Đến lượt tôi, để tôi kể cho mà nghe. Chuyện của chính tôi luôn! Có thể mấy người không tin đâu nhưng đây là người thật, việc thật.
Hồi mà mẹ tôi mang bầu tôi, thì đi siêu âm lần nào bác sĩ cũng cho biết là chỉ có một thai thôi. Bụng mẹ tôi cũng không to. Nhưng không biết vì sao lúc đẻ mẹ tôi lại đẻ sinh đôi. Chị gái tôi là Hoàng Oanh, còn tôi là Hoàng Yến.
Mặc dù mẹ tôi sinh đôi nhưng chúng tôi không giống nhau chút nào. Chị Oanh rất xinh, mặc dù tôi hồi bé cũng không xấu xí nhưng rõ ràng mọi người thích chị Oanh hơn. Tuy nhiên tình trạng đấy cũng không kéo dài. Ngay cả bố mẹ tôi, ban đầu họ yêu chị hơn, nhưng về sau không thế nữa. Thậm chí tôi thấy bố mẹ tôi còn rất ghét chị.
Chị tôi từ khi đẻ ra đến năm sáu tuổi thì rất hiền hòa, dễ chịu. Chỉ khi chị bắt đầu đi học thì mới đâm ra trái tính trái nết. Bố mẹ tôi đang ăn cơm, đột nhiên chị ré lên cười phe phé rồi đổ cả bát cơm vào sọt rác. Ban đầu, bố mẹ tôi cũng như mọi người chỉ nghĩ rằng chị mới đi học, giờ giấc thói quen sinh hoạt đột ngột thay đổi nên chị có chút rối loạn. Nhưng càng ngày những biểu hiện của chị Oanh càng nghiêm trọng. Khi thì chị đại tiểu tiện bừa bãi ra quần áo khi đang có khách đến chơi nhà. Khi thì chị chui vào nhà vệ sinh của hàng xóm để phóng uế. Ăn trưa ở trường, chị tôi cũng móc họng để nôn ra bàn, khiến bạn bè xung quanh ghê cổ nôn theo.
Có một đêm, đang ngủ thì tôi bỗng mở mắt ra, tỉnh như sáo. Tôi nhìn cái đồng hồ ở cạnh giường. Mới có ba giờ sáng. Khi tôi nhìn sang giường bên kia thì thấy chị Oanh đang lơ lửng trên không. Cứ như có một người nào đó vô hình đang bế thốc chị gái tôi lên. Chỉ có ma quỷ mới làm được như thế!
Từ đêm hôm đó trở đi, tôi cứ nằng nặc đòi bố mẹ cho ngủ chung. Đi học tôi cũng không chịu đi cùng chị Oanh nữa. Thậm chí quần áo, đồ dùng, tôi cũng đòi mỗi đứa một đồ riêng.
Về phần chị Oanh thì chị càng ngày càng dở điên dở dại. Bố mẹ tôi luôn nói rằng đó là thời kì khó khăn nhất trong đời họ. Có hai đứa con gái thì một đứa loạn thần, một đứa nhiễu nhương. Đừng trách tôi! Lúc đó tôi chỉ là trẻ con! Tôi sợ những gì tôi nhìn thấy. Chị Oanh là một ví dụ.
Cơ mà vấn đề tự dưng lại được giải quyết. Đầu đuôi là năm tôi học lớp Ba, chị Oanh tôi luôn nói sảng hằng đêm khiến tôi không tài nào ngủ được. Đêm nào cũng như đêm nào, chị luôn la hét "Đừng bắt cháu đi", "Cháu muốn ở lại"...
Chị Oanh bị bắt đi thật. Người ta bảo hôm đó, tôi nhất định không chịu về nhà chung, chị đành đi đường khác. Chị bị một người đàn ông cao gần hai mét, mặc đồ thể thao dắt đi. Ông ta đưa chị Oanh nhà tôi đi, và tuyệt nhiên từ đấy chúng tôi, gia đình, bạn bè, công an, cảnh sát... chẳng ai nhận được tin tức về chị. Có một điều lạ là khi người ta đem mẫu DNA của chị tôi ra phân tích thì chị không có chung huyết thống với gia đình tôi. Chính xác là người ta nhận ra chị không có DNA của loài người.
Từ đó đến nay đã gần hai chục năm rồi. Bố mẹ tôi chưa bao giờ ngừng áy náy vì sự mất tích của chị Oanh. Điều họ áy náy không phải là để mất đi đứa con chẳng ra người cũng không ra ngợm, mà là họ đã không thấy đau khổ khi chị bị bắt đi. Họ vui mừng, như kiểu trút được một gánh nặng.
Hồi mà mẹ tôi mang bầu tôi, thì đi siêu âm lần nào bác sĩ cũng cho biết là chỉ có một thai thôi. Bụng mẹ tôi cũng không to. Nhưng không biết vì sao lúc đẻ mẹ tôi lại đẻ sinh đôi. Chị gái tôi là Hoàng Oanh, còn tôi là Hoàng Yến.
Mặc dù mẹ tôi sinh đôi nhưng chúng tôi không giống nhau chút nào. Chị Oanh rất xinh, mặc dù tôi hồi bé cũng không xấu xí nhưng rõ ràng mọi người thích chị Oanh hơn. Tuy nhiên tình trạng đấy cũng không kéo dài. Ngay cả bố mẹ tôi, ban đầu họ yêu chị hơn, nhưng về sau không thế nữa. Thậm chí tôi thấy bố mẹ tôi còn rất ghét chị.
Chị tôi từ khi đẻ ra đến năm sáu tuổi thì rất hiền hòa, dễ chịu. Chỉ khi chị bắt đầu đi học thì mới đâm ra trái tính trái nết. Bố mẹ tôi đang ăn cơm, đột nhiên chị ré lên cười phe phé rồi đổ cả bát cơm vào sọt rác. Ban đầu, bố mẹ tôi cũng như mọi người chỉ nghĩ rằng chị mới đi học, giờ giấc thói quen sinh hoạt đột ngột thay đổi nên chị có chút rối loạn. Nhưng càng ngày những biểu hiện của chị Oanh càng nghiêm trọng. Khi thì chị đại tiểu tiện bừa bãi ra quần áo khi đang có khách đến chơi nhà. Khi thì chị chui vào nhà vệ sinh của hàng xóm để phóng uế. Ăn trưa ở trường, chị tôi cũng móc họng để nôn ra bàn, khiến bạn bè xung quanh ghê cổ nôn theo.
Có một đêm, đang ngủ thì tôi bỗng mở mắt ra, tỉnh như sáo. Tôi nhìn cái đồng hồ ở cạnh giường. Mới có ba giờ sáng. Khi tôi nhìn sang giường bên kia thì thấy chị Oanh đang lơ lửng trên không. Cứ như có một người nào đó vô hình đang bế thốc chị gái tôi lên. Chỉ có ma quỷ mới làm được như thế!
Từ đêm hôm đó trở đi, tôi cứ nằng nặc đòi bố mẹ cho ngủ chung. Đi học tôi cũng không chịu đi cùng chị Oanh nữa. Thậm chí quần áo, đồ dùng, tôi cũng đòi mỗi đứa một đồ riêng.
Về phần chị Oanh thì chị càng ngày càng dở điên dở dại. Bố mẹ tôi luôn nói rằng đó là thời kì khó khăn nhất trong đời họ. Có hai đứa con gái thì một đứa loạn thần, một đứa nhiễu nhương. Đừng trách tôi! Lúc đó tôi chỉ là trẻ con! Tôi sợ những gì tôi nhìn thấy. Chị Oanh là một ví dụ.
Cơ mà vấn đề tự dưng lại được giải quyết. Đầu đuôi là năm tôi học lớp Ba, chị Oanh tôi luôn nói sảng hằng đêm khiến tôi không tài nào ngủ được. Đêm nào cũng như đêm nào, chị luôn la hét "Đừng bắt cháu đi", "Cháu muốn ở lại"...
Chị Oanh bị bắt đi thật. Người ta bảo hôm đó, tôi nhất định không chịu về nhà chung, chị đành đi đường khác. Chị bị một người đàn ông cao gần hai mét, mặc đồ thể thao dắt đi. Ông ta đưa chị Oanh nhà tôi đi, và tuyệt nhiên từ đấy chúng tôi, gia đình, bạn bè, công an, cảnh sát... chẳng ai nhận được tin tức về chị. Có một điều lạ là khi người ta đem mẫu DNA của chị tôi ra phân tích thì chị không có chung huyết thống với gia đình tôi. Chính xác là người ta nhận ra chị không có DNA của loài người.
Từ đó đến nay đã gần hai chục năm rồi. Bố mẹ tôi chưa bao giờ ngừng áy náy vì sự mất tích của chị Oanh. Điều họ áy náy không phải là để mất đi đứa con chẳng ra người cũng không ra ngợm, mà là họ đã không thấy đau khổ khi chị bị bắt đi. Họ vui mừng, như kiểu trút được một gánh nặng.
Danh sách chương