( Lời kể của bà nội Bảo)
Tôi sốt ruột chờ mẹ thằng Bảo ra đầu ngõ gọi bố thằng Bảo về ngay. Thằng Khôi về thì bán tín bán nghi định đi luôn nhưng thấy tôi lật đật theo sau thì bảo: "Mẹ ở nhà đi! Ở ngoài trời giờ này gió độc lắm! Bọn con đi xem tí rồi về". Nói dứt lời thì hai vợ chồng giục hai thằng bé đi luôn. Tôi cứ đứng bần thần ở hiên nhà, trong lòng hết sức nóng ruột.
Tôi đi đi lại lại trong nhà, quẩn quanh thế nào lại vào phòng thằng bé. Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc vòng tràng hạt của tôi đeo cho thằng bé đang nằm chỏng chơ trên bàn. Sao nó lại vứt ra đây nhỉ...Chết rồi, nếu không có cái vòng này, không biết con quỷ kia sẽ đến tìm thằng bé nữa không.
Như một linh tính tôi vội vàng lục tìm khắp những nơi tôi để bùa bình an cho thằng bé: Đệm giường, đáy ngăn tủ quần áo, cặp sách,...đều không thấy những lá bùa đó nữa. Có khi nào có người vứt mất? Thế nhưng tôi gần như chắc chắn rằng ba mẹ thằng Bảo sẽ không vứt bùa đi, vì chính bản thân cái Thảo còn đi cùng tôi lên chùa, sao nó vứt được,..tính thằng Khôi thì không bao giờ để ý mấy cái nhỏ nhặt đấy của con cái. Chỉ có thể là thằng Bảo..nó tự tay vứt đi thôi...
Tôi sợ run cả người. Tôi lo lắng quá. Tôi vơ vội cái vòng tay rồi cố gắng đi thật nhanh ra ngoài, mong đuổi kịp vợ chồng thằng Khôi với hai đứa trẻ.
Đáng tiếc là con đường làng vắng tanh, chỉ lác đác xuất hiện tiếng bước chân chạy của những đứa trẻ trong xóm. Chỉ có vài người khuôn mặt lạ hoắc bước trên đường làng. Tôi hoang mang không biết đi hướng nào. Nghe hai thằng bé kia kể thì là ở ven con sông sau làng. Giờ tôi cứ đi ra sau làng đã.
Đi một hồi, đôi cẳng chân gầy yếu của tôi cứ run cả lên. Đứng trước ngã ba đường, tôi không biết phải đi theo hướng nào mới ra đúng vị trí mình cần đi. Khu làng tôi rộng, phía sau bờ sông tiếp giáp phải tới 2 cây số. Nếu rẽ trái sẽ lên đầu sông, còn rẽ phải là đi gần về cuối đường tiếp giáp. Nếu đi nhầm đường tôi sẽ phải lội lại tầm gần 2 cây số. Mà như thế thì quá lâu, nhỡ tôi bỏ mất chuyện gì? Thế rồi một người đi từ đằng sau vượt lên trước tôi. Tôi nghe rõ tiếng chân của người đó dẫm lên đất cát rào rạo ở phía sau, còn có vẻ hơi tập tễnh. Người đó đi lên trên tôi và tôi suýt nữa ngã ngửa ra sau vì bất ngờ.
Bóng dáng đó, không lẫn đi đâu được, chính là chồng tôi. Sau chiến tranh, ông vẫn bị viên đạn găm vào chân trái nên đi hơi tập tễnh, bước đậm bước nhạt. Ông đi lên trước tôi một đoạn rồi quay lại, nền đất ông dẫm lên không hề in dấu chân.
Tôi chỉ hơi run rẩy. Cảm xúc lúc này của tôi không phải là sợ nữa.
Ông lặng lẽ giơ tay chỉ sang phía bên phải, rồi mỉm cười. Ánh mắt ông nhìn tôi chứa đựng sự tin tưởng và khích lệ. Ánh mắt của ông chỉ mình tôi hiểu. Tôi khẽ gật đầu rồi đi về hướng đó. Ông đứng chờ tôi đi qua về phía hướng ông chỉ. Tới lúc tôi quay đầu nhìn lại, ông đã không còn ở đó nữa rồi. Tôi phải mau chân lên.
Đi được một đoạn tôi nghe thấy tiếng hét vang lên từng đợt. tôi sợ hãi quá bèn cố đi về phía trước. Khung cảnh thực sự kinh hoàng.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là một cuộc giằng co giữa bố mẹ thằng Bảo và thằng bé. Hai người đang xốc nách thằng bé định đưa về, thế nhưng nó cứ vùng vằng giãy giụa không chịu. Mắt nó hằn học dữ dội và nó cào cấu bố mẹ nó như thể họ đang làm điều gì ghê gớm với nó lắm. Ghê tởm hơn, tôi thấy đứng bên bờ sông là con quỷ nhi tôi thấy hôm trước. Nó đứng đó mỉm cười lạnh lẽo, đôi mắt toàn tròng đen. Tay nó kéo dài ra, nắm chặt lấy lưng áo thằng bé Bảo của tôi. Có lẽ nó không muốn để thằng bé đi về nữa. Và một lần nữa, có vẻ như chỉ mình tôi nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai đứa bạn thân của Bảo đang đứng nép vào nhau gần đó, khuôn mặt có vẻ sợ sệt và ái ngại. Tôi không muốn vạch áo cho người xem lưng, nên mới bảo chúng nó: "Các cháu cứ về trước đi...Bảo cứ để nhà bà lo liệu nhé!". Nghe tôi nói thế bọn chúng mới chạy vụt đi, không nói gì.
Tôi cũng sợ lắm, nhưng tôi nghĩ rằng, chỉ cần cầm chiếc vòng này trên tay, con quỷ đó sẽ không dám lại gần tôi. Tôi vội vàng chạy lại định đeo chiếc vòng tràng hạt vào tay thằng bé. Thế nhưng nó cứ giãy giụa quá, tôi không thể đeo vào được. Tôi nghĩ chỉ cần đeo vào thì nó sẽ bình tâm lại hơn, và tôi có thể đưa nó về nhà, tránh xa con quỷ nhi kia.
Bỗng nhiên "Pặc" 1 tiếng, chuỗi vòng đứt bắn tung tóe ra từng hạt. Trong những lần giằng co, thằng bé đã vô tình làm đứt chuỗi tràng hạt. Tôi sợ run lên, cuống cuồng ngồi xuống nhặt hạt để xâu lại chiếc vòng. Rất may đó là vòng gỗ, lõi to nên có thể dễ dàng xâu lại bằng sợi dây thừng nhỏ. Tay tôi cứ run lên. Cuộc giằng co vẫn diễn ra trên đầu tôi không có hồi kết.
"Sao nó khỏe thế nhỉ! Bảo, đi về!" bố thằng Bảo nói
Tôi thấy không khí xung quanh lạnh toát bởi những cơn gió quất chéo liên hồi. Trước mặt tôi, tiếng bước chân vang lên đều đều. Hình như...con quỷ đó đang tiến lại gần tôi hơn...Tôi khẽ ngẩng lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó ngày càng gần, đôi mắt nó nhìn chăm chăm về phía tôi, miệng cười xảo trá. Tôi càng cuống quýt cố nhặt sao cho đủ hạt. Có lẽ chỉ cần thiếu 1 hạt, chiếc vòng sẽ mất đi tác dụng của nó.
Tôi dò đếm trong bóng tối nhập nhoạng. Còn thiếu đúng 1 hạt. Tay tôi cuống lên mò mẫm trong đám cỏ ruộng dưới chân. Tôi không thấy hạt nào cả. Tôi chỉ nhìn thấy bước chân của con bé ngày càng gần lại. Tôi cuống cuồng...
Thế rồi chân thằng Bảo nhấc lên, tôi nhìn thấy hạt cuối cùng đang nằm ở dưới đó. Tôi vơ lấy rồi xâu vào. Tiếng cách nhẹ vang lên cũng là lúc tôi thở phào. Tôi buộc dây vào rồi đứng dậy bảo với Khôi: "Con giữ tay thằng bé để mẹ đeo nhé..."
Lúc này bố mẹ thằng bé mới túm chặt lấy tay trái của nó cho tôi đeo vào. Vừa đeo xong thì thằng bé lả ra, khuỵu xuống. Bố nó mới với lấy nó xốc lên rồi cõng lên lưng. Con quỷ nhi vẫn cứ đứng sát bờ sông nhìn theo chúng tôi đăm đăm. Tôi bám lấy cánh tay của con dâu rồi cả 3 người lững thững đi về. Vẻ mặt của bố mẹ thằng Bảo lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trên đường đi, tôi mới cất giọng bảo: "Mai chủ nhật rồi...đưa nó lên chỗ mẹ bảo nhé..."
"Vâng..." Thảo khẽ đáp.
Cả đêm hôm đó thằng Bảo ngủ li bì, không thấy tỉnh dậy. Sáng ngày hôm sau, nó tỉnh lại nhưng không có vẻ gì là nhớ tới đêm ngày hôm qua.
"Hôm qua sao con lại làm thế? Sao con không chịu đi về?" Cái Thảo hỏi thằng bé nhẹ nhàng khi nó vừa đánh răng rửa mặt xong.
Thằng bé quay ra thản nhiên: "Ơ..con chỉ đi chơi với bạn xong rồi...sao con về nhà được thế?"
Người lớn lại nhìn nhau.
Mẹ thằng bé cho nó ăn sáng. Nó vẫn ăn rất nhiều. Rồi sau đó cả nhà bắt taxi đi. Thằng bé đi theo chúng tôi rất ngoan ngoãn, chẳng hỏi han gì. Nó cứ cầm khư khư mấy gói xôi trên tay ăn liên tục, hình như cũng chẳng bận tâm mình đang được đưa đi đâu. Tôi xót xa cứ ngồi xoa đầu thằng bé, thương cháu lắm mà không biết nên làm thế nào. Tối hôm trước tôi có sang nhà người quen hỏi dò được địa chỉ của ông thầy kia, cũng nhờ liên hệ trước. May sao ông đồng ý, bảo cứ dẫn thằng bé theo cùng.
Con đường gập ghềnh dẫn chúng tôi đi mất tầm 45 phút là đến nơi. Con ngõ dẫn vào ngôi đền cũng đông dân cư sinh sống. Ở hai bên đường là chợ cóc. Ba người lớn áp sát thằng bé con ở giữa rồi đi. Đến lúc này nó mới ngơ ngơ ngác ngác: "Mình đang đi đâu thế ạ?"
"Đi chùa chút con ạ, cho con đỡ mệt!" Tôi nói để trấn an thằng bé. Nó có tí tuổi, chả biết thế nào là đền chùa đâu mà.
Khi đến cổng đền, chúng tôi khẽ khàng bước vào. Trong sân đền cũng có vài người đang đứng đợi. Cánh cửa trong khép hờ, chỉ thoang thoảng làn khói hương tỏa ra nhè nhẹ. Sân đền thơm hương nhài. Trong sân chỉ có chậu cây đá cảnh, miếu thờ nhỏ. Cả bốn người bước dần lại phía cánh cửa đó, đứng sau mấy người trước đang đứng chờ.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra khe khẽ, một thằng cu chỉ tầm 5 tuổi, đầu trọc lốc bước ra. Nó mặc bộ quần áo vải trông sạch sẽ, khôi ngô.
Nó đi ngang qua chỗ mấy người đang đứng, quay đầu nhìn lại, giơ tay đếm đếm rồi cười khích lên: "Hôm nay đông thế, gần 20 người ở đây!". Nói xong nó chạy vút đi ra ngoài cổng chợ.
Tôi khẽ rùng mình. Ở đây đâu đến chục người, sao thằng bé lại bảo là gần 20 người nhỉ...? Hay là trẻ con không biết đếm?" Tôi nghĩ thế rồi thôi.
Bất chợt cánh cửa bật tung ra, một ông thầy cao dong dỏng bước ra, miệng càu nhàu: "Vong nhà bên này phiền quá! Cứ vào xin suốt!". Ánh mắt ông nhìn về phía gia đình tôi rồi bảo: "Chờ tí đi!".
Tôi thắc mắc không biết ông thầy có nói đến gia đình mình không.
Thế rồi chúng tôi cứ kiên nhẫn đứng chờ, lâu lâu mỏi ngồi tạm xuống mấy chiếc ghế đá trong sân. Ông thầy cứ cho gọi từng người vào một. Những người xong việc đi ra thì cũng đi rất vội, chẳng ở lại trò chuyện câu nào. Thằng Bảo cứ giãy giụa kêu đói, mẹ nó phải dỗ dành nó mãi không được,đành nắm tay nó định dẫn ra ngoài chợ phía kia xem có gì ăn không.
Dợm vừa bước ra khỏi cổng đền thì thằng bé con trắng trẻo vừa nãy cũng xuất hiện. Nó đứng chặn chình ình trước cửa, tay nó nắm một bọc đồ rất to, toàn xôi oản, bánh mì, bỏng,...Nó giơ ra trước mặt thằng bé Bảo, nói to: "Ăn đi này! Vừa đi lấy cho đấy!"
Thằng Bảo vội vàng cầm lấy cái túi xộc vào trong bới đồ ăn luôn. Cái Thảo giữ tay nó lại: "ơ kìa con....biết đồ của ai mà ăn!"
Thế nhưng thằng bé cứ lấy ra ăn ngấu nghiến. Thằng cu con mới cất giọng lanh lảnh:
"Cô gì cho nó ăn đi...Ăn đồ cúng là thích nhất đấy!"
"Mày nói luyên thuyên gì thế hả?" Cái Thảo cáu lên gắt thằng bé.
Nó chả nói gì chỉ chạy vụt vào trong, không quên ngoái lại một cái.
Đúng lúc đó, tiếng ông thầy vang lên gọi chúng tôi vào: "Gia đình bà Mỹ đâu nhỉ! Vào đây tôi xem!"
4 người chúng tôi lật đật bước vào, vừa định vào trong đền thì ông thầy giật giọng: "Để nó ở ngoài đi!" rồi hất đầu về phía thằng Bảo. Nó vẫn đang nhai rau ráu cây bỏng cầm trên tay, khuôn mặt có vẻ vui vẻ lắm.
Chúng tôi lưỡng lự, cả ba người đều muốn gặp thầy, nhưng lại không muốn bỏ thằng bé 1 mình ở ngoài. Cuối cùng bố thằng bé bảo: "Đấy, mẹ nó với bà vào mà hỏi thầy, con đàn ông con trai ra ngoài trông thằng bé cũng được." Đoạn thằng Khôi dắt tay thằng Bảo ra ngoài, khép cửa lại.
Tôi và cái Thảo lại gần ông thầy đang ngồi trên sập gỗ trước bàn thờ to. Tôi đang định mở lời hỏi thì ông thầy đã nói:
"Nó bị thế này lâu chưa?"
"Dạ...Mới được tầm 3 tuần gì đó..."
"Hừm...3 tuần là 3 tuần thế nào? Cũng phải gần hai mùa trăng rồi. bố mẹ không biết trông con à? Sao để thằng bé rơi vào cảnh này...?" Ông thầy cau mày nói.
"Dạ..dạ..tức là sao ạ?"
"Tôi nhìn thấy, quanh người nó đầy ám khí. Có vong đói đu trên vai. Không chỉ đơn giản có thế. Vong theo nó bay kín trời, ô uế lắm, không thể chịu nổi!" Ông thầy lắc đầu..chẹp miệng.
Nghe những câu nói như thế, tôi cũng rủn cả người. Thực hư chuyện này sao đây? Sao lại nghiêm trọng thế này...
"Vậy...vậy làm thế nào hả thầy...?"
"Phải xem, con quỷ đấy là ai." Ông thầy chậm rãi đáp.
Tôi sốt ruột chờ mẹ thằng Bảo ra đầu ngõ gọi bố thằng Bảo về ngay. Thằng Khôi về thì bán tín bán nghi định đi luôn nhưng thấy tôi lật đật theo sau thì bảo: "Mẹ ở nhà đi! Ở ngoài trời giờ này gió độc lắm! Bọn con đi xem tí rồi về". Nói dứt lời thì hai vợ chồng giục hai thằng bé đi luôn. Tôi cứ đứng bần thần ở hiên nhà, trong lòng hết sức nóng ruột.
Tôi đi đi lại lại trong nhà, quẩn quanh thế nào lại vào phòng thằng bé. Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy chiếc vòng tràng hạt của tôi đeo cho thằng bé đang nằm chỏng chơ trên bàn. Sao nó lại vứt ra đây nhỉ...Chết rồi, nếu không có cái vòng này, không biết con quỷ kia sẽ đến tìm thằng bé nữa không.
Như một linh tính tôi vội vàng lục tìm khắp những nơi tôi để bùa bình an cho thằng bé: Đệm giường, đáy ngăn tủ quần áo, cặp sách,...đều không thấy những lá bùa đó nữa. Có khi nào có người vứt mất? Thế nhưng tôi gần như chắc chắn rằng ba mẹ thằng Bảo sẽ không vứt bùa đi, vì chính bản thân cái Thảo còn đi cùng tôi lên chùa, sao nó vứt được,..tính thằng Khôi thì không bao giờ để ý mấy cái nhỏ nhặt đấy của con cái. Chỉ có thể là thằng Bảo..nó tự tay vứt đi thôi...
Tôi sợ run cả người. Tôi lo lắng quá. Tôi vơ vội cái vòng tay rồi cố gắng đi thật nhanh ra ngoài, mong đuổi kịp vợ chồng thằng Khôi với hai đứa trẻ.
Đáng tiếc là con đường làng vắng tanh, chỉ lác đác xuất hiện tiếng bước chân chạy của những đứa trẻ trong xóm. Chỉ có vài người khuôn mặt lạ hoắc bước trên đường làng. Tôi hoang mang không biết đi hướng nào. Nghe hai thằng bé kia kể thì là ở ven con sông sau làng. Giờ tôi cứ đi ra sau làng đã.
Đi một hồi, đôi cẳng chân gầy yếu của tôi cứ run cả lên. Đứng trước ngã ba đường, tôi không biết phải đi theo hướng nào mới ra đúng vị trí mình cần đi. Khu làng tôi rộng, phía sau bờ sông tiếp giáp phải tới 2 cây số. Nếu rẽ trái sẽ lên đầu sông, còn rẽ phải là đi gần về cuối đường tiếp giáp. Nếu đi nhầm đường tôi sẽ phải lội lại tầm gần 2 cây số. Mà như thế thì quá lâu, nhỡ tôi bỏ mất chuyện gì? Thế rồi một người đi từ đằng sau vượt lên trước tôi. Tôi nghe rõ tiếng chân của người đó dẫm lên đất cát rào rạo ở phía sau, còn có vẻ hơi tập tễnh. Người đó đi lên trên tôi và tôi suýt nữa ngã ngửa ra sau vì bất ngờ.
Bóng dáng đó, không lẫn đi đâu được, chính là chồng tôi. Sau chiến tranh, ông vẫn bị viên đạn găm vào chân trái nên đi hơi tập tễnh, bước đậm bước nhạt. Ông đi lên trước tôi một đoạn rồi quay lại, nền đất ông dẫm lên không hề in dấu chân.
Tôi chỉ hơi run rẩy. Cảm xúc lúc này của tôi không phải là sợ nữa.
Ông lặng lẽ giơ tay chỉ sang phía bên phải, rồi mỉm cười. Ánh mắt ông nhìn tôi chứa đựng sự tin tưởng và khích lệ. Ánh mắt của ông chỉ mình tôi hiểu. Tôi khẽ gật đầu rồi đi về hướng đó. Ông đứng chờ tôi đi qua về phía hướng ông chỉ. Tới lúc tôi quay đầu nhìn lại, ông đã không còn ở đó nữa rồi. Tôi phải mau chân lên.
Đi được một đoạn tôi nghe thấy tiếng hét vang lên từng đợt. tôi sợ hãi quá bèn cố đi về phía trước. Khung cảnh thực sự kinh hoàng.
Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi là một cuộc giằng co giữa bố mẹ thằng Bảo và thằng bé. Hai người đang xốc nách thằng bé định đưa về, thế nhưng nó cứ vùng vằng giãy giụa không chịu. Mắt nó hằn học dữ dội và nó cào cấu bố mẹ nó như thể họ đang làm điều gì ghê gớm với nó lắm. Ghê tởm hơn, tôi thấy đứng bên bờ sông là con quỷ nhi tôi thấy hôm trước. Nó đứng đó mỉm cười lạnh lẽo, đôi mắt toàn tròng đen. Tay nó kéo dài ra, nắm chặt lấy lưng áo thằng bé Bảo của tôi. Có lẽ nó không muốn để thằng bé đi về nữa. Và một lần nữa, có vẻ như chỉ mình tôi nhìn thấy cảnh tượng này.
Hai đứa bạn thân của Bảo đang đứng nép vào nhau gần đó, khuôn mặt có vẻ sợ sệt và ái ngại. Tôi không muốn vạch áo cho người xem lưng, nên mới bảo chúng nó: "Các cháu cứ về trước đi...Bảo cứ để nhà bà lo liệu nhé!". Nghe tôi nói thế bọn chúng mới chạy vụt đi, không nói gì.
Tôi cũng sợ lắm, nhưng tôi nghĩ rằng, chỉ cần cầm chiếc vòng này trên tay, con quỷ đó sẽ không dám lại gần tôi. Tôi vội vàng chạy lại định đeo chiếc vòng tràng hạt vào tay thằng bé. Thế nhưng nó cứ giãy giụa quá, tôi không thể đeo vào được. Tôi nghĩ chỉ cần đeo vào thì nó sẽ bình tâm lại hơn, và tôi có thể đưa nó về nhà, tránh xa con quỷ nhi kia.
Bỗng nhiên "Pặc" 1 tiếng, chuỗi vòng đứt bắn tung tóe ra từng hạt. Trong những lần giằng co, thằng bé đã vô tình làm đứt chuỗi tràng hạt. Tôi sợ run lên, cuống cuồng ngồi xuống nhặt hạt để xâu lại chiếc vòng. Rất may đó là vòng gỗ, lõi to nên có thể dễ dàng xâu lại bằng sợi dây thừng nhỏ. Tay tôi cứ run lên. Cuộc giằng co vẫn diễn ra trên đầu tôi không có hồi kết.
"Sao nó khỏe thế nhỉ! Bảo, đi về!" bố thằng Bảo nói
Tôi thấy không khí xung quanh lạnh toát bởi những cơn gió quất chéo liên hồi. Trước mặt tôi, tiếng bước chân vang lên đều đều. Hình như...con quỷ đó đang tiến lại gần tôi hơn...Tôi khẽ ngẩng lên, tôi nhìn thấy khuôn mặt của nó ngày càng gần, đôi mắt nó nhìn chăm chăm về phía tôi, miệng cười xảo trá. Tôi càng cuống quýt cố nhặt sao cho đủ hạt. Có lẽ chỉ cần thiếu 1 hạt, chiếc vòng sẽ mất đi tác dụng của nó.
Tôi dò đếm trong bóng tối nhập nhoạng. Còn thiếu đúng 1 hạt. Tay tôi cuống lên mò mẫm trong đám cỏ ruộng dưới chân. Tôi không thấy hạt nào cả. Tôi chỉ nhìn thấy bước chân của con bé ngày càng gần lại. Tôi cuống cuồng...
Thế rồi chân thằng Bảo nhấc lên, tôi nhìn thấy hạt cuối cùng đang nằm ở dưới đó. Tôi vơ lấy rồi xâu vào. Tiếng cách nhẹ vang lên cũng là lúc tôi thở phào. Tôi buộc dây vào rồi đứng dậy bảo với Khôi: "Con giữ tay thằng bé để mẹ đeo nhé..."
Lúc này bố mẹ thằng bé mới túm chặt lấy tay trái của nó cho tôi đeo vào. Vừa đeo xong thì thằng bé lả ra, khuỵu xuống. Bố nó mới với lấy nó xốc lên rồi cõng lên lưng. Con quỷ nhi vẫn cứ đứng sát bờ sông nhìn theo chúng tôi đăm đăm. Tôi bám lấy cánh tay của con dâu rồi cả 3 người lững thững đi về. Vẻ mặt của bố mẹ thằng Bảo lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Trên đường đi, tôi mới cất giọng bảo: "Mai chủ nhật rồi...đưa nó lên chỗ mẹ bảo nhé..."
"Vâng..." Thảo khẽ đáp.
Cả đêm hôm đó thằng Bảo ngủ li bì, không thấy tỉnh dậy. Sáng ngày hôm sau, nó tỉnh lại nhưng không có vẻ gì là nhớ tới đêm ngày hôm qua.
"Hôm qua sao con lại làm thế? Sao con không chịu đi về?" Cái Thảo hỏi thằng bé nhẹ nhàng khi nó vừa đánh răng rửa mặt xong.
Thằng bé quay ra thản nhiên: "Ơ..con chỉ đi chơi với bạn xong rồi...sao con về nhà được thế?"
Người lớn lại nhìn nhau.
Mẹ thằng bé cho nó ăn sáng. Nó vẫn ăn rất nhiều. Rồi sau đó cả nhà bắt taxi đi. Thằng bé đi theo chúng tôi rất ngoan ngoãn, chẳng hỏi han gì. Nó cứ cầm khư khư mấy gói xôi trên tay ăn liên tục, hình như cũng chẳng bận tâm mình đang được đưa đi đâu. Tôi xót xa cứ ngồi xoa đầu thằng bé, thương cháu lắm mà không biết nên làm thế nào. Tối hôm trước tôi có sang nhà người quen hỏi dò được địa chỉ của ông thầy kia, cũng nhờ liên hệ trước. May sao ông đồng ý, bảo cứ dẫn thằng bé theo cùng.
Con đường gập ghềnh dẫn chúng tôi đi mất tầm 45 phút là đến nơi. Con ngõ dẫn vào ngôi đền cũng đông dân cư sinh sống. Ở hai bên đường là chợ cóc. Ba người lớn áp sát thằng bé con ở giữa rồi đi. Đến lúc này nó mới ngơ ngơ ngác ngác: "Mình đang đi đâu thế ạ?"
"Đi chùa chút con ạ, cho con đỡ mệt!" Tôi nói để trấn an thằng bé. Nó có tí tuổi, chả biết thế nào là đền chùa đâu mà.
Khi đến cổng đền, chúng tôi khẽ khàng bước vào. Trong sân đền cũng có vài người đang đứng đợi. Cánh cửa trong khép hờ, chỉ thoang thoảng làn khói hương tỏa ra nhè nhẹ. Sân đền thơm hương nhài. Trong sân chỉ có chậu cây đá cảnh, miếu thờ nhỏ. Cả bốn người bước dần lại phía cánh cửa đó, đứng sau mấy người trước đang đứng chờ.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra khe khẽ, một thằng cu chỉ tầm 5 tuổi, đầu trọc lốc bước ra. Nó mặc bộ quần áo vải trông sạch sẽ, khôi ngô.
Nó đi ngang qua chỗ mấy người đang đứng, quay đầu nhìn lại, giơ tay đếm đếm rồi cười khích lên: "Hôm nay đông thế, gần 20 người ở đây!". Nói xong nó chạy vút đi ra ngoài cổng chợ.
Tôi khẽ rùng mình. Ở đây đâu đến chục người, sao thằng bé lại bảo là gần 20 người nhỉ...? Hay là trẻ con không biết đếm?" Tôi nghĩ thế rồi thôi.
Bất chợt cánh cửa bật tung ra, một ông thầy cao dong dỏng bước ra, miệng càu nhàu: "Vong nhà bên này phiền quá! Cứ vào xin suốt!". Ánh mắt ông nhìn về phía gia đình tôi rồi bảo: "Chờ tí đi!".
Tôi thắc mắc không biết ông thầy có nói đến gia đình mình không.
Thế rồi chúng tôi cứ kiên nhẫn đứng chờ, lâu lâu mỏi ngồi tạm xuống mấy chiếc ghế đá trong sân. Ông thầy cứ cho gọi từng người vào một. Những người xong việc đi ra thì cũng đi rất vội, chẳng ở lại trò chuyện câu nào. Thằng Bảo cứ giãy giụa kêu đói, mẹ nó phải dỗ dành nó mãi không được,đành nắm tay nó định dẫn ra ngoài chợ phía kia xem có gì ăn không.
Dợm vừa bước ra khỏi cổng đền thì thằng bé con trắng trẻo vừa nãy cũng xuất hiện. Nó đứng chặn chình ình trước cửa, tay nó nắm một bọc đồ rất to, toàn xôi oản, bánh mì, bỏng,...Nó giơ ra trước mặt thằng bé Bảo, nói to: "Ăn đi này! Vừa đi lấy cho đấy!"
Thằng Bảo vội vàng cầm lấy cái túi xộc vào trong bới đồ ăn luôn. Cái Thảo giữ tay nó lại: "ơ kìa con....biết đồ của ai mà ăn!"
Thế nhưng thằng bé cứ lấy ra ăn ngấu nghiến. Thằng cu con mới cất giọng lanh lảnh:
"Cô gì cho nó ăn đi...Ăn đồ cúng là thích nhất đấy!"
"Mày nói luyên thuyên gì thế hả?" Cái Thảo cáu lên gắt thằng bé.
Nó chả nói gì chỉ chạy vụt vào trong, không quên ngoái lại một cái.
Đúng lúc đó, tiếng ông thầy vang lên gọi chúng tôi vào: "Gia đình bà Mỹ đâu nhỉ! Vào đây tôi xem!"
4 người chúng tôi lật đật bước vào, vừa định vào trong đền thì ông thầy giật giọng: "Để nó ở ngoài đi!" rồi hất đầu về phía thằng Bảo. Nó vẫn đang nhai rau ráu cây bỏng cầm trên tay, khuôn mặt có vẻ vui vẻ lắm.
Chúng tôi lưỡng lự, cả ba người đều muốn gặp thầy, nhưng lại không muốn bỏ thằng bé 1 mình ở ngoài. Cuối cùng bố thằng bé bảo: "Đấy, mẹ nó với bà vào mà hỏi thầy, con đàn ông con trai ra ngoài trông thằng bé cũng được." Đoạn thằng Khôi dắt tay thằng Bảo ra ngoài, khép cửa lại.
Tôi và cái Thảo lại gần ông thầy đang ngồi trên sập gỗ trước bàn thờ to. Tôi đang định mở lời hỏi thì ông thầy đã nói:
"Nó bị thế này lâu chưa?"
"Dạ...Mới được tầm 3 tuần gì đó..."
"Hừm...3 tuần là 3 tuần thế nào? Cũng phải gần hai mùa trăng rồi. bố mẹ không biết trông con à? Sao để thằng bé rơi vào cảnh này...?" Ông thầy cau mày nói.
"Dạ..dạ..tức là sao ạ?"
"Tôi nhìn thấy, quanh người nó đầy ám khí. Có vong đói đu trên vai. Không chỉ đơn giản có thế. Vong theo nó bay kín trời, ô uế lắm, không thể chịu nổi!" Ông thầy lắc đầu..chẹp miệng.
Nghe những câu nói như thế, tôi cũng rủn cả người. Thực hư chuyện này sao đây? Sao lại nghiêm trọng thế này...
"Vậy...vậy làm thế nào hả thầy...?"
"Phải xem, con quỷ đấy là ai." Ông thầy chậm rãi đáp.
Danh sách chương