“Vừa rồi nói tới đâu rồi nhỉ,” Vừa bước vào thang máy, Triệu Vũ Hạm đã tiếp tục chủ đề trước đó, “À đúng rồi, độc cá nóc. Chất độc được tiêm vào tĩnh mạch cánh tay phải, từ góc độ lỗ kim thì không thể có khả năng là tự làm được. Vì thời gian tử vong là từ 5 giờ đến 6 giờ rưỡi chiều, trừ đi thời gian để chất độc phát tác thì hẳn là từ 2 đến 3 giờ chiều cùng hôm đó. Chuyện này đã được đối chiếu với video giám sát ở trung tâm thương mại Bách Dịch rồi.”

“Là sao, chẳng lẽ ông ta đã bị tiêm trong trung tâm thương mại sao?” Lý Trạch Phân hỏi.

“80 – 90%, hơn nữa rất có thể bị tiêm ngay trong bãi đỗ xe.” Triệu Vũ Hạm vừa ấn nút thang máy để đợi một đồng nghiệp đang đẩy một cái xe đẩy đầy bình lọ đã được diệt khuẩn, vừa đáp, “Cô cũng biết trung tâm thương mại Bách Dịch rồi đó, số khách đến ít đến thảm thương, nếu không phải từ tầng 6 lên là căn hộ thì chắc đã bị phá từ thời Thế vận hội Olympic 2 năm trước rồi. Hôm vụ án xảy ra, ở bãi đỗ xe đó chưa tới 100 chiếc, đều là của các hộ gia đình thuê nhà ở đó và khách ở rạp chiếu phim bên cạnh.”

“Đoạn đường dốc ở cổng kia giống như trong kỳ thi bằng lái xe ấy, xe lớn đi vào đều dừng ở tầng 2 và tầng 3, ít khi chạy lên tầng 6 lắm. Mặc dù không có camera giám sát ở từng tầng, nhưng nghe cảnh sát Mao nói theo dấu vết trên mặt đất tầng 6 thì hôm đó, trừ người phát hiện thi thể đầu tiền ra thì chỉ có 2 chiếc xe, cả 2 đều vào khoảng 12 giờ trưa. Nói cách khác thì từ 12 giờ đến lúc phát hiện ra là 8 9 tiếng, trên tầng 6 không có ai cả, đủ để hung thủ đã mang Chung Nghịch qua, tiêm độc rồi đặt ông ta ở lối vào miệng dốc.”

Lý Trạch Phân: “Vậy là video giám sát của cửa hàng quay được Chung Nghịch à?”

Đinh — thang máy đã đến tầng 1, Triệu Vũ Hạm ấn nút để vị đồng nghiệp kia bước ra ngoài, sau đó mới lần lượt ra với Lý Trạch Phân, đi về phía Cục điều tra.

“Đúng vậy, ông ta là cư dân của căn hộ trên lầu. Bị liệt tứ chi, lại còn sống một mình nữa, hẳn là thích sự tiện lợi của căn hộ ở trung tâm thương mại này. Nghe nói ông ta rất ít khi ra khỏi nhà, 3 bữa 1 ngày đều gọi đồ ăn ngoài, khoảng 1 tháng mới xuống trung tâm thương mại dưới lầu để mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.”

Lý Trạch Phân: “Ở một mình ư? Không ai chăm sóc ông ta à?”

“Không có. Vốn ông ta là một kỹ sư, bị tai nạn ở công trường cách đây 11 năm, cột sống bị nén gãy xương dẫn đến liệt nửa người, mất hoàn toàn các chức năng vận động của các chi dưới. Người vợ chăm sóc được 6 7 năm sau đó ly hôn, mang con theo nhưng cũng có lương tâm mà để lại cho ông ta ít tiền. Cùng với khoản bồi thường từ bên bất động sản sau khi thương lượng, số tiền này đủ để ông ta có thể duy trì cuộc sống bình thường và chữa bệnh trong nhiều năm như thế.”

Lý Trạch Phân: “Vậy cha mẹ đâu?”

“Cha mẹ của ông ta sinh ra 5 đứa con, đều là nam cả, không bị hệ tư tưởng thời xưa làm ảnh hưởng rồi chạy tới ông ta đòi tiền nuôi mấy thằng em trai ăn học là tốt lắm rồi. Nghe đội trưởng Lan nói sau khi tin người chết được thông báo cho nhà ông ta, tới giờ cha mẹ và đám anh em kia vẫn chưa đến nhận diện thi thể nữa.”

Lý Trạch Phân: “Là người bên ngoài sao?”

“Người Lũng Hữu. Lúc đầu ông ta đến Trường An một mình để làm việc, người thủ đô điển hình nha, làm việc rất chăm chỉ. Chẳng phải cô cũng thế sao?”

Thấy chủ đề đột nhiên nhảy lên người mình, Lý Trạch Phân hơi dở khóc dở cười, “Đâu có, tôi là người Lạc Dương mà.”

“Một mình cô chạy tới Trường An, từ Lạc Kinh nhẹ nhàng tới Tây Kinh…, dù sao thì đúng là kinh tế ở Lạc Dương không bằng Trường An thật.”

“Cũng đúng.” Lý Trạch Phân không có ý định tiếp tục đề tài này, vì thế cô lái về, “Vậy hôm vụ án xảy ra là ngày Chung Nghịch xuống trung tâm thương mại dưới lầu mua đồ dùng cá nhân à?”

“Khó nói lắm, ở hiện trường phát hiện không có túi mua hàng gì cả. Video giám sát cũng chỉ quay được lúc ông ta ra khỏi thang máy phía Tây căn hộ lúc 2 giờ chiều, sau đó đi vào trung tâm thương mại. Video trong trung tâm thương mại đều là nhân viên bảo vệ và chủ tiệm, không quay được bên ngoài. Chỉ có camera của một cửa tiệm bán quần áo thể thao quay được lúc ông ta đi xe lăn ngang qua hành lang công cộng, cách không bao lâu sau khi ra thang máy, cụ thể thì tôi không nhớ, chỉ nghe cảnh sát Mao nói vậy thôi.”

“Cô ấy còn biết ơn lưu lượng khách ít của trung tâm thương mại đấy, bảo là nhờ vậy nên không có ai đến phá hư hiện trường, họ chỉ mất 5 6 tiếng để thu thập vài đoạn dấu bánh xe ở trung tâm thương mại như thế này. Các đoạn dấu xe lăn nhìn rất đồng đều và nhất quán, rõ ràng Chung Nghịch đã dùng điều khiển trên tay vịn. Nhưng vết xe ở bãi đỗ xe thì sâu có, nông có, phản hồi tải trọng không đồng đều, hẳn là có người đẩy.”

“Vậy,” Lý Trạch Phân phân tích dựa trên những thông tin mà Triệu Vũ Hạm cung cấp, “Trong một khu vực mà camera giám sát không quay tới được, Chung Nghịch đã từ tự mình điều khiển xe lăn trở thành có người đẩy ư? Mà người đó rất có thể là hung thủ.”

“Theo lý là thế, nhưng đội điều tra đặc biệt của cô dường như vẫn chưa thể xác định được diện mạo của hung thủ. Trung tâm thương mại Bách Dịch kia được xây xong quá sớm, căn bản không có camera ở những cửa ra vào. Dấu chân thu thập được trong trung tâm thương mại đều có của nhân viên, khách hàng, hộ gia đình, vì hư hỏng nên không thu được gì nữa, không có cách nào thu nhỏ phạm vi được.”

Lý Trạch Phân: “Sau chiếc xe lăn ở bãi đậu xe không có dấu chân à?”

“Có. 45cm, nhưng không thể đánh giá được đường vân đế giày hay dáng đi gì hết. Rõ ràng là đã động tay vào rồi, chân nhỏ mang giày lớn, lót thêm mấy tầng vải bông nữa, cụ thể thì cô phải hỏi lão Trương trên tầng 2. Tóm lại thì hung thủ này có năng lực phản trinh sát rất mạnh. Dấu vân tay trên xe lăn và thi thể chỉ có của người chết, 1 sợi tóc của hung thủ còn không tìm được. Thậm chí bọn người đội trưởng Lan đang nghi ngờ chuyện thi thể nằm ngửa trước miệng dốc là do hung thủ cố ý gây ra, tính toán dốc độ, xác định được xe lên nhất định không thấy được sẽ nghiền nát thi thể, nhờ vậy mà tiêu hủy một số tang chứng.”

“Tang chứng?” Lý Trạch Phân khẽ nhíu mày, dường như cũng không quá đồng ý với cái nhìn này, “Hình như cái này hơi làm quá rồi. Không có nguyên nhân tử vong mơ hồ, không có lỗ kim, thậm chí còn để lại vết cắt trên mu bàn tay nữa, sao lại phải đánh cược lên chiếc xe chạy đến nghiền nát chứng cứ trong ngực làm gì chứ?”

“Ầy, nói quá thì cũng hơi quá thật, dù sao ai có thể đảm bảo được tối đó có người nào xui xẻo mà lên tầng 6 được. Nhưng trừ cái này ra thì còn giải thích nào nào được đây? Độc cá nóc cũng tiêm vào rồi, sao lại cố ý ôm người từ trên xe lăn xuống, mạo hiểm với khả năng sẽ có lông, sợi vải dính vào?”

Lý Trạch Phân nghĩ tới một khả năng, nhưng cô không nói gì.

“Theo thống kê phạm tội mà cô đã đếm ấy, mong muốn thể hiện và cảm giác nghi thức của tên hung thủ này không mạnh lắm. Ngoài việc nhằm vào những người tàn tật và để lại vết cắt trên mu bàn tay ra thì không còn đặc điểm nào khác. Nạn nhân từng vụ cũng rất đa dạng, không có tính thống nhất, đến cả vết cắt trên mu bàn tay giống nhau cũng rất dễ bị bỏ sót. Tôi nghĩ hắn không muốn chuyện này gây ồn ào, bản thân thủ pháp gây án đã không giấu giếm gì nhiều, mục đích chỉ đơn giản là xử lý mấy người này. Như kiểu… Ừm, xử lý rác thải ấy.”

“Chân dung phác họa của đội điều tra đặc biệt giờ hình như thiên về 2 hướng khác nhau. Hoặc là vì trải nghiệm bản thân hoặc lý do thể chất nên nhắm vào người tàn tật, muốn xóa bỏ họ khỏi thế giới này. Lý do bản thân có thể là tiêu cực, ví dụ như phân biệt đối xử, hoặc là tích cực như muốn người bị hại được giải thoát. Nhưng theo thủ pháp gây án thì không tài nào đánh giá được cả. Một bên phác họa còn lại thì chỉ đơn thuần là sát thủ chuyên nghiệp, lấy tiền làm việc, sở dĩ phải để lại vết thương trên mu bàn tay là để đánh dấu, vì thế nên khả năng phản trinh sát mới mạnh đến thế.”

“Cô thiên về khả năng trước hơn à?” Lý Trạch Phân nghe thấy từ trong lời nói của Triệu Vũ Hạm.

“Chủ yếu là vì khả năng sau… quá kỳ diệu rồi. Chuyện mua bán mạng người cũng không hề rẻ, nói trắng ra thì ai mà lại bỏ một số tiền lớn để tiêu trên người tàn tật chứ? Bọn họ không tranh quyền thế, không bước ra khỏi nhà, làm sao mà đắc tội được với ai chứ.”

Ánh mắt Lý Trạch Phân trầm xuống, khô khốc phun ra 4 chữ: “Vậy còn người nhà?”

“Hả?” Triệu Vũ Hạm bị khả năng này làm cho hoảng sợ, há miệng cả buổi mới thốt lên được câu tiếp theo, “Chắc là… không đâu? Không đến mức đó đâu nhỉ?”

“Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử*.” Giọng nói của Lý Trạch Phân không có chút cảm xúc nào.

(*) Bệnh tật cậy con, bệnh nặng ốm lâu con mệt mỏi vắng bóng.

Triệu Vũ Hạm bị âm thanh lạnh lẽo này khiến cho rùng mình, vội khép cổ áo lại, “Tuy nói là thế, nhưng nếu là tôi tôi cũng không muốn mạo hiểm như vậy, nếu thật sự không muốn chăm sóc thì cứ trực tiếp đặt trách nhiệm xuống đi, chẳng phải an toàn và nhanh hơn sao? Huống gì theo tình huống của Chung Nghịch thì cũng không tìm được nghi phạm nào hết, người nhà gia thuộc cơ bản đều đã quên hết sự tồn tại của ông ta rồi.”

“Vậy nên mới phải cố ý ôm xuống xe lăn…” Lý Trạch Phân lầm bầm nửa câu, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ông ta có mua bảo hiểm gì không?”

“Hả?” Triệu Vũ Hạm sửng sốt một lúc lâu, sau đó mất một lúc để nhớ lại rồi mới nói, “Hình như là không, ít ra tôi cũng không nghe bên đội điều tra đặc biệt nhắc đến… À, cô sẽ không nghĩ đây là giết người để lừa tiền bảo hiểm đấy chứ? Vì thế nên mới cố ý ôm người xuống xe lăn, là để hướng cảnh sát về phía mưu sát à. Nhưng khả năng này không lớn lắm, giờ công ty bảo hiểm tinh lắm, số tiền bỏ ra để giết người cũng không ít hơn số tiền bảo hiểm được. Hơn nữa, vợ trước và con của ông ta cũng không thiếu tiền, hà tất gì?”

“Ông ấy đã bị liệt hơn 10 năm rồi nhỉ?” Lý Trạch Phân đột nhiên chuyển chủ đề.

“Hả? Ừ, đúng rồi.”

“Bệnh tình thế nào, biến chứng các loại…”

“Ài, còn có thể sao được, tôi thấy chức năng thận của ông ta đều có vấn đề hết rồi, hệ thống tim mạch cũng không tốt. Tình huống cụ thể thì còn phải xem kết quả bệnh lý nữa, vẫn chưa có.”

“Trên người ông ta cũng không có bất kỳ dấu vết phản kháng nào.” Lý Trạch Phân nhớ lại hiện trường, “Dù là liệt chi dưỡng, bị người khác ép tiêm vào tĩnh mạch nhưng nếu bản thân không muốn thì cũng phải phản kháng một chút chứ.”

“Đúng vậy, đây cũng là một nghi điểm của đội điều tra đặc biệt. Nhưng nạn nhân đã liệt hơn 10 năm, người nhà mặc kệ, khát vọng sống nhiều khi cũng không giống người bình thường, vì thế không phản kháng cũng hợp lý mà. Chỉ với điều này không thể chứng minh được là có khả năng tự sát được. Những thiết bị điện tử cá nhân của ông ta cũng không có bất kỳ thông tin nào về việc bỏ tiền thuê sát thủ cả.”

Lý Trạch Phân trầm mặc.

“Nhưng lúc nãy cô nói vậy…” Triệu Vũ Hạm gãi gáy, “Thật ra cũng hợp lý. Một người tàn tật sống một mình, không ai quan tâm chăm sóc, biến chứng càng ngày càng nghiêm trọng, rất khó nói tâm lý không có vấn đề gì. Có lẽ ông ta cảm thấy thay vì dùng số tiền đó để kéo dài cuộc sống không ai để ý này thì nên dùng nó để mua cái chết tốt hơn, để giải thoát cho bản thân và kéo thêm rắc rối cho những người nhà không ngó ngàng gì đến mình. Ông ta yêu cầu hung thủ ôm mình xuống xe lăn, có thể là để nhấn mạnh chuyện mưu sát, cũng có thể đơn thuần chỉ vì… ông ta không muốn chết trên xe lăn mà thôi?”

Lý Trạch Phân nhìn Triệu Vũ Hạm, vốn định nói gì đó nhưng lại bị tiếng ồn ào trong phòng thẩm vấn của đội điều tra đặc biệt truyền tới thu hút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện