*Khắc thập Khắc Đằng là một huyện nằm phía Đông của Nội Mông, Tây Bắc của thành phố Xích Phong.

Trước khi có một nơi trao thân gửi phận, cậu và cô vốn dĩ đều chỉ là con kiến trong cõi đời nhiễu nhương này, có được tất có mất, nhưng lại không thể không hối hận, không thể không trăn trở.

Tình yêu sâu đậm, che chở cho nhau bằng cả tính mạng của mình.

Vào thời khắc sắp chia lìa đôi ngả bởi sự sống và cái chết, từng ánh mắt của cậu khi nhìn cô giống như thể đây là lần cuối cùng.

Chiêm Đài đã từng nghĩ rằng nếu như cậu gặp nạn, cậu sẽ nhìn thấy cô như thế nào trong thời khắc sau cùng ấy.

Cô sẽ đau lòng rơi nước mắt, hay tức giận trách cứ, nhưng đâu ngờ khi cậu cận kề lằn ranh sinh tử, vậy mà cô lại tươi cười với cậu.

Nụ cười thấm đẫm sự châm chọc trêu ngươi và dứt khoát, khiến Chiêm Đài sửng sốt.

Phương Lam quay mặt đi không nhìn cậu nữa, và cắn môi dưới đến bật máu.

Dựa vào đâu chứ? Chiêm Đài, cậu dựa vào cái gì chứ?
Cậu dựa vào cái gì mà tự ý quyết định sự sống chết của cô? Dựa vào cái gì mà cậu tự quyết định khi hai người gặp nạn, cô phải là người nhìn cậu biến mất ngay trước mắt?
Chẳng lẽ cậu không biết rằng khi tình cảm đậm sâu, người còn sống mới là người đau khổ nhất sao?
Cậu xem nhẹ cô quá!
Phương Lam quật cường giơ tay nắm chặt lấy chiếc vòng Càn Khôn trên cổ tay phải, rồi tháo mạnh chiếc vòng ra khỏi cổ tay.


Cổ tay của cô mảnh khảnh gầy guộc, mu bàn tay bị chiếc vòng miết đến độ đỏ ửng, cuối cùng, chiếc vòng cũng trượt ra khỏi cổ tay cô.

Đoạn, cô quay đầu lại, vẫn mang theo nụ cười đùa cợt trên môi, tay trái cầm vòng Càn Khôn lắc hai cái, sau đó thong thả mà dứt khoát buông nó ra.

Ánh sáng vàng rực vờn quanh chiếc vòng Càn Khôn, trôi dần về phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng giữa vùng nước mờ nhạt.

Mà, dưới dòng nước phẳng lặng, cô bơi về phía Chiêm Đài.

Chiếc bờm như rong biển của La Sát Mặt Ngựa quấn lấy hai chân cô, còn cô rốt cuộc cũng nắm chặt lấy hai tay cậu.

Vào lúc này, cô có chỉ có một ý nghĩa.

đó là chỉ có cái chết mới giải thoát họ khỏi đau đớn tột cùng.

Cô không khép miệng lại nữa mà hé miệng ra, nước sông lạnh buốt lập tức tràn vào mũi miệng và lồng ngực cô, khiến cô dần mất đi ý thức, đôi mắt đau nhói.

Trong lúc mơ màng, dường như Chiêm Đài đã kéo mạnh cô vào lòng.

Bấy giờ, cô liền hiểu rằng, thời khắc này, họ đang cùng gánh chịu nỗi đau và sự giày vò như nhau.

Thế nào là sống chết không chia lìa? Thế nào là bên nhau cùng trời cuối đất? Thế nào là nỗi khổ ly biệt? Thế nào là cùng hóa thành cát bụi?
Phương Lam đã hiểu ra.

Khoảnh khắc cô hoàn toàn lĩnh ngộ được điều đó, một luồng ánh sáng màu vàng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, hồ nước tách ra làm hai, như bị chia đôi bởi một thanh kiếm quý có thể cắt rời núi sông.

Đó là chùy Kim Cương của ông Lâm, được cá hồi mắt đỏ ngậm trong miệng, đạp gió rẽ sóng mang tới cho họ.

Chiêm Đài thình lình mở to đôi mắt đã nhắm nghiền, ánh mắt lóe sáng.

Cậu đón lấy chùy Kim Cương từ cá hồi mắt đỏ một cách chuẩn xác, rồi đâm mạnh xuống dưới.

Chùy Kim Cương với sức mạnh vô biên của Diêm Vương, chỉ người đầy dương khí mới có thể chế ngự được nó.

La Sát Mặt Ngựa tránh thoát được nguy hiểm, liền tỏ ra rất dè chừng, đôi mắt to như chuông đồng quan sát Chiêm Đài một lúc, cuối cùng hậm hực buông tha họ.

Khi Phương Lam tỉnh lại, trời đã chập choạng tối, ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ nho nhỏ hình tròn, chiếu lên tấm chăn lông dày đang đắp trên người cô.

Cô ngủ mê man, lại đổ đầy mồ hôi vì nóng, bèn cáu kỉnh đá văng chiếc chăn.

Lúc này, cô mới ngỡ ngàng nhận ra trên người không mặc gì.

Cô lập tức trở nên cảnh giác và chống tay ngồi dậy, nhưng lại thấy hoa mắt chóng mặt, đau nhức khắp người, vừa định cất tiếng gọi thì mới biết cổ họng khàn đặc đến mức khó phát ra tiếng.


May sao có áo sơmi và quần jeans mà cô thường mặc còn thoang thoảng mùi nước giặt hương hoa Lavender, được gấp gọn gàng ngay ngắn bên giường.

Phương Lam yên lặng nhìn quần áo của mình một lúc lâu, rồi chậm rãi mặc vào người.

Lúc cô vén tấm rèm cửa ra, đập vào mắt là khung cảnh màu đỏ cam tuyệt đẹp.

Chiêm Đài đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa và đưa lưng về phía cô.

Cô ôm lấy hai cánh tay, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cậu.

Năm nay, cậu mới mười chín tuổi, vẫn còn đâu đó nét gầy gò đặc trưng của tuổi thiếu niên, với vòng eo thon gọn có thể sánh ngang với cô.

Nhưng bờ vai cậu rất rộng, hõm vai hơi trũng xuống.

Cô đưa tay ra từ xa, cách một khoảng không mà họa theo đường nét của cậu, gần như có thể hình dung ra thân thể rắn chắc đầy sức sống dưới lớp áo sơmi mỏng kia.

Nắng chiều như tranh vẽ, chàng thanh niên cũng đẹp tựa như tranh.

Cô không muốn quấy rầy cậu, chỉ im lặng đứng đó.

Tuy nhiên, Chiêm Đại đã nhận ra sự hiện diện của cô, cậu đột nhiên xoay người lại.

"Em tỉnh rồi à?" Cậu dịu giọng hỏi.

Phương Lam nheo mắt nhìn chân trời đỏ cam phía xa, hồi lâu mới khẽ hỏi cậu: "Chúng ta đang ở đâu đây?"
Họ không còn ở trong khách sạn tại Thái Nguyên nữa.

Cô lặng ngắm con sông uốn lượn quanh co trước mặt và dải đất màu đỏ cam trải dài mênh mông bất tận.

Bầu trời màu máu, ráng chiều tà cũng màu máu, đồng cỏ úa tàn giữa trời thu cũng nhuộm màu máu.

Bên tai như văng vẳng tiếng đàn đầu ngựa* réo rắt vang vọng, hòa vào điệu hát Mông Cổ du dương, trong miệng như thoảng hương sữa.

*Đàn đầu ngựa: nhạc cụ hai dây của dân tộc Mông Cổ, trên đầu của cây đàn có chạm hình đầu ngựa.

Thảo nguyên mênh mông vắng lặng, bát ngát xa xăm, hai người kề vai đứng trước mái lều Mông Cổ màu trắng.

Ngày đã dần tắt nắng, bầu trời đỏ thẫm, nhưng khi mặt trời lặn xuống núi, những sắc màu rực rỡ hỗn độn đó đều biến mất.

Thế giới này chỉ còn lại sự khác biệt giữa màu đỏ và màu đen.

"Xích Phong." Chiêm Đài nhẹ giọng đáp: "Chúng ta đang ở huyện Khắc Thập Khắc Đằng của Xích Phong."

"Sao thế? Em đã dám giao cả tính mạng cho tôi, mà lại không muốn cùng tôi ra ngoài dạo chơi sao?" Cậu liếc nhìn sắc mặt cô, sau đó nở nụ cười bỡn cợt, đi tới ôm lấy cánh tay lạnh ngắt của cô.

Phương Lam muốn nổi đóa, nhưng khi được cánh tay nóng hổi của cậu ôm lấy, cô lại kìm nén cơn giận.

Tay cậu nóng kinh khủng, hơi nóng xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng.

Lúc nhìn bóng lưng cậu, cô đã để ý thấy cậu không mang theo vật gì khác, ngoài huyên Bạch Cốt.

Bên trong căn lều mà cô thức dậy, hành lý của họ đều cực kỳ đơn giản chỉ với vài bộ quần áo.

Không có pháp khí, không thể thực hiện bói gạo.

Cậu đã đưa cô đi xa trong lúc cô vẫn đang hôn mê.

Phương Lam hít sâu một hơi, muốn bắt bẻ cậu, có điều, trái tim lại đau nhói từng hồi.

Thật ra, khi vừa mới tỉnh lại, chẳng phải cô chỉ một lòng nghĩ đến sự an nguy của cậu hay sao? Sao cô cứ phải ngay lập tức đề cập đến việc đi tìm Lục Ấu Khanh, sau khi hai người vừa sống chết có nhau chứ?
Mặc dù chuyện của ông Lâm và lưới hồn đã kết thúc, tuy nhiên cô vẫn muốn cùng cậu trở lại thủ đô thăm Lâm Tố và Tống Thư Minh, trước tiên là để xác định rằng mọi thứ đều ổn.

Song, Chiêm Đài vẫn canh cánh trong lòng như vậy, ngay cả pháp khí để bói gạo cũng không mang theo, nhân lúc cô mê man đã đưa cô đến thảo nguyên Tích Lâm Quách Lặc* xa xôi ngàn dặm, là vì cậu sợ bóng sợ gió nên ghen tuông, hay còn có ý sâu xa gì khác? Ví như...!Ấu Khanh đã mất, nhưng cậu lại không muốn để cô biết?
*Tích Lâm Quách Lặc là khu tự trị nằm ở Nội Mông.

Đôi môi cậu từ từ lướt dọc theo cần cổ để lộ ra ngoài của cô, lưu luyến bên môi cô như chú chó con đáng thương.

Phương Lam không muốn, cũng không thể nhớ tới Lục Ấu Khanh vào lúc này.

Mỗi một lần cô đứng trước cuộc chiến sinh tử, những chuyện quá khứ chỉ như một giấc mộng của kiếp trước, những nỗi đau lẫn tình yêu say đắm từng khắc cốt ghi tâm, giờ đây đã mờ mịt như bị ngăn cách bởi một lớp sương mù.

Nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cô cũng không còn thấy đồng cảm nữa.

Chỉ có người trước mặt luôn bầu bạn bên cô, và tình yêu gắn liền với nỗi đau, mới khiến cô rơi vào lưới tình sau bao lần trải qua nguy hiểm.

Phương Lam khẽ thở dài, rồi hơi hé môi, vòng tay ôm lấy cậu.

Nụ hôn của Chiêm Đài liền trở nên nóng bỏng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện