*Nga Công Nham (Mỏm Ngỗng Trống) là cây cầu nói liền quận Cửu Long Pha và quận Nam Ngạn ở Trùng Khánh.

Đây là một cây cầu treo tháp đôi hình cánh cổng, bắc qua sông Trường Giang.

Chiêm Đài không dám ngẩng đầu vì sợ nếu cử động thì yêu quái sẽ lại tấn công, nên chỉ có thể nín thở, úp mặt vào nước nằm im giả chết.

Cậu giấu hai tay dưới người, cố gắng mò mẫm trong nước để tìm hòn đá hay cái gậy gỗ, để tranh thủ cơ hội chiến đấu với yêu quái.

Khả năng bơi lội của cậu Chiêm Đài rất tốt, có thể nín thở hơn hai phút.

Lúc này, cậu nằm yên, úp mặt vào trong nước, nhìn từ xa trông như người chết.

Xung quanh ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách thì gần như không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.

Dưới người Chiêm Đài là mặt cầu bằng phẳng, cậu lần mò hồi lâu mà không tìm được gì, trong lòng đã hơi nóng nảy, nên đành phải liên tục xoa dịu bản thân.

Cậu dần trấn bình lại, khi đang chuẩn bị tấn công bất ngờ, thì loang thoáng nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Tiếng gọi đó mỗi lúc một gần.

Chiêm Đài cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Cậu nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Đó là giọng của Phương Lam!

Cô gọi tên cậu hết lần này đến lần khác, vừa lo lắng vừa sợ hãi, và dường như đang chạy về phía cậu.

Chiêm Đài cười mỉa một tiếng, cắn răng chỉ còn chờ cô đến nữa thôi.

Phương Lam thật sự lao tới rất nhanh.

Cô chạy đến bên vũng nước mà Chiêm Đài đang gục mặt xuống, đặt bàn tay lạnh như băng lên cánh tay cậu, muốn kéo cậu lên.

Chiêm Đài nắm chuẩn cơ hội, mượn sức kéo của Phương Lam để xoay người lại, khóa chặt cổ tay của cô bằng cả hai tay, rồi thừa cơ dốc hết sức, hất mạnh một cái.

Phương Lam làm sao có thể chống được với sức lực của Chiêm Đài, cô bị cậu hất văng xuống đất tựa như một con rối gỗ, nửa người bị vùi trong vũng nước.

Chiêm Đài nhào tới, đè chặt cô vào trong vũng nước đọng.

Nước mưa lập tức tràn vào miệng, vào mũi Phương Lam.

Cô liều mạng ngóc đầu len.

Trong lúc vùng vẫy, mái tóc dài của cô xõa tung như đóa hoa hợp hoan màu đen nở rộ trong nước.

Chiêm Đài nhìn đôi mắt mở to của Phương Lam, vào lúc này mà cậu vẫn không kìm được tán thưởng cặp mắt tuyệt đẹp ấy.

Sóng mắt như làn nước mùa thu trong vắt, ánh mắt đong đầy vẻ ngây thơ và khó hiểu.

Cậu vô thức mềm lòng, ngẩn ngơ giảm bớt lực tay.

Chính vào giây phút thất thần đó, một cơn gió mạnh thốc tới làm gáy cậu đau nhói

Chiêm Đài trượt xuống khỏi người Phương Lam, chỉ có thể lăn một vòng về phía thành cầu, sau đó ôm gáy dựa lưng vào lan can.

Song, Phương Lam không muốn buông tha cho Chiêm Đài.

Ngay khi vừa mới thoát khỏi sự khống chế của cậu, tuy cả người đã ướt đẫm nước, cô vẫn cầm thanh kiếm gỗ đào vừa chạy về phía cậu vừa hét lên giận dữ.

"Chiêm Đài, cậu bị điên hả! Cậu bị nhũn não rồi sao mà ra tay với tôi?"

Chiêm Đài căm ghét cô đến giờ phút này mà vẫn giả vờ vô tội, nên thậm chí còn chẳng buồn đáp lời.

Tuy nhiên, khi chạy đến bên cậu, cô vung tay ném thanh kiếm gỗ đào xuống dưới chân cậu: "Ngẩn ra đấy làm gì? Mau nhặt lên đi! Không muốn sống nữa hả?"

Chiêm Đài trợn mắt nhìn Phương Lam đầy kinh ngạc.

Cô mặc chiếc áo thun tối màu, và chiếc quần bò dáng ôm không nhìn rõ màu sắc trong mưa đêm mịt mùng này.

Chiêm Đài nhớ tới tủ quần áo toàn áo sơ mi và quần dài của cô.

Cậu chợt nhận ra điều gì đó, bèn đưa mắt nhìn về phía mặt cầu đằng xa.

Quả nhiên, một bóng người màu trắng vẫn đang treo lủng lẳng trên lan can cầu, mái tóc đen bị gió thổi tung che khuất nửa khuôn mặt, áo choàng rộng màu trắng phồng lên, mưa bay đầy trời chẳng khác gì cảnh một rừng chữ chạy trên trên màn hình điện tử.

Có đến hai Phương Lam!

Một Phương Lam đang treo trên lan can, một Phương Lam đang đứng trước mặt cậu.

Chiêm Đài cả kinh, ngây ra như phỗng.

Nhưng yêu quái kia đã trở lại.

Cuối cùng, cậu cũng thấy rõ hình dạng của yêu quái, là cái đuôi rắn dài đen thui chi chít vảy, chẳng khác gì mũi đao, với một quả cầu màu vàng đồng treo ở cuối đuôi, nhìn từ xa giống như một bím tóc.

Thứ giống bím tóc, lại giống chiếc roi, vừa nhanh vừa mạnh và ẩn mình trong đêm mưa, đang quất về phía Chiêm Đài lần nữa.

Cậu né tránh rất vất vả.

Đuôi rắn quất qua trán cậu, chợt có cảm giác âm ấm.

Dòng máu đỏ tươi chảy theo chân mày vào mắt, che khuất tầm nhìn của Chiêm Đài.

Lúc đuôi rắn quất tới lần thứ hai, Chiêm Đài đã không phân biệt được phương hướng, buộc phải dựa vào cảm giác để tránh.

Lần thứ hai quả cầu màu vàng đồng treo ở chóp đuôi đập vào ngực Chiêm Đài, cậu gần như đã cảm nhận được sức nặng của nó.

Đúng lúc này, một tiếng ‘keng’ vang lên, Phương Lam đứng bên cạnh đã nhặt thanh kiếm gỗ đào lên và chặn quả cầu đang bay tới thay cho cậu.

Quả cầu cực nặng đập vào tay Phương Lam, thanh kiếm gỗ đào lập tức văng ra khỏi tay cô, nhưng lại được Chiêm Đài đứng đằng sau nhanh nhẹn bắt lấy.

Chiêm Đài có pháp khí trong tay thì như hổ thêm cánh, cứ thế cầm chắc chuôi kiếm.

Khi đuôi rắn tấn công lần nữa, cậu liền đâm một phát, ghim chặt đuôi rắn vào mặt cầu.

Chiêm Đài gần như đã dốc hết sức lực vào nhát kiếm này.

Kiếm gỗ đâm xuyên đuôi rắn trúng sàn cầu, rồi gãy làm đôi.

Cái đuôi bị thương nặng, nên thừa cơ bỏ trốn.

Chiêm Đài còn chưa kịp vung thanh kiếm gãy thì nó đã lao xuống dòng sông dưới cầu.

Mưa đã tạnh, sắc trời sáng dần, tầng không phía xa xa hiện lên một màu xanh biếc.

Trận chiến ác liệt dần lắng xuống, Chiêm Đài vẫn cầm nửa thanh kiếm bị gãy trong tay mà không dám buông ra.

Phương Lam ở đằng xa đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại một Phương Lam nhếch nhác đứng bên cạnh cậu, đang ôm lấy cánh tay phải.

Cô bị thương không nhẹ, cả người dính đầy bùn, tức giận ‘bắt lỗi’ cậu trước: "Cậu bị điên à! Định dìm tôi chết đuối trong vũng nước mưa đấy hả?"

Chiêm Đài đang điên tiết với cô, bèn đáp trả một cách không hề yếu thế: "Con mẹ nó! Cô dám trộm đồ của thằng này! Tôi hận không thể ném cô xuống cầu ấy chứ!"

Phương Lam cười khẩy, nhanh mồm nhanh miệng ‘đốp’ lại: “Đồ của cậu chắc? Răng chó đen là tôi với cậu cùng tìm thấy, chẳng phải nên chia một nửa cho tôi sao?"

Cô mở khóa kéo của ba lô, đổ hết những pháp khí bên trong xuống đất.

"Áo Hoàng Phù là bùa đặc chế của phái Tam Thanh, không truyền ra ngoài đã hơn hai mươi năm, một chiếc có giá hàng chục ngàn tệ.

Người như cậu có thể mặc nổi chiếc áo này sao?"

"Vạc Minh Hỏa là pháp khí linh thiêng của phái Huyền Môn, chưởng môn của phái coi đây như bảo vật, là vật gối đầu giường, sao nó có thể nằm trong tay cậu?"

"Còn có vật này." Phương Lam nhẹ nhàng cầm chiếc huyên Bạch Cốt trong lòng bàn tay, "Hoàng trần túc kim cổ, bạch cốt loạn bồng hao."*

(*)Hai câu thơ trong bài ‘Tái hạ khúc kỳ’ của Vương Xương Linh

Hoàng trần túc kim cổ.

(Chiến trường xưa nay vẫn tiếp diễn)

Bạch cốt loạn bồng hao.

(Xương trắng còn ngổn ngang giữa đồng cỏ dại)

"Đây là huyên Bạch Cốt."

Cô nhìn chăm chăm vào chiếc huyên Bạch Cốt, rồi lạnh lùng nhìn Chiêm Đài, "Nhưng tôi vừa khéo lại biết một chuyện, đệ tử cuối cùng của Âm Sơn Thập Phương không phải là cậu."

Sau một tuần quen biết, số câu cô nói cộng lại còn không nhiều bằng mấy lời cô để lộ bộ mặt thật của mình vừa nãy.

Chiêm Đài chột dạ, nhất thời không biết bắt đầu giải thích từ đâu, chỉ biết trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Những món đồ đó tất nhiên là được vơ vét từ các môn phái khác.

Trước kia, Âm Sơn Thập Phương làm nhiều điều ác, không từ những việc hãm hại lừa đảo, khi những vật này đến tay Chiêm Đài thì không biết chúng đã qua tay bao nhiêu người, và chẳng thể truy ra nguồn gốc nữa.

Huống hồ, sư phụ Lục Khôn mượn danh nghĩa sưu tầm khảo cổ ở Đôn Hoàng để thu gom, cất giữ rất nhiều pháp khí của các môn phái.

Năm xưa, ông không ngại giết người cướp của để tranh giành huyết ngọc, bởi thế, pháp khí đương nhiên là cũng bị giữ lại từng món một.

Tuy cậu không phải là người làm những việc đó, nhưng vẫn không thể rũ bỏ trách nhiệm.

Vì không thể nói rõ ngọn nguồn với Phương Lam, cậu đành ngậm ngùi lặng thinh.

"Từ ngày gặp cậu, vừa nhác thấy huyên Bạch Cốt trong tay cậu là tôi đã nghi ngờ rồi." Phương Lam nói thẳng, ánh mắt đầy kiên định.

Trời đất chứng giám! Chiêm Đài thật sự muốn tức điên lên được.

Âm Sơn Thập Phương làm nhiều điều bất nghĩa, sư phụ Lục Khôn gây nhiều chuyện ác, những pháp khí trong tay cậu đúng là có lai lịch không rõ ràng như lời Phương Lam nói.

Nhưng cô chỉ có thể nói như vậy với những pháp khí khác của cậu.

Riêng chiếc huyên Bạch Cốt này thật sự là vật truyền giáo mà Âm Sơn Thập Phương để lại cho cậu.

Sư phụ và anh trai cậu đã truyền cho cậu sau khi qua đời, đây là điều rất hiển nhiên.

Cậu có lời khó nói, không thể nói rõ thân thế của mình, càng không thể nói rõ nguồn gốc của pháp khí.

Đây chẳng phải là điều hoàn toàn khả nghi đối với Phương Lam sao? Tuy nhiên, tại sao cô lại có thể chắc chắn rằng cậu không phải là người kế thừa của Âm Sơn Thập Phương? Chẳng lẽ ngoài cậu ra, Âm Sơn Thập Phương còn có đệ tử khác?

Chiêm Đài vừa hoài nghi vừa tự mắng mình ngu dốt.

Cậu cứ ngỡ Phương Lam ngu ngốc không biết gì, ai ngờ người ta căn bản là chỉ giả vờ giả vịt, biết hết nhưng lại tỏ ra không biết, để cạy miệng cậu đấy thôi.

Những pháp khí cậu mang theo không hề phô trương, nhưng cô chỉ liếc một cái đã biết nguồn gốc của chúng, còn nói năng rõ ràng đâu ra đấy, đạo pháp đạt đến trình độ cao siêu, không thua kém cậu chút nào.

"Yêu quái nhện mặt quỷ là khổ nhục kế của cô à?" Chiêm Đài nheo mắt lại.

Hai ngày trước, cậu thấy cô trầm lặng và kiệm lời giống như đóa mẫu đơn trắng lạnh lùng cao quý, hôm nay lại chặn họng cậu bằng những câu từ sắc bén.

Cô rõ ràng là một cây ớt chỉ thiên đỏ rực.

Tại cậu nhìn nhầm nên đã sập bẫy của cô!

Chiêm Đài nghiến răng: "Cho dù pháp khí của tôi có lai lịch không rõ, vậy cô đánh thuốc mê tôi để làm gì?"

Phương Lam nhìn cậu một lúc lâu với vẻ lạnh tanh rồi đáp: "Hà Hưng Lị.".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện