*Chợ Đại Phô là một trong những khu chợ có lịch sử lâu đời ở Tân Giới, Hồng Kông.

Chiêm Đài vẫn đang ngơ ngác thì một luồng ánh sáng lạnh buốt và chói mắt đập thẳng vào ngực cậu.

Con dao găm như thể có mắt được một người vô hình điều khiển, đâm thẳng vào vị trí tim của cậu.

Chiêm Đài khiếp vía, may mà từ bé cậu đã chăm chỉ khổ luyện nhiều năm, cho nên trong giây phút cận kề nguy hiểm như bây giờ, cậu vội lùi lại để tránh né theo bản năng.

Bằng không, nơi tiếp theo bị chảy máu sẽ là ngực trái của cậu.

Tuy cậu đã né được nhát đâm, song con dao lại không muốn buông tha cho cậu.

Nó đột ngột chuyển hướng trong không trung rồi lại đâm về phía Chiêm Đài.

‘Keng’ một tiếng, thanh kiếm gỗ đào đã chặn lại con dao găm.

Lúc này, Chiêm Đài mới cảm thấy vui mừng vì đã luôn dắt đoản kiếm gỗ đào ở thắt lưng, nên cũng chống đỡ được phần nào.

Tuy nhiên, cậu chưa kịp phản ứng thì bên phải lại có một có một luồng gió khác vù vù lao tới.

Chiêm Đài cả kinh, vừa quay sang nhìn, liền bất ngờ trông thấy một con dao phay bản vuông, lưỡi dao mài cực mỏng lóe lên ánh vàng kim, phối hợp với con dao găm một trái một phải chém về phía cậu cùng lúc.

Một con dao găm đã khó chơi, giờ bỗng dưng lại có thêm một con dao phay.

Chiêm Đài nghiến răng nghiến lợi, nhất thời không kịp suy nghĩ xem chuyện này là thế nào, cứ nắm chặt kiếm gỗ đào, cố gắng ngăn chặn.

Con dao găm còn đỡ, còn con dao phay thì quá mạnh.

Sau vài chiêu, giữa kẽ ngón tay trỏ và ngón tay cái của cậu đã tê dại, bàn tay đổ mồ hôi, nhưng vẫn chỉ có thể cầm chặt kiếm gỗ đào đến mức ngón tay trắng bệch mà không dám buông lỏng.

Cậu biết rõ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, bản thân sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.

Huống hồ, ngoài cửa còn có một nhà vệ sinh y hệt, cậu có tránh được ‘miệng cọp’ thì cũng lại rơi vào ‘hang sói’, không trốn thoát được.

Trong lúc hoang mang, cậu nghĩ ra một vài cách, nhưng không có cách nào khả thi.

Cậu quyết không muốn chịu thua, bèn cúi đầu xoay người một vòng, tránh con dao phay bổ xuống, nhưng lại bất cẩn bị con dao găm sắc nhọn cắt xoẹt vào cánh tay phải.

Cánh tay phải đau nhói khiến Chiêm Đài bất giác thả lỏng tay, thanh kiếm gỗ đào liền rơi xuống đất.

Cậu định nhặt lại kiếm nhưng không còn kịp nữa, con dao phay đã bổ xuống.

Thấy cổ mình sắp bị chặt đứt đến nơi, Chiêm Đài chỉ kịp nhắm mắt, nghiêng đầu, nhưng cơ thể lại không tránh được, đành phải chấp nhận cơn đau sắp tới.

“Tránh ra!” Tiếng thét chói tai của Phương Lam như tiếng còi rạch ngang bầu trời.

Chiêm Đài chợt mở bừng mắt ra, trông thấy cô đang ôm cái ba lô to tướng của mình chắn trước mặt cậu.

Con dao phay đúng lúc chém mạnh vào ba lô, cắm sâu vào cả mấy phân.

Không cần cô lại phải nhắc, Chiêm Đài đã nhảy về phía sau, lộn một vòng, vừa khéo nhặt thanh kiếm gỗ đào lên.

Sau đó, cậu vừa chặn những nhát đâm liên tiếp của con dao găm, vừa quay đầu nhìn Phương Lam, sợ cô không cản được đòn tấn công của con dao phay kia.

Cậu không nhìn còn đỡ, vừa nhìn sang liền không nhịn nổi cười, sự căng thẳng và khẩn trương khi đứng trước khoảnh khắc sinh tử cũng tan biến.

Phương Lam biết sức mình không địch lại được nó, bèn nhanh trí nhân lúc con dao phay găm vào ba lô còn chưa kịp rút ra, cô lập tức nhào lên ba lô, đè cả dao lẫn ba lô xuống sàn, dùng chính trọng lượng cơ thể để đấu với con dao phay hung hãn.

Mỗi tội, cô vừa gầy yếu và lại là con gái, thế nên mặc dù đã dồn hết sức, đè cả người lên ba lô, nhưng khi Chiêm Đài quay sang nhìn mới phát hiện cô đã gần như không trụ được nữa.

Chiếc ba lô năm lần bảy lượt bật lên, cô chỉ ráng phủ phục lên nó để không bị rơi xuống mà thôi.

Chiêm Đài vừa buồn cười vừa hô to: “Cô chịu khó thêm tí nữa! Tư thế đó thuận tiện lắm đấy.

Nếu có rảnh, chi bằng cô tiện tay lấy hộ tôi cái huyên Bạch Cốt trong ba lô ra với nhé?”

Thấy cậu đến lúc này mà vẫn còn nói đùa được, Phương Lam tức không thể tả, bèn mở miệng đốp lại với giọng đứt quãng do đang phải cầm cự với con dao phay trên ba lô: “Tôi thấy cậu nhàn nhã gớm, còn có thời gian rảnh để trêu tôi, sao cậu không tự lấy đi?”

Cô chỉ nói vậy, nhưng Chiêm Đài lại đi tới ‘lấy’ thật.

Con dao găm tỏa ánh sáng lạnh lẽo khắp bốn phía cũng bám theo Chiêm Đài.

Hiện giờ, tuy nó chưa đâm vào cậu nhưng vẫn lơ lửng bên cạnh để canh chừng cậu.

Khi Chiêm Đài đi tới gần Phương Lam, cậu sợ con dao găm đột ngột đổi hướng làm cô bị thương, bèn giang rộng tay chân như một tấm thảm, làm một tấm lá chắn, bọc kín lấy người cô.

Phương Lam không nghĩ nhiều đến thế, chỉ thấy Chiêm Đài đột nhiên dán sát vào cơ thể, cơ mông rắn chắc áp vào eo cô nóng rực.

Cô vừa xấu hổ vừa cuống, vô thức muốn đẩy Chiêm Đài ra, nhưng lại nghe thấy cậu trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích, tôi với cô cùng đè lên cái ba lô, cô giúp tôi lấy huyên Bạch Cốt ra đi.”

Chỉ nói chuyện trong vài giây ngắn ngủi mà con dao găm đã căn chuẩn thời cơ, đâm về phía Chiêm Đài.

Tay phải đã bị thương, cậu liền cầm kiếm gỗ đào bằng tay trái để cản lưỡi dao.

Con dao găm bị chặn lại đánh ‘keng’ một tiếng, lại chuyển hướng đâm vào bụng dưới bên phải của cậu.

Chiêm Đài đang áp sát vào người Phương Lam nên khó cử động, lần này chỉ có thể dùng tay phải để bảo vệ mình.

Trong cơn đau thấu tim, cánh tay đã bị thương lại bị con dao găm rạch một đường, rách toạc thịt, hở cả xương ra.

Chiêm Đài rên lên vô cùng đau đớn.

Bên dưới người cậu, Phương Lam nghe thấy liền lấy làm lo lắng lại hoảng sợ.

Bàn tay cô thò vào trong ba lô lục tìm một lượt, khó khăn lắm mới chạm đến chóp chiếc huyên Bạch Cốt lạnh buốt ở lớp bên trong của ba lô.

Cánh tay phải của Chiêm Đài đã bị thương nặng mà con dao găm vẫn lăm le không chịu buông tha, khiến cậu phải trầy trật dùng tay trái để cản nó.

Phương Lam đã lấy được huyên Bạch Cốt, nhưng lại không có cách nào đưa cho cậu.

Nếu cậu nhận huyên vào lúc này, con dao găm sẽ đâm vào ngực cậu.

Nhưng nếu cậu mãi vẫn không nhận chiếc huyên thì cầm kiếm gỗ đào lại không thuận tay, liệu có thể cầm cự được bao lâu? Đã đến nước này, Phương Lam chỉ có thể bình tĩnh, lập tức đưa ra quyết định.

Cô đẩy mạnh lưng lên, gầm nhẹ với giọng chắc nịch: “Cậu tránh ra một chút đi!”

Chiêm Đài hơi thả lỏng sức, hai người vừa rồi còn kề sát vào nhau liền kéo giãn ra một khe hở.

Phương Lam tranh thủ cơ hội, nhanh chóng lật người lại.

Ban đầu là cô nằm úp sấp lên ba lô, lưng chạm lưng với Chiêm Đài, nhưng bây giờ đổi thành cô đè lưng lên ba lô, ôm Chiêm Đài vào trước ngực.

Tư thế này cực kỳ ám muội.

Đầu Chiêm Đài đặt trên bộ ngực mềm mại của cô, lưng cậu áp vào phần bụng phẳng lì của cô, hai tay cô giang ra ôm lấy đầu cậu như ôm một đứa trẻ sơ sinh, sau đó đưa huyên Bạch Cốt đến bên môi cậu.

“Huýt….” Một âm thanh dài cất lên giống như tiếng gió vi vút ở thành phố ma quỷ Yardan, nghẹn ngào ai oán, nhưng không có giai điệu.

Chiêm Đài chống bàn tay phải lên, lòng bàn tay đè lên mu bàn tay của Phương Lam, những ngón tay co lại ấn xuống lỗ nhỏ trên chiếc huyên, rồi phồng má thổi mạnh hơn, tiếng huyên vang lên ngân nga.

Chuyện đã rất khẩn cấp, tuy Chiêm Đài và Phương Lam đều biết rằng tiếng huyên sẽ tạo ra ảo giác, nhưng vẫn không kịp chuẩn bị trước.

Trong đầu Phương Lam nổ ‘đoàng’ một tiếng, trước mắt nhòa đi như đang giữa cơn mưa to xối xả, cô chỉ cảm thấy hơi nước vô hạn từ trên trời trút xuống đầu, con đường phía trước thật mờ mịt.

Ấu Khanh lại đến.

Là anh, anh đã vượt qua con lạch trời của thời gian, trở về bên cô.

Anh vẫn mặc bộ quần áo cử nhân đi thuê khi tốt nghiệp, tay ôm một bó hoa ly và nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Anh đồng ý với em, được chưa? Em nói đi Vân Nam thì đi Vân Nam vậy.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện