“Bốp!”

Gò má trái của cô đau đến nóng rát, cả người Lý Trạch Phân đều bị tát cho ngây ngẩn.

“Con đã học lễ nghi như thế à?!”

Lý Trạch Phân chưa từng được biết rằng mẹ mình có thể phát ra giọng nói thế này. Cô đã từng nghe mẹ mình nói tiếng Trung rất nhiều lần, nhưng chưa từng nghe qua giọng điệu này. Đây hoàn toàn không phải là Mỡ gà trong trí nhớ của cô, không phải là Mỡ gà trốn bên cửa sổ nhịn cười, mà là em họ của người đàn ông đã mang cô từ trấn nhỏ kia về đây, một hoàng thất, một công chúa.

Nghe lời mắng mỏ của Lý Tổ Ngọc, tiên sinh đứng sau lưng Lý Trạch Phân cách đó không xa vội chắp tay trước ngực thi lễ: “Là lão phu vô phương dạy bảo, kính xin bệ hạ và chư vị điện hạ thứ lỗi.”

1 giây sau, những ánh mắt trong đại điện đã đổ dồn về Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân bị ép dưới những đôi mắt này, đành phải quỳ xuống.

“Vâng… Là con gái thất lễ,” Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Lý Tổ Ngọc nữa, “Mong mẫu thân đừng trách phạt.”

Cô chết lặng, như một tội nhân đã phạm phải trọng tội đang chờ phán quyết cuối cùng. Lý Trạch Phân quỳ thẳng tắp, không dám cử động dù chỉ một chút.

Không biết bao lâu trôi qua, bà cụ hiền lành phía trên đành lên tiếng giải vây: “Được rồi, Chỉ nhi vừa mới nhận tổ quy tông chưa bao lâu, chớ quá hà khắc với lễ nghi của con bé.”

Áp lực đè nặng Lý Trạch Phân lúc này mới dần dần biến mất. Nhưng cô vẫn không dám đứng lên.

Những chuyện sau đó cô không còn nhớ nữa, trong giấc mơ cũng rất mơ hồ. Cô chỉ biết mặc dù hôm đó Bệ hạ đã nói “Chớ quá hà khắc”, nhưng cô vẫn bị đuổi đến quỳ ở tông miếu, là Lý Tổ Ngọc đã đích thân đuổi cô.

Có lẽ vì cái tát đó quá khó quên nên Lý Trạch Phân vẫn nhớ rõ hôm đó cô đã tỉnh táo quỳ xong. Thậm chí sau đó còn như một con trâu bất kham, đuổi hết tất cả những nhân viên y tế đến khám cho mình và lê bước về cung điện.

Sau khi trở về, cô lên cơn sốt cao đến mức xuýt chút phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Đến khi bình phục quay về cung điện thì Lý Tổ Ngọc cũng ở trong đó, đồng thời có thêm vài người đàn ông mà đến giờ cô cũng không quen biết.

“Ông ấy là Cao Kiển, sau này sẽ là phụ thân của con.” Lý Trạch Phân chỉ buông một câu lạnh như băng rồi lại nhốt mình vào phòng đọc sách. Sau đó bà ta cũng bận bịu đủ thứ, không thể về Hoàng Cung được thì sẽ không về, không quan tâm đến những chuyện xảy ra trong Cung, những chuyện đồi bại mà Cao Kiển đã làm với Lý Trạch Phân.

Người ta nói nếu như một con voi bị cầm tù bằng sợi dây xích từ nhỏ, thì dù con voi đó đủ lớn để làm dứt dây xích nhưng nó vẫn sẽ bị trói. Lý Trạch Phân có lẽ là một minh chứng cho chuyện này, cô chính là “con voi” đó. Vì từ khi vào Hoàng Cung này, sự phản kháng của cô chưa từng có tác dụng, thời gian qua đi, cô lại xem hành vi của Cao Kiển như một phần trong cuộc sống của mình — cô đã quen với điều đó.

Cho đến khi hắn càng ngày càng quá đáng, lúc Lý Trạch Phân bắt đầu xuất hiện trước công chúng dưới thân phận công chúa Lý Chỉ 3 tuổi, bắt đầu “nhảy lớp” đến trường, cho đến khi đến Đông Cung chơi cùng với Lý Trạch Thâm, cho đến khi quen biết được Vũ Nguyệt, cho đến khi xem được bộ phim “Âm thầm lên án” kia…

Cô chọn ngày và đạo cụ cẩn thận, chuẩn bị từ 1 tháng trước khi thọ yến bắt đầu, cố ý tạo ra đủ mọi vết thương trên người mình. Những vết thương đó thật sự rất đau, nhất là lúc bị Cao Kiển say tạt rượu vào, nhưng cô đều cắn răng nhịn hết. Cũng may là Cao Kiển vẫn còn chút kiêng kị với thân phận công chúa của cô nên chưa bao giờ dám làm càn đến cuối, đa phần vẫn còn quần áo nên có thể che đậy những vết thương đó.

Ngày thọ yến cứ thế diễn ra đúng hẹn, Lý Trạch Phân cố ý “yếu ớt” đi trước mặt tôn thất, tính đúng giờ nghỉ, tìm cách qua mặt mọi người rồi đến phòng nghỉ. Sau đó, cầm con dao mà từ đầu đến giờ mình vẫn giấu trong áo…

Xoẹt—

Cảm giác rất bình thường, như thể cắt một lát thịt thăn vậy.

Có lẽ cô cũng cảm thấy đau, nhưng cảm giác thành tựu đến kỳ lạ và khoái cảm được giải thoát đã lấn át đi sự đau đớn kia rồi.

Lúc tỉnh dậy hấp hối trên giường bệnh, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải là Lý Tổ Ngọc hay Cao Kiển, mà là Thái tử và Thái tôn, lúc đó Lý Trạch Phân biết mình đã thắng ván bài này rồi.

Nhưng sự thật đã chứng minh, cô chỉ thắng được một nửa.

Lúc Thái tử và Thái tôn hỏi về chuyện của Cao Kiển, Lý Trạch Phân đã dùng triệt để kỹ năng diễn xuất của mình để tạo ra cho Cao Kiển một hình tượng ác quỷ. Cô vốn nghĩ lần này sẽ không còn phải nhìn thấy Cao Kiển nữa, nhưng rốt cuộc Lý Trạch Phân cũng không được như ý nguyện.

Cao Kiển vẫn là Phò mã, vẫn sống trong Cung điện đó. Ngược là là vị công chúa như cô lại tạm thời chuyển sang Đông Cung ở, cả ngày bị cấm quân canh giữ, sợ cô tiết lộ chuyện của Cao Kiển ra ngoài.

Những ngày ở Đông Cung cũng không tệ lắm, ít nhất là trong giấc mơ này, cũng coi như là những mảng ký ức tốt đẹp. Dù sao thì chỗ đó cũng có Lý Trạch Thâm, Thái tử dù bảo thủ nhưng vẫn là một ông ngoại tốt. Nếu có chuyện khiến người ta phiền lòng thì hẳn là Thái tôn đã phụng mệnh mang cô về từ Canada.

Vài tháng, thậm chí là vài năm sau, Lý Trạch Phân không còn nhớ rõ nữa, cô chỉ nhớ hôm đó không biết Thái tôn đã uống nhầm thuốc gì mà lại bảo muốn trả cô về Cung điện của Cao Kiển và Lý Tổ Ngọc. Đề nghị này vừa nói ra, Lý Trạch Thâm lập tức liều mạng đứng lên phản đối, ngay cả Vũ Nhuận Khoa, người phụ trách vụ tự sát của Lý Trạch Phân cũng bị anh làm cho hoảng hốt.

Hai bên xảy ra tranh cãi, cuối cùng không biết Lý Tổ Ngọc đã dùng cách gì để thuyết phục Bệ hạ, khiến ông lão trực tiếp đưa ra khẩu dụ, đồng ý cho Lý Trạch Phân đi Canada du học.

Chỉ khi máy bay chính thức đáp xuống sân bay Pison, Lý Trạch Phân mới ý thức được rằng mình đang “đi du học” chứ không phải “trở về”. Vì cô đã hoàn toàn biến thành người Đường Quốc, 3 năm sống ở thị trấn nhỏ kia đã biến mất rồi.

Chiếc đèn kéo quân xoay đến những hình ảnh học tập buồn tẻ, thỉnh thoảng lại có sự xuất hiện của sự vụ quan Trần Kiến.

Có lẽ là do tâm lý “du học” đan xen với “về nhà” nên Lý Trạch Phân không khỏi có cảm giác tha hương đất khách, vô thức bắt đầu tránh né hết tất cả các hoạt động xã giao không bắt buộc. Trước mặt mọi người cô luôn trưng ra vẻ mặt tươi cười, duy trì hình tượng ôn hòa, nhưng thực tế không thân thiết với ai cả. Cô không tham gia vào Hội du học sinh Đường Quốc, cũng không dính líu gì đến những người gốc Đường, cứ như thế, cô độc một mình rất lâu.

Cho đến khi sự bình yên đó lại bị phá vỡ vì một trận tai bay vạ gió.

Cô chỉ đúng lúc bị vỡ màn hình máy tính nên đến trung tâm thương mại Edern để bảo hành thôi mà. Kết quả là lại đụng phải trận xả súng đó.

Pằng, pằng, pằng—

Tiếng súng, tiếng la hét, tiếng đồ vật rơi. Mọi nơi đều tan tác, người trong trung tâm thương mại đều chạy tán loạn. Nhân viên bảo vệ phụ trách sơ tán khu vực của Lý Trạch Phân đã bị trúng một phát đạn rồi gục xuống. Mọi người giống như những con ruồi không có dẫn đàn, chui loạn dưới quầy, một số thì chạy lung tung xung quanh, một số ít lại giống như con gái của Trần Kiến, ngồi yên để làm bia ngắm.

Tiếng súng càng lúc càng dày đặc, không biết cảnh sát đã đến hay là do bọn khủng bố đã đổi súng liên thanh.

Lý Trạch Phân phát hiện ra chân tay mình đã lạnh ngắt, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Có lẽ đây là khả năng của người đã từng chết một lần.

Hai tên khủng bố không biết đã chạy đến khu vực của Lý Trạch Phân từ khi nào, khiến tình cảnh vốn đã hỗn loạn nay lại còn hỗn loạn hơn, trên đất đều là bã vụn và máu thịt. Rõ ràng tất cả những âm thanh bên ngoài vẫn vang lên, nhưng không biết cảnh sát đang ở đâu rồi.

Tên khủng bố cao hơn vừa bắn vừa bất ngờ chạy tới gần chỗ Lý Trạch Phân. Chỗ ẩn nấp của Lý Trạch Phân vốn rất kín, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra được. Nhưng ai ngờ, tên đó lại tới thật.

Hắn nhìn thấy Lý Trạch Phân, nhe hàm răng vàng khè ra cười rồi giơ súng lên ngắm về phía Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân không hề suy nghĩ, trực tiếp đứng dậy đối diện với hắn. Có lẽ hắn đang hoảng sợ vì hành động liều lĩnh này của cô nên chỉ dám đứng thất thần ở đó mà không bóp cò, đến khi phản ứng lại được thì súng đã bị cô cướp mất. Nhưng kẻ đang bóp cổ con gái Trần Kiến cũng đã chú ý đến Lý Trạch Phân.

Lý Trạch Phân không còn nhớ chính xác chuyện gì đã xảy ra sau đó, vì adrenaline* quá mạnh.

(*) Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.

Tóm lại, đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì cây súng trong tay đã bốc khói, 2 tên khủng bố lần lượt ngã xuống đất không còn phản ứng gì. Vũng máu tràn tới dưới chân cô, hơi nhớp nháp. Con gái của Trần Kiến đã ngất xỉu trên đất, không biết là vì sợ hay do bị bóp cổ nên nghẹt thở nữa.

Lý Trạch Phân không nhớ trạng thái tinh thần của mình lúc đó, dù nằm mơ lại một lần nữa thì đầu cô vẫn trống rỗng. Cô chỉ thấy mình giả vờ bình tĩnh mà ngụy tạo lại hiện trường, sau đó tránh né cảnh sát đang vây quanh rồi rời khỏi trung tâm thương mại.

Cảnh sát địa phương không nghi ngờ gì những chứng cứ Lý Trạch Phân ngụy trang thành 2 tên khủng bố tự giết nhau, cũng chưa từng nghĩ đến khả năng có người thứ 3 tồn tại. Nếu không phải vì con gái của Trần Kiến…

Nhưng cũng có thể xem như là trong cái rủi có cái may. Nếu không thì sau đó Trần Kiến cũng không giúp cô lén hoàng thất để tìm đến nhà của cha Moran thăm dò, cuối cùng mang về cho cô tin báo Anthony đã chết từ 20 năm trước. 2 năm sau cô cũng sẽ không chạy đi tìm Zoe, sau đó bị Zoe đuổi đi.

Nếu không có chuyện này thì cô cũng sẽ không về Đường Quốc sớm như thế, càng không gia nhập vào đội điều tra đặc biệt, đụng đầu với tên khốn Ngụy Vu Vĩ kia, sau đó bị 1 học sinh trung học đâm chết.

Chết…

Phải rồi, mình đã chết rồi ư? Xem xong đèn kéo quân rồi, sau đó nên… uống canh Mạnh Bà, đi qua cầu Nại Hà, chuyển thế đầu thai thôi đúng không? Hay là sẽ bị Diêm Vương ném xuống địa ngục với đủ loại súc vật đây?

Không biết từ khi nào mà mi mắt cô đã có cảm giác, nặng trĩu, hệt như lần đi thăm cầu Nại Hà 10 năm trước vậy.

Cô hít sâu 3 lần, quen với cảm giác bồng bềnh hiện tại rồi mở mắt ra.

Cô nhìn thấy người đã cho mình cái tát 20 năm trước, vậy mà bất ngờ ngồi cạnh giường của mình.

Người ta nói ai vừa tỉnh ngủ đều ngốc nghếch cả, bản thân Lý Trạch Phân cũng đã được trải nghiệm loại ngu ngốc đó rồi. Cô nhìn gương mặt không biết từ khi nào đã có nếp nhăn, thấy 2 bên tóc mai lấm tấm hoa râm của người đó, trái tim và vết thương của cô lại đau đớn…

“Mỡ gà?”

Lý Tổ Ngọc: “…”

Gương mặt trước mắt trong nháy mắt đã cứng đờ.

Lý Trạch Phân vô thức nhắm mắt lại, chờ cơn đau buốt xuất hiện trên má mình. Nhưng đến khi ý thức của cô tỉnh táo lại lần nữa vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

1 giây trước khi cô chìm vào giấc ngủ say lần nữa, dường như Lý Trạch Phân đã nghe thấy một tiếng thở dài rất dài.

Nếu lúc đó cô mở mắt ra, hẳn có thể thấy được hốc mắt đỏ bừng của Lý Tổ Ngọc. Chỉ tiếc rằng, cuối cùng cô vẫn không thể nhìn thấy.

Sau tiếng thở dài đó, có một âm thanh tựa như nức nở nghẹn ngào. Nhưng Lý Trạch Phân không thể tin rằng người đó lại nức nở được, vì thể tự nghĩ rằng chính mình đã nghe lầm rồi. Thậm chỉ cô còn nghi ngờ việc người này xuất hiện cạnh giường bệnh của mình.

Sao có thể chứ?

Có lẽ đây là giấc mơ cực lạc mà con người có được trước khi chết chăng?

Cô cười tự giễu mình, ý thức lại rơi xuống vực sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện