Lý Trạch Phân lắng nghe tiếng khóc lóc kể lể ở đầu dây bên kia, vô thức bước ra ngoài.
Không biết vì sao, Mộc Cần ngồi xổm trước mặt Chu Hiểu Lệ đã nói ra những chuyện mà trước đó không hề kể cho cảnh sát trong phòng thẩm vấn. Từ cách những người nhà tìm hiểu về cái gọi là dịch vụ “Chết không đau” kia, đến những thay đổi trong tâm lý, cuối cùng là gây ra sai lầm lớn này.
Tiếng khóc nức nở ngày càng to, khiến Lý Trạch Phân bên này đầu dây thấy hơi nhức đầu. Nhưng những tiếng nghẹn ngào này rơi vào trong tay Lý Trạch Phân lại khớp với hình ảnh nước mắt cá sấu hơn. Ánh mắt cô bất giác trở nên lạnh lẽo, ngay cả nụ cười thường trực ở khóe miệng cũng lạnh tanh.
Tiếng khóc lóc này không biết đã chấm dứt lúc nào, có lẽ vì Chu Hiểu Lệ đau đầu quá nên đã chủ động tránh xa Mộc Cần, Lý Trạch Phân cũng không để ý lắm, vì suy nghĩ của cô đã chuyển sang người Mộc Cần thuê.
Vụ án này đúng là bỏ tiền giết người rồi. Theo như những thông tin trước mắt mà Lý Trạch Phân nghe được thì đáng lẽ hung thủ sau khi nhận đơn đặt hàng sẽ phải thỏa thuận với khách hàng thời gian và địa điểm “giao dịch”. Ví dụ như trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại Bách Dịch, nơi Chung Nghịch nằm, như nhà vệ sinh mà Mộc Cần đã để con đứng đó trong công viên ven sông. Lý Trạch Phân không rõ Phạm Phù có liên quan gì đến những vụ này hay không, nhưng trực giác mách bảo cô rằng chúng giống nhau.
Sau khi khách hàng giao hàng, dù là xét theo những thông tin Lý Trạch Phân biết hay xét theo hiệu quả giao dịch thì có lẽ hung thủ đều nên chọn cách thức phù hợp với địa điểm, nhanh chóng sát hại “con hàng”. Vì mục đích của hắn là hoàn thành đơn hàng càng sớm càng tốt để chốt số, chuyện kéo dài thời gian là bất lợi cho hắn, chuyện giam cầm “con hàng” cũng để tổ để lại dấu vết để cảnh sát phát hiện mà thôi.
Theo suy đoán này, có lẽ Giang Giang con trai của Mộc Cần giờ đã là một thi thể rồi. Nhưng sự thật là cảnh sát đã lật tung công viên ven sông cũng không tìm ra được nửa sợi tóc của Giang Giang.
Không khó để đoán ra chuyện này có liên quan đến việc Mộc Cần đột nhiên đổi ý. Bất luận là 2 tiếng sau khi giao hàng, chị ta đã điên cuồng tìm người ở bờ sông, hay giờ chạy tới Cục điều tra để báo án thì hành vi của chị ta cũng đang can thiệp vào kế hoạch của hung thủ ở một mức độ nhất định, gây chướng ngại lớn đối với việc gây án.
Trong tình huống kế hoạch bị phá vỡ này, Lý Trạch Phân nghĩ thay vì hấp tấp giết người rồi vứt xác sẽ để lại một đống sơ hở cho cảnh sát túm được, thì hung thủ sẽ chọn dời hành động lại.
Nói cách khác, Giang Giang có khả năng vẫn còn sống.
Nếu như nó còn sống, vậy thì nó đang ở đâu? Bị hung thủ mang về hang ổ ư? Hay bị hắn nhốt ở một chỗ nào đó không người? Không, không phải, phạm vi quá rộng.
Cần thêm một ít nữa…
“Điện hạ, chị ta đi rồi.” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng của Chu Hiểu Lệ.
“Hả?” Lý Trạch Phân vẫn chưa định thần lại.
“Mộc Cần bắt xe đi rồi.” Chu Hiểu Lệ lặp lại lần nữa.
“Bắt xe?” Một suy nghĩ đột nhiên hiện trong đầu cô, “Xe trực tuyến à?”
“Không phải, là xe taxi, loại màu trắng và vàng ấy, lúc nãy nó dừng ở lề đường chờ khách, Mộc Cần nhìn thấy liền trực tiếp lên ngồi vào.”
Xe taxi đậu trước cửa Cục điều tra chờ khách ư?
Lý Trạch Phân lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Bây giờ phần mềm gọi xe tiện hơn xe taxi nhiều, rất ít taxi dừng lại ở lề đường để chờ khách. Dù là có thì đa số đều sẽ đến những nơi có nhiều người như ga tàu điện ngầm, trung tâm thương mại và sân bay. Đa số taxi làm như thế đều là điểm đến của đơn hàng trước là ở đó, nếu chạy xe không về nội thành thì sẽ lỗ vốn nên mới dừng tại chỗ chờ đơn mới.
Chiếc xe này không bình thường, mà khách hàng đến tìm nó lại đúng lúc là Mộc Cần…
Lý Trạch Phân: “Biển số xe là gì? Đi đường nào?”
“A, đợi chút tôi chạy theo nhìn thử.”
“Cẩn thận một chút,” Lý Trạch Phân chạy về phía thang máy, “Đừng để bị tài xế nhìn thấy.”
“Hả?” Tuy không hiểu lý do tại sao Lý Trạch Phân lại nhắc như thế, nhưng Chu Hiểu Lệ vẫn đáp lại, “Được.”
Lý Trạch Phân chạy tới cửa thang máy sắp đóng lại, dùng 1 chân để chặn lại. Trong ánh mắt trách móc của những người bên trong, cô ấn vào bãi đỗ xe tầng hầm 3.
Đinh —
Tầng hầm 3.
Cửa mới mở được một nửa, Lý Trạch Phân đã mượn lợi thế gầy của mình để chen ra ngoài. Sau đó cô phóng tới chiếc xe đậu cách đó không xa.
Lý Trạch Phân lái xe ra khỏi ga ra, Chu Hiểu Lệ cũng đã báo biển số xe và tên đường. Lý Trạch Phân nói cảm ơn, sau đó vừa lái xe vừa nghiên cứu bản đồ, dự đoán ra lộ trình của chiếc taxi. Sau đó cô rẽ vào đường Hiển An, tăng tốc lên tới 60.
Cô đã đoán không sai, đúng là vừa qua khỏi ngã tư thứ nhất đã nhìn thấy một chiếc xe trắng vàng có biển số xe như thế.
Sau khi xác định được con mồi, cô thắng gấp dừng trước đèn tín hiệu khiến chiếc xe “bất cẩn” tắt máy. Đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh là nửa phút, sau đó cô mới thành công khởi động xe lại lần nữa, hoàn hảo sắm vai một “tài xế nữ” điển hình rồi nhanh chóng bám theo sau chiếc taxi không hề cảnh giác gì kia.
“Điện hạ, sao vậy?” Giọng nói của Chu Hiểu Lệ nhắc rằng Lý Trạch Phân vẫn chưa cúp điện thoại.
Lý Trạch Phân dùng ngón trỏ gõ 2 cái vào tay lái, ánh mắt mờ mịt nhìn chiếc xe taxi đằng xe chứ không đáp lại.
‘Rào ào ào’ —
Những hạt mưa to như hạt đậu bất ngờ rơi xuống mà không hề có báo hiệu gì, đập mạnh vào kính chắn gió. Lý Trạch Phân dùng đầu ngón tay mở cần gạt nước, mỗi lần gạt là sắc trời lại tối hơn, qua vài lượt thì đường đã tối đến mức không nhìn rõ được xe đằng trước nữa. Dường như thứ cái cần gạt không phải là nước mưa mà là màu trong bức tranh phong cảnh ở Trường An.
Lý Trạch Phân không vì tầm nhìn bị giảm mà giảm khoảng cách với chiếc xe kia, thậm chí cô còn cố ý lái vào một đường khác ở ngã ba, sau khoảng 10 phút lại xuất hiện sau lưng của chiếc taxi.
Cuộc rượt đuổi này tiếp tục kéo dài, chiếc xe taxi dẫn Lý Trạch Phân theo càng chạy càng xa, đã đi ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, thậm chí là ra khỏi Trường An. Không biết từ khi nào, Lý Trạch Phân đã gửi một tin nhắn cho đội cảnh sát giao thông để triển khai đặt chốt ở cột đèn tín hiệu. Sau đó, cô lại tình cờ phát hiện ra chiếc taxi kia đã khéo léo tránh khỏi tất cả các máy quay.
Đến nước này thì chiếc taxi kia rõ ràng là có vấn đề rồi. Nhưng Lý Trạch Phân cũng không trực tiếp báo cáo mà do dự một lúc, sau đó nói với Chu Hiểu Lệ từ nãy giờ vẫn chưa dám cúp máy: “Cô còn ở Cục điều tra à? Vào báo án đi, nói hết chuyện của Mộc Cần cho cảnh sát, sau đó nói thấy Mộc Cần lên một chiếc xe rất kỳ lại, để lại biển số luôn.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Chu Hiểu Lệ, Lý Trạch Phân nói cảm ơn rồi lập tức cúp máy.
Rất nhanh chiếc xe taxi đã chạy ra tới biên giới Trường An, nó đang chạy dọc theo một con đường nhỏ để vào khu rừng vô danh nào đó. Giờ mới đầu tháng 3, tuyết mùa đông vẫn chưa tan hết, sau cơn mưa tuyết lại trở nên lầy lội hơn nữa. Hai chiếc xe lần lượt lội qua, nước đọng bắn tung tóe, để lại những vết xe rất rõ ràng. Nhưng vết xe này duy trì không bao lâu thì đã bị mưa cuốn trôi đi rồi.
Cây cối ở phương Bắc tháng 3 vẫn chưa mọc lá, vì thế dù có mưa to ngăn cản thì ánh sáng trong khu rừng trọc này cũng rất mạnh. Để tránh bị xe kia phát hiện, Lý Trạch Phân không mở đèn trước xe. Dù chạy trong rừng dưới mưa to như thế rất nguy hiểm, nhưng cô dường như có thể định vị được tiếng vang, tránh chính xác mọi chướng ngại vật hoặc các vũng nước đọng.
Cứ như thế, ánh sáng tượng trưng cho chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại. Chưa tới 5 phút, ánh sáng đã hoàn toàn tắt ngúm, triệt để giấu mình vào trong bóng tối.
Lý Trạch Phân đoán rằng bên kia đã xuống xe. Vì thế cô cũng tìm một chỗ có nhiều vật che chắn, đậu xe vào rồi không ngừng tìm kiếm trong xe, cầm một cây dù che mưa dài rồi đi xuống.
Cô không căng dù ra che mưa mà chỉ rụt người lại mặc kệ làn mưa, thận trọng lần theo dấu vết trên mặt đất trước khi nó bị cuốn trôi đi hết.
Lý Trạch Phân đã tìm ra được chiếc taxi kia. Sau khi nhìn vào chiếc xe trống rỗng, cô quan sát dấu chân đi từ bên cạnh xe. Dấu chân là của một người, rất sâu. Đoán chừng độ sâu này không chỉ là do mặt đất ẩm ướt, mà còn do chủ nhân của nó đang khiêng một vật nặng nào đó. Cô vừa suy đoán “vật nặng” đó là gì, vừa thuận theo dấu chân bước tới.
Mưa to hơn đã làm ướt đẫm người cô, trong thời gian phục hồi sau phẫu thuật, cơ thể vẫn còn yếu ớt, cô vô thức đã lạnh đến mức không còn chút máu nào trên mặt. Mưa xối đến mức không mở mắt ra nổi, đường núi trơn trượt khiến 2 bắp chân cô đau nhức. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, bước chân vẫn không chậm lại chút nào.
Đi bộ chừng 20 phút, cô đột nhiên bắt đầu nghe thấy một tiếng động ẩn trong tiếng mưa. Tiếng ồn rất có quy luật, khoảng 3 4 giây một lần, như là tiếng va chạm, tiếng nghiền ép, hoặc là… tiếng đào bới, hoặc nói cách khác là vùi lấp.
Rất nhanh Lý Trạch Phân đã tìm ra được đáp án, đúng là vùi lấp.
Cách chỗ cô chưa đầy 5m, một cái hố được đào trên cỏ, trong hố mơ hồ có thể nhìn thấy 2 thứ 1 lớn 1 nhỏ. Cái lớn đắp lên cái nhỏ, vểnh lên thành một vòng cung, tạm thời che đi lớp đất đang không ngừng rơi xuống. Nhưng dù sao trời vẫn đang mưa to, đất trong hố gặp nước nhanh chóng hóa thành một chất lỏng sền sệt, nhét vào cái vòng cung đó.
Lý Trạch Phân có thể mơ hồ nhìn thấy cái lớn đang vặn vẹo và cố gắng phủi đống bùn đất sền sệt kia, nhưng bóng người phía trên và chiếc xẻng của hắn khiến sự vặn vẹo này trở nên vô ích. Cô không thể nhìn ra được hình dạng thật sự của 2 thứ lớn nhỏ kia, nhưng cô biết rõ, chỉ chưa tới 10 phút nữa thôi, chúng sẽ hoàn toàn bị bao phủ bởi bùn đất.
Thật ra Lý Trạch Phân không quan tâm đến thứ trong hố có phải là con người không, hoặc chúng còn sống hay đã chết. Dù sao cũng là một đứa trẻ bị chính mẹ đẻ mình kết án tử hình, một người mẹ đẻ kết án tử hình cho chính con ruột mình mà thôi. Nếu Lý Trạch Phân buộc phải cứu 1 trong 2, cô cũng chỉ hơi hứng thú với thứ nhỏ kia, tuy rằng nó căn bản không sống được tới lúc trưởng thành. Còn thứ lớn kia, nói thật thì nếu không phải vì có cơ hội một mình đi theo hung thủ thì Lý Trạch Phân cũng chả theo xe đến đây, càng sẽ không bảo Chu Hiểu Lệ đi báo án.
Bỏ tiền cho một kẻ giết người, sau đó lại hối hận báo cảnh sát, đắc tội với hung thủ, kết quả phải chịu sự trả thù của hắn.
Đây cũng là một hình thức khác của “Ý nghĩa cái chết” thôi, không phải sao? Hay nên nói là, “Tự làm tự chịu”.
Đối với mục đích của Lý Trạch Phân, lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là để hung thủ tiếp tục công việc của mình, còn cô sẽ lên xe hắn động tay một chút. Chờ đến khi hắn lấp xong cái hố đó và quay về thì chiếc “xe taxi” này đã lọt vào cống ngầm, trở thành tù nhân của Lý Trạch Phân.
Bằng cách này, trước khi Lan Khâm dẫn đội đến đây, cô đã có đủ thời gian để xem những gì mình muốn, hỏi những gì muốn cần.
Người cầm xẻng cách đó không xa khẽ nghiêng người, lộ ra nửa mặt không mang khẩu trang. Lý Trạch Phân nhìn thoáng qua đã biết hắn là một người đàn ông da nâu, khoảng hơn 40 tuổi. Suy đoán trong lòng đã ngay lập tức được xác nhận.
Cô hít một hơi thật sâu rồi xoay người, vừa đi được vài bước về phía chiếc taxi… Người, đột nhiên dừng lại.
Trong đầu đột nhiên lóe lên gương mặt của Lan Khâm như dán 2 chữ “chính nghĩa” lên trán, chủ nhân của gương mặt đó chim cưu chiếm tổ chim khách*, đã dựng ra một bức tranh sống động trong tiềm thức của cô, mà nội dung hình ảnh chính là đoạn bài giảng dài lòng thòng về những hành động mà Lý Trạch Phân gây ra.
(*) Chim cưu là tu hú, loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích, ý chỉ việc chiếm địa vị, nhà cửa, ruộng đất của người khác.
— Em là cảnh sát!
— Chức trách của em là bảo vệ tính mạng và an toàn tài sản của người dân!
— Pháp luật là vũ khí của em, em…
Ầy, phiền muốn chết.
Lý Trạch Phân mang nét mặt như vừa phải nuốt miếng cá tanh, quay người lại lấy điện thoại ra, dùng WeChat gửi vị trí của Lan Khâm rồi bắt tay vào thiết kế một “cạm bẫy” khác hoàn toàn với dự định ban đầu của mình.
Không biết vì sao, Mộc Cần ngồi xổm trước mặt Chu Hiểu Lệ đã nói ra những chuyện mà trước đó không hề kể cho cảnh sát trong phòng thẩm vấn. Từ cách những người nhà tìm hiểu về cái gọi là dịch vụ “Chết không đau” kia, đến những thay đổi trong tâm lý, cuối cùng là gây ra sai lầm lớn này.
Tiếng khóc nức nở ngày càng to, khiến Lý Trạch Phân bên này đầu dây thấy hơi nhức đầu. Nhưng những tiếng nghẹn ngào này rơi vào trong tay Lý Trạch Phân lại khớp với hình ảnh nước mắt cá sấu hơn. Ánh mắt cô bất giác trở nên lạnh lẽo, ngay cả nụ cười thường trực ở khóe miệng cũng lạnh tanh.
Tiếng khóc lóc này không biết đã chấm dứt lúc nào, có lẽ vì Chu Hiểu Lệ đau đầu quá nên đã chủ động tránh xa Mộc Cần, Lý Trạch Phân cũng không để ý lắm, vì suy nghĩ của cô đã chuyển sang người Mộc Cần thuê.
Vụ án này đúng là bỏ tiền giết người rồi. Theo như những thông tin trước mắt mà Lý Trạch Phân nghe được thì đáng lẽ hung thủ sau khi nhận đơn đặt hàng sẽ phải thỏa thuận với khách hàng thời gian và địa điểm “giao dịch”. Ví dụ như trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại Bách Dịch, nơi Chung Nghịch nằm, như nhà vệ sinh mà Mộc Cần đã để con đứng đó trong công viên ven sông. Lý Trạch Phân không rõ Phạm Phù có liên quan gì đến những vụ này hay không, nhưng trực giác mách bảo cô rằng chúng giống nhau.
Sau khi khách hàng giao hàng, dù là xét theo những thông tin Lý Trạch Phân biết hay xét theo hiệu quả giao dịch thì có lẽ hung thủ đều nên chọn cách thức phù hợp với địa điểm, nhanh chóng sát hại “con hàng”. Vì mục đích của hắn là hoàn thành đơn hàng càng sớm càng tốt để chốt số, chuyện kéo dài thời gian là bất lợi cho hắn, chuyện giam cầm “con hàng” cũng để tổ để lại dấu vết để cảnh sát phát hiện mà thôi.
Theo suy đoán này, có lẽ Giang Giang con trai của Mộc Cần giờ đã là một thi thể rồi. Nhưng sự thật là cảnh sát đã lật tung công viên ven sông cũng không tìm ra được nửa sợi tóc của Giang Giang.
Không khó để đoán ra chuyện này có liên quan đến việc Mộc Cần đột nhiên đổi ý. Bất luận là 2 tiếng sau khi giao hàng, chị ta đã điên cuồng tìm người ở bờ sông, hay giờ chạy tới Cục điều tra để báo án thì hành vi của chị ta cũng đang can thiệp vào kế hoạch của hung thủ ở một mức độ nhất định, gây chướng ngại lớn đối với việc gây án.
Trong tình huống kế hoạch bị phá vỡ này, Lý Trạch Phân nghĩ thay vì hấp tấp giết người rồi vứt xác sẽ để lại một đống sơ hở cho cảnh sát túm được, thì hung thủ sẽ chọn dời hành động lại.
Nói cách khác, Giang Giang có khả năng vẫn còn sống.
Nếu như nó còn sống, vậy thì nó đang ở đâu? Bị hung thủ mang về hang ổ ư? Hay bị hắn nhốt ở một chỗ nào đó không người? Không, không phải, phạm vi quá rộng.
Cần thêm một ít nữa…
“Điện hạ, chị ta đi rồi.” Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng của Chu Hiểu Lệ.
“Hả?” Lý Trạch Phân vẫn chưa định thần lại.
“Mộc Cần bắt xe đi rồi.” Chu Hiểu Lệ lặp lại lần nữa.
“Bắt xe?” Một suy nghĩ đột nhiên hiện trong đầu cô, “Xe trực tuyến à?”
“Không phải, là xe taxi, loại màu trắng và vàng ấy, lúc nãy nó dừng ở lề đường chờ khách, Mộc Cần nhìn thấy liền trực tiếp lên ngồi vào.”
Xe taxi đậu trước cửa Cục điều tra chờ khách ư?
Lý Trạch Phân lập tức nhận ra có gì đó không đúng.
Bây giờ phần mềm gọi xe tiện hơn xe taxi nhiều, rất ít taxi dừng lại ở lề đường để chờ khách. Dù là có thì đa số đều sẽ đến những nơi có nhiều người như ga tàu điện ngầm, trung tâm thương mại và sân bay. Đa số taxi làm như thế đều là điểm đến của đơn hàng trước là ở đó, nếu chạy xe không về nội thành thì sẽ lỗ vốn nên mới dừng tại chỗ chờ đơn mới.
Chiếc xe này không bình thường, mà khách hàng đến tìm nó lại đúng lúc là Mộc Cần…
Lý Trạch Phân: “Biển số xe là gì? Đi đường nào?”
“A, đợi chút tôi chạy theo nhìn thử.”
“Cẩn thận một chút,” Lý Trạch Phân chạy về phía thang máy, “Đừng để bị tài xế nhìn thấy.”
“Hả?” Tuy không hiểu lý do tại sao Lý Trạch Phân lại nhắc như thế, nhưng Chu Hiểu Lệ vẫn đáp lại, “Được.”
Lý Trạch Phân chạy tới cửa thang máy sắp đóng lại, dùng 1 chân để chặn lại. Trong ánh mắt trách móc của những người bên trong, cô ấn vào bãi đỗ xe tầng hầm 3.
Đinh —
Tầng hầm 3.
Cửa mới mở được một nửa, Lý Trạch Phân đã mượn lợi thế gầy của mình để chen ra ngoài. Sau đó cô phóng tới chiếc xe đậu cách đó không xa.
Lý Trạch Phân lái xe ra khỏi ga ra, Chu Hiểu Lệ cũng đã báo biển số xe và tên đường. Lý Trạch Phân nói cảm ơn, sau đó vừa lái xe vừa nghiên cứu bản đồ, dự đoán ra lộ trình của chiếc taxi. Sau đó cô rẽ vào đường Hiển An, tăng tốc lên tới 60.
Cô đã đoán không sai, đúng là vừa qua khỏi ngã tư thứ nhất đã nhìn thấy một chiếc xe trắng vàng có biển số xe như thế.
Sau khi xác định được con mồi, cô thắng gấp dừng trước đèn tín hiệu khiến chiếc xe “bất cẩn” tắt máy. Đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh là nửa phút, sau đó cô mới thành công khởi động xe lại lần nữa, hoàn hảo sắm vai một “tài xế nữ” điển hình rồi nhanh chóng bám theo sau chiếc taxi không hề cảnh giác gì kia.
“Điện hạ, sao vậy?” Giọng nói của Chu Hiểu Lệ nhắc rằng Lý Trạch Phân vẫn chưa cúp điện thoại.
Lý Trạch Phân dùng ngón trỏ gõ 2 cái vào tay lái, ánh mắt mờ mịt nhìn chiếc xe taxi đằng xe chứ không đáp lại.
‘Rào ào ào’ —
Những hạt mưa to như hạt đậu bất ngờ rơi xuống mà không hề có báo hiệu gì, đập mạnh vào kính chắn gió. Lý Trạch Phân dùng đầu ngón tay mở cần gạt nước, mỗi lần gạt là sắc trời lại tối hơn, qua vài lượt thì đường đã tối đến mức không nhìn rõ được xe đằng trước nữa. Dường như thứ cái cần gạt không phải là nước mưa mà là màu trong bức tranh phong cảnh ở Trường An.
Lý Trạch Phân không vì tầm nhìn bị giảm mà giảm khoảng cách với chiếc xe kia, thậm chí cô còn cố ý lái vào một đường khác ở ngã ba, sau khoảng 10 phút lại xuất hiện sau lưng của chiếc taxi.
Cuộc rượt đuổi này tiếp tục kéo dài, chiếc xe taxi dẫn Lý Trạch Phân theo càng chạy càng xa, đã đi ra khỏi khu vực trung tâm thành phố, thậm chí là ra khỏi Trường An. Không biết từ khi nào, Lý Trạch Phân đã gửi một tin nhắn cho đội cảnh sát giao thông để triển khai đặt chốt ở cột đèn tín hiệu. Sau đó, cô lại tình cờ phát hiện ra chiếc taxi kia đã khéo léo tránh khỏi tất cả các máy quay.
Đến nước này thì chiếc taxi kia rõ ràng là có vấn đề rồi. Nhưng Lý Trạch Phân cũng không trực tiếp báo cáo mà do dự một lúc, sau đó nói với Chu Hiểu Lệ từ nãy giờ vẫn chưa dám cúp máy: “Cô còn ở Cục điều tra à? Vào báo án đi, nói hết chuyện của Mộc Cần cho cảnh sát, sau đó nói thấy Mộc Cần lên một chiếc xe rất kỳ lại, để lại biển số luôn.”
Sau khi nhận được câu trả lời của Chu Hiểu Lệ, Lý Trạch Phân nói cảm ơn rồi lập tức cúp máy.
Rất nhanh chiếc xe taxi đã chạy ra tới biên giới Trường An, nó đang chạy dọc theo một con đường nhỏ để vào khu rừng vô danh nào đó. Giờ mới đầu tháng 3, tuyết mùa đông vẫn chưa tan hết, sau cơn mưa tuyết lại trở nên lầy lội hơn nữa. Hai chiếc xe lần lượt lội qua, nước đọng bắn tung tóe, để lại những vết xe rất rõ ràng. Nhưng vết xe này duy trì không bao lâu thì đã bị mưa cuốn trôi đi rồi.
Cây cối ở phương Bắc tháng 3 vẫn chưa mọc lá, vì thế dù có mưa to ngăn cản thì ánh sáng trong khu rừng trọc này cũng rất mạnh. Để tránh bị xe kia phát hiện, Lý Trạch Phân không mở đèn trước xe. Dù chạy trong rừng dưới mưa to như thế rất nguy hiểm, nhưng cô dường như có thể định vị được tiếng vang, tránh chính xác mọi chướng ngại vật hoặc các vũng nước đọng.
Cứ như thế, ánh sáng tượng trưng cho chiếc xe phía trước đột nhiên dừng lại. Chưa tới 5 phút, ánh sáng đã hoàn toàn tắt ngúm, triệt để giấu mình vào trong bóng tối.
Lý Trạch Phân đoán rằng bên kia đã xuống xe. Vì thế cô cũng tìm một chỗ có nhiều vật che chắn, đậu xe vào rồi không ngừng tìm kiếm trong xe, cầm một cây dù che mưa dài rồi đi xuống.
Cô không căng dù ra che mưa mà chỉ rụt người lại mặc kệ làn mưa, thận trọng lần theo dấu vết trên mặt đất trước khi nó bị cuốn trôi đi hết.
Lý Trạch Phân đã tìm ra được chiếc taxi kia. Sau khi nhìn vào chiếc xe trống rỗng, cô quan sát dấu chân đi từ bên cạnh xe. Dấu chân là của một người, rất sâu. Đoán chừng độ sâu này không chỉ là do mặt đất ẩm ướt, mà còn do chủ nhân của nó đang khiêng một vật nặng nào đó. Cô vừa suy đoán “vật nặng” đó là gì, vừa thuận theo dấu chân bước tới.
Mưa to hơn đã làm ướt đẫm người cô, trong thời gian phục hồi sau phẫu thuật, cơ thể vẫn còn yếu ớt, cô vô thức đã lạnh đến mức không còn chút máu nào trên mặt. Mưa xối đến mức không mở mắt ra nổi, đường núi trơn trượt khiến 2 bắp chân cô đau nhức. Cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình, bước chân vẫn không chậm lại chút nào.
Đi bộ chừng 20 phút, cô đột nhiên bắt đầu nghe thấy một tiếng động ẩn trong tiếng mưa. Tiếng ồn rất có quy luật, khoảng 3 4 giây một lần, như là tiếng va chạm, tiếng nghiền ép, hoặc là… tiếng đào bới, hoặc nói cách khác là vùi lấp.
Rất nhanh Lý Trạch Phân đã tìm ra được đáp án, đúng là vùi lấp.
Cách chỗ cô chưa đầy 5m, một cái hố được đào trên cỏ, trong hố mơ hồ có thể nhìn thấy 2 thứ 1 lớn 1 nhỏ. Cái lớn đắp lên cái nhỏ, vểnh lên thành một vòng cung, tạm thời che đi lớp đất đang không ngừng rơi xuống. Nhưng dù sao trời vẫn đang mưa to, đất trong hố gặp nước nhanh chóng hóa thành một chất lỏng sền sệt, nhét vào cái vòng cung đó.
Lý Trạch Phân có thể mơ hồ nhìn thấy cái lớn đang vặn vẹo và cố gắng phủi đống bùn đất sền sệt kia, nhưng bóng người phía trên và chiếc xẻng của hắn khiến sự vặn vẹo này trở nên vô ích. Cô không thể nhìn ra được hình dạng thật sự của 2 thứ lớn nhỏ kia, nhưng cô biết rõ, chỉ chưa tới 10 phút nữa thôi, chúng sẽ hoàn toàn bị bao phủ bởi bùn đất.
Thật ra Lý Trạch Phân không quan tâm đến thứ trong hố có phải là con người không, hoặc chúng còn sống hay đã chết. Dù sao cũng là một đứa trẻ bị chính mẹ đẻ mình kết án tử hình, một người mẹ đẻ kết án tử hình cho chính con ruột mình mà thôi. Nếu Lý Trạch Phân buộc phải cứu 1 trong 2, cô cũng chỉ hơi hứng thú với thứ nhỏ kia, tuy rằng nó căn bản không sống được tới lúc trưởng thành. Còn thứ lớn kia, nói thật thì nếu không phải vì có cơ hội một mình đi theo hung thủ thì Lý Trạch Phân cũng chả theo xe đến đây, càng sẽ không bảo Chu Hiểu Lệ đi báo án.
Bỏ tiền cho một kẻ giết người, sau đó lại hối hận báo cảnh sát, đắc tội với hung thủ, kết quả phải chịu sự trả thù của hắn.
Đây cũng là một hình thức khác của “Ý nghĩa cái chết” thôi, không phải sao? Hay nên nói là, “Tự làm tự chịu”.
Đối với mục đích của Lý Trạch Phân, lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là để hung thủ tiếp tục công việc của mình, còn cô sẽ lên xe hắn động tay một chút. Chờ đến khi hắn lấp xong cái hố đó và quay về thì chiếc “xe taxi” này đã lọt vào cống ngầm, trở thành tù nhân của Lý Trạch Phân.
Bằng cách này, trước khi Lan Khâm dẫn đội đến đây, cô đã có đủ thời gian để xem những gì mình muốn, hỏi những gì muốn cần.
Người cầm xẻng cách đó không xa khẽ nghiêng người, lộ ra nửa mặt không mang khẩu trang. Lý Trạch Phân nhìn thoáng qua đã biết hắn là một người đàn ông da nâu, khoảng hơn 40 tuổi. Suy đoán trong lòng đã ngay lập tức được xác nhận.
Cô hít một hơi thật sâu rồi xoay người, vừa đi được vài bước về phía chiếc taxi… Người, đột nhiên dừng lại.
Trong đầu đột nhiên lóe lên gương mặt của Lan Khâm như dán 2 chữ “chính nghĩa” lên trán, chủ nhân của gương mặt đó chim cưu chiếm tổ chim khách*, đã dựng ra một bức tranh sống động trong tiềm thức của cô, mà nội dung hình ảnh chính là đoạn bài giảng dài lòng thòng về những hành động mà Lý Trạch Phân gây ra.
(*) Chim cưu là tu hú, loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như khách, chim chích, ý chỉ việc chiếm địa vị, nhà cửa, ruộng đất của người khác.
— Em là cảnh sát!
— Chức trách của em là bảo vệ tính mạng và an toàn tài sản của người dân!
— Pháp luật là vũ khí của em, em…
Ầy, phiền muốn chết.
Lý Trạch Phân mang nét mặt như vừa phải nuốt miếng cá tanh, quay người lại lấy điện thoại ra, dùng WeChat gửi vị trí của Lan Khâm rồi bắt tay vào thiết kế một “cạm bẫy” khác hoàn toàn với dự định ban đầu của mình.
Danh sách chương