*Pháo đài Thần công Hồ Lí Sơn là di tích lịch sử nổi tiếng nhất Hạ Môn, được xây dựng vào cuối thế kỷ 19, là sự hòa quyện hai lối thiết kế châu u và phong cách triều nhà Minh, nhà Thanh.

Bốn người bạn cùng phòng, mỗi người cầm một cây gậy phát sáng rẻ tiền, hát và nhảy rất phấn khích theo những ca khúc quen thuộc đã cùng họ lớn lên.

Sân vận động Hạ Môn với 30.000 chỗ ngồi như dâng lên từng đợt sóng màu hồng.” Phương Lam như đang rơi vào hồi ức, giọng nói đều đều, nét mặt ngẩn ngơ.

“Nhiều người nói đây là nhạc hội kinh điển nhất và đặc sắc nhất của Châu Kiệt Luân.

Rõ ràng là các bạn của Điền Hữu Lương cũng nghĩ như vậy.

Họ bị mê hoặc bởi sân khấu hoành tráng, tuyệt đẹp.

Sau ca khúc ‘Tóc tựa tuyết’ có thể nói là tất cả khán giả dàn đồng ca, họ mới chợt nhận ra người bạn cùng phòng Điền Hữu Lương ngồi cuối hàng ghế đã biến mất.”

Phương Lam cười nhẹ: “Khi đó, họ cũng không để tâm.

Suy cho cùng, Điền Hữu Lương là một chàng trai trưởng thành, hơn nữa lại đang trong buổi nhạc hội mà khắp nơi toàn các fan hâm mộ và nhân viên bảo vệ.

Những người bạn cùng phòng đoán rằng cậu ta đã đi vệ sinh hoặc đi mua đồ uống trong lúc họ không để ý.

“Cũng có một người bạn đặt ra nghi vấn.

Điền Hữu Lương ngồi ở ghế cuối cùng của hàng, cậu ta muốn đi ra ngoài thì phải đi ngang qua chỗ ngồi của họ.

Vậy rốt cuộc cậu ta đã rời khỏi chỗ ngồi của mình kiểu gì mà không ảnh hưởng đến họ?”

“Sau đó, họ lại nhanh chóng bị thu hút bởi những bài hát được Châu Kiệt Luân thể hiện hết mình trên sân khấu.

Mãi đến khi kết thúc buổi biểu diễn, vẫn không thấy bóng dáng Điền Hữu Lương.

Bấy giờ, họ mới lấy điện thoại di động ra.” Phương Lam nói.

Cô không thoa son đánh phấn, nhưng khuôn mặt lại có vẻ cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, chiếc cằm vẽ nên đường cong cương nghị, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi sau quầy.

Thấy cô im lặng hồi lâu, người nọ từ từ đứng lên, lộ ra nửa khuôn mặt, và khàn giọng hỏi: “Họ có liên lạc được với cậu ta không?”

Phương Lam cười khẩy, đáp: “30.000 chỗ ngồi chật kín.

Khi buổi biểu diễn kết thúc, biển người ồn ào náo nhiệt.

Thế nên, đến tận lúc ra khỏi sân vận động, các bạn cùng phòng của Điền Hữu Lương mới gọi cho cậu ta, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không có ai bắt máy.”

“Có thể cậu ta đã về ký túc xá trước, cũng có thể cậu ta bị kẹt ở chỗ khác, có lẽ cậu ta vừa tình cờ gặp được bạn học hoặc bạn bè khác cũng đi xem biểu diễn.”

“Bốn chàng trai đang tuổi đôi mươi, có nằm mơ cũng không ngờ rằng bạn cùng phòng của mình lại biến mất trong buổi nhạc hội trước bao nhiêu con mắt như vậy.”

“Nhà trường và gia đình đã tìm kiếm Điền Hữu Lương suốt một thời gian dài nhưng không có kết quả.

Thời đó, hệ thống camera chưa hoàn chỉnh.

Sau nhiều lần bị hỏi, những người bạn cùng phòng của Điền Hữu Lương cũng thấy lơ mơ với suy đoán ban đầu của mình.

Cuối cùng, chỉ có thể kết luận rằng cậu ta đã bị mất tích một cách lạ lùng trên đường về trường.

Vụ án nhanh chóng được khép lại.”

“3 tháng trước, Trương Đại Xuyên, cũng là sinh viên của trường Đại học Hạ Môn, một mình đi xem live show của thần tượng Trương Học Hữu.”

“Lần này, tất cả lối ra vào của sân vận động đều đã lắp đặt hệ thống camera giám sát trực tuyến.

Hệ thống này có thể khiến những tên tội phạm trốn truy nã nhiều năm sa lưới, thì sao có thể bỏ sót một cậu sinh viên cao lớn kia chứ?”

Phương Lam chậm rãi đi tới cửa, chiếc chuông gió treo trên khung cửa thi thoảng lại rung lên.

Kiểu dáng của chuông gió rất đặc biệt, với những chiếc chuông nhỏ màu vàng nhạt được xâu thành chuỗi, khảm vài hạt màu đỏ.

Nếu có người đẩy cửa bước vào hoặc đi ra, nó sẽ kêu leng keng.

“Camera rõ ràng đã ghi lại được hình ảnh Trương Đại Xuyên qua cửa soát vé đi vào sân vận động, nhưng tìm thế nào cũng không thấy cảnh cậu ta rời khỏi đó.”

“Ngay sau khi sự việc xảy ra, trong trường xôn xao đủ các loại tin đồn được thêm mắm dặm muối.

Những tin đồn dần dần truyền đến tai một nhà nghiên cứu trẻ tuổi ở trường Đại học Hạ Môn.”

“Nhà nghiên cứu này năm nay 29 tuổi, đã học thạc sĩ, tiến sĩ tại trường và giành được cơ hội ở lại trường nhờ chính sự nỗ lực của bản thân.”

“Một anh chàng năm nay 29 tuổi, vừa tròn 18 tuổi 11 năm trước.

11 năm trước cũng chính là thời điểm anh ta bắt đầu cuộc sống sinh viên.” Phương Lam nói, “Đúng vậy, anh đoán đúng rồi đấy, anh ta chính là bạn cùng phòng ký túc xá của Điền Hữu Lương.

Vào hôm xảy ra vụ việc, anh ta vừa hay lại ngồi bên tay phải của Điền Hữu Lương trong buổi biểu diễn, và không để ý cậu ta rời đi lúc nào.”

“Anh ta đã vĩnh viễn mất đi tin tức về người bạn cùng phòng của mình, từ đó luôn mang gông xiềng đạo đức nặng nề trên lưng, lại không ngừng tìm kiếm người bạn ấy.”

“Vụ mất tích của Trương Đại Xuyên khiến nhà nghiên cứu trẻ liên tưởng đến sự mất tích của Điền Hữu Lương, đồng thời nghi ngờ tính chính xác của vụ án được khép lại một cách qua quýt năm xưa.”

“Điền Hữu Lương mất tích 11 năm trước, và Trương Đại Xuyên mất tích 3 tháng trước, đều là sinh viên trẻ, đều đến sân vận động để thưởng thức nhạc hội.

Vốn dĩ không nên xuất hiện cùng một vụ việc cách nhau đến 11 năm như này.”

“Tuy nhiên, thật trùng hợp.

Thứ nhất, hai người họ đều mất tích khó hiểu tại địa điểm tổ chức nhạc hội.”

“Thứ hai, họ đều ngồi ở ghế số 1, dãy 28, lô 112.” Phương Lam mỉm cười, nói: “Anh bảo có trùng hợp không?”

Người nọ gật đầu, phụ họa một cách máy móc: “Rất trùng hợp.”

Phương Lam gật đầu hài lòng khi thấy hắn trả lời, lại nói tiếp: “Ban đầu tôi cho rằng, chỗ ngồi giống nhau chính là điểm mấu chốt trong vụ mất tích của họ, nên đã cắm chốt ở đây mấy ngày liền, còn lật tung chỗ ngồi lên.”

“Anh biết chỗ ngồi ở sân vận đồng rồi đấy.

Chỉ là miếng nhựa màu xanh lá cây phổ biến, được gắn lên khán đài bằng xi măng, vừa nhỏ vừa chật, chẳng có gì khác thường, càng không thể giấu một người lớn đang sống sờ sờ thế kia.”

“Tôi thật sự không hiểu, Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương làm thế nào mà biến mất khỏi thế gian một cách kỳ lạ như vậy?”

Đợi một lúc vẫn không thấy người nọ đáp lời, cô bèn nói tiếp: “Việc điều tra rơi vào bế tắc, không có tiến triển gì.”

“Người bình thường sẽ bỏ qua khi không điều tra ra được.” Giọng cô xen lẫn một thoáng kiêu ngạo và tự hào: “Nhưng tôi không phải người bình thường.”

“Tôi chỉ có cái mạng cùi, sống thoi thóp trên cõi đời này, hơn nữa, còn nghèo rớt mồng tơi.

Phải cái, thứ của cải dồi dào duy nhất lại chính là thời gian.” Phương Lam nói.

“Tôi kiểm tra từng khung hình của camera ghi lại 3 tháng trước, hỏi cặn kẽ nhà nghiên cứu có mặt ở hiện trường 11 năm trước.

Và, thật sự đã phát hiện ra điều trùng hợp thứ ba.

Anh biết là gì không?”

Phương Lam nhếch khóe miệng cười, lúm đồng tiền trên má khiến cô càng xinh đẹp mê hồn: “Điều trùng hợp thứ ba là Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương đều đã đến cửa hàng tiện lợi này trước khi mất tích.”

Cô bỗng quay người lại, toàn thân toát ra sát khí, từng bước đi đến gần quầy.

“Camera đã ghi lại rõ nét hình ảnh Trương Đại Xuyên từng mua một chai nước khoáng trong cửa hàng của anh.

Mà, nhà nghiên cứu cũng nhớ rõ xung quanh sân vận động tạm thời bị cấm đường vào tối hôm đó.

Mấy anh chàng đến nơi thì sân vận động đã bắt đầu cho khán giả vào, họ chưa kịp ăn tối, nên chỉ có thể mua vài gói khoai tây chiên và bánh mì ở căng tin gần cổng phía nam để mang vào sân ăn.”

“Mua đồ, xem biểu diễn nhạc hội và biến mất, đây giống như một quy trình đã được thiết lập sẵn.

Một lần trùng hợp thì còn có thể là trùng hợp, nhưng lại trùng hợp hết lần này đến lần khác, vậy nhất định phải có điều bất thường trong đó.” Phương Lam nói chắc nịch.

Khi nghe đến đây, người đàn ông vốn khom người sau quầy đã hoàn toàn không buồn che đậy nữa mà từ từ đứng thẳng dậy.

Hắn rất cao lớn, vai rộng chân dài, thân hình cường tráng vạm vỡ pha chút nam tính trẻ trung.

Chỉ là, khuôn mặt hắn lại chẳng hề ăn nhập với cơ thể.

Cổ hắn khỏe khoắn, trắng trẻo, nhưng làn da nâu trên khuôn mặt lại xù xì như vỏ cây mây già khô quắt, màu sắc không đồng nhất, có chỗ lại xen lẫn những vết sẹo thâm, trông cực kỳ đáng sợ.

Đó là vết sẹo sau khi bị bỏng.

Giọng hắn khàn khàn, có vẻ như dây thanh quản đã từng bị thương bởi hỏa hoạn, không cách nào khôi phục lại như xưa.

Hắn nói năng lúng búng, không rõ chữ, giống như rắn lè lưỡi, lại như thể bị líu lưỡi, luôn ngậm một ngụm nước trong miệng: “Cô đến đây mấy ngày liền, quả nhiên không giấu được cô.”

Hắn chậm rãi bước ra từ sau quầy, hai chân cứng ngắc như từng bị thương nặng, dường như di chuyển bằng cách vặn eo.

Hắn đi đến trước mặt Phương Lam, nở nụ cười quái đản: “Em không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh.”

“Em có biết lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh đã muốn lên giường với em không?” Hắn vừa lẩm bẩm, vừa duỗi bàn tay quắt queo như vuốt quỷ, bất thình lình chộp lấy khuôn ngực nhấp nhô của Phương Lam.

Phương Lam hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ hắn lại chủ động tấn công.

Cô liền né người sang bên, nhưng vẫn bị hắn bóp mạnh một cái.

Cái bóp mạnh đầy thô bỉ và ám muội, khiến Phương Lam cảm thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi.

Cô tránh sang bên hai bước để ổn định tinh thần, rồi lạnh lùng nói: “Không phải tôi thông minh, mà là anh để lộ quá nhiều sơ hở.”

“Tuy vẻ ngoài và giọng nói của anh đã bị hủy hoại, nhưng vóc người khó thay đổi.

Để không bị lòi đuôi, anh đành phải hết sức thận trọng.

Ngặt nỗi, chính sự thận trọng của anh đã bán đứng anh.”

Cô chỉ vào chiếc chuông gió treo trên cửa: “Các cửa hàng hay treo chuông gió ở cửa để nhắc chủ cửa hàng có khách đến hoặc rời đi, cũng tiện cho các chủ cửa hàng không nhìn thấy được phía trước cửa đi ra tiếp đón khách.”

“Có điều, cửa hàng bé tí này của anh vừa nhỏ vừa hẹp, mở cửa ra là đã nhìn thấy hết, chẳng cần thiết phải treo chuông gió để nhắc nhở.”

“Anh treo chuông gió là để bản thân có thể nhanh chóng ngụy trang khi có người bên ngoài bước vào.

Anh sẽ lập tức co người lại, nghiêng bả vai rộng ra sau quầy, để đề phòng mọi khả năng bị nhận ra, dù là nhỏ nhất.”

Lần đầu Phương Lam đến đây chẳng qua là do trực giác của cô mách bảo hai vụ mất tích có nhiều điểm tương đồng, có lẽ sẽ điều tra rõ.

Tuy nhiên, khi cô đẩy cánh cửa ra thì thấy trong cửa hàng thậm chí còn không bật đèn, có một người ngồi rúc trong góc quầy và cư xử rất kỳ quặc.

Cô vô thức để ý đến hắn, còn cố ý nhìn mặt hắn thêm vài lần.

Khuôn mặt hắn đầy những vết sẹo bỏng, xấu xí kinh khủng.

Nếu người bình thường nhìn thấy hắn, hầu hết họ sẽ dời ánh mắt, không dám nhìn tiếp.

Song, Phương Lam lại ngang nhiên quan sát hắn.

Cô thấy hắn né tránh ánh mắt của mình, đồng thời càng cảnh giác hơn, chỉ muốn dán cả người vào sau quầy.

“Người bị hỏng khuôn mặt thường rất nhạy cảm.” Phương Lam thờ ơ nói tiếp, “Khi bị tôi nhìn bằng ánh mắt tò mò và xúc phạm như thế, người khác có lẽ đã phải nhảy dựng lên chửi bới xa xả.

Nhưng anh chẳng những không nói gì, mà càng rụt người lại để che mặt, giống như có tật giật mình.”

“Mặc dù khuôn mặt anh đã bị hỏng, song phần da trên cổ lại trắng trẻo, mịn màng.

Bắp chân lộ ra ngoài quần đùi rất khỏe mạnh, đầy đặn.

Đó là vẻ trẻ trung khỏe khoắn chỉ có ở những chàng trai ngoài hai mươi.”

“Và quan trọng nhất là, phần lớn những anh chàng ngoài hai mươi đều thích nhìn khuôn mặt này của tôi.” Phương Lam chỉ vào mặt mình và nói với giọng tự giễu.

“Tôi giả vờ chọn hàng trên kệ, anh vẫn luôn dán ánh mắt tham lam, tục tằn lên người tôi.”

“Còn muốn giả vờ giả vịt nữa không?” Cô nhẹ nhàng nói, “Anh còn muốn chơi trò mất tích 11 năm này của mình đến khi nào hả Điền Hữu Lương?”

Điền Hữu Lương cười hô hố, đôi lông mày đen nhánh nhíu lại, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú một thời, lúc này lại chẳng khác gì đang đeo chiếc mặt nạ kinh dị trong dịp Halloween.

Hắn nói với giọng tục tĩu và bỉ ổi: “Nếu em chơi cùng anh, anh có thể chơi suốt ngày suốt đêm, chơi chết em luôn.”

Dứt lời, hắn liền vươn đôi bàn tay gầy quắt về phía Phương Lam như thể chim ưng bắt gà con, tấn công cô lần nữa.

Phương Lam đã có sự chuẩn bị từ trước, tay trái cô nắm chặt một con dao găm, đồng thời áp lưng vào kệ hàng.

Thừa lúc hắn vung tay tới, cô đâm một nhát, cắt rách da trên cánh tay phải của hắn.

Thật ra, cô không nắm chắc cho lắm, sở dĩ dám ra tay đường đột như này chẳng qua là đang đánh cược vào cái chân phải của hắn bị thương, nên sẽ cử động không tiện.

Cô không thể làm hắn bị thương nặng, coi như đã thất bại, bèn len lén nắm lấy tay nắm cửa, sẵn sàng tháo chạy bất cứ lúc nào.

Có điều, cô đợi một lúc mà không thấy Điền Hữu Lương có động tĩnh gì.

Hắn cúi đầu, đờ đẫn nhìn vết thương trên cánh tay phải với vẻ khó tin, hồi lâu không động đậy, sắc mặt cũng dần dần trở nên xám xịt, như thể cuối cùng đã nhận ra hiện thực này.

Phương Lam đợi cả một phút đồng hồ cũng không thấy hắn có hành động gì tiếp theo.

Một trận chiến đáng lẽ phải đổ máu lại trở thành nửa vời thế này.

Cô đã mất hết kiên nhẫn, bèn quát lên: “Bị cắt một vết nhỏ thế thì có làm sao? Còn đánh nữa không đây?”

Điền Hữu Lương vẫn im lặng, nhìn chăm chăm vào miệng vết thương trên cánh tay, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, thậm chí không chớp mắt lấy một cái.

Trong lòng Phương Lam có cảm giác khác thường, xung quanh im lìm như đầm nước tù, chỉ có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch cùng với tiếng hít thở.

Âm thanh đó lại càng rõ mồn một trong sự yên tĩnh này.

Điền Hữu Lương vẫn bất động, không thay đổi tư thế, không chớp mắt, ngay cả lồng ngực cũng không phập phồng, thậm chí còn chưa thả cái chân trái đang treo lơ lửng xuống.

Phương Lam bỗng mở to hai mắt, đi lên trước hai bước rồi đưa tay để dưới lỗ mũi hắn.

Không có gì cả.

Người đàn ông cao lớn trước mặt đổ ‘rầm’ một tiếng ra đằng sau, đập mạnh xuống sàn.

Phương Lam lao tới, gỡ tay hắn ra, cố hết sức ấn vào ngực hắn để làm hồi sức tim phổi.

Nhưng còn tác dụng gì đâu? Điền Hữu Lương đã chết.

***

Mùa hè đã trôi qua được một phần ba, Chiêm Đài lau mồ hôi trên đầu, ước gì ngày mai sẽ hết hè.

Vào mùa hè, tội phạm trị an tăng cao, đây cũng là thời điểm cậu ăn nên làm ra trong năm, không kể trước và sau Tết.

Trả thù, tìm người, xem quẻ, siêu độ, Chiêm Đài nhận việc luôn tay đến mức kiếm bộn tiền.

Cậu đang tính đợi đến giữa tháng Bảy năm nay, nhất định phải dựng một sạp coi bói xịn sò, và đặt mua ít pháp khí tươm tất cho đẹp mặt đẹp mũi.

Lão Bạch dạo này quá nhọ, thua không còn một manh quần lót trên chiếu bạc.

Hắn thua nên đương nhiên là không thể trả nợ.

Gần đây, cứ nhác thấy Chiêm Đài là hắn sẽ tránh xa, sợ bị cậu tóm được lại đòi tiền.

Vì vậy, kh thấy lão Bạch xuất hiện trước mặt, Chiêm Đài cất giọng ngạc nhiên xen lẫn giễu cợt: “Mặt trời mọc ở đằng tây sao? Chồn cũng đến chúc tết gà cơ đấy? Sao? Tổng giám đốc Bạch làm ăn phát đạt ở đâu, cuối cùng vẫn nhớ dìu dắt cậu em Tiểu Chiêm Chiêm tôi đây à?”

Lão Bạch lau trán, cười xòa: “Anh Chiêm ơi, tôi có một vài tin tức, đảm bảo anh Chiêm sẽ hài lòng.

Anh Chiêm có muốn nghe không?”

Chiêm Đài uể oải xua tay: “Trả tiền đây!”

Lão Bạch hơi khom người: “Anh Chiêm, anh Chiêm tin tôi một lần đi, tin tôi một lần nữa đi mà.

Nếu anh Chiêm không hài lòng thì cứ lột da tôi cũng được.”

Chiêm Đài cười nhạt, liếc xéo hắn một cái, dửng dưng nói: “Trả tiền đây!”

Lão Bạch nghiến răng, quyết tâm nói tiếp: “Tin tức này liên quan đến cô Phương Lam đấy.”

Chiêm Đài sửng sốt, ngồi bật dậy khỏi chiếc ghế trúc.

Cậu khẽ cau mày, khóe môi mím lại đã tiết lộ sự quan tâm chân thành của cậu.

“Nói đi!”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện