*Đằng Vương các là tên gọi của căn nhà 3 lầu có gác do Đằng Vương Lý Nguyên Anh thời Nhà Đường cho xây dựng tại các tỉnh Giang Tây, Tứ Xuyên và Sơn Đông.
Trong số này, nổi tiếng nhất là Đằng Vương các ở Giang Tây, do nó gắn liền với bài thơ ‘Đằng Vương các tự’ của Vương Bột.
Chiêm Đài hạ tầm mắt mắt, suy tư một hồi.
Trong quán vịt quay đang đúng giờ ăn trưa ồn ào, huyên náo, hai người họ đều lặng thinh.
Phương Lam nghe thấy tiếng người xôn xao như bầy ong vỡ tổ, ngửi mùi vịt quay ngọt thơm trong quán, kèm theo cái oi bức của tiết trời, bỗng dưng lại cảm thấy buồn nôn.
“Cô là người ở đâu?” Chiêm Đài chợt hỏi.
Phương Lam thoáng ngẩn ra.
Hai người họ tiếp xúc lâu như vậy, cô tưởng rằng cậu đã biết cả, nhưng bây giờ cô dường như mới nhận ra mình vẫn chưa nói với cậu điều này.
“Nam Xương.
Tôi và Ấu Khanh lớn lên ở Nam Xương.”
Cô là người Giang Tây?
Chiêm Đài ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên cậu biết cô đến từ Giang Tây.
Nhưng trong lúc ngẩn ngơ, cậu lại cảm thấy thư thái vì đã hiểu ra.
Dân Hồ Nam và Giang Tây đều nghiện ớt, thảo nào cô ăn cay rất ngon lành, thậm chí còn ăn được ớt hơn cả người Tây Bắc như cậu.
Giang Tây gần Hồ Nam, kịch hoa cổ rất phổ biến ở hai vùng này.
Cho nên, không có gì lạ khi cô có thể dễ dàng đứng trên sân khấu ở Trường Sa, hát khúc ‘Lưu Hải đốn củi’ trong vài ngày.
Hóa ra, cô là người Giang Tây, vùng đất nổi danh với non xanh nước biếc và sản sinh ra nhiều cô gái xinh đẹp.
“Nam Xương gần núi Tam Thanh hơn, vì thế, động cơ làm việc của chủ Lục quả thực đáng ngờ.
Vả lại, cô đoán đúng rồi, những bọc mủ trên thi thể của chú ấy đúng là có liên quan đến huyết ngọc Âm Sơn.” Chiêm Đài trầm giọng.
Huyết ngọc Âm Sơn chẳng khác gì lời nguyền rủa, kẻ nào chạm phải nó đều sẽ bị chết oan chết uổng, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm, trên người nổi đầy những mụn mủ màu vàng xanh, giống như mắc bệnh về máu, vô phương cứu chữa.
Tuy nhiên lạ một nỗi, nếu ông Lục thật sự chết bởi huyết ngọc Âm Sơn, vậy tại sao lại bỏ mạng trong vụ tai nạn xe cộ.
Và, sau khi chết vài ngày, thi thể mới xuất hiện mụn mủ?
Chiêm Đài đã lờ mờ đoán ra một vài manh mối.
Cậu trầm lặng giây lát, đoạn nói: “Thời đó, kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm chưa phát triển và phổ biến như bây giờ.
Nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn, không có lựa chọn nào khác, nên sẽ nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi.”
Phương Lam gật đầu, cô cũng đoán như vậy.
“Vợ chồng ông Lục chắc hẳn không liên quan trực tiếp đến huyết ngọc Âm Sơn.
Có điều, qua thái độ kỳ lạ của họ đối với núi Tam Thanh, chứng tỏ rằng cậu con trai Lục Ấu Khanh mà họ nhận nuôi rất có thể là đến từ vùng núi Tam Thanh.”
“Nơi đó ở trong tỉnh, cùng vùng, lại cách Nam Xương không xa.
Huống hồ, những đứa trẻ sơ sinh ở nông thôn thường bị bỏ rơi trên những ngọn núi Đạo giáo nổi tiếng, hay trước cửa chùa chiền Phật giáo.” Chiêm Đài đoán, “Nếu Ấu Khanh thật sự được đạo quán trên núi Tam Thanh nhận nuôi, tôi mà là bố mẹ nuôi của anh ta, đương nhiên cũng sẽ không muốn để anh ta trở lại đó.
Ngộ nhỡ anh ta gặp bố mẹ ruột rồi nhận ra nhau thì làm thế nào?”
Đôi mắt Phương Lam hiện rõ vẻ băn khoăn: “Không giấu gì cậu, tôi cũng đoán như thế.
Sau khi biết chuyện đó, tôi từng đích thân tới vùng núi Tam Thanh để dò hỏi, nhưng chưa bao giờ nghe nói về việc có người bỏ lại đứa trẻ sơ sinh trước cửa đạo quán hơn 20 năm trước.”
Chiêm Đài đứng lên, giọng nói có phần nóng nảy: “Đó là vì hướng tìm kiếm của cô chỉ đúng có một nửa.
Nếu Ấu Khanh không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, thì vẫn có một khả năng khác.
Đó là, anh ta sinh ra trong đạo quán.”
“Âm Sơn Thập Phương, mẹ đẻ của anh ta xuất thân từ Âm Sơn Thập Phương.” Chiêm Đài nói chắc như đinh đóng cột, tốc độ nói bỗng trở nên nhanh hơn rất nhiều, “Phái Âm Sơn Thập Phương mấp mé bờ vực bị hủy diệt vì lời nguyền huyết ngọc.
Lời nguyền của huyết ngọc là kẻ nào chạm vào nó, kẻ đó sẽ bị chết tức tưởi.”
“Song, nếu người bị trúng lời nguyền đang mang thai thì sao? Tuy cô ta bị huyết ngọc nguyền rủa, nhất định phải chết, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta hoàn toàn vô tội, không phải chịu sự nguyền rủa của huyết ngọc.”
“Thử hỏi, lời nguyền của huyết ngọc sẽ khiến người phụ nữ đang mang thai chết hay không chết?” Chiêm Đài càng nói càng hăng.
“20 năm trước, huyết ngọc Âm Sơn xuất hiện lần cuối cùng ở thôn Thái Hồ, phía tây tỉnh Hà Nam.
Mà, đệ tử cuối cùng của Âm Sơn Thập Phương cũng từng xuất hiện ở phía tây Hà Nam.
Nghe đâu, đó là một phụ nữ xinh đẹp vừa mới lấy chồng.
Sau khi cả nhà bị tàn sát, cô ta cầm huyết ngọc, biến mất hút nơi rừng sâu núi thẳm.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta đã chạm vào huyết ngọc, bị trúng lời nguyền thì ắt sẽ phải chết.
Ngặt nỗi, họ lại chưa từng nghĩ đến trường hợp nếu người phụ nữ đó có bầu trong thời gian tân hôn, chẳng lẽ lời nguyền của huyết ngọc còn có thể lấy mạng cô ta?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu người phụ nữ đó chạy trốn thẳng một mạch theo hướng nam, đến núi Tam Thanh của phái Toàn Chân, tìm một đạo quán có thể thu nhận cô ta, sau đó sinh ra đứa bé?” Chiêm Đài nói với giọng đanh thép.
“Giả dụ, sau khi sinh con, lời nguyền phát tác, người mẹ bỏ mạng, đứa con của cô ta không có ai chăm sóc, cần tìm người nuôi dưỡng hoặc được đưa đến trại trẻ mồ côi thì sao?”
“Nếu như đúng lúc đó, hai vợ chồng nhà họ Lục bị vô sinh biết chuyện có một đứa trẻ mồ côi mẹ, không ai chăm sóc, đang rất cần người nhận nuôi thì thế nào?”
Phương Lam vẫn chưa tin vào những điều kể trên, nhưng Chiêm Đài dần dần áp sát, tiếp tục nói: “20 năm trước, người phụ nữ kia mới kết hôn, tính ra tuổi đứa trẻ cũng đúng bằng tuổi cô và Ấu Khanh.
Cô ta nói giọng Cam Túc.
Và theo những gì cô vừa kể thì hồi nhỏ, Ấu Khanh từng bị bố mẹ anh ta phàn nàn về việc anh ta nói giọng Cam Túc.
Huyết ngọc Âm Sơn nằm trong tay người phụ nữ kia, sau khi chú Lục qua đời, trên thi thể có dấu vết bị trúng lời nguyền của huyết ngọc…”
Phương Lam chết sững, liên tục lùi lại vài bước, nhưng đã được Chiêm Đài đỡ lấy.
Cô nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật này.
Cô lẩm bẩm: “Mẹ đẻ của Ấu Khanh thuộc phái Âm Sơn Thập Phương.”
Tất cả sự quan tâm của cô đối với Âm Sơn Thập Phương đều bắt đầu từ hơn một năm nay, sau một lần nghe Chiêm Đài nói về huyết ngọc Âm Sơn.
Cô vẫn luôn tìm kiếm phái Âm Sơn Thập Phương để kiểm chứng việc thi thể của ông Lục xuất hiện điều kỳ quái có liên quan đến huyết ngọc hay không?
Phải cái, cô không có cách nào để dò tìm một môn phái tà giáo đã bị tiêu diệt như Âm Sơn Thập Phương.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể mạnh dạn, dứt khoát tự xưng là đệ tử của Âm Sơn Thập Phương, giả làm Lý Quỷ để buộc Lý Quỳ ra mặt.
“Tôi mạo danh người của phái Âm Sơn Thập Phương, giả làm nữ yêu của môn phái này là để thu hút sự chú ý của đệ tử Âm Sơn Thập Phương thật sự.
Bọn họ biết tôi là kẻ giả mạo, tự nhiên sẽ đến vạch trần tôi.
Tôi cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với bọn họ.” Cô cười chua chát, quay sang nhìn Chiêm Đài.
Cậu nhoẻn miệng cười và xoa đầu cô: “Cách này của cô rất thông minh, hiệu quả cũng không tồi.”
Cô đã thành công thu hút sự chú ý của đệ tử duy nhất còn sót lại của Âm Sơn Thập Phương, và người này lại cứ lao vào yêu cô như con thiêu thân.
“Tôi thu hút sự chú ý của phái Âm Sơn Thập Phương là để tìm huyết ngọc Âm Sơn, đồng thời muốn biết cái chết của chú Lục và vụ mất tích của Ấu Khánh có liên quan đến huyết ngọc Âm Sơn hay không?”
Chiêm Đài vẫn mỉm cười với cô, còn xòe hai tay ra: “Đúng vậy, cách này có tác dụng đấy.
Cô xem, tôi biết về huyết ngọc Âm Sơn, lại kể hết mọi chuyện cho cô nghe rồi đấy thôi.”
Chỉ là, sau khi biết được những việc đó, con đường đi tìm Lục Ấu Khanh của cô đã bị chặn lại.
Cô nhìn Chiêm Đài, bình tĩnh nói: “Thế nên, mối liên hệ duy nhất giữa Lục Ấu Khanh và Âm Sơn Thập Phương là mẹ anh ấy đến từ Âm Sơn Thập Phương.”
Cậu đáp: “Phải.”
“Mẹ anh ấy mất đã nhiều năm.” Cô nói tiếp.
Chiêm Đài gật đầu: “Ừ.”
“Cái chết của chú Lục chỉ là tai nạn ngoài ý muốn sao?” Phương Lam nhắm mắt lại.
Chiêm Đài ngập ngừng một giây, sau đó nói chắc nịch: “Đó chỉ là một vụ tai nạn xe cộ mà thôi.”
Cuối cùng, Phương Lam cũng hết hẳn hi vọng, cũng hiểu ra rằng kết quả con đường tìm kiếm hơn một năm nay đã đi vào ngõ cụt.
“Vụ mất tích của Ấu Khanh không phải do Âm Sơn Thập Phương…” Cô vòng đi vòng lại vẫn quay trở về chỗ cũ.
Sau 2 năm, nỗi hoang mang, thẫn thờ vẫn nguyên vẹn như trong buổi sáng vừa mới phát hiện Lục Ấu Khanh biến mất vào 2 năm trước..
Trong số này, nổi tiếng nhất là Đằng Vương các ở Giang Tây, do nó gắn liền với bài thơ ‘Đằng Vương các tự’ của Vương Bột.
Chiêm Đài hạ tầm mắt mắt, suy tư một hồi.
Trong quán vịt quay đang đúng giờ ăn trưa ồn ào, huyên náo, hai người họ đều lặng thinh.
Phương Lam nghe thấy tiếng người xôn xao như bầy ong vỡ tổ, ngửi mùi vịt quay ngọt thơm trong quán, kèm theo cái oi bức của tiết trời, bỗng dưng lại cảm thấy buồn nôn.
“Cô là người ở đâu?” Chiêm Đài chợt hỏi.
Phương Lam thoáng ngẩn ra.
Hai người họ tiếp xúc lâu như vậy, cô tưởng rằng cậu đã biết cả, nhưng bây giờ cô dường như mới nhận ra mình vẫn chưa nói với cậu điều này.
“Nam Xương.
Tôi và Ấu Khanh lớn lên ở Nam Xương.”
Cô là người Giang Tây?
Chiêm Đài ngẩn ngơ.
Đây là lần đầu tiên cậu biết cô đến từ Giang Tây.
Nhưng trong lúc ngẩn ngơ, cậu lại cảm thấy thư thái vì đã hiểu ra.
Dân Hồ Nam và Giang Tây đều nghiện ớt, thảo nào cô ăn cay rất ngon lành, thậm chí còn ăn được ớt hơn cả người Tây Bắc như cậu.
Giang Tây gần Hồ Nam, kịch hoa cổ rất phổ biến ở hai vùng này.
Cho nên, không có gì lạ khi cô có thể dễ dàng đứng trên sân khấu ở Trường Sa, hát khúc ‘Lưu Hải đốn củi’ trong vài ngày.
Hóa ra, cô là người Giang Tây, vùng đất nổi danh với non xanh nước biếc và sản sinh ra nhiều cô gái xinh đẹp.
“Nam Xương gần núi Tam Thanh hơn, vì thế, động cơ làm việc của chủ Lục quả thực đáng ngờ.
Vả lại, cô đoán đúng rồi, những bọc mủ trên thi thể của chú ấy đúng là có liên quan đến huyết ngọc Âm Sơn.” Chiêm Đài trầm giọng.
Huyết ngọc Âm Sơn chẳng khác gì lời nguyền rủa, kẻ nào chạm phải nó đều sẽ bị chết oan chết uổng, tình trạng khi chết cực kỳ thê thảm, trên người nổi đầy những mụn mủ màu vàng xanh, giống như mắc bệnh về máu, vô phương cứu chữa.
Tuy nhiên lạ một nỗi, nếu ông Lục thật sự chết bởi huyết ngọc Âm Sơn, vậy tại sao lại bỏ mạng trong vụ tai nạn xe cộ.
Và, sau khi chết vài ngày, thi thể mới xuất hiện mụn mủ?
Chiêm Đài đã lờ mờ đoán ra một vài manh mối.
Cậu trầm lặng giây lát, đoạn nói: “Thời đó, kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm chưa phát triển và phổ biến như bây giờ.
Nhiều cặp vợ chồng hiếm muộn, không có lựa chọn nào khác, nên sẽ nhận nuôi những đứa trẻ bị bỏ rơi.”
Phương Lam gật đầu, cô cũng đoán như vậy.
“Vợ chồng ông Lục chắc hẳn không liên quan trực tiếp đến huyết ngọc Âm Sơn.
Có điều, qua thái độ kỳ lạ của họ đối với núi Tam Thanh, chứng tỏ rằng cậu con trai Lục Ấu Khanh mà họ nhận nuôi rất có thể là đến từ vùng núi Tam Thanh.”
“Nơi đó ở trong tỉnh, cùng vùng, lại cách Nam Xương không xa.
Huống hồ, những đứa trẻ sơ sinh ở nông thôn thường bị bỏ rơi trên những ngọn núi Đạo giáo nổi tiếng, hay trước cửa chùa chiền Phật giáo.” Chiêm Đài đoán, “Nếu Ấu Khanh thật sự được đạo quán trên núi Tam Thanh nhận nuôi, tôi mà là bố mẹ nuôi của anh ta, đương nhiên cũng sẽ không muốn để anh ta trở lại đó.
Ngộ nhỡ anh ta gặp bố mẹ ruột rồi nhận ra nhau thì làm thế nào?”
Đôi mắt Phương Lam hiện rõ vẻ băn khoăn: “Không giấu gì cậu, tôi cũng đoán như thế.
Sau khi biết chuyện đó, tôi từng đích thân tới vùng núi Tam Thanh để dò hỏi, nhưng chưa bao giờ nghe nói về việc có người bỏ lại đứa trẻ sơ sinh trước cửa đạo quán hơn 20 năm trước.”
Chiêm Đài đứng lên, giọng nói có phần nóng nảy: “Đó là vì hướng tìm kiếm của cô chỉ đúng có một nửa.
Nếu Ấu Khanh không phải đứa trẻ bị bỏ rơi, thì vẫn có một khả năng khác.
Đó là, anh ta sinh ra trong đạo quán.”
“Âm Sơn Thập Phương, mẹ đẻ của anh ta xuất thân từ Âm Sơn Thập Phương.” Chiêm Đài nói chắc như đinh đóng cột, tốc độ nói bỗng trở nên nhanh hơn rất nhiều, “Phái Âm Sơn Thập Phương mấp mé bờ vực bị hủy diệt vì lời nguyền huyết ngọc.
Lời nguyền của huyết ngọc là kẻ nào chạm vào nó, kẻ đó sẽ bị chết tức tưởi.”
“Song, nếu người bị trúng lời nguyền đang mang thai thì sao? Tuy cô ta bị huyết ngọc nguyền rủa, nhất định phải chết, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ta hoàn toàn vô tội, không phải chịu sự nguyền rủa của huyết ngọc.”
“Thử hỏi, lời nguyền của huyết ngọc sẽ khiến người phụ nữ đang mang thai chết hay không chết?” Chiêm Đài càng nói càng hăng.
“20 năm trước, huyết ngọc Âm Sơn xuất hiện lần cuối cùng ở thôn Thái Hồ, phía tây tỉnh Hà Nam.
Mà, đệ tử cuối cùng của Âm Sơn Thập Phương cũng từng xuất hiện ở phía tây Hà Nam.
Nghe đâu, đó là một phụ nữ xinh đẹp vừa mới lấy chồng.
Sau khi cả nhà bị tàn sát, cô ta cầm huyết ngọc, biến mất hút nơi rừng sâu núi thẳm.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta đã chạm vào huyết ngọc, bị trúng lời nguyền thì ắt sẽ phải chết.
Ngặt nỗi, họ lại chưa từng nghĩ đến trường hợp nếu người phụ nữ đó có bầu trong thời gian tân hôn, chẳng lẽ lời nguyền của huyết ngọc còn có thể lấy mạng cô ta?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu người phụ nữ đó chạy trốn thẳng một mạch theo hướng nam, đến núi Tam Thanh của phái Toàn Chân, tìm một đạo quán có thể thu nhận cô ta, sau đó sinh ra đứa bé?” Chiêm Đài nói với giọng đanh thép.
“Giả dụ, sau khi sinh con, lời nguyền phát tác, người mẹ bỏ mạng, đứa con của cô ta không có ai chăm sóc, cần tìm người nuôi dưỡng hoặc được đưa đến trại trẻ mồ côi thì sao?”
“Nếu như đúng lúc đó, hai vợ chồng nhà họ Lục bị vô sinh biết chuyện có một đứa trẻ mồ côi mẹ, không ai chăm sóc, đang rất cần người nhận nuôi thì thế nào?”
Phương Lam vẫn chưa tin vào những điều kể trên, nhưng Chiêm Đài dần dần áp sát, tiếp tục nói: “20 năm trước, người phụ nữ kia mới kết hôn, tính ra tuổi đứa trẻ cũng đúng bằng tuổi cô và Ấu Khanh.
Cô ta nói giọng Cam Túc.
Và theo những gì cô vừa kể thì hồi nhỏ, Ấu Khanh từng bị bố mẹ anh ta phàn nàn về việc anh ta nói giọng Cam Túc.
Huyết ngọc Âm Sơn nằm trong tay người phụ nữ kia, sau khi chú Lục qua đời, trên thi thể có dấu vết bị trúng lời nguyền của huyết ngọc…”
Phương Lam chết sững, liên tục lùi lại vài bước, nhưng đã được Chiêm Đài đỡ lấy.
Cô nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật này.
Cô lẩm bẩm: “Mẹ đẻ của Ấu Khanh thuộc phái Âm Sơn Thập Phương.”
Tất cả sự quan tâm của cô đối với Âm Sơn Thập Phương đều bắt đầu từ hơn một năm nay, sau một lần nghe Chiêm Đài nói về huyết ngọc Âm Sơn.
Cô vẫn luôn tìm kiếm phái Âm Sơn Thập Phương để kiểm chứng việc thi thể của ông Lục xuất hiện điều kỳ quái có liên quan đến huyết ngọc hay không?
Phải cái, cô không có cách nào để dò tìm một môn phái tà giáo đã bị tiêu diệt như Âm Sơn Thập Phương.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể mạnh dạn, dứt khoát tự xưng là đệ tử của Âm Sơn Thập Phương, giả làm Lý Quỷ để buộc Lý Quỳ ra mặt.
“Tôi mạo danh người của phái Âm Sơn Thập Phương, giả làm nữ yêu của môn phái này là để thu hút sự chú ý của đệ tử Âm Sơn Thập Phương thật sự.
Bọn họ biết tôi là kẻ giả mạo, tự nhiên sẽ đến vạch trần tôi.
Tôi cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với bọn họ.” Cô cười chua chát, quay sang nhìn Chiêm Đài.
Cậu nhoẻn miệng cười và xoa đầu cô: “Cách này của cô rất thông minh, hiệu quả cũng không tồi.”
Cô đã thành công thu hút sự chú ý của đệ tử duy nhất còn sót lại của Âm Sơn Thập Phương, và người này lại cứ lao vào yêu cô như con thiêu thân.
“Tôi thu hút sự chú ý của phái Âm Sơn Thập Phương là để tìm huyết ngọc Âm Sơn, đồng thời muốn biết cái chết của chú Lục và vụ mất tích của Ấu Khánh có liên quan đến huyết ngọc Âm Sơn hay không?”
Chiêm Đài vẫn mỉm cười với cô, còn xòe hai tay ra: “Đúng vậy, cách này có tác dụng đấy.
Cô xem, tôi biết về huyết ngọc Âm Sơn, lại kể hết mọi chuyện cho cô nghe rồi đấy thôi.”
Chỉ là, sau khi biết được những việc đó, con đường đi tìm Lục Ấu Khanh của cô đã bị chặn lại.
Cô nhìn Chiêm Đài, bình tĩnh nói: “Thế nên, mối liên hệ duy nhất giữa Lục Ấu Khanh và Âm Sơn Thập Phương là mẹ anh ấy đến từ Âm Sơn Thập Phương.”
Cậu đáp: “Phải.”
“Mẹ anh ấy mất đã nhiều năm.” Cô nói tiếp.
Chiêm Đài gật đầu: “Ừ.”
“Cái chết của chú Lục chỉ là tai nạn ngoài ý muốn sao?” Phương Lam nhắm mắt lại.
Chiêm Đài ngập ngừng một giây, sau đó nói chắc nịch: “Đó chỉ là một vụ tai nạn xe cộ mà thôi.”
Cuối cùng, Phương Lam cũng hết hẳn hi vọng, cũng hiểu ra rằng kết quả con đường tìm kiếm hơn một năm nay đã đi vào ngõ cụt.
“Vụ mất tích của Ấu Khanh không phải do Âm Sơn Thập Phương…” Cô vòng đi vòng lại vẫn quay trở về chỗ cũ.
Sau 2 năm, nỗi hoang mang, thẫn thờ vẫn nguyên vẹn như trong buổi sáng vừa mới phát hiện Lục Ấu Khanh biến mất vào 2 năm trước..
Danh sách chương