn Sơn Vương"! Trách không được bọn Vệ Ách gặp phải sát cục không dứt, Sơn Vương Điền Nam này quá kinh khủng!]
[Đoàn ngựa thồ họ Thốn biết thật nhiều.]
[Những người trong các ngành các nghề thời xưa đều có cách sinh sống dưới lưỡi đao.]
Đối phương đã suy đoán rõ ràng nguyên do, nếu giấu diếm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vệ Ách nhìn lướt qua độ thiện cảm trên bảng điều khiển bèn hỏi: "Nếu thủ lĩnh Thốn đã biết chuyện "vật tế" này, có thể nói rõ cho chúng tôi biết được không? Tại sao thổ ty lại muốn bắt nhiều người như vậy để hiến tế cho Sơn Chủ?" Vệ Ách hơi dừng lại một lát, trực tiếp "tung ra" thân phận người chơi: "Không dối gạt thủ lĩnh Thốn, anh em chúng tôi không phải người trại Điền Nam mà là trùng hợp đi ngang qua bị bắt tới."
"Các vị không phải người trại Điền Nam?" Hiển nhiên trai tráng Điền Nam không nghi ngờ trò lừa bịp trước đây của Vệ Ách và Tống Nguyệt Mi, ông ngạc nhiên nói: "Vậy mọi thứ có thể nói xuôi được rồi."
Trai tráng Điền Nam lập tức kể cho Vệ Ách nghe một chuyện lạ của thổ ty Thập Ngũ Mãnh Điền Nam!
Từ ba mươi năm trước, mấy người Hán - Dự Châu gặp hoạ lớn không ngớt, lão hoàng đế ở kinh thành bận rộn trấn áp vùng đất Hán Trung, không có sức để lo biên cương, mấy thổ ty Điền Nam hoàn toàn phớt lờ luật khai thác mỏ của thánh thượng, khai thác bừa bãi và mở rộng trại chiêu binh khắp nơi. Cả vùng Điền Nam, vua một cõi nổi lên khắp nơi.
Mà bây giờ thổ ty chưởng trại chủ yếu phân bố ở phía Bắc và phía Tây Điền Nam. Thập Ngũ Mãnh Điền Nam chủ yếu sản xuất đồng trắng, tuy cũng sản xuất bạc nhưng số lượng rất ít. Hơn nữa, nó ẩn sâu trong núi, núi cao nước xiếc, khó có thể khai thác, bởi vậy Điền Nam Tây Tạng khá nghèo nàn lạc hậu.
"Song không biết bây giờ tộc thổ ty lấy được tin tức ở chỗ nào, bắt đầu lén lút hiến tế cho Sơn Chủ." Trai tráng Điền Nam tiếp tục nói.
Vốn dĩ thổ ty Thập Ngũ Mãnh chỉ tùy tiện thử, mèo mù vớt phải chuột chết, cứ thử xem thế nào.
Ai ngờ thử một lần, "Sơn Chủ" này quả thực linh nghiệm.
Sau khi bái tế Sơn Chủ, mỏ đồng trắng ở Thập Ngũ Mãnh trực tiếp chuyển thành mỏ bạc. Bởi vậy thổ ty trở nên giàu có, có lương thực và tiền bạc, có nhà và thông qua Trà Mã Cổ Đạo mua bán giáp và vũ khí với những nơi khác. Các thổ ty khác ở phía tây và bắc Điền Nam tấn công, nhưng đều bị Thập Ngũ Mãnh binh sĩ hung hãn vũ khí tốt đánh lui.
Mới đầu, thổ ty còn có chút sợ hãi món quà "Sơn Chủ" ban cho chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng sau này, dâng cúng đầu hổ là có thể mở ra mỏ vàng. Dâng cúng đầu heo là có thể mở mỏ bạc, đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng có một điều kiện —— hàng năm phải hiến tế "vật tế" cho Sơn Chủ.
Chỉ là một vài vật tế, nhưng đối với thổ ty thì có quan trọng không? Thổ ty hoàn toàn tin tưởng Sơn Chủ, ra lệnh cho tất cả trại dưới quyền đều phải sùng bái và cúng tế cho Sơn Vương.
"Lúc trước vật tế đều bắt ra từ trong trại. Một năm bốn lần, một lần 24 người, Thập Ngũ Mãnh có nhiều trại dân, trại lớn chia thành các trại nhỏ, trại nhỏ chia thành các dân Miêu, nhân khẩu ăn phần trăm. Suy cho cùng không khó khăn lắm —— dẫu sao giữa các thổ ty thường sống mái với nhau hoặc bị bắt đi đào mỏ xây dựng đền thờ, chết nhiều hơn con số này." Trai tráng Điền Nam nói: "Chỉ mới bắt đầu từ năm ngoái, Sơn Chủ muốn cung phụng ngày càng nhiều. Mấy tháng trước khi chúng tôi đi núi, có nghe nói một hai trại dân bị bắt làm vật tế, không ai có thể thoát ra ngoài nên bọn họ bèn dắt cả trại chạy trốn —— nhưng chưa qua sông Hắc Hà, bọn họ đã bị trại binh thổ ty lột da treo cổ rồi."
"Đoàn ngựa thồ chúng tôi không có cách giúp các vị loại bỏ chú ấn Sơn Chủ trên người các vị, nhưng các vị có thể đến trấn Cốt Thiêu, ở đó có một hắc bà, xin bà ấy ra tay giúp đỡ." Trai tráng Điền Nam đưa ra một đề nghị.
Khi ông nói lời này, một lời nhắc hệ thống đồng thời vang lên trong tai tất cả người chơi.
["Chú ấn Sơn Vương" sẽ tăng lên theo thời gian, người mang theo chú ấn sẽ bị nguyền rủa không cách nào rời đi Thập Ngũ Mãnh. Hiện tại, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ họ Thốn tỏ ý, có lẽ hắc bà ở trấn Cốt Thiêu sẽ có cách...]
[Nhiệm vụ chính: Đến trấn Cốt Thiêu, nhận được trợ giúp!]
[Gợi ý: Hắc bà hận kẻ giết con trai của mình thấu xương.]
Hắc bà. Con trai.
Gương mặt Vệ Ách không có chút bất thường nào, chỉ thản nhiên nói: "Bà ấy chịu ra tay?"
"Đoàn ngựa thồ họ Thốn chúng tôi có qua lại với hắc bà đó." Trai tráng Điền Nam đè giọng xuống: "Con trai của bà ấy từng là vật tế trốn thoát khỏi núi, trên người cậu ấy cũng giống các vị có mang theo chú ấn Sơn Chủ, suýt chút nữa đã chết do sơn binh mà chú ấn dẫn tới, nhưng bà đã nghĩ cách trấn áp chú ấn. Sau đó trốn thoát đến Hắc Hà, đáng tiếc cuối cùng vẫn còn thiếu một chút nữa..."
Hóa ra là vậy.
Con trai của hắc bà đã từng là vật tế, đoàn ngựa thồ họ Thốn lại có qua lại với bà.
Chẳng có gì lạ khi biết về "vật tế" và "chú ấn Sơn Vương".
Chỉ là... Vệ Ách hơi ngước mắt: "Thủ lĩnh biết chúng tôi là vật tế, còn dám đi cùng? Không sợ chúng tôi đưa quỷ quái nào đó tới?"
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh niên tóc bạc hơi tái nhợt, cổ áo batik áp sát vào cổ, con ngươi như mã não như giọt máu lộ ra khí chất tà ác mê hoặc, khiến người ta cảm thấy sợ hãi khó giải thích được, chỉ là trai tráng đoàn ngựa thồ họ Thốn lại không hề do dự hay khiếp sợ.
"Người đi núi, luôn gặp phải quỷ quái." Trai tráng Điền Nam cười lớn, đột nhiên lộ ra chút kiêu ngạo: "Các vị đã liều mạng cứu toàn bộ đoàn ngựa thồ trong trận núi lở, chỉ bởi vậy mà đã trở mặt, đoàn ngựa thồ chúng tôi còn tự tin gì để đánh cờ hiệu trên Trà Mã Cổ Đạo chứ? —— thà vứt cờ hiệu đó còn hơn!"
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngọn cờ của đoàn ngựa thồ lớn nhất Điền Nam phấp phới giữa núi rừng.
Một đám trai tráng đoàn ngựa thồ tự nấu đồ ăn, ăn thịt không hề nhìn sang bên này. Dao găm và mã tấu treo gọn gàng ở trên lưng lừa la.
Đến lúc này, phòng livestream sao còn không rõ nữa, nghĩ đến sau khi đoàn ngựa thồ chạy ra đều biết thân phận người chơi của họ, chỉ sợ họ làm "vật tế" chim sợ cành cong nên người chỉ huy đoàn ngựa thồ đặc biệt đến đây để nói rõ với Vệ Ách. Dao găm và mã tấu đều dắt bên hông lừa la, đó là biểu hiện thái độ không rõ ràng nhưng cũng rất thẳng thắn.
Đi thuyền cưỡi ngựa, ba phần mạng.
Ba phần trong này, một phần đặc biệt là nói về "ân nghĩa".
"Tất nhiên, chúng tôi cũng có một chuyện riêng." Trai tráng Điền Nam xoa tay chợt cảm thấy xấu hổ: "Đúng là chú ấn Sơn Vương có thể dẫn ra quỷ quái gây tai họa ở Thập Ngũ Mãnh, nhưng tình hình đoàn ngựa thồ của chúng tôi thực ra cũng không tốt lắm. Điều quan trọng nhất mà đoàn họ Thốn trông cậy vào chính là quỷ lừa la do tổ tiên họ Thốn để lại."
"Quỷ lừa la mang theo sáu gương, một 'thượng tiên' bị phong ấn trong sáu tấm gương. Theo lời dặn dò của tổ tiên để lại, "thượng tiên" bị giam giữ, cứ cách mấy chục năm sẽ sống lại một lần. Nếu "thượng tiên" trong sáu tấm gương làm vỡ gương, thì phải bỏ lừa la chạy trối chết. Chúng tôi đã tính rồi, không phải năm nay thì sang năm sẽ đến thời gian thượng tiên ra kính. Các vị dẫn dụ như thế, trái lại đã giúp chúng tôi thoát khỏi tai họa ngầm. Sau khi trải qua chuyện tối qua, ít nhất "đại tiên" có thể an ổn hơn mấy chục năm. Chuyển lừa la cho con trai tôi cũng không quá lo lắng nữa."
Trong lúc nói chuyện, quỷ lừa la duyên dáng bước tới đây, vây quanh bên người chỉ huy đoàn ngựa thồ, móng ngựa đá vào sau lưng ông một cái.
Trai tráng Điền Nam "ôi chao" một tiếng, vỗ về lưng quỷ lừa la.
Nói gì mà để lại cho con trai không cần lo lắng, nhìn vẻ thân thiết đó, rõ ràng là vui mừng vì quỷ lừa la làm bạn mấy chục năm có thể hoàn hảo không việc gì đi lại mấy chục năm nữa. Vệ Ách vốn còn muốn hỏi trai tráng Điền Nam, bọn họ làm thế nào phong ấn quỷ quái trong gương, nhưng bây giờ vừa nghe đã biết đoàn ngựa thồ có lẽ cũng không rõ ràng lắm.
Thuận miệng hỏi thử, quả là thế. Bây giờ đoàn ngựa thồ chỉ biết cưỡi lừa la và nghe chuông, đại quỷ trong gương đồng mà bọn họ gọi là "thượng tiên", rốt cuộc có lai lịch gì và tại sao bị tổ tiên đoàn ngựa thồ phong ấn vào trong gương.
"Thượng tiên" bị phong ấn trong gương đồng thế nào, đoàn ngựa thồ cũng không biết.
Cách thức điều khiển quỷ lừa la khá đơn giản, bọn họ mang trong mình dòng máu nhà họ Thốn, khi giao cho thủ lĩnh thì đặc biệt đốt một tờ giấy màu vàng, sau đó thay dây thừng, bình thường cung phụng cho tốt là được.
Đoàn ngựa thồ không giấu giếm điều gì, nói rất chi tiết, nhưng lại không giúp ích gì cho Vệ Ách.
Điều cậu muốn biết là thực ra là tổ tiên họ Thốn đã bắt quỷ lừa la như thế nào, muốn từ trong đó tìm ra cách trấn áp hoàn toàn Chủ Thần. Vệ Ách hơi thất vọng nên chuyển sang hỏi mấy chú ý khi đoàn ngựa thồ dâng cúng gạo.
"Thuật điều khiển thần của cậu Vệ còn cao siêu hơn đoàn ngựa thồ chúng tôi nhiều, tôi hành nghề đi núi nhiều năm còn chưa thấy pháp môn tinh diệu cao thâm như thế." Người chỉ huy đoàn ngựa thồ nghe Vệ Ách xin chỉ bảo về cách dâng cúng gạo thì có hơi kinh ngạc: "Mấy mẹo nhỏ xoàng xĩnh đó của chúng tôi, lọt mắt xanh của cậu Vệ à?"
"Có thể học không?" Vệ Ách lật tay, một khối vàng nặng trĩu đổi từ cửa hàng của hệ thống xuất hiện giữa kẽ ngón tay, cậu đưa số vàng đó cho người chỉ huy đoàn ngựa thồ: "Không phải học không công."
Trai tráng Điền Nam vội từ chối, nói đó là mẹo nhỏ, mấy cụ già Điền Nam Tây Tạng đều biết, không cần cậu Vệ lãng phí tiền bạc một cách vô ích.
Ông vừa nói vừa giải thích chi tiết lý do tại sao dâng cúng gạo.
Một là phải biết sơ qua nơi này có quỷ quái gì.
Tiểu quỷ du đãng trong núi, đa số là người sống chết oan, không thể đầu thai, không có người nhặt xác, bụng đói kêu vang, dâng cúng một chén cơm, có miếng ăn thì sẽ không hại người nữa.
Nếu cao cấp hơn một chút thì phải chuẩn bị gạo thượng hạng, gạo ngũ sắc tương ứng với ngũ hành của trời đất, dùng ngũ hành để dọa khí quỷ...
"Tối qua không phải thuật điều khiển thần." Trai tráng Điền Nam vừa dứt lời, Vệ Ách thản nhiên nói: "Đó là 'chúc phúc' được mời tới."
[Ồ, nghe nói Vệ Thần là người Phúc Kiến, quả nhiên là nhớ đến thần bảo hộ quê hương của mình.]
[Mặt lạnh lòng mềm, ai nói Vệ Thần máu lạnh tôi chiến với người đó!]
[Mấy bạn không phát hiện ra sao? Vệ Ách đang hỏi giúp chúng ta đó, cậu ấy có nhiều đạo cụ pháp thuật như vậy, hoàn toàn không sợ mấy tiểu quỷ này, nhưng người bình thường như chúng ta gặp phải thì mất mạng như chơi.]
Trai tráng Điền Nam nói chi tiết, nhưng như ông đã nói đây chỉ là một cách để xua đuổi sơn binh âm sai, gặp phải quỷ mạnh hơn thì không có tác dụng.
Người chỉ huy đoàn ngựa thồ họ Thốn không cần vàng, nhưng Vệ Ách vẫn đưa vàng cho ông. Chỉ nói rằng đó là tiền quà đoàn ngựa thồ làm trung gian giới thiệu hắc bà giúp đỡ.
Đoàn ngựa thồ họ Thốn đi chuyến này, hàng hóa đều mất sạch, đoàn ngựa thồ lại có hơn trăm miệng ăn.
Trai tráng Điền Nam do dự mãi, cuối cùng vẫn nhận vàng, nhưng ông vẫn cảm thấy mình nói mấy điều đó chẳng đáng là gì nên đã lấy một lá cờ có vẽ mặt thú từ thắt lưng của mình đưa cho Vệ Ách.
[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi Vệ Ách nhận được đạo cụ "Cờ đi núi Thoán Long"!]
Vệ Ách chợt ngước mắt lên
Cờ đi núi Thoán Long.
Thoán Long.
Sự tồn tại vô danh được thợ mỏ trong "hang máu bạc" cung phụng —— Long Thần che chở mỏ Thoán Bặc! Đoàn ngựa thồ họ Thốn thế mà có liên quan đến "nó"?
[Không thể nào, bị nhận ra rồi.]
[Trời ạ, vừa mới nghỉ ngơi được một lát lại tới nữa rồi?]
[May mắn kiểu gì thế, hồi hộp quá.]
[Đừng căng thẳng! Ông ấy sẽ không ra tay, độ thiện cảm của đoàn ngựa thồ với Vệ Ách là max cấp á.]
Bình luận dày đặc lướt qua, bên cạnh xe ngựa, Vệ Ách hơi ngước mắt lên, con ngươi đỏ sậm giãn ra nhìn trai tráng đoàn ngựa thồ Điền Nam. Đàn ông Điền Nam cao lớn cường tráng nhưng lòng dạ lại tinh tế lạ thường. Vệ Ách vừa ngước mắt lên, trai tráng Điền Nam đã chắp tay nói: "Các anh em tộc Miêu đừng trách tôi mạo muội, chỉ là tôi làm nghề đi đường núi, hiểu biết nhiều hơn người thường."
Trai tráng Điền Nam dừng lại một lát, thành thật nói rõ sự thật:
"Vật tế bị hiến tế cho Sơn Vương sẽ mang theo chú ấn của Sơn Chủ trên người, cuối cùng không phải chết trong tay sơn binh, thì cũng chết dưới núi lở."
Ông vừa nhắc đến "sơn binh", Vệ Ách chợt nhớ khi dừng chân nghỉ ngơi đêm qua, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ đã dâng cúng một bát cơm trắng cho tiểu quỷ qua đường.
Sơn binh âm sai đều là du hồn dạ quỷ trong núi.
Không biết thủ lĩnh đoàn ngựa thồ có thể nhìn ra điều gì từ đó.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó đã nghe trai tráng Điền Nam nói: "Đêm qua, tôi thu dọn đồ cúng qua đường đã cảm thấy có gì đó không đúng. Chúng tôi quanh năm cưỡi ngựa, hang ổ của nhà họ Thốn dương khí mạnh còn có quỷ lừa la đè chân, ngày thường nửa bát cơm là đủ để qua đường, hôm qua cả bát còn chưa đủ. Lúc ấy tôi cũng không để trong lòng, chỉ nghĩ hôm nay trời xấu nên gặp sơn khách nhiều hơn một chút, Không ngờ tới giữa đường đi lại xảy ra sự cố quỷ phá kính đồng, núi lở liên tục, từ đó mới hoàn toàn kết luận rằng các vị có lẽ là vật tế."
Phòng livestream nghe trai tráng Điền Nam giải thích như vậy, lúc này mới chợt hiểu.
[Quả nhiên là có liên quan đến "vật tế", "chú ấn Sơn Vương"! Trách không được bọn Vệ Ách gặp phải sát cục không dứt, Sơn Vương Điền Nam này quá kinh khủng!]
[Đoàn ngựa thồ họ Thốn biết thật nhiều.]
[Những người trong các ngành các nghề thời xưa đều có cách sinh sống dưới lưỡi đao.]
Đối phương đã suy đoán rõ ràng nguyên do, nếu giấu diếm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vệ Ách nhìn lướt qua độ thiện cảm trên bảng điều khiển bèn hỏi: "Nếu thủ lĩnh Thốn đã biết chuyện "vật tế" này, có thể nói rõ cho chúng tôi biết được không? Tại sao thổ ty lại muốn bắt nhiều người như vậy để hiến tế cho Sơn Chủ?" Vệ Ách hơi dừng lại một lát, trực tiếp "tung ra" thân phận người chơi: "Không dối gạt thủ lĩnh Thốn, anh em chúng tôi không phải người trại Điền Nam mà là trùng hợp đi ngang qua bị bắt tới."
"Các vị không phải người trại Điền Nam?" Hiển nhiên trai tráng Điền Nam không nghi ngờ trò lừa bịp trước đây của Vệ Ách và Tống Nguyệt Mi, ông ngạc nhiên nói: "Vậy mọi thứ có thể nói xuôi được rồi."
Trai tráng Điền Nam lập tức kể cho Vệ Ách nghe một chuyện lạ của thổ ty Thập Ngũ Mãnh Điền Nam!
Từ ba mươi năm trước, mấy người Hán - Dự Châu gặp hoạ lớn không ngớt, lão hoàng đế ở kinh thành bận rộn trấn áp vùng đất Hán Trung, không có sức để lo biên cương, mấy thổ ty Điền Nam hoàn toàn phớt lờ luật khai thác mỏ của thánh thượng, khai thác bừa bãi và mở rộng trại chiêu binh khắp nơi. Cả vùng Điền Nam, vua một cõi nổi lên khắp nơi.
Mà bây giờ thổ ty chưởng trại chủ yếu phân bố ở phía Bắc và phía Tây Điền Nam. Thập Ngũ Mãnh Điền Nam chủ yếu sản xuất đồng trắng, tuy cũng sản xuất bạc nhưng số lượng rất ít. Hơn nữa, nó ẩn sâu trong núi, núi cao nước xiếc, khó có thể khai thác, bởi vậy Điền Nam Tây Tạng khá nghèo nàn lạc hậu.
"Song không biết bây giờ tộc thổ ty lấy được tin tức ở chỗ nào, bắt đầu lén lút hiến tế cho Sơn Chủ." Trai tráng Điền Nam tiếp tục nói.
Vốn dĩ thổ ty Thập Ngũ Mãnh chỉ tùy tiện thử, mèo mù vớt phải chuột chết, cứ thử xem thế nào.
Ai ngờ thử một lần, "Sơn Chủ" này quả thực linh nghiệm.
Sau khi bái tế Sơn Chủ, mỏ đồng trắng ở Thập Ngũ Mãnh trực tiếp chuyển thành mỏ bạc. Bởi vậy thổ ty trở nên giàu có, có lương thực và tiền bạc, có nhà và thông qua Trà Mã Cổ Đạo mua bán giáp và vũ khí với những nơi khác. Các thổ ty khác ở phía tây và bắc Điền Nam tấn công, nhưng đều bị Thập Ngũ Mãnh binh sĩ hung hãn vũ khí tốt đánh lui.
Mới đầu, thổ ty còn có chút sợ hãi món quà "Sơn Chủ" ban cho chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng sau này, dâng cúng đầu hổ là có thể mở ra mỏ vàng. Dâng cúng đầu heo là có thể mở mỏ bạc, đáp ứng mọi yêu cầu, nhưng có một điều kiện —— hàng năm phải hiến tế "vật tế" cho Sơn Chủ.
Chỉ là một vài vật tế, nhưng đối với thổ ty thì có quan trọng không? Thổ ty hoàn toàn tin tưởng Sơn Chủ, ra lệnh cho tất cả trại dưới quyền đều phải sùng bái và cúng tế cho Sơn Vương.
"Lúc trước vật tế đều bắt ra từ trong trại. Một năm bốn lần, một lần 24 người, Thập Ngũ Mãnh có nhiều trại dân, trại lớn chia thành các trại nhỏ, trại nhỏ chia thành các dân Miêu, nhân khẩu ăn phần trăm. Suy cho cùng không khó khăn lắm —— dẫu sao giữa các thổ ty thường sống mái với nhau hoặc bị bắt đi đào mỏ xây dựng đền thờ, chết nhiều hơn con số này." Trai tráng Điền Nam nói: "Chỉ mới bắt đầu từ năm ngoái, Sơn Chủ muốn cung phụng ngày càng nhiều. Mấy tháng trước khi chúng tôi đi núi, có nghe nói một hai trại dân bị bắt làm vật tế, không ai có thể thoát ra ngoài nên bọn họ bèn dắt cả trại chạy trốn —— nhưng chưa qua sông Hắc Hà, bọn họ đã bị trại binh thổ ty lột da treo cổ rồi."
"Đoàn ngựa thồ chúng tôi không có cách giúp các vị loại bỏ chú ấn Sơn Chủ trên người các vị, nhưng các vị có thể đến trấn Cốt Thiêu, ở đó có một hắc bà, xin bà ấy ra tay giúp đỡ." Trai tráng Điền Nam đưa ra một đề nghị.
Khi ông nói lời này, một lời nhắc hệ thống đồng thời vang lên trong tai tất cả người chơi.
["Chú ấn Sơn Vương" sẽ tăng lên theo thời gian, người mang theo chú ấn sẽ bị nguyền rủa không cách nào rời đi Thập Ngũ Mãnh. Hiện tại, thủ lĩnh đoàn ngựa thồ họ Thốn tỏ ý, có lẽ hắc bà ở trấn Cốt Thiêu sẽ có cách...]
[Nhiệm vụ chính: Đến trấn Cốt Thiêu, nhận được trợ giúp!]
[Gợi ý: Hắc bà hận kẻ giết con trai của mình thấu xương.]
Hắc bà. Con trai.
Gương mặt Vệ Ách không có chút bất thường nào, chỉ thản nhiên nói: "Bà ấy chịu ra tay?"
"Đoàn ngựa thồ họ Thốn chúng tôi có qua lại với hắc bà đó." Trai tráng Điền Nam đè giọng xuống: "Con trai của bà ấy từng là vật tế trốn thoát khỏi núi, trên người cậu ấy cũng giống các vị có mang theo chú ấn Sơn Chủ, suýt chút nữa đã chết do sơn binh mà chú ấn dẫn tới, nhưng bà đã nghĩ cách trấn áp chú ấn. Sau đó trốn thoát đến Hắc Hà, đáng tiếc cuối cùng vẫn còn thiếu một chút nữa..."
Hóa ra là vậy.
Con trai của hắc bà đã từng là vật tế, đoàn ngựa thồ họ Thốn lại có qua lại với bà.
Chẳng có gì lạ khi biết về "vật tế" và "chú ấn Sơn Vương".
Chỉ là... Vệ Ách hơi ngước mắt: "Thủ lĩnh biết chúng tôi là vật tế, còn dám đi cùng? Không sợ chúng tôi đưa quỷ quái nào đó tới?"
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thanh niên tóc bạc hơi tái nhợt, cổ áo batik áp sát vào cổ, con ngươi như mã não như giọt máu lộ ra khí chất tà ác mê hoặc, khiến người ta cảm thấy sợ hãi khó giải thích được, chỉ là trai tráng đoàn ngựa thồ họ Thốn lại không hề do dự hay khiếp sợ.
"Người đi núi, luôn gặp phải quỷ quái." Trai tráng Điền Nam cười lớn, đột nhiên lộ ra chút kiêu ngạo: "Các vị đã liều mạng cứu toàn bộ đoàn ngựa thồ trong trận núi lở, chỉ bởi vậy mà đã trở mặt, đoàn ngựa thồ chúng tôi còn tự tin gì để đánh cờ hiệu trên Trà Mã Cổ Đạo chứ? —— thà vứt cờ hiệu đó còn hơn!"
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, ngọn cờ của đoàn ngựa thồ lớn nhất Điền Nam phấp phới giữa núi rừng.
Một đám trai tráng đoàn ngựa thồ tự nấu đồ ăn, ăn thịt không hề nhìn sang bên này. Dao găm và mã tấu treo gọn gàng ở trên lưng lừa la.
Đến lúc này, phòng livestream sao còn không rõ nữa, nghĩ đến sau khi đoàn ngựa thồ chạy ra đều biết thân phận người chơi của họ, chỉ sợ họ làm "vật tế" chim sợ cành cong nên người chỉ huy đoàn ngựa thồ đặc biệt đến đây để nói rõ với Vệ Ách. Dao găm và mã tấu đều dắt bên hông lừa la, đó là biểu hiện thái độ không rõ ràng nhưng cũng rất thẳng thắn.
Đi thuyền cưỡi ngựa, ba phần mạng.
Ba phần trong này, một phần đặc biệt là nói về "ân nghĩa".
"Tất nhiên, chúng tôi cũng có một chuyện riêng." Trai tráng Điền Nam xoa tay chợt cảm thấy xấu hổ: "Đúng là chú ấn Sơn Vương có thể dẫn ra quỷ quái gây tai họa ở Thập Ngũ Mãnh, nhưng tình hình đoàn ngựa thồ của chúng tôi thực ra cũng không tốt lắm. Điều quan trọng nhất mà đoàn họ Thốn trông cậy vào chính là quỷ lừa la do tổ tiên họ Thốn để lại."
"Quỷ lừa la mang theo sáu gương, một 'thượng tiên' bị phong ấn trong sáu tấm gương. Theo lời dặn dò của tổ tiên để lại, "thượng tiên" bị giam giữ, cứ cách mấy chục năm sẽ sống lại một lần. Nếu "thượng tiên" trong sáu tấm gương làm vỡ gương, thì phải bỏ lừa la chạy trối chết. Chúng tôi đã tính rồi, không phải năm nay thì sang năm sẽ đến thời gian thượng tiên ra kính. Các vị dẫn dụ như thế, trái lại đã giúp chúng tôi thoát khỏi tai họa ngầm. Sau khi trải qua chuyện tối qua, ít nhất "đại tiên" có thể an ổn hơn mấy chục năm. Chuyển lừa la cho con trai tôi cũng không quá lo lắng nữa."
Trong lúc nói chuyện, quỷ lừa la duyên dáng bước tới đây, vây quanh bên người chỉ huy đoàn ngựa thồ, móng ngựa đá vào sau lưng ông một cái.
Trai tráng Điền Nam "ôi chao" một tiếng, vỗ về lưng quỷ lừa la.
Nói gì mà để lại cho con trai không cần lo lắng, nhìn vẻ thân thiết đó, rõ ràng là vui mừng vì quỷ lừa la làm bạn mấy chục năm có thể hoàn hảo không việc gì đi lại mấy chục năm nữa. Vệ Ách vốn còn muốn hỏi trai tráng Điền Nam, bọn họ làm thế nào phong ấn quỷ quái trong gương, nhưng bây giờ vừa nghe đã biết đoàn ngựa thồ có lẽ cũng không rõ ràng lắm.
Thuận miệng hỏi thử, quả là thế. Bây giờ đoàn ngựa thồ chỉ biết cưỡi lừa la và nghe chuông, đại quỷ trong gương đồng mà bọn họ gọi là "thượng tiên", rốt cuộc có lai lịch gì và tại sao bị tổ tiên đoàn ngựa thồ phong ấn vào trong gương.
"Thượng tiên" bị phong ấn trong gương đồng thế nào, đoàn ngựa thồ cũng không biết.
Cách thức điều khiển quỷ lừa la khá đơn giản, bọn họ mang trong mình dòng máu nhà họ Thốn, khi giao cho thủ lĩnh thì đặc biệt đốt một tờ giấy màu vàng, sau đó thay dây thừng, bình thường cung phụng cho tốt là được.
Đoàn ngựa thồ không giấu giếm điều gì, nói rất chi tiết, nhưng lại không giúp ích gì cho Vệ Ách.
Điều cậu muốn biết là thực ra là tổ tiên họ Thốn đã bắt quỷ lừa la như thế nào, muốn từ trong đó tìm ra cách trấn áp hoàn toàn Chủ Thần. Vệ Ách hơi thất vọng nên chuyển sang hỏi mấy chú ý khi đoàn ngựa thồ dâng cúng gạo.
"Thuật điều khiển thần của cậu Vệ còn cao siêu hơn đoàn ngựa thồ chúng tôi nhiều, tôi hành nghề đi núi nhiều năm còn chưa thấy pháp môn tinh diệu cao thâm như thế." Người chỉ huy đoàn ngựa thồ nghe Vệ Ách xin chỉ bảo về cách dâng cúng gạo thì có hơi kinh ngạc: "Mấy mẹo nhỏ xoàng xĩnh đó của chúng tôi, lọt mắt xanh của cậu Vệ à?"
"Có thể học không?" Vệ Ách lật tay, một khối vàng nặng trĩu đổi từ cửa hàng của hệ thống xuất hiện giữa kẽ ngón tay, cậu đưa số vàng đó cho người chỉ huy đoàn ngựa thồ: "Không phải học không công."
Trai tráng Điền Nam vội từ chối, nói đó là mẹo nhỏ, mấy cụ già Điền Nam Tây Tạng đều biết, không cần cậu Vệ lãng phí tiền bạc một cách vô ích.
Ông vừa nói vừa giải thích chi tiết lý do tại sao dâng cúng gạo.
Một là phải biết sơ qua nơi này có quỷ quái gì.
Tiểu quỷ du đãng trong núi, đa số là người sống chết oan, không thể đầu thai, không có người nhặt xác, bụng đói kêu vang, dâng cúng một chén cơm, có miếng ăn thì sẽ không hại người nữa.
Nếu cao cấp hơn một chút thì phải chuẩn bị gạo thượng hạng, gạo ngũ sắc tương ứng với ngũ hành của trời đất, dùng ngũ hành để dọa khí quỷ...
"Tối qua không phải thuật điều khiển thần." Trai tráng Điền Nam vừa dứt lời, Vệ Ách thản nhiên nói: "Đó là 'chúc phúc' được mời tới."
[Ồ, nghe nói Vệ Thần là người Phúc Kiến, quả nhiên là nhớ đến thần bảo hộ quê hương của mình.]
[Mặt lạnh lòng mềm, ai nói Vệ Thần máu lạnh tôi chiến với người đó!]
[Mấy bạn không phát hiện ra sao? Vệ Ách đang hỏi giúp chúng ta đó, cậu ấy có nhiều đạo cụ pháp thuật như vậy, hoàn toàn không sợ mấy tiểu quỷ này, nhưng người bình thường như chúng ta gặp phải thì mất mạng như chơi.]
Trai tráng Điền Nam nói chi tiết, nhưng như ông đã nói đây chỉ là một cách để xua đuổi sơn binh âm sai, gặp phải quỷ mạnh hơn thì không có tác dụng.
Người chỉ huy đoàn ngựa thồ họ Thốn không cần vàng, nhưng Vệ Ách vẫn đưa vàng cho ông. Chỉ nói rằng đó là tiền quà đoàn ngựa thồ làm trung gian giới thiệu hắc bà giúp đỡ.
Đoàn ngựa thồ họ Thốn đi chuyến này, hàng hóa đều mất sạch, đoàn ngựa thồ lại có hơn trăm miệng ăn.
Trai tráng Điền Nam do dự mãi, cuối cùng vẫn nhận vàng, nhưng ông vẫn cảm thấy mình nói mấy điều đó chẳng đáng là gì nên đã lấy một lá cờ có vẽ mặt thú từ thắt lưng của mình đưa cho Vệ Ách.
[Đinh —— đông! Chúc mừng người chơi Vệ Ách nhận được đạo cụ "Cờ đi núi Thoán Long"!]
Vệ Ách chợt ngước mắt lên
Cờ đi núi Thoán Long.
Thoán Long.
Sự tồn tại vô danh được thợ mỏ trong "hang máu bạc" cung phụng —— Long Thần che chở mỏ Thoán Bặc! Đoàn ngựa thồ họ Thốn thế mà có liên quan đến "nó"?
Danh sách chương