Sau nụ hôn ở trên xe, Diệp Tử Ái trở nên dè dặt hơn cô cố gắng tìm mọi cách để tránh mặt Bạch Tử Ngôn. Nhưng đời nào được cho cô toại ý nguyện! Anh như trêu tức cô hết gọi cô lên phòng làm việc lại sai cô làm bản báo cáo, hại cô cứ lên lên rồi xuống cho đến khi không thể kìm nén được nữa mới bùng phát mà đập mạnh tập tài liệu trên bàn anh nói
"Đây...của Bạch Tổng? Anh còn chuyện gì cần căn dặn nữa không? Nói một lần luôn để tôi làm hết cho!"
Bạch Tử Ngôn nhìn gương mặt bừng bừng tức giận của cô mà không hề có chút động tĩnh gì anh còn bày ra vẻ mặt như không khẽ nhếch môi
"Em bất mãn?"
Bất mãn? Cô lại hận anh cơ! Hại cô đi tới đi lui đã vậy còn photo cả sấp tài liệu, nhưng điều quan trọng là anh không có thư kí sao? Cứ bắt cô làm mấy công việc dành riêng cho thư kí của anh. Cô chẳng hiểu nổi
Trong bụng ôm một cục tức lớn nhưng lại cố gắng không thể hiện ra mặt! Còn nặn một nụ cười gượng gạo đến không thể giả tạo hơn.
"Tôi làm gì mà bất mãn với Bạch Tổng đây! Anh là người có chức quyền lớn nhất muốn ra lệnh thì có ai dám không nghe theo? Tôi chỉ cảm thấy nếu anh đã có ý chiếu cố tôi như vậy thì tôi phải nhiệt tình mà làm việc"
Haha
Không ngờ cô có thể nhịn được! Bạch Tử Ngôn bật cười sau đó đứng dậy đi về phía cô, không ngần ngại mà ép sát người cô với mặt bàn thủy tinh lạnh lẽo
"Nhưng tôi lại thấy em đang rất bất mãn với tôi..." Chưa hết xấu xa anh còn ghé sát hẳn vào vành tai cô mà nói "Có phải vì nụ hôn ngọt ngào hôm trước mà em cảm thấy không muốn gặp mặt tôi chứ?"
Ách...sao anh ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô? Quả thật là sau vụ việc đó cô đã cố ý tránh mặt anh vì cô cũng tự cảm thấy xấu hổ vì đã trầm luân theo đó nhưng anh đâu để cô yên? Chẳng phải cũng bắt cô chạy đi chạy lại đến phòng làm việc của anh sao?
"Tôi...tôi làm gì có?"
"Vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!" Diệp Tử Ái nhanh miệng đáp lại như sợ bị anh phát hiện. Gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo gần sát vào mặt cô. Cảm giác vào đêm hôm trước lại bắt đầu nảy sinh. Cô khó khăn hít thở hơi né người
"Anh có thể đứng cách xa tôi một chút không?"
"Em sợ tôi?"
Diệp Tử Ái vội vàng lắc đầu như trống bỏi
"Không có! Chỉ là đây là công ty anh nên chú trọng một chút...đứng gần như vậy rất dễ gây hiểu lầm"
Bên môi hiện ra ý cười, Bạch Tử Ngôn không đứng nhích ra còn cố tình vòng tay xuống eo cô kéo mạnh khiến cả người cô dính chặt vào người anh hơn không hề có chút khe hở.
"Em sợ người ta nhìn thấy sao?"
"Nè...anh buông tôi ra! Làm cái gì vậy?" Diệp Tử Ái giãy giụa hoảng loạn.
Lớp váy đen bên dưới do giằng co với anh mà có hơi xếch lên để lộ bắp đùi trắng nõn không tì vết.
Bạch Tử Ngôn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống, yết hầu di chuyển không ngừng. Chết tiệt! Cái thứ ấy lại bắt đầu không yên.
"Chậc chậc...em hoảng loạn như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn nhớ lại hương vị ngọt ngào hôm trước của chúng ta" Hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt sớm đã đỏ ửng của cô.
Đầu Diệp Tử Ái vang lên từng hồi chuông báo động lớn, cô nhận thức được có vật gì đó đang đụng vào giữa hai chân cô, sợ đến mức nín thở.
"Anh đừng có mà làm chuyện bậy bạ, đây là công ty anh dám..."
"Ai nói tôi không dám? Đây là công ty của tôi, còn em đang ở trong phòng làm việc của tôi, không có sự cho phép ai dám bước vào đây?"
"Vậy thì tôi sẽ la lên cho mọi người biết đấy! Anh đừng có mà thách tôi..."
Gương mặt vẫn không hề giảm đi phần kiêu ngạo, anh vẫn ung dung quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cô còn bật ra giọng cười trầm thấp, âm thanh ám muội quấn lấy bên tai cô không rời.
"Vậy thì em la lên đi..."
Hả? Còn chưa kịp phản bác thì đã nhìn thấy cái bóng của Bạch Tử Ngôn đang dần đi xuống bên môi sau đó là trực tiếp tấn công.
Hai mắt trợn trừng lên đầy bất ngờ, nhất thời cô quên mất phải phản ứng! Đến khi thấy anh liếm láp vành mô nhỏ nhắn của mình cô mới kịp hoàn hồn muốn đẩy anh ra.
Hai tay chống trước ngực bị Bạch Tử Ngôn kìm lại, anh như tìm thấy nguồn nước mát giữa sa mạc cứ thế mà lấy đi hết sự ngọt ngào của cô. Đầu lưỡi trơn mướt tham lam lần mò vào khoang miệng sau đó không nhanh không chậm mà càng quấy ở bên trong.
Đầu óc Diệp Tử Ái quay cuồng như chong chóng không còn biết xác định được phương hướng nữa, cơ thể trở nên mềm nhũn ra bởi sự bá đạo này
"Ưm...anh...ưm"
Mọi thứ hết thảy đều bị Bạch Tử Ngôn giữ lấy, bàn tay không yên phận dần di chuyển xuống dưới lớp váy mà cận lực ma sát. Cô cảm thấy bàn tay anh nóng bỏng chạm đến đâu đều đau rát đến đó. Không được! Anh ta là đang muốn bắt nạt cô! Cuối cùng cô giựt lại lí trí cuối cùng còn sót lại mà vùng vẫy cơ thể của mình.
"Không! Dừng lại đi"
Bạch Tử Ngôn bị sự mềm mại cùng hương thơm ngọt ngào của cô làm cho mất kiểm soát, anh điên loạn ngăn chặn môi cô rồi không nương tay mà cởi nút áo sơmi vướng víu. Bàn tay gấp gáp chạm vào nơi đẫy đà tròn trịa. Đầu Diệp Tử Ái vang lên một tiếng nổ lớn, con ngươi đen láy trong mắt anh chợt co rụt lại u ám một mảng khi nhìn vào nơi căng tròn trước mặt, con thú dữ cùng sự kìm nén bấy lâu lại bộc phát anh vùi mặt mình vào chỗ sâu nhất tham lam mút lấy.
Cơ thể Diệp Tử Ái bị anh làm cho xụi lơ, tay chân không còn cảm giác chỉ nương vào người anh mà trụ lại. Bạch Tử Ngôn càng tinh ý, anh nhận ra người con gái trong lòng bắt đầu có phản ứng, bàn tay to lớn đỡ lấy sau lưng cô rồi gạt băng sấp tài liệu ở trên bàn xuống trực tiếp đè cô dưới nền thủy tinh.
Sự khao khát đã ăn sâu vào trong tiềm thức của anh, chỉ nhìn thấy làn da trắng mịn ngọc ngà cộng thêm đường cong quyến rũ chỗ no chỗ đủ. Tuy dáng người thanh mảnh cân đối nhưng lại không hề thiếu thốn thứ gì. Ánh mắt như bắn ra từng tia lửa nhìn sâu vào người con gái bên dưới.
"Em vẫn khiến tôi mất hết khả năng kìm chế của mình!"
"Anh có biết là anh đang làm cái gì không? Mau thả tôi ra lỡ có ai vào đây nhìn thấy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sự hiểu lầm này"
Chậc chậc
"Cô bé của tôi...tôi đã nói rồi không có sự cho phép của tôi thì không ai dám bước vào!"
Diệp Tử Ái hiểu rõ ý tứ đầy xấu xa của anh, tia mắt thoáng chút cả kinh rồi nhanh chóng giấu đi, cô siết chặt tay lại rồi cương quyết đối mặt với anh
"Vậy anh tính làm gì? Muốn bắt nạt tôi à? Anh đừng có mà quá đáng...tôi là người sắp kết hôn rồi!"
Kết hôn? Bạch Tử Ngôn dường như xem thường đến lời nói của cô chỉ nhàn nhã cười một cách đáng sợ
"Em sắp kết hôn? Diệp Tử Ái khi nào tôi chưa đồng ý buông tha cho em thì em nghĩ có thể tự ý kết hôn cùng người đàn ông khác sao?"
"Anh nói vậy là có ý gì?" Đôi mắt mơ hồ khó hiểu
Bạch Tử Ngôn chậm rãi buông ra một câu
"Không phải em nói là em mất trí nhớ sao? Em không muốn biết chuyện trước kia của mình nữa à?"
Một câu hỏi như đập tan sự đề phòng của cô, tầm mắt nghi hoặc rồi lại chuyển sang trầm tư. Giọng nói có chút run rẩy
"Anh biết chuyện của tôi?"
"Không những tôi biết mà tôi còn là người hiểu rõ hơn ai hết chuyện của em!"
Lúc này, mi tâm Diệp Tử Ái liền chau lại sau đó như không mấy tin vào lời nói của anh
"Sao có thể? Không lẽ anh cũng có một phần trong kí ức của tôi sao?"
Đáy lòng chợt co rụt lại, Bạch Tử Ngôn thâm trầm vuốt ve gương mặt cô đầy đau khổ, ngón tay cũng có chút hơi run.
"Tôi không chỉ là một phần trong kí ức của em mà là tất cả!"
Sao? Lời nói này là có ý gì? Đại não bắt đầu làm việc cực liệt cô cố gắng thông não mấy lời vừa rồi nhưng càng nghĩ lại càng không hiểu cái gì chỉ biết cắn môi dưới một cách suy tư.
Bạch Tử Ngôn liếc mắt xuống bờ môi bên dưới bị cô dày vò có chút xót, ngón tay không nhịn được mà chạm lướt qua môi cô rồi trầm thấp nói
"Đừng có tự cắn môi mình như vậy, nó không chỉ thuộc về một mình em đâu!Tôi sẽ cảm thấy xót lắm biết không"
Đúng là đồ tự đại! Chỉ biết trêu chọc cô.
Diệp Tử Ái hậm hực không màng tới anh nữa liền dùng toàn lực đẩy cơ thể to lớn của anh ra sau đó đứng thẳng người dậy mà cài từng chiếc cúc áo bị anh cởi ra miệng lẩm bẩm một câu
"Làm như tôi là của anh không bằng! Tự cho mình là đúng...đáng ghét"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, anh cảm thấy có chút buồn cười sau đó nhàn nhạt mà đút tay vào túi quần nhìn người con gái trên bàn đang chỉnh trang lại quần áo của mình.
Khi nhìn thấy bản thân không còn vấn đề gì cô lườm anh một cái sau đó toan muốn xoay người bỏ đi. Chân vừa bước ra cửa thì một giọng nói phía sau truyền đến
"Nếu em muốn biết về quá khứ của mình...có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!"
"Đây...của Bạch Tổng? Anh còn chuyện gì cần căn dặn nữa không? Nói một lần luôn để tôi làm hết cho!"
Bạch Tử Ngôn nhìn gương mặt bừng bừng tức giận của cô mà không hề có chút động tĩnh gì anh còn bày ra vẻ mặt như không khẽ nhếch môi
"Em bất mãn?"
Bất mãn? Cô lại hận anh cơ! Hại cô đi tới đi lui đã vậy còn photo cả sấp tài liệu, nhưng điều quan trọng là anh không có thư kí sao? Cứ bắt cô làm mấy công việc dành riêng cho thư kí của anh. Cô chẳng hiểu nổi
Trong bụng ôm một cục tức lớn nhưng lại cố gắng không thể hiện ra mặt! Còn nặn một nụ cười gượng gạo đến không thể giả tạo hơn.
"Tôi làm gì mà bất mãn với Bạch Tổng đây! Anh là người có chức quyền lớn nhất muốn ra lệnh thì có ai dám không nghe theo? Tôi chỉ cảm thấy nếu anh đã có ý chiếu cố tôi như vậy thì tôi phải nhiệt tình mà làm việc"
Haha
Không ngờ cô có thể nhịn được! Bạch Tử Ngôn bật cười sau đó đứng dậy đi về phía cô, không ngần ngại mà ép sát người cô với mặt bàn thủy tinh lạnh lẽo
"Nhưng tôi lại thấy em đang rất bất mãn với tôi..." Chưa hết xấu xa anh còn ghé sát hẳn vào vành tai cô mà nói "Có phải vì nụ hôn ngọt ngào hôm trước mà em cảm thấy không muốn gặp mặt tôi chứ?"
Ách...sao anh ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô? Quả thật là sau vụ việc đó cô đã cố ý tránh mặt anh vì cô cũng tự cảm thấy xấu hổ vì đã trầm luân theo đó nhưng anh đâu để cô yên? Chẳng phải cũng bắt cô chạy đi chạy lại đến phòng làm việc của anh sao?
"Tôi...tôi làm gì có?"
"Vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!" Diệp Tử Ái nhanh miệng đáp lại như sợ bị anh phát hiện. Gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo gần sát vào mặt cô. Cảm giác vào đêm hôm trước lại bắt đầu nảy sinh. Cô khó khăn hít thở hơi né người
"Anh có thể đứng cách xa tôi một chút không?"
"Em sợ tôi?"
Diệp Tử Ái vội vàng lắc đầu như trống bỏi
"Không có! Chỉ là đây là công ty anh nên chú trọng một chút...đứng gần như vậy rất dễ gây hiểu lầm"
Bên môi hiện ra ý cười, Bạch Tử Ngôn không đứng nhích ra còn cố tình vòng tay xuống eo cô kéo mạnh khiến cả người cô dính chặt vào người anh hơn không hề có chút khe hở.
"Em sợ người ta nhìn thấy sao?"
"Nè...anh buông tôi ra! Làm cái gì vậy?" Diệp Tử Ái giãy giụa hoảng loạn.
Lớp váy đen bên dưới do giằng co với anh mà có hơi xếch lên để lộ bắp đùi trắng nõn không tì vết.
Bạch Tử Ngôn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt xuống, yết hầu di chuyển không ngừng. Chết tiệt! Cái thứ ấy lại bắt đầu không yên.
"Chậc chậc...em hoảng loạn như vậy làm gì? Tôi chỉ muốn nhớ lại hương vị ngọt ngào hôm trước của chúng ta" Hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt sớm đã đỏ ửng của cô.
Đầu Diệp Tử Ái vang lên từng hồi chuông báo động lớn, cô nhận thức được có vật gì đó đang đụng vào giữa hai chân cô, sợ đến mức nín thở.
"Anh đừng có mà làm chuyện bậy bạ, đây là công ty anh dám..."
"Ai nói tôi không dám? Đây là công ty của tôi, còn em đang ở trong phòng làm việc của tôi, không có sự cho phép ai dám bước vào đây?"
"Vậy thì tôi sẽ la lên cho mọi người biết đấy! Anh đừng có mà thách tôi..."
Gương mặt vẫn không hề giảm đi phần kiêu ngạo, anh vẫn ung dung quan sát biểu hiện trên khuôn mặt cô còn bật ra giọng cười trầm thấp, âm thanh ám muội quấn lấy bên tai cô không rời.
"Vậy thì em la lên đi..."
Hả? Còn chưa kịp phản bác thì đã nhìn thấy cái bóng của Bạch Tử Ngôn đang dần đi xuống bên môi sau đó là trực tiếp tấn công.
Hai mắt trợn trừng lên đầy bất ngờ, nhất thời cô quên mất phải phản ứng! Đến khi thấy anh liếm láp vành mô nhỏ nhắn của mình cô mới kịp hoàn hồn muốn đẩy anh ra.
Hai tay chống trước ngực bị Bạch Tử Ngôn kìm lại, anh như tìm thấy nguồn nước mát giữa sa mạc cứ thế mà lấy đi hết sự ngọt ngào của cô. Đầu lưỡi trơn mướt tham lam lần mò vào khoang miệng sau đó không nhanh không chậm mà càng quấy ở bên trong.
Đầu óc Diệp Tử Ái quay cuồng như chong chóng không còn biết xác định được phương hướng nữa, cơ thể trở nên mềm nhũn ra bởi sự bá đạo này
"Ưm...anh...ưm"
Mọi thứ hết thảy đều bị Bạch Tử Ngôn giữ lấy, bàn tay không yên phận dần di chuyển xuống dưới lớp váy mà cận lực ma sát. Cô cảm thấy bàn tay anh nóng bỏng chạm đến đâu đều đau rát đến đó. Không được! Anh ta là đang muốn bắt nạt cô! Cuối cùng cô giựt lại lí trí cuối cùng còn sót lại mà vùng vẫy cơ thể của mình.
"Không! Dừng lại đi"
Bạch Tử Ngôn bị sự mềm mại cùng hương thơm ngọt ngào của cô làm cho mất kiểm soát, anh điên loạn ngăn chặn môi cô rồi không nương tay mà cởi nút áo sơmi vướng víu. Bàn tay gấp gáp chạm vào nơi đẫy đà tròn trịa. Đầu Diệp Tử Ái vang lên một tiếng nổ lớn, con ngươi đen láy trong mắt anh chợt co rụt lại u ám một mảng khi nhìn vào nơi căng tròn trước mặt, con thú dữ cùng sự kìm nén bấy lâu lại bộc phát anh vùi mặt mình vào chỗ sâu nhất tham lam mút lấy.
Cơ thể Diệp Tử Ái bị anh làm cho xụi lơ, tay chân không còn cảm giác chỉ nương vào người anh mà trụ lại. Bạch Tử Ngôn càng tinh ý, anh nhận ra người con gái trong lòng bắt đầu có phản ứng, bàn tay to lớn đỡ lấy sau lưng cô rồi gạt băng sấp tài liệu ở trên bàn xuống trực tiếp đè cô dưới nền thủy tinh.
Sự khao khát đã ăn sâu vào trong tiềm thức của anh, chỉ nhìn thấy làn da trắng mịn ngọc ngà cộng thêm đường cong quyến rũ chỗ no chỗ đủ. Tuy dáng người thanh mảnh cân đối nhưng lại không hề thiếu thốn thứ gì. Ánh mắt như bắn ra từng tia lửa nhìn sâu vào người con gái bên dưới.
"Em vẫn khiến tôi mất hết khả năng kìm chế của mình!"
"Anh có biết là anh đang làm cái gì không? Mau thả tôi ra lỡ có ai vào đây nhìn thấy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được sự hiểu lầm này"
Chậc chậc
"Cô bé của tôi...tôi đã nói rồi không có sự cho phép của tôi thì không ai dám bước vào!"
Diệp Tử Ái hiểu rõ ý tứ đầy xấu xa của anh, tia mắt thoáng chút cả kinh rồi nhanh chóng giấu đi, cô siết chặt tay lại rồi cương quyết đối mặt với anh
"Vậy anh tính làm gì? Muốn bắt nạt tôi à? Anh đừng có mà quá đáng...tôi là người sắp kết hôn rồi!"
Kết hôn? Bạch Tử Ngôn dường như xem thường đến lời nói của cô chỉ nhàn nhã cười một cách đáng sợ
"Em sắp kết hôn? Diệp Tử Ái khi nào tôi chưa đồng ý buông tha cho em thì em nghĩ có thể tự ý kết hôn cùng người đàn ông khác sao?"
"Anh nói vậy là có ý gì?" Đôi mắt mơ hồ khó hiểu
Bạch Tử Ngôn chậm rãi buông ra một câu
"Không phải em nói là em mất trí nhớ sao? Em không muốn biết chuyện trước kia của mình nữa à?"
Một câu hỏi như đập tan sự đề phòng của cô, tầm mắt nghi hoặc rồi lại chuyển sang trầm tư. Giọng nói có chút run rẩy
"Anh biết chuyện của tôi?"
"Không những tôi biết mà tôi còn là người hiểu rõ hơn ai hết chuyện của em!"
Lúc này, mi tâm Diệp Tử Ái liền chau lại sau đó như không mấy tin vào lời nói của anh
"Sao có thể? Không lẽ anh cũng có một phần trong kí ức của tôi sao?"
Đáy lòng chợt co rụt lại, Bạch Tử Ngôn thâm trầm vuốt ve gương mặt cô đầy đau khổ, ngón tay cũng có chút hơi run.
"Tôi không chỉ là một phần trong kí ức của em mà là tất cả!"
Sao? Lời nói này là có ý gì? Đại não bắt đầu làm việc cực liệt cô cố gắng thông não mấy lời vừa rồi nhưng càng nghĩ lại càng không hiểu cái gì chỉ biết cắn môi dưới một cách suy tư.
Bạch Tử Ngôn liếc mắt xuống bờ môi bên dưới bị cô dày vò có chút xót, ngón tay không nhịn được mà chạm lướt qua môi cô rồi trầm thấp nói
"Đừng có tự cắn môi mình như vậy, nó không chỉ thuộc về một mình em đâu!Tôi sẽ cảm thấy xót lắm biết không"
Đúng là đồ tự đại! Chỉ biết trêu chọc cô.
Diệp Tử Ái hậm hực không màng tới anh nữa liền dùng toàn lực đẩy cơ thể to lớn của anh ra sau đó đứng thẳng người dậy mà cài từng chiếc cúc áo bị anh cởi ra miệng lẩm bẩm một câu
"Làm như tôi là của anh không bằng! Tự cho mình là đúng...đáng ghét"
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của cô, anh cảm thấy có chút buồn cười sau đó nhàn nhạt mà đút tay vào túi quần nhìn người con gái trên bàn đang chỉnh trang lại quần áo của mình.
Khi nhìn thấy bản thân không còn vấn đề gì cô lườm anh một cái sau đó toan muốn xoay người bỏ đi. Chân vừa bước ra cửa thì một giọng nói phía sau truyền đến
"Nếu em muốn biết về quá khứ của mình...có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!"
Danh sách chương