Nghe người này nói thì thấy không có vấn đề gì, lý luận và logic đều rất thuyết phục.

Thời Sênh tiến lên một bước, ánh mắt bình tĩnh dừng trên gương mặt gã đàn ông: “Nếu chỉ là tìm ăn, vậy tại sao lại định giết bọn ta?”

Nếu chỉ là ăn vụng thì cần gì phải giết người.

Người lúc trước đánh nhau với cô cũng không giống người thường.

“Giết các cô ư? Không, không đâu, chúng tôi không hề muốn giết các cô.” Gã đàn ông lắc đầu nguầy nguậy, kích động giải thích, “Chúng tôi tới đây thật sự chỉ muốn tìm cái gì đó ăn, tuyệt đối không có ý định muốn giết người.”

Thời Sênh nhíu mày, cô cho người nhặt một cái thi thể tới ném xuống trước mặt gã đàn ông, “Người này không phải cùng bọn với các người sao?”

Gã đàn ông nhìn thi thể chết không nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, “Không... không phải, tôi tôi tôi... tôi không biết hắn là ai.”

Phân biệt một người có đang nói dối hay không là môn học bắt buộc của Trảm Long Vệ. Người của Trảm Long Vệ đều biết người đàn ông này không nói dối, hắn thật sự không biết kẻ đã chết kia.

“Gia chủ, vẫn còn một nhóm người khác.” Trảm Long Vệ biện hộ, “Chúng ta vừa tới đây, sao lại có người đã lập tức ra tay với chúng ta rồi?”

Thời Sênh nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Linh.”

Trảm Long Vệ kinh ngạc, “Chẳng phải nói là ở tinh hệ Xích Nguyệt vẫn tương đối an toàn sao?”

Sao Linh có thể biết bọn họ tới nơi này nhanh như thế, còn sắp xếp người tới giết gia chủ nữa? “Tương đối là một từ rất kỳ diệu.” Thời Sênh xoay người, “Xử lý người này đi, Thập Phương quay về thì bảo anh ta tới gặp tôi.”

Cái “tương đối an toàn” kia, có lẽ là đối với người của tinh hệ Xích Nguyệt, cũng có lẽ là... Linh.

“Vâng.”

“Các người... các người định làm gì tôi? Tôi thật sự chỉ tới đây ăn vụng thôi, không làm gì cả. Nhà tôi trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ, các người hãy tha cho tôi, xin các người, các người... Các người muốn làm gì, muốn mang tôi đi đâu, xin các người hãy tha cho tôi...”

Âm thanh của người đàn ông càng lúc càng nhỏ dần cho đến khi biến mất.

Thời Sênh dỗ Phượng Từ ngủ rồi đứng một mình bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà sừng sững trong đêm tối bên ngoài khung cửa. Chúng chẳng khác nào những con quái vật phủ phục trong bóng tối, chờ con mồi rơi vào bẫy.

Thỉnh thoảng lại có ánh sáng xẹt qua trong đáy mắt Thời Sênh khiến cho khuôn mặt của cô càng trở nên không nghiêm túc.

Ngay cả Phượng Từ nếu tỉnh dậy lúc này chắc cũng chẳng biết được rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Thời Sênh cúi đầu, vừa lật tay, một khối Rubik liền xuất hiện trong lòng bàn tay. Cô nhẹ nhàng vặn nó, âm thanh rất nhỏ vang lên trong bóng đêm.

Động tác của Thời Sênh cực kỳ thong thả, thỉnh thoảng còn dừng lại. Một lát sau lại tiếp tục vặn. Cô chỉ vặn rất tùy ý, cũng không có ý muốn xếp lại khối Rubik này, thế nên sau khi cô vặn một hồi lâu, các mặt của khối Rubik vẫn rất lộn xộn.

“Tích...”

Âm thanh cực nhỏ vang lên, Thời Sênh cất khối Rubik đi, xoay người ra khỏi phòng.

Thập Phương đã đang chờ ở bên ngoài, “Gia chủ.”

“Sao rồi?”

Thập Phương lắc đầu: “Việc này chẳng khác nào mò kim đáy bể. Tinh hệ Xích Nguyệt quá lớn, cô Hạ Sơ lại chỉ có một người. Chúng ta muốn tìm cô ấy, quả thực không dễ dàng...”

Thập Phương hơi dừng một chút, sau đó lại nhìn Thời Sênh: “Hơn nữa, gia chủ, ngài không cảm thấy chuyện này quá trùng hợp hay sao? Ngài Cesar nói với ngài rằng cô Hạ Sơ ở tinh hệ Xích Nguyệt, chúng ta vừa tới đã gặp phải Linh.”

Chuyện vừa rồi anh ta đã nghe người khác kể lại, cảm thấy quá mức trùng hợp.

Thời Sênh dựa vào tường, liếc nhìn Thập Phương, “Ý của anh là Cesar và Linh đã bắt tay nhau ư?”

Thập Phương không trả lời phải hay không phải mà chỉ nói: “Ngài Cesar nói với ngài rằng cô Hạ Sơ ở tinh hệ Xích Nguyệt, cũng không nói rõ sự sống chết của cô ấy, gia chủ, nên cẩn thận.”

Trách nhiệm của anh ta là phải nhắc nhở Thời Sênh chứ không phải quyết định thay cho cô. Vì thế, anh ta chỉ đưa ra nghi hoặc của bản thân, không thể nghi ngờ cách làm của Thời Sênh.

Cuộc nói chuyện giữa Thời Sênh và Thập Phương dừng ở đây. Thập Phương cũng không biết rốt cuộc Thời Sênh nghĩ gì. Anh ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình, sắp xếp Trảm Long Vệ một cách cẩn thận để không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Ngày hôm sau.

Thời Sênh phải rời khỏi thành phố Mục Khoa, tới thành phố Seat của Đế Đô Tinh.

Thành phố Seat là thủ phủ của Đế Đô Tinh tinh hệ Xích Nguyệt, là trung tâm quyền lợi.

Lúc chuẩn bị lên đường, đầu bếp liền nhớ tới “thi thể” đã bị mọi người quên mất, chỉ vào “thi thể” xin chỉ thị của Thời Sênh: “Gia chủ, cái này thì phải làm sao đây ạ?”

Thời Sênh nhìn về phía “thi thể”, nhíu mày: “Ném lại đây đi.”

Đầu bếp nhìn “thi thể”, lặng lẽ thắp cho hắn một cây nến trong lòng, gặp phải gia chủ thì coi như hắn xui xẻo rồi.

“Kiểm tra xung quanh một lần nữa.” Thập Phương lớn tiếng dặn dò một câu. Mọi người kiểm tra đồ đạc của mình một lần nữa, xem còn để quên thứ gì hay không.

Đầu bếp cứ cảm thấy “thi thể” kia quái lạ. Hắn kiểm tra xong đồ đạc của mình, thấy những người khác vẫn chưa xong việc nên ngồi xổm xuống trước “thi thể” quan sát một phen.

Đúng lúc đầu bếp đang nhìn chằm chằm vào gương mặt được bọc đến kín mít không một chút khe hở nào của “thi thể” kia thì “thi thể” tự nhiên mở choàng mắt. Sự tàn nhẫn trong đáy mắt khiến đầu bếp kinh hãi đứng bật dậy, lùi lại giữ một khoảng cách an toàn rồi gào lên một tiếng, “Gia chủ, hắn tỉnh rồi.”

Những người khác nghe thấy thế liền sôi nổi xúm lại.

“Thi thể” trên mặt đất cũng nhìn bọn họ đầy đề phòng, khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, giọng khàn khàn như bị ai đó bóp chặt nơi yết hầu, “Các người là ai?”

“Thế anh là ai?” Trảm Long Vệ hỏi lại.

“Thi thể” đứng thẳng lên, chân hắn dường như chưa bình phục nên thân thể nghiêng ngả. Hắn nhanh chóng quan sát xung quanh, hơi dịch người về sau mấy bước, dựa vào tường để chống đỡ thân mình.

Tầm mắt hắn đảo qua Trảm Long Vệ một vòng.

Cách ăn mặc này...

Đúng lúc “thi thể” đang suy đoán, Trảm Long Vệ đột nhiên tách ra làm hai hàng.

Thời Sênh bước tới từ sau lưng Trảm Long Vệ. Đồng tử của “thi thể” hơi co lại, “Thời Sênh, sao cô lại ở chỗ này?”

Thời Sênh nhướng mày, “Nhận ra tôi cơ à?”

Người nhận ra cô ở sáu đại tinh hệ cũng không ít, nhưng cô thì chẳng nhớ rõ ai vào ai. Dù sao thì BOSS cũng đâu cần phải nhớ những người râu ria đâu cơ chứ.

“Thi thể” tựa người vào tường hơi điều hòa hơi thở, duỗi tay ấn ra sau lỗ tai mình một chút, đồ trên người hắn lập tức biến mất.

Tóc của gã đàn ông rất dài, rũ xuống sắp che hết cả đôi mắt, nhưng gương mặt hắn lại rất anh tuấn.

Chẳng qua lúc này, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhìn có vẻ chật vật.

“Là anh đấy à?” Thời Sênh cười lạnh một tiếng, “Thảo nào tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Sao hả, đang yên đang lành không thích làm vương tử, chạy ra ngoài Tinh Tế lưu lạc à? Hay là... thân phận bị vạch trần rồi?”

Càng nói về sau lại càng có cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác.

“Cô có thể nói chuyện tử tế được không hả?” Người bị cười trên nỗi đau tỏ vẻ cạn lời. Hắn chống tường ngồi xuống, thân thể bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, vừa rồi có thể đứng lên đã là cố hết sức rồi.

“Chẳng phải tôi vẫn luôn nói kiểu đó sao. Anh không thích nghe thì có thể lựa chọn không nghe.”

“Vậy làm cô thất vọng rồi, thân phận của tôi vẫn chưa bị vạch trần.” Gã đàn ông tức giận đáp lại, nhưng sau đó vẻ mặt lại nhanh chóng sa sầm, “Chẳng qua, tình hình hiện tại còn nghiêm trọng hơn so với bị vạch trần thân phận nhiều.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện