*Vịnh Quarry là khu vực nằm dưới chân núi Parker ở quận phía đông của đảo Hồng Kông.
"Cậu từng xem nhà ảo thuật làm ảo thuật chưa?" Phương Lam quay người lại, sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, bên má trái của cô có một vết bẩn, tóc tai bù xù, trông mất hết cả hình tượng.
Tuy nhiên, nét mặt cô lại vô cùng vui vẻ, dường như đã có quyết định cho những nỗi rối bời trong lòng bấy lâu, để sống cởi mở hơn giống như hạt ngọc phủ bụi đã nhìn thấy ánh mặt trời.
"Khi biểu diễn, các nhà ảo thuật thích dùng thủ thuật ảo để che mắt, như là thổi một hơi rồi dùng tay nắm lấy làn hơi đó, hòng phân tán sự chú ý của người xem, và nhân lúc ấy sẽ bố trí nơi giấu kỹ xảo thật sự.”
"Trong thành phố có những lời đồn vô căn cứ với nhiều phiên bản khác nhau, được lan truyền khắp nơi.
Với số ít những người không quan tâm, khi bước vào nhà vệ sinh này, họ sẽ không để ý, chỉ lo làm việc mình nên làm.
Với những người tin là thật, họ chọn cách tránh chỗ này, để đỡ dính phải âm khí rồi gặp tai họa!"
"Còn với những người hiếu kỳ, họ cố tình đến đây để xem tin đồn về nhà vệ sinh ma quái là thế nào.
Lời đồn cố tình nói rằng chiếc gương kia là gương đồng, nhưng khi đám người tò mò chạm tay vào là biết vốn dĩ không hề có gương đồng nào cả, hai tấm kính trên bồn rửa tay hoàn toàn chỉ là kính bọc inox, chẳng có gì đặc biệt."
"Lời đồn lập tức bị vạch trần, những du khách tò mò liền rời đi, nhanh chóng xác nhận câu chuyện ma chỉ là tin vịt, và điều dễ dàng nhất để xác minh là bác bỏ tính chân thật của toàn bộ câu chuyện."
"Nhưng tại sao lại làm như thế? Tại sao phải cố bịa đặt ra một câu chuyện nửa thật nửa giả dễ dàng bị lật tẩy, và còn cố tình chọn một địa điểm có thật rất dễ xác minh như vậy? Công viên Victoria không cần vé vào cổng, cũng không thu tiền.
Người ta dựng lên một câu chuyện như này, hiển nhiên không phải để thu hút khách đến công viên."
Chiêm Đài cười nhẹ và lắc đầu: "Không phải như vậy.
Hồng Kông gần Nam Dương, thuật phong thủy vẫn luôn được ưa chuộng, ngay cả người bình thường khi chuyển nhà cũng phải xem ngày để chọn ngày tốt.
Ở một nơi có bầu không khí nặng nề như ở đây, mặc dù chưa chắc đã có người nhìn ra nhà vệ sinh này được bố trí thành cỗ quan tài trấn hồn, nhưng chắc hẳn sẽ có người nhìn ra được những manh mối rất nhỏ, như cánh cửa sơn son được làm từ gỗ đóng quan tài, cửa sổ được trấn yểm bằng hình tiền đồng."
"Quan tài trấn hồn đã được đặt ở đây, thì nơi này nhất định là có điều quái lạ.
Nhưng vì không muốn nhiều người biết được sự thật, nên họ đã bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, lại thêm chiếc gương đồng dễ bị lật tẩy, việc tung ra lời đồn như thật là tránh cho sự thật bị vạch trần." Chiêm Đài nói tiếp.
Điều này cũng khá đúng.
Phương Lam đứng ở cửa nhà vệ sinh, cúi đầu trầm ngâm một chốc rồi chậm rãi đi vào trong: "Nếu tôi là một người đến đây vì hiếu kỳ thì sẽ tập trung vào hai chiếc gương bên trái cửa ra vào ngay khi vừa bước vào."
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai chiếc gương bên trái, vậy nơi dễ dàng bị bỏ qua nhất trong nhà vệ sinh này chính là bức tường trắng đối diện bồn rửa tay và chiếc gương kia.
Chiêm Đài nhìn theo ánh mắt của cô, lòng đột nhiên sáng tỏ như đã thông suốt hết mọi chuyện, lại thầm tán thưởng sự thông minh của Phương Lam.
Sau đó, cậu cầm kiếm gỗ đào, vừa đi về phía bức tường vừa quay đầu nói với cô: "Cô đứng xa ra một chút, kẻo bị văng trúng người."
Nói đoạn, cậu giơ tay trái lên rồi đập mạnh vào tường đánh "bốp" một tiếng, kiếm gỗ đào đập rơi một mảng tường bên ngoài, để lộ ra lớp xi măng màu xám bên trong.
Chiêm Đài chẳng buồn bận tâm đến lớp vôi tường văng đầy đầu, chỉ nheo mắt tiếp tục đập.
Còn chưa đập được hai phát, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người.
Chẳng biết Phương Lam kiếm đâu ra một cặp kính râm, cứ kiên quyết bắt cậu phải đeo vào để bảo vệ mắt.
Cô vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai kể từ lúc xuống máy bay, tay cầm con dao găm vừa nhặt lên từ dưới đất và đứng bên cạnh cùng cậu đục tường.
"Một mình cậu thì làm tới khi nào? Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn, việc này lại chẳng nguy hiểm, tôi còn từng ngủ cả gầm cầu, mặc kệ có bẩn hay không kìa." Cô thản nhiên nói.
Chiêm Đài khẽ thở dài: "Rốt cuộc cô có phải con gái không vậy? Có hiểu thế nào là yếu đuối không đấy? Trong trận chiến vừa nãy, cô đã cứu tôi, còn tôi thì bị thương.
Giờ tôi làm việc, để cho cô nghỉ ngơi, đây chẳng phải là để lấy lại tôn nghiêm, cứu vớt chút bản lĩnh muốn che chở của thằng đàn ông sao?"
Phương Lam mím môi, nét mặt lại nghiêm túc như hồi đầu mới gặp.
Cô không yếu đuối.
Cô không yếu đuối.
Hai người còn chưa đục hết lớp sơn tường bên ngoài thì đã phát hiện ra manh mối.
Bàn tay Phương Lam run rẩy, cô liếc nhìn cánh tay phải đã được băng bó của Chiêm Đài, chỉ lo sẽ có tai họa gì đó ập đến mà cậu không chống đỡ nổi, bèn nhỏ giọng hỏi: "Vẫn đục tiếp à?"
Chiêm Đài cắn răng, gật đầu: "Quan tài trấn hồn vẫn còn, cô sợ cái gì? Tiếp tục đi."
Cậu mà đã bướng thì quyết phải xem bằng được thứ này là gì.
Khi nửa bức tường bị đục hết lớp vôi bên ngoài, Chiêm Đài và Phương Lam đều sửng sốt không nói nên lời.
Trên bức tường màu xám, lớp sơn trắng đã bị cạo đi phân nửa, để lộ ra lớp xi măng màu xám.
Vách tường sần sùi thô ráp, nhưng có một phần lõm vào rất sâu chiếm hết nửa bức tường.
Bên trong vết lõm như thể được bôi một lớp máu thật dày, một mảng đỏ tươi in rõ rành rành lên mặt tường màu xám, giống như vết máu đã khô, lại giống như được quét sơn.
Cả một mảng đỏ sẫm đập vào mắt khiến người ta kinh hãi.
Phương Lam nín thở, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, ngập ngừng nói: "Đây là..."
"Cái chuông." Chiêm Đài tiếp lời cô.
Một cái chuông cổ có đỉnh hẹp đáy rộng, đỉnh chuông trơn bóng, vành chuông xòe rộng như tà váy và uốn nếp thành hình gợn sóng.
Đây là một cái chuông cổ màu đỏ tươi, chiếm hết nửa mặt tường, hiển nhiên là được áp vào mặt tường màu xám.
Phương Lam vẫn bàng hoàng không biết làm thế nào, còn Chiêm Đài lại nheo mắt nhìn và hừ nhạt.
Cậu được sư phụ rèn giũa từ nhỏ đến lớn, dẫu tuổi nhỏ hay quên, nhưng lại luôn khắc cốt ghi tâm những chuyện lạ kỳ.
"Nếu là chuông, vậy gõ thử xem." Cậu giơ huyên Bạch Cốt đang cầm bằng tay trái lên gõ vào tường, vẻ mặt khinh thường, miệng còn phối hợp lồng tiếng: "Lần thứ nhất, boong."
Rõ ràng là không có gì xảy ra, song Phương Lam lại thấy như có máu tươi bắn tung tóe khắp nơi khi cậu gõ chuông.
"Thuyền ai đậu bến Cô Tô.
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn*.
Nếu đã cất một chiếc chuông máu ở đây, thì tôi gõ cho mà xem." Cậu cao lớn hiên ngang, khí khái anh hào, không hề hoảng sợ, lại vung tay gõ thêm lần nữa.
*Hai câu thơ trong ‘Phong Kiều Dạ Bạc’ của thi sĩ Trương Kế, bản dịch của Tản Đà.
"Lần thứ hai, boong."
Vẫn không có gì xảy ra, Phương Lam như nghe thấy tiếng chuông văng vẳng và nhìn thấy vầng dương màu máu dần lan đến chân trời nơi phương xa tạo thành một vùng trời đỏ tươi.
"Hiểu kích phá dạ cảnh thụy miên, mộ kích giác cù sơ minh muội*.
Tuy môn phái của tôi sa sút, nhưng vẫn biết gõ đủ 108 hồi chuông mỗi buổi sáng tối.
Nay không có nhiều thời gian, nếu không ông đây sẽ gõ từng hồi một cho vui." Chiêm Đài mỉm cười, nét mặt thoải mái vô tư.
Huyên Bạch Cốt cất lên giai điệu réo rắt dưới những ngón tay thon dài của cậu, giống như những áng mây ngoan ngoãn vâng lời.
*Đánh vào buổi sáng là để phá tan đêm dài, đánh thức sự ngủ nghỉ.
Đánh vào buổi chiều là để thức tỉnh hôn mê, giải tỏa u ám.
"Thêm lần nữa! Boong!"
Cậu duỗi thẳng cánh tay rồi lại gõ xuống, huyên Bạch Cốt vang lên "keng keng" khi cậu gõ vào tường, nhưng xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ.
Ngay cả chiếc chuông máu hết sức quỷ quái nằm trong bức tường cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chiêm Đài gõ đủ chín lần, sau đó thở ra một hơi thật dài, trên trán đã vã mồ hôi.
Cậu còn chưa có phản ứng gì thì bỗng phát hiện có người kéo gấu áo của mình, bèn cúi đầu nhìn liền thấy Phương Lam đang vươn cánh tay trắng nõn ra kéo áo cậu.
Bấy giờ, cậu mới nhận ra là cô đã im lặng một lúc lâu.
Cậu hoảng hốt quay đầu lại.
Phương Lam đang đứng yên trước mặt cậu, nhưng đã có thêm hai người đứng bên cạnh cô.
Bên trái cô là Ôn Bích Chi đang trợn to đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào cậu, với cơ thể đầm đìa máu, ngực và bụng bị rạch thành hình chữ thập đáng sợ, thậm chí còn có thể nhìn thấy lớp mỡ mỏng màu vàng.
Bên phải Phương Lam là một người khác.
Một cô gái mà cả cô và cậu đều chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy trước đây.
Cô ấy mặc chiếc váy liền màu trắng, tầm 14, 15 tuổi, tóc dài nhẹ bay, và đang run lên vì lạnh.
Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da ngăm đen, mặt mũi rất ưa nhìn, khuôn miệng nhỏ xinh, sống mũi thanh tú, chỉ có tròng mắt hơi lồi ra, đầu lưỡi màu đỏ tía thè ra khỏi miệng.
Trên cổ có dấu bầm tím, là bị người ta bóp cổ đến chết.
Phương Lam nín thở đứng giữa hai người, không dám cử động.
Thoạt nhìn thì đây là ba người phụ nữ ở ba độ tuổi khác nhau, mỗi người một vẻ nhưng đều xinh đẹp khôn tả, một phụ nữ trưởng thành đầy quyến rũ, một cô gái trẻ ngây thơ, và Phương Lam đang độ tuổi đẹp nhất.
Tim cậu đập mạnh một cái, rồi chùng xuống ngay lập tức.
Cậu nhìn đôi chân trần của cô gái mặc váy trắng, sau đó tiến lên, bàn tay nắm chặt rồi lại buông, nhưng lại không giơ ra được.
Cuối cùng, Phương Lam lại làm thay cậu.
Cô từng chạm qua thi thể nên nhớ rõ độ ấm đó.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý khi vươn tay ra, song cô vẫn run rẩy cả người vì cảm giác lạnh thấu xương.
Cô gái kia né tránh và co rúm người lại, nhưng Phương Lam đã nắm được mắt cá chân của cô ấy rồi nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra lòng bàn chân tái xanh.
Quả nhiên, dưới lòng bàn chân tái xanh có một vết rạch nho nhỏ hình đám mây, y hệt vết rạch dưới chân Ôn Bích Chi.
Chiêm Đài nhắm mắt lại, đầu óc lập tức trở nên tỏ tường.
"Hóa ra là thế.
Thảo nào trên người Ôn Bích Chi lại có 3 vết thương, ngoài hai vết trên ngực và bụng còn vẽ vời thêm một vết hình đám mây ở chân."
"Mark đã nói cho chúng ta biết từ sớm." Chiêm Đài thì thào, "Vào ngày 14 tháng 7 hàng năm, lễ Vu Lan."
“Đánh vào đầu mày, cho mày giận mà không có chỗ trút; đánh vào tay mày, cho mày có tiền mà không được cầm; đánh vào chân mày, cho mày có giày mà không thể đi giày…”
Một bà già tóc vấn thành búi, tay cầm đế giày đã lau bằng tàn hương đập lấy đập để vào hình nhân được cắt bằng giấy vàng, miệng buông những lời chửi rủa cay độc, càng chửi to càng lấy được sự hài lòng của khách hàng.
Hình ảnh đậm nét cổ xưa, nhưng bây giờ trông thật khủng khiếp.
Chiêm Đài nhìn tới đằng trước chiếc thùng sắt đặt trước mặt bà ta, thì thấy một đôi giày da đen bóng, một chiếc quần tây màu đen được cắt may vừa người, bên trên nữa là chiếc thắt lưng.
Cậu tiếp tục nhìn hướng lên trên.
Nhưng đúng lúc này, bà già đứng thẳng người lên che khuất khuôn mặt người nọ.
Bà ta đưa lưng về phía Chiêm Đài, hơi cúi mình với người nọ và nói: "Thưa ông, đã làm xong rồi ạ.".
"Cậu từng xem nhà ảo thuật làm ảo thuật chưa?" Phương Lam quay người lại, sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, bên má trái của cô có một vết bẩn, tóc tai bù xù, trông mất hết cả hình tượng.
Tuy nhiên, nét mặt cô lại vô cùng vui vẻ, dường như đã có quyết định cho những nỗi rối bời trong lòng bấy lâu, để sống cởi mở hơn giống như hạt ngọc phủ bụi đã nhìn thấy ánh mặt trời.
"Khi biểu diễn, các nhà ảo thuật thích dùng thủ thuật ảo để che mắt, như là thổi một hơi rồi dùng tay nắm lấy làn hơi đó, hòng phân tán sự chú ý của người xem, và nhân lúc ấy sẽ bố trí nơi giấu kỹ xảo thật sự.”
"Trong thành phố có những lời đồn vô căn cứ với nhiều phiên bản khác nhau, được lan truyền khắp nơi.
Với số ít những người không quan tâm, khi bước vào nhà vệ sinh này, họ sẽ không để ý, chỉ lo làm việc mình nên làm.
Với những người tin là thật, họ chọn cách tránh chỗ này, để đỡ dính phải âm khí rồi gặp tai họa!"
"Còn với những người hiếu kỳ, họ cố tình đến đây để xem tin đồn về nhà vệ sinh ma quái là thế nào.
Lời đồn cố tình nói rằng chiếc gương kia là gương đồng, nhưng khi đám người tò mò chạm tay vào là biết vốn dĩ không hề có gương đồng nào cả, hai tấm kính trên bồn rửa tay hoàn toàn chỉ là kính bọc inox, chẳng có gì đặc biệt."
"Lời đồn lập tức bị vạch trần, những du khách tò mò liền rời đi, nhanh chóng xác nhận câu chuyện ma chỉ là tin vịt, và điều dễ dàng nhất để xác minh là bác bỏ tính chân thật của toàn bộ câu chuyện."
"Nhưng tại sao lại làm như thế? Tại sao phải cố bịa đặt ra một câu chuyện nửa thật nửa giả dễ dàng bị lật tẩy, và còn cố tình chọn một địa điểm có thật rất dễ xác minh như vậy? Công viên Victoria không cần vé vào cổng, cũng không thu tiền.
Người ta dựng lên một câu chuyện như này, hiển nhiên không phải để thu hút khách đến công viên."
Chiêm Đài cười nhẹ và lắc đầu: "Không phải như vậy.
Hồng Kông gần Nam Dương, thuật phong thủy vẫn luôn được ưa chuộng, ngay cả người bình thường khi chuyển nhà cũng phải xem ngày để chọn ngày tốt.
Ở một nơi có bầu không khí nặng nề như ở đây, mặc dù chưa chắc đã có người nhìn ra nhà vệ sinh này được bố trí thành cỗ quan tài trấn hồn, nhưng chắc hẳn sẽ có người nhìn ra được những manh mối rất nhỏ, như cánh cửa sơn son được làm từ gỗ đóng quan tài, cửa sổ được trấn yểm bằng hình tiền đồng."
"Quan tài trấn hồn đã được đặt ở đây, thì nơi này nhất định là có điều quái lạ.
Nhưng vì không muốn nhiều người biết được sự thật, nên họ đã bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả, lại thêm chiếc gương đồng dễ bị lật tẩy, việc tung ra lời đồn như thật là tránh cho sự thật bị vạch trần." Chiêm Đài nói tiếp.
Điều này cũng khá đúng.
Phương Lam đứng ở cửa nhà vệ sinh, cúi đầu trầm ngâm một chốc rồi chậm rãi đi vào trong: "Nếu tôi là một người đến đây vì hiếu kỳ thì sẽ tập trung vào hai chiếc gương bên trái cửa ra vào ngay khi vừa bước vào."
Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào hai chiếc gương bên trái, vậy nơi dễ dàng bị bỏ qua nhất trong nhà vệ sinh này chính là bức tường trắng đối diện bồn rửa tay và chiếc gương kia.
Chiêm Đài nhìn theo ánh mắt của cô, lòng đột nhiên sáng tỏ như đã thông suốt hết mọi chuyện, lại thầm tán thưởng sự thông minh của Phương Lam.
Sau đó, cậu cầm kiếm gỗ đào, vừa đi về phía bức tường vừa quay đầu nói với cô: "Cô đứng xa ra một chút, kẻo bị văng trúng người."
Nói đoạn, cậu giơ tay trái lên rồi đập mạnh vào tường đánh "bốp" một tiếng, kiếm gỗ đào đập rơi một mảng tường bên ngoài, để lộ ra lớp xi măng màu xám bên trong.
Chiêm Đài chẳng buồn bận tâm đến lớp vôi tường văng đầy đầu, chỉ nheo mắt tiếp tục đập.
Còn chưa đập được hai phát, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người.
Chẳng biết Phương Lam kiếm đâu ra một cặp kính râm, cứ kiên quyết bắt cậu phải đeo vào để bảo vệ mắt.
Cô vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai kể từ lúc xuống máy bay, tay cầm con dao găm vừa nhặt lên từ dưới đất và đứng bên cạnh cùng cậu đục tường.
"Một mình cậu thì làm tới khi nào? Hai người cùng làm sẽ nhanh hơn, việc này lại chẳng nguy hiểm, tôi còn từng ngủ cả gầm cầu, mặc kệ có bẩn hay không kìa." Cô thản nhiên nói.
Chiêm Đài khẽ thở dài: "Rốt cuộc cô có phải con gái không vậy? Có hiểu thế nào là yếu đuối không đấy? Trong trận chiến vừa nãy, cô đã cứu tôi, còn tôi thì bị thương.
Giờ tôi làm việc, để cho cô nghỉ ngơi, đây chẳng phải là để lấy lại tôn nghiêm, cứu vớt chút bản lĩnh muốn che chở của thằng đàn ông sao?"
Phương Lam mím môi, nét mặt lại nghiêm túc như hồi đầu mới gặp.
Cô không yếu đuối.
Cô không yếu đuối.
Hai người còn chưa đục hết lớp sơn tường bên ngoài thì đã phát hiện ra manh mối.
Bàn tay Phương Lam run rẩy, cô liếc nhìn cánh tay phải đã được băng bó của Chiêm Đài, chỉ lo sẽ có tai họa gì đó ập đến mà cậu không chống đỡ nổi, bèn nhỏ giọng hỏi: "Vẫn đục tiếp à?"
Chiêm Đài cắn răng, gật đầu: "Quan tài trấn hồn vẫn còn, cô sợ cái gì? Tiếp tục đi."
Cậu mà đã bướng thì quyết phải xem bằng được thứ này là gì.
Khi nửa bức tường bị đục hết lớp vôi bên ngoài, Chiêm Đài và Phương Lam đều sửng sốt không nói nên lời.
Trên bức tường màu xám, lớp sơn trắng đã bị cạo đi phân nửa, để lộ ra lớp xi măng màu xám.
Vách tường sần sùi thô ráp, nhưng có một phần lõm vào rất sâu chiếm hết nửa bức tường.
Bên trong vết lõm như thể được bôi một lớp máu thật dày, một mảng đỏ tươi in rõ rành rành lên mặt tường màu xám, giống như vết máu đã khô, lại giống như được quét sơn.
Cả một mảng đỏ sẫm đập vào mắt khiến người ta kinh hãi.
Phương Lam nín thở, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, ngập ngừng nói: "Đây là..."
"Cái chuông." Chiêm Đài tiếp lời cô.
Một cái chuông cổ có đỉnh hẹp đáy rộng, đỉnh chuông trơn bóng, vành chuông xòe rộng như tà váy và uốn nếp thành hình gợn sóng.
Đây là một cái chuông cổ màu đỏ tươi, chiếm hết nửa mặt tường, hiển nhiên là được áp vào mặt tường màu xám.
Phương Lam vẫn bàng hoàng không biết làm thế nào, còn Chiêm Đài lại nheo mắt nhìn và hừ nhạt.
Cậu được sư phụ rèn giũa từ nhỏ đến lớn, dẫu tuổi nhỏ hay quên, nhưng lại luôn khắc cốt ghi tâm những chuyện lạ kỳ.
"Nếu là chuông, vậy gõ thử xem." Cậu giơ huyên Bạch Cốt đang cầm bằng tay trái lên gõ vào tường, vẻ mặt khinh thường, miệng còn phối hợp lồng tiếng: "Lần thứ nhất, boong."
Rõ ràng là không có gì xảy ra, song Phương Lam lại thấy như có máu tươi bắn tung tóe khắp nơi khi cậu gõ chuông.
"Thuyền ai đậu bến Cô Tô.
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn Sơn*.
Nếu đã cất một chiếc chuông máu ở đây, thì tôi gõ cho mà xem." Cậu cao lớn hiên ngang, khí khái anh hào, không hề hoảng sợ, lại vung tay gõ thêm lần nữa.
*Hai câu thơ trong ‘Phong Kiều Dạ Bạc’ của thi sĩ Trương Kế, bản dịch của Tản Đà.
"Lần thứ hai, boong."
Vẫn không có gì xảy ra, Phương Lam như nghe thấy tiếng chuông văng vẳng và nhìn thấy vầng dương màu máu dần lan đến chân trời nơi phương xa tạo thành một vùng trời đỏ tươi.
"Hiểu kích phá dạ cảnh thụy miên, mộ kích giác cù sơ minh muội*.
Tuy môn phái của tôi sa sút, nhưng vẫn biết gõ đủ 108 hồi chuông mỗi buổi sáng tối.
Nay không có nhiều thời gian, nếu không ông đây sẽ gõ từng hồi một cho vui." Chiêm Đài mỉm cười, nét mặt thoải mái vô tư.
Huyên Bạch Cốt cất lên giai điệu réo rắt dưới những ngón tay thon dài của cậu, giống như những áng mây ngoan ngoãn vâng lời.
*Đánh vào buổi sáng là để phá tan đêm dài, đánh thức sự ngủ nghỉ.
Đánh vào buổi chiều là để thức tỉnh hôn mê, giải tỏa u ám.
"Thêm lần nữa! Boong!"
Cậu duỗi thẳng cánh tay rồi lại gõ xuống, huyên Bạch Cốt vang lên "keng keng" khi cậu gõ vào tường, nhưng xung quanh vẫn lặng ngắt như tờ.
Ngay cả chiếc chuông máu hết sức quỷ quái nằm trong bức tường cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chiêm Đài gõ đủ chín lần, sau đó thở ra một hơi thật dài, trên trán đã vã mồ hôi.
Cậu còn chưa có phản ứng gì thì bỗng phát hiện có người kéo gấu áo của mình, bèn cúi đầu nhìn liền thấy Phương Lam đang vươn cánh tay trắng nõn ra kéo áo cậu.
Bấy giờ, cậu mới nhận ra là cô đã im lặng một lúc lâu.
Cậu hoảng hốt quay đầu lại.
Phương Lam đang đứng yên trước mặt cậu, nhưng đã có thêm hai người đứng bên cạnh cô.
Bên trái cô là Ôn Bích Chi đang trợn to đôi mắt hạnh nhìn thẳng vào cậu, với cơ thể đầm đìa máu, ngực và bụng bị rạch thành hình chữ thập đáng sợ, thậm chí còn có thể nhìn thấy lớp mỡ mỏng màu vàng.
Bên phải Phương Lam là một người khác.
Một cô gái mà cả cô và cậu đều chưa từng nghe nói cũng chưa từng thấy trước đây.
Cô ấy mặc chiếc váy liền màu trắng, tầm 14, 15 tuổi, tóc dài nhẹ bay, và đang run lên vì lạnh.
Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da ngăm đen, mặt mũi rất ưa nhìn, khuôn miệng nhỏ xinh, sống mũi thanh tú, chỉ có tròng mắt hơi lồi ra, đầu lưỡi màu đỏ tía thè ra khỏi miệng.
Trên cổ có dấu bầm tím, là bị người ta bóp cổ đến chết.
Phương Lam nín thở đứng giữa hai người, không dám cử động.
Thoạt nhìn thì đây là ba người phụ nữ ở ba độ tuổi khác nhau, mỗi người một vẻ nhưng đều xinh đẹp khôn tả, một phụ nữ trưởng thành đầy quyến rũ, một cô gái trẻ ngây thơ, và Phương Lam đang độ tuổi đẹp nhất.
Tim cậu đập mạnh một cái, rồi chùng xuống ngay lập tức.
Cậu nhìn đôi chân trần của cô gái mặc váy trắng, sau đó tiến lên, bàn tay nắm chặt rồi lại buông, nhưng lại không giơ ra được.
Cuối cùng, Phương Lam lại làm thay cậu.
Cô từng chạm qua thi thể nên nhớ rõ độ ấm đó.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý khi vươn tay ra, song cô vẫn run rẩy cả người vì cảm giác lạnh thấu xương.
Cô gái kia né tránh và co rúm người lại, nhưng Phương Lam đã nắm được mắt cá chân của cô ấy rồi nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra lòng bàn chân tái xanh.
Quả nhiên, dưới lòng bàn chân tái xanh có một vết rạch nho nhỏ hình đám mây, y hệt vết rạch dưới chân Ôn Bích Chi.
Chiêm Đài nhắm mắt lại, đầu óc lập tức trở nên tỏ tường.
"Hóa ra là thế.
Thảo nào trên người Ôn Bích Chi lại có 3 vết thương, ngoài hai vết trên ngực và bụng còn vẽ vời thêm một vết hình đám mây ở chân."
"Mark đã nói cho chúng ta biết từ sớm." Chiêm Đài thì thào, "Vào ngày 14 tháng 7 hàng năm, lễ Vu Lan."
“Đánh vào đầu mày, cho mày giận mà không có chỗ trút; đánh vào tay mày, cho mày có tiền mà không được cầm; đánh vào chân mày, cho mày có giày mà không thể đi giày…”
Một bà già tóc vấn thành búi, tay cầm đế giày đã lau bằng tàn hương đập lấy đập để vào hình nhân được cắt bằng giấy vàng, miệng buông những lời chửi rủa cay độc, càng chửi to càng lấy được sự hài lòng của khách hàng.
Hình ảnh đậm nét cổ xưa, nhưng bây giờ trông thật khủng khiếp.
Chiêm Đài nhìn tới đằng trước chiếc thùng sắt đặt trước mặt bà ta, thì thấy một đôi giày da đen bóng, một chiếc quần tây màu đen được cắt may vừa người, bên trên nữa là chiếc thắt lưng.
Cậu tiếp tục nhìn hướng lên trên.
Nhưng đúng lúc này, bà già đứng thẳng người lên che khuất khuôn mặt người nọ.
Bà ta đưa lưng về phía Chiêm Đài, hơi cúi mình với người nọ và nói: "Thưa ông, đã làm xong rồi ạ.".
Danh sách chương