Tề Dịch kéo bức màn, cảm giác bầu trời hôm nay tựa hồ có chút âm u, rõ ràng là ánh nắng chiếu rọi nhưng lại mang theo chút ý lạnh nhè nhẹ. Quay đầu nhìn Ân Thứ đi tới, cậu liền nhích qua ôm lấy anh: “Có chút lạnh, ủ ấm cho tôi chút nào.”
Ân Thứ bao lấy thân thể cậu, nhỏ giọng dặn dò: “Mặc nhiều quần áo một chút.”
Tề Dịch ở trong lòng anh gật gật đầu, lại hít sâu vài hơi thở trên người anh rồi mới lưu luyến buông ra, cười nói: “Lúc tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn, không cho anh theo, tôi phải chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật a, đến ngày đó nhất định làm anh chấn động.”
“Tốt.” Ân Thứ sủng nịch xoa xoa đầu cậu, anh cũng có nhiệm vụ rất quan trọng—– đặt nhẫn.
Tề dịch cùng Ân Thứ tạm biệt, sau đó cũng không đi siêu thị mà tìm tới một người bạn làm bên cung cấp, nhờ đối phương mua nguyên liệu giúp mình. Cậu đã đặt sẵn một phần thực đơn, tính toán ngày sinh nhật sẽ làm một bàn việc thịnh soạn hoàn toàn mới mẻ, để Ân Thứ có lộc ăn một phen.
Vì thế, cậu phải chuẩn bị trước đó ba ngày, vài liệu liệu quý xử lý khá phức tạp, chỉ có một mình cậu thì hao phí không ít thời gian. Bất quá, cậu rất vui vẻ, không hề cảm thấy vất vả.
Lúc đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, bàn tay Tề Dịch đột nhiên khựng lại giữa không trung, tầm mắt mơ hồ.
Sao lại thế này? Tề Dịch buông dao, nhắm mắt, mở lại, vẫn là một mảnh mơ hồ. Đưa tay quơ quơ trước mắt, tầm mắt đột nhiên u ám, hệt như ngọn đèn xung quanh đang lay động kịch liệt, hoảng hốt làm người ta choáng váng.
Sống lưng Tề Dịch lạnh run, dự cảm bất ổn dồn dập ập tới.
Cậu ngây ngốc đứng trong bếp, hết như một bức tượng gỗ, đầu óc trống rỗng. Không biết qua bao lâu, đồng tử tan rã mới dần dần có lại tiêu cự, tầm mắt khôi phục như thường. Bất quá biểu tình không hề có chút thả lòng.
Cậu rốt cuộc hiểu được vì sao năm mình mười hai tuổi cha đã gửi mình cho thầy chăm sóc, bởi vì ông đã dự cảm được mình không còn sống được bao lâu nữa, tựa như cậu hiện giờ.
Nhưng, hai ngày sau cậu mới tròn hai mươi bốn tuổi, vì cái gì tử vong tới nhanh như vậy? Cậu không cầu gì khác, chỉ cầu mong có thể sống hạnh phúc bên Ân Thứ ít nhất mười năm. Nhưng mà hiện giờ chỉ mới chưa tới ba năm, chẳng lẽ cậu phải rời anh mà đi sao? Hốc mắt Tề Dịch nóng lên, trong lòng đau đớn đến không thể ức chế. Người Tề gia tự xưng là phóng khoáng đó là vì bọn họ luôn giữ lại một phần đạm bạc, có thể ra đi mà không hề vướng vận. Mà cậu, lại hệt như con thiêu thân lao vào lửa, liều lĩnh trả giá hết thảy. Nó làm cậu cảm nhận được hạnh phúc không gì sánh bằng.
Đúng vậy, hạnh phúc. Tề Dịch chậm rải ngẩng đầu, một lần nữa cầm dao.
Cậu nên thỏa mãn. Đời này, cậu cơm áo không lo, hết thảy trôi chảy, hữu tình, thân hình, ái tình, cậu đều có được.
Điều duy nhất khó có thể dứt bỏ, chỉ có—— anh.
Ngón tay Tề Dịch run lên nhè nhẹ, lần đầu tiên có lòng tham, muốn có nhiều thời gian hơn, muốn được bồi bên cạnh Ân Thứ, không muốn… rời đi.
“Tề Dịch.” Hơi thở quen thuộc gần sát, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng, một cái hôn dừng lại trên mặt: “Tôi đã trở về.”
Tề Dịch cảm giác chính mình dần bị quỷ khí bao vây, trước mắt là một mảnh tối đen.
Vận may của cậu cũng bắt đầu giảm xuống sao?
“Làm sao vậy?” Âm thanh trầm thấp của Ân Thứ đánh gảy tâm trí cậu.
“Không có gì.” Tề Dịch quay đầu hôn lại một cái, cười nói: “Mừng anh đã về.”
“Còn nhớ chuyện em bảo tôi ngăn cản chị đi Tuvalu không?”
“Ừm, sao?”
“Hôm nay tôi xem tin tức, bên kia vừa xảy ra chuyện lới, mười mấy nhà khảo cổ cùng mạo hiểm tới Tuvalu trước đó toàn bộ sinh bệnh lạ, trên người mọc ra mấy thứ như rong rêu, đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh.” Ân Thứ nhìn Tề Dịch, ôn nhu nói: “May mắn khi đó em nhắc nhở, bằng không chỉ sợ chị cũng trở thành một trong số bọn họ.
“Chị là người có phúc khí, cho dù không có tôi nhắc nhở, phòng chừng vẫn có thể gặp dữ hóa lành.” Tề Dịch không để ý cười cười.
“Không, có phúc khí nhất là tôi.” Ân Thứ chỉ chỉ mình, ánh mắt chăm chú nhìn Tề Dịch cứ như có thể dìm chết người ta, trong ôn nhu lại có vài phần kiêu ngạo.
Tề Dịch buồn cười đẩy anh ra: “Đi bày chén đi, chuẩn bị ăn cơm.
Ân Thứ lại hôn trộm thêm một cái, sau đó nghe lệnh làm việc.
Tề Dịch cúi đầu, nụ cười biến mất, cố gắng trừng to mắt để bản thân có thể nhìn rõ ràng hơn. Bất quá vẫn thực phí công, tầm mắt thủy chung là một mảnh mơ hồ, cứ như quỷ khí của Ân Thứ hình thành một lá chắn trước mắt cậu.
Đơn giản làm xong bữa tối, hương vị so với bình thường giảm đi vài phần, sâu ăn Ân Thứ chỉ mới ăn một chút liền phát hiện sai biệt: “Tề Dịch, chẳng lẽ em tính toán từ hôm nay bắt đầu giảm tiêu chuẩn thức ăn, thẳng đến ngày sinh nhật mới đột nhiên bùng nổ một phen?”
Tề Dịch liếc mắt: “Với trình độ của tôi, có thể làm vậy à? Chẳng qua hôm nay tay hơn run chút thôi.”
“Tay run cũng có thể làm ra thức ăn ngon như vậy, Tề Dịch của tôi quả nhiên lợi hại.” Ân Thứ hợp thời khen ngợi.
“Mau ăn phần anh đi!” Tề Dịch gắp cho anh một đũa rau xanh.
Ân Thứ chưa phát hiện cậu khác thường, vẫn ăn thực vui vẻ.
Buổi tối, Ân Thứ tắm trước rồi nửa nằm trên giường đọc sách, không bao lâu sau thì đột nhiên nghe thấy một trận lách cách trong phòng tắm, anh lập tức xoay người bật dậy, đi tới cạnh cửa hỏi: “Tề Dịch, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ không cẩn thận làm ngã chai sữa tắm thôi.” Âm thanh Tề Dịch từ bên trong truyền ra, nghe không có gì bất ổn.
Ân Thứ đứng ở cửa một hồi, xác định không có việc gì mới trở lại giường.
Sau khi Tề Dịch tắm xong thì lập tức đi về phía anh, lúc tới cạnh giường thì bổ nhào tới, nặng nề đè lên người Ân Thứ.
Ân Thứ ôm lấy cậu, cúi đầu cười nói: “Nhiệt tình vậy à?”
Tề Dịch dừng một chút, sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, cả người dán sát, lười biếng hỏi: “Có muốn không?”
Ân Thứ liền đè áp…
Hôm sau, Tề Dịch trong cơn mỏi mệt tỉnh lại, xuyên thấu qua tầm mắt mông lung nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở bên giường mặc quần áo. Cậu… ngay cả bộ dáng đối phương cũng không thấy rõ, u ám là sắc thái duy nhất trong mắt.
Tề Dịch khàn khàn nói: “Mệt quá, hôm nay không đưa anh đi làm được.”
“Ừ, em hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Ân Thứ cúi người đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau đó xoay người rời khỏi phòng, không chú ý tới ánh mắt quyến luyến ở sau lưng.
Tề Dịch dùng tay bịt mắt lại, hai dòng nước mắt xẹt qua má, im lặng khóc thương.
Thực xin lỗi, Ân Thứ, lần này có lẽ thật sự phải rời khỏi. Nhưng mà cậu không thể nào nói ra sự thật với anh. Cậu sao có thể nói tin dữ này với anh trong lúc bọn họ hạnh phúc nhất?
Thần linh ơi, xin cho cậu thêm hai ngày, để cậu cùng Ân Thứ vượt qua ngày sinh nhật này. Sau đó, cậu sẽ im lặng rời đi, tuyệt đối không chết trước mặt người mình yêu, để anh nghĩ cậu mất tích cũng tốt hơn trơ mắt nhìn cậu từng chút hao hết sinh mệnh.
Nếu, nếu có thể bồi Ân Thứ thêm vài năm, lựa chọn của cậu phỏng chừng sẽ khác, đáng tiếc tử vong đến quá đột ngột, Ân Thứ ngay cả cơ hội chuẩn bị tâm lý cũng không có, cậu sợ người đàn ông này sẽ hỏng mất, giống như cậu hiện giờ, thống khổ tới hít thở không thông…
Vào ngày sinh nhật Tề Dịch, Ân Thứ thuận lợi lấy được nhẫn. Nhìn hai chiếc nhẫn kim cương kiểu nam một lớn một nhỏ trong hộp mà khó có thể ức chế kích động trong lòng, đầu óc không ngừng tưởng tượng tình cảnh anh cầu hôn Tề Dịch, chỉ hận không thể lập tức đeo chiếc nhẫn hạnh phúc này cho cậu, có được cậu trọn vẹn.
Anh thu nhẫn lại, khoan khoái trở về nhà. Hôm nay anh tắt di động, dẹp hết mọi việc vặt vãnh, dành hết toàn bộ thời gian của mình cho Tề Dịch.
Đi tới cửa, sửa sang lại tây trang, Ân Thứ lấy chìa khóa mở cửa, sau đó ôm bó hồng đi vào trong, chuẩn bị cho Tề Dịch một cái ôm ấm áp, nói thêm câu ‘sinh nhật vui vẻ’. Nhưng trong phòng khách không hề có bóng dáng quen thuộc, cả căn nhà tràn đầy không khí im lặng. Đi vào trong vài bước, anh phát hiện trên bàn cơm cũng không có bữa tiệc lớn trong tưởng tượng, chỉ cô linh bày hai bộ chén dĩa.
Chẳng lẽ vẫn chưa nấu xong?
Tầm mắt Ân Thứ dời về phía phòng bếp, lập tức, đồng tử anh co rút mãnh liệt, hoa trên tay cũng rớt xuống.
Tề Dịch không chút nhúc nhích nằm trên sàn bếp, xung quanh đầy mảnh sứ bể, theo miệng vết thương do bị mảnh vỡ cứa, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi trào ra.
“Tề Dịch…” Ân Thứ bước nhanh tới, cẩn thận nâng dậy, xoa nhẹ mặt cậu, âm thanh run rẩy gọi: “Tề Dịch, Tề Dịch…”
Tề Dịch im lặng nằm trong lòng anh, chẳng hề có chút đáp lại.
Hai mắt Ân Thứ đỏ ngầu, một tay ôm cậu, điên cuồng lao ra ngoài cửa.
Tề Dịch rất nhanh bị đưa vào phòng cấp cứu, Ân Thứ thẳng tắp đứng ngoài hành lang, cả người tràn đầy hơi thở âm trầm, bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ đi tới, nhìn biểu tình Ân Thứ, môi bất giác run run, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Ân Thứ lạnh lùng hỏi: “Em ấy thế nào?”
Bác sĩ lấy lại bình tĩnh nói: “Trước mắt cậu ấy chỉ bị chút thương tích trên cánh tay, thân thể thoạt nhìn không có vấn đề gì, về phần vì sao cậu ấy té xỉu thì cần phải kiểm tra kĩ hơn.”
“Còn cần kiểm tra kĩ hơn?” Giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt băng giá sắc bén như lưỡi dao.
Bác sĩ bị nhìn tới trắng bệch, cả người lạnh run. Run run bổ sung thêm một câu: “Đừng quá lo lắng, tình huống cậu ấy ổn định, rất nhanh sẽ tỉnh lại….”
Bác sĩ thấy đối phương dời tầm mắt đi thì thở phào một hơi. Vừa nãy cảm giác hệt như rớt xuống khe sâu, thật sự là quá đáng sợ!
Ân Thứ không để ý tới ông, chạy vào phòng bệnh Tề Dịch, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
Một lát sau, anh mở di động gọi cho Tả Thành: “Đặt trước cho tôi một phòng bệnh Vip tốt nhất ở Thị Y.”
Bệnh viện bọn họ đang ở hiện giờ, thiết bị cùng trình độ đều không bằng Thị Y. Trước đó bởi vì quá cấp bách nên đành phải chọn bệnh viện gần nhất.
“Xảy ra chuyện gì?” Tả Thành hỏi.
“Tề Dịch té xỉu.”
“Tề Dịch.” Tả Thành kinh hãi: “Sao cậu ấy lại té xỉu?”
“Bớt dong dài, nhanh làm việc tôi bảo đi!” Ân Thứ buồn bức cúp máy.
Lúc này anh vẫn chưa ý thức được tình huống Tề Dịch nghiêm trọng cỡ nào, chỉ nghĩ là sinh bệnh bình thường mà thôi. Thân thể Tề Dịch vẫn luôn khỏe mạnh, hơn nữa cứ cách ba tháng lại kiểm tra một lần, vì thế Ân Thứ không cho rằng Tề Dịch phát sinh bệnh gì nặng.
Chính là nhìn người mình yêu suy yếu nằm trên giường bệnh, Ân Thứ cảm thấy thực lo lắng.
“Tề Dịch, mau tỉnh lại, hôm nay là sinh nhật của em mà.” Ân Thứ nhỏ giọng nỉ non: “Phải làm cho tôi một bữa tiệc thực thịnh soạn, em không thể nuốt lời a.”
Anh nắm chặt hộp nhẫn trong túi, chờ mong Tề Dịch nhanh tỉnh lại, khỏe mạnh an khang, vui vẻ hạnh phúc tiếp nhận lời cầu hôn của mình….
….
Ân Thứ bao lấy thân thể cậu, nhỏ giọng dặn dò: “Mặc nhiều quần áo một chút.”
Tề Dịch ở trong lòng anh gật gật đầu, lại hít sâu vài hơi thở trên người anh rồi mới lưu luyến buông ra, cười nói: “Lúc tôi đi mua nguyên liệu nấu ăn, không cho anh theo, tôi phải chuẩn bị bữa tiệc sinh nhật a, đến ngày đó nhất định làm anh chấn động.”
“Tốt.” Ân Thứ sủng nịch xoa xoa đầu cậu, anh cũng có nhiệm vụ rất quan trọng—– đặt nhẫn.
Tề dịch cùng Ân Thứ tạm biệt, sau đó cũng không đi siêu thị mà tìm tới một người bạn làm bên cung cấp, nhờ đối phương mua nguyên liệu giúp mình. Cậu đã đặt sẵn một phần thực đơn, tính toán ngày sinh nhật sẽ làm một bàn việc thịnh soạn hoàn toàn mới mẻ, để Ân Thứ có lộc ăn một phen.
Vì thế, cậu phải chuẩn bị trước đó ba ngày, vài liệu liệu quý xử lý khá phức tạp, chỉ có một mình cậu thì hao phí không ít thời gian. Bất quá, cậu rất vui vẻ, không hề cảm thấy vất vả.
Lúc đang xử lý nguyên liệu nấu ăn, bàn tay Tề Dịch đột nhiên khựng lại giữa không trung, tầm mắt mơ hồ.
Sao lại thế này? Tề Dịch buông dao, nhắm mắt, mở lại, vẫn là một mảnh mơ hồ. Đưa tay quơ quơ trước mắt, tầm mắt đột nhiên u ám, hệt như ngọn đèn xung quanh đang lay động kịch liệt, hoảng hốt làm người ta choáng váng.
Sống lưng Tề Dịch lạnh run, dự cảm bất ổn dồn dập ập tới.
Cậu ngây ngốc đứng trong bếp, hết như một bức tượng gỗ, đầu óc trống rỗng. Không biết qua bao lâu, đồng tử tan rã mới dần dần có lại tiêu cự, tầm mắt khôi phục như thường. Bất quá biểu tình không hề có chút thả lòng.
Cậu rốt cuộc hiểu được vì sao năm mình mười hai tuổi cha đã gửi mình cho thầy chăm sóc, bởi vì ông đã dự cảm được mình không còn sống được bao lâu nữa, tựa như cậu hiện giờ.
Nhưng, hai ngày sau cậu mới tròn hai mươi bốn tuổi, vì cái gì tử vong tới nhanh như vậy? Cậu không cầu gì khác, chỉ cầu mong có thể sống hạnh phúc bên Ân Thứ ít nhất mười năm. Nhưng mà hiện giờ chỉ mới chưa tới ba năm, chẳng lẽ cậu phải rời anh mà đi sao? Hốc mắt Tề Dịch nóng lên, trong lòng đau đớn đến không thể ức chế. Người Tề gia tự xưng là phóng khoáng đó là vì bọn họ luôn giữ lại một phần đạm bạc, có thể ra đi mà không hề vướng vận. Mà cậu, lại hệt như con thiêu thân lao vào lửa, liều lĩnh trả giá hết thảy. Nó làm cậu cảm nhận được hạnh phúc không gì sánh bằng.
Đúng vậy, hạnh phúc. Tề Dịch chậm rải ngẩng đầu, một lần nữa cầm dao.
Cậu nên thỏa mãn. Đời này, cậu cơm áo không lo, hết thảy trôi chảy, hữu tình, thân hình, ái tình, cậu đều có được.
Điều duy nhất khó có thể dứt bỏ, chỉ có—— anh.
Ngón tay Tề Dịch run lên nhè nhẹ, lần đầu tiên có lòng tham, muốn có nhiều thời gian hơn, muốn được bồi bên cạnh Ân Thứ, không muốn… rời đi.
“Tề Dịch.” Hơi thở quen thuộc gần sát, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng, một cái hôn dừng lại trên mặt: “Tôi đã trở về.”
Tề Dịch cảm giác chính mình dần bị quỷ khí bao vây, trước mắt là một mảnh tối đen.
Vận may của cậu cũng bắt đầu giảm xuống sao?
“Làm sao vậy?” Âm thanh trầm thấp của Ân Thứ đánh gảy tâm trí cậu.
“Không có gì.” Tề Dịch quay đầu hôn lại một cái, cười nói: “Mừng anh đã về.”
“Còn nhớ chuyện em bảo tôi ngăn cản chị đi Tuvalu không?”
“Ừm, sao?”
“Hôm nay tôi xem tin tức, bên kia vừa xảy ra chuyện lới, mười mấy nhà khảo cổ cùng mạo hiểm tới Tuvalu trước đó toàn bộ sinh bệnh lạ, trên người mọc ra mấy thứ như rong rêu, đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh.” Ân Thứ nhìn Tề Dịch, ôn nhu nói: “May mắn khi đó em nhắc nhở, bằng không chỉ sợ chị cũng trở thành một trong số bọn họ.
“Chị là người có phúc khí, cho dù không có tôi nhắc nhở, phòng chừng vẫn có thể gặp dữ hóa lành.” Tề Dịch không để ý cười cười.
“Không, có phúc khí nhất là tôi.” Ân Thứ chỉ chỉ mình, ánh mắt chăm chú nhìn Tề Dịch cứ như có thể dìm chết người ta, trong ôn nhu lại có vài phần kiêu ngạo.
Tề Dịch buồn cười đẩy anh ra: “Đi bày chén đi, chuẩn bị ăn cơm.
Ân Thứ lại hôn trộm thêm một cái, sau đó nghe lệnh làm việc.
Tề Dịch cúi đầu, nụ cười biến mất, cố gắng trừng to mắt để bản thân có thể nhìn rõ ràng hơn. Bất quá vẫn thực phí công, tầm mắt thủy chung là một mảnh mơ hồ, cứ như quỷ khí của Ân Thứ hình thành một lá chắn trước mắt cậu.
Đơn giản làm xong bữa tối, hương vị so với bình thường giảm đi vài phần, sâu ăn Ân Thứ chỉ mới ăn một chút liền phát hiện sai biệt: “Tề Dịch, chẳng lẽ em tính toán từ hôm nay bắt đầu giảm tiêu chuẩn thức ăn, thẳng đến ngày sinh nhật mới đột nhiên bùng nổ một phen?”
Tề Dịch liếc mắt: “Với trình độ của tôi, có thể làm vậy à? Chẳng qua hôm nay tay hơn run chút thôi.”
“Tay run cũng có thể làm ra thức ăn ngon như vậy, Tề Dịch của tôi quả nhiên lợi hại.” Ân Thứ hợp thời khen ngợi.
“Mau ăn phần anh đi!” Tề Dịch gắp cho anh một đũa rau xanh.
Ân Thứ chưa phát hiện cậu khác thường, vẫn ăn thực vui vẻ.
Buổi tối, Ân Thứ tắm trước rồi nửa nằm trên giường đọc sách, không bao lâu sau thì đột nhiên nghe thấy một trận lách cách trong phòng tắm, anh lập tức xoay người bật dậy, đi tới cạnh cửa hỏi: “Tề Dịch, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chỉ không cẩn thận làm ngã chai sữa tắm thôi.” Âm thanh Tề Dịch từ bên trong truyền ra, nghe không có gì bất ổn.
Ân Thứ đứng ở cửa một hồi, xác định không có việc gì mới trở lại giường.
Sau khi Tề Dịch tắm xong thì lập tức đi về phía anh, lúc tới cạnh giường thì bổ nhào tới, nặng nề đè lên người Ân Thứ.
Ân Thứ ôm lấy cậu, cúi đầu cười nói: “Nhiệt tình vậy à?”
Tề Dịch dừng một chút, sau đó đưa tay ôm lấy cổ anh, cả người dán sát, lười biếng hỏi: “Có muốn không?”
Ân Thứ liền đè áp…
Hôm sau, Tề Dịch trong cơn mỏi mệt tỉnh lại, xuyên thấu qua tầm mắt mông lung nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở bên giường mặc quần áo. Cậu… ngay cả bộ dáng đối phương cũng không thấy rõ, u ám là sắc thái duy nhất trong mắt.
Tề Dịch khàn khàn nói: “Mệt quá, hôm nay không đưa anh đi làm được.”
“Ừ, em hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Ân Thứ cúi người đặt một nụ hôn lên trán cậu, sau đó xoay người rời khỏi phòng, không chú ý tới ánh mắt quyến luyến ở sau lưng.
Tề Dịch dùng tay bịt mắt lại, hai dòng nước mắt xẹt qua má, im lặng khóc thương.
Thực xin lỗi, Ân Thứ, lần này có lẽ thật sự phải rời khỏi. Nhưng mà cậu không thể nào nói ra sự thật với anh. Cậu sao có thể nói tin dữ này với anh trong lúc bọn họ hạnh phúc nhất?
Thần linh ơi, xin cho cậu thêm hai ngày, để cậu cùng Ân Thứ vượt qua ngày sinh nhật này. Sau đó, cậu sẽ im lặng rời đi, tuyệt đối không chết trước mặt người mình yêu, để anh nghĩ cậu mất tích cũng tốt hơn trơ mắt nhìn cậu từng chút hao hết sinh mệnh.
Nếu, nếu có thể bồi Ân Thứ thêm vài năm, lựa chọn của cậu phỏng chừng sẽ khác, đáng tiếc tử vong đến quá đột ngột, Ân Thứ ngay cả cơ hội chuẩn bị tâm lý cũng không có, cậu sợ người đàn ông này sẽ hỏng mất, giống như cậu hiện giờ, thống khổ tới hít thở không thông…
Vào ngày sinh nhật Tề Dịch, Ân Thứ thuận lợi lấy được nhẫn. Nhìn hai chiếc nhẫn kim cương kiểu nam một lớn một nhỏ trong hộp mà khó có thể ức chế kích động trong lòng, đầu óc không ngừng tưởng tượng tình cảnh anh cầu hôn Tề Dịch, chỉ hận không thể lập tức đeo chiếc nhẫn hạnh phúc này cho cậu, có được cậu trọn vẹn.
Anh thu nhẫn lại, khoan khoái trở về nhà. Hôm nay anh tắt di động, dẹp hết mọi việc vặt vãnh, dành hết toàn bộ thời gian của mình cho Tề Dịch.
Đi tới cửa, sửa sang lại tây trang, Ân Thứ lấy chìa khóa mở cửa, sau đó ôm bó hồng đi vào trong, chuẩn bị cho Tề Dịch một cái ôm ấm áp, nói thêm câu ‘sinh nhật vui vẻ’. Nhưng trong phòng khách không hề có bóng dáng quen thuộc, cả căn nhà tràn đầy không khí im lặng. Đi vào trong vài bước, anh phát hiện trên bàn cơm cũng không có bữa tiệc lớn trong tưởng tượng, chỉ cô linh bày hai bộ chén dĩa.
Chẳng lẽ vẫn chưa nấu xong?
Tầm mắt Ân Thứ dời về phía phòng bếp, lập tức, đồng tử anh co rút mãnh liệt, hoa trên tay cũng rớt xuống.
Tề Dịch không chút nhúc nhích nằm trên sàn bếp, xung quanh đầy mảnh sứ bể, theo miệng vết thương do bị mảnh vỡ cứa, máu tươi đỏ thẫm chậm rãi trào ra.
“Tề Dịch…” Ân Thứ bước nhanh tới, cẩn thận nâng dậy, xoa nhẹ mặt cậu, âm thanh run rẩy gọi: “Tề Dịch, Tề Dịch…”
Tề Dịch im lặng nằm trong lòng anh, chẳng hề có chút đáp lại.
Hai mắt Ân Thứ đỏ ngầu, một tay ôm cậu, điên cuồng lao ra ngoài cửa.
Tề Dịch rất nhanh bị đưa vào phòng cấp cứu, Ân Thứ thẳng tắp đứng ngoài hành lang, cả người tràn đầy hơi thở âm trầm, bất luận kẻ nào cũng không dám tới gần.
Không biết qua bao lâu, bác sĩ đi tới, nhìn biểu tình Ân Thứ, môi bất giác run run, ngay cả nói cũng không nói nên lời.
Ân Thứ lạnh lùng hỏi: “Em ấy thế nào?”
Bác sĩ lấy lại bình tĩnh nói: “Trước mắt cậu ấy chỉ bị chút thương tích trên cánh tay, thân thể thoạt nhìn không có vấn đề gì, về phần vì sao cậu ấy té xỉu thì cần phải kiểm tra kĩ hơn.”
“Còn cần kiểm tra kĩ hơn?” Giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt băng giá sắc bén như lưỡi dao.
Bác sĩ bị nhìn tới trắng bệch, cả người lạnh run. Run run bổ sung thêm một câu: “Đừng quá lo lắng, tình huống cậu ấy ổn định, rất nhanh sẽ tỉnh lại….”
Bác sĩ thấy đối phương dời tầm mắt đi thì thở phào một hơi. Vừa nãy cảm giác hệt như rớt xuống khe sâu, thật sự là quá đáng sợ!
Ân Thứ không để ý tới ông, chạy vào phòng bệnh Tề Dịch, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.
Một lát sau, anh mở di động gọi cho Tả Thành: “Đặt trước cho tôi một phòng bệnh Vip tốt nhất ở Thị Y.”
Bệnh viện bọn họ đang ở hiện giờ, thiết bị cùng trình độ đều không bằng Thị Y. Trước đó bởi vì quá cấp bách nên đành phải chọn bệnh viện gần nhất.
“Xảy ra chuyện gì?” Tả Thành hỏi.
“Tề Dịch té xỉu.”
“Tề Dịch.” Tả Thành kinh hãi: “Sao cậu ấy lại té xỉu?”
“Bớt dong dài, nhanh làm việc tôi bảo đi!” Ân Thứ buồn bức cúp máy.
Lúc này anh vẫn chưa ý thức được tình huống Tề Dịch nghiêm trọng cỡ nào, chỉ nghĩ là sinh bệnh bình thường mà thôi. Thân thể Tề Dịch vẫn luôn khỏe mạnh, hơn nữa cứ cách ba tháng lại kiểm tra một lần, vì thế Ân Thứ không cho rằng Tề Dịch phát sinh bệnh gì nặng.
Chính là nhìn người mình yêu suy yếu nằm trên giường bệnh, Ân Thứ cảm thấy thực lo lắng.
“Tề Dịch, mau tỉnh lại, hôm nay là sinh nhật của em mà.” Ân Thứ nhỏ giọng nỉ non: “Phải làm cho tôi một bữa tiệc thực thịnh soạn, em không thể nuốt lời a.”
Anh nắm chặt hộp nhẫn trong túi, chờ mong Tề Dịch nhanh tỉnh lại, khỏe mạnh an khang, vui vẻ hạnh phúc tiếp nhận lời cầu hôn của mình….
….
Danh sách chương