“Ân Thứ, tôi vừa nhận được tin con trai Triệu Tuyển của Triệu Minh Huy mới đó không lâu vừa thả tin ai có thể giết chết anh thì có được một nửa tài phú của ba ba cậu ta.” Vinh Trinh nhìn về phía Ân Thứ.

Triệu Minh Huy khi còn sống đã cất giấu một khoản không nhỏ, có rất nhiều người đang bí mật tìm kiếm, mà người có khả năng biết chỗ giấu nhất hiện giờ chính là đứa con trai Triệu Tuyển của ông ta.

“Một nửa, ít nhất cũng phải hơn ba nghìn vạn.” Lục Trạch lo lắng nói: “Ân Thứ, anh tính toán sự lý mối họa Triệu Tuyển này thế nào? Chỉ tống vào tù thôi thì vẫn còn tính uy hiếp khá lớn với anh đấy.”

Ân Thứ trầm mặc không nói.

Khương Hiên tiếp lời: “Cậu ta dám thả ra tin này, rõ ràng là muốn liều một phen, cá chết lưới rách với anh. Nếu là tôi thì hẳn phải diệt cậu ta trước.”

“Trước đó thì có thể, nhưng hiện giờ nó đang nằm trong sự giám sát của JC, không dễ ra tay.” Lục Trạch nhíu mày.

Vinh Trinh đối với chuyện này cũng không quá lạc quan: “Này quả thực là miếng mồi lớn, đừng nói mấy ngàn vạn, cho dù là mấy chục, chỉ sợ cũng có kẻ bí quá hóa liều. Ân Thứ, tình cảnh anh hiện giờ phi thường không ổn.”

“Ừm, tôi biết.” Biểu tình Ân Thứ thực bình tĩnh, tựa hồ cũng không quá lo lắng.

“Anh có biện pháp à?” Vinh Trinh hỏi.

“Quan sát đã.”

“Anh cũng không nên sơ sẩy.” Lục Trạch nhắc nhở: “Nếu cần hỗ trợ thì cứ nói, chúng ta tuyệt đối sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Khương Hiên cũng lập tức biểu thị: “Đúng vậy, nếu có gì ngoài ý muốn, Tề Dịch phải thủ tiết a.”

Ân Thứ lạnh lùng liếc mắt: “Chuyện này tạm thời không cần nói cho Tề Dịch.”

“Muốn dấu cậu ta, chỉ sợ không dễ.” Lục Trạch cười nhạt: “Tôi cảm thấy Tề Dịch tựa hồ có một loại năng lực đặc biệt gì đó, đứng trước mặt cậu ta, cơ hồ không có bí mật nào che giấu được.”

“Tôi cũng thấy vậy.” Khương Hiên tán thành.

Vinh Trinh kỳ quái hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Lần trước tôi vô tình gặp cậu nhóc ấy trên đường, định lái xe đưa một đoạn, nào ngờ nhóc ấy đột nhiên hỏi ‘Xe anh bao lâu không bảo trì rồi?’. Tôi liền bảo là ‘Đại khái khoản nửa năm đi!’. Mấy chuyện này tôi luôn giao cho tài xế, bất quá sau đó thì thường xuyên tự mình lái nên cũng không quá để ý. Tề Dịch liền bảo tôi nhanh chóng đi bảo trì, tránh phát sinh sự cố. Khi ấy tôi cảm thấy thực kỳ quái, còn có chút không tin, nhưng nhóc ấy chứ dặn dò mãi, nhất định bảo tôi đi bảo trì, cũng không chịu ngồi xe của tôi, tự mình đi bộ về nhà.”

“Tiếp đó thì sao, anh có đi sửa không?” Vinh Trinh lại hỏi.

“Có, cũng may mà hôm ấy tôi rảnh, bằng không không lâu sau rất có thể sẽ phát sinh sự cố thật.” Lục Trạch sờ sờ mũi nói: “Thợ sửa chữa nói nhiệt độ của động cơ quá cao, cơ hồ đã vượt quá giới hạn, hơn nữa hệ thống tuần hoàn không tốt, rất dễ gây ra cháy nổ. Nếu chạy tốc độ cao khoảng mấy chục km thì sẽ gặp nguy hiểm.”

Vinh Trinh cùng Khương Hiên đều kinh hãi nhìn anh: “Tề Dịch làm thế nào nhìn ra xe anh có vấn đề a?”

Lục Trạch nhún vai: “Tôi cũng muốn biết, sau đó có cố ý hỏi một phen, bất quá nhóc ấy không nói gì cả. Tôi nghĩ, nói không chừng nhóc ấy có năng lực tiên đoán.”

Câu nói cuối cùng kia chỉ là vui đùa mà thôi, bất quá Vinh Trinh cùng Khương Hiên không hề cười mà lộ ra vẻ mặt trầm tư. Trước kia bọn họ tựa hồ cũng thường xuyên được Tề Dịch vô tình cố ý nhắc nhở, chính là chưa bao giờ để trong lòng, giờ nghĩ lại, khả năng trùng hợp cũng quá lớn đi.

Sau một lúc lâu, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Ân Thứ.

“Ân Thứ, Tề Dịch nhà anh rốt cuộc là ai a?”

“Các anh chỉ cần biết em ấy là người yêu của tôi là được.” Ân Thứ hoàn toàn không có ý tứ trả lời.

“Nhỏ mọn!” Khương Hiên vốn định châm chích vài câu, kết quả bị ánh mắt Ân Thứ soi tới thì liền im bặt.

Chậc, cái loại đàn ông không chút hài hước nào thế này cũng chỉ có mỗi Tề Dịch chịu thấu.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng chìa khóa mở cửa, Tề Dịch xách túi mua sắm bước vào, cười nói: “Hôm nay mua rất nhiều đồ ăn, chốc nữa cho mọi người ăn ngon.”

Không biết vì cái gì, Tề Dịch vừa xuất hiện thì cả căn phòng giống như bừng sáng.

Ân Thứ ném cho ba người bạn một ánh mắt cảnh cáo, nhắc nhở bọn họ không được lộ ra tin tức, sau đó đứng dậy, đi tới nhận lấy túi đồ trên tay Tề Dịch, thuận tiện hôn lên mặt cậu một cái.

Đám Vinh Trinh nhìn bọn họ chằm chằm.

Tề Dịch nhìn nhìn phòng khách, thấp giọng trách cứ: “Sao ngay cả trà cũng không chịu pha?”

Ba người đàn ông khô khan ngồi bên kia, bàn trà trống rỗng, thoạt nhìn thực thê lương.

Ân Thứ không nói gì, chỉ giúp cậu mang nguyên liệu nấu nướng vào phòng bếp. Đời này, người có thể sai bảo anh đại khái cũng chỉ có mỗi Tề Dịch. Về phần những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tề Dịch rót bốn tách trà nóng, dặn dò Ân Thứ: “Bưng qua đi.”

Ân Thứ vừa bưng khay, vừa chậm rãi thong dong đi tới sô pha, lưng đưa về phía cửa sổ. Bóng ma thật lớn thoáng chốc bao trùm lên cả ba người, làm bọn họ cảm nhận áp bách nặng nề.

Ba người lập tức đứng lên, chủ động cầm lấy tách trà, cũng thận trọng nói cám ơn.

Lúc khay rỗng, Ân Thứ lại cầm nó vào phòng bếp.

Ba người đồng thời thở phào. Ân tổng phục vụ, quả thực không phải người bình thường có thể hưởng thụ. Nếu ngày nào đó Ân Đạt phá sản, Ân Thứ chắc chắn sẽ đứng bên bờ vực thất nghiệp, bởi vì không ai dám thuê anh cả!

Ân Thứ sau khi tiến vào phòng bếp thì thật lâu cũng không đi ra, cũng không biết dính lấy Tề Dịch làm cái gì bên trong. Bọn họ cũng không mấy hứng thú rình xem, miễn tự ngược tâm linh bản thân.

“Này.” Lục Trạch bưng trà, nói với Khương Hiên: “Vừa nãy tôi đã muốn hỏi rồi, trán anh bị sao vậy?”

Trán Khương Hiên bằm xanh một khối, tựa hồ bị đụng phải.

Anh buồn bực nói: “Đừng nói nữa, này quả thực là xui cùng cực a. Hôm trước bị ngã từ trên giường xuống, hôm qua thì đụng vào ván vửa, hôm nay lúc ra ngoài thì không cẩn thận giẫm phải phân chó.”

Ánh mắt Lục Trạch cùng Vinh Trinh không hẹn mà cùng dời về phía chân anh, còn theo bản năng nhích ra xa một khoảng.

“Hai người làm gì vậy?” Khương Hiên trừng mắt, bất mãn nói: “Hai người cho là tôi sẽ mang một đôi giày giẫm phân chó ra đường à?”

“Kia thì không phải.” Vinh Trinh đáp: “Chỉ là theo tâm lý cảm thấy chân anh hơi thối một chút.”

Lục Trạch tràn đầy đồng cảm gật gật đầu.

“Cái con khỉ!”

Hơn một tiếng sau, Tề Dịch dọn món ăn lên bàn, sau đó gọi ba người qua ăn cơm.

Nhóm Vinh Trinh vẫn là lần đầu tiên ở trong nhà Ân Thứ dùng cơm, nhìn một bàn thức ăn phong phú, đều khen ngợi Tề Dịch giỏi giang.

Chờ đến khi nếm qua hương vị thì mới chính thức bị thuyết phục. Trù nghệ này, thực sự là tốt đến không có chỗ chê. Khó trách Ân tổng bị dưỡng tới béo tròn khỏe khoắn như vậy, khổ người kia đủ để đồ sát chúng sinh a. Hóa ra đều do Tề Dịch tạo nghiệt!

Bữa cơm này mọi người đều ăn no căng, cảm thấy thực mỹ mãn. Nhóm Vinh Trinh đều xuất thân phú quý, trong nhà đều có đầu bếp cao cấp, nhưng bình thường bọn họ luôn tự dùng cơm ở ngoài, không thì bảo đầu bếp nấu. So ra, những món ăn do Tề Dịch dụng tâm nấu nướng lại càng hợp với khẩu vị của bọn họ hơn.

Khương Hiên lặng lẽ nói với Tề Dịch: “Về sau bớt làm món ngon đi, nhóc xem mình dưỡng Ân tổng giám đốc thành bộ dáng gì rồi?”

Tề Dịch nhìn qua Ân Thứ, rõ ràng rất tốt nha, sắc mặt hồng hào, khí lực tráng kiện, hoàn toàn là một người đàn ông menly.

“Nhóc không ngẫm lại đi, dưỡng thành long tinh hổ mãnh như vậy, buổi tối ở trên giường chịu được à?”

Tề Dịch im lặng, chỉ đáp lại một ánh mắt đồng tình.

“Làm sao vậy?” Ánh này thực quỷ dị.

“Không có gì, anh bảo trọng a.” Tề Dịch thu dọn chén bát, không thèm phản ứng tới anh.

Khương Hiên còn định nói gì đó thì bất thình lình đối mặt với ánh mắt âm trầm của Ân Thứ.

Có vài người tuyệt đối không thể nhìn thẳng vào ánh mắt a… Khương Hiên sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của những từ này, hơn nữa trong một đoạn thời gian rất dài sau đó, anh tự thể nghiệm được sự đau thương của nó.

Mọi người ngồi thêm một hồi thì đứng dậy cáo từ.

Ân Thứ cũng mặc áo khoác, tính toán cùng bọn họ ra ngoài làm việc.

“Chờ tôi một chút.” Bình thường phần lớn đều là Tề Dịch lái xe đưa Ân Thứ đi, hôm nay rãnh rỗi, vừa tiện.

Nhưng không ngờ lần này Ân Thứ lại từ chối: “Em ở lại trong nhà đi, tôi đi chung Vinh thiếu được rồi.”

Tề Dịch nhìn bóng dáng anh biến mất ở cửa, ánh mắt khẽ nheo lại.

Xuống lầu, nhóm Vinh Trinh đều tự lên xe, Ân Thứ đang định leo lên thì bị một bàn tay chặn lại.

“Tôi đưa anh đi.” Tề Dịch một tay chắn ngay cửa xe, sắc mặt bình tĩnh nói.

“Không cần.” Ân Thứ lại cự tuyệt.

“Nếu vậy.” Tề Dịch đóng cửa xe đã mở ra một nửa lại: “Hôm nay chỗ nào anh cũng không được đi.”

Nhóm Vinh Trinh thấy vậy, đều cảm thấy thái độ của Tề Dịch có chút kỳ quái.

Ân Thứ nhíu mi trầm mặc.

Tề Dịch đột nhiên hỏi: “Có phải gặp chuyện gì phiền toái không?”

Ân Thứ: “…”

Vinh Trinh, Lục Trạch, Khương Hiên: “…” Nhóc này nhìn ra cái gì rồi? Tề Dịch nói với nhóm Vinh Trinh: “Ba người các anh, gần nhất cũng không được thường xuyên ra ngoài, đặc biệt là đi cùng với Ân Thứ.”

“Vì cái gì?” Vinh Trinh hỏi.

“Có thể gặp nguy hiểm.” Tề Dịch quay đầu lại nhìn chằm chằm Ân Thứ, thình lình hỏi: “Có phải Triệu Tuyển không?”

Sát, này cũng đoán được? Lẽ nào cậu ta thật sự biết tiên đoán? Có cần thần như vậy không a!

Ân Thứ còn chưa kịp phản ứng, nhìn biểu tình trợn mắt cứng lưỡi của đám Vinh Trinh, Tề Dịch đã có được đáp án.

Trên người Ân Thứ xuất hiện quỷ khí không rõ, nó cùng căn nguyên với Triệu Minh Huy, nhưng Triệu Minh Huy đã chết, như vậy khả năng duy nhất là con trai ông ta. Chỉ có huyết mạch kế thừa mới có thể tương tự như vậy.

“Hiện giờ không phải Triệu Tuyển đang bị JC giám sát sao?” Tề Dịch hỏi: “Chẳng lẽ trốn ra rồi?”

“Không có.”

“Kia anh ta làm gì?”

Ân Thứ lại im lặng.

Tề Dịch nhìn chằm chằm anh, uy hiếp: “Nếu hôm nay anh không nói rõ ràng thì ngày mai tôi sẽ dọn ra khỏi nhà anh.”

Ánh mắt Ân Thứ trầm xuống: “Tôi không cho phép!”

“Nếu anh phát sinh ngoài ý muốn thì cho hay không cho cũng vô dụng. Cho dù về sau tôi yêu đương với Khương Hiên, Vinh Trinh, Lục Trạch thì anh cũng không thể xen vào.”

“Em dám!”

Ba tên nằm yên cũng trúng đạn bên kia khóc không ra nước mắt, tổ tông a, loại thời điểm hút hận thù này có thể đừng dùng tên bọn họ không? Sẽ chết người đó! Không thấy ánh mắt ai đó đã sắp phun ra lửa rồi à?

“Là thế này!” Vinh Trinh anh dũng bước ra trong ánh mắt dao găm của Ân Thứ cùng nể phục của đồng bọn, giải đáp nghi vấn của Tề Dịch: “Triệu Tuyển tung tin ra ngoài, nói muốn dùng một nửa gia tài ba mình lưu lại để đổi lấy mạng Ân Thứ.”

“Một nửa? Bao nhiêu?”

“Phỏng chừng không ít hơn ba nghìn vạn.”

“Không, một phân tiền cũng không có.” Tề Dịch kiên định nói: “Triệu Minh Huy, ông ta ngay cả một phân tiền cũng không có.”

Những lời này, không chỉ làm nhóm Vinh Trinh kinh ngạc, ngay cả Ân Thứ cũng có chút chấn động.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện