Tiết trời cuối năm có phần mát mẻ dịu nhẹ hơn, đây là lần đầu tiên cô đặt chân về lại nơi mình sinh ra không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác nhung nhớ không nguôi về nơi này. Vốn mất trí nhớ tạm thời nhưng những chuyện ở nơi đây cô cũng đã được Vu Dịch kể lại nên không cảm thấy bỡ ngỡ cho lắm.

Đường phố tấp nập đông đúc hơn nước Pháp nhiều, xe cộ qua lại nườm nượp làm cô thấy khó khăn trong việc đi lại. Ngôn Thị vốn đã sắp xếp chỗ ở cho cô là một phòng VIP ở khách sạn bậc nhất, cô chỉ thuận tiện dọn dẹp đồ đạc của mình một chút rồi mau chóng ra ngoài đến công ty.

Bước ra khỏi cửa khách sạn thì đã nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bóng loáng đậu ở đó, cô chỉ nghĩ là xe của khách ở đây nên liền lướt qua. Nhưng khi vừa đi một chút thì cửa xe lại hạ xuống sau đó là một giọng nói truyền đến

"Này!"

Diệp Tử Ái theo phản xạ nhìn vào trong, thân ảnh của Bạch Tử Ngôn đang nhàn nhã ngồi trước vô lăng, người hơi nghiêng nhìn cô nói một tiếng.

Phải qua một lúc cô mới hoàn hồn lại mà kêu lên

"Á?"

"Cô tính đi bộ đến công ty sao?"

Ách!

Diệp Tử Ái hơi ngơ ngác sau đó mới hiểu ra hàm ý trong câu nói này liền đáp lại

"Tôi tính gọi xe của khách sạn"

"Không cần! Tôi đưa cô đi..."

Hả? Gương mặt hiện rõ sự ngạc nhiên, sau đó vội vàng xua tay.

"Không cần đâu...tôi..."

"Tiện đường đi!"

Bị anh chặn họng không thương tiếc, Diệp Tử Ái nuốt một ngụm nước bọt xuống nhìn vào gương mặt lạnh lùng cương nghị kia cũng không thể từ chối được! Đành ngậm ngùi mở cửa xe ngồi vào.

Không khí lạnh bắt đầu bao phủ lấy, rõ ràng cô không muốn đi cùng anh ta một chút nào! Người đàn ông này quá nguy hiểm mỗi lần chạm mặt với anh cô đều như mất hết sự bình tĩnh vốn có.

Đôi mắt khẽ liếc sang người con gái bên cạnh lại thấy sắc mặt đang căng ra còn hơi nhíu mày lại khiến anh không nhịn được cười, cơ thể hơi rướn về phía cô đưa tay.

Diệp Tử Ái bị anh làm cho giật bắn mình vội vàng ngã ra phía sau dựa vào cửa xe, mở to đôi mắt long lanh như hai hòn ngọc sáng nhìn anh

"Anh định làm gì?"

"Thắt dây an toàn!"

Á? Lúc này cô mới nhìn xuống người mình thì phát hiện là cô vẫn chưa thắt dây liền xấu hổ cúi mặt xuống kéo dây ra.

Cô vẫn như vậy? Vẫn vụng về hay xấu hổ, nhìn gương mặt ửng đỏ kia anh liền nhớ lại trước đây cô cũng như thế! Ánh mắt liền tối sầm lại tia lạnh lẽo lướt ngang qua.

Đợi cô thắt dây xong anh cũng không chần chừ gì mà phóng xe đi. Trên đường đến công ty, không khí trong xe trở nên im ắng đến đáng sợ, Diệp Tử Ái có chút hồi hộp, tim cũng đập mạnh hơn, thi thoảng lại lén nhìn sang người đàn ông bên cạnh vẫn thấy anh một mặt lạnh lùng chú tâm nhìn về phía trước.

Quả thực là rất bức bối nhưng cô lại không biết nên nói gì đành nén lại cảm giác của mình nhìn ra phía cửa xe.

Bạch Tử Ngôn vốn tâm tình đang trùng xuống, anh thừa biết rằng cô nhìn anh nhưng anh lại chẳng hề có ý muốn nói chuyện với cô. Vì anh sợ là anh sẽ không nhịn được mà nói những lời khó nghe như trước!

Dừng lại trước một tòa nhà lớn, Diệp Tử Ái có chút kinh ngạc không ngờ Ngôn Thị lại hoành tráng như vậy, những tầng nhà cao chót vót khiến cô nhìn thôi cũng hơi ớn lạnh.

Bạch Tử Ngôn vòng qua bên cạnh mở cửa xe cho cô sau đó chậm rãi bước vào. Diệp Tử Ái đi đằng sau lưng anh, dừng lại ở một thang máy chuyên dành cho cấp trên. Anh lúc này mới nghiêng đầu sang nhìn cô nói

"Sau khi trở về nơi này...cảm giác thế nào?"

Diệp Tử Ái hơi bối rối đáp lại ánh mắt anh. Cô không nhớ rõ lắm chỉ thấy nó thân thuộc với cô! Thì đúng rồi đây là nơi cô sinh ra và lớn lên còn sống ở đây một khoảng thời gian tuy mất trí nhớ nhưng cảm giác vẫn còn!

"Có chút quen thuộc!"

Không phải là chán ghét sao? Anh tưởng rằng cô không muốn trở về nơi này nữa chứ! Môi mỏng khẽ nhếch lên sau đó nhàn nhã hướng tia mắt đầy châm chọc.

"Tôi tưởng em sẽ nói chỉ có cảm giác chán ghét!"

Sao cô lại chán ghét? Người đàn ông này toàn chỉ biết nói mấy câu từ khó hiểu.

"Tôi không hề có cảm giác đó..."

Nụ cười bên môi ẩn hiện trên gương mặt anh, cửa thang máy mở ra, anh từ tốn bước vào theo sau là cô.

Bên trong thang máy không gian vốn không được thoáng khí lại còn ở gần với một người như anh quả thật là khiến cô vô cùng ngột ngạt. Mùi hương nam tính của anh cứ len lỏi vào trong mũi của cô kích thích từng giác quan, rất quen nha!...

Không hiểu sao cô đột nhiên buột miệng hỏi anh

"Tôi có phải rất giống một người anh quen biết không?"

Bạch Tử Ngôn hơi khựng lại nhưng sau vài giây lại quay sang nói

"Không phải là quen biết! Mà là người tôi rất hận..."

Ách

Cô không nghĩ rằng mình lại giống kẻ thù của anh chứ? Hèn gì mỗi khi thấy cô là anh cứ như một con thú dữ hết lần này đến lần khác dồn ép cô vào đường cùng.

Thấy gương mặt cô vẫn thản nhiên như trước hơi rụt người lại. Đáy lòng liền dâng lên sự tức giận, cô vẫn giả ngơ? Không phải là cô không biết anh đang nói đến cô đấy chứ!

Hương thơm nhè nhẹ lại dính vào người anh khiến anh không thể nào khắc chế, cảm giác kìm nén lại bộc phát liền áp người cô vào tấm kiếng phía sau

"Em còn giả bộ như không nghe thấy?"

Diệp Tử Ái bất ngờ bị anh ép sát hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt hoảng loạn của cô khiến tâm tình liền dao động

"Tôi không có!"

"Có phải em muốn chọc cho tôi tức chết thì em mới hả dạ phải không? Diệp Tử Ái tôi nhịn không nổi em nữa rồi"

Anh ta đang phát điên gì vậy? Thân thể tráng kiện dựa hẳn vào người cô bao quanh lấy chỉ còn chút chỗ để hai cánh tay nhỏ bé chặn trước ngực anh

"Tôi không hiểu anh đang nói gì? Anh đừng có mà trút giận lên người tôi...tôi không biết cô ấy đã làm gì anh để khiến anh tức giận như vậy! Nhưng tôi không phải cô ấy"

"Em chính là Diệp Tử Ái! Là người phụ nữ của tôi"

Bên tai cô ù ù lên một tiếng sau đó là kinh ngạc. Câu nói này! Hình như là cô đã từng nghe nói ở đâu rồi, đại não lại bắt đầu truyền đến cảm giác đau sau đó là choáng váng bịt tai lại

"Em là người phụ nữ của tôi trừ tôi ra thì không ai được chạm vào em"

"Tử Ái anh yêu em"

Lại là giọng nói ấy, Bạch Tử Ngôn vốn không hề biết cô sẽ phản ứng như vậy thấy gương mặt trắng bệch đang chịu đựng cơn đau nào đó liền bất giác dịu lại tâm tình của mình.

"Anh...anh..." Diệp Tử Ái lắc đầu mạnh mẽ như muốn cố gắng nói gì đó nhưng lại bị ngắt ngang.

Lúc này Bạch Tử Ngôn thực sự là có chút hối hận, liền đưa tay vuốt nhẹ trên gương mặt cô.

Diệp Tử Ái vốn đang đau đớn nhưng lại bị động tác của anh làm cho ngây dại, ban nãy anh còn hung dữ với cô sau bây giờ lại đối với cô dịu dàng như vậy?

"Tử Ái...tôi thực sự không hiểu tại sao em lại không thừa nhận bản thân mình nhưng sức chịu đựng của tôi có giới hạn...em đừng có thử thách nó!"

"Thừa nhận? Tôi nói rồi...tôi không nhớ ra anh là ai!" Cô nhấn mạnh

Gương mặt có chút trầm mặc sau đó như suy nghĩ điều gì. Cửa thang máy "đinh" lên một tiếng sau đó là mở ra.

Qua một lúc anh mới buông cơ thể cô mà quay người đi thẳng một mạch còn để lại một câu

"Em đến phòng phát triển đi"

Không đợi cô nói gì thì bóng dáng của anh đã vuột mất. Bạch Tử Ngôn vội vàng đi vào phòng làm việc sau đó ấn điện thoại nói

"Cẩn Phong! Mau vào đây"

Chưa đầy 2 phút Cẩn Phong đã đứng ở trước mặt anh. Bạch Tử Ngôn lơ đãng nghĩ một chút sau đó chậm rãi nói

"Điều tra lại xem Tử Ái rốt cục là xảy ra chuyện gì!"

"Đã rõ" Cậu ta hơi bất ngờ không nghĩ rằng anh sẽ lại tiếp tục điều tra nhưng mà cũng không dám làm trái liền gật đầu.

Vẻ mặt vẫn trầm lặng như một hồ không chút gợn sóng, nhìn qua biểu hiện lúc nãy của cô anh thực sự là bị lay động. Cô không phải diễn kịch sao? Gương mặt đau đớn vừa rồi lại khiến anh nghi ngờ không giống như là đang giả bộ!

***

Sau một tuần cắm đầu vào công việc thì cũng đến ngày để cô nghĩ ngơi, bên ngoài nắng vàng đang tỏa ra từng tia ấm áp, lại có bầu trời trong xanh chốc lát cô lại muốn đi dạo nơi này. Thật ra cũng rất muốn nhớ lại đoạn kí ức trước đây! Mất trí nhớ tạm thời như vậy lại còn gặp Bạch Tử Ngôn nói những lời khó hiểu, cô liền muốn tìm lại những việc trước kia xem thử mọi chuyện là như thế nào!

Dọc theo con đường lớn nơi đông đúc những hàng quán. Mắt cô rực lên từng tia phấn khích dừng lại ở một hàng kẹo bông gòn. Những bông kẹo đủ màu nhiều kiểu được làm ra từ máy thổi khiến mắt cô chú ý không ngừng.

"Lấy cho tôi một cây kẹo bông gòn" thật ra cô cũng rất thích ăn đồ ngọt.

Đang đợi người bán lấy cây kẹo bông gòn thì một giọng nói nhỏ cùng hồn nhiên vang lên

"Cô ơi lấy cho cháu một cây nữa"

Nhìn xuống bên dưới, đập ngay vào mắt cô là một cậu nhóc! À nói đúng hơn là đứa nhỏ lúc trước cô gặp ở buổi ra mắt ở Pháp. Sao cậu nhóc này lại ở đây

Tiểu Hành nhỏ giương cặp mắt tròn long lanh nhìn Diệp Tử Ái như nhận ra cô liền nói

"A...cô xinh đẹp"

"Cậu nhóc nhỏ lại gặp con rồi! Muốn ăn kẹo sao?"

Tiểu Hành gật gật đầu, gương mặt non nớt cùng với cặp mắt to khiến cô cảm thấy rất đáng yêu, đối với cậu bé này dường như lại rất thân thuộc.

Đón lấy chiếc kẹo vừa mới được người bán đưa sau đó ngồi xuống nhìn cậu nói

"Đây kẹo bông gòn của con nè!"

"Cảm ơn cô xinh đẹp"

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ cùng sự vui sướng của một đứa con nít bất giác cô lại giơ tay xoa xoa đầu nó.

"Tiểu Hành..."

Giọng nói nam tính ở phía trước khiến cả cô và Tiểu Hành đều ngẩng đầu lên.

Bạch Tử Ngôn thư thả chậm rãi đi đến ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn cô nhưng rồi lại lướt qua Tiểu Hành bên dưới

"Con lại ăn kẹo sao? Muốn nhổ hết răng đi phải không?"

Con? Không phải chứ? Bạch Tử Ngôn đang đứng trước mặt cô còn Tiểu Hành thì ở bên cạnh không lẽ anh nói cô sao? Chắc chắn là nói cậu nhóc bên cạnh rồi. Hai mắt mở to vì kinh ngạc.

"Cậu bé này là..."

"Nó là con của tôi!"

Sao? Đại não như vừa bị một tia điện xẹt qua, đáy lòng vừa rơi xuống một vực thẳm. Anh có con rồi à? Ách...

Thấy gương mặt ngơ ngác đến không thể thốt thành lời kia khiến anh có chút mắc cười. Sau đó kéo tay Tiểu Hành lại

"Vẻ mặt đó là đang thất vọng vì tôi có gia đình à?"

"Không...không phải!" Diệp Tử Ái như bị anh nhìn thấu liền vội vàng lắc đầu.

Cô không hề biết là anh đã có con, với một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo như anh lại kết hôn sinh con rồi! Không hiểu sao trong lòng quả thật có chút thất vọng còn không giữ được gương mặt vui vẻ khi nãy.

"Con chỉ ăn một cây thôi mà!"

"Không được! Ở nhà suốt ngày cứ đòi mua bánh kẹo, con ăn nhiều đến mức sâu hết cả răng bây giờ"

Tiểu Hành thấy vẻ mặt đang trách mắng của anh liền xụ xuống.

Diệp Tử Ái thấy vậy cũng vội lên tiếng

"Con nít ăn chút bánh kẹo không sao đâu! Đứa trẻ nào cũng vậy mà!"

"Em quan tâm?"

Diệp Tử Ái bị anh hỏi không kịp phản ứng, qua một lúc mới đáp lại

"Chỉ là tôi thấy anh nói vậy khiến nó buồn nên không đành lòng thôi"

Tim anh chợt co thắt lại, đây chính là đứa con ruột của cô mà cô còn không nhận ra chứng tỏ một điều rằng những lời Cẩn Phong nói đều là sự thật! Sau mấy ngày điều tra lại quả thật có chút manh mối. Cậu ta phát hiện ra rằng Diệp Tử Ái lúc đến chỗ của Vu Dịch có xảy ra một chuyện đó chính là va chạm với một chiếc xe taxi sau đó người tài xế đã đột nhiên nghỉ việc còn trốn đi mất tăm, trong khi đó cô lại được đưa đến một bệnh viện gần khu vực, bác sĩ chuẩn đoán là chấn thương ở phần đầu nghiêm trọng!

Chỉ nghe đến đây thôi là anh đã hiểu rõ về mọi việc, sắc mặt tái nhợt đi theo từng lời của cậu ta nói. Anh rõ ràng là không tin! Tại sao lại có thể xảy ra một chuyện như vậy! Nhưng khi anh xâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện thì biểu hiện của cô khiến anh tin tưởng đến 90%. Hơi thở nặng trĩu đầy khó nhọc, nếu sự thật là như vậy không lẽ anh đã trách lầm cô?

Tia mắt ẩn dật chút đau xót nhìn người con gái trước mặt nhưng sau đó là đã kịp thời giấu đi! Cô gặp chuyện như vậy còn mất trí nhớ! Anh nên bình tĩnh lại để giúp cô sớm trở về bên cạnh anh. Còn những người có liên quan trong vụ việc năm đó anh sẽ từ từ tính sổ!

"Em có đang rảnh không?".

"À thật ra...tôi cũng không bận gì ngày hôm nay! Có chuyện gì sao?"

Khóe môi liền cong lên một đường sau đó nén lại trầm giọng nói tiếp

"Vậy giúp tôi trông giùm Tiểu Hành!"

Hả? Cô trông con giùm anh á?

Vẻ mặt nghệch ra như cá mắc cạn

"Mẹ của nó đâu?"

Bạch Tử Ngôn nhìn vào đôi mắt cô chậm rãi nói

"Nó không có mẹ!"

Câu trả lời càng khiến cô đờ đẫn hơn, chân có chút không vững. Vậy là anh ta nuôi con một mình sao? Hôm nay cô thật có quá nhiều điều bất ngờ.

Tuy vậy, nhưng tâm tình như có ai đó gỡ tảng đá nặng ra nhẹ nhõm một chút. Cái gì? Cô đang suy nghĩ đi đâu đấy? Anh ta có con rồi đó đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa Tử Ái ơi!

"Thật ra là tôi có một cuộc họp đột xuất nên không có thời gian trông nó. Dù sao hai người cũng biết nhau nên làm phiền em một chút"

Bạch Tử Ngôn lén lén đẩy đẩy tay của Tiểu Hành còn ra hiệu cho cậu. Tiểu Hành đang ăn kẹo lại thấy ánh mắt của ba mình. Vốn tinh khôn lại lanh lợi nên hiểu ra được liền chạy đến ôm chân Diệp Tử Ái nói

"Cô xinh đẹp chơi với con đi...nếu không ba con sẽ đem con đến trường đó! Con không thích đâu..."

Diệp Tử Ái nhìn mặt cậu nhóc nhỏ lại liếc sang vẻ mặt như không của Bạch Tử Ngôn. Vò đầu bức tai một hồi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý

Bạch Tử Ngôn đạt được mục đích liền bật cười sau đó nói

"Cô có thể đến nhà tôi trông chừng nó"

Hả? Nhà anh sao? Lời mời đột xuất này có hơi gấp gáp khiến cô không kịp suy nghĩ gì bên dưới lại truyền lên âm thanh trong trẻo

"Phải đó...nhà con rất rộng lại có nhiều trò chơi nên cô đến nhà con đi..."

Cậu con trai này quả là không uổng công anh nuôi dưỡng. Khẽ cười xấu xa với Tiểu Hành gật gù tán thưởng.

Diệp Tử Ái bị một lớn một nhỏ dồn vào thế bí cũng gượng gạo nở nụ cười.

"Vậy được rồi!...tôi sẽ trông Tiểu Hành giùm anh"

"Yeah..." Cậu nhóc nhỏ vui mừng đến hét lên một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện