*Bào Mã Địa có tên tiếng Anh là Happy Valley, là khu dân cư dành cho người có thu nhập cao ở Hồng Kông, nằm trên đảo Hồng Kông.

Khi đó, bà ta chỉ mới 30 tuổi, biết là chuyện chẳng lành nên đã vô cùng hoảng hốt khi bắt gặp cảnh tượng không nên thấy.

Cô gái nhỏ vừa định nhào về phía bà ta thì đã bị người đàn ông đằng sau lôi lại rồi nửa bế lên một cách thoải mái.

Hắn đưa tay che mặt cô gái, chặn tiếng kêu cứu của cô ấy trong cổ họng.

Sau đó, chỉ còn lại những giọt nước mắt vỡ vụn dưới ánh đèn lấp lánh như những vì sao trong công viên Victoria.

Bà ta nắm chặt gióng xe đẩy chở hai thùng tào phớ rỗng, chạy không được mà không chạy cũng không xong.

Bà ta mấp máy môi, sắc mặt tái mét, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái đang liều mạng giãy giụa.

Tà váy của cô ấy đã bị xé toạc, cẳng chân trần gầy guộc yếu ớt, đôi giày da màu đen đang đạp một cách vô vào khoảng không.

Người đàn ông bỗng cười khẽ, rồi ôm cô gái vào trước ngực.

Sau đó, hắn buông một tay ra, thò vào túi và móc ra một tờ tiền, đoạn phe phẩy tờ tiền với bà ta: “Chị gái ơi, bán cho một bát tào phớ.

Làm ơn im miệng lượn đi, để tôi với bạn gái còn chơi tiếp.”
Bà già liền yên tâm, còn đánh bạo khua môi múa mép mà không biết ngượng, như để an ủi lương tâm của mình: “Bạn trai bạn gái chơi đùa với nhau thì được, nhưng cũng phải có chừng mực, đừng để xảy ra chuyện.”
Sau khi nói ra câu này, bà ta tự cảm thấy đã hết nghĩa vụ, lại nghĩ bụng mình nói rất có lí.

Chẳng phải họ là bạn trai bạn gái sao? Có cô gái nhà lành nào còn la cà ngoài đường vào buổi tối thế này? Nếu đã là cô gái hư, đi lang thang với bạn trai lúc đêm hôm như vậy, cho dù có chuyện gì thì cũng là việc của nhà người ta.

Nhận được sự an ủi của lương tâm trong tưởng tượng, bà ta nở nụ cười, duỗi bàn tay gầy gò đen nhẻm thô ráp ra nhận lấy tờ 10 đô la Hồng Kông mà người đàn ông đưa cho, rồi cúi đầu, vội vàng đẩy xe đi.

Bà ta không dám nhìn mặt cô gái kia, càng không trông thấy ánh mắt cô ấy chợt tối đi, như thể ánh sao vụt tắt.


Nhưng bà ta lại liếc thấy người đàn ông kéo cô gái đi về phía nhà vệ sinh nam dưới tán cây cổ thụ.

Đôi giày đen của cô gái lủng lẳng trên cẳng chân nhỏ gầy, kéo theo một vết hằn sâu trên đất do vùng vẫy kịch liệt.

Bà ta nắm chặt tờ tiền trong tay, cho đến khi hơi ướt mồ hôi mới bỏ vào túi.

Sau một đêm ngon giấc, sáng hôm sau, bà ta lại đẩy xe đi bán tào phớ, thì tình cờ được khách trả cho tờ 500 đô la Hồng Kông.

Tờ tiền 10 đô la tối hôm qua được bà ta lấy làm tiền lẻ trả lại cho khách.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ và cổ chân gầy gò lơ lửng trong không khí của cô gái tối hôm đó cũng dần dần bị lãng quên giống như tờ 10 đô kia.

Mãi đến khi các tờ báo khắp xứ Cảng Thơm đồng loạt đưa tin đã phát hiện thi thể vẫn còn mới của một cô gái trong nhà vệ sinh nam ở công viên Victoria.

Đó là một nữ sinh 14, 15 tuổi mặc chiếc váy liền màu trắng và đi đôi giày da màu đen.

Cô gái đã bị cưỡng hiếp rồi giết chết.

***
Chiêm Đài thổi huyên Bạch Cốt một cách điêu luyện, tuy tiếng huyên vẫn thổn thức bi thương, nhưng đôi khi lại dìu dặt như ẩn như hiện.

Mỗi khi bà ta hoảng hốt như thể sắp rơi xuống vực sâu vô tận, Chiêm Đài liền dừng lại một lúc để Phương Lam hỏi ra những điều nghi vấn.

Hai người họ nói chuyện bằng tiếng Quảng Đông, cậu không hiểu, nhưng cũng đoán được phần nào từ bàn tay càng lúc các siết chặt và sắc mặt mỗi lúc một xanh mét của Phương Lam.

Nhà chồng của bà ta họ Tăng.

40 năm trước , nhà họ Tăng mở một cửa hàng bán vàng mã dưới cầu Bowrington.

Mỗi dịp lễ Vu Lan, cả nhà lại đẩy chiếc xe nhỏ ra phố bày sạp hàng.

Nhà họ cũng biết ít nhiều về xem bói, cầu thần, bắt ma, xem phong thủy.

Hồi trẻ, bà Tăng từng đẩy xe đi bán tào phớ dạo để phụ giúp thêm cho gia đình.

Chiêm Đài khẽ thở dài, chính vì bà ta hiểu chút ít về những thứ đó, nên mới rất sợ quả báo luân hồi.

Bà ta thật sự cảm thấy hổ thẹn, lại ngày đêm lo sợ ma nữ trả thù, vì thế mới chịu ra tòa làm chứng để chuộc tội.

Trước khi ra tòa, bà ta đã yêu cầu cảnh sát bố trí hiện trường vụ án thành một cỗ quan tài trấn hồn.

Tuy nhiên, cỗ quan tài trấn hồn cũng không thể làm vơi đi nỗi sợ hãi trong lòng bà ta, mà còn phải thiết kế một chiếc chuông máu yểm hồn trong cỗ quan tài đó, thì mới có thể yên tâm.

Chiêm Đài và Phương Lam đoán được là bà ta sợ ma quỷ thần Phật, cho nên mới cố tình bày ra vở kịch này.

Phương Lam mặc chiếc váy liền, hóa trang thành cô nữ sinh bị giết hại 40 năm trước, đầu ngón tay chạm vào những thứ vàng mã bên cạnh cửa hàng, tạo thành lửa để tăng thêm bầu không khí kinh dị.

Cô thực sự đã dọa được bà Tăng.

Còn Chiêm Đài đứng sau lưng cô thì thổi huyên Bạch Cốt rất đúng lúc.

Và, họ đã hỏi rõ chân tướng của câu chuyện, trong lúc nửa thực nửa hư.

Kẻ sát nhân 40 năm trước đã ngồi tù, còn một ‘hung thủ’ thấy chết mà không cứu, tuy thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật nhưng cuối cùng lại không vượt qua được sự cắn rứt lương tâm.

Tiếng huyên dần dần dừng lại, Phương Lam ngồi quỳ xuống bên cạnh bà Tăng, vẻ mặt chuyển từ phẫn nộ sang kinh ngạc.

Thật lâu sau, cô mới từ từ đứng lên, bình thản nói với Chiêm Đài: “Bà ta ngất rồi.”
Vở kịch và khúc huyên này của họ không chỉ đưa bà Tăng trở lại hồi ức năm xưa, mà còn khiến bà già cao tuổi rơi vào nỗi kinh hãi, sợ bị hồn ma trả thù.

Chiêm Đài mím môi, đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó đưa tay kéo Phương Lam: “Đi thôi.”
Nhân lúc xung quanh không có ai, họ nhanh chóng rời khỏi con ngõ trên đường Bảo Linh, khu Hồng Khám.


Trên chuyến tàu đến Lạc Mã Châu, Chiêm Đài nhận được cuộc gọi của Sam.

“Tìm ta hung thủ rồi.” Giọng nói mệt mỏi của Sam không nén nổi sự phấn khởi: “Là nhân viên môi giới của văn phòng nhà đất trên đường Cảnh Lĩnh.”
Chiêm Đài đáp ‘vâng’.

Không ngờ chỉ trong một ngày mà cảnh sát đã hành động nhanh như vậy.

Cậu khẽ hỏi: “Hắn họ Tăng hả anh?”
Sam im lặng hồi lâu, tiếng hít thở thở nặng nề lọt vào trong ống nghe.

Một lúc sau, Chiêm Đài mới nghe thấy anh ta cất lời cảm khái khen cậu: “Cậu tài thật đấy, không hổ là tuổi trẻ tài cao.

Đúng là họ Tăng, Tăng Kế Hải.”
Chìa khóa để giải quyết vụ án thật sự nằm ở kho giữ đồ mini mà người môi giới đã lợi dụng danh nghĩa bốn sinh viên Đại lục để thuê chung.

Chuyện là, có mấy sinh viên nhờ người môi giới tìm hộ nhà.

Ngày giao nhà, hắn ta đích thân đến bàn giao.

Thấy bọn họ nhiều hành lí, hắn liền tiết lộ rằng mình còn có mấy khách thuê nhà là sinh viên Đại lục đang cần tìm gấp kho gửi đồ, và hỏi xem có thể thuê chung, sau đó chia nhau tiền thuê không.

Mấy sinh viên này không hề nghi ngờ, còn nhiệt tình chủ động đề nghị chuyển giúp thùng đồ.

Quả nhiên, người môi giới gửi đến bốn chiếc thùng các tông to được bọc kín, rồi cùng mấy sinh viên nọ chuyển hành lí lên chiếc xe van trắng, chở đến kho cất đồ ở Vịnh Thổ Qua.

“Cậu có biết những mảnh xác được giấu ở đâu mà không để người khác hoài nghi không?” Sam hạ thấp giọng ,hỏi với vẻ nhiều chuyện pha lẫn hào hứng.

Tuy nhiên, Chiêm Đài còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã không nén nổi sự phấn khích, chủ động nói ra luôn: “Nhét vào bụng hàng chục con búp bê lớn nhỏ đấy! Cho dù có người mở thùng ra xem cũng chỉ thấy toàn búp bê đồ chơi thôi.”
Búp bê? Mặt Phương Lam biến sắc, cô hoàn toàn không ngờ được rằng người môi giới lại có thể nghĩ ra trò mua những con búp bê có kích thước khác nhau, sau đó nhét xác vào trong cơ thể búp bê, như thế vừa có thể khử mùi vừa che giấu được tai mắt mọi người.

Không lâu sau khi cất thi thể của Mark vào kho chứa đồ mini, hắn ta dùng mật khẩu để mở kho, lấy những chiếc thùng đó ra, tiếp đến vận chuyển về căn nhà do ông bà tổ tiên để lại ở Phấn Lĩnh, rồi chôn trong sân sau bỏ hoang.

Khi Sam gọi điện thoại đến cho họ, cảnh sát đã dẫn hung thủ tới địa điểm giấu xác để xác nhận.

“Nhưng vấn đề quan trọng nhất là rốt cuộc người môi giới đã lấy gì ra để đe dọa Mark và Ôn Bích Chi?” Phương Lam dò hỏi.

Sam ngần ngừ một lúc mới nói nhỏ: “Là vì tình yêu giữa hai người họ không ổn.”
Anh ta úp úp mở mở, nhưng vẫn nói ra sự thật hai người đó có quan hệ huyết thống, song không nói rõ họ là mẹ con.

“Mark và Ôn Bích Chi yêu nhau sau cuộc thi Mr.

Hồng Kông, tình cảm rất thắm thiết.

Họ luôn kín tiếng vì sự chênh lệch tuổi tác quá lớn, cho đến khi bị báo chí phanh phui.” Sam nói.

“Sau khi chuyện tình cảm bị vạch trần, hai người phải chịu rất nhiều áp lực.

Áp lực của Ôn Bích Chi là từ phía dư luận, nhưng Mark thì khác.

Áp lực của cậu ta đến từ phía gia đình, còn là một gia đình rất khá giả.”
“Cô cậu nghe nói về cửa hàng trà sữa Tạng Văn chưa? A Văn, vua trà sữa những năm 90, người có hơn chục của hàng ở Hương Cảng ấy.” Sam nói, “Mark là con rơi của con trai thứ hai nhà ông ta.”
Thân phận con riêng rất đáng xấu hổ, nếu như người mẹ được cưng chiều và đưa về làm vợ bé còn đỡ.

Có điều, nhìn từ quá trình trưởng thành và tình yêu như con thiêu thân lao vào lửa của Mark dành cho Ôn Bích Chi, có thể thấy tuổi thơ của anh ta rất thiếu thốn tình thương.

Không được yêu thương cũng có nghĩa là không có quyền thừa kế.

Đứa con ngoài giá thú không có quyền thừa kế, nuôi đủ ăn để mặc là được.

Không được thừa kế tài sản, không có tư cách tranh giành tài sản, mặc dù là con cái nhà giàu quần là áo lượt, nhưng cũng may ở chỗ không có ai quản.


Nếu không phải như vậy thì hồi đó Mark đã không cần phải thuê chung nhà với đồng nghiệp, không phải làm nhân viên kế toán bình thường, càng không tham gia cuộc thi Mr.

Hồng Kông.

Trong gia đình trước giờ không có ai quan tâm anh ta làm gì, có bạn gái như thế nào, nhưng ông nội và người cha xưa nay chẳng ngó ngàng gì đến anh ta lại phát điên lên sau khi mối tình của anh ta và Ôn Bích Chi bị cánh săn ảnh và báo chí đưa tin.

Bọn họ gần như phản đối kịch liệt chuyện này.

Mark vừa lấy làm lạ.

lại vừa trải nghiệm niềm vui của Romeo và Juliet khi đón nhận cơn giận lôi đình thật bất ngờ của gia đình vẫn luôn chẳng đoái hoài gì đến anh ta.

Gia đình càng phản đối, anh ta càng yêu Ôn Bích Chi tha thiết.

Thứ nhất, anh ta không có quyền thừa kế; thứ hai, anh ta độc lập về kinh tế, không cần gia đình chu cấp, những thủ đoạn tạo áp lực của gia đình rất có hạn, không gây nên ảnh hưởng gì.

Vì vậy, vào tháng thứ ba sau khi mối quan hệ yêu đương giữa anh ta và Ôn Bích Chi bị lộ, anh ta đã được ông nội và bố mình mời đến thư phòng ở nhà chính, tỉ tê chuyện trò suốt cả đêm.

Nói thẳng ra, sự thật đã được phơi bày.

Người bạn gái đứng tuổi trong mối tình sâu đậm lại trở thành người mẹ đã đã thất lạc 30 năm.

Rốt cuộc Mark cũng hiểu được tại sao một người luôn bị ghẻ lạnh như mình lại nhận được sự quan tâm chưa từng có của ông nội và bố chỉ vì tình yêu chênh lệch tuổi tác ‘xôn xao dư luận’ của anh ta và Ôn Bích Chi.

Bộ phim tình cảm lãng mạn gây chấn động đã biến thành phim kinh dị loạn luân.

Sau khi kinh hãi qua đi, anh ta không thể tin được vào điều đó, tức tốc tông cửa lao ra khỏi nhà chính ở vịnh Nước Cạn, về thẳng tổ ấm của anh ta và Ôn Bích Chi ở vịnh Victoria.

Có rất nhiều cách để kiểm tra hai người có phải là mẹ con hay không.

Và, cách đơn giản nhất chính là xét nghiệm DNA.

Công nghệ ngày nay rất phát triển, Ôn Bích Chi và Mark ôm nhau khóc, rồi nắm tay nhau, lên mạng đặt liền mấy đơn xét nghiệm DNA.

Khi đặt đơn trên mạng, đơn vị làm xét nghiệm sẽ gửi hộp lấy mẫu đến nhà, với hai cái bông tăm trong chiếc hộp trong suốt.

Mark và Ôn Bích Chi mỗi người cầm một cái, đưa vào trong miệng, quẹt lên quẹt xuống hàm ếch hai mươi lần, sau đó cẩn thận để bông tăm vào trong hộp lấy mẫu rồi gửi lại nguyên vẹn cho đơn vị xét nghiệm.

Mark đỏ bừng cả khuôn mặt, không nói rõ được tâm trạng của mình, chỉ có thể dán kín chiếc phong bì nhỏ, đoạn kéo ôn Bích Chi lại và hôn một cái thật sâu: “Từ nhỏ đến lớn, tôi không muốn gì cả.

Nhưng chỉ lần này, hi vọng tôi sẽ đạt được điều ước.”
Anh ta nói dối.

Hồi nhỏ, anh ta từng thật lòng cất tiếng gọi mẹ trong bóng tối, người mẹ chưa bao giờ xuất hiện.

Nhưng bây giờ, sau 30 năm, anh ta đã không còn muốn gặp người mẹ từng ngày đêm mong ngóng đó nữa.

Để tránh cánh paparazzi, hai người cố ý chọn lúc 3 giờ sáng để nắm tay nhau xuống lầu, bỏ thư vào trong thùng thư.

Nào ngờ trong thang máy, họ lại chạm mặt người môi giới Tăng Kế Hải đến trả phòng gấp..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện