*Tây Hồng Môn là khu vực thuộc địa phận huyện Đại Hưng, Bắc Kinh.

Lâm Tố nhẹ nhàng kéo Phương Lam ra ngoài phòng khách: “Để hai anh em họ nói chuyện.

Chị nghe Chiêm Đài nói là em vẫn đang đi tìm người nhà bị mất tích à?”
Phương Lam dần dần lấy lại tinh thần.

Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ của hai vợ chồng Lâm, Tống có một số nguyên nhân sâu xa, còn liên quan đến cô em gái đã qua đời của Tống Thư Minh, thế nên chưa hẳn đã muốn để người ngoài như cô biết.

Nghĩ vậy, cô vội vàng gật đầu, rồi đỡ Lâm Tố cùng ngồi xuống ghế sô pha.

Chiêm Đài vẫn ngồi trước máy tính, đọc đi đọc lại 3 chương tiểu thuyết mới đăng gần đây nhất.

Chỉ có vài câu chữ ngắn ngủi, cậu gần như có thể thuộc lòng.

Tống Thư Minh nhẹ tay đóng cửa phòng ngủ lại, tiếp đó quay sang nói với Chiêm Đài: “Rốt cuộc em và Phương Lam quen nhau như thế nào? Cô ấy chủ động làm quen hay là em? Là tình cờ hay có nguyên nhân? Hai em tiếp xúc lâu như vậy, có xảy ra vấn đề gì không? Cánh tay em làm sao mà bị thương?”
Anh ấy hỏi liền một mạch mấy câu như súng máy bắn liên thanh, với sắc mặt và giọng nói nghiêm nghị.

Mặc dù Tống Thư Minh không nói rõ hẳn, nhưng Chiêm Đài có thể lập tức nhận ra sự nghi ngờ không hề che giấu đối với Phương Lam qua lời nói của anh ấy.

Cậu xô ghế đứng dậy, lòng hừng hực tâm lí nổi loạn.


Cậu nhìn chằm chằm vào anh ấy bằng ánh mắt sáng quắc: “Chị Lâm Tố thì sao? Chị ấy cũng nghĩ như vậy ạ?”
Tống Thư Minh đanh giọng: “Em dùng đầu óc suy nghĩ xem, trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao? Nội dung của 3 chương truyện mới nhất, tuy chuyện của anh và Lâm Tố có vẻ đáng sợ, nhưng suy cho cùng đã là quá khứ.

Nếu có người muốn thăm dò thì cũng sẽ nghe ngóng được phong thanh.”
“Câu chuyện vụ án mạng thứ hai đăng cách đây 2 tuần, còn thi thể lại được tìm thấy 3 ngày trước, thời gian cách nhau khoảng 10 ngày đủ để hung thủ viết chương tiếp theo rồi bố trí thực hiện một vụ án mang màu sắc hư ảo dựa theo nội dung của chương truyện.

Mặc dù điều này có vẻ khó bề tưởng tượng, nhưng không phải là hoàn toàn không làm được.”
“Chỉ có chương 3, được đăng vào lúc 12 giờ đêm, khi đó về căn bản chỉ có em và Phương Lam biết về lộ trình tiếp theo của hai người các em.” Tống Thư Minh lạnh lùng nói, “Em còn không nói với anh và Lâm Tố, ngay cả anh chị cũng không biết hai em sẽ trở lại Thâm Quyến vào ngày hôm sau.

Em động não đi, ngoài Phương Lam ra thì còn ai biết việc các em có mặt trên chuyến tàu trở về chỉ sau 9 tiếng đồng hồ?”
Chiêm Đài cứng họng, suy nghĩ rối tinh rối mù.

Đoạn, cậu hừ nhạt, sẵng giọng nói: “Có quá nhiều điểm đáng ngờ, em nhất thời chưa nhìn ra sơ hở, nhưng A Lam hoàn toàn không liên quan đến những việc này.

Em chưa bao giờ tiết lộ bất cứ điều gì với cô ấy về chuyện của anh chị, sao cô ấy có thể biết về vụ án của Thư Tình được?”
Tống Thư Minh khịt mũi, đáp: “Có phải bí mật gì đâu, nếu muốn biết cũng chẳng khó.

So với những gì em hiểu về cô ấy, em chỉ như tờ giấy trắng mà thôi.”
“Anh hỏi em nhé, đến cùng thì em và cô ấy tình cờ gặp gỡ hay là cô ấy cố ý ‘chơi trội’ để thu hút sự chú ý của em?” Tống Thư Minh trầm giọng hỏi.

Chiêm Đài vừa định lên tiếng phản bác, trong đầu bỗng nổ đoàng một tiếng.

Cậu nhớ lại những điểm nghi vấn và bí ẩn xung quanh con người của cô khi hai người gặp nhau lần đầu.

Tất cả sự cuốn hút đều bắt nguồn từ sự tò mò.

Tất cả sự tiếp xúc ban đầu giữa hai người đều xuất phát từ lòng hiếu kỳ của cậu về quá khứ của cô.

Tống Thư Minh đưa tay đè mạnh vai Chiêm Đài lại, rồi hỏi tiếp: “Anh biết em luôn đi tìm cô ấy, giúp đỡ cô ấy.

Nhưng em có từng nghĩ xem, ngoài cô ấy ra, còn ai có thể chứng minh quá khứ của cô ấy không?”
“Một cô gái xuất hiện trong cuộc đời em một cách khó hiểu, tất cả những gì em biết về cô ấy đều từ lời nói một phía của cô ấy.

Cô ấy đến từ đâu, với mục đích gì, và rốt cuộc cái gọi là người nhà mà cô ấy vẫn luôn tìm kiếm có tồn tại hay không? Chiêm Đài, em tỉnh táo ngẫm nghĩ đi, em có thực sự hiểu rõ quá khứ của cô ấy không?”
“Chiêm Đài, em lại nghĩ mà xem, Âm Sơn Thập Phương vẫn còn những pháp khí truyền đời như huyên Bạch Cốt.

Cô ấy năm lần bảy lượt tiếp cận em, khơi dậy sự hứng thú của em, lấy được lòng tin của em, chẳng lẽ lại thật sự không có động cơ nào khác, chỉ để tìm kiếm một người mà suy cho cùng còn chẳng biết có phải bị mất tích hay không ư?”
“Trên đời này có chuyện trùng hợp thế sao?”
Chiêm Đài sầm mặt, dứt khoát hất tay Tống Thu Minh ra.

***
Phương Lam nhìn phần bụng hơi nhô lên của Lâm Tố, tò mò hỏi: “Hiện tại chị cảm thấy thế nào ạ?”
Lâm Tố khẽ cười, đáp: “Chị ăn không ngon miệng, tâm trạng không tốt, đêm ngủ hay tỉnh giấc, chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Cô ấy xoa nhẹ bụng mình, dường như không muốn tiếp tục chủ đề về đứa bé nữa mà hỏi Phương Lam: “Nghe nói em vẫn luôn đi tìm người nhà à? Chuyện là thế nào, nói chị nghe thử xem sao?”
Phương Lam hơi bối rối: “Là… bạn trai cũ của em mất tích 2 năm nay.

Em đã nhờ Chiêm Đài sau khi lành vết thương sẽ giúp em ‘bói gạo’ gọi hồn.”
Lâm Tố nhướng mày, quan sát cô thật kĩ: “Lần đầu chị gặp Tống Thư Minh, anh ấy cũng đang tìm em gái.

Sau khi quen biết nhau một thời gian dài, anh ấy mới quyết định nhờ chị ‘bói gạo’.

Thật tốt khi em có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy.”
Phương Lam im lặng một lúc mới từ tốn nói: “Trước kia, em một thân một mình, có bị giày vò thế nào cũng chẳng sao.

Trốn tránh được ngày nào thì có thể kéo dài chút hơi tàn ngày nấy.”
“Lần này đến Hồng Kông, em mới nhận ra...” Phương Lam dừng lại, như đang cân nhắc từ ngữ, cho nên nhất thời im lặng.

Lâm Tố liền hiểu ra, bèn mỉm cười tiếp lời cô: “Mới nhận ra rằng cũng có người quan tâm đến em, xả thân bảo vệ em khi em gặp nạn.

Và, nếu em vẫn bất cần đời như trước thì sẽ liên lụy đến Chiêm Đài, đúng không? Do đó, em mới hạ quyết tâm muốn có kết thúc cho những chuyện còn dang dở, đúng chứ?”
Phương Lam kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Tố, chợt cảm thấy ấm áp trong lòng.

Lâm Tố không quá xinh đẹp, nhưng lại hết sức dịu dàng, dễ gần mà tinh tế, lại có học thức và ấm áp như gió xuân.

Phương Lam vừa thích cô ấy lại vừa cảm thấy hổ thẹn.

Cô không kìm được mà nắm tay Lâm Tố, áy náy nói: “Chiêm Đài bị thương cũng là vì em…”
Cô vẫn luôn tự trách bản thân, bây giờ gặp được vợ chồng Lâm, Tống như nhìn thấy người thân của người bị thương, nên cõi lòng ngập tràn day dứt.

Lâm Tố bật cười, vỗ nhẹ bàn tay cô, đồng thời an ủi: “Không sao, nếu không phải tính em hay gây phiền toái, có lẽ cậu ấy sẽ không thích em đâu.”
Phương Lam ngẩn tò te, đang định mở miệng hỏi lại thì cửa phòng ngủ đúng lúc bị đẩy mạnh ra.

Chiêm Đài nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng, rồi nắm tay Phương Lam, kéo cô về phía mình, sau đó sải bước đi ra cửa.

Phương Lam còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, chỉ vừa mới ‘a’ một tiếng đã bị cậu nắm chặt lấy cổ tay hơn.

“Chúng ta đi!” Cậu không cho phép cô kháng cự, cứ thế nửa lôi nửa kéo cô đi bằng cánh tay lành lặn của mình.

Phương Lam không dám giãy giụa, chỉ ngoan ngoãn theo sau cậu.

Hai người không đi đâu xa mà tìm một khách sạn giá rẻ chỉ cung cấp phòng ở và bữa sáng gần nhà hai vợ chồng Lâm, Tống.

Họ không rủng rỉnh tiền nong, Phương Lam cũng không nhiều lời, hai người chỉ đặt một phòng tiêu chuẩn.

Cô vội vàng tắm rửa chưa đến 10 phút, lúc mặc quần áo đi ra, cô bắt gặp Chiêm Đài đang đứng ngẩn người bên cửa sổ, nhìn xe cộ ngược xuôi trên trục đường vành đai 4.

Cậu đứng yên hồi lâu, vẻ mặt buồn hiu hắt.


“Chiêm Đài, đi tắm đi.” Lòng cô đắng chát, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, còn dịu giọng cất tiếng gọi cậu.

Chiêm Đài gật đầu, nâng tay trái lên, cởi từng vòng băng gạc trắng trên cánh tay ra.

Động tác của cậu không lấy gì làm nhẹ nhàng, sau khi gỡ được vài vòng, cậu mất hết kiên nhẫn, bèn xé toạc băng gạc một cách thô bạo, vung vẩy cánh tay phải bị thương một cách không thương tiếc.

Sắc mặt cậu đã có phần trắng nhợt, tuy nhiên vẫn rất mạnh tay như đang tự ngược đãi mình vậy.

Cuối cùng, Phương Lam không nhịn được nữa, liền giữ tay trái của cậu lại và chậm rãi cởi từng lớp băng gạc quấn quanh cánh tay phải của cậu ra.

Nét mặt tập trung, động tác cẩn thận như thể đối với báu vật quý hiếm, cô vừa gỡ băng gạc vừa nhẹ giọng nói: “Cậu không nói thì tôi cũng biết vì sao cậu lại nổi giận.”
Chương mới đăng gần đây nhất kể về hành trình của chúng ta ở Thâm Quyến.

Mà, chỉ có tôi và cậu biết điều này.

Anh rể cậu nghi ngờ tôi, đúng không?” Cô ngước mắt lên, khẽ hỏi.

Đôi mắt trong veo của cô tức thì xoa dịu tâm trạng bực bội của cậu.

Cậu nhướng mày, nhếch khóe miệng đáp: “Sao cô không hỏi tôi có nghi ngờ cô không?”
Phương Lam mím môi, cụp mắt nói: “Tôi biết, cậu sẽ không nghi ngờ tôi.”
“Vì cậu tin tưởng tôi nên mới xảy ra tranh cãi với anh rể cậu.

Cậu giận anh ấy không tin tôi, bởi vậy mới nhất quyết dẫn tôi ra ngoài, không ở căn phòng mà chị Lâm Tố đã chuẩn bị sẵn cho cậu.” Cô nói.

Nhìn đi, cô gái lớn lên thiếu bóng dáng người cha, sau đó sống cùng người mẹ và bố dượng trong một gia đình rổ rá cạp lại, từ trước đến giờ luôn biết nhìn sắc mặt người khác, còn nhạy cảm và cực kỳ thông minh.

Cô sớm đã đoán ra được là chuyện gì.

Chiêm Đài lặng im vuốt tóc cô.

Cô tin rằng cậu sẽ tin cô.

Mà, cậu cũng thật sự tin cô..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện