Sau một chuyến xuống cầu Nại Hà du lịch như thế, vốn dĩ Lý Trạch Phân hoàn toàn có thể thoái thác chiếc ghế giảng viên ở Kinh Đại, dù sao trong những tuần cô nằm viện thì giảng viên được xếp dạy thay cũng không tới nỗi nào tệ. Hơn nữa văn phòng tạm thời của Lý Trạch Phân lại còn có nhân vật cha Tiết Tuyết kia, chỉ có dựa vào điểm này cô đã đủ lấy cớ bảo vệ an toàn bản thân mình để đình công rồi.
Tuy nhiên Lý Trạch Phân không làm thế, thậm chí còn liên hệ với trưởng khoa ngay trong ngày xuất viện để hẹn hôm sau sẽ quay lại tiếp quản chương trình. Mặc dù khoa Pháp y của Kinh Đại cũng được xem như một nửa đồng nghiệp của Cục điều tra, nhưng xét cho cùng thì không phải là một cảnh sát chân chính. Ông ta không biết lý do Lý Trạch Phân nằm viện, càng không biết chuyện này có dính dáng tới con gái giáo sư Tiết. Vì thế đối với thái độ tích cực của Lý Trạch Phân, trưởng khoa hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, tất nhiên cũng không nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi văn phòng.
Chương trình học do Lý Trạch Phân phụ trách kéo dài từ 3 giờ đến 5 giờ chiều, vì thế 2 giờ rưỡi cô đến văn phòng như bình thường, bình tĩnh hòa nhập vào những câu chuyện phiếm của mọi người trong nửa tiếng, sau khi trả lời hết rất nhiều câu hỏi về nguyên nhân mình nhập viện, cô cùng một nhóm người không biết là “quan tâm” thật hay giả mà ôm laptop lên lầu dạy học.
Sắp xếp của chương trình là Lý Trạch Phân đứng nói chuyện trong nửa đầu, nửa sau sẽ cho sinh viên cùng nhau thảo luận. Vì Lý Trạch Phân là một cảnh sát hình sự thật sự nên đối với những đứa trẻ trên tháp ngà* mà nói, cô là một sự tồn tại rất khó có cơ hội tiếp cận, vì thế quy mô thảo luận xôn xao hơn rất nhiều, thậm chí tan học có rất nhiều sinh viên không nỡ đi về, cứ thế quấn Lý Trạch Phân đến 5 giờ rưỡi.
(*) Ivory tower: một thuật ngữ để chỉ nhóm người với kiến thức học thuật có vẻ uyên bác nhưng viển vông, xa rời thực tế.
Lúc Lý Trạch Phân quay về văn phòng thì đã 5 giờ 40, đa số đồng nghiệp đều đã tan làm, chỉ còn một người ngồi ở chỗ giáo sư Tiết. Vốn Lý Trạch Phân định qua chào hỏi lịch sự rồi về nhà, kết quả phát hiện người ngồi đó không phải giáo sư Tiết mà là Tiết Tuyết vừa mới tan học.
Vừa lúc Tiết Tuyết cũng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Trạch Phân. Miệng nó nhếch lên một chút, cây bút trong tay rơi xuống.
Thấy cảnh tượng này, Lý Trạch Phân lập tức hiểu rằng Tiết Tuyết đã ghép được mình và sự kiện “Cảnh sát Lý xuýt bị Tư Đồ Địch sát hại” rồi.
Vậy thì, “Tiểu Tuyết,” Lý Trạch Phân cong mày, “Đã lâu không gặp.” Cô cười đầy ẩn ý.
“Cô…” Cả người nó co lại trên ghế, không nói gì nữa.
“Vụ án của Tư Đồ Địch sẽ mở phiên tòa vào cuối tháng này đấy.” Lý Trạch Phân kéo cái ghế cạnh Tiết Tuyết ra, thản nhiên trưng ra dáng vẻ từ từ trò chuyện.
“…” Trên mắt Tiết Tuyết hiện lên một tia chán ghét, nghiêng đầu sang một bên mặc kệ.
“Cậu ta đã đủ 14 tuổi rồi, phải chịu trách nhiệm hình sự, mức án sẽ không quá nhẹ đâu.” Lý Trạch Phân nói tiếp, “Nếu như em lấy thân phận là nhân chứng ra tòa, trợ giúp chúng tôi cho lời khai thì có lẽ sẽ khá hơn một chút.”
“Cậu ta bị phán bao nhiêu năm thì liên quan gì đến tôi.” Tiết Tuyết rít từ chữ ra từ kẽ răng.
“Ồ, vậy sao.” Lý Trạch Phân khẽ cười.
Nụ cười của Lý Trạch Phân như một cái gai đâm đau nhức mắt của Tiết Tuyết, tâm trạng của nó thoáng chốc đã rơi ra khỏi dây cương: “Là tự cậu ta muốn giết cô thôi! Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”
Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu, không đáp lại.
“Cậu ta bị điên rồi!” Tiết Tuyết rống lên, kích động vỗ lên mặt bàn khiến cây bút văng xuống đất, “Ngụy Vu Vĩ điên rồi, tất cả người ở Giáo dục Elite đều điên, Tiết Minh đã đưa tôi đến Giáo dục Elite cũng càng điên hơn!”
Lý Trạch Phân vẫn không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng chờ Tiết Tuyết nói tiếp.
“Chúng đều bị Ngụy Vu Vĩ tẩy não hết rồi! Xem những người bị hại như một vở kịch, lại còn ghi hình lại rồi chiếu lên màn hình để cùng xem nữa, vừa xem vừa thảo luận xem nên cải thiện như thế nào, kế tiếp sẽ do ai làm. Tất cả đều điên hết rồi!”
“Nhưng em cũng là một người trong số đó mà.” Giọng nói của Lý Trạch Phân tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người Tiết Tuyết.
“Tôi… Tôi còn có cách nào khác ư?” Giọng nói của nó trong nháy mắt đã mất đi sức sống, “Hiệu ứng đám đông, tôi nằm trong số chúng thì nhất định phải giống chúng, nếu không tôi sẽ biến thành một loại dị dạng, bị chúng nhắm vào, thậm chí còn trở thành mục tiêu của chúng nữa. Tôi đâu có muốn hại người chứ! Nhưng lúc đến lượt thì tôi phải làm gì đó. Thuốc xổ cũng không gây chết người được… Tôi, tôi đã cố rồi, cố gắng lắm rồi! Thậm chí tôi… tôi còn cố tình tìm nhà hàng nổi tiếng trên mạng, là vì muốn bị người khác phát hiện.”
Lý Trạch Phân cảm thấy câu nói này rất mới lạ, nhướng mày lên.
“Tên điên Tư Đồ Địch kia suốt ngày theo đuổi tôi, cả ngày như một con công đực bày chuyện vậy, cũng là cậu ta xung phong đi báo án đấy, như thể làm thế sẽ thành tinh anh trong mắt Ngụy Vu Vĩ, có được sự chú ý của tôi không bằng. Chẳng những cậu ta quấn lấy tôi mà còn theo dõi tôi nữa, tối đó là một ví dụ đấy. Đâm cô cũng tốt, ôm hết chuyện bỏ thuốc cũng tốt, đều là câu ta diễn thôi, muốn để tôi xem đấy, buồn nôn chết đi được. Nếu như cậu ta phải ngồi tù thì cứ thế đi, tốt nhất là đừng thả ra nữa.”
Nó âm thầm liếc nhìn Lý Trạch Phân, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, “Chẳng phải cô cũng thế sao, xuýt chút nữa cậu ta đã giết cô rồi, cô cũng mong cậu ta bị phán càng lâu càng tốt mà đúng không?”
“Đưa ra hình phạt là chức trách của tòa án, không thuộc vào phạm vi quản lý của Cục điều tra.” Lý Trạch Phân nói như thể không liên quan đến mình.
Trên mặt Tiết Tuyết hiện lên một biểu cảm kỳ lạ, nó đang định nói thêm gì đó thì Tiết Minh đột nhiên bước vào.
Lý Trạch Phân lập tức im lặng kéo ghế ra xa Tiết Tuyết, sau đó lịch sự lên tiếng chào giáo sư Tiết Minh một tiếng rồi cúi đầu xếp máy tính vào túi xách.
Sau khi thu dọn xong, cô đứng lên, hơi cúi người chào Tiết Minh: “Giáo sư Tiết, tôi về trước, ngày mai gặp lại.”
Tiết Minh: “Ừm, tiến sĩ Lý đi thong thả, ngày mai gặp.” Ông ta quay đầu trừng mắt với Tiết Tuyết, “Câm à? Còn không nhanh tạm biệt dì đi?”
“…” Nhưng Tiết Tuyết không có khả năng thay mặt như thay thời tiết như Lý Trạch Phân, khả năng diễn xuất của nó là số 0, trong lòng nó không muốn Tiết Minh biết quan hệ giữa mình và Lý Trạch Phân nên hồi lâu vẫn không nói ra được một cậu “Tạm biệt”.
Ngược lại Lý Trạch Phân, người vừa được vinh dự thăng chức thành “dì” lại để lộ ra một dáng vẻ tươi cười dịu dàng, đỡ lời thay cho Tiết Tuyết với Tiết Minh đang chuẩn bị nổi giận: “Tiểu Tuyết còn bận làm bài mà, tôi không phiền nữa.” Sau đó cô vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Lý Trạch Phân vẫn đi xe buýt đến Kinh Đại. Tuy rằng đã mua xe nhưng cô vẫn không quen với cảm giác mình là chủ xe chút nào, buổi chiều đi hơi vội nên đã quên xe ở ga ra luôn, đến khi tới Kinh Đại mới nhớ ra.
Trước mắt vẫn là giờ cao điểm buổi tối, theo bình thường thì xe buýt đã động đến mức phải chen chúc nhau, nhưng không hiểu có chuyện gì mà 2 chiếc xe buýt cùng số cách nhau 3 phút đến bến vẫn còn trống chỗ, chiếc sau còn trống hơn phân nửa. Lý Trạch Phân vừa leo lên xe đã tìm được một chỗ ngồi yên tĩnh phía sau xe rồi.
Dù không có nhiều người nhưng lượng xe ngoài đường vẫn không hề giảm đi chút nào. Chiếc xe buýt đi chưa được 10m đã phải dừng ở ngã tư. Lý Trạch Phân ước tính với mức độ tắc đường thế này hẳn phải mất 1 tiếng mới về được tới nhà. Để không lãng phí thời gian, cô lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe bluetooth vào.
Cô mở bản báo cáo về vụ án của Anthony do người được ủy thác thu thập cách đây không lâu. Trong phóng sự có một số hình ảnh khiến người ta nhìn vào hơi khó chịu, nhưng may là màn hình điện thoại của cô có miếng dán chống nhìn trộm, vì thế cô không hề kiêng kị mà mở từng tấm ảnh lên.
Ảnh chụp rất tối, nhìn hậu cảnh hẳn là trong một nhà máy bỏ hoang. Vì không có đánh số kỹ thuật hoặc bất kỳ vật nào để đánh dấu dưới đất nên Lý Trạch Phân đoán những hình ảnh này hẳn là do hung thủ chụp, cũng có thể là giới truyền thông tìm đến trước cảnh sát. Theo điểm ảnh, góc chụp và kỹ thuật thì Lý Trạch Phân nghĩ khả năng phía sau có thể hơn.
2 bức ảnh đầu tiên là chụp từ xa, ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng căn phòng, trên sàn nhà và tường đều có vết máu ố màu. Trong phòng đặt 1 cái ghế, trên mặt ghế có một người đang ngồi cúi thấp đầu. Lý Trạch Phân vừa nhìn thấy mái tóc màu nâu vàng che khuất khuôn mặt của người đó, tay trái trống không vô thức túm chặt vạt áo.
Thình thịch, thình thịch.
Lý Trạch Phân hít sâu một hơi, vẫn duy trì ánh mắt bình tĩnh rồi xem tiếp ảnh.
Tấm ảnh thứ 3 là chụp cận, trực tiếp chụp người ngồi trên ghế. Vì cúi thấp đầu nên Lý Trạch Phân vẫn không nhìn thấy mặt mũi người đó, nhưng trí nhớ đã ngủ say hai mươi mấy năm của mình đã giúp cô bổ sung đầy đủ gương mặt của người này.
Thony…
Lòng bàn tay bị móng tay bấm đến đau buốt, nhưng Lý Trạch Phân lại rất thích sự đau đớn này, vì nó có thể giúp cô tỉnh táo và bình tĩnh.
Trong bức ảnh, Anthony bị trói 2 tay trên thành ghế, áo bị cởi ra ném xuống chân, vì đã thấm đẫm máu nên Lý Trạch Phân không thể nhìn ra được màu áo ban đầu là gì.
Theo kiến thức chuyên môn của Lý Trạch Phân thì lúc chụp bức ảnh này, người đã chết từ lâu rồi. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy chỗ không bị tóc che, khuôn mặt biến dạng và những vết máu khô, cảnh tượng bị đánh đập liên tục đã tự động chiếu ra trong đầu cô. Thậm chí cô có thể thấy được hung thủ đã đeo một chiếc nhẫn khi đánh, có thể căn cứ vào vết hằn của nhẫn trên vết thương để phán đoán được đại khái kích thước tay của hắn.
Ánh mắt cô khó khăn di chuyển xuống dưới, cô thấy móng tay trỏ của cả 2 bàn tay trong bức ảnh đã không còn, là bị nhổ ra. Cả người ông ấy đều toàn là vết thương lớn nhỏ, không mất quá nhiều máu vì mỗi vết thương đều không quá sâu, có lẽ chỉ cắt vỡ biểu bì da và một số mao mạch mà thôi. Nhưng loại thương tích này lại đau đớn nhất, vì nó hoàn toàn kích thích các đầu dây thần kinh dưới lớp biểu bì, còn đau hơn cả vết giấy cắt.
Huống chi… Vết thương của Anthony rõ ràng đã từng bị thứ gì đó rửa qua nhiều lần. Lý Trạch Phân dùng ngón chân cũng đoán được là nước muối đậm đặc, rượu cồn hoặc các loại chất lỏng có tính kích thích cao.
Ảnh chụp càng lật về sau thì vết thương lại càng được đặc tả. Nhìn từ trên xuống dưới, thậm chí Lý Trạch Phân cũng đã có thể hiểu được một phần tại sao thời gian đó Lý Tổ Ngọc lại bị rối loạn tinh thần đền thế. Dù sao cô cũng chỉ là một người con gái đã xa Anthony từ lâu, dựa vào bộ nhớ để nhớ đến sự tồn tại của ông, một bác sĩ pháp y ngày nào cũng nhìn thấy thi thể và vết thương…
Lý Trạch Phân dời màn hình điện thoại ra xa một chút, lại hít một hơi thật sâu.
Sau đó, cô tiếp tục mở đến bức ảnh tiếp theo.
Lần này là ảnh chụp cận một vết cắt trên cánh tay.
Mảnh, dài, thẳng, mặt cắt sạch sẽ…
Tay cô run lên, mở lại album ảnh lên xem bức ảnh tối qua mình chụp vết thương trên mu người đàn ông bị liệt nửa người kia.
Nếu không kiểm tra kỹ tại chỗ thì không cách nào phán đoán được chính xác, nhưng ít ra từ những gì nhìn thấy trong bức ảnh, 2 vết thương này đều… giống nhau.
Xa một vòng trái đất, cách nhau 25 năm, 2 vụ án không thể liên quan gì nhau, liệu có thể ư? Lý Trạch Phân ấn chặt vào lồng ngực đang đập thình thịch của mình, điều chỉnh lại hô hấp rồi bấm gọi một số điện thoại.
“Luật sư Hoàng, có thể phiền cô lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án kia được không? Ừm, đúng vậy… Mong cô tạm thời đừng nói cho bà ấy biết. Ừm, cảm ơn, kính nhờ cô. Ừm… Tôi biết rồi, kính xin cô giúp tôi chuyển lời với bà ấy rằng tôi sẽ chú ý an toàn.”
Tuy nhiên Lý Trạch Phân không làm thế, thậm chí còn liên hệ với trưởng khoa ngay trong ngày xuất viện để hẹn hôm sau sẽ quay lại tiếp quản chương trình. Mặc dù khoa Pháp y của Kinh Đại cũng được xem như một nửa đồng nghiệp của Cục điều tra, nhưng xét cho cùng thì không phải là một cảnh sát chân chính. Ông ta không biết lý do Lý Trạch Phân nằm viện, càng không biết chuyện này có dính dáng tới con gái giáo sư Tiết. Vì thế đối với thái độ tích cực của Lý Trạch Phân, trưởng khoa hoàn toàn không thấy có vấn đề gì, tất nhiên cũng không nghĩ đến chuyện sẽ thay đổi văn phòng.
Chương trình học do Lý Trạch Phân phụ trách kéo dài từ 3 giờ đến 5 giờ chiều, vì thế 2 giờ rưỡi cô đến văn phòng như bình thường, bình tĩnh hòa nhập vào những câu chuyện phiếm của mọi người trong nửa tiếng, sau khi trả lời hết rất nhiều câu hỏi về nguyên nhân mình nhập viện, cô cùng một nhóm người không biết là “quan tâm” thật hay giả mà ôm laptop lên lầu dạy học.
Sắp xếp của chương trình là Lý Trạch Phân đứng nói chuyện trong nửa đầu, nửa sau sẽ cho sinh viên cùng nhau thảo luận. Vì Lý Trạch Phân là một cảnh sát hình sự thật sự nên đối với những đứa trẻ trên tháp ngà* mà nói, cô là một sự tồn tại rất khó có cơ hội tiếp cận, vì thế quy mô thảo luận xôn xao hơn rất nhiều, thậm chí tan học có rất nhiều sinh viên không nỡ đi về, cứ thế quấn Lý Trạch Phân đến 5 giờ rưỡi.
(*) Ivory tower: một thuật ngữ để chỉ nhóm người với kiến thức học thuật có vẻ uyên bác nhưng viển vông, xa rời thực tế.
Lúc Lý Trạch Phân quay về văn phòng thì đã 5 giờ 40, đa số đồng nghiệp đều đã tan làm, chỉ còn một người ngồi ở chỗ giáo sư Tiết. Vốn Lý Trạch Phân định qua chào hỏi lịch sự rồi về nhà, kết quả phát hiện người ngồi đó không phải giáo sư Tiết mà là Tiết Tuyết vừa mới tan học.
Vừa lúc Tiết Tuyết cũng ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Trạch Phân. Miệng nó nhếch lên một chút, cây bút trong tay rơi xuống.
Thấy cảnh tượng này, Lý Trạch Phân lập tức hiểu rằng Tiết Tuyết đã ghép được mình và sự kiện “Cảnh sát Lý xuýt bị Tư Đồ Địch sát hại” rồi.
Vậy thì, “Tiểu Tuyết,” Lý Trạch Phân cong mày, “Đã lâu không gặp.” Cô cười đầy ẩn ý.
“Cô…” Cả người nó co lại trên ghế, không nói gì nữa.
“Vụ án của Tư Đồ Địch sẽ mở phiên tòa vào cuối tháng này đấy.” Lý Trạch Phân kéo cái ghế cạnh Tiết Tuyết ra, thản nhiên trưng ra dáng vẻ từ từ trò chuyện.
“…” Trên mắt Tiết Tuyết hiện lên một tia chán ghét, nghiêng đầu sang một bên mặc kệ.
“Cậu ta đã đủ 14 tuổi rồi, phải chịu trách nhiệm hình sự, mức án sẽ không quá nhẹ đâu.” Lý Trạch Phân nói tiếp, “Nếu như em lấy thân phận là nhân chứng ra tòa, trợ giúp chúng tôi cho lời khai thì có lẽ sẽ khá hơn một chút.”
“Cậu ta bị phán bao nhiêu năm thì liên quan gì đến tôi.” Tiết Tuyết rít từ chữ ra từ kẽ răng.
“Ồ, vậy sao.” Lý Trạch Phân khẽ cười.
Nụ cười của Lý Trạch Phân như một cái gai đâm đau nhức mắt của Tiết Tuyết, tâm trạng của nó thoáng chốc đã rơi ra khỏi dây cương: “Là tự cậu ta muốn giết cô thôi! Chuyện này không liên quan gì đến tôi cả!”
Lý Trạch Phân hơi nghiêng đầu, không đáp lại.
“Cậu ta bị điên rồi!” Tiết Tuyết rống lên, kích động vỗ lên mặt bàn khiến cây bút văng xuống đất, “Ngụy Vu Vĩ điên rồi, tất cả người ở Giáo dục Elite đều điên, Tiết Minh đã đưa tôi đến Giáo dục Elite cũng càng điên hơn!”
Lý Trạch Phân vẫn không phản ứng gì, chỉ lẳng lặng chờ Tiết Tuyết nói tiếp.
“Chúng đều bị Ngụy Vu Vĩ tẩy não hết rồi! Xem những người bị hại như một vở kịch, lại còn ghi hình lại rồi chiếu lên màn hình để cùng xem nữa, vừa xem vừa thảo luận xem nên cải thiện như thế nào, kế tiếp sẽ do ai làm. Tất cả đều điên hết rồi!”
“Nhưng em cũng là một người trong số đó mà.” Giọng nói của Lý Trạch Phân tựa như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người Tiết Tuyết.
“Tôi… Tôi còn có cách nào khác ư?” Giọng nói của nó trong nháy mắt đã mất đi sức sống, “Hiệu ứng đám đông, tôi nằm trong số chúng thì nhất định phải giống chúng, nếu không tôi sẽ biến thành một loại dị dạng, bị chúng nhắm vào, thậm chí còn trở thành mục tiêu của chúng nữa. Tôi đâu có muốn hại người chứ! Nhưng lúc đến lượt thì tôi phải làm gì đó. Thuốc xổ cũng không gây chết người được… Tôi, tôi đã cố rồi, cố gắng lắm rồi! Thậm chí tôi… tôi còn cố tình tìm nhà hàng nổi tiếng trên mạng, là vì muốn bị người khác phát hiện.”
Lý Trạch Phân cảm thấy câu nói này rất mới lạ, nhướng mày lên.
“Tên điên Tư Đồ Địch kia suốt ngày theo đuổi tôi, cả ngày như một con công đực bày chuyện vậy, cũng là cậu ta xung phong đi báo án đấy, như thể làm thế sẽ thành tinh anh trong mắt Ngụy Vu Vĩ, có được sự chú ý của tôi không bằng. Chẳng những cậu ta quấn lấy tôi mà còn theo dõi tôi nữa, tối đó là một ví dụ đấy. Đâm cô cũng tốt, ôm hết chuyện bỏ thuốc cũng tốt, đều là câu ta diễn thôi, muốn để tôi xem đấy, buồn nôn chết đi được. Nếu như cậu ta phải ngồi tù thì cứ thế đi, tốt nhất là đừng thả ra nữa.”
Nó âm thầm liếc nhìn Lý Trạch Phân, hai tay đặt trên đầu gối siết chặt lại, “Chẳng phải cô cũng thế sao, xuýt chút nữa cậu ta đã giết cô rồi, cô cũng mong cậu ta bị phán càng lâu càng tốt mà đúng không?”
“Đưa ra hình phạt là chức trách của tòa án, không thuộc vào phạm vi quản lý của Cục điều tra.” Lý Trạch Phân nói như thể không liên quan đến mình.
Trên mặt Tiết Tuyết hiện lên một biểu cảm kỳ lạ, nó đang định nói thêm gì đó thì Tiết Minh đột nhiên bước vào.
Lý Trạch Phân lập tức im lặng kéo ghế ra xa Tiết Tuyết, sau đó lịch sự lên tiếng chào giáo sư Tiết Minh một tiếng rồi cúi đầu xếp máy tính vào túi xách.
Sau khi thu dọn xong, cô đứng lên, hơi cúi người chào Tiết Minh: “Giáo sư Tiết, tôi về trước, ngày mai gặp lại.”
Tiết Minh: “Ừm, tiến sĩ Lý đi thong thả, ngày mai gặp.” Ông ta quay đầu trừng mắt với Tiết Tuyết, “Câm à? Còn không nhanh tạm biệt dì đi?”
“…” Nhưng Tiết Tuyết không có khả năng thay mặt như thay thời tiết như Lý Trạch Phân, khả năng diễn xuất của nó là số 0, trong lòng nó không muốn Tiết Minh biết quan hệ giữa mình và Lý Trạch Phân nên hồi lâu vẫn không nói ra được một cậu “Tạm biệt”.
Ngược lại Lý Trạch Phân, người vừa được vinh dự thăng chức thành “dì” lại để lộ ra một dáng vẻ tươi cười dịu dàng, đỡ lời thay cho Tiết Tuyết với Tiết Minh đang chuẩn bị nổi giận: “Tiểu Tuyết còn bận làm bài mà, tôi không phiền nữa.” Sau đó cô vẫy vẫy tay rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Lý Trạch Phân vẫn đi xe buýt đến Kinh Đại. Tuy rằng đã mua xe nhưng cô vẫn không quen với cảm giác mình là chủ xe chút nào, buổi chiều đi hơi vội nên đã quên xe ở ga ra luôn, đến khi tới Kinh Đại mới nhớ ra.
Trước mắt vẫn là giờ cao điểm buổi tối, theo bình thường thì xe buýt đã động đến mức phải chen chúc nhau, nhưng không hiểu có chuyện gì mà 2 chiếc xe buýt cùng số cách nhau 3 phút đến bến vẫn còn trống chỗ, chiếc sau còn trống hơn phân nửa. Lý Trạch Phân vừa leo lên xe đã tìm được một chỗ ngồi yên tĩnh phía sau xe rồi.
Dù không có nhiều người nhưng lượng xe ngoài đường vẫn không hề giảm đi chút nào. Chiếc xe buýt đi chưa được 10m đã phải dừng ở ngã tư. Lý Trạch Phân ước tính với mức độ tắc đường thế này hẳn phải mất 1 tiếng mới về được tới nhà. Để không lãng phí thời gian, cô lấy điện thoại di động ra, đeo tai nghe bluetooth vào.
Cô mở bản báo cáo về vụ án của Anthony do người được ủy thác thu thập cách đây không lâu. Trong phóng sự có một số hình ảnh khiến người ta nhìn vào hơi khó chịu, nhưng may là màn hình điện thoại của cô có miếng dán chống nhìn trộm, vì thế cô không hề kiêng kị mà mở từng tấm ảnh lên.
Ảnh chụp rất tối, nhìn hậu cảnh hẳn là trong một nhà máy bỏ hoang. Vì không có đánh số kỹ thuật hoặc bất kỳ vật nào để đánh dấu dưới đất nên Lý Trạch Phân đoán những hình ảnh này hẳn là do hung thủ chụp, cũng có thể là giới truyền thông tìm đến trước cảnh sát. Theo điểm ảnh, góc chụp và kỹ thuật thì Lý Trạch Phân nghĩ khả năng phía sau có thể hơn.
2 bức ảnh đầu tiên là chụp từ xa, ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng căn phòng, trên sàn nhà và tường đều có vết máu ố màu. Trong phòng đặt 1 cái ghế, trên mặt ghế có một người đang ngồi cúi thấp đầu. Lý Trạch Phân vừa nhìn thấy mái tóc màu nâu vàng che khuất khuôn mặt của người đó, tay trái trống không vô thức túm chặt vạt áo.
Thình thịch, thình thịch.
Lý Trạch Phân hít sâu một hơi, vẫn duy trì ánh mắt bình tĩnh rồi xem tiếp ảnh.
Tấm ảnh thứ 3 là chụp cận, trực tiếp chụp người ngồi trên ghế. Vì cúi thấp đầu nên Lý Trạch Phân vẫn không nhìn thấy mặt mũi người đó, nhưng trí nhớ đã ngủ say hai mươi mấy năm của mình đã giúp cô bổ sung đầy đủ gương mặt của người này.
Thony…
Lòng bàn tay bị móng tay bấm đến đau buốt, nhưng Lý Trạch Phân lại rất thích sự đau đớn này, vì nó có thể giúp cô tỉnh táo và bình tĩnh.
Trong bức ảnh, Anthony bị trói 2 tay trên thành ghế, áo bị cởi ra ném xuống chân, vì đã thấm đẫm máu nên Lý Trạch Phân không thể nhìn ra được màu áo ban đầu là gì.
Theo kiến thức chuyên môn của Lý Trạch Phân thì lúc chụp bức ảnh này, người đã chết từ lâu rồi. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy chỗ không bị tóc che, khuôn mặt biến dạng và những vết máu khô, cảnh tượng bị đánh đập liên tục đã tự động chiếu ra trong đầu cô. Thậm chí cô có thể thấy được hung thủ đã đeo một chiếc nhẫn khi đánh, có thể căn cứ vào vết hằn của nhẫn trên vết thương để phán đoán được đại khái kích thước tay của hắn.
Ánh mắt cô khó khăn di chuyển xuống dưới, cô thấy móng tay trỏ của cả 2 bàn tay trong bức ảnh đã không còn, là bị nhổ ra. Cả người ông ấy đều toàn là vết thương lớn nhỏ, không mất quá nhiều máu vì mỗi vết thương đều không quá sâu, có lẽ chỉ cắt vỡ biểu bì da và một số mao mạch mà thôi. Nhưng loại thương tích này lại đau đớn nhất, vì nó hoàn toàn kích thích các đầu dây thần kinh dưới lớp biểu bì, còn đau hơn cả vết giấy cắt.
Huống chi… Vết thương của Anthony rõ ràng đã từng bị thứ gì đó rửa qua nhiều lần. Lý Trạch Phân dùng ngón chân cũng đoán được là nước muối đậm đặc, rượu cồn hoặc các loại chất lỏng có tính kích thích cao.
Ảnh chụp càng lật về sau thì vết thương lại càng được đặc tả. Nhìn từ trên xuống dưới, thậm chí Lý Trạch Phân cũng đã có thể hiểu được một phần tại sao thời gian đó Lý Tổ Ngọc lại bị rối loạn tinh thần đền thế. Dù sao cô cũng chỉ là một người con gái đã xa Anthony từ lâu, dựa vào bộ nhớ để nhớ đến sự tồn tại của ông, một bác sĩ pháp y ngày nào cũng nhìn thấy thi thể và vết thương…
Lý Trạch Phân dời màn hình điện thoại ra xa một chút, lại hít một hơi thật sâu.
Sau đó, cô tiếp tục mở đến bức ảnh tiếp theo.
Lần này là ảnh chụp cận một vết cắt trên cánh tay.
Mảnh, dài, thẳng, mặt cắt sạch sẽ…
Tay cô run lên, mở lại album ảnh lên xem bức ảnh tối qua mình chụp vết thương trên mu người đàn ông bị liệt nửa người kia.
Nếu không kiểm tra kỹ tại chỗ thì không cách nào phán đoán được chính xác, nhưng ít ra từ những gì nhìn thấy trong bức ảnh, 2 vết thương này đều… giống nhau.
Xa một vòng trái đất, cách nhau 25 năm, 2 vụ án không thể liên quan gì nhau, liệu có thể ư? Lý Trạch Phân ấn chặt vào lồng ngực đang đập thình thịch của mình, điều chỉnh lại hô hấp rồi bấm gọi một số điện thoại.
“Luật sư Hoàng, có thể phiền cô lấy báo cáo khám nghiệm tử thi của vụ án kia được không? Ừm, đúng vậy… Mong cô tạm thời đừng nói cho bà ấy biết. Ừm, cảm ơn, kính nhờ cô. Ừm… Tôi biết rồi, kính xin cô giúp tôi chuyển lời với bà ấy rằng tôi sẽ chú ý an toàn.”
Danh sách chương