"Theo như tính cách của bác sĩ Vu, chưa chắc hắn đã giết Trương Đại Xuyên ngay, mà có thể sẽ nhốt anh ta lại." Phương Lam nói, “Chẳng lẽ trong lúc anh ta bị giam giữ, hai người họ đã xảy ra xô xát? Anh ta thoát khỏi sự kiềm chế của Vu Minh, sau đó sát hại hắn sao?"
Người có mối thù không đội trời chung với Vu Minh chỉ có Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương.
Điền Hữu Lương đã hóa thành tro bụi từ lâu, chỉ còn mỗi Trương Đại Xuyên vẫn chưa rõ sống chết.
Song, điều này thật bất thường.
Phương Lam trầm ngâm suy nghĩ.
Bàn tay được tìm thấy kia là của nữ giới.
Lúc trước, Chiêm Đài cũng đoán rằng người sát hại Vu Minh rất có thể là một phụ nữ.
Lẽ nào Trương Đại Xuyên không liên quan đến cái chết của Vu Minh? Vậy người giết Vu Minh là ai?
"Ba tháng trước, Vu Minh rời Hạ Môn đến Bắc Kinh.
Hắn đang làm việc lâu năm ở Hạ Môn, tại sao lại chọn chuyển đến một nơi lạ nước lạ cái như Bắc Kinh vào thời điểm này?" Chiêm Đài nhắc Phương Lam, “Bởi vì việc tôi và cô từng đến đây, phá được vụ án về Điền Hữu Lương đã khiến hắn chú ý."
"Chúng ta có hành tung không cố định, nhưng anh chị Tống Thư Minh và Lâm Tố lại đang định cư ở Bắc Kinh, hơn nữa chị Lâm Tố còn đang mang thai.
Dù ở góc độ nào, hắn cũng cảm thấy cần phải theo dõi họ, để dễ dàng dò hỏi tin tức từ họ, cho nên mới bỏ xứ lên thủ đô vào lúc này."
Phương Lam gật đầu, tiếp lời cậu: "Bây giờ ngẫm lại, nếu Trương Đại Xuyên hiện vẫn còn sống và bị Vu Minh giam ở một nơi nào đó, thì Vu Minh không thể rời khỏi Hạ Môn trong thời gian dài được."
"Trước kia, Điền Hữu Lương bị nhốt ở cửa hàng tạp hóa, ngay cả những nhu yếu phẩm cần thiết như cơm nước tắm giặt cũng toàn do Vu Minh đưa đến định kỳ.
Nếu Trương Đại Xuyên còn sống, ai sẽ thay Vu Minh mang cơm nước đến cho anh ta trong lúc hắn tới thủ đô?"
Điều này rất có lý.
Chiêm Đài nhìn Phương Lam thật sâu, rồi nhẹ giọng nói: "Cô còn chưa hiểu sao? Do chúng ta đã đánh rắn động cỏ, Vu Minh thấy vụ án Điền Hữu Lương được phơi bày, nên hắn mới quyết định giết chết Trương Đại Xuyên sau một thời gian giam cầm."
"Trong suy nghĩ của hắn, Trương Đại Xuyên là tội phạm tội ác tày trời, còn là cái đuôi phiền phức, rất có thể sẽ làm lộ dấu vết của hắn.
Gia cảnh của hai người họ na ná nhau, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí có sự oán hận ông trời bất công.
Khi giết Trương Đại Xuyên, Vu Minh không những trút được gánh nặng, mà còn có cảm giác vui sướng vì đã báo được thù."
"Sau khi giết anh ta, Vu Minh một mình đến thủ đô theo dõi hai vợ chồng anh chị Lâm, Tống, đồng thời không quên cài người lần theo tung tích của chúng ta." Chiêm Đài nói.
"Nhờ vậy, hắn có thể biết chuyện về hai vợ họ, và có đủ căn cứ để biết chúng ta nhập cảnh Hồng Kông vào ngày nào, cũng đoán được ngày chúng ra rời khỏi đó."
Sau khi biết đến những việc ác của Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên, Chiêm Đài cùng Phương tiếp tục đào sâu tìm hiểu mới có phát hiện về thuyền Diêm Vương.
Tuy nhiên, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động tìm kiếm người đứng sau những chuyện này.
Họ không muốn động chạm đến Vu Minh, càng không muốn đối địch với hắn.
Nhưng vì sao hắn lại đề phòng họ đến nỗi thần hồn nát thần tính như vậy?
"Ngoại trừ chúng ta, chẳng lẽ vẫn còn người khác đang lần theo Vu Minh, nên hắn mới giết Trương Đại Xuyên rồi trốn đến thủ đô?" Ánh mắt Phương Lam hơi do dự, giọng nói chậm dần.
Là ai vẫn chưa từ bỏ vụ án của Trương Đại Xuyên, thậm chí còn dùng đến tên tuổi của cô và Chiêm Đài?
Người này không chỉ biết về vụ án Trương Đại Xuyên, mà còn biết tình hình của họ, bởi vậy mới có thể dẫn dụ được kẻ chủ mưu, đồng thời đẩy mâu thuẫn và nghi ngờ về phía họ, cùng với hai vợ chồng Lâm, Tống.
Là ai biết rõ vụ án, lại quen biết họ, hơn nữa còn quen hoặc biết cả Lâm Tố và Tống Thư Minh? Nghĩ đến đây, Phương Lam sợ run cả người.
Người đang đứng bên ngoài cửa hoàn toàn phù hợp với các điều kiện trên, anh ta vừa biết rõ vụ án, lại vừa quen biết bọn họ.
Luật sư Hình.
Một người được họ tin tưởng, thậm chí còn nhờ anh ta canh cửa giúp trong lúc họ lẻn vào nhà Vu Minh giữa đêm hôm khuya khoắt.
Phương Lam toát mồ hôi lạnh khắp người, nhìn Chiêm Đài với sắc mặt trắng bệch.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc cùng giọng nói ấm áp của luật sư Hình vọng vào: "Chiêm Đài, Phương Lam, hai em không sao chứ?"
Phương Lam lập tức rút kiếm gỗ đào ra, rồi để ngang tầm mắt, và dịch người đứng chắn phía trước Chiêm Đài với dáng vẻ bảo vệ.
Cậu hết hồn trước hành động của cô, liền vô thức ôm lấy eo cô, kéo cô vào trước ngực, che chở cho cô: "Cô đang làm gì đấy?"
Dứt lời, cậu chợt hiểu ra ý định của Phương Lam, thế là nhất thời không biết nên cảm động vì cô muốn bảo vệ cậu, hay nên tức giận vì cô lo lắng thái quá.
Cậu không biết nên trêu cô đã suy nghĩ chệch hướng, hay nên vui mừng vì cô dứt khoát chắn trước người cậu theo bản năng, ngay khi cô cảm thấy có nguy hiểm.
Chiêm Đài dở khóc dở cười buông Phương Lam ra.
Nhìn nét mặt vẫn đầy cảnh giác của cô, cậu khẽ cười một tiếng, nhướng đôi mắt phượng xinh đẹp, đôi sâu thẳm như được tạc thành.
Đoạn, cậu quay đầu nói vọng ra với luật sư Hình rằng họ không sao, rồi nhặt những mẩu bật mực bị vỡ trên mặt đất, bỏ vào ba lô sau lưng.
"Ngoài cô, tôi và luật sư Hình ra, còn có một người biết rõ vụ án, lại hoàn toàn có động cơ giết Vu Minh." Chiêm Đài lên tiếng giải thích, trấn an Phương Lam.
"Không những thế, cô ta biết rõ về vụ án là bởi chính cô đã nói với cô ta..."
Điều này là không thể nào! Phương Lam mở to hai mắt, định lên tiếng phản bác.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô hít vào một hơi.
Cô đã nhớ ra người đó là ai.
"Chị gái của Trương Đại Xuyên...!Trương Đại Yên!" Cô buột miệng nói.
Thành viên thứ tư trong gia đình luôn mang vẻ mặt lơ mơ, nấp sau cha mẹ và em trai; cô con gái không có địa vị trong gia đình họ Trương đã xuôi Nam làm thuê từ khi còn ít tuổi; người chị gái luôn nhớ mong cưng chiều em trai, sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn để mời thầy pháp đi tìm anh ta.
Cô gái đáng thương vẫn nhất quyết không tin rằng em trai mình là hung thủ giết hại bố mẹ của họ, sau khi nghe Phương Lam giải thích mọi chuyện…
"Chính là cô ta.
Nhân lúc mời thầy pháp với giá cao để tìm kiếm tung tích của Trương Đại Xuyên, chắc chắn là cô ta đã tìm hiểu về chúng ta, thế nên mới biết rõ về Lâm Tố và Tống Thư Minh, cũng biết về tôi và cậu."
"Cũng chính cô ta, dù tôi đã nói rõ chân tướng của vụ án, nhưng cô ta vẫn không chịu tin, còn chính miệng nói với tôi rằng sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em trai của mình."
"Và, cũng chính cô ta." Phương Lam nói, "Trong thời gian mẹ của cô ta được cấp cứu vì ngộ độc thức ăn, cô ta đã gặp bác sĩ Vu Minh với tư cách người nhà bệnh nhân."
Vậy nên, cuối cùng người chị gái quyết không từ bỏ việc tìm kiếm em trai đã biết vụ mất tích của anh ta là do thuyền Diêm Vương, nhờ thế mà lần ra trường hợp mất tích tương tự của Điền Hữu Lương nhiều năm trước.
Trương Đại Yên tìm hiểu rõ ngọn ngành, rồi biết chuyện Vu Minh giết chết Điền Hữu Lương để trả thù.
Cô ta cũng nhớ lại cái ngày mẹ cô ta được đưa đến viện, Vu Minh chính là vị bác sĩ đã một mực yêu cầu bà phải làm kiểm tra thai ngoài tử cung, để rồi " làm lỡ thời gian" cấp cứu.
"Em trai cô ta đã có lòng bỏ qua cho bác sĩ Vu, nhưng Vu Minh lại lấy oán trả ơn mà giết anh ta, còn đổi trắng thay đen khiến người khác cho rằng Trương Đại Xuyên đã giết chết bố mẹ ruột của mình." Chiêm Đài thở dài.
Con người một khi quá cố chấp, thường không tin vào sự thật đang rành rành trước mắt.
Trương Đại Yên không chấp nhận được việc đứa em trai được gia đình hết sức nâng niu của mình lại là một con quỷ vô nhân tính.
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vu Minh, tự quy cho hắn tội danh "kẻ thù giết mẹ và em trai của cô ta".
Cô ta âm thầm điều tra Vu Minh, nhưng đã bị hắn phát hiện.
Hắn hiểu lầm rằng chuyện này có liên quan đến Phương Lam và Chiêm Đài, vì họ từng được cô ta thuê, liền hoảng sợ bỏ trốn thật xa, đồng thời theo dõi hai người Lâm, Tống.
Mà, người đứng phía sau là Trương Đại Yên, cũng đi theo hắn đến thủ đô..
Người có mối thù không đội trời chung với Vu Minh chỉ có Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương.
Điền Hữu Lương đã hóa thành tro bụi từ lâu, chỉ còn mỗi Trương Đại Xuyên vẫn chưa rõ sống chết.
Song, điều này thật bất thường.
Phương Lam trầm ngâm suy nghĩ.
Bàn tay được tìm thấy kia là của nữ giới.
Lúc trước, Chiêm Đài cũng đoán rằng người sát hại Vu Minh rất có thể là một phụ nữ.
Lẽ nào Trương Đại Xuyên không liên quan đến cái chết của Vu Minh? Vậy người giết Vu Minh là ai?
"Ba tháng trước, Vu Minh rời Hạ Môn đến Bắc Kinh.
Hắn đang làm việc lâu năm ở Hạ Môn, tại sao lại chọn chuyển đến một nơi lạ nước lạ cái như Bắc Kinh vào thời điểm này?" Chiêm Đài nhắc Phương Lam, “Bởi vì việc tôi và cô từng đến đây, phá được vụ án về Điền Hữu Lương đã khiến hắn chú ý."
"Chúng ta có hành tung không cố định, nhưng anh chị Tống Thư Minh và Lâm Tố lại đang định cư ở Bắc Kinh, hơn nữa chị Lâm Tố còn đang mang thai.
Dù ở góc độ nào, hắn cũng cảm thấy cần phải theo dõi họ, để dễ dàng dò hỏi tin tức từ họ, cho nên mới bỏ xứ lên thủ đô vào lúc này."
Phương Lam gật đầu, tiếp lời cậu: "Bây giờ ngẫm lại, nếu Trương Đại Xuyên hiện vẫn còn sống và bị Vu Minh giam ở một nơi nào đó, thì Vu Minh không thể rời khỏi Hạ Môn trong thời gian dài được."
"Trước kia, Điền Hữu Lương bị nhốt ở cửa hàng tạp hóa, ngay cả những nhu yếu phẩm cần thiết như cơm nước tắm giặt cũng toàn do Vu Minh đưa đến định kỳ.
Nếu Trương Đại Xuyên còn sống, ai sẽ thay Vu Minh mang cơm nước đến cho anh ta trong lúc hắn tới thủ đô?"
Điều này rất có lý.
Chiêm Đài nhìn Phương Lam thật sâu, rồi nhẹ giọng nói: "Cô còn chưa hiểu sao? Do chúng ta đã đánh rắn động cỏ, Vu Minh thấy vụ án Điền Hữu Lương được phơi bày, nên hắn mới quyết định giết chết Trương Đại Xuyên sau một thời gian giam cầm."
"Trong suy nghĩ của hắn, Trương Đại Xuyên là tội phạm tội ác tày trời, còn là cái đuôi phiền phức, rất có thể sẽ làm lộ dấu vết của hắn.
Gia cảnh của hai người họ na ná nhau, nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác biệt, thậm chí có sự oán hận ông trời bất công.
Khi giết Trương Đại Xuyên, Vu Minh không những trút được gánh nặng, mà còn có cảm giác vui sướng vì đã báo được thù."
"Sau khi giết anh ta, Vu Minh một mình đến thủ đô theo dõi hai vợ chồng anh chị Lâm, Tống, đồng thời không quên cài người lần theo tung tích của chúng ta." Chiêm Đài nói.
"Nhờ vậy, hắn có thể biết chuyện về hai vợ họ, và có đủ căn cứ để biết chúng ta nhập cảnh Hồng Kông vào ngày nào, cũng đoán được ngày chúng ra rời khỏi đó."
Sau khi biết đến những việc ác của Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên, Chiêm Đài cùng Phương tiếp tục đào sâu tìm hiểu mới có phát hiện về thuyền Diêm Vương.
Tuy nhiên, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chủ động tìm kiếm người đứng sau những chuyện này.
Họ không muốn động chạm đến Vu Minh, càng không muốn đối địch với hắn.
Nhưng vì sao hắn lại đề phòng họ đến nỗi thần hồn nát thần tính như vậy?
"Ngoại trừ chúng ta, chẳng lẽ vẫn còn người khác đang lần theo Vu Minh, nên hắn mới giết Trương Đại Xuyên rồi trốn đến thủ đô?" Ánh mắt Phương Lam hơi do dự, giọng nói chậm dần.
Là ai vẫn chưa từ bỏ vụ án của Trương Đại Xuyên, thậm chí còn dùng đến tên tuổi của cô và Chiêm Đài?
Người này không chỉ biết về vụ án Trương Đại Xuyên, mà còn biết tình hình của họ, bởi vậy mới có thể dẫn dụ được kẻ chủ mưu, đồng thời đẩy mâu thuẫn và nghi ngờ về phía họ, cùng với hai vợ chồng Lâm, Tống.
Là ai biết rõ vụ án, lại quen biết họ, hơn nữa còn quen hoặc biết cả Lâm Tố và Tống Thư Minh? Nghĩ đến đây, Phương Lam sợ run cả người.
Người đang đứng bên ngoài cửa hoàn toàn phù hợp với các điều kiện trên, anh ta vừa biết rõ vụ án, lại vừa quen biết bọn họ.
Luật sư Hình.
Một người được họ tin tưởng, thậm chí còn nhờ anh ta canh cửa giúp trong lúc họ lẻn vào nhà Vu Minh giữa đêm hôm khuya khoắt.
Phương Lam toát mồ hôi lạnh khắp người, nhìn Chiêm Đài với sắc mặt trắng bệch.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc cùng giọng nói ấm áp của luật sư Hình vọng vào: "Chiêm Đài, Phương Lam, hai em không sao chứ?"
Phương Lam lập tức rút kiếm gỗ đào ra, rồi để ngang tầm mắt, và dịch người đứng chắn phía trước Chiêm Đài với dáng vẻ bảo vệ.
Cậu hết hồn trước hành động của cô, liền vô thức ôm lấy eo cô, kéo cô vào trước ngực, che chở cho cô: "Cô đang làm gì đấy?"
Dứt lời, cậu chợt hiểu ra ý định của Phương Lam, thế là nhất thời không biết nên cảm động vì cô muốn bảo vệ cậu, hay nên tức giận vì cô lo lắng thái quá.
Cậu không biết nên trêu cô đã suy nghĩ chệch hướng, hay nên vui mừng vì cô dứt khoát chắn trước người cậu theo bản năng, ngay khi cô cảm thấy có nguy hiểm.
Chiêm Đài dở khóc dở cười buông Phương Lam ra.
Nhìn nét mặt vẫn đầy cảnh giác của cô, cậu khẽ cười một tiếng, nhướng đôi mắt phượng xinh đẹp, đôi sâu thẳm như được tạc thành.
Đoạn, cậu quay đầu nói vọng ra với luật sư Hình rằng họ không sao, rồi nhặt những mẩu bật mực bị vỡ trên mặt đất, bỏ vào ba lô sau lưng.
"Ngoài cô, tôi và luật sư Hình ra, còn có một người biết rõ vụ án, lại hoàn toàn có động cơ giết Vu Minh." Chiêm Đài lên tiếng giải thích, trấn an Phương Lam.
"Không những thế, cô ta biết rõ về vụ án là bởi chính cô đã nói với cô ta..."
Điều này là không thể nào! Phương Lam mở to hai mắt, định lên tiếng phản bác.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cô hít vào một hơi.
Cô đã nhớ ra người đó là ai.
"Chị gái của Trương Đại Xuyên...!Trương Đại Yên!" Cô buột miệng nói.
Thành viên thứ tư trong gia đình luôn mang vẻ mặt lơ mơ, nấp sau cha mẹ và em trai; cô con gái không có địa vị trong gia đình họ Trương đã xuôi Nam làm thuê từ khi còn ít tuổi; người chị gái luôn nhớ mong cưng chiều em trai, sẵn lòng bỏ ra số tiền lớn để mời thầy pháp đi tìm anh ta.
Cô gái đáng thương vẫn nhất quyết không tin rằng em trai mình là hung thủ giết hại bố mẹ của họ, sau khi nghe Phương Lam giải thích mọi chuyện…
"Chính là cô ta.
Nhân lúc mời thầy pháp với giá cao để tìm kiếm tung tích của Trương Đại Xuyên, chắc chắn là cô ta đã tìm hiểu về chúng ta, thế nên mới biết rõ về Lâm Tố và Tống Thư Minh, cũng biết về tôi và cậu."
"Cũng chính cô ta, dù tôi đã nói rõ chân tướng của vụ án, nhưng cô ta vẫn không chịu tin, còn chính miệng nói với tôi rằng sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm em trai của mình."
"Và, cũng chính cô ta." Phương Lam nói, "Trong thời gian mẹ của cô ta được cấp cứu vì ngộ độc thức ăn, cô ta đã gặp bác sĩ Vu Minh với tư cách người nhà bệnh nhân."
Vậy nên, cuối cùng người chị gái quyết không từ bỏ việc tìm kiếm em trai đã biết vụ mất tích của anh ta là do thuyền Diêm Vương, nhờ thế mà lần ra trường hợp mất tích tương tự của Điền Hữu Lương nhiều năm trước.
Trương Đại Yên tìm hiểu rõ ngọn ngành, rồi biết chuyện Vu Minh giết chết Điền Hữu Lương để trả thù.
Cô ta cũng nhớ lại cái ngày mẹ cô ta được đưa đến viện, Vu Minh chính là vị bác sĩ đã một mực yêu cầu bà phải làm kiểm tra thai ngoài tử cung, để rồi " làm lỡ thời gian" cấp cứu.
"Em trai cô ta đã có lòng bỏ qua cho bác sĩ Vu, nhưng Vu Minh lại lấy oán trả ơn mà giết anh ta, còn đổi trắng thay đen khiến người khác cho rằng Trương Đại Xuyên đã giết chết bố mẹ ruột của mình." Chiêm Đài thở dài.
Con người một khi quá cố chấp, thường không tin vào sự thật đang rành rành trước mắt.
Trương Đại Yên không chấp nhận được việc đứa em trai được gia đình hết sức nâng niu của mình lại là một con quỷ vô nhân tính.
Cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vu Minh, tự quy cho hắn tội danh "kẻ thù giết mẹ và em trai của cô ta".
Cô ta âm thầm điều tra Vu Minh, nhưng đã bị hắn phát hiện.
Hắn hiểu lầm rằng chuyện này có liên quan đến Phương Lam và Chiêm Đài, vì họ từng được cô ta thuê, liền hoảng sợ bỏ trốn thật xa, đồng thời theo dõi hai người Lâm, Tống.
Mà, người đứng phía sau là Trương Đại Yên, cũng đi theo hắn đến thủ đô..
Danh sách chương