Sau khi nghe Chiêm Đài nói xong, Phương Lam càng thêm lo lắng.

“Trận Bát Quái Thập Tuyệt là trận pháp kinh khủng gì thế?” Cô nơm nớp lo sợ hỏi cậu: “Cậu đã từng nhìn thấy chưa? Có chắc không?”
Chiêm Đài nhún vai, dửng dưng đáp: “Tôi chưa nhìn thấy.

Lần trước ở Vân Nam, ông Lâm mang nó ra để lòe bọn tôi, ông bảo đó là trận pháp có một không hai trên đời.

Đến cuối cùng, bọn tôi mới biết hóa ra chỉ là trò lừa.

Tóm lại, tôi cũng không chắc nó có thật sự kinh khủng như vậy hay không.”
Sắc mặt Phương Lam xám ngoét, cô trợn to hai mắt, tuyệt vọng ra mặt, phải cố kìm nén nỗi kích động muốn đấm một phát vào ngực cậu.

Thế nhưng, tranh thủ lúc cô ngẩn tò te, cậu đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô.

“Tôi nhớ em lắm, A Lam ạ.” Cậu nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới giơ đầu thú to tướng lên vung qua vung lại, bỗng nghe thấy có tiếng gọi lanh lảnh giữa đám đông.”
“Tôi liền quay đầu lại thì trông thấy em.

Em biết không?” Cậu khẽ cười: “Em trắng bóc, đứng dưới ánh đèn đủ màu sắc, trông cứ như Hằng Nga bay từ trên cung trăng xuống, khiến những người xung quanh đều trở thành kẻ phàm tục tầm thường.

Tôi nhìn mà còn tưởng mình bị hoa mắt.

Đến khi chắc chắn là em, tôi vừa mừng vừa lo.

Mừng là vì rốt cuộc hai ta tâm linh tương thông.


Tôi bỏ thuốc mê em, điều chỉnh thời gian trên điện thoại di động để cầm chân em, vậy mà em vẫn có thể tìm được tôi.

Em nói xem, đây chẳng phải duyên phận thì là gì?”
“Tôi lo là vì em không nghe lời, biết rõ chuyến này nguy hiểm, lại cứ một mực theo tôi bằng được, khiến mọi sự sắp xếp trước đó của tôi thành ra đổ sông đổ bể.”
Phương Lam lặng thinh, vòng Càn Khôn trên cổ tay hơi chuyển động.

Về mặt lý trí, cô hiểu rõ bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.

Cô nên ngắt lời cậu và hỏi xem vòng Càn Khôn có tác dụng gì, họ cần phải lưu ý điều gì trong trận chiến đêm nay, và có kế hoạch dự phòng hay không.

Nếu không đánh lại được đối thủ thì có cách nào chạy trốn bằng đường thủy không.

Song, cô lại không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe cậu rủ rỉ mãi bên tai.

Hồi lâu sau, cô mới đáp lời: “Cũng chính bởi nguy hiểm, nên tôi mới nhất định phải đến đây.

Chẳng lẽ chỉ có mình cậu lo cho tôi, còn tôi không lo cho cậu sao?”
Người đàn bà họ Thẩm và đoàn ương ca vẫn đi phía trước, Chiêm Đài cùng Phương Lam thong thả theo sau.

Đúng như dự đoán của ông Lâm, bọn họ đi dọc bờ sông Phần đến một quán ăn gần cao ốc Thiên Long.

Người đàn bà họ Thẩm vội vã lùa Chiêm Đài và Phương Lam đi ăn một bữa đơn giản.

Sau bữa cơm, cô ta gọi riêng Chiêm Đài lại và dặn cậu phải mang tất cả đạo cụ như đầu thú, gậy sắt, trống cơm của đội ương ca về cửa hàng của cô ta trên đường Trường Phong.

Chiêm Đài luôn mồm đáp “vâng”, sau đó dõi mắt nhìn cô ta dẫn theo một nhóm bảy, tám người cả nam lẫn nữ rời khỏi quán cơm, đi về hướng công viên Nghênh Trạch.

“Chúng ta đi theo họ thôi.” Cậu cau mày, nắm tay Phương Lam, theo sau họ một khoảng cách vừa phải.

Lúc này đã gần 10 giờ tối.

Dù hôm nay là tết Trung thu, công viên Nghênh Trạch vẫn đóng cửa đúng giờ.

Nhóm người kia quen cửa quen nẻo mò đến cửa ngách bên cạnh khách sạn ven hồ.

Cửa không khóa, đẩy một cái là mở ra luôn.

Bọn họ nhanh chóng lẻn vào, rồi biết mất khỏi tầm mắt của Chiêm Đài và Phương Lam.

Hai người chờ ngoài cửa mấy phút, đoạn khẽ khàng đẩy cửa đi vào.

Trong công viên rộng lớn, những tán cây to che khuất bầu trời, mặt hồ vắng lặng như tờ.

Phương Lam đưa mắt nhìn khắp mà không thấy đám người kia.

“Không phải vội.

Cứ đi dọc theo hành lang hướng bắc là đến cầu gỗ gấp khúc nối liền các cồn đất nổi trên mặt nước, rồi đi tiếp sẽ tới cầu Thất Khổng là nơi đã xảy ra thảm họa giẫm đạp khiến hơn một trăm người thiệt mạng năm đó.” Chiêm Đài nói nhỏ: “Chúng ta đi đường tắt, tập hợp với ông Lâm trước đã.”

Hai người giẫm lên ánh trăng sáng tỏ, cố gắng giảm thật nhỏ tiếng bước chân.

Dưới ánh trăng, những bức bích họa, lan can chạm khắc lởm chởm đá trắng hai bên hồ toát lên vẻ tĩnh mịch.

Sau khi chạy được mấy phút, Phương Lam thở dốc, ngước mắt lên nhìn thì trông thấy cây cầu Thất Khổng màu trắng xám ngay bên cạnh cái đình màu đỏ son cách đó không xa.

“Sắp đến rồi.” Cô mừng húm trong lòng, bèn quay sang nói với Chiêm Đài, nhưng vừa mới quay đầu lại liền thấy một bóng đen khổng lồ thình lình lao vào họ.

“Cẩn thận.” Cô hô to một tiếng, cơ thể còn phản ứng trước cả ý thức, nhanh chóng nhào tới.

Kiếm gỗ đào luôn cất trong tay áo đã trượt xuống lòng bàn tay.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Chiêm Đài hoàn toàn không kịp ngoảnh đầu, chỉ thấy Phương Lam với nét mặt đầy hoảng hốt đang lao về phía mình.

Cậu bình tĩnh hơn cô, không trốn không tránh né, mà trực tiếp giang hai tay ra ôm lấy cô.

Phương Lam gối đầu lên vai cậu, đồng thời đâm thẳng kiếm gỗ đào vào bóng đen đang xông tới, nhưng hình như cô đã đâm trúng vào vải vóc mềm mại.

Chiêm Đài ôm cô, không nhìn thấy được tình hình sau lưng mình, chỉ nghe thấy tiếng cô hít vào một hơi, cậu ngay lập tức biết rằng có điều không ổn.

Nhưng cậu không buông cô ra mà càng ôm cô chặt hơn, còn tiện đà lăn một vòng trên đất, đảo ngược vị trí với cô.

Hiện giờ, cô đã ở sau lưng cậu.

Cậu nhìn về phía bóng đen vừa lao đến với ánh mắt u ám.

Bóng đen mỏng manh đang nằm đờ ra trên mặt đất, té ra chỉ là một bộ quần áo màu đen đã bị Phương Lam đâm thủng ngực.

“Đây là thuật múa rối.” Cậu nói và quét ánh mắt sáng như đuốc khắp bốn phía: “Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta.

Chúng ta không nên ở đây lâu, đi lên cầu Thất Khổng, nhân cơ hội dụ bọn họ đến đó.

Ông Lâm đã bày trận trên cầu, chỉ cần ông ấy chưa bị lộ thì chúng ta vẫn nắm chắc phần thắng.”
Họ chạy men theo con đường rải đá trắng.

Phương Lam có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai và tiếng tim đập liên hồi.

May mà cây cầu ở gần đó, họ bước lên bậc đá trắng, đi tới giữa cầu Thất Khổng.

Cây cầu đá mang đậm phong cách cổ xưa, nước sông tối đen dưới chân cầu phản chiếu bóng trăng tròn vành vạnh.

Xung quanh lặng ngắt như tờ khiến người ta hoảng sợ, không thấy có trận pháp, cũng không có bóng đen vừa mới xuất hiện.

“Chuyện gì đây?” Phương Lam nói với giọng run run.

Chiêm Đài không trả lời cô, chỉ nín thở, cầm chắc huyên Bạch Cột trong tay.

Hai người tựa lưng vào nhau, mỗi người quay mặt về một đầu cầu và nhìn không chớp mắt, yên lặng chờ đợi.


“Em nghe xem…” Cậu hạ thấp giọng: “Có người đang tới.”
Phương Lam nghe thấy tiếng động mà cậu nói, âm thanh rất khẽ nhưng không hề êm tai chút nào.

Nó giống như tiếng móng tay của giáo viên vô tình cào lên mặt bảng đen khi viết lên bảng, vừa nghe thấy đã sởn gai ốc.

Nó cũng giống với tiếng móng tay dài của nữ quỷ bấu vào mặt cầu, lại vừa giống như tiếng con rắn độc, đang vặn vẹo thân mình trên mặt đất, di chuyển từng tí một về phía trước.

Tiếng động này mỗi lúc một rõ, mỗi lúc một chói tai.

Ngặt nỗi, Phương Lam mở to hai mắt nhìn mà chỉ thấy trước mặt trống trơn, chẳng có ma nào.

“Bọn họ từ đâu tới?” Cô nhăn mày, cắn chặt răng và nhắm mắt lại, cẩn thận phân biệt tiếng động phát ra từ đâu.

Chúng càng lúc càng đến gần, càng lúc càng nhiều, cô như nghe thấy tiếng khóc nức nở của hồn chết đuối của bé gái 7, 8 tuổi.

Ở ngay bên cạnh họ, nhưng lại không phải ở trước mặt họ.

Vậy thì chỉ có thể là… dưới gầm cầu.

Phương Lam bất ngờ kéo Chiêm Đài nằm sấp xuống mặt cầu.

Đúng lúc này, hơn chục cái đầu lâu mặt mày không cảm xúc chui ra từ hai bên trụ cầu màu trắng xám, bao gồm cả nam lẫn nữ, cùng những bé gái tầm 7, 8 tuổi.

Đó là những xác sáp bọc da người chui lên từ dưới gầm cầu.

Chiêm Đài quát to một tiếng, tay giơ cao huyên Bạch Cốt, một ngọn lửa bừng lên từ bả vai cậu.

Phương Lam nắm chặt kiếm gỗ đào, theo sát bên cậu.

Hai người họ đối đầu với hơn mười xác sáp, còn bậc thầy đạo diễn những trò này, người phụ nữ họ Thẩm kia vẫn không thấy đâu.

Phương Lam cuống đến độ trán vã mồ hôi, nhỏ giọng hỏi Chiêm Đài: “Trận pháp Bát Quái Thất Tuyệt Bát Quái mà cậu nói ở đâu? Không phải lần này ông Lâm lại thuận miệng mang ra để lừa chúng ta đấy chứ?”
Bây giờ Chiêm Đài cũng không nắm chắc về điều này, nhưng vẫn tỏ vẻ trấn tĩnh, tự nhiên mà xoa dịu cô: “Hồn rơi nước đỏ, lửa lớn hóa thành máu.

Trận pháp quỷ quyệt, thử là sẽ biết ngay thôi.

Một mình tôi cũng giải quyết được đám tép riu kia.”
Cậu còn chưa nói hết câu thì một xác sáp đã lao tới với một con dao bầu.

Chiêm Đài tay trái giơ huyên Bạch Cốt lên đỡ, tay phải tung một quả cầu lửa về phía trước, làm nổ tung xác sáp trước mặt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện