*Đỉnh Phượng Hoàng là đỉnh cao nhất của dãy núi thuộc huyện Thạch Môn, tỉnh Hồ Nam với độ cao 1005 mét, nằm ở đầu phía bắc của thị trấn Duy Tân, bờ đông của sông Hiệp Dụ.
Đúng là mỗi giây phút ở bên Phương Lam sẽ luôn có những điều bất ngờ xảy ra.
Chiêm Đài phản ứng ngay tức thì.
Cậu đá văng đôi giày dưới chân, nhảy ‘ùm’ xuống nước mà không kịp cởi quần áo.
Nước trong núi lạnh thấu xương, Chiêm Đài vừa chạm vào nước liền rùng mình một cái, lại đợi một lúc rồi mới hít sâu một hơi và lặn xuống đầm.
Khả năng bơi lội của cậu cũng chỉ ở mức bình thường, tay phải cậu bám chắc vào vách đá màu trắng nhẵn mịn ở bên cạnh, cố giữ tư thế lặn và gắng mở mắt nhìn trong nước.
Sóng nước dập dờn, mênh mông mịt mờ.
Đập vào mắt là một vùng nước mông lung kỳ quái, không thấy rõ được phía trước.
Chiêm Đài híp mắt lại, hai mắt cay xè.
Tuy rất sốt ruột nhưng lại không thể cất tiếng gọi.
Cậu bấu chặt móng tay vào vách đá đến phát đau, song lại mặc kệ đau đớn, chỉ có thể lần mò bơi tới trước.
Sau khi bơi về phía trước vài sải tay, cậu càng thấy không ổn.
Trước khi nhảy xuống nước, Chiêm Đài cứ tưởng đây chỉ là một đầm nước nhỏ, đường kính nhiều nhất chỉ tầm 5 mét.
Đến lúc lặn xuống dưới nước, cậu mới phát hiện vách đá ở miệng đầm có hình dạng lồi, khum lại thành hình quả bầu và mở rộng dần thành vòng tròn trong nước.
Cậu có cảm giác như mình đang bị nhốt trong một bình hoa dáng quả bầu cổ thắt chứa đầy nước.
Nước đầm trong vắt, nhìn thấy rõ cả bùn và đá cuội màu xanh lá đậm nằm dưới đáy hồ cách đó không xa.
Chiêm Đài thử dò chân xuống đáy, chiều cao của cậu không thấp nhưng chân hoàn toàn không thể chạm tới đáy.
Cậu hơi hoảng, bèn ngẩng đầu nhìn mặt đầm phía trên, và trông thấy mặt trời tròn vành trên không qua tầng tầng lớp lớp sóng nước.
Hình như có thứ gì đó lờ mờ không thể thấy rõ đang thấp thoáng trên miệng đầm.
Cậu thót tim, vội khua mạnh hai chân để đạp nước, nhanh chóng nhô đầu lên khỏi mặt đầm.
Tuy nhiên, bốn bề vẫn hoàn toàn im ắng, không một bóng người.
Những cây cổ thụ cao chót vót phủ bóng loang lổ lên sự tĩnh lặng của mặt đầm, càng làm đầm nước thêm phần quái dị.
Tim Chiêm Đài đập thình thịch như đánh trống, cậu thật sự không muốn lại lặn vào trong nước.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Phương Lam vẫn đang không rõ sống chết, cậu đành cắn chặt răng, hít sâu một hơi rồi ngụp đầu xuống nước lần nữa.
Lần này, cậu đã được trải nghiệm rõ ràng hơn.
Cái đầm này giống một lu nước khổng lồ có miệng thắt đáy rộng, thành của chiếc lu là vách đá mọc đầy rêu xanh, cực kỳ trơn trượt.
Chiêm Đài bơi về phía trước men theo vách đá, đồng thời cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh.
Và, cậu đã nhìn thấy một đám sương mù màu đen, như thể một đám rong có hình dáng kỳ lạ cách đó vài mét.
Đồng tử của cậu bỗng giãn ra.
Đó là búi tóc dài đang bồng bềnh trong nước.
Là Phương Lam! Là Phương Lam đang bất tỉnh và trôi trong nước.
Chiêm Đài muốn đến cứu cô nên tăng tốc bơi.
Nào ngờ, hai chân vừa mở rộng theo kiểu bơi ếch thì cổ chân phải đột nhiên bị siết chặt.
Cổ chân phải của cậu đã bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy! Chiêm Đài cả kinh, cảm giác sợ hãi khủng khiếp chẳng khác nào sợi dây thừng quấn chặt lấy trái tim cậu đến mức không thở nổi.
Cậu vùng vẫy dữ dội, muốn hất bàn tay kia ra khỏi chân mình, nhưng cánh tay đó rất linh hoạt.
‘Nó’ tránh thoát khỏi hai chân của cậu, lần mò theo sống eo mà trườn lên người cậu.
Chiêm Đài cố nén nỗi khiếp sợ trong lòng, siết chặt hai tay thành nắm đấm rồi xoay người lại, bấy giờ mới nhận ra người đang nắm bả vai của mình là Phương Lam.
Là Phương Lam.
Chiêm Đài hơi nghiêng mặt qua, liền thấy Phương Lam đang giữ lấy bả vai cậu và khẽ lắc đầu với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cậu bình tĩnh lại, đoạn nhìn theo hướng Phương Lam chỉ, cẩn thận phân biệt loài sinh vật mà cậu vừa mới xác định là ‘tóc’ kia.
Cậu chăm chú nhìn mấy giây mới nhận ra, lúc nãy do nóng vội nên cậu chưa nhìn rõ, đám rong giống khói đen kia không phải là mái tóc của cô gái đang xõa tung trong nước.
‘Nó’ cũng không phải là rong màu đen.
Lạ hơn là sau khi quan sát cẩn thận, Chiêm Đài mới thấy không phải đám ‘tóc’ đó đang lững lờ trong nước, mà là được treo bởi một sợi dây rất mảnh, thả từ trên mặt đầm xuống.
Đám tóc này rõ ràng là mồi câu cá của ai đó.
Bên đầm nước không chỉ có cậu và Phương Lam, mà còn có người thứ ba đang câu cá!
Chiêm Đài cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Mặt Phương Lam cũng tái nhợt, đôi môi trắng bệch, nhưng nét mặt lại vô cùng cứng rắn.
Cô liên tục gật đầu với Chiêm Đài như đã hạ quyết tâm.
Chiêm Đài còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu Phương Lam định làm gì thì đã thấy cô nhanh chân đạp nước, thả người bơi đến chộp ngay lấy đám tóc đen kia.
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, quả nhiên đám tóc đen đó là mồi câu.
Ngay khi Phương Lam vừa túm lấy nó, cô liền bị nhấc bổng lên khỏi mặt nước.
Chiêm Đào vẫn theo sát phía sau Phương Lam, thấy vậy bèn vội vươn tay kéo cô lại, nhưng đã chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị kéo mạnh lên mặt nước.
Cậu bơi hết sức về phía trước, mất một lúc mới ngoi lên khỏi mặt đầm.
Ngay sau đó, cậu thấy Phương Lam đang gục nằm nhoài trên bờ suối nhỏ bên đầm và liên tục ho khan, bóng lưng trắng mịn cũng đang run rẩy.
Một người đang đứng đối diện với cô và ôm quả cầu giống đám ‘tóc đen’ trong tay, vừa nhìn cô với vẻ hoài nghi vừa lầm bà lầm bầm: "Ơ! Sao lại thế này?"
Giọng nói trong trẻo êm tai lại ngây thơ đáng yêu, còn pha chút giọng địa phương.
Lúc nhìn thấy người nọ, Chiêm Đài trợn tròn mắt há hốc miệng, không nói nên lời.
Người nọ chuyển tầm mắt từ Phương Lam về phía Chiêm Đài, đôi mắt phượng tức thì sáng ngời, ngọt ngào gọi: "Anh giai!".
Đúng là mỗi giây phút ở bên Phương Lam sẽ luôn có những điều bất ngờ xảy ra.
Chiêm Đài phản ứng ngay tức thì.
Cậu đá văng đôi giày dưới chân, nhảy ‘ùm’ xuống nước mà không kịp cởi quần áo.
Nước trong núi lạnh thấu xương, Chiêm Đài vừa chạm vào nước liền rùng mình một cái, lại đợi một lúc rồi mới hít sâu một hơi và lặn xuống đầm.
Khả năng bơi lội của cậu cũng chỉ ở mức bình thường, tay phải cậu bám chắc vào vách đá màu trắng nhẵn mịn ở bên cạnh, cố giữ tư thế lặn và gắng mở mắt nhìn trong nước.
Sóng nước dập dờn, mênh mông mịt mờ.
Đập vào mắt là một vùng nước mông lung kỳ quái, không thấy rõ được phía trước.
Chiêm Đài híp mắt lại, hai mắt cay xè.
Tuy rất sốt ruột nhưng lại không thể cất tiếng gọi.
Cậu bấu chặt móng tay vào vách đá đến phát đau, song lại mặc kệ đau đớn, chỉ có thể lần mò bơi tới trước.
Sau khi bơi về phía trước vài sải tay, cậu càng thấy không ổn.
Trước khi nhảy xuống nước, Chiêm Đài cứ tưởng đây chỉ là một đầm nước nhỏ, đường kính nhiều nhất chỉ tầm 5 mét.
Đến lúc lặn xuống dưới nước, cậu mới phát hiện vách đá ở miệng đầm có hình dạng lồi, khum lại thành hình quả bầu và mở rộng dần thành vòng tròn trong nước.
Cậu có cảm giác như mình đang bị nhốt trong một bình hoa dáng quả bầu cổ thắt chứa đầy nước.
Nước đầm trong vắt, nhìn thấy rõ cả bùn và đá cuội màu xanh lá đậm nằm dưới đáy hồ cách đó không xa.
Chiêm Đài thử dò chân xuống đáy, chiều cao của cậu không thấp nhưng chân hoàn toàn không thể chạm tới đáy.
Cậu hơi hoảng, bèn ngẩng đầu nhìn mặt đầm phía trên, và trông thấy mặt trời tròn vành trên không qua tầng tầng lớp lớp sóng nước.
Hình như có thứ gì đó lờ mờ không thể thấy rõ đang thấp thoáng trên miệng đầm.
Cậu thót tim, vội khua mạnh hai chân để đạp nước, nhanh chóng nhô đầu lên khỏi mặt đầm.
Tuy nhiên, bốn bề vẫn hoàn toàn im ắng, không một bóng người.
Những cây cổ thụ cao chót vót phủ bóng loang lổ lên sự tĩnh lặng của mặt đầm, càng làm đầm nước thêm phần quái dị.
Tim Chiêm Đài đập thình thịch như đánh trống, cậu thật sự không muốn lại lặn vào trong nước.
Nhưng vừa nghĩ đến việc Phương Lam vẫn đang không rõ sống chết, cậu đành cắn chặt răng, hít sâu một hơi rồi ngụp đầu xuống nước lần nữa.
Lần này, cậu đã được trải nghiệm rõ ràng hơn.
Cái đầm này giống một lu nước khổng lồ có miệng thắt đáy rộng, thành của chiếc lu là vách đá mọc đầy rêu xanh, cực kỳ trơn trượt.
Chiêm Đài bơi về phía trước men theo vách đá, đồng thời cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh.
Và, cậu đã nhìn thấy một đám sương mù màu đen, như thể một đám rong có hình dáng kỳ lạ cách đó vài mét.
Đồng tử của cậu bỗng giãn ra.
Đó là búi tóc dài đang bồng bềnh trong nước.
Là Phương Lam! Là Phương Lam đang bất tỉnh và trôi trong nước.
Chiêm Đài muốn đến cứu cô nên tăng tốc bơi.
Nào ngờ, hai chân vừa mở rộng theo kiểu bơi ếch thì cổ chân phải đột nhiên bị siết chặt.
Cổ chân phải của cậu đã bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy! Chiêm Đài cả kinh, cảm giác sợ hãi khủng khiếp chẳng khác nào sợi dây thừng quấn chặt lấy trái tim cậu đến mức không thở nổi.
Cậu vùng vẫy dữ dội, muốn hất bàn tay kia ra khỏi chân mình, nhưng cánh tay đó rất linh hoạt.
‘Nó’ tránh thoát khỏi hai chân của cậu, lần mò theo sống eo mà trườn lên người cậu.
Chiêm Đài cố nén nỗi khiếp sợ trong lòng, siết chặt hai tay thành nắm đấm rồi xoay người lại, bấy giờ mới nhận ra người đang nắm bả vai của mình là Phương Lam.
Là Phương Lam.
Chiêm Đài hơi nghiêng mặt qua, liền thấy Phương Lam đang giữ lấy bả vai cậu và khẽ lắc đầu với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cậu bình tĩnh lại, đoạn nhìn theo hướng Phương Lam chỉ, cẩn thận phân biệt loài sinh vật mà cậu vừa mới xác định là ‘tóc’ kia.
Cậu chăm chú nhìn mấy giây mới nhận ra, lúc nãy do nóng vội nên cậu chưa nhìn rõ, đám rong giống khói đen kia không phải là mái tóc của cô gái đang xõa tung trong nước.
‘Nó’ cũng không phải là rong màu đen.
Lạ hơn là sau khi quan sát cẩn thận, Chiêm Đài mới thấy không phải đám ‘tóc’ đó đang lững lờ trong nước, mà là được treo bởi một sợi dây rất mảnh, thả từ trên mặt đầm xuống.
Đám tóc này rõ ràng là mồi câu cá của ai đó.
Bên đầm nước không chỉ có cậu và Phương Lam, mà còn có người thứ ba đang câu cá!
Chiêm Đài cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Mặt Phương Lam cũng tái nhợt, đôi môi trắng bệch, nhưng nét mặt lại vô cùng cứng rắn.
Cô liên tục gật đầu với Chiêm Đài như đã hạ quyết tâm.
Chiêm Đài còn đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu Phương Lam định làm gì thì đã thấy cô nhanh chân đạp nước, thả người bơi đến chộp ngay lấy đám tóc đen kia.
Bọt nước văng tung tóe khắp nơi, quả nhiên đám tóc đen đó là mồi câu.
Ngay khi Phương Lam vừa túm lấy nó, cô liền bị nhấc bổng lên khỏi mặt nước.
Chiêm Đào vẫn theo sát phía sau Phương Lam, thấy vậy bèn vội vươn tay kéo cô lại, nhưng đã chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị kéo mạnh lên mặt nước.
Cậu bơi hết sức về phía trước, mất một lúc mới ngoi lên khỏi mặt đầm.
Ngay sau đó, cậu thấy Phương Lam đang gục nằm nhoài trên bờ suối nhỏ bên đầm và liên tục ho khan, bóng lưng trắng mịn cũng đang run rẩy.
Một người đang đứng đối diện với cô và ôm quả cầu giống đám ‘tóc đen’ trong tay, vừa nhìn cô với vẻ hoài nghi vừa lầm bà lầm bầm: "Ơ! Sao lại thế này?"
Giọng nói trong trẻo êm tai lại ngây thơ đáng yêu, còn pha chút giọng địa phương.
Lúc nhìn thấy người nọ, Chiêm Đài trợn tròn mắt há hốc miệng, không nói nên lời.
Người nọ chuyển tầm mắt từ Phương Lam về phía Chiêm Đài, đôi mắt phượng tức thì sáng ngời, ngọt ngào gọi: "Anh giai!".
Danh sách chương