" Hạ Tâm Y đừng diễn trước mặt tôi, Hạ Thừa Viễn cô tôi sẽ bị cô lừa à?" Nhược Lê không còn vẻ ngoài là thanh cao nữa.

Hạ Tâm Y kiên nhẫn hỏi " bị lừa, là ai chứ?".

Nhược Lê liền tức giận đứng phất dậy, khuôn mặt này là khuôn mặt này quyến rũ Hạ Thừa Viễn khỏi cô ta, chính là Hạ Tâm Y sau lưng nói điều không tốt về cô ta.

" chính là cô quyến rũ Thừa Viễn để anh ấy bỏ tôi "

Hạ Tâm Y kinh ngạc gì mà cô quyến rũ, gì mà bỏ cô ta, Hạ Thừa Viễn và cô ta rốt cuộc quan hệ thế nào.Nhưng cô cũng thật để tâm chỉ là bây giờ không phải là lúc quan tâm đến, cô muốn chính mình hỏi hắn rốt cuộc chuyện này thế nào,mà giờ điều cô quan tâm là....

" Nhược Lê tỷ thật xin lỗi tôi không hề quyến rũ, Hạ Thừa Viễn vốn là nam nhân của Hạ Tâm Y này " Hạ Tâm Y liền nghe không loạt nữa, dùng công phu mặt dày luyện đã lâu ra sử dụng hết.

"Còn nữa Nhược Lê tỷ nếu đến để nói lời vô nghĩa mời về không tiễn "Hạ Tâm Y thật sự lạnh đạm nói.

" Ha nực cười nam nhân của cô sao?" Nhược Lê tức giận nói pha lẫn chút la hét vào.

Nhược Lê đứng lên nhìn Hạ Tâm Y cười có chút mỉa mai nói " Hạ Tâm Y cô cũng như những nữ nhân khác thôi, cũng không hơn gì tôi, cũng cướp đồ từ tay người khác ".

Hạ Tâm Y nhíu mày hỏi " cướp đồ, từ tay người khác?".

Nhược Lê có chút ghen ghét nói " nếu không phải Diệp Sương người ta hiền lành cô nghĩ cô sẽ được Hạ Thừa Viễn để ý nhàn rỗi mà chơi đùa sao?".

Hạ Tâm Y thoáng nghe xong liền giật mình tâm trạng ảm đạm nhưng vẫn lạnh nhạt nói " có liên quan đến chị sao?".

" cô...." Nhược Lê tức giận nói không nên lời.

" chị cũng nên giữ chút hình tượng đi, chị diễn cũng rất khá " Hạ Tâm Y liếc nhìn một cái nói.

Nhược Lê tức giận đến mặt cũng đỏ lên hết, đây là nói cô giả tạo lừa gạt fan đây mà, miệng lưỡi cũng thật lợi hại nhìn Hạ Tâm Y bề ngoài trong thật hiền lành cũng nhìn thật dễ ức hiếp, nhưng không ngờ công phu miệng lưỡi cũng thật thâm hậu là Nhược Lê cô ta coi thường Hạ Tâm Y rồi.

" cô miệng lưỡi cũng rất khá "

" Nhược Lê tỷ quá khen, quá khen cũng không giỏi bằng công phu biến thân của chị " Hạ Tâm Y cười nói.

" hừ, cô cũng chỉ là thứ đồ chơi tiêu khiến của Hạ Thừa Viễn thôi coi cô đắt ý bao lâu " Nhược Lê rời đi còn không quên đóng thật mạnh cánh cửa lại.

Lúc này căn phòng liền yên tĩnh cũng chỉ còn một mình, cô nếu không được Nhược Lê nhắc nhở cũng thật sự quên người Hạ Thừa Viễn yêu là Diệp Sương, hơn nữa hắn tính phong lưu quen cô rồi vẫn có nữ nhân bên ngoài hay là từ trước cô thật không thể biết được? nếu như vậy cô thật hoài nghi Hạ Thừa Viễn đối với cô bao nhiêu thật lòng hay là giữa Diệp Sương và hắn có hiểu lầm gì đó nên tìm cô làm trò tiêu khiển.

Tay để trong ống tay áo khẽ nắm chặt lại, Hạ Tâm Y mày nên làm gì đây? nếu như là mày nghĩ thì mày cũng thật là ngu ngốc,thật là cố chấp, mày thật quá chấp cuồng rồi, nhưng Hạ Tâm Y nguyện tin tưởng nguyện ngu ngốc một lần nữa, cô tin Hạ Thừa Viễn sẽ thật lòng với cô.

" Tiểu Y anh mua chút đồ ăn cho em đây " Hạ Thừa Viễn mở cửa vào dịu dàng nói.

Hạ Tâm Y khôi phục bộ dạng, cười nhìn Hạ Thừa Viễn.

Hạ Tâm Y đưa tay lấy hộp cháo liền bị Hạ Thừa Viễn nhanh tay đưa qua chỗ khác hắn nhìn cô cười ôn nhu, lấy thìa múc một muỗng cháo đua đến miệng cô nói " nào há miệng ".

Dù là kinh ngạc nhưng Hạ Tâm Y cũng thật ngoan ngoãn thật hiểu chuyện mà há miệng ra, cô liền cảm thấy Nhược Lê là đang lừa người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện