Lý Trạch Phân ra khỏi phòng khâu, phát hiện Lan Khâm vẫn chưa đến phòng bệnh của Seth canh giữ mà đang đứng ở hành lang đợi mình, trong nháy mắt cô đã có ý nghĩ muốn chui lại vào phòng phẫu thuật ngủ tiếp một lát. Dù sao thì tác dụng của thuốc gây tê cục bộ vẫn chưa hết, một nửa bên mặt của cô hoàn toàn đơ cứng, thậm chí cả miệng cũng không muốn mở, càng không có dũng khí để so kè với Lan Khâm nữa.
Lan Khâm vừa nhìn thấy Lý Trạch Phân đã lập tức đứng dậy chào hỏi. Ánh mắt anh không ngừng đảo qua má và cánh tay của cô, như thể mắt mình có thể xuyên thấu qua lớp băng gạc để nhìn thấy vết thương bên trong vậy.
Lý Trạch Phân hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười lịch sự rồi nhìn vào ánh mắt không an phận của Lan Khâm: “Đội trưởng Lan.”
“Vết thương ở trên má này,” Lan Khâm ngừng nhìn, “Nguy hiểm lắm, thấp xuống tí nữa là cổ, cao hơn là mắt đấy.”
“Cũng may là chỉ bị thương ở má thôi,” Lý Trạch Phân lơ đễnh nhún vai, “Bác sĩ nói nếu sau này chăm sóc tốt sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nghe Lý Trạch Phân nói thế, Lan Khâm hơi kích động muốn mở miệng, nhưng không nói gì mà chỉ thở phào một hơi, nhàn nhạt nói: “Không sao thì tốt rồi.”
Lý Trạch Phân cảm thấy hôm nay Lan Khâm hơi kỳ lạ, nếu là bình thường hẳn anh sẽ bắt đầu chất vấn những hành động của mình, thậm chí còn giảng giải nữa. Vì từ trước đến nay Lý Trạch Phân luôn thích kiểu chết sớm siêu sinh sớm, dù là loại thuyết giáo vào tai nọ xọ tai kia này, cô cũng không muốn trì hoãn lại, vì thế cô chủ động kéo chủ đề này ra.
“Đã xác định được con dao rọc giấy đó chính là thứ tạo ra vết thương trên mu bàn tay nạn nhân chưa?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt Lan Khâm phức tạp nhìn Lý Trạch Phân, thầm thở dài một hơi trong lòng rồi trả lời: “Xác nhận rồi. Tuy lưỡi dao đã được thay nhưng đều có đặc điểm kỹ thuật giống nhau, mảnh mới nhất vẫn chưa kịp thay hoàn toàn trùng khớp với vết thương trên mu bàn tay của Mộc Cần và Trương Hà, trên đó cũng còn lưu lại vài tế bào da.”
“Ừm… Vậy Mộc Cần và Trương Hà thì sao?”
“Cả hai đều thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau khi nghĩ một đằng nói một nẻo xong, Lý Trạch Phân im lặng không nói gì nữa. Lan Khâm cũng không lên tiếng, không hề hỏi lý do tại sao Lý Trạch Phân lại xuất hiện ở hiện trường, cũng không cố gắng truy hỏi tại sao các khớp của Seth kia lại bị trật.
Sự im lặng này của Lan Khâm khiến Lý Trạch Phân rất khó chịu, như thể mình đã quen với việc kiểm tra bài tập hàng ngày, bỗng một ngày nọ đột nhiên không bị thu nữa vậy. Hơn nữa, ánh mắt nhìn cô của Lan Khâm cũng khiến cô hơi mất tự nhiên, trong ánh mắt đó dường như có một chút tình cảm khiến cô muốn nổi da gà.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ chịu nổi những chuyện này, vì thế cô lại tự mình chọc thủng giấy lần nữa.
“Đội trưởng Lan không định hỏi về tình hình hôm nay sao? Tại sao tôi lại ở hiện trường, lúc đó hiện trường xảy ra chuyện gì, vết thương trên người tôi và hung thủ là như thế nào chẳng hạn.”
Dưới sự kích thích của những lời này, ánh mắt Lan Khâm run lên, một cảm xúc nào đó chực chờ ở ranh giới bùng nổ, làm bóng dáng trong con ngươi của Lý Trạch Phân càng theo lấp lánh. Lý Trạch Phân thấy anh hít thật sâu, liên tiếp như thế, dường như định biến mình thành cá nóc, có thể mở miệng ra giải phóng tâm tình bất cứ lúc nào. Nhưng chẳng hiểu sao, loại giải phóng này đã kết thúc rồi. Anh cau mày, lùi lại nửa bước rồi xoay người né sang bên cạnh, cái thân tròn của con cá nóc đã héo quắt lại, gai góc cũng thu về hết.
“Chuyện hôm nay,” Trong giọng nói của anh phảng phất sự bất lực, “Tôi biết rõ nên nói với bên ngoài thế nào. Vì trong lúc nghìn cân treo sợi tóc phải nghĩ cách cứu nạn nhân nên khó tránh sẽ có vài chỗ không hợp quy định, chuyện này có thể hiểu được. Trước khi em chính thức về đơn vị, nếu bị bên kiểm tra kỷ luật hỏi về chuyện này thì cẩn thận đừng để lỡ miệng.”
Giọng điệu này, chẳng những không có ý định truy cứu mà còn muốn ôm đồm hết mọi chuyện.
Lẽ ra Lý Trạch Phân chỉ cần trực tiếp bước một chân xuống bậc thềm đã có sẵn, Lan Khâm nói gì làm gì đều là quyết định cá nhân của anh, cô không cần xoắn xuýt để trong lòng, chỉ cần đạt được mục đích ban đầu và kết quả mình muốn là được, quá trình không quan trọng.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại phạm vào nguyên tắc làm việc vốn có của mình mà hỏi: “Tại sao?”
Lan Khâm hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời: “Trong mấy tháng em nằm viện, tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Anh liếc nhanh qua Lý Trạch Phân, sau đó lập tức rời mắt đi, “Có những việc nếu không thật sự “đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” thì dù nói thế nào cũng chỉ là nói cho sướng mồm mà thôi. Mỗi người đều có lập trường và nguyên tắc riêng của mình, ép buộc mình phải theo người khác là không thực tế.”
“Vậy nên,” Anh quay người lại đối mặt với Lý Trạch Phân, nét mặt rất nghiêm túc, “Tôi nghĩ tôi cần tin vào lựa chọn và hành động của em. Chỉ cần không quá giới hạn thì tôi sẽ không hỏi. So với việc lúc nào cũng để ý đến từng hành động thì một cảnh sát như em cần thêm khoảng không gian để tự do thi triển hơn.”
“…” Lý Trạch Phân phát hiện mình câm nín rồi.
“Có lẽ em không thích từ “chính nghĩa” này, nhưng em đã chọn nghề cảnh sát thì hẳn trong lòng em cũng có một nguyên tắc mà mình muốn bảo vệ. Có lẽ nó không giống với định nghĩa “chính nghĩa” và “đúng đắn” của đại chúng, cũng không giống với tôi, nhưng tôi tình nguyện đánh cược một lần, tình nguyện thử tin vào những gì mà em tin tưởng.”
“…” Dường như có gì đó gợn lên trong đáy mắt của Lý Trạch Phân, nhưng cô giấu nó rất sâu, ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được.
“Nhưng tất nhiên điều kiện tiên quyết là…”
Thứ trong mắt Lý Trạch Phân vì chữ “điều kiện tiên quyết” mà mờ đi một chút.
“Điều kiện tiên quyết là, xin em hãy tiếp tục làm một người theo “chủ nghĩa vị kỷ đạo đức” như mình đã nói, đặt an toàn của mình lên hàng đầu.”
Trái tim cô run lên, như thể có thứ gì đó sắp chui ra vậy, Lý Trạch Phân đột nhiên nhắm mắt để ép nó lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tôi hiểu rồi.” Giọng điệu cô rất bình thản, dường như không hề đắn đo trước những lời Lan Khâm vừa nói, chỉ như một chương trình được lập trình sẵn.
Lan Khâm bị thái độ nhẹ như bông này khiến cho xuýt nữa đã thở gấp, chỉ biết thầm lặp lại trong lòng 3 lần “Ở đây cô ấy không tiện thể hiện buồn vui”, như thế mới có thể duy trì được vẻ mặt nghiêm túc.
“Tên nghi phạm Seth kia đang nằm ở phòng bệnh 474 tầng 4.”
Lý Trạch Phân lờ mờ đoán được ý tứ của Lan Khâm khi nói như thế, cô hơi bất ngờ.
“Đội trưởng Lan nghĩ tôi nên đến gặp hắn sao?” Lý Trạch Phân đá quả cầu sang.
Lan Khâm nhíu mày: “Tôi cứ nghĩ em có chuyện muốn hỏi riêng hắn.”
Vì có chuyện muốn hỏi riêng nên sau khi phát hiện chiếc xe taxi kỳ lạ đó đã không lập tức báo cáo mà phải tìm Chu Hiểu Lệ để lòng vòng báo án. Lan Khâm có thể đoán được tới đây cũng không có gì lạ, mà lạ là anh lại muốn cho Lý Trạch Phân có cơ hội ở riêng với Seth kia. Dù sao vết thương trên cổ của Seth cũng đã rõ ràng như thế rồi, người sáng suốt đều có thể đoán được Lý Trạch Phân xuýt chút đã làm ra chuyện gì.
Lý Trạch Phân không phủ nhận những lời của Lan Khâm, chỉ thuận theo mà hỏi: “Hắn tỉnh rồi à?”
“Lúc nắn các khớp ngón tay về vị trí cũ đã tỉnh rồi. Vì những tội ác của hắn và khả năng công kích nên chúng ta đã nhờ vài người từ đội đặc công sang hỗ trợ canh giữ phòng bệnh.” Anh lấy điện thoại ra xem thời gian, “Em chưa về đơn vị, theo nguyên tắc mà nói thì không có quyền thăm hỏi…” Sau đó lại nói, “Giờ là Tiểu Tôn và Tiểu Ngụy chịu trách nhiệm, tôi có thể nói một tiếng để dẫn em vào.”
Nghe giọng điệu này của Lan Khâm, hình như chỉ được phép “hỏi thăm” chứ không phải là “hỏi thăm riêng”.
Lý Trạch Phân do dự một chút, sau khi cân nhắc thiệt hơn bèn đồng ý với đề nghị của anh: “Vậy phiền đội trưởng Lan rồi.”
Sau khi hai người bàn bạc xong liền im lặng bước vào thang máy. Trong thang máy không có người khác, Lan Khâm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghĩ mình nên hỏi cho rõ ràng với người trước mặt.
“Tại sao em lại muốn nói chuyện riêng với hắn ta vậy? Tôi cảm thấy em quan tâm đến vụ án này không phải vì bản thân nó mà là vì nghi phạm. Chúng tôi đã điều tra thân phận của hắn rồi, vốn dĩ hắn là người có quốc tịch Thiên Trúc, đang cư trú bất hợp pháp ở Đường Quốc. Hồ sơ đi lại có vài thiếu sót, hình như là hắn đã từng ở Mỹ.” Anh thận trọng thăm dò, không dám nói toạc ra thân phận của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân thì lại bị sự cẩn thận này của Lan Khâm chọc cười, cô căn bản không ngại chuyện tiết lộ thân thế của mình: “Đội trưởng Lan đoán không sai. Tôi để ý đến vụ án này hoàn toàn là vì nguyên nhân cá nhân, vì nếu nói không chừng thì tên đó là kẻ đã giết cha tôi.”
Đinh —
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thang máy đã đến, cửa còn chưa kịp mở ra Lan Khâm đã loạng choạng va vào, không biết vì thật sự vội vã ra ngoài hay đã bị chữ “giết cha” từ miệng Lý Trạch Phân dọa sợ nữa.
Lý Trạch Phân nén cười nhìn Lan Khâm mất hình tượng, giọng điệu vẫn không có gì thay đổi: “Theo như tôi biết thì rất có thể hắn là sát thủ áo đen, nói không chừng còn có cả một băng đảng đứng sau nữa. Tất nhiên,” Cô đi chậm lại, đợi Lan Khâm theo kịp, “Những chuyện này cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ. Muốn xác định được có chính xác không thì phải bắt tay vào hắn mới được.”
Băng áo đen, nước Mỹ, cha ruột của Lý Trạch Phân…
Lan Khâm từ từ tiêu hóa lại lượng thông tin vừa rơi vào não mình, càng nhai càng sợ, có lẽ vì não hoạt động quá dữ dội nên khiến trán anh đổ đầy mồ hôi.
Lý Trạch Phân không nói chi tiết về vụ án của Anthony và nguyên nhân suy đoán Seth là một trong những hung thủ năm đó, để lại cho Lan Khâm một không gian lớn để tưởng tượng. Lan Khâm cũng không nói tiếp nữa, trên đường đi cứ mải mê suy nghĩ.
Vì để an toàn, phòng bệnh của Seth nằm ở một góc rất vắng vẻ, hai người đi một lúc lâu mới tìm được. Trước phòng bệnh là 2 người mặc đồng phục đặc công, Lan Khâm bước tới chào, hỏi thăm tình hình một chút rồi xin vào. Hai người kia do dự một lúc, cuối cùng cũng mở cửa.
Người được trang bị súng mở cửa và đi trước Lan Khâm, còn Lý Trạch Phân thì đi sau anh nửa bước. Lúc vào cửa, họ không khỏi thở chậm lại, vừa nhìn thấy Seth đang bị trói trên giường không thể làm động tác quá phức tạp mới hơi thả lỏng dây thần kinh.
Lý Trạch Phân bước lên 2 bước, vượt lên trước Lan Khâm, đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nhận ra sắc mặt bất thường của Seth. Cô quay đầu lại nhìn Lan Khâm, Lan Khâm lập tức hiểu ý rút súng lục ra, nhắm vào Seth trên giường. Lý Trạch Phân từ từ đi tới trước giường bệnh, một tay mở đèn pin điện thoại lên, một tay đưa về phía Seth đang nhắm nghiền mắt.
Mí mắt hắn bị căng ra, cô dùng điện thoại soi vào đồng tử… Không có phản ứng.
Cô liên tục xác nhận hô hấp trên dưới, sờ lên động mạch cổ. Sau đó lùi về.
“Chết rồi.” Trong đáy mắt Lý Trạch Phân có chút tức giận.
Lan Khâm vừa nhìn thấy Lý Trạch Phân đã lập tức đứng dậy chào hỏi. Ánh mắt anh không ngừng đảo qua má và cánh tay của cô, như thể mắt mình có thể xuyên thấu qua lớp băng gạc để nhìn thấy vết thương bên trong vậy.
Lý Trạch Phân hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười lịch sự rồi nhìn vào ánh mắt không an phận của Lan Khâm: “Đội trưởng Lan.”
“Vết thương ở trên má này,” Lan Khâm ngừng nhìn, “Nguy hiểm lắm, thấp xuống tí nữa là cổ, cao hơn là mắt đấy.”
“Cũng may là chỉ bị thương ở má thôi,” Lý Trạch Phân lơ đễnh nhún vai, “Bác sĩ nói nếu sau này chăm sóc tốt sẽ không để lại sẹo đâu.”
Nghe Lý Trạch Phân nói thế, Lan Khâm hơi kích động muốn mở miệng, nhưng không nói gì mà chỉ thở phào một hơi, nhàn nhạt nói: “Không sao thì tốt rồi.”
Lý Trạch Phân cảm thấy hôm nay Lan Khâm hơi kỳ lạ, nếu là bình thường hẳn anh sẽ bắt đầu chất vấn những hành động của mình, thậm chí còn giảng giải nữa. Vì từ trước đến nay Lý Trạch Phân luôn thích kiểu chết sớm siêu sinh sớm, dù là loại thuyết giáo vào tai nọ xọ tai kia này, cô cũng không muốn trì hoãn lại, vì thế cô chủ động kéo chủ đề này ra.
“Đã xác định được con dao rọc giấy đó chính là thứ tạo ra vết thương trên mu bàn tay nạn nhân chưa?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ánh mắt Lan Khâm phức tạp nhìn Lý Trạch Phân, thầm thở dài một hơi trong lòng rồi trả lời: “Xác nhận rồi. Tuy lưỡi dao đã được thay nhưng đều có đặc điểm kỹ thuật giống nhau, mảnh mới nhất vẫn chưa kịp thay hoàn toàn trùng khớp với vết thương trên mu bàn tay của Mộc Cần và Trương Hà, trên đó cũng còn lưu lại vài tế bào da.”
“Ừm… Vậy Mộc Cần và Trương Hà thì sao?”
“Cả hai đều thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Sau khi nghĩ một đằng nói một nẻo xong, Lý Trạch Phân im lặng không nói gì nữa. Lan Khâm cũng không lên tiếng, không hề hỏi lý do tại sao Lý Trạch Phân lại xuất hiện ở hiện trường, cũng không cố gắng truy hỏi tại sao các khớp của Seth kia lại bị trật.
Sự im lặng này của Lan Khâm khiến Lý Trạch Phân rất khó chịu, như thể mình đã quen với việc kiểm tra bài tập hàng ngày, bỗng một ngày nọ đột nhiên không bị thu nữa vậy. Hơn nữa, ánh mắt nhìn cô của Lan Khâm cũng khiến cô hơi mất tự nhiên, trong ánh mắt đó dường như có một chút tình cảm khiến cô muốn nổi da gà.
Từ trước đến nay cô chưa bao giờ chịu nổi những chuyện này, vì thế cô lại tự mình chọc thủng giấy lần nữa.
“Đội trưởng Lan không định hỏi về tình hình hôm nay sao? Tại sao tôi lại ở hiện trường, lúc đó hiện trường xảy ra chuyện gì, vết thương trên người tôi và hung thủ là như thế nào chẳng hạn.”
Dưới sự kích thích của những lời này, ánh mắt Lan Khâm run lên, một cảm xúc nào đó chực chờ ở ranh giới bùng nổ, làm bóng dáng trong con ngươi của Lý Trạch Phân càng theo lấp lánh. Lý Trạch Phân thấy anh hít thật sâu, liên tiếp như thế, dường như định biến mình thành cá nóc, có thể mở miệng ra giải phóng tâm tình bất cứ lúc nào. Nhưng chẳng hiểu sao, loại giải phóng này đã kết thúc rồi. Anh cau mày, lùi lại nửa bước rồi xoay người né sang bên cạnh, cái thân tròn của con cá nóc đã héo quắt lại, gai góc cũng thu về hết.
“Chuyện hôm nay,” Trong giọng nói của anh phảng phất sự bất lực, “Tôi biết rõ nên nói với bên ngoài thế nào. Vì trong lúc nghìn cân treo sợi tóc phải nghĩ cách cứu nạn nhân nên khó tránh sẽ có vài chỗ không hợp quy định, chuyện này có thể hiểu được. Trước khi em chính thức về đơn vị, nếu bị bên kiểm tra kỷ luật hỏi về chuyện này thì cẩn thận đừng để lỡ miệng.”
Giọng điệu này, chẳng những không có ý định truy cứu mà còn muốn ôm đồm hết mọi chuyện.
Lẽ ra Lý Trạch Phân chỉ cần trực tiếp bước một chân xuống bậc thềm đã có sẵn, Lan Khâm nói gì làm gì đều là quyết định cá nhân của anh, cô không cần xoắn xuýt để trong lòng, chỉ cần đạt được mục đích ban đầu và kết quả mình muốn là được, quá trình không quan trọng.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại phạm vào nguyên tắc làm việc vốn có của mình mà hỏi: “Tại sao?”
Lan Khâm hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời: “Trong mấy tháng em nằm viện, tôi đã nghĩ kỹ rồi.” Anh liếc nhanh qua Lý Trạch Phân, sau đó lập tức rời mắt đi, “Có những việc nếu không thật sự “đặt mình vào hoàn cảnh của người khác” thì dù nói thế nào cũng chỉ là nói cho sướng mồm mà thôi. Mỗi người đều có lập trường và nguyên tắc riêng của mình, ép buộc mình phải theo người khác là không thực tế.”
“Vậy nên,” Anh quay người lại đối mặt với Lý Trạch Phân, nét mặt rất nghiêm túc, “Tôi nghĩ tôi cần tin vào lựa chọn và hành động của em. Chỉ cần không quá giới hạn thì tôi sẽ không hỏi. So với việc lúc nào cũng để ý đến từng hành động thì một cảnh sát như em cần thêm khoảng không gian để tự do thi triển hơn.”
“…” Lý Trạch Phân phát hiện mình câm nín rồi.
“Có lẽ em không thích từ “chính nghĩa” này, nhưng em đã chọn nghề cảnh sát thì hẳn trong lòng em cũng có một nguyên tắc mà mình muốn bảo vệ. Có lẽ nó không giống với định nghĩa “chính nghĩa” và “đúng đắn” của đại chúng, cũng không giống với tôi, nhưng tôi tình nguyện đánh cược một lần, tình nguyện thử tin vào những gì mà em tin tưởng.”
“…” Dường như có gì đó gợn lên trong đáy mắt của Lý Trạch Phân, nhưng cô giấu nó rất sâu, ngay cả chính bản thân cô cũng không phát hiện ra được.
“Nhưng tất nhiên điều kiện tiên quyết là…”
Thứ trong mắt Lý Trạch Phân vì chữ “điều kiện tiên quyết” mà mờ đi một chút.
“Điều kiện tiên quyết là, xin em hãy tiếp tục làm một người theo “chủ nghĩa vị kỷ đạo đức” như mình đã nói, đặt an toàn của mình lên hàng đầu.”
Trái tim cô run lên, như thể có thứ gì đó sắp chui ra vậy, Lý Trạch Phân đột nhiên nhắm mắt để ép nó lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tôi hiểu rồi.” Giọng điệu cô rất bình thản, dường như không hề đắn đo trước những lời Lan Khâm vừa nói, chỉ như một chương trình được lập trình sẵn.
Lan Khâm bị thái độ nhẹ như bông này khiến cho xuýt nữa đã thở gấp, chỉ biết thầm lặp lại trong lòng 3 lần “Ở đây cô ấy không tiện thể hiện buồn vui”, như thế mới có thể duy trì được vẻ mặt nghiêm túc.
“Tên nghi phạm Seth kia đang nằm ở phòng bệnh 474 tầng 4.”
Lý Trạch Phân lờ mờ đoán được ý tứ của Lan Khâm khi nói như thế, cô hơi bất ngờ.
“Đội trưởng Lan nghĩ tôi nên đến gặp hắn sao?” Lý Trạch Phân đá quả cầu sang.
Lan Khâm nhíu mày: “Tôi cứ nghĩ em có chuyện muốn hỏi riêng hắn.”
Vì có chuyện muốn hỏi riêng nên sau khi phát hiện chiếc xe taxi kỳ lạ đó đã không lập tức báo cáo mà phải tìm Chu Hiểu Lệ để lòng vòng báo án. Lan Khâm có thể đoán được tới đây cũng không có gì lạ, mà lạ là anh lại muốn cho Lý Trạch Phân có cơ hội ở riêng với Seth kia. Dù sao vết thương trên cổ của Seth cũng đã rõ ràng như thế rồi, người sáng suốt đều có thể đoán được Lý Trạch Phân xuýt chút đã làm ra chuyện gì.
Lý Trạch Phân không phủ nhận những lời của Lan Khâm, chỉ thuận theo mà hỏi: “Hắn tỉnh rồi à?”
“Lúc nắn các khớp ngón tay về vị trí cũ đã tỉnh rồi. Vì những tội ác của hắn và khả năng công kích nên chúng ta đã nhờ vài người từ đội đặc công sang hỗ trợ canh giữ phòng bệnh.” Anh lấy điện thoại ra xem thời gian, “Em chưa về đơn vị, theo nguyên tắc mà nói thì không có quyền thăm hỏi…” Sau đó lại nói, “Giờ là Tiểu Tôn và Tiểu Ngụy chịu trách nhiệm, tôi có thể nói một tiếng để dẫn em vào.”
Nghe giọng điệu này của Lan Khâm, hình như chỉ được phép “hỏi thăm” chứ không phải là “hỏi thăm riêng”.
Lý Trạch Phân do dự một chút, sau khi cân nhắc thiệt hơn bèn đồng ý với đề nghị của anh: “Vậy phiền đội trưởng Lan rồi.”
Sau khi hai người bàn bạc xong liền im lặng bước vào thang máy. Trong thang máy không có người khác, Lan Khâm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nghĩ mình nên hỏi cho rõ ràng với người trước mặt.
“Tại sao em lại muốn nói chuyện riêng với hắn ta vậy? Tôi cảm thấy em quan tâm đến vụ án này không phải vì bản thân nó mà là vì nghi phạm. Chúng tôi đã điều tra thân phận của hắn rồi, vốn dĩ hắn là người có quốc tịch Thiên Trúc, đang cư trú bất hợp pháp ở Đường Quốc. Hồ sơ đi lại có vài thiếu sót, hình như là hắn đã từng ở Mỹ.” Anh thận trọng thăm dò, không dám nói toạc ra thân phận của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân thì lại bị sự cẩn thận này của Lan Khâm chọc cười, cô căn bản không ngại chuyện tiết lộ thân thế của mình: “Đội trưởng Lan đoán không sai. Tôi để ý đến vụ án này hoàn toàn là vì nguyên nhân cá nhân, vì nếu nói không chừng thì tên đó là kẻ đã giết cha tôi.”
Đinh —
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thang máy đã đến, cửa còn chưa kịp mở ra Lan Khâm đã loạng choạng va vào, không biết vì thật sự vội vã ra ngoài hay đã bị chữ “giết cha” từ miệng Lý Trạch Phân dọa sợ nữa.
Lý Trạch Phân nén cười nhìn Lan Khâm mất hình tượng, giọng điệu vẫn không có gì thay đổi: “Theo như tôi biết thì rất có thể hắn là sát thủ áo đen, nói không chừng còn có cả một băng đảng đứng sau nữa. Tất nhiên,” Cô đi chậm lại, đợi Lan Khâm theo kịp, “Những chuyện này cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ. Muốn xác định được có chính xác không thì phải bắt tay vào hắn mới được.”
Băng áo đen, nước Mỹ, cha ruột của Lý Trạch Phân…
Lan Khâm từ từ tiêu hóa lại lượng thông tin vừa rơi vào não mình, càng nhai càng sợ, có lẽ vì não hoạt động quá dữ dội nên khiến trán anh đổ đầy mồ hôi.
Lý Trạch Phân không nói chi tiết về vụ án của Anthony và nguyên nhân suy đoán Seth là một trong những hung thủ năm đó, để lại cho Lan Khâm một không gian lớn để tưởng tượng. Lan Khâm cũng không nói tiếp nữa, trên đường đi cứ mải mê suy nghĩ.
Vì để an toàn, phòng bệnh của Seth nằm ở một góc rất vắng vẻ, hai người đi một lúc lâu mới tìm được. Trước phòng bệnh là 2 người mặc đồng phục đặc công, Lan Khâm bước tới chào, hỏi thăm tình hình một chút rồi xin vào. Hai người kia do dự một lúc, cuối cùng cũng mở cửa.
Người được trang bị súng mở cửa và đi trước Lan Khâm, còn Lý Trạch Phân thì đi sau anh nửa bước. Lúc vào cửa, họ không khỏi thở chậm lại, vừa nhìn thấy Seth đang bị trói trên giường không thể làm động tác quá phức tạp mới hơi thả lỏng dây thần kinh.
Lý Trạch Phân bước lên 2 bước, vượt lên trước Lan Khâm, đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nhận ra sắc mặt bất thường của Seth. Cô quay đầu lại nhìn Lan Khâm, Lan Khâm lập tức hiểu ý rút súng lục ra, nhắm vào Seth trên giường. Lý Trạch Phân từ từ đi tới trước giường bệnh, một tay mở đèn pin điện thoại lên, một tay đưa về phía Seth đang nhắm nghiền mắt.
Mí mắt hắn bị căng ra, cô dùng điện thoại soi vào đồng tử… Không có phản ứng.
Cô liên tục xác nhận hô hấp trên dưới, sờ lên động mạch cổ. Sau đó lùi về.
“Chết rồi.” Trong đáy mắt Lý Trạch Phân có chút tức giận.
Danh sách chương