Phương Lam rất biết cách nói chuyện.

Lúc nghe đến đây, cô liền ôm ngay lấy cánh tay của bà Đỗ, nửa nũng nịu nửa oán trách, khi nói, âm cuối còn hơi run run: “Đừng dọa cháu mà dì Đỗ, cháu sợ nhất những thứ này đấy ạ.”

Cô càng nói vậy, bà Đỗ càng hào hứng hơn, bèn nói với giọng điệu trầm thấp đầy khí thế, mang theo chút ác ý thú vị, nhất định sẽ khiến cô phải khóc sướt mướt cho xem.

Hội yêu thích kịch hoa cổ của bọn họ có khá đông thành viên, hàng tuần có tổ chức hoạt động tại rạp hát, nhưng luôn phải ra về trước 5 giờ chiều, tuyệt nhiên không dám ở lại đến khi trời tối, lúc ngọn đèn quả quýt chính giữa sân khấu sáng lên.

“Nếu cháu bật đèn trong rạp hát này vào buổi tối, sẽ nhìn thấy một con ma nữ tóc dài mặc trang phục kịch hoa cổ, đang đứng luyện giọng trên sân khấu và đưa lưng về phía cháu.” Bà Đỗ khua tay, giọng điệu vừa nhiều chuyện vừa sợ hãi.

Ma nữ kia môi hồng chúm chím, mái tóc dài như thác nước, dáng người nhìn từ phía sau duyên dáng mà thướt tha.

Cô ta mặc chiếc váy thêu bông hoa đỗ quyên đỏ tươi, đẹp tuyệt trần, trên vai thêu hình chim quyên đang khóc ra máu, như đang kêu lên xót xa.

‘Ngờ là máu trong miệng.

Nhỏ xuống cành nở hoa!’

Ma nữ cất giọng hát rất hay lại buồn thương, như chim quyên đang khóc ra máu, khiến người ta si mê.

Nếu có người đàn ông nhìn thấy cảnh này từ phía sau, e rằng sẽ bị cô ta mê hoặc trong phút chốc.

Sau đó, lòng bàn chân bất giác trơn trượt, như thể bị một đôi tay vô hình đẩy từng bước, đi về phía cô ta.

Người đàn ông càng đi đến gần, ma nữ càng lắc bờ eo thon như rắn nước của mình xuống thấp hơn, giống như sắp chạm vào sàn sân khấu đến nơi.

Dù bạn là ai, cũng sẽ bị bóng dáng như yêu tinh này quyến rũ đến độ rạo rực trong lòng.

Người đàn ông không kìm được mà đưa tay vuốt ve tấm eo thon mềm mại không xương của ma nữ.

Lạnh băng như xác chết, mịn màng như máu tươi.

Một khi đã chạm vào thì sẽ không có cơ hội rút tay lại nữa.

Người đàn ông bị đánh thức bởi sự tiếp xúc lạnh lẽo, lập tức hét lên sợ hãi và cố gắng rút tay về.

Nhưng mái tóc đen như sương mù của ma nữ đã nhanh chóng vươn ra như dây mây, trói chặt bàn tay của anh ta trên bờ eo lạnh như xác chết của mình.

Đoạn, ma nữ từ từ quay đầu lại.

Khuôn mặt xám xanh như viên gạch xanh đã bợt màu, dưới mái tóc lòa xòa trước trán, rõ ràng là hai hốc mắt trống rỗng đen thùi lùi.

Phương Lam phối hợp bằng một cái rùng mình, vẻ mặt kinh hãi được diễn rất sinh động và đúng lúc: “Tại sao hốc mắt của ma nữ lại trống trơn hả dì?”

Bà Đỗ tặc lưỡi rồi huơ ngón tay: “Đó là vì cô ta đã móc mắt mình ra trước khi chết, để trừng phạt bản thân có mắt không tròng, nhận nhầm kẻ xấu xa là nửa kia của mình, còn mất không cả tính mạng bản thân.”

Thì ra câu chuyện ma này còn có ngọn nguồn.

Phương Lam hỏi với giọng tò mò, ngây thơ: “Dì Đỗ ơi, ma nữ đó còn có chuyện gì ạ? Chuyện ‘nửa kia’ là sao? Cô ta bị người ta cắm sừng hả dì?”

Bà Đỗ khịt mũi khinh thường, lên giọng dạy bảo: “Đám con gái các cháu chỉ toàn nghĩ đến yêu với chả đương.

Chính những thứ yêu đương nhồi nhét đầy đầu đó cuối cùng đã hại chết cô ta đấy.”

“Khi chuyện này xảy ra, có lẽ cháu còn chưa chào đời.

Đám ông bà già lớn tuổi hát kịch hoa cổ như bọn dì thì đã nghe qua ít nhiều.”

“Cháu biết vở ‘Lưu Hải đốn củi’ không?” Bà Đỗ hỏi.

Tất nhiên là Phương Lam đã từng nghe nói về vở này.

Một con hồ li trên núi đang hoài xuân, đã đem lòng ngưỡng mộ vẻ ngoài trẻ trung của chàng tiều phu anh tuấn đến đây đốn củi mỗi ngày.

Thế là, nó đặc biệt muốn nếm thử niềm vui trước khi thành tiên.

Một hồi tình ái mộng ảo ướt át trong nguyên tác, nhưng trong vở kịch chính thức thì lại trở thành một con hồ li sắp thành tiên nhớ vương vấn cõi trần tục, cảm phúc đức hiếu thảo, cần cù của chàng tiều phu nghèo, đã sẵn lòng vứt bỏ tương lai làm thần tiên đầy hứa hẹn để bưng canh rót nước, phụng dưỡng cha mẹ già và sinh con dưỡng cái cho chàng ta.

Cháu thấy đấy, phần thưởng tốt nhất cho người đàn ông trung thực, hiếu thảo, chăm chỉ và trách nhiệm chính là một người vợ toàn năng ngoan ngoãn, xinh đẹp lại biết sinh nở.”

Trong câu chuyện ‘Bảy nàng tiên’ của phiên bản hồ li này còn có một nhân vật phản diện không giống ai, đó là cóc vàng La Hán.

Cóc vàng La Hán nóng lòng muốn thành tiên, nên cực kỳ thèm muốn viên nội đan của hồ li tu luyện đã nhiều năm.

Còn hồ li mất đi nội đan, chẳng khác nào Bạch Tố Trinh* uống phải rượu hùng hoàng, lập tức hiện nguyên hình trước mặt người chồng tiều phu chất phác.

*Bạch Tố Trinh là một nhân vật trong truyện Bạch Xà, vốn là con rắn nhưng nhờ nuốt được thuốc tiên mà tu luyện được thành hình người.

Nàng kết duyên vợ chồng với Hứa Tiên, nhưng sau đó đã bị chàng chuốc rượu hùng hoàng (một loại rượu khắc các loại rắn) trong ngày Tết Đoan Ngọ và hiện nguyên hình.

Chàng tiều phu người trần mắt thịt vốn dĩ nên vung kiếm chém yêu quái, nhưng nghĩ đến sự thủy chung, tần tảo, hiếu thuận, và giản dị của người vợ hồ li, nên đã bỏ qua cho lai lịch hồ li của nàng.

Giữa hai vợ chồng không còn bí mật nào nữa, họ đồng sức đồng lòng chống lại cóc vàng, thành công đoạt lại viên nội đan của hồ li,từ đó sống cuộc sống vui vẻ đầy hạnh phúc.

Một câu chuyện hư cấu đơn giản, nhưng lại thể hiện rất nhiều ý nghĩa về việc nêu cao cái thiện, trừng trị cái ác.

Đúng là dù ở thời đại nào thì việc sáng tác các tác phẩm văn học đều phải phù hợp với giá trị cốt lõi.

Vở kịch hoa cổ ‘Lưu Hải đốn củi’ được phổ biến rộng khắp Hồ Nam, Giang Tây, Hồ Bắc rất nhiều năm.

Vào buổi tối mùa xuân năm 1984, nữ nghệ sĩ Lê Cốc Nhất đã thể hiện khúc “Lưu Hải đốn củi”, đưa tên tuổi của tác phẩm vang danh khắp thế giới từ đó trở đi cả trong và ngoài nước, không ai là không biết đến tác phẩm này.

*Lê Cốc Nhất là một ca sĩ giọng nữ cao, nữ diễn viên hàng đầu quốc gia và được hưởng phụ cấp đặc biệt của quốc vụ viện.

Bà sinh năm 1944, tại thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam, nguyên quán Trường Sa, Hồ Nam.

Giọng bà Trần ngập tràn hoài niệm: “Hồi ấy, có rất nhiều gánh hát kịch hoa cổ, hễ là các cô gái xinh đẹp thì vai diễn đầu tiên họ muốn nhận chính là vai chị cả Hồ trong vở ‘Lưu Hải đốn củi’.

Giống như bây giờ, nữ diễn nào mới ra mắt công chúng cũng muốn diễn vai nữ chính trong phim ‘Vườn sao băng’ vậy.”

Phương Lam gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“Năm đó, có đoàn kịch với ca tên hội kịch hoa cổ Thanh Thủy Đường, chuyên dừng chân lưu diễn ở sân khấu bỏ hoang này.

Một đoàn kịch nhỏ chỉ có mấy chục người, nhưng đã dần tạo nên tên tuổi ở thành phố Trường Sa.”

“Lí do chính là bởi vì trong đoàn có một ‘chị cả Hồ’ xinh đẹp nổi tiếng.”

Đến tận bây giờ bà Đỗ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của cô gái đó: “Cô ta tên là Mạnh Bình, nửa trên của khuôn mặt giống Lâm Thanh Hà, đôi mắt to tròn long lanh, trán rộng, mũi cao.

Từ miệng trở xuống thì có cái cằm nhọn, hao hao Phạm Băng Băng.”

Phương Lam tha hồ tưởng tượng về cô gái kia: mặt mày xinh tươi rung động lòng người, lại thêm cái cằm V line đáng yêu, thật sự đẹp không để đâu cho hết.

Một cô gái xinh như thế, đương nhiên sẽ có rất nhiều chàng trai yêu thích.

Cô gái vừa lên sân khấu hát hí khúc thì dưới sân khấu im phăng phắc.

Mọi người nhìn thấy cô gái đều tấm tắc khen cô ta được ông trời ưu ái, cô ta chính là chị cả Hồ trời sinh không lệch đi đâu được.

Nam chính vai tiều phu trong vở kịch cũng có vẻ ngoài bắt mắt.

Đôi nam thanh nữ tú ngày ngày tiếp xúc với nhau, trên sân khấu thì tình cảm khăng khít, khó tránh khỏi có sự mập mờ sau khi xuống khỏi sân khấu.

“Ngặt nỗi, cô gái này đã có bạn trai rồi.” Bà Đỗ thở dài.

Phương Lam khịt mũi, thể hiện sự bất mãn trước hành động ‘bắt cá hai tay’ của Mạnh Bình.

Bà Đỗ cùng ‘chung chiến tuyến với cô, bắt đầu xỉa xói không chút nể nang: “Bạn trai cô ta chính là người vào vai nhân vật phản diện cóc vàng La Hán.”

“Anh ta vào đoàn kịch còn sớm hơn cả cô ta, không chỉ có chất giọng hay, hóa trang đẹp, mà gia cảnh còn rất được.

Cô ta được vào vai chị cả Hồ cũng là nhờ gia đình của bạn trai đấy.

Nào ngờ, cô ta vừa mới vào đoàn kịch đã nhập nhằng với người khác, rõ thật là đáng ghét!”

Phương Lam thở dài theo bà rồi hỏi: “Sau đó thì sao ạ?”

Bị cắm sừng, bạn trai của Mạnh Bình làm sao nhịn được cục tức này.

Anh ta đã dạy cho gã tiều phu là kẻ thứ ba’, đang léng phéng với bạn gái của mình một bài học.

Bạn trai của Mạnh Bình thuộc diện con nhà có quyền có thế, anh ta ngang ngược, hỗn xược trong đoàn kịch cũng chẳng ai quản.

Huống hồ, gã ‘tiều phu’ kia đã trêu chọc bạn gái của anh ta, anh ta đánh hắn cũng hợp tình hợp lí.

Gã ‘tiều phu’ bị đánh bầm dập, phải dưỡng thương mất vài ngày, gần một tuần không xuất hiện trên sân khấu.

Hắn ghim hận trong lòng, sau khi vết thương đỡ hơn phần nào, hắn âm thầm đi đến cục công an.

Bạn trai của Mạnh Bình nghe được tin tức, nhưng chẳng hề bận tâm.

Mạnh Bình là bạn gái của anh ta, cho dù anh ta nổi cơn ghen, vung tay đánh kẻ thứ ba thì người đuối lí cũng không phải là anh ta.

Nhưng nào ngờ, hai ngày sau, người của cục công an võ trang đầy đủ, nào còng tay, nào xích chân đã đến bắt bạn trai Mạnh Bình về tra khảo.

Chưa đầy một tuần lễ đã có kết quả xét xử.

Tử hình.

“Sao có thể như vậy?” Phương Lam kinh ngạc kêu lên, khó mà tin nổi chỉ là một trận đánh nhau vì ghen tuông lại dẫn đến kết cục nghiêm trọng như thế.

Bà Đỗ thở dài thườn thượt: “Mệnh xấu.”

Gã ‘tiều phu’ thâm độc ở chỗ, hắn đến cục công an trình báo rằng không phải hai người họ ẩu đả vì ghen tuông, mà tố cáo bạn trai của Mạnh Bình đã giở thói lưu manh côn đồ.

Giai đoạn những năm 83 rất nhạy cảm, ‘giở thói lưu manh côn đồ’ là tội ác tày trời, cực kỳ nguy hiểm.

Mạnh Bình được đưa đến bệnh viện để ‘kiểm tra thương tích’.

Yêu nhau được hai năm, cô ta và bạn trai đã không ít lần quấn quýt thân mật khi lửa tình bốc cháy.

Cô ta được đưa đến bệnh viện để chứng thực không phải là do người khác giả mạo, sau đó lấy lời khai.

Tuy nhiên, cô ta lại sợ điều tiếng, không muốn gánh cái danh ‘chưa lập gia đình mà đã tằng tịu với người khác’.

Khi người ta hỏi cô ta bị ép buộc hay tự nguyện, cô ta ấp úng mãi không trả lời, chỉ ngồi trên giường vừa khóc thút thít vừa lau nước mắt.

Một kẻ đặt điều vu cáo, một người chột dạ ngầm thừa nhận, lại đang đúng thời kỳ nhạy cảm, sợ bóng sợ gió.

Mạng sống người bạn trai của Mạnh Bình còn không bằng những giọt nước mắt của cô ta.

Sau khi gia đình của người bạn trai và Mạnh Bình biết được nội dung bản án, cô ta mới ngã ngửa, nhưng muốn đi phản cung đâu dễ dàng như vậy? Cô ta khóc ngất ở cửa pháp trường, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ.

Gã ‘tiều phu’ đã nghe phong thanh, nên bỏ trốn từ lâu.

Người nhà của bạn trai Mạnh Bình hận cô ta thấu xương.

Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, Mạnh Bình mất hết tất cả, bị nhấn chìm trong sự phỉ nhổ của người đời.

Một cô gái mới hai mươi tuổi đầu đã hoàn toàn nếm trải sự trêu đùa của số phận.

Một lần mập mờ trời xui đất khiến đã hại chết người yêu, còn làm vỡ tan tất cả những hi vọng về một tương lai tốt đẹp của cô ta.

Mạnh Bình tự sát.

Cô ta đã chết trên sân khấu rực rỡ nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.

Chiêm Đài ngẩn người trước câu chuyện ma li kỳ này, cậu hoàn toàn không ngờ 30 năm trước lại có một vụ bi kịch như thế.

Phương Lam cau mày, nói tiếp: “Theo như lời dì Đỗ thì Mạnh Bình chết vô cùng thê thảm.”

“Cô ta mặc bộ trang phục màu đỏ, trang điểm tuyệt đẹp, rồi cố tình chọn ngồi trên sân khấu lúc đêm khuya vắng người để cắt cổ tay.”

Chiêm Đài xua tay, nói: “Cắt cổ tay thì không chết được.

Cô ta tự hành xác quá nhỉ?”

Cậu đã gặp nhiều vụ tự sát, nên kinh nghiệm đầy mình: “Động mạch quay* đến cổ tay đã rất nhỏ, người bình thường không có kiến thức về y học mà cắt cổ tay sẽ rất khó thành công, 80, 90% là cắt đứt cơ, trở thành tàn tật.”

*Động mạch quay là một trong hai ngành cùng của động mạch cánh tay, tách ra ở trong rãnh nhị đầu trong, dưới nếp gấp khuỷu 3 cm, chạy chếch theo hướng của động mạch cánh tay, tới bờ ngoài xương quay rồi chạy thẳng xuống dọc theo phía ngoài của vùng cẳng tay trước.

Đến cổ tay, động mạch luồn dưới mỏm trâm quay ra mu cổ tay, rồi chọc qua hõm lào giải phẫu để ra gan tay, nối với ngành gan tay sâu của động mạch trụ tạo nên cung động mạch gan tay sâu.

(Theo wiki)

Phương Lam gật đầu, nói tiếp: “Nghe đâu, cổ tay đã bị cô ta cắt nát bươm.

Cuối cùng khi đau quá, không chịu nổi, cô ta cởi dây lưng trên trang phục, rồi treo cổ trên giá đèn sân khấu.”

Chiêm Đài trầm ngâm một lúc mới mở miệng: “Tình trạng khi chết của Mạnh Bình rất thê thảm, trước khi chết, oán niệm quá sâu.

Nếu hiện hồn về trong đêm gây ra vài chuyện kỳ lạ, cũng chẳng trách lại xôn xao tin đồn là có ma quỷ lộng hành.”

Cậu quay sang hỏi Phương Lam: “Sau đó cô làm thế nào phát hiện ra bộ trang phục đó?”

Phương Lam hời hợt đáp: “À, tôi đã ngủ lại trong rạp hát ma ám kia.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện